Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
-
C112: Chương 112
Editor: Thanh Việt
Trước khi chưa gặp mẹ của Thời Thích, Ninh Mông vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ trường sinh của người phía sau màn là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khi thực sự được gặp, cũng không khỏi cảm khái, thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có, có rất nhiều người muốn sống lâu, thậm chí không tiếc giết người phóng hoả.
Hệ thống nhắc nhở: “Chồng cô tỉnh kìa.”
Ninh Mông phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía giường, muộn màng nhận ra mà nhớ tới xưng hô mờ ám như cũ của hệ thống.
Lại nghĩ tới quyển sổ màu đỏ sậm mà mẹ Thời Thích nhìn thấy trên bàn kia, càng thêm nghi ngờ đó là giấy kết hôn.
Lúc trước cô còn tưởng rằng Thời Thích không có, anh nói đến cũng bị cô lờ đi, ai biết là thật sự có… Cũng không biết lúc mình không ở đó, tấm ảnh đó làm sao chụp ra được.
Ninh Mông lắc đầu, ngồi ở mép giường.
“Em đã biết?” Thời Thích vừa mở mắt đã nhìn đến cô, cau mày hỏi.
Rõ ràng lúc trước anh đã dặn dò Lập Xuân, sao vẫn để cô biết, lấy tính cách của cô, nhất định là đã lo lắng này lo lắng kia.
Ninh Mông còn chưa lên tiếng, người phụ nữ tóc vàng đã mở miệng, giọng điệu bình thản: “Không có cô ta, con cho rằng con còn tỉnh lại được?”
Chỗ giữa hai đầu lông mày của Thời Thích cau chặt lại.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ, Ninh Mông nhìn mà sợ hãi, “Anh nhất định phải sống tốt, sau này không thể như vậy nữa, còn chẳng nói với em một câu nào.”
Nghe cô nói như vậy, ngược lại trong mắt Thời Thích lại lộ ra ý cười.
Khoé môi anh vẽ ra một độ cong, biểu cảm cực kì nghiêm túc, sau đó gật đầu, hứa hẹn nói: “Được.”
Lúc này Ninh Mông mới buông tha cho anh.
Bây giờ trên thế gian này cô chỉ có Thời Thích là thân thiết nhất, nếu anh lại xảy ra chuyện, khó mà tưởng tượng được bản thân sẽ còn gặp phải cái gì, hơn nữa… Hiện tại cô không hề hi vọng nhìn thấy Thời Thích bị thương dù chỉ một chút.
Ánh mắt anh chuyển hướng đến người phía sau Ninh Mông, vẻ mặt nhạt đi không ít, ngoài miệng nói: “Cảm ơn.”
Ninh Mông nghe thấy thì không hiểu ra sao, nghĩ thầm có phải vì chuyện cứu anh tỉnh nên mới nói lời cảm ơn với mẹ anh hay không, chỉ là quan hệ hai mẹ con nhà này…
Đương nghĩ ngợi, Thời Thích bỗng xoay người từ trên giường đi xuống, kéo tay Ninh Mông, lạnh lùng nói: “Đến từ đường.”
Ninh Mông truy hỏi: “Trong từ đường có cái gì?”
Thời Thích không trả lời.
Tối hôm qua anh đi ra ngoài, phút cuối nhìn thấy một bóng dáng tuy không quen, nhưng cho anh một cảm giác rất quen thuộc, người này nhất định là thuộc nhà họ Thời.
Người đạt một trình độ nhất định là có thể cảm nhận được, tối hôm qua Thời Thích có loại cảm giác mãnh liệt này, cuối cùng mang anh tới nơi muốn đến.
Ninh Mông cũng không hỏi lại, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, lén hỏi hệ thống: “Có phải anh ấy có bất mãn với ta hay không vậy?”
Hệ thống trả lời: “Tôi cảm thấy chuyện này có thể cô suy nghĩ nhiều rồi, chồng cô hận không thể cột cô lên giường, không muốn nói cho cô biết mấy chuyện đó cũng là rất bình thường.”
Một hệ thống lại nói chuyện như vậy, Ninh Mông nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Phản ứng rõ ràng của cô dừng chính xác trong đôi mắt của người bên cạnh, Thời Thích ngừng một chút, hơi thở gấp lên, nén lại mà dời mắt đi.
Từ đường ở dinh thự, lần trước Ninh Mông còn đi qua cùng anh, khi đó còn cảm thấy dường như có người đang nhìn chằm chằm cô, sau đó chuyện này lại bị quên ném ra sau đầu, cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến người kia không.
Nếu có, một người ngoài sao có thể vào từ đường?
Tầng ngầm dưới lòng đất của nhà họ Thời đều không cho phép người vào, người biết cũng tương đối ít, cũng ở lần trước Ninh Mông mới biết được, thông tin từ bà cụ họ Thời cũng không có tin là đi vào trong từ đường này.
Ninh Mông nắm ngón tay Thời Thích, dò hỏi: “Tối hôm qua anh đi làm gì?”
Thời Thích dừng một chút, sau đó mới trả lời: “Không có gì.”
Ninh Mông mới không thèm tin, nếu không có gì, sao có thể trở thành bộ dạng suy yếu này của hiện tại, nhất định là đã đánh nhau với người ta.
Người này rất có khả năng chính là người sau màn kia, sau đó trốn thoát.
Có thể biết được sinh thần bát tự và thể chất của Thời Thiện Ngôn mới sinh ra không lâu, có thể nghĩ tới, người này có thân phận kiểu gì ở nhà họ Thời, hẳn nhiên là khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ gì.
Lần trước không phải là Lập Hạ đã ẩn núp nhiều năm sao, cuối cùng hai mươi năm sau cô trở lại nhà họ Thời một lần nữa mới biết được mục đích là kết cục cuối cùng của cô ta.
Có lẽ người này đã ẩn núp còn lâu hơn nữa cũng không chừng.
Ninh Mông loại trừ từng người nhà họ Thời, dinh thự trừ hầu gái, còn lại chỉ có người hai nhà của Thời Thiện Cẩn và Thời Thiện Thận.
Bọn họ hẳn là không quá phù hợp. Lúc trước, Thời Thiện Ngôn mới sinh ra đã bị ôm đi, Thời Thiện Thận và Thời Thiện Hành còn chưa sinh ra, Thời Thiện Cẩn cũng chỉ mới hai tuổi, một đứa nhóc hai tuổi vốn không làm được chuyện này.
Thời Thích bỗng quay đầu lại dặn dò: “Lát nữa phải cẩn thận.”
Dọc đường hai người nắm tay đi cạnh nhau, tay Thời Thích rất lớn, hoàn toàn bao bọc lấy tay Ninh Mông, tạm thời không rút ra được, ngược lại hơi ấm trong lòng bàn tay Thời Thích dần dần truyền qua cô.
Ninh Mông gật đầu, “Em sẽ cẩn thận.”
Vô dụng nhất thì còn có cơ hội dịch chuyển của hệ thống, dù sao cũng phải dùng, sau này không chừng sẽ phải dùng hết, dùng trước cũng không có gì đáng sợ. Google 𝗻ga𝑦 t𝗿a𝗻g ++ t𝗿𝙪mt𝗿𝙪 𝑦e𝗻﹒𝗏𝗻 ++
Vẻ mặt Thời Thích thản nhiên mà đẩy cửa ra, hai người cùng đi vào.
Trong từ đường vẫn nghi ngút hương khói như vậy, mùi hương nồng đậm lấn át tất cả mùi hương khác, các vị trí trên cùng vẫn để trên bàn, từng hàng từng hàng, trên dưới đều khác nhau, lớp trẻ ở dưới, lớp lớn ở trên.
Còn ít người dòng khác, tất nhiên là không có tư cách vào từ đường.
Một cái từ đường to như vậy, vẫn châm nến, cách đó không xa là một linh vị ở giữa trên cùng.
Ninh Mông bị anh kéo đi vào, quay đầu lại nhìn người phụ nữ dừng ở cửa, hình như bà không có ý muốn vào, ôm hũ tro cốt kia đứng ở một bên mà bất động.
“Bà không vào được.” Thời Thích nói.
Thấy cô tràn ngập sự nghi hoặc, đành chủ động giải thích: “Chỗ này cần phải được nhà họ Thời tán thành, bà và ba anh uổng cho việc là vợ chồng thật, lại không có danh vợ chồng.”
Sau khi hai người bỏ trốn thì không có người chịu thừa nhận, mỗi ngày đều trốn tránh người nhà họ Thời đi tìm, làm gì có thời gian đi lĩnh giấy kết hôn linh tinh.
Ninh Mông không khỏi nghĩ đến mình và Thời Thích, đại khái là hai người họ thì hoàn toàn ngược lại, uổng cái danh vợ chồng, lại không phải vợ chồng thật.
Hình như Thời Thích biết cô nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt dịu dàng, hơi khom lưng ghé sát vào tai cô nói: “Chúng ta cũng sẽ có.”
Khí nóng anh thở ra lập tức đánh vào lỗ tai cô, kích thích đến nỗi làm Ninh Mông run run, xém tí đã mềm cả người, phải miễn cưỡng đứng ở đó.
Cô trợn mắt liếc anh một cái, đỏ mặt, trong từ đường này cũng không nhìn rõ ràng lắm, mở miệng nói: “Anh bị thương còn suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”
Thời Thích kinh ngạc mà nhìn cô, “Đây chẳng lẽ không phải là điều em nghĩ sao?”
***
@ Kẹo chanh chua:
Tôi cảm thấy mình bị lừa gạt
Trước khi chưa gặp mẹ của Thời Thích, Ninh Mông vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ trường sinh của người phía sau màn là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khi thực sự được gặp, cũng không khỏi cảm khái, thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có, có rất nhiều người muốn sống lâu, thậm chí không tiếc giết người phóng hoả.
Hệ thống nhắc nhở: “Chồng cô tỉnh kìa.”
Ninh Mông phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía giường, muộn màng nhận ra mà nhớ tới xưng hô mờ ám như cũ của hệ thống.
Lại nghĩ tới quyển sổ màu đỏ sậm mà mẹ Thời Thích nhìn thấy trên bàn kia, càng thêm nghi ngờ đó là giấy kết hôn.
Lúc trước cô còn tưởng rằng Thời Thích không có, anh nói đến cũng bị cô lờ đi, ai biết là thật sự có… Cũng không biết lúc mình không ở đó, tấm ảnh đó làm sao chụp ra được.
Ninh Mông lắc đầu, ngồi ở mép giường.
“Em đã biết?” Thời Thích vừa mở mắt đã nhìn đến cô, cau mày hỏi.
Rõ ràng lúc trước anh đã dặn dò Lập Xuân, sao vẫn để cô biết, lấy tính cách của cô, nhất định là đã lo lắng này lo lắng kia.
Ninh Mông còn chưa lên tiếng, người phụ nữ tóc vàng đã mở miệng, giọng điệu bình thản: “Không có cô ta, con cho rằng con còn tỉnh lại được?”
Chỗ giữa hai đầu lông mày của Thời Thích cau chặt lại.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ, Ninh Mông nhìn mà sợ hãi, “Anh nhất định phải sống tốt, sau này không thể như vậy nữa, còn chẳng nói với em một câu nào.”
Nghe cô nói như vậy, ngược lại trong mắt Thời Thích lại lộ ra ý cười.
Khoé môi anh vẽ ra một độ cong, biểu cảm cực kì nghiêm túc, sau đó gật đầu, hứa hẹn nói: “Được.”
Lúc này Ninh Mông mới buông tha cho anh.
Bây giờ trên thế gian này cô chỉ có Thời Thích là thân thiết nhất, nếu anh lại xảy ra chuyện, khó mà tưởng tượng được bản thân sẽ còn gặp phải cái gì, hơn nữa… Hiện tại cô không hề hi vọng nhìn thấy Thời Thích bị thương dù chỉ một chút.
Ánh mắt anh chuyển hướng đến người phía sau Ninh Mông, vẻ mặt nhạt đi không ít, ngoài miệng nói: “Cảm ơn.”
Ninh Mông nghe thấy thì không hiểu ra sao, nghĩ thầm có phải vì chuyện cứu anh tỉnh nên mới nói lời cảm ơn với mẹ anh hay không, chỉ là quan hệ hai mẹ con nhà này…
Đương nghĩ ngợi, Thời Thích bỗng xoay người từ trên giường đi xuống, kéo tay Ninh Mông, lạnh lùng nói: “Đến từ đường.”
Ninh Mông truy hỏi: “Trong từ đường có cái gì?”
Thời Thích không trả lời.
Tối hôm qua anh đi ra ngoài, phút cuối nhìn thấy một bóng dáng tuy không quen, nhưng cho anh một cảm giác rất quen thuộc, người này nhất định là thuộc nhà họ Thời.
Người đạt một trình độ nhất định là có thể cảm nhận được, tối hôm qua Thời Thích có loại cảm giác mãnh liệt này, cuối cùng mang anh tới nơi muốn đến.
Ninh Mông cũng không hỏi lại, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, lén hỏi hệ thống: “Có phải anh ấy có bất mãn với ta hay không vậy?”
Hệ thống trả lời: “Tôi cảm thấy chuyện này có thể cô suy nghĩ nhiều rồi, chồng cô hận không thể cột cô lên giường, không muốn nói cho cô biết mấy chuyện đó cũng là rất bình thường.”
Một hệ thống lại nói chuyện như vậy, Ninh Mông nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Phản ứng rõ ràng của cô dừng chính xác trong đôi mắt của người bên cạnh, Thời Thích ngừng một chút, hơi thở gấp lên, nén lại mà dời mắt đi.
Từ đường ở dinh thự, lần trước Ninh Mông còn đi qua cùng anh, khi đó còn cảm thấy dường như có người đang nhìn chằm chằm cô, sau đó chuyện này lại bị quên ném ra sau đầu, cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến người kia không.
Nếu có, một người ngoài sao có thể vào từ đường?
Tầng ngầm dưới lòng đất của nhà họ Thời đều không cho phép người vào, người biết cũng tương đối ít, cũng ở lần trước Ninh Mông mới biết được, thông tin từ bà cụ họ Thời cũng không có tin là đi vào trong từ đường này.
Ninh Mông nắm ngón tay Thời Thích, dò hỏi: “Tối hôm qua anh đi làm gì?”
Thời Thích dừng một chút, sau đó mới trả lời: “Không có gì.”
Ninh Mông mới không thèm tin, nếu không có gì, sao có thể trở thành bộ dạng suy yếu này của hiện tại, nhất định là đã đánh nhau với người ta.
Người này rất có khả năng chính là người sau màn kia, sau đó trốn thoát.
Có thể biết được sinh thần bát tự và thể chất của Thời Thiện Ngôn mới sinh ra không lâu, có thể nghĩ tới, người này có thân phận kiểu gì ở nhà họ Thời, hẳn nhiên là khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ gì.
Lần trước không phải là Lập Hạ đã ẩn núp nhiều năm sao, cuối cùng hai mươi năm sau cô trở lại nhà họ Thời một lần nữa mới biết được mục đích là kết cục cuối cùng của cô ta.
Có lẽ người này đã ẩn núp còn lâu hơn nữa cũng không chừng.
Ninh Mông loại trừ từng người nhà họ Thời, dinh thự trừ hầu gái, còn lại chỉ có người hai nhà của Thời Thiện Cẩn và Thời Thiện Thận.
Bọn họ hẳn là không quá phù hợp. Lúc trước, Thời Thiện Ngôn mới sinh ra đã bị ôm đi, Thời Thiện Thận và Thời Thiện Hành còn chưa sinh ra, Thời Thiện Cẩn cũng chỉ mới hai tuổi, một đứa nhóc hai tuổi vốn không làm được chuyện này.
Thời Thích bỗng quay đầu lại dặn dò: “Lát nữa phải cẩn thận.”
Dọc đường hai người nắm tay đi cạnh nhau, tay Thời Thích rất lớn, hoàn toàn bao bọc lấy tay Ninh Mông, tạm thời không rút ra được, ngược lại hơi ấm trong lòng bàn tay Thời Thích dần dần truyền qua cô.
Ninh Mông gật đầu, “Em sẽ cẩn thận.”
Vô dụng nhất thì còn có cơ hội dịch chuyển của hệ thống, dù sao cũng phải dùng, sau này không chừng sẽ phải dùng hết, dùng trước cũng không có gì đáng sợ. Google 𝗻ga𝑦 t𝗿a𝗻g ++ t𝗿𝙪mt𝗿𝙪 𝑦e𝗻﹒𝗏𝗻 ++
Vẻ mặt Thời Thích thản nhiên mà đẩy cửa ra, hai người cùng đi vào.
Trong từ đường vẫn nghi ngút hương khói như vậy, mùi hương nồng đậm lấn át tất cả mùi hương khác, các vị trí trên cùng vẫn để trên bàn, từng hàng từng hàng, trên dưới đều khác nhau, lớp trẻ ở dưới, lớp lớn ở trên.
Còn ít người dòng khác, tất nhiên là không có tư cách vào từ đường.
Một cái từ đường to như vậy, vẫn châm nến, cách đó không xa là một linh vị ở giữa trên cùng.
Ninh Mông bị anh kéo đi vào, quay đầu lại nhìn người phụ nữ dừng ở cửa, hình như bà không có ý muốn vào, ôm hũ tro cốt kia đứng ở một bên mà bất động.
“Bà không vào được.” Thời Thích nói.
Thấy cô tràn ngập sự nghi hoặc, đành chủ động giải thích: “Chỗ này cần phải được nhà họ Thời tán thành, bà và ba anh uổng cho việc là vợ chồng thật, lại không có danh vợ chồng.”
Sau khi hai người bỏ trốn thì không có người chịu thừa nhận, mỗi ngày đều trốn tránh người nhà họ Thời đi tìm, làm gì có thời gian đi lĩnh giấy kết hôn linh tinh.
Ninh Mông không khỏi nghĩ đến mình và Thời Thích, đại khái là hai người họ thì hoàn toàn ngược lại, uổng cái danh vợ chồng, lại không phải vợ chồng thật.
Hình như Thời Thích biết cô nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt dịu dàng, hơi khom lưng ghé sát vào tai cô nói: “Chúng ta cũng sẽ có.”
Khí nóng anh thở ra lập tức đánh vào lỗ tai cô, kích thích đến nỗi làm Ninh Mông run run, xém tí đã mềm cả người, phải miễn cưỡng đứng ở đó.
Cô trợn mắt liếc anh một cái, đỏ mặt, trong từ đường này cũng không nhìn rõ ràng lắm, mở miệng nói: “Anh bị thương còn suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”
Thời Thích kinh ngạc mà nhìn cô, “Đây chẳng lẽ không phải là điều em nghĩ sao?”
***
@ Kẹo chanh chua:
Tôi cảm thấy mình bị lừa gạt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook