Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
-
Chương 17
Translator: Sangria.
Thời Thiện Cẩn đương nhiên biết quy tắc của quỷ tập.
Mẹ ông thích lo chuyện bao đồng, mà lúc còn trẻ bố ông lại hết lần này đến lần khác nuông chiều bà, bây giờ bọn họ làm con nói cũng chẳng tác dụng gì.
Ông nói: “Đã khuya rồi, mẹ nên ở nhà nghỉ ngơi, ngày rằm âm khí nặng, cơ thể mẹ không khỏe cũng đừng nên cố chấp nhúng tay vào chuyện này, để con dẫn nó đi được rồi.”
Ninh Mông đắn đo giây lát, lại hỏi hệ thống có nguy hiểm gì không, hệ thống trả lời lại vô cùng đơn giản, cẩn thận sẽ không xảy ra chuyện.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Cô bướng bỉnh nói: “Mẹ cũng chẳng sống được mấy năm, đi một chuyến thì có thể xảy ra được gì chứ? Thập Thất còn nhỏ như vậy, mẹ không yên tâm. Chỉ có mình con lỡ như không trông nom nó tốt thì sao?”
Thời Thiện Cẩn hết cách với mẹ mình, cũng chẳng phân bua với cô nữa, đưa hai người về tòa nhà nhỏ, lúc gần đi rỉ tai nói nhỏ với Thời Thích.
Lúc đi trên đường, Thời Thích lén nhìn bà nội.
Ninh Mông hình như cảm nhận được, đón ánh mắt cậu, cười hỏi: “Nhìn nội làm gì đấy?”
Thời Thích há miệng, ngọn đèn cách đó không xa soi sáng nửa bên mặt nhỏ nhắn trắng nõn, để lộ vẻ rầu rĩ.
Trông cậu hệt như cái bánh bao nhăn nhúm.
Dáng vẻ cậu lúc ngại ngùng là đáng yêu nhất, huống chi cậu lại còn rất đẹp trai.
Rất lâu sau, cậu không nhịn được mở miệng: “Bà nội… Sao bà lại tốt với cháu như thế?”
Tốt đến mức cậu cũng không biết nên báo đáp bàthế nào.
Ninh Mông hiện tại là bà nộ nên không tiện làm ra hành động gì, đành nhéo nhéo mặt cậu, “Con gọi bà là bà nội, là cháu trai cả của bà, bà không quan tâm con thì quan tâm ai chứ, đợi lúc bà nội già đi, bà chỉ có thể dựa vào con nuôi bà mà thôi.”
Thời Thích vốn rất cảm động.
Nhưng mà ba chữ “cháu trai cả” này, sao cậu lại nghe có chút quai quái.
Ngày hôm sau sau khi Thời Thích đi học, Ninh Mông liền vùi mình trong phòng mở máy tính ra, nhập ba chữ “Đến quỷ tập”.
Dù đã nghe hệ thống nói về chuyện đến quỷ tập, nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng được.
Tuy trước kia cô là người thuộc chủ nghĩa vô thần nhưng đến giờ đã tin có ma quỷ, nhưng sự tồn tại của quỷ tập như vậy vẫn khiến cho cô sởn tóc gáy.
Máy tính và di động mà lần trước cô bảo Lập Xuân chuẩn bị đã được đưa đến, cô cũng đang lúc rảnh rỗi nên lên mạng tra cứu thông tin một chút.
Trang web rất nhanh đã hiện ra.
“Dạy bạn làm thế nào để đến quỷ tập và biết phòng có quỷ hay không……”
“Đến quỷ tập _ chuyện quỷ dân gian _ ông nội quỷ kể chuyện xưa……”
Những tiêu đề đại loại như thế nhiều không đếm xuể.
Lướt xuống, cô liền thấy có người hỏi quỷ tập là gì, phía dưới đưa ra đáp án vô cùng đầy đủ, chi tiết.
“Nơi gọi là “Chợ tập quỷ”, cũng được gọi là “Quỷ tập”, “Chợ quỷ”, là một chợ phiên buôn bán thần bí được dựng lên ở sâu trong dãy núi hoang vắng. ‘Quỷ tập’ này không hoạt động vào ban ngày, mà chuyên tiến hành buôn bán vào đêm mùng một và mười lăm âm lịch mỗi tháng, cho nên được gọi là “Chợ tập quỷ”… Người xưa từng nói, khách đến quỷ tập, có một nửa là người một nửa là quỷ, người và quỷ cùng đến một cái chợ…”
Ninh Mông đọc mà da gà da vịt nổi đầy tay.
Câu trả lời này với câu của hệ thống cũng không khác mấy, gần như là giống nhau như đúc, xem ra là có thật, còn thật sự có không ít người biết.
Câu trả lời này rất tỉ mỉ, còn giới thiệu cách làm thế nào để đến quỷ tập.
Ví dụ, phổ biến nhất chính là dựa vào ánh trăng và sao chỉ phương hướng, trả lời mật ngữ ở mấy cái cây bên đường, nếu đáp đúng, nó sẽ tự động lộ ra một con đường. Nếu ban đêm có người đi theo “người” và mấy đốm sáng đó, bởi vì những đốm sáng đó chính là ma trơi, nếu đi ngược lại sẽ bị dẫn đến nghĩa địa.
Ninh Mông vừa sợ lại vừa tò mò nhưng vẫn không nhịn được lướt xuống xem.
Cô biết trong quỷ tập khẳng định sẽ có tiền hoặc giao dịch mua bán, về tiền thì đây chính là vấn đề lớn, chẳng ngờ phía dưới câu trả lời cũng có nói qua, dựa vào đồng tiền có chìm xuống nước hay không để phán đoán thật giả.
Hệ thống nói: “Người có thể hưởng lợi từ trong quỷ tập, tất nhiên sẽ vô cùng thành công về tiền tài hay những mặt khác.”
Nó vừa nói như vậy, Ninh Mông liền cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Bây giờ cô mới bỗng hiểu ra ngày xưa những người đột nhiên trong một đêm trở nên giàu có là do đâu mà ra, thì ra là liên quan đến mấy việc này.
Ninh Mông ngày ngóng đêm trông, mỗi ngày cô đều cầm lịch xem ngày, đợi sau khi qua hai ngày, cuối cùng ngày mười lăm âm lịch cũng đã đến.
Thời Thiện Cẩn không muốn để cô đi, ông đã khuyên ngăn vô số lần nhưng cô vẫn không đồng ý, hơn nữa nếu ông muốn đến đón Thời Thích thì chắc chắn sẽ bị cô phát hiện ra nên không thể lén đi được.
Cho nên cuối cùng, Thời Thiện Cẩn đeo không ít đồ lên người cô.
Khoảng tám chín giờ, Thời Thiện Cẩn dẫn cô và Thời Thích lên xe.
Xe đi càng lúc càng xa, dân cư quanh đó cũng dần dần biến mất, Ninh Mông thật sự không kìm được hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Không phải đến quỷ tập à?”
Thời Thiện Cẩn nói: “Đầu tiên đến nghĩa địa trước.”
Hai chữ "nghĩa địa" vừa thốt ra, Ninh Mông lập tức run lên.
Cô tưởng là sẽ trực tiếp chạy xe đến cổng chợ gì đó rồi xuống xe là được, nhưng sao lại đổi thành đi nghĩa địa rồi, chẳng lẽ chợ mở ở mộ sao?
Đối với sự nghi hoặc của cô, Thời Thiện Cẩn giải thích: “Nghĩa địa chỉ là nơi môi giới.”
Ninh Mông không hỏi nhiều nữa, cô ngoảnh đầu nhìn Thời Thích.
Thời Thích cả đêm im thin thít, sau khi cậu lên xe liền nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, khiến cho cô xúc động nghĩ rằng thằng bé đã lớn rồi, còn có tâm sự riêng của mình nữa.
Bên ngoài tối mù tối mịt, Ninh Mông cũng không dám nhìn ra phía ngoài, chỉ biết đường càng lúc càng xóc nảy, cuối cùng không biết qua bao lâu xe mới dừng lại.
Tài xế đi xuống mở cửa xe ra: “Cậu cả, đã tới rồi.”
Thời Thiện Cẩn gật đầu xuống xe, đợi vài phút vẫn không thấy mẹ xuống, đi qua gõ cửa xe: “Mẹ, phải xuống rồi.”
Thời Thích nghiêng đầu nhìn về phía bà nội.
Ninh Mông cắn răng một cái, đành phải xuống xe, cô vừa mới bước ra cửa, cảnh sắc xung quanh suýt chút nữa dọa cô ngất đi.
Cô xuống xe mới biết được hiện tại bọn họ vẫn chưa vào trong nghĩa địa, đi thêm vài bước nữa là đến cổng, cô nhìn về phía trước thấy xung quanh có ánh sáng lay lắt cũng không biết là gì, cô có thể loáng thoáng nhìn thấy nấm mồ nhô lên, bên trên mồ cắm một nhánh cây, dưới ánh trăng trông vô cùng dọa người.
Càng làm cho cô run rẩy chính là, cô thấy được vài người, có lẽ họ chẳng phải người nhưng nhìn dáng vẻ lại giống với con người, cô chỉ thấy được cánh tay “người” kia vác rổ rồi khom lưng đi ở đó, chung quanh vang lên tiếng côn trùng kèm theo tiếng gió, trông cực kỳ quỷ dị.
Có lẽ không thể gọi đó là đi, mà họ đang bay.
Ninh Mông âm thầm nuốt nước miếng, cô cứng đờ xoay đầu, đối mặt với Thời Thích, cậu đã nắm chặt lấy tay cô.
Quả thực muốn hù chết một già một trẻ.
Thời Thiện Cẩn sau khi dặn dò xong tài xế thì đi tới, ông đưa cho hai người mỗi người một cái gương tròn, nói: “Đợi lát nữa sau khi đi vào thì mẹ quay lưng về phía mộ, nhắm mắt trái lại, lấy cái gương này để trước mặt, dùng mắt phải xem gương, nếu có bóng dáng động đậy, thì đi lùi về sau, không được dừng lại, đến khi mẹ nhìn cảnh vật xung quanh và trước khi cầm gương soi không giống nhau nữa, thì đã đến chợ rồi đấy. Sau đó quay gương đối diện phía trước, đứng yên tại chỗ chờ con.”
Ninh Mông rất muốn nói cho ông, bây giờ cô cũng đã thấy được có cái bóng đang động đậy rồi.
Đang nghĩ, cô không kìm lòng được quay đầu nhìn, cô giật mình, khi cô vừa nhìn thì những cái bóng đó đã biến mất, trong nghĩa địa chỉ còn lại mấy nấm mồ nằm trên sườn núi.
Hệt như những “người” đó nãy giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Thời Thiện Cẩn không để ý tới biểu cảm của cô, đợi đồng hồ điểm sang lúc nửa đêm, ông ngẩng đầu: “Mẹ, Thời Thích, hai người đi theo sau con, không được đi sai đấy.”
Ông lại dặn dò lại cách vừa nãy.
Ninh Mông nắm tay Thời Thích, tay hai người nắm chặt tay nhau, cả hai đều vô cùng lo lắng.
Cô cũng cảm giác được Thời Thích sợ hãi, dù sao cậu vẫn là một đứa bé, lại vừa mới mở được một nửa mắt âm dương, chỉ mới mập mờ nhìn thấy quỷ mà đã phải đến quỷ tập làm giao dịch với quỷ.
Nói chi đến cậu, cô đây là người đã chết một lần, bây giờ bản thân bà lão cô đây cũng là một con quỷ còn thấy sợ nữa là.
Con trai cả chắc là đã đến đây vài lần, trông ông quen cửa quen nẻo, chẳng thấy chút chần chừ nào, rất nhanh ông đã dừng ở một góc, đứng đó chờ bọn họ.
Ninh Mông đi qua, cô khom lưng nhỏ giọng nói với Thời Thích: “Đợi lát nữa nếu không nhìn thấy bà nội, cháu đừng chạy lung tung đấy, cứ đi theo bác cả, không được nhìn người khác biết chưa?”
Hàm răng Thời Thích run cầm cập nhưng cậu vẫn cắn răng “Dạ” một tiếng.
Trăng treo đầu cành, thời gian không còn sớm, cô lấy ra cái gương nhỏ tròn, nhắm ngay bên trong mồ, trời đêm tối đen như mực, vậy mà cái gương tròn có thể thấy rất rõ ràng, nhánh cây cắm trên ngôi mộ cũng nhìn thấy được.
Ninh Mông hít sâu rồi híp lại mắt phải nhìn, trong gương không có ai, lúc cô đang định quay đầu hỏi Thời Thiện Cẩn, thì đột nhiên mặt gương vụt một cái, một cái bóng lờ mờ bắt đầu xuất hiện.
Từ một cái hai cái rồi đến đếm không xuể, bọn nó đi qua đi lại, không nói chuyện cũng không dừng lại, dường như đi mà không có mục đích.
Cô rùng mình, nắm chặt cán gương vì sợ rớt, cô cũng không dám chuyển hướng, chậm rãi dịch từng bước về phía sau.
Bên tai vang lên vù vù, chỉ có những tiếng động nhỏ vụn khiến cô không phân biệt rõ rốt cuộc là cái gì, quả thực bây giờ với cô một giây trôi qua mà cứ như một năm.
Cô nhỏ giọng hỏi hệ thống: “… Đến chưa?”
Hệ thống nói: “Đến...”
Nó còn chưa dứt lời Ninh Mông đã cảm giác cả người mình như đang lơ lửng, cảnh tượng trước mắt giống như khi cô ngồi trên xe lửa, lại bởi vì cô mắt nhìn không rõ, khung cảnh cứ mờ mờ nhạt nhạt hệt như sóng nước dao động.
Vặn vẹo một lát, cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
Ninh Mông sửng sốt vài giây, vội vàng nhìn gương, chỉ thấy cảnh sắc bên trong đã thay đổi rất nhiều.
Nơi cô đứng xung quanh trống không, có vẻ như là cổng vào khu chợ, cảnh tượng sau lưng được phản chiếu qua tấm gương giống như là chợ bán thức ăn, cô thấy không rõ ràng lắm, cô đoán hẳn là đang lúc chợ bày dọn hàng hóa.
Cô cũng không biết, vật thể đang bày quán kia là người, hay là quỷ.
Vốn xung quanh đều là tiếng gió, tiếng côn trùng kêu ồn ào, vậy mà cô chẳng nghe thấy tí tiếng động nào, cô hướng gương soi lên trên, trời đêm đen tuyền, cũng chẳng thể gọi đó là trời nữa, nó hệt như bức màn đen che phủ tất thảy.
Hệ thống cất tiếng: “Cô đã đến quỷ tập rồi đó.”
Ninh Mông thót tim, cũng thấy được mình đã đến nơi, nắm cái gương chậm rãi xoay về đối diện bên ngoài.
Nơi này yên tĩnh đến khó tin khiến cô càng thêm áp lực.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Đi qua đó chính là quỷ tập đấy, cô đừng lên tiếng, coi như bản thân bị câm, nếu không thì có thể sẽ xảy ra chuyện.”
Tuy rằng có lẽ quỷ cũng chẳng có hứng thú gì với một bà lão.
Ninh Mông nghe vậy, lại hít sâu mấy lần nữa, chuẩn bị xoay người lại, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai cô.
Cô lập tức đóng băng tại chỗ.
*****
Mục tiêu cuộc sống:
Nuôi bà nội!
Nuôi bà nội!
Nuôi bà nội!
Thời Thiện Cẩn đương nhiên biết quy tắc của quỷ tập.
Mẹ ông thích lo chuyện bao đồng, mà lúc còn trẻ bố ông lại hết lần này đến lần khác nuông chiều bà, bây giờ bọn họ làm con nói cũng chẳng tác dụng gì.
Ông nói: “Đã khuya rồi, mẹ nên ở nhà nghỉ ngơi, ngày rằm âm khí nặng, cơ thể mẹ không khỏe cũng đừng nên cố chấp nhúng tay vào chuyện này, để con dẫn nó đi được rồi.”
Ninh Mông đắn đo giây lát, lại hỏi hệ thống có nguy hiểm gì không, hệ thống trả lời lại vô cùng đơn giản, cẩn thận sẽ không xảy ra chuyện.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Cô bướng bỉnh nói: “Mẹ cũng chẳng sống được mấy năm, đi một chuyến thì có thể xảy ra được gì chứ? Thập Thất còn nhỏ như vậy, mẹ không yên tâm. Chỉ có mình con lỡ như không trông nom nó tốt thì sao?”
Thời Thiện Cẩn hết cách với mẹ mình, cũng chẳng phân bua với cô nữa, đưa hai người về tòa nhà nhỏ, lúc gần đi rỉ tai nói nhỏ với Thời Thích.
Lúc đi trên đường, Thời Thích lén nhìn bà nội.
Ninh Mông hình như cảm nhận được, đón ánh mắt cậu, cười hỏi: “Nhìn nội làm gì đấy?”
Thời Thích há miệng, ngọn đèn cách đó không xa soi sáng nửa bên mặt nhỏ nhắn trắng nõn, để lộ vẻ rầu rĩ.
Trông cậu hệt như cái bánh bao nhăn nhúm.
Dáng vẻ cậu lúc ngại ngùng là đáng yêu nhất, huống chi cậu lại còn rất đẹp trai.
Rất lâu sau, cậu không nhịn được mở miệng: “Bà nội… Sao bà lại tốt với cháu như thế?”
Tốt đến mức cậu cũng không biết nên báo đáp bàthế nào.
Ninh Mông hiện tại là bà nộ nên không tiện làm ra hành động gì, đành nhéo nhéo mặt cậu, “Con gọi bà là bà nội, là cháu trai cả của bà, bà không quan tâm con thì quan tâm ai chứ, đợi lúc bà nội già đi, bà chỉ có thể dựa vào con nuôi bà mà thôi.”
Thời Thích vốn rất cảm động.
Nhưng mà ba chữ “cháu trai cả” này, sao cậu lại nghe có chút quai quái.
Ngày hôm sau sau khi Thời Thích đi học, Ninh Mông liền vùi mình trong phòng mở máy tính ra, nhập ba chữ “Đến quỷ tập”.
Dù đã nghe hệ thống nói về chuyện đến quỷ tập, nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng được.
Tuy trước kia cô là người thuộc chủ nghĩa vô thần nhưng đến giờ đã tin có ma quỷ, nhưng sự tồn tại của quỷ tập như vậy vẫn khiến cho cô sởn tóc gáy.
Máy tính và di động mà lần trước cô bảo Lập Xuân chuẩn bị đã được đưa đến, cô cũng đang lúc rảnh rỗi nên lên mạng tra cứu thông tin một chút.
Trang web rất nhanh đã hiện ra.
“Dạy bạn làm thế nào để đến quỷ tập và biết phòng có quỷ hay không……”
“Đến quỷ tập _ chuyện quỷ dân gian _ ông nội quỷ kể chuyện xưa……”
Những tiêu đề đại loại như thế nhiều không đếm xuể.
Lướt xuống, cô liền thấy có người hỏi quỷ tập là gì, phía dưới đưa ra đáp án vô cùng đầy đủ, chi tiết.
“Nơi gọi là “Chợ tập quỷ”, cũng được gọi là “Quỷ tập”, “Chợ quỷ”, là một chợ phiên buôn bán thần bí được dựng lên ở sâu trong dãy núi hoang vắng. ‘Quỷ tập’ này không hoạt động vào ban ngày, mà chuyên tiến hành buôn bán vào đêm mùng một và mười lăm âm lịch mỗi tháng, cho nên được gọi là “Chợ tập quỷ”… Người xưa từng nói, khách đến quỷ tập, có một nửa là người một nửa là quỷ, người và quỷ cùng đến một cái chợ…”
Ninh Mông đọc mà da gà da vịt nổi đầy tay.
Câu trả lời này với câu của hệ thống cũng không khác mấy, gần như là giống nhau như đúc, xem ra là có thật, còn thật sự có không ít người biết.
Câu trả lời này rất tỉ mỉ, còn giới thiệu cách làm thế nào để đến quỷ tập.
Ví dụ, phổ biến nhất chính là dựa vào ánh trăng và sao chỉ phương hướng, trả lời mật ngữ ở mấy cái cây bên đường, nếu đáp đúng, nó sẽ tự động lộ ra một con đường. Nếu ban đêm có người đi theo “người” và mấy đốm sáng đó, bởi vì những đốm sáng đó chính là ma trơi, nếu đi ngược lại sẽ bị dẫn đến nghĩa địa.
Ninh Mông vừa sợ lại vừa tò mò nhưng vẫn không nhịn được lướt xuống xem.
Cô biết trong quỷ tập khẳng định sẽ có tiền hoặc giao dịch mua bán, về tiền thì đây chính là vấn đề lớn, chẳng ngờ phía dưới câu trả lời cũng có nói qua, dựa vào đồng tiền có chìm xuống nước hay không để phán đoán thật giả.
Hệ thống nói: “Người có thể hưởng lợi từ trong quỷ tập, tất nhiên sẽ vô cùng thành công về tiền tài hay những mặt khác.”
Nó vừa nói như vậy, Ninh Mông liền cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Bây giờ cô mới bỗng hiểu ra ngày xưa những người đột nhiên trong một đêm trở nên giàu có là do đâu mà ra, thì ra là liên quan đến mấy việc này.
Ninh Mông ngày ngóng đêm trông, mỗi ngày cô đều cầm lịch xem ngày, đợi sau khi qua hai ngày, cuối cùng ngày mười lăm âm lịch cũng đã đến.
Thời Thiện Cẩn không muốn để cô đi, ông đã khuyên ngăn vô số lần nhưng cô vẫn không đồng ý, hơn nữa nếu ông muốn đến đón Thời Thích thì chắc chắn sẽ bị cô phát hiện ra nên không thể lén đi được.
Cho nên cuối cùng, Thời Thiện Cẩn đeo không ít đồ lên người cô.
Khoảng tám chín giờ, Thời Thiện Cẩn dẫn cô và Thời Thích lên xe.
Xe đi càng lúc càng xa, dân cư quanh đó cũng dần dần biến mất, Ninh Mông thật sự không kìm được hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Không phải đến quỷ tập à?”
Thời Thiện Cẩn nói: “Đầu tiên đến nghĩa địa trước.”
Hai chữ "nghĩa địa" vừa thốt ra, Ninh Mông lập tức run lên.
Cô tưởng là sẽ trực tiếp chạy xe đến cổng chợ gì đó rồi xuống xe là được, nhưng sao lại đổi thành đi nghĩa địa rồi, chẳng lẽ chợ mở ở mộ sao?
Đối với sự nghi hoặc của cô, Thời Thiện Cẩn giải thích: “Nghĩa địa chỉ là nơi môi giới.”
Ninh Mông không hỏi nhiều nữa, cô ngoảnh đầu nhìn Thời Thích.
Thời Thích cả đêm im thin thít, sau khi cậu lên xe liền nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, khiến cho cô xúc động nghĩ rằng thằng bé đã lớn rồi, còn có tâm sự riêng của mình nữa.
Bên ngoài tối mù tối mịt, Ninh Mông cũng không dám nhìn ra phía ngoài, chỉ biết đường càng lúc càng xóc nảy, cuối cùng không biết qua bao lâu xe mới dừng lại.
Tài xế đi xuống mở cửa xe ra: “Cậu cả, đã tới rồi.”
Thời Thiện Cẩn gật đầu xuống xe, đợi vài phút vẫn không thấy mẹ xuống, đi qua gõ cửa xe: “Mẹ, phải xuống rồi.”
Thời Thích nghiêng đầu nhìn về phía bà nội.
Ninh Mông cắn răng một cái, đành phải xuống xe, cô vừa mới bước ra cửa, cảnh sắc xung quanh suýt chút nữa dọa cô ngất đi.
Cô xuống xe mới biết được hiện tại bọn họ vẫn chưa vào trong nghĩa địa, đi thêm vài bước nữa là đến cổng, cô nhìn về phía trước thấy xung quanh có ánh sáng lay lắt cũng không biết là gì, cô có thể loáng thoáng nhìn thấy nấm mồ nhô lên, bên trên mồ cắm một nhánh cây, dưới ánh trăng trông vô cùng dọa người.
Càng làm cho cô run rẩy chính là, cô thấy được vài người, có lẽ họ chẳng phải người nhưng nhìn dáng vẻ lại giống với con người, cô chỉ thấy được cánh tay “người” kia vác rổ rồi khom lưng đi ở đó, chung quanh vang lên tiếng côn trùng kèm theo tiếng gió, trông cực kỳ quỷ dị.
Có lẽ không thể gọi đó là đi, mà họ đang bay.
Ninh Mông âm thầm nuốt nước miếng, cô cứng đờ xoay đầu, đối mặt với Thời Thích, cậu đã nắm chặt lấy tay cô.
Quả thực muốn hù chết một già một trẻ.
Thời Thiện Cẩn sau khi dặn dò xong tài xế thì đi tới, ông đưa cho hai người mỗi người một cái gương tròn, nói: “Đợi lát nữa sau khi đi vào thì mẹ quay lưng về phía mộ, nhắm mắt trái lại, lấy cái gương này để trước mặt, dùng mắt phải xem gương, nếu có bóng dáng động đậy, thì đi lùi về sau, không được dừng lại, đến khi mẹ nhìn cảnh vật xung quanh và trước khi cầm gương soi không giống nhau nữa, thì đã đến chợ rồi đấy. Sau đó quay gương đối diện phía trước, đứng yên tại chỗ chờ con.”
Ninh Mông rất muốn nói cho ông, bây giờ cô cũng đã thấy được có cái bóng đang động đậy rồi.
Đang nghĩ, cô không kìm lòng được quay đầu nhìn, cô giật mình, khi cô vừa nhìn thì những cái bóng đó đã biến mất, trong nghĩa địa chỉ còn lại mấy nấm mồ nằm trên sườn núi.
Hệt như những “người” đó nãy giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Thời Thiện Cẩn không để ý tới biểu cảm của cô, đợi đồng hồ điểm sang lúc nửa đêm, ông ngẩng đầu: “Mẹ, Thời Thích, hai người đi theo sau con, không được đi sai đấy.”
Ông lại dặn dò lại cách vừa nãy.
Ninh Mông nắm tay Thời Thích, tay hai người nắm chặt tay nhau, cả hai đều vô cùng lo lắng.
Cô cũng cảm giác được Thời Thích sợ hãi, dù sao cậu vẫn là một đứa bé, lại vừa mới mở được một nửa mắt âm dương, chỉ mới mập mờ nhìn thấy quỷ mà đã phải đến quỷ tập làm giao dịch với quỷ.
Nói chi đến cậu, cô đây là người đã chết một lần, bây giờ bản thân bà lão cô đây cũng là một con quỷ còn thấy sợ nữa là.
Con trai cả chắc là đã đến đây vài lần, trông ông quen cửa quen nẻo, chẳng thấy chút chần chừ nào, rất nhanh ông đã dừng ở một góc, đứng đó chờ bọn họ.
Ninh Mông đi qua, cô khom lưng nhỏ giọng nói với Thời Thích: “Đợi lát nữa nếu không nhìn thấy bà nội, cháu đừng chạy lung tung đấy, cứ đi theo bác cả, không được nhìn người khác biết chưa?”
Hàm răng Thời Thích run cầm cập nhưng cậu vẫn cắn răng “Dạ” một tiếng.
Trăng treo đầu cành, thời gian không còn sớm, cô lấy ra cái gương nhỏ tròn, nhắm ngay bên trong mồ, trời đêm tối đen như mực, vậy mà cái gương tròn có thể thấy rất rõ ràng, nhánh cây cắm trên ngôi mộ cũng nhìn thấy được.
Ninh Mông hít sâu rồi híp lại mắt phải nhìn, trong gương không có ai, lúc cô đang định quay đầu hỏi Thời Thiện Cẩn, thì đột nhiên mặt gương vụt một cái, một cái bóng lờ mờ bắt đầu xuất hiện.
Từ một cái hai cái rồi đến đếm không xuể, bọn nó đi qua đi lại, không nói chuyện cũng không dừng lại, dường như đi mà không có mục đích.
Cô rùng mình, nắm chặt cán gương vì sợ rớt, cô cũng không dám chuyển hướng, chậm rãi dịch từng bước về phía sau.
Bên tai vang lên vù vù, chỉ có những tiếng động nhỏ vụn khiến cô không phân biệt rõ rốt cuộc là cái gì, quả thực bây giờ với cô một giây trôi qua mà cứ như một năm.
Cô nhỏ giọng hỏi hệ thống: “… Đến chưa?”
Hệ thống nói: “Đến...”
Nó còn chưa dứt lời Ninh Mông đã cảm giác cả người mình như đang lơ lửng, cảnh tượng trước mắt giống như khi cô ngồi trên xe lửa, lại bởi vì cô mắt nhìn không rõ, khung cảnh cứ mờ mờ nhạt nhạt hệt như sóng nước dao động.
Vặn vẹo một lát, cuối cùng cô cũng hoàn hồn.
Ninh Mông sửng sốt vài giây, vội vàng nhìn gương, chỉ thấy cảnh sắc bên trong đã thay đổi rất nhiều.
Nơi cô đứng xung quanh trống không, có vẻ như là cổng vào khu chợ, cảnh tượng sau lưng được phản chiếu qua tấm gương giống như là chợ bán thức ăn, cô thấy không rõ ràng lắm, cô đoán hẳn là đang lúc chợ bày dọn hàng hóa.
Cô cũng không biết, vật thể đang bày quán kia là người, hay là quỷ.
Vốn xung quanh đều là tiếng gió, tiếng côn trùng kêu ồn ào, vậy mà cô chẳng nghe thấy tí tiếng động nào, cô hướng gương soi lên trên, trời đêm đen tuyền, cũng chẳng thể gọi đó là trời nữa, nó hệt như bức màn đen che phủ tất thảy.
Hệ thống cất tiếng: “Cô đã đến quỷ tập rồi đó.”
Ninh Mông thót tim, cũng thấy được mình đã đến nơi, nắm cái gương chậm rãi xoay về đối diện bên ngoài.
Nơi này yên tĩnh đến khó tin khiến cô càng thêm áp lực.
Hệ thống nhắc nhở nói: “Đi qua đó chính là quỷ tập đấy, cô đừng lên tiếng, coi như bản thân bị câm, nếu không thì có thể sẽ xảy ra chuyện.”
Tuy rằng có lẽ quỷ cũng chẳng có hứng thú gì với một bà lão.
Ninh Mông nghe vậy, lại hít sâu mấy lần nữa, chuẩn bị xoay người lại, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai cô.
Cô lập tức đóng băng tại chỗ.
*****
Mục tiêu cuộc sống:
Nuôi bà nội!
Nuôi bà nội!
Nuôi bà nội!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook