Trình Tiên Vi móc một tờ giấy từ trong túi ra lau lau bia đá nhỏ, chữ bên trên trở nên rõ ràng hơn, phần đuôi cũng dần hiện ra.

Mấy người khác cùng giúp đào đất bên bia đá lên.

Cuối cùng bia đá nhỏ cũng bại lộ trước tầm mắt mọi người, ngoại trừ chữ viết bên ngoài, cạnh viền còn khắc hoa văn, tuy không quá hoa lệ nhưng cũng rất đẹp.

Ninh Mông nhìn chằm chằm vào chữ không hiểu, da đầu tê dại.

Cô lùi về sau vài bước, tận đến khi tới bên Thời Thích mới dừng lại, duỗi tay nắm chặt góc áo anh, lắc đầu nói: “Em thật sự không biết…”

Ninh Mông không biết vì sao người phía sau màn này lại biết họ tên thật của cô.

Cô xuyên từ thế giới kia qua tới nay đều dùng tên người khác, dù là Ninh Ninh là Mạnh Nịnh, hay là bà cụ Thời, cô đều không nói ra họ tên thật sự, sao lại có người biết rõ như vậy.

Trừ khi đây là người ở thế giới lúc trước của cô.

Hệ thống lại đột nhiên nhắc nhở: “Cô đã nói khi ở trong thân thể Mạnh Ninh, lúc đang bơi… Khi đó chính miệng cô nói ra đấy.”

Ninh trong yên tĩnh, Mông trong quả chanh, hơn nữa còn chính miệng nói ra, viết chữ ký tự trong lòng bàn tay anh.

Ninh Mông mới kịp nhận ra.

Thảo nào Thời Thích còn chưa hỏi đã làm chứng minh thư và hộ khẩu cho cô, hơn nữa tên còn rất chính xác, lúc ấy cô cũng không nghĩ đến.

Giờ nghĩ đến, đây chính là nghiệt cô gây ra hả?

Lúc đang bơi lội người phía sau lưng vốn chưa bỏ đi sao?

Ninh Mông nghĩ đến đây, cả người cô lạnh toát, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giờ cô dần hiểu việc gì đang xảy ra rồi.

Cô vất vả lắm mới nhờ được hệ thống tạo nên cơ thể mới cho mình, tiêu phí khoảng thời gian dài, phải mất đến bảy năm, hơn nữa còn bắt đầu làm khi ở trong cơ thể Mạnh Ninh.

Nếu bây giờ mà xảy ra chuyện, chẳng phải Thời Thích sẽ phát điên sao?

Ninh Mông nghĩ lát rồi nói với Thời Thích: “Tuy không biết là ai, nhưng hắn biết tên của em, nhất định là muốn em làm gì đó.”

Thời Thích nhìn chằm chằm cô, đôi mắt xanh lục sâu thẳm, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Tốt hơn hết là không phải em cố tình làm.”


Ninh Mông rùng mình một cái.

Tấm bia đen thuần đặt trên đất vàng rất dễ thấy, tên được viết trên đó càng thu hút sự chú ý của người khác.

Trình Tiên Vi nhìn một lát, lại hỏi người bên cạnh, “Mấy người nhìn ra được chữ gì chưa?”

“Tôi thật sự là không biết cái này, nhìn nguệch ngoạc quá không phân biệt được.”

“Tôi thấy đôi không phải là kiểu chữ nào có tiếng, có vẻ là phông chữ cổ, giống như mấy từ được viết trong phim ảnh.”

Trình Tiên Vi đang muốn quay đầu lại thì thấy Thời Thích sầm mặt đi lên phía trước.

Mặc dù không biết vì sao Thời Thích từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại có vẻ mặt này, nhưng nhất định là có chuyện mà ông không biết đã xảy ra, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ninh Mông đi theo Thời Thích từng bước một.

Cổ tay của cô lúc nãy bị nắm chặt không thể động đậy chút nào, sợ là đến khi rời khỏi đây Thời Thích sẽ không buông tay cô.

“Cái này rốt cuộc là có ý gì? Viết tên của ta thì ta sẽ chết sao?” Ninh Mông nhịn không được hỏi hệ thống, “Cứ như vậy muốn hại ta? Có thù oán gì sao.”

Nghĩ về những việc từng trải qua từ khi xuyên qua, cô liền nổi giận.

Rõ ràng từ trước đến nay chưa từng đắc tội ai, kết quả đều chết oan chết uổng, lần nào cũng không được chết già, dù có nhiều việc hay chỉ là một thân phận âm nữ, cái gì cũng xảy ra được.

Ninh Mông hoàn toàn không hiểu ý tưởng của mấy người này.

Đường thẳng không đi, cứ thích đi đường ngang ngõ tắt, giống như Thời Thích có phải là tốt không.

Hệ thống nói: “Không phải cô sẽ chết, nhưng cũng không khác biệt lắm. Loại bia mộ bị tẩm mực tàu thường được đưa vào trong mộ sử dụng với mục đích nào đó.”

Ninh Mông hỏi: “Công dụng nào đó là công dụng gì?”

Hệ thống do dự một lát, mới trả lời: “Ví dụ như muốn số mệnh tuổi thọ của cô.”

Ninh Mông sửng sốt.


Cô còn nhớ rõ bức ảnh đầu tiên mà hệ thống đưa cô, khi đó hệ thống nói đời trước cô làm nhiều việc tốt, cho nên phúc của đời này có rất nhiều, rất dài, rất lâu.

Nhưng cô vẫn chết vì việc ngoài ý muốn.

Bây giờ có thể sống ở thế giới này lần nữa, không nghĩ tới việc như vậy vẫn còn tồn tại, lại còn có trở thành mục tiêu của người khác.

Hệ thống vẫn đưa ra một câu trả lời khác: “Đây chỉ là phỏng đoán đơn giản thôi, dù sao khí thế đối phương hung hăng như vậy nhất định là đã mưu đồ từ lâu rồi. Lúc trước cô ở trong không gian của hệ thống thì không có chuyện gì, nhưng giờ cô đã có được thân thể của chính mình rồi, vào thế giới này chính là người của thế giới này rồi, vẫn giống số mệnh trước đây của cô thôi.”

Vì sống lâu trăm tuổi, lúc xuyên qua bọn họ đã dự định dùng cơ thể của cô, chỉ là khoảng thời gian chờ đợi kia 3 người đều chết ngoài ý muốn.

Đây rõ ràng là không bình thường.

Một lần ngoài ý muốn còn chưa tính, đây lại còn 3 lần liên tục, tuy người thứ hai cuối cùng cũng bị Thời Thích thu thập, nhưng hai lần còn lại đều không được bình thường.

Thời Thích ngồi xổm, kéo Ninh Mông ngồi xổm xuống theo.

Trên bia đá viết tên của cô… Cô không nhịn không được sờ lên, xúc cảm trơn trượt, không biết là làm từ chất liệu gì.

Ninh Mông cau mày, rút tay lại, đặt dưới mũi, một mùi tanh tưởi lập tức xộc lên, cô nôn ra, mặt tái mét lùi lại, bị Thời Thích ôm vào lòng.

Nếu là bình thường cô nhất định sẽ đi ra ngoài, nhưng bây giờ cả người đều mềm nhũn.

Theo hành động của cô, mùi tanh cũng tỏa ra ngoài không khí.

Trình Tiên Vi không nhịn được bịt chặt mũi: “Cái mùi này sao lại khó ngửi như vậy, rốt cuộc là thứ gì thế? Cậu Thích có biết không?”

Thời Thích trực tiếp dùng hai ngón tay bóp tấm bia, “Bia mộ.”

Trình Tiên Vi kinh ngạc, “Thì ra tên trên đây là tên của người đó, cậu biết đấy là ai không? Hay là hung thủ, hắn chết rồi à?”

Vừa nói xong, ông thấy Thời Thích mặt lạnh tanh nhìn mình.

Trình Tiên Vi lặng lẽ ngậm miệng, không biết là nói sai chỗ

nào, cũng không dám mở miệng.


Ninh Mông ở một bên không nói gì, nếu cô mà là hung thủ thì tự sát đến 3 lần cũng không phải dễ đâu nhé.

Tấm bia cầm trên tay không nặng chút nào, nhưng Thời Thích lại cảm thấy nó nặng ngàn cân.

Tấm bia đen như mực nằm trong tay anh dần thay đổi, màu sắc bên trên dần nhạt đi, hóa thành chất lỏng nhỏ xuống đất.

Thời Thích dường như không để ý, “Bên trong còn có một cái nữa.”

Vừa dứt lời, lớp vỏ bên ngoài rơi ra, một tấm bia nhỏ hơn được bọc bên trong lộ ra trước mặt mọi người.

Bia mộ được làm bằng gỗ, màu nâu sẫm, ở giữa có khắc những chữ giống hệt nhau, chữ viết đỏ tươi.

Thời Thích ngửi ngửi, dùng máu viết.

Ninh Mông không hiểu cái này có nghĩa là gì, mãi đến khi hệ thống giải đáp cho cô: “Đây là bia mộ lồng vào nhau, có tác dụng kép, lớp bên ngoài là mượn thể chất để nuôi dưỡng, mà lớp bên trong chủ yếu là số mệnh.”

Quả nhiên nó đoán không sai, đây đúng là số mệnh của cô.

Ninh Mông hỏi: “Lúc ta ở trong thân thể bà cụ Thời sao hắn đã biết số mệnh của ta tốt? Hay là có nguyên do khác?”

Hệ thống không trả lời.

Ninh Mông đợi một lát vẫn không nghe được câu trả lời liền nhìn vào vật trong tay Thời Thích.

Thời Thích nhìn chằm chằm vào tấm bia gỗ không chớp mắt, đột nhiên cắn rách ngón tay mình rồi nhỏ máu vào trong đó, trước sự kinh ngạc của mọi người, giọt máu chảy vào khe rãnh để lại dấu vết mới lạ.

Ninh Mông cảm thấy thân thể đột nhiên nóng như lửa.

Tựa như có ngọn lửa đốt cháy từ bên trong, làm cô không kìm được nóng lên, mặt đỏ bừng, lần này không phải thẹn thùng mà là khô nóng.

Cô cử động cơ thể, vô cùng khó chịu.

Nhưng thấy Thời Thích vẫn đang chăm chú xem bia mộ kia, cô lại không muốn quấy rầy, liền cắn răng đứng bên cạnh chịu đựng.

Trình Tiên Vi gần như nín thở, ông ta hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt liếc qua Ninh Mông đứng sau Thời Thích đỏ bừng mặt, giống như sắp bị thiêu cháy.

Ông ta kinh ngạc nói: “Cô Ninh không sao chứ? Cô có chỗ nào không khỏe à?”

Ninh Mông lắc đầu, “Tôi không sao…”

Chỉ là nóng quá.


“Đó là vì tác dụng đuổi khí âm của máu Thời Thích.” Hệ thống bỗng nhiên xuất hiện, “Tôi vừa đi kiểm tra, phát hiện thấy người tốt số hơn, có thể thấy được cả số mệnh linh hồn, có lẽ khi đó đã bị phát hiện ra, nhưng không biết tên chính thức.”

Trong đầu Ninh Mông còn lộn xộn nhưng vẫn hiểu được đại khái.

Thời Thích xoay người qua, nhẹ nhàng xoa tay cô, nói thầm: “Em cố nhịn thêm chút nữa, sắp ổn rồi.”

Dựa vào gần như vậy để nói chuyện, nóng quá, cả khuôn mặt Ninh Mông đều đỏ bừng, nếu bây giờ có đỏ lên vì ngượng thì cũng không nhận ra được.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Anh không cần để ý đâu, em không sao.”

Chẳng qua là nóng lên chút thôi, không chết là được.

Bia gỗ trong tay Thời Thích đã thay đổi hình dạng, nét chữ bị máu phác họa dần trở nên rõ ràng, máu như biến mất khỏi hư không.

Đợi hồi lâu, vẫn còn chút dấu vết.

Biểu cảm trên mặt Thời Thích lại khôi phục như ban đầu, không nhìn ra được là anh đang nghĩ gì, ngón tay vạch tới vạch lui ở phía trên.

Trình Tiên Vi và mấy người khác nhìn không hiểu gì, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại, chờ ở một bên không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến.

Sau khi máu tươi biến mất, sự khô nóng trong thân thể Ninh Mông cũng dần tiêu đi, cô khôi phục lại vẻ ngoài trắng nõn sạch sẽ như ban đầu.

Thời Thích nghiêng mặt qua, “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Ninh Mông lắc đầu, khẽ trả lời: “Không còn.”

Tuy nhiên sau khi trải qua, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, không biết là cái khí âm kia đã ở trong người bao lâu rồi.

“Công dụng lớn nhất của bia gỗ này là đưa vào trong mộ, nhưng bây giờ cái này đặt ở đây chứng tỏ người kia chưa chuẩn bị tốt tất cả, hắn còn muốn nuôi dưỡng thêm, thu thêm ít hồn phách, đến lúc đó lại giết người thì càng đạt được hiệu quả tốt hơn. Nhưng bây giờ đã bị chúng ta phát hiện ra trước, đừng lo, cháu trai cả sẽ xử lý tốt thôi.”

Hiển nhiên là hệ thống xem được thông tin mới, giờ mới nói được rõ ràng mạch lạc như vậy.

“Đừng sợ, tôi đã xin được năng lực từ bên trên, chắc chắn sẽ không giống như trước đây nữa.”

Ninh Mông nghe xong lạnh cả cổ.

May là phát hiện ra sớm, nếu muộn hơn một chút, thu đủ hồn phách, thêm nhiều người chết thì cô cũng phải đi tìm chết rồi hả?

Lời này của hệ thống… Làm cô cảm thấy flag.

Nói chung là nói chờ tôi quay lại, cuối cùng cũng không về…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương