Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
-
Chương 26
Translator: Sangria.
Ninh Mông kinh ngạc nói với hệ thống: “Xa cách 5 ngày trời cuối cùng ta cũng nghe được tiếng gọi lâu ngày không nghe thấy này, haizz….”
Làm một bà lão cô đơn thật sự rất đáng sợ.
Hệ thống nói: “Chúc mừng, chúc mừng, cô cuối cùng cũng thành công.”
Ninh Mông ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mấy cuốn sách mà mình đặt trong phòng cậu phát huy tác dụng rồi? Đừng bảo Thời Thích thật sự thầm mến cô bé nào đó nha?
Cô trước đây vẫn thường nghe bạn học nói, cháu trai mới mấy tuổi của cậu ấy ở trường đã có bạn gái rồi, mà không chỉ có một.
Thời Thích chắc sẽ không giống thằng nhóc đó chứ?
Chỉ mới một lúc mà tâm hồn Ninh Mông đã treo ngược cành cây.
Thời Thích nói xong liền vội vàng ngậm miệng lại, cậu ngượng ngùng lén nhìn phản ứng của cô.
Vì cách khá gần nên gương mặt mà trước đó cậu nhìn không rõ đã lộ ra một chút ngũ quan, chỉ là cậu vẫn như cũ không biết được dáng vẻ của cô ra sao, nhưng lại có thể thấy được cô đang cười.
Chẳng lẽ con dã quỷ này thích làm bà nội?
Thời Thích không hiểu được suy nghĩ của cô, rõ ràng trẻ tuổi như vậy mà, tại sao lại muốn nhập vào thân người một bà lão chứ? Còn suốt ngày gọi cậu “cháu trai cả”…
Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục.
Ninh Mông bóp mặt cậu một lúc lâu mới dừng tay lại, giả vờ đáng thương nói: “Haizzz, bà nội của con mấy ngày nay cơm nuốt không trôi, vì có người chẳng thèm để ý đến nội.”
Cô liếc xéo cậu.
Thời Thích: “…”
Cậu rõ ràng thấy mấy hôm trước bà nội ăn hạt dưa mà, Lập Xuân còn phải ra ngoài mua thêm tận mấy lần, mỗi lần đều đem về một bao to ơi là to.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, cô khóc…
Thời Thích cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, con dã quỷ này hình như là con quỷ tốt, không hại người, có lẽ nó chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống thôi?
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên sáng tỏ, chỉ cần nó là một con quỷ tốt, vậy thì cậu còn sợ cái gì?
Cậu đột nhiên thanh thuý nói: “Nội ơi, con sai rồi.”
Ninh Mông vốn đang than ngắn thở dài, nghe thấy tiếng gọi nội này của cậu, vừa ngước mắt ngó sang, đã thấy bộ dạng đáng thương của cậu nhóc, lập tức vươn tay sang xoa xoa đầu cậu.
Tóc của nhóc con quả nhiên mềm hơn, sờ thích hơn Tiểu Hoàng nhiều.
Cô cười híp mắt nghĩ, mắt híp thành một sợi chỉ.
Tuy nhiên vào trong mắt Thời Thích lại là một cảnh tượng khác.
Thời Thiện Cẩn thấy hai người đã hoà hợp trở lại bèn quay về dinh thự, còn về Lý Tuệ thì đã theo Lập Xuân về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ chuẩn bị xuất phát.
Trời vẫn chưa sáng, dưới nhà đã vang lên tiếng gà gáy.
Con chồn nghe thấy tỉnh dậy trước, nằm dưới đất ngây ngốc một lúc, vẫy vẫy đuôi chồn, sau đó mới bò ra từ trong cái ổ nhỏ của nó.
Cái ổ này mới được làm ra trước đó không lâu, vừa thoải mái lại vừa đẹp, khiến chồn ta rất hài lòng.
Nó ở dưới đất bò một vòng, cuối cùng thì nhảy một cái lên trên giường, dẫm lên tấm chăn mềm mại làm chân bị lún xuống.
Trong chăn phồng lên một cục nho nhỏ.
Chồn ngó nghiêng một hồi, lại nhảy lại xuống giường, ngậm một cái bao tay, cẩn thận leo lên giường, đặt lên mặt của Thời Thích.
Sau đó nó vung chân đạp lên trên đó một cái.
Bởi vì ngăn cách bởi bao tay nên sức lực của nó trở nên rất yếu, chỉ còn cảm giác ngưa ngứa, Thời Thích mở mắt, cậu lấy bao tay ở trên mặt ra, trừng mắt với con chồn.
“Tiểu Hoàng, lần sau không được làm như vậy nữa đâu.” Cậu mơ mơ màng màng nói.
Con chồn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nó nhảy xuống khỏi giường đi tới đi lui, cuối cùng cắn lấy cái rèm cửa đang buông thõng, nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm bên dưới.
Từ cửa sổ của căn phòng này có thể thấy được sân sau, mấy con gà cũng được nuôi tại đó, da mượt sáng bóng, cả người ú nu thịt.
Nó cảm thấy sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
Thời Thích không để tâm đến nó, dù sao nó cũng chẳng dám đi xuống ăn trộm, cậu xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi cậu vệ sinh cá nhân xong đi ra, con chồn đã nằm về lại ổ của mình, trên mặt bày ra vẻ “tui không thiết sống nữa”.
Thời Thích cười nhẹ.
Cậu thay áo quần, mang lên đôi bao tay từ trong ổ ôm nó ra, con chồn cũng không ngọ nguậy, mà còn tự tìm một tư thế thoải mái mà nằm im, cái đuôi lắc qua lắc lại trong không trung.
Đứa nhỏ này đối xử với nó thật sự rất tốt.
Chỉ là lông trên đuôi của nó vẫn chưa mọc trở lại, khiến trong lòng nó chẳng thoải mái chút nào, thật sự xấu quá đi mất, ảnh hưởng đến việc sau này nó tìm bạn đời thì sao!
Nghĩ đến là thấy buồn.
Thời Thích ôm theo chồn đi xuống lầu, đã có người trong phòng khách.
Lập Xuân đã thức dậy từ sớm, đang dọn dẹp phòng khách, đổi hoa tươi cho bình hoa, trông có vẻ bận bịu không ngừng.
Cậu đứng đó nhìn một lúc, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Lập Xuân vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cậu, nheo nheo mắt cười nói: “Cậu Thích hôm nay sao cậu lại dậy sớm như vậy? Trời vẫn còn chưa sáng mà.”
Bình thường phải một tiếng sau cậu mới dậy, hôm qua cậu cả cũng đã nói cho cậu nghỉ học, vậy là hôm nay cậu đâu cần đến trường, tại sao vẫn dậy sớm như vậy.
Thời Thích liếc nhìn con chồn đang nằm dài trên ghế sofa, thân hình dài thòng của nó chiếm diện tích rất lớn, “Nó gọi em dậy đấy.”
“Thật vậy sao?” Lập Xuân kinh ngạc.
Khoảng thời gian này tiếp xúc với con chồn khiến cô biết con chồn này không phải loại bình thường, ít nhất thì có thể nghe hiểu bọn cô đang nói cái gì, có lúc cô còn có cảm giác ánh mắt của con chồn này còn hiện lên ý khinh miệt cô nữa kìa.
Cô bước đến, vuốt ve bộ lông mịn màng, nói: “Tiểu Hoàng hôm nay sao lại ỉu xìu thế này?”
Ninh Mông cũng đã vệ sinh cá nhân xong, từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy hai người đang ở bên kia nói chuyện, lại nhìn sang Thời Thích dường như đang rất vui vẻ.
Động tĩnh của cô không nhỏ, hai người đều nhận ra.
Lập Xuân đi đến đỡ bà, “Bà ơi sao bà cũng dậy sớm thế này, trời vẫn còn chưa sáng cơ mà, hôm nay không ngủ thêm một chút sao?”
Ninh Mông nhìn chằm chằm Thời Thích, ngoài miệng lại nói: “Cháu trai cả của ta hôm nay phải ra ngoài, ta tất nhiên phải dậy sớm chút rồi!”
Thời Thích trừng lớn mắt, có chút không dám tin, lại cảm thấy lời cô nói cũng đúng, nhỏ giọng gọi: “…Nội ơi.”
Ninh Mông vui đến nỗi thầm vỗ tay ở trong lòng.
Biết ngay là cậu thích kiểu này mà, quả nhiên là kê đúng đơn thuốc rồi, về sau cứ làm như vậy, bảo đảm cậu sẽ không bỏ rơi bà lão là cô đây nữa.
Đang nói chuyện thì bóng dáng của Thời Thiện Cẩn xuất hiện ở ngoài cổng.
Ông nói: “Nên đi rồi. Mẹ, người ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Ninh Mông đáp: “Biết rồi, các con chú ý an toàn.”
Lý Tuệ cũng đúng lúc từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiếng của ông vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, còn cố ý để lại túi đồ cổ ở trong phòng vờ như là quên đem đi.
Nếu như có thể tìm thấy, món đồ này có lợi cho họ vậy thì để lại cho họ vậy, dù sao để ở nhà cô cũng chẳng ích gì, hơn nữa bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi mình cô.
Thời Thích đi theo bên cạnh Thời Thiện Cẩn, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa còn lén quay đầu lại nhìn.
Bà nội đang ngồi trên sofa nhìn bọn họ, thấy cậu quay đầu lại, còn vẫy vẫy tay với cậu, mặt Thời Thích ửng ửng đỏ, lại quay đầu lại.
Ninh Mông hừ một tiếng: “Đứa nhỏ này lại dở chứng rồi.”
Cái quay đầu cuối cùng kia chắc chắn là ngại rồi, cũng không biết ngại ngùng cái gì nữa, chung sống với nhau đã lâu vậy rồi mà.
Mặc dù tối hôm qua Thời Thích đã mở miệng nói chuyện, nhưng mà cô vẫn có cảm giác cậu vẫn giống như mấy ngày trước, chỉ là dịu đi một chút xíu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô tìm hiểu rõ trong đầu nhóc con này đang nghĩ cái gì.
Thấy bóng dáng bọn họ khuất dần sau cánh cổng, Ninh Mông khe khẽ thở dài.
Thật ra cô cũng muốn đi, ngây ngốc ở nhà thế này thật sự quá chán, chỉ là cô cũng không nói ra.
Thể lực của bà lão này thực ra vẫn còn tốt chán, chỉ có điều đó là trước khi bị quỷ đụng phải, còn bây giờ cô chỉ có thể nằm dài ở nhà.
Hơn nữa âm hồn vừa nghe đến liền biết có liên quan đến thi thể, cô có đi thì ngoại trừ sợ thì cũng là sợ, cũng chẳng có tác dụng gì.
Thậm chí có thể còn làm liên luỵ đến bọn họ, vậy thì chi bằng không đi. Vẫn là nên ở nhà nghe hệ thống “livestream” vậy.
Rời khỏi toà nhà nhỏ, bọn họ bắt đầu xuất phát đi đến thôn làng nơi mà Lý Tuệ ở.
Tài xế chưa từng đi đến đó, ban đầu ông ta định dùng bản đồ chỉ đường, kết quả tên của thôn đó thậm chí còn không xuất hiện trên hệ thống bản đồ, có thể thấy rằng cái thôn đó ít người biết đến nhường nào.
Thời Thiện Cẩn lúc này cũng biết tại sao bọn họ tổ chức minh hôn nhiều năm như vậy mà không có ai quản lý, bởi vì có khi cảnh sát còn rất ít khi đến đó, chứ nói gì mà đi tra xét những chuyện được giấu kín này.
Cũng không rõ bọn họ trộm thi thể để làm gì, rất có khả năng là làm việc xấu.
Trên đường từ thành thị đi qua, dân cư càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bên đường toàn cây là cây, xe chạy tận mười mấy phút cũng không nhìn thấy cái nhà nào.
Xe lúc này dừng trước một đoạn đường đá, tài xế xuống xe kiểm tra đoạn đường phía trước, quay về nói: “Cậu cả, e rằng đường trước mặt sẽ xóc lắm đấy ạ.”
Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta sợ bọn họ chịu không nổi.
Lý Tuệ cảm thấy hơi ngại, lúng túng nói: “Ngài Thời…”
Thời Thiện Cẩn không nói gì, gật đầu tỏ ý đã biết, quay đầu nhìn: “Thời Thích, con có chịu được không”
Thời Thích gật gật đầu.
Cậu đương nhiên là chịu được rồi, lúc xưa có cái khổ nào cậu chưa chịu qua đâu, đường như vậy cậu đi qua vô số lần rồi, nó chẳng nhằm nhò gì đối với cậu cả.
Nghĩ đến đây, cậu nghĩ đến cuộc sống bây giờ của mình.
Lời Lập Xuân nói vẫn luẩn quẩn trong đầu cậu.
Nếunhư không có con dã quỷ kia vậy thì bây giờ cuộc sống cậu sẽ như thế nào? Có lẽ là về lại nơi lúc trước từng ở, còn bị Thời Thông bắt nạt nữa.
Bởi vì dã quỷ đó muốn đưa cậu đi sang bên kia, vậy nên mới khiến cho bác cả thấy được năng lực tiềm tàng và đôi mắt âm dương bị ẩn đi của cậu.
Nếu như không mở đôi mắt âm dương, hiện tại e rằng bản thân cậu vẫn đang bị kỳ thị…
Cậu nhớ rõ những ngày tháng lúc bản thân mới đến nhà họ Thời sống ra sao, thái độ của bác cả đối với cậu, cậu vẫn phân biệt được, hoàn toàn khác so với bây giờ.
Còn có, tối hôm qua, khi cậu gọi hai tiếng bà nội, cô dường như thật sự rất vui vẻ…
Thời Thích vểnh môi, ánh mắt nhìn vào hàng cây đang nhanh chóng lùi lại ở bên ngoài, cánh đồng xanh mướt dài bất tận khiến tâm trạng cậu thư thái hơn nhiều.
Xe đi đúng là rất xóc.
Lý Tuệ vẫn đang chỉ đường cho bọn họ, bởi vì đường ở đây lại chia thành những nhánh nhỏ, xiên xiên vẹo vẹo, lúc thì quẹo bên này, lúc lại quẹo bên kia.
Không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng lộ ra nét mặt vui mừng: “Chính là con đường này, chú cứ tiếp tục đi thẳng, sắp đến thôn rồi.”
Tài xế thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó đến giờ ông chưa bao giờ lái qua con đường nào khó đi như vậy, cái thôn này thật sự quá hẻo lánh, ông đoán trong thôn có lẽ rất ít đồ dùng hiện đại.
Mười mấy phút sau, từng dãy nhà màu vàng đất hiện lên trước mắt.
Xe dừng lại bên ngoài thôn, Lý Tuệ bước xuống dẫn đường, giải thích nguyên nhân bọn họ đến đây với những người đang vây lại xem ở cửa thôn.
“Bé Tuệ, bọn họ là ai vậy, sao lại theo con đến thôn chúng ta? Có chuyện gì à?”
“Cái xe này mới nhìn đã biết không phải người bình thường có thể lái được, lần trước tôi lên thành phố lớn có thấy, không rẻ đâu.”
“Nhìn mấy người bọn họ kìa, vẻ ngoài cũng vô cùng khôi ngô, đứa nhỏ kia còn có một đôi mắt xanh biếc nữa, thật xinh đẹp, một chút cũng không giống mấy đứa nhóc thối trong thôn chúng ta.”
Lý Tuệ vội giải thích: “Chú, con mời bọn họ đến đây giúp tìm người, mọi người đều biết……”
Nghe cô nói như vậy, người trong thôn đều vỡ lẽ.
Thi thể nhà gái dùng để minh hôn của nhà bọn họ biến mất rồi, người trong thôn đều giúp đi tìm nên hiểu rõ sự tình, cũng cảm thấy xui thay cho nhà cô ấy.
Anh trai vừa mới mất, mẹ cũng nối gót theo sau, bây giờ chỉ còn lại mình đứa con gái Lý Tuệ, chạy ngược chạy xuôi lo toan, bọn họ có thể thông cảm cho cô.
Thời Thiện Cẩn đứng bên cạnh xe, nhìn bao quát cả thôn làng.
Nhà cửa không nhiều, chủ yếu là nằm hai bên đường, từ chỗ này của bọn họ thậm chí có thể thấy cuối đường, sau đó kéo vòng đến sau những căn nhà, ngoài ra còn vài mảnh ruộng.
Rất bình thường.
Thế nhưng Thời Thiện Cẩn cảm thấy có cái gì đó không ổn ở đây, cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Lý Tuệ đã từ bên cổng thôn chạy lại, mặt đỏ cả lên nói: “Ngài Thời, tôi dẫn đường cho ngài.”
Một nhóm người dưới sự quan sát của thôn dân đi vào làng.
Rất nhanh, ngôi nhà của gia đình Lý Tuệ đã hiện ra trước mắt họ, không khác gì với mấy ngôi nhà lúc nãy nhìn thấy.
“Đây chính là nhà của tôi.”
Thời Thích theo sau đi vào nhà, phòng khách nằm ngay đối diện, trên chiếc bàn thờ dài còn để hai tấm di ảnh trắng đen, một tấm của người phụ nữ lớn tuổi, một tấm của người đàn ông trẻ tuổi.
Lý Tuệ vốn muốn mời họ ngồi xuống, không ngờ rằng Thời Thiện Cẩn đã chủ động hỏi bên nhà gái có đưa cho họ đồ gì không.
Ông nhấn mạnh: “Nếu là đồ mà trước lúc chết bên nhà gái có dùng qua thì càng tốt.”
Lý Tuệ ngẫm nghĩ, rồi từ trong phòng lấy ra một cái hộp, “Đây vốn là vòng tay và dây chuyền nhà Lưu Hoa chuẩn bị để bồi táng cùng cô ấy, nhưng mà thi thể bị mất, chúng tôi cũng không dùng đến.”
Lưu Hoa chính là nhà gái, cũng được xem như là con một trong nhà, vậy nên đưa vòng tay và dây chuyền đã là tốt lắm rồi.
Vòng tay và dây chuyền vàng đặt trên một tấm vải đỏ, trông có vẻ tuổi đời cũng lớn, mặc dù hoa văn không được đẹp, nhưng đối với người ở đây mà nói thì vậy là tốt lắm rồi.
Thời Thiện Cẩn nhận lấy món đồ, cẩn thận xem xét.
Lúc lâu sau, ông ngồi xổm xuống, cầm chiếc vòng giơ lên trước mặt Thời Thích, hỏi: “Con có thấy có gì đặc biệt không? Hay là điều khác thường gì đó.”
Có lẽ thứ đứa bé này thấy được không giống với ông.
Thời Thích nheo mắt, nhìn chằm chằm vào một bông hoa được chạm khắc trên đó, nói: “Ở đây… có một sợi dây đỏ chạy ra.”
Thời Thiện Cẩn nhíu mày, sợi dây đỏ?
Ông đột nhiên nhớ đến tấm bùa mà Thời Thích vẽ không lâu trước đây.
Bởi vì Thời Thích chỉ vừa mới bắt đầu học, lúc đó cậu hình như chỉ vẽ loại bùa định thân* đơn giản nhất, cũng chính là loại bùa phổ biến nhất, dán lên mấy thứ âm tà thì nó sẽ bị bất động một khoảng thời gian.
*Định thân: Lá bùa khiến cho cương thi bất động trong một khoảng thời gian.
Lá bùa lúc đó Thời Thích vẽ cũng tạm được, không bị ngắc ngứ chỗ nào cả, chỉ có điều xiên xiên vẹo vẹo, chẳng đẹp chút nào.
Sau đó lúc cậu rời đi rồi, ông muốn thử xem công hiệu của lá bùa này như thế nào.
Nhà họ Thời nuôi đầy mấy con quỷ nhỏ, Thời Thiện Cẩn có thỏa thuận riêng với bọn chúng, bình thường sẽ làm vài cuộc thử nghiệm, lần đó cũng tìm đến một con quỷ nhỏ bình thường.
Tờ bùa thành công làm con quỷ bất động.
Thời gian tạm dừng của từng lá bùa không giống nhau, còn phải xem công lực của người vẽ bùa như thế nào. Giống như trong mấy bộ phim cương thi, một lá bùa có thể làm nó không động đậy mấy trăm năm, trừ phi là loại bùa đặc biệt. còn nếu không thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Vì muốn thử xem lá bùa này có thể định thân trong bao lâu, ông không lấy lá bùa xuống.
Không ngờ đến, điều khiến ông ta rất kinh ngạc là ngày hôm sau ông ta lại đến đó xem, con quỷ nhỏ vẫn bị đứng hình ở đó, lá bùa nhẹ nhàng phất phơ, cảm giác như sắp rơi mất vậy.
Hiệu quả như vậy thật sự là nằm ngoài suy nghĩ của ông.
Nhớ đến bản thân ông năm đó chỉ có thể định được thời gian nửa ngày, vậy mà đã được bố khen nức nở rồi, nếu như bố có thể nhìn thấy Thời Thích, e là sẽ xem cậu thành bảo bối mà nâng niu hết mức.
Ông vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Thời Thích lại nói: “Dường như sợi dây đỏ này liên kết đến nơi nào đó…”
Thời Thiện Cẩn hỏi: “Con có thể thấy được nó dẫn đến đâu sao?”
Thời Thích ngập ngừng, chỉ chỉ ngoài cổng, “Nó vẫn ở đó mà, bay ra bên ngoài, giống như là sợi dây ruy băng hôm trước ở trường học vậy.”
Thời Thiện Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu hỏi Lý Tuệ: “Cái vòng tay này trước khi chết người nữ có mang qua rồi à?”
Lý Tuệ không rõ tại sao ông lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đeo qua rồi, là đồ mà bố mẹ của Lưu Hoa mua cho cô ấy, từ nhỏ đã đeo đến khi mất mới tháo ra.”
Sắc mặt Thời Thiện Cẩn trở nên nghiêm trọng, xem ra cái chết của Lưu Hoa ẩn giấu một bí mật rất lớn, ngược lại giống như do người cùng nghề với ông gây ra.
Lại liên hệ một chút việc thi thể sau khi chết 13 ngày biến mất……
Ông trầm giọng nói: “Thời Thích, con đi trước dẫn đường, xem xem sợi dây đỏ đó đi về hướng nào, chúng ta có thể phải đi đến một nơi rất đặc biệt.”
Thời Thích hồi hộp gật đầu, thanh âm thanh thuý đáp: “Vâng ạ.”
**********
Mình muốn nhìn thấy
Khuôn mặt ấy trông như thế nào…
Ninh Mông kinh ngạc nói với hệ thống: “Xa cách 5 ngày trời cuối cùng ta cũng nghe được tiếng gọi lâu ngày không nghe thấy này, haizz….”
Làm một bà lão cô đơn thật sự rất đáng sợ.
Hệ thống nói: “Chúc mừng, chúc mừng, cô cuối cùng cũng thành công.”
Ninh Mông ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mấy cuốn sách mà mình đặt trong phòng cậu phát huy tác dụng rồi? Đừng bảo Thời Thích thật sự thầm mến cô bé nào đó nha?
Cô trước đây vẫn thường nghe bạn học nói, cháu trai mới mấy tuổi của cậu ấy ở trường đã có bạn gái rồi, mà không chỉ có một.
Thời Thích chắc sẽ không giống thằng nhóc đó chứ?
Chỉ mới một lúc mà tâm hồn Ninh Mông đã treo ngược cành cây.
Thời Thích nói xong liền vội vàng ngậm miệng lại, cậu ngượng ngùng lén nhìn phản ứng của cô.
Vì cách khá gần nên gương mặt mà trước đó cậu nhìn không rõ đã lộ ra một chút ngũ quan, chỉ là cậu vẫn như cũ không biết được dáng vẻ của cô ra sao, nhưng lại có thể thấy được cô đang cười.
Chẳng lẽ con dã quỷ này thích làm bà nội?
Thời Thích không hiểu được suy nghĩ của cô, rõ ràng trẻ tuổi như vậy mà, tại sao lại muốn nhập vào thân người một bà lão chứ? Còn suốt ngày gọi cậu “cháu trai cả”…
Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục.
Ninh Mông bóp mặt cậu một lúc lâu mới dừng tay lại, giả vờ đáng thương nói: “Haizzz, bà nội của con mấy ngày nay cơm nuốt không trôi, vì có người chẳng thèm để ý đến nội.”
Cô liếc xéo cậu.
Thời Thích: “…”
Cậu rõ ràng thấy mấy hôm trước bà nội ăn hạt dưa mà, Lập Xuân còn phải ra ngoài mua thêm tận mấy lần, mỗi lần đều đem về một bao to ơi là to.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, cô khóc…
Thời Thích cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, con dã quỷ này hình như là con quỷ tốt, không hại người, có lẽ nó chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống thôi?
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên sáng tỏ, chỉ cần nó là một con quỷ tốt, vậy thì cậu còn sợ cái gì?
Cậu đột nhiên thanh thuý nói: “Nội ơi, con sai rồi.”
Ninh Mông vốn đang than ngắn thở dài, nghe thấy tiếng gọi nội này của cậu, vừa ngước mắt ngó sang, đã thấy bộ dạng đáng thương của cậu nhóc, lập tức vươn tay sang xoa xoa đầu cậu.
Tóc của nhóc con quả nhiên mềm hơn, sờ thích hơn Tiểu Hoàng nhiều.
Cô cười híp mắt nghĩ, mắt híp thành một sợi chỉ.
Tuy nhiên vào trong mắt Thời Thích lại là một cảnh tượng khác.
Thời Thiện Cẩn thấy hai người đã hoà hợp trở lại bèn quay về dinh thự, còn về Lý Tuệ thì đã theo Lập Xuân về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ chuẩn bị xuất phát.
Trời vẫn chưa sáng, dưới nhà đã vang lên tiếng gà gáy.
Con chồn nghe thấy tỉnh dậy trước, nằm dưới đất ngây ngốc một lúc, vẫy vẫy đuôi chồn, sau đó mới bò ra từ trong cái ổ nhỏ của nó.
Cái ổ này mới được làm ra trước đó không lâu, vừa thoải mái lại vừa đẹp, khiến chồn ta rất hài lòng.
Nó ở dưới đất bò một vòng, cuối cùng thì nhảy một cái lên trên giường, dẫm lên tấm chăn mềm mại làm chân bị lún xuống.
Trong chăn phồng lên một cục nho nhỏ.
Chồn ngó nghiêng một hồi, lại nhảy lại xuống giường, ngậm một cái bao tay, cẩn thận leo lên giường, đặt lên mặt của Thời Thích.
Sau đó nó vung chân đạp lên trên đó một cái.
Bởi vì ngăn cách bởi bao tay nên sức lực của nó trở nên rất yếu, chỉ còn cảm giác ngưa ngứa, Thời Thích mở mắt, cậu lấy bao tay ở trên mặt ra, trừng mắt với con chồn.
“Tiểu Hoàng, lần sau không được làm như vậy nữa đâu.” Cậu mơ mơ màng màng nói.
Con chồn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nó nhảy xuống khỏi giường đi tới đi lui, cuối cùng cắn lấy cái rèm cửa đang buông thõng, nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm bên dưới.
Từ cửa sổ của căn phòng này có thể thấy được sân sau, mấy con gà cũng được nuôi tại đó, da mượt sáng bóng, cả người ú nu thịt.
Nó cảm thấy sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
Thời Thích không để tâm đến nó, dù sao nó cũng chẳng dám đi xuống ăn trộm, cậu xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi cậu vệ sinh cá nhân xong đi ra, con chồn đã nằm về lại ổ của mình, trên mặt bày ra vẻ “tui không thiết sống nữa”.
Thời Thích cười nhẹ.
Cậu thay áo quần, mang lên đôi bao tay từ trong ổ ôm nó ra, con chồn cũng không ngọ nguậy, mà còn tự tìm một tư thế thoải mái mà nằm im, cái đuôi lắc qua lắc lại trong không trung.
Đứa nhỏ này đối xử với nó thật sự rất tốt.
Chỉ là lông trên đuôi của nó vẫn chưa mọc trở lại, khiến trong lòng nó chẳng thoải mái chút nào, thật sự xấu quá đi mất, ảnh hưởng đến việc sau này nó tìm bạn đời thì sao!
Nghĩ đến là thấy buồn.
Thời Thích ôm theo chồn đi xuống lầu, đã có người trong phòng khách.
Lập Xuân đã thức dậy từ sớm, đang dọn dẹp phòng khách, đổi hoa tươi cho bình hoa, trông có vẻ bận bịu không ngừng.
Cậu đứng đó nhìn một lúc, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Lập Xuân vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cậu, nheo nheo mắt cười nói: “Cậu Thích hôm nay sao cậu lại dậy sớm như vậy? Trời vẫn còn chưa sáng mà.”
Bình thường phải một tiếng sau cậu mới dậy, hôm qua cậu cả cũng đã nói cho cậu nghỉ học, vậy là hôm nay cậu đâu cần đến trường, tại sao vẫn dậy sớm như vậy.
Thời Thích liếc nhìn con chồn đang nằm dài trên ghế sofa, thân hình dài thòng của nó chiếm diện tích rất lớn, “Nó gọi em dậy đấy.”
“Thật vậy sao?” Lập Xuân kinh ngạc.
Khoảng thời gian này tiếp xúc với con chồn khiến cô biết con chồn này không phải loại bình thường, ít nhất thì có thể nghe hiểu bọn cô đang nói cái gì, có lúc cô còn có cảm giác ánh mắt của con chồn này còn hiện lên ý khinh miệt cô nữa kìa.
Cô bước đến, vuốt ve bộ lông mịn màng, nói: “Tiểu Hoàng hôm nay sao lại ỉu xìu thế này?”
Ninh Mông cũng đã vệ sinh cá nhân xong, từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy hai người đang ở bên kia nói chuyện, lại nhìn sang Thời Thích dường như đang rất vui vẻ.
Động tĩnh của cô không nhỏ, hai người đều nhận ra.
Lập Xuân đi đến đỡ bà, “Bà ơi sao bà cũng dậy sớm thế này, trời vẫn còn chưa sáng cơ mà, hôm nay không ngủ thêm một chút sao?”
Ninh Mông nhìn chằm chằm Thời Thích, ngoài miệng lại nói: “Cháu trai cả của ta hôm nay phải ra ngoài, ta tất nhiên phải dậy sớm chút rồi!”
Thời Thích trừng lớn mắt, có chút không dám tin, lại cảm thấy lời cô nói cũng đúng, nhỏ giọng gọi: “…Nội ơi.”
Ninh Mông vui đến nỗi thầm vỗ tay ở trong lòng.
Biết ngay là cậu thích kiểu này mà, quả nhiên là kê đúng đơn thuốc rồi, về sau cứ làm như vậy, bảo đảm cậu sẽ không bỏ rơi bà lão là cô đây nữa.
Đang nói chuyện thì bóng dáng của Thời Thiện Cẩn xuất hiện ở ngoài cổng.
Ông nói: “Nên đi rồi. Mẹ, người ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Ninh Mông đáp: “Biết rồi, các con chú ý an toàn.”
Lý Tuệ cũng đúng lúc từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiếng của ông vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, còn cố ý để lại túi đồ cổ ở trong phòng vờ như là quên đem đi.
Nếu như có thể tìm thấy, món đồ này có lợi cho họ vậy thì để lại cho họ vậy, dù sao để ở nhà cô cũng chẳng ích gì, hơn nữa bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi mình cô.
Thời Thích đi theo bên cạnh Thời Thiện Cẩn, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa còn lén quay đầu lại nhìn.
Bà nội đang ngồi trên sofa nhìn bọn họ, thấy cậu quay đầu lại, còn vẫy vẫy tay với cậu, mặt Thời Thích ửng ửng đỏ, lại quay đầu lại.
Ninh Mông hừ một tiếng: “Đứa nhỏ này lại dở chứng rồi.”
Cái quay đầu cuối cùng kia chắc chắn là ngại rồi, cũng không biết ngại ngùng cái gì nữa, chung sống với nhau đã lâu vậy rồi mà.
Mặc dù tối hôm qua Thời Thích đã mở miệng nói chuyện, nhưng mà cô vẫn có cảm giác cậu vẫn giống như mấy ngày trước, chỉ là dịu đi một chút xíu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô tìm hiểu rõ trong đầu nhóc con này đang nghĩ cái gì.
Thấy bóng dáng bọn họ khuất dần sau cánh cổng, Ninh Mông khe khẽ thở dài.
Thật ra cô cũng muốn đi, ngây ngốc ở nhà thế này thật sự quá chán, chỉ là cô cũng không nói ra.
Thể lực của bà lão này thực ra vẫn còn tốt chán, chỉ có điều đó là trước khi bị quỷ đụng phải, còn bây giờ cô chỉ có thể nằm dài ở nhà.
Hơn nữa âm hồn vừa nghe đến liền biết có liên quan đến thi thể, cô có đi thì ngoại trừ sợ thì cũng là sợ, cũng chẳng có tác dụng gì.
Thậm chí có thể còn làm liên luỵ đến bọn họ, vậy thì chi bằng không đi. Vẫn là nên ở nhà nghe hệ thống “livestream” vậy.
Rời khỏi toà nhà nhỏ, bọn họ bắt đầu xuất phát đi đến thôn làng nơi mà Lý Tuệ ở.
Tài xế chưa từng đi đến đó, ban đầu ông ta định dùng bản đồ chỉ đường, kết quả tên của thôn đó thậm chí còn không xuất hiện trên hệ thống bản đồ, có thể thấy rằng cái thôn đó ít người biết đến nhường nào.
Thời Thiện Cẩn lúc này cũng biết tại sao bọn họ tổ chức minh hôn nhiều năm như vậy mà không có ai quản lý, bởi vì có khi cảnh sát còn rất ít khi đến đó, chứ nói gì mà đi tra xét những chuyện được giấu kín này.
Cũng không rõ bọn họ trộm thi thể để làm gì, rất có khả năng là làm việc xấu.
Trên đường từ thành thị đi qua, dân cư càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bên đường toàn cây là cây, xe chạy tận mười mấy phút cũng không nhìn thấy cái nhà nào.
Xe lúc này dừng trước một đoạn đường đá, tài xế xuống xe kiểm tra đoạn đường phía trước, quay về nói: “Cậu cả, e rằng đường trước mặt sẽ xóc lắm đấy ạ.”
Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta sợ bọn họ chịu không nổi.
Lý Tuệ cảm thấy hơi ngại, lúng túng nói: “Ngài Thời…”
Thời Thiện Cẩn không nói gì, gật đầu tỏ ý đã biết, quay đầu nhìn: “Thời Thích, con có chịu được không”
Thời Thích gật gật đầu.
Cậu đương nhiên là chịu được rồi, lúc xưa có cái khổ nào cậu chưa chịu qua đâu, đường như vậy cậu đi qua vô số lần rồi, nó chẳng nhằm nhò gì đối với cậu cả.
Nghĩ đến đây, cậu nghĩ đến cuộc sống bây giờ của mình.
Lời Lập Xuân nói vẫn luẩn quẩn trong đầu cậu.
Nếunhư không có con dã quỷ kia vậy thì bây giờ cuộc sống cậu sẽ như thế nào? Có lẽ là về lại nơi lúc trước từng ở, còn bị Thời Thông bắt nạt nữa.
Bởi vì dã quỷ đó muốn đưa cậu đi sang bên kia, vậy nên mới khiến cho bác cả thấy được năng lực tiềm tàng và đôi mắt âm dương bị ẩn đi của cậu.
Nếu như không mở đôi mắt âm dương, hiện tại e rằng bản thân cậu vẫn đang bị kỳ thị…
Cậu nhớ rõ những ngày tháng lúc bản thân mới đến nhà họ Thời sống ra sao, thái độ của bác cả đối với cậu, cậu vẫn phân biệt được, hoàn toàn khác so với bây giờ.
Còn có, tối hôm qua, khi cậu gọi hai tiếng bà nội, cô dường như thật sự rất vui vẻ…
Thời Thích vểnh môi, ánh mắt nhìn vào hàng cây đang nhanh chóng lùi lại ở bên ngoài, cánh đồng xanh mướt dài bất tận khiến tâm trạng cậu thư thái hơn nhiều.
Xe đi đúng là rất xóc.
Lý Tuệ vẫn đang chỉ đường cho bọn họ, bởi vì đường ở đây lại chia thành những nhánh nhỏ, xiên xiên vẹo vẹo, lúc thì quẹo bên này, lúc lại quẹo bên kia.
Không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng lộ ra nét mặt vui mừng: “Chính là con đường này, chú cứ tiếp tục đi thẳng, sắp đến thôn rồi.”
Tài xế thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó đến giờ ông chưa bao giờ lái qua con đường nào khó đi như vậy, cái thôn này thật sự quá hẻo lánh, ông đoán trong thôn có lẽ rất ít đồ dùng hiện đại.
Mười mấy phút sau, từng dãy nhà màu vàng đất hiện lên trước mắt.
Xe dừng lại bên ngoài thôn, Lý Tuệ bước xuống dẫn đường, giải thích nguyên nhân bọn họ đến đây với những người đang vây lại xem ở cửa thôn.
“Bé Tuệ, bọn họ là ai vậy, sao lại theo con đến thôn chúng ta? Có chuyện gì à?”
“Cái xe này mới nhìn đã biết không phải người bình thường có thể lái được, lần trước tôi lên thành phố lớn có thấy, không rẻ đâu.”
“Nhìn mấy người bọn họ kìa, vẻ ngoài cũng vô cùng khôi ngô, đứa nhỏ kia còn có một đôi mắt xanh biếc nữa, thật xinh đẹp, một chút cũng không giống mấy đứa nhóc thối trong thôn chúng ta.”
Lý Tuệ vội giải thích: “Chú, con mời bọn họ đến đây giúp tìm người, mọi người đều biết……”
Nghe cô nói như vậy, người trong thôn đều vỡ lẽ.
Thi thể nhà gái dùng để minh hôn của nhà bọn họ biến mất rồi, người trong thôn đều giúp đi tìm nên hiểu rõ sự tình, cũng cảm thấy xui thay cho nhà cô ấy.
Anh trai vừa mới mất, mẹ cũng nối gót theo sau, bây giờ chỉ còn lại mình đứa con gái Lý Tuệ, chạy ngược chạy xuôi lo toan, bọn họ có thể thông cảm cho cô.
Thời Thiện Cẩn đứng bên cạnh xe, nhìn bao quát cả thôn làng.
Nhà cửa không nhiều, chủ yếu là nằm hai bên đường, từ chỗ này của bọn họ thậm chí có thể thấy cuối đường, sau đó kéo vòng đến sau những căn nhà, ngoài ra còn vài mảnh ruộng.
Rất bình thường.
Thế nhưng Thời Thiện Cẩn cảm thấy có cái gì đó không ổn ở đây, cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
Lý Tuệ đã từ bên cổng thôn chạy lại, mặt đỏ cả lên nói: “Ngài Thời, tôi dẫn đường cho ngài.”
Một nhóm người dưới sự quan sát của thôn dân đi vào làng.
Rất nhanh, ngôi nhà của gia đình Lý Tuệ đã hiện ra trước mắt họ, không khác gì với mấy ngôi nhà lúc nãy nhìn thấy.
“Đây chính là nhà của tôi.”
Thời Thích theo sau đi vào nhà, phòng khách nằm ngay đối diện, trên chiếc bàn thờ dài còn để hai tấm di ảnh trắng đen, một tấm của người phụ nữ lớn tuổi, một tấm của người đàn ông trẻ tuổi.
Lý Tuệ vốn muốn mời họ ngồi xuống, không ngờ rằng Thời Thiện Cẩn đã chủ động hỏi bên nhà gái có đưa cho họ đồ gì không.
Ông nhấn mạnh: “Nếu là đồ mà trước lúc chết bên nhà gái có dùng qua thì càng tốt.”
Lý Tuệ ngẫm nghĩ, rồi từ trong phòng lấy ra một cái hộp, “Đây vốn là vòng tay và dây chuyền nhà Lưu Hoa chuẩn bị để bồi táng cùng cô ấy, nhưng mà thi thể bị mất, chúng tôi cũng không dùng đến.”
Lưu Hoa chính là nhà gái, cũng được xem như là con một trong nhà, vậy nên đưa vòng tay và dây chuyền đã là tốt lắm rồi.
Vòng tay và dây chuyền vàng đặt trên một tấm vải đỏ, trông có vẻ tuổi đời cũng lớn, mặc dù hoa văn không được đẹp, nhưng đối với người ở đây mà nói thì vậy là tốt lắm rồi.
Thời Thiện Cẩn nhận lấy món đồ, cẩn thận xem xét.
Lúc lâu sau, ông ngồi xổm xuống, cầm chiếc vòng giơ lên trước mặt Thời Thích, hỏi: “Con có thấy có gì đặc biệt không? Hay là điều khác thường gì đó.”
Có lẽ thứ đứa bé này thấy được không giống với ông.
Thời Thích nheo mắt, nhìn chằm chằm vào một bông hoa được chạm khắc trên đó, nói: “Ở đây… có một sợi dây đỏ chạy ra.”
Thời Thiện Cẩn nhíu mày, sợi dây đỏ?
Ông đột nhiên nhớ đến tấm bùa mà Thời Thích vẽ không lâu trước đây.
Bởi vì Thời Thích chỉ vừa mới bắt đầu học, lúc đó cậu hình như chỉ vẽ loại bùa định thân* đơn giản nhất, cũng chính là loại bùa phổ biến nhất, dán lên mấy thứ âm tà thì nó sẽ bị bất động một khoảng thời gian.
*Định thân: Lá bùa khiến cho cương thi bất động trong một khoảng thời gian.
Lá bùa lúc đó Thời Thích vẽ cũng tạm được, không bị ngắc ngứ chỗ nào cả, chỉ có điều xiên xiên vẹo vẹo, chẳng đẹp chút nào.
Sau đó lúc cậu rời đi rồi, ông muốn thử xem công hiệu của lá bùa này như thế nào.
Nhà họ Thời nuôi đầy mấy con quỷ nhỏ, Thời Thiện Cẩn có thỏa thuận riêng với bọn chúng, bình thường sẽ làm vài cuộc thử nghiệm, lần đó cũng tìm đến một con quỷ nhỏ bình thường.
Tờ bùa thành công làm con quỷ bất động.
Thời gian tạm dừng của từng lá bùa không giống nhau, còn phải xem công lực của người vẽ bùa như thế nào. Giống như trong mấy bộ phim cương thi, một lá bùa có thể làm nó không động đậy mấy trăm năm, trừ phi là loại bùa đặc biệt. còn nếu không thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Vì muốn thử xem lá bùa này có thể định thân trong bao lâu, ông không lấy lá bùa xuống.
Không ngờ đến, điều khiến ông ta rất kinh ngạc là ngày hôm sau ông ta lại đến đó xem, con quỷ nhỏ vẫn bị đứng hình ở đó, lá bùa nhẹ nhàng phất phơ, cảm giác như sắp rơi mất vậy.
Hiệu quả như vậy thật sự là nằm ngoài suy nghĩ của ông.
Nhớ đến bản thân ông năm đó chỉ có thể định được thời gian nửa ngày, vậy mà đã được bố khen nức nở rồi, nếu như bố có thể nhìn thấy Thời Thích, e là sẽ xem cậu thành bảo bối mà nâng niu hết mức.
Ông vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Thời Thích lại nói: “Dường như sợi dây đỏ này liên kết đến nơi nào đó…”
Thời Thiện Cẩn hỏi: “Con có thể thấy được nó dẫn đến đâu sao?”
Thời Thích ngập ngừng, chỉ chỉ ngoài cổng, “Nó vẫn ở đó mà, bay ra bên ngoài, giống như là sợi dây ruy băng hôm trước ở trường học vậy.”
Thời Thiện Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu hỏi Lý Tuệ: “Cái vòng tay này trước khi chết người nữ có mang qua rồi à?”
Lý Tuệ không rõ tại sao ông lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đeo qua rồi, là đồ mà bố mẹ của Lưu Hoa mua cho cô ấy, từ nhỏ đã đeo đến khi mất mới tháo ra.”
Sắc mặt Thời Thiện Cẩn trở nên nghiêm trọng, xem ra cái chết của Lưu Hoa ẩn giấu một bí mật rất lớn, ngược lại giống như do người cùng nghề với ông gây ra.
Lại liên hệ một chút việc thi thể sau khi chết 13 ngày biến mất……
Ông trầm giọng nói: “Thời Thích, con đi trước dẫn đường, xem xem sợi dây đỏ đó đi về hướng nào, chúng ta có thể phải đi đến một nơi rất đặc biệt.”
Thời Thích hồi hộp gật đầu, thanh âm thanh thuý đáp: “Vâng ạ.”
**********
Mình muốn nhìn thấy
Khuôn mặt ấy trông như thế nào…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook