Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
-
Chương 6: Đại gia, ta là chạy đường (6)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Ám Nhất phát hiện, hai mẹ con này đúng thực không phải dạng bình thường. Đứa bé gái kia đầu tiên nhìn chằm chằm chủ tử nhà y (quá bình thường), sau đó lại cảnh giác nhìn y chằm chằm, kế tiếp vẻ mặt suy sụp, mí mắt cụp xuống, ai cũng không nhìn, bộ dáng không liên quan đến mình.
Người mẫu thân kia, lúc đầu cũng nhìn chằm chằm chủ tử y (đã nói gương mặt chủ tử đánh đâu thắng đó mà), sau đó nắm chặt con gái không buông, vẻ mặt bảo vệ con nhỏ trừng mắt nhìn bọn họ. Ám Nhất không khỏi sờ mặt, có chút hoài nghi, chẳng lẽ nhóm huynh đệ họ có dáng vẻ rất dọa người sao?
Quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, thấy hắn vẫn một mặt thờ ơ, Ám Nhất quyết định đi lên nói một tiếng, ai bảo năm nào cấp bậc y cũng đứng nhất, tướng mạo lại ôn hòa chứ.
Tiền Thiển thấy ông bác đi trước đoàn người cười đến hiền hòa, chậm rãi đi tới, không khỏi có phần cảnh giác. Cô không tin bên người nam chính lại có người bình thường, đừng thấy vị đại thúc này cười hì hì giống chưởng quầy tiệm cơm, ai biết y có phải kẻ giết người không chớp mắt không (cô đích thực đoán đúng rồi!)
Chừng nào chưa trở thành tiểu nhị chạy đường, Tiền Thiển cảm thấy tốt nhất đừng tùy tiện đắc tội người khác, nhất là người bên cạnh nam chính, tránh cho nửa đường đứt gánh. Vì an toàn của bản thân và người mẹ được hời, Tiền Thiển dứt khoát quyết định... vứt hết tiết tháo mà trưng ra gương mặt tươi cười.
Ám Nhất thấy sự căng thẳng khó che giấu trong mắt hai mẹ con, quyết định không đến quá gần, miễn cho hù chết hai mẹ con này. Nhưng y không nghĩ tới là, tiểu cô nương đối diện lại chủ động nhe răng cười với y, lớn giọng hô: "Chào đại thúc!" Giọng nói này thật sự kinh thiên động địa, khiến bụi trên xà nhà rơi xuống ầm ầm.
Tiền Thiển: Σ(°△°|||) Quá căng thẳng, không khống chế âm lượng tốt.
Ám Nhất: (⊙o⊙) Cô nương, ta thật sự không điếc.
7788: (ToT) Tiễn Xuyến Tử, cô định phát triển sóng âm công kích hả!
Ám Nhất không phòng bị tí nữa bị dọa giật mình, mặt đầy vạch đen, rồi rất nhanh trở lại bình thường, hiền lành nói với Tiền Thiển: "Vị huynh đệ này thật hoạt bát."
Trương thị nghe vậy căng thẳng nuốt nước bọt, dùng sức túm Tiền Thiển ra sau, hận không thể giấu cô sau lưng. Ám Nhất thấy hành động này của Trương thị liền biết bà sợ, chủ động giải thích: "Đã quấy rầy vị đại tẩu này rồi. Trên đường đi chúng ta thấy sơn miếu này nên rẽ vào, không biết đại tẩu đã ở đây, thật sự có lỗi. Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn nghỉ một đêm ở đây, mong đại tẩu tạo cơ hội."
Trương thị không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm Ám Nhất, sau đó gật đầu. Ám Nhất bị bà nhìn chằm chằm, mặt không biến sắc, vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn cười tủm tỉm. Trong lòng Tiền Thiển bật lên ngón tay cái, quả là lão hồ ly lợi hại.
Sau khi Ám Nhất giải thích, Trương thị nhìn thoáng qua vị công tử quần áo sang trọng kia, trong lòng thoáng thả lòng. Bà dắt Tiền Thiển đến một góc, muốn cách những nam nhân này xa một chút. Tiền Thiển thấy bà căng thẳng, ngoan ngoãn đi theo bà đến góc tường. Cô thấy đám nam nhân vừa vào dọn dẹp quanh chỗ Yến Hành, tiếp đó kiếm củi châm lửa, bận rộn một hồi.
Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Trương thị, nhỏ giọng xin: "Mẹ, nhân lúc trời chưa tối hẳn, mẹ cho con ra ngoài nhặt ít củi châm lửa đi. Ngôi miếu hoang này không có cửa, nhất định vào ban đêm sẽ rất lạnh."
Trương thị vừa nghe liền đổi sắc mặt, túm lấy Tiền Thiển, quát lớn: "Không được đi! Đừng chơi đùa lung tung! Bên ngoài nhiều nguy hiểm, ở đây với mẹ! Mẹ sẽ ôm con cả đêm, không lạnh."
Mặc dù thanh âm của Tiền Thiển và Trương thị rất nhỏ nhưng không qua được tai ám vệ. Ám Nhất vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng dù sao cùng là người tá túc dưới mái hiên, lại thêm có hứng thú với một lớn một nhỏ ngồi ở góc tường, vậy là y phủi tay đứng lên.
Quay đầu nhìn thoáng qua mẹ con Trương thị, Ám Nhất đến cạnh Yến Hành nhẹ nói mấy câu, Yến Hành gật đầu. Y ngầm quay người sai phái một thiếu niên vài câu, người kia quay bước ra ngoài, không lâu sau ôm một bó nhánh cây khô về.
Chỉ thấy Ám Nhất lật bao quần áo mình một chút, nhặt ít đồ rồi đón lấy nhánh cây khô từ thiếu niên, tiếp đó bước đến chỗ Tiền Thiển. Trương thị thấy hắn tới, lại có chút căng thẳng, dùng sức kéo Tiền Thiển vào ngực. Tiền Thiển có phần dở khóc dở cười, Trương thị thật là một mẫu thân tốt rất thương con, nhưng có chút thảo mộc giai binh*.
*Lấy ý từ "Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh", nghĩa là thấy tiếng gió thổi, tiếng cỏ lay mà tưởng binh lính đến. Trong trường hợp này dùng với nghĩa suy nghĩ quá nhiều, thần hồn nát thần tính.
Ám Nhất thấy hành động này của Trương thị, bắt đầu có chút buồn cười. Bước từ trại huấn luyện ám vệ ra, y vẫn luôn làm ám vệ. Lúc trước y đi theo ngoại tổ Lục hoàng tử, sau đó bị đưa cho Lục hoàng tử làm thống lĩnh ám vệ, đã hơn bốn mươi tuổi, chưa hề nghĩ đến việc lấy vợ sinh con. Vậy nên Ám Nhất không hiểu được hành động giống như gà mái bảo vệ gà con của Trương thị với Tiền Thiển.
"Đại tẩu, ngươi đừng khẩn trương, ta không có ác ý." Ám Nhất cố gắng trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói với Trương thị: "Có thể tối nay sẽ rất lạnh, ta thấy mẹ con hai người ăn mặc đơn bạc, không có chút lửa sưởi ấm sợ tối nay sẽ có phần chật vật."
Y thả nhánh cây khô trên tay xuống, vừa thu dọn, vừa nói: "Ta đã sai tên tiểu tử dưới quyền nhặt nhiều củi một chút, mang cho hai người đốt lửa sưởi."
"Vị đại gia này, sao ta dám làm phiền ngài chứ." Trương thị nghe Ám Nhất giải thích, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
"Đại thúc, ngài thực sự là người tốt! Ta vừa cùng mẹ thảo luận, muốn đi ra ngoài nhặt ít củi nhưng mẹ ta không cho." Thấy lát nữa không phải chịu lạnh, Tiền Thiển lập tức vô cùng vui vẻ, nhếch miệng cười với Ám Nhất.
"Mẹ ngươi nói không sai. Trời đã tối, con nhỏ nhà ai cũng không nên chạy loạn ra ngoài." Ám Nhất lấy ra một cái đánh lửa cực kì tinh xảo, sắp bó củi rồi nhóm lửa.
"Vậy mới nói đại thúc là người tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Tiền Thiển nhìn bó củi, ra sức vỗ mông ngựa Ám Nhất.
Sau khi nghe xong, Ám Nhất nghiêm túc nhìn Tiền Thiển một chút, thản nhiên nói: "Tiểu huynh đệ còn biết câu "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi" à."
Nghe vậy, trong lòng Tiền Thiển lộp bộp một tiếng, đây là nghi ngờ? Quả nhiên người bên cạnh nam chính đều rất cẩn thận tinh tế. Bất kể thế nào, cô phải giải thích tốt một chút, tuyệt đối không thể đắc tội nhân vật chính.
"Đúng vậy đại thúc. Ta biết chữ, cha ta là người đọc sách, từng mở lớp dạy học trong thôn." Tiền Thiển mang vẻ mặt trung thực nói.
"Ồ?" Ám Nhất nghe xong càng thêm vài phần hứng thú. Sắp vào đông rồi, đây không phải thời tiết tốt để xuất hành, gia quyến thư sinh sao không yên ổn ở trong nhà mà lại xuất hiện ở ngôi miêu đổ nát này, thế nào cũng thấy kỳ quái. Y lại nhìn sống lưng Tiền Thiển thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ này, khí chất này nhìn sao cũng không giống trẻ con sống trong thôn.
Ám Nhất khơi lửa, cầm một nhánh cây khô trong tay, gẩy gẩy đống lửa, thuận thế ngồi xuống, bộ dáng giống như thuận miệng gợi chuyện, hỏi: "Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào?"
Trong lòng Tiền Thiển hiểu rõ, đây là một đại thúc gian xảo, không thăm dò được nội tình hai mẹ con cô sẽ không bỏ qua. Giờ y ngồi đây, chưa chắc không có ý giám thị xung quanh.
Gần như trong nháy mắt, Tiền Thiển quyết định nói thật. Lừa bịp nam chính nhất định không có kết cục tốt, huống chi cô còn là nữ giả nam trang, thân thế và bối cảnh không nên quá đơn giản. Cô chỉ là diễn viên quần chúng qua đường, ngoại trừ lần ngoài ý muốn gặp nam chính ở miếu hoang này, lần gặp tiếp theo chính là bê đồ ăn cho hắn mà thôi, tội gì phải che che lấp lấp khiến đám người này nghĩ cô có ý đồ khác.
Ngộ ngỡ vị đại thúc này suy nghĩ quá nhiều, vì phòng rắc rối xảy ra mà một đao làm thịt mình, vậy thì hay rồi.
Ám Nhất phát hiện, hai mẹ con này đúng thực không phải dạng bình thường. Đứa bé gái kia đầu tiên nhìn chằm chằm chủ tử nhà y (quá bình thường), sau đó lại cảnh giác nhìn y chằm chằm, kế tiếp vẻ mặt suy sụp, mí mắt cụp xuống, ai cũng không nhìn, bộ dáng không liên quan đến mình.
Người mẫu thân kia, lúc đầu cũng nhìn chằm chằm chủ tử y (đã nói gương mặt chủ tử đánh đâu thắng đó mà), sau đó nắm chặt con gái không buông, vẻ mặt bảo vệ con nhỏ trừng mắt nhìn bọn họ. Ám Nhất không khỏi sờ mặt, có chút hoài nghi, chẳng lẽ nhóm huynh đệ họ có dáng vẻ rất dọa người sao?
Quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình, thấy hắn vẫn một mặt thờ ơ, Ám Nhất quyết định đi lên nói một tiếng, ai bảo năm nào cấp bậc y cũng đứng nhất, tướng mạo lại ôn hòa chứ.
Tiền Thiển thấy ông bác đi trước đoàn người cười đến hiền hòa, chậm rãi đi tới, không khỏi có phần cảnh giác. Cô không tin bên người nam chính lại có người bình thường, đừng thấy vị đại thúc này cười hì hì giống chưởng quầy tiệm cơm, ai biết y có phải kẻ giết người không chớp mắt không (cô đích thực đoán đúng rồi!)
Chừng nào chưa trở thành tiểu nhị chạy đường, Tiền Thiển cảm thấy tốt nhất đừng tùy tiện đắc tội người khác, nhất là người bên cạnh nam chính, tránh cho nửa đường đứt gánh. Vì an toàn của bản thân và người mẹ được hời, Tiền Thiển dứt khoát quyết định... vứt hết tiết tháo mà trưng ra gương mặt tươi cười.
Ám Nhất thấy sự căng thẳng khó che giấu trong mắt hai mẹ con, quyết định không đến quá gần, miễn cho hù chết hai mẹ con này. Nhưng y không nghĩ tới là, tiểu cô nương đối diện lại chủ động nhe răng cười với y, lớn giọng hô: "Chào đại thúc!" Giọng nói này thật sự kinh thiên động địa, khiến bụi trên xà nhà rơi xuống ầm ầm.
Tiền Thiển: Σ(°△°|||) Quá căng thẳng, không khống chế âm lượng tốt.
Ám Nhất: (⊙o⊙) Cô nương, ta thật sự không điếc.
7788: (ToT) Tiễn Xuyến Tử, cô định phát triển sóng âm công kích hả!
Ám Nhất không phòng bị tí nữa bị dọa giật mình, mặt đầy vạch đen, rồi rất nhanh trở lại bình thường, hiền lành nói với Tiền Thiển: "Vị huynh đệ này thật hoạt bát."
Trương thị nghe vậy căng thẳng nuốt nước bọt, dùng sức túm Tiền Thiển ra sau, hận không thể giấu cô sau lưng. Ám Nhất thấy hành động này của Trương thị liền biết bà sợ, chủ động giải thích: "Đã quấy rầy vị đại tẩu này rồi. Trên đường đi chúng ta thấy sơn miếu này nên rẽ vào, không biết đại tẩu đã ở đây, thật sự có lỗi. Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn nghỉ một đêm ở đây, mong đại tẩu tạo cơ hội."
Trương thị không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm Ám Nhất, sau đó gật đầu. Ám Nhất bị bà nhìn chằm chằm, mặt không biến sắc, vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn cười tủm tỉm. Trong lòng Tiền Thiển bật lên ngón tay cái, quả là lão hồ ly lợi hại.
Sau khi Ám Nhất giải thích, Trương thị nhìn thoáng qua vị công tử quần áo sang trọng kia, trong lòng thoáng thả lòng. Bà dắt Tiền Thiển đến một góc, muốn cách những nam nhân này xa một chút. Tiền Thiển thấy bà căng thẳng, ngoan ngoãn đi theo bà đến góc tường. Cô thấy đám nam nhân vừa vào dọn dẹp quanh chỗ Yến Hành, tiếp đó kiếm củi châm lửa, bận rộn một hồi.
Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Trương thị, nhỏ giọng xin: "Mẹ, nhân lúc trời chưa tối hẳn, mẹ cho con ra ngoài nhặt ít củi châm lửa đi. Ngôi miếu hoang này không có cửa, nhất định vào ban đêm sẽ rất lạnh."
Trương thị vừa nghe liền đổi sắc mặt, túm lấy Tiền Thiển, quát lớn: "Không được đi! Đừng chơi đùa lung tung! Bên ngoài nhiều nguy hiểm, ở đây với mẹ! Mẹ sẽ ôm con cả đêm, không lạnh."
Mặc dù thanh âm của Tiền Thiển và Trương thị rất nhỏ nhưng không qua được tai ám vệ. Ám Nhất vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng dù sao cùng là người tá túc dưới mái hiên, lại thêm có hứng thú với một lớn một nhỏ ngồi ở góc tường, vậy là y phủi tay đứng lên.
Quay đầu nhìn thoáng qua mẹ con Trương thị, Ám Nhất đến cạnh Yến Hành nhẹ nói mấy câu, Yến Hành gật đầu. Y ngầm quay người sai phái một thiếu niên vài câu, người kia quay bước ra ngoài, không lâu sau ôm một bó nhánh cây khô về.
Chỉ thấy Ám Nhất lật bao quần áo mình một chút, nhặt ít đồ rồi đón lấy nhánh cây khô từ thiếu niên, tiếp đó bước đến chỗ Tiền Thiển. Trương thị thấy hắn tới, lại có chút căng thẳng, dùng sức kéo Tiền Thiển vào ngực. Tiền Thiển có phần dở khóc dở cười, Trương thị thật là một mẫu thân tốt rất thương con, nhưng có chút thảo mộc giai binh*.
*Lấy ý từ "Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh", nghĩa là thấy tiếng gió thổi, tiếng cỏ lay mà tưởng binh lính đến. Trong trường hợp này dùng với nghĩa suy nghĩ quá nhiều, thần hồn nát thần tính.
Ám Nhất thấy hành động này của Trương thị, bắt đầu có chút buồn cười. Bước từ trại huấn luyện ám vệ ra, y vẫn luôn làm ám vệ. Lúc trước y đi theo ngoại tổ Lục hoàng tử, sau đó bị đưa cho Lục hoàng tử làm thống lĩnh ám vệ, đã hơn bốn mươi tuổi, chưa hề nghĩ đến việc lấy vợ sinh con. Vậy nên Ám Nhất không hiểu được hành động giống như gà mái bảo vệ gà con của Trương thị với Tiền Thiển.
"Đại tẩu, ngươi đừng khẩn trương, ta không có ác ý." Ám Nhất cố gắng trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói với Trương thị: "Có thể tối nay sẽ rất lạnh, ta thấy mẹ con hai người ăn mặc đơn bạc, không có chút lửa sưởi ấm sợ tối nay sẽ có phần chật vật."
Y thả nhánh cây khô trên tay xuống, vừa thu dọn, vừa nói: "Ta đã sai tên tiểu tử dưới quyền nhặt nhiều củi một chút, mang cho hai người đốt lửa sưởi."
"Vị đại gia này, sao ta dám làm phiền ngài chứ." Trương thị nghe Ám Nhất giải thích, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
"Đại thúc, ngài thực sự là người tốt! Ta vừa cùng mẹ thảo luận, muốn đi ra ngoài nhặt ít củi nhưng mẹ ta không cho." Thấy lát nữa không phải chịu lạnh, Tiền Thiển lập tức vô cùng vui vẻ, nhếch miệng cười với Ám Nhất.
"Mẹ ngươi nói không sai. Trời đã tối, con nhỏ nhà ai cũng không nên chạy loạn ra ngoài." Ám Nhất lấy ra một cái đánh lửa cực kì tinh xảo, sắp bó củi rồi nhóm lửa.
"Vậy mới nói đại thúc là người tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Tiền Thiển nhìn bó củi, ra sức vỗ mông ngựa Ám Nhất.
Sau khi nghe xong, Ám Nhất nghiêm túc nhìn Tiền Thiển một chút, thản nhiên nói: "Tiểu huynh đệ còn biết câu "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi" à."
Nghe vậy, trong lòng Tiền Thiển lộp bộp một tiếng, đây là nghi ngờ? Quả nhiên người bên cạnh nam chính đều rất cẩn thận tinh tế. Bất kể thế nào, cô phải giải thích tốt một chút, tuyệt đối không thể đắc tội nhân vật chính.
"Đúng vậy đại thúc. Ta biết chữ, cha ta là người đọc sách, từng mở lớp dạy học trong thôn." Tiền Thiển mang vẻ mặt trung thực nói.
"Ồ?" Ám Nhất nghe xong càng thêm vài phần hứng thú. Sắp vào đông rồi, đây không phải thời tiết tốt để xuất hành, gia quyến thư sinh sao không yên ổn ở trong nhà mà lại xuất hiện ở ngôi miêu đổ nát này, thế nào cũng thấy kỳ quái. Y lại nhìn sống lưng Tiền Thiển thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ này, khí chất này nhìn sao cũng không giống trẻ con sống trong thôn.
Ám Nhất khơi lửa, cầm một nhánh cây khô trong tay, gẩy gẩy đống lửa, thuận thế ngồi xuống, bộ dáng giống như thuận miệng gợi chuyện, hỏi: "Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào?"
Trong lòng Tiền Thiển hiểu rõ, đây là một đại thúc gian xảo, không thăm dò được nội tình hai mẹ con cô sẽ không bỏ qua. Giờ y ngồi đây, chưa chắc không có ý giám thị xung quanh.
Gần như trong nháy mắt, Tiền Thiển quyết định nói thật. Lừa bịp nam chính nhất định không có kết cục tốt, huống chi cô còn là nữ giả nam trang, thân thế và bối cảnh không nên quá đơn giản. Cô chỉ là diễn viên quần chúng qua đường, ngoại trừ lần ngoài ý muốn gặp nam chính ở miếu hoang này, lần gặp tiếp theo chính là bê đồ ăn cho hắn mà thôi, tội gì phải che che lấp lấp khiến đám người này nghĩ cô có ý đồ khác.
Ngộ ngỡ vị đại thúc này suy nghĩ quá nhiều, vì phòng rắc rối xảy ra mà một đao làm thịt mình, vậy thì hay rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook