Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
-
C161: Chương 161
Đới áp cao cận nhiệt kết hợp với gió tây mang mùa đông ôn hòa nhiều mưa đến, các đỉnh của dãy núi Pyrenees đều bị tuyết che phủ. Mưa bụi kéo dài suốt tháng 12 nhưng hoa cỏ vẫn kiên cường trước cái lạnh mùa đông.
Nghĩa trang ở phía bắc Barcelona, cỏ xanh bao phủ các ngôi mộ. Năm này qua năm khác, năm nào cũng có những ngôi mộ mới.
Ares và Flora cầm hoa cúc trắng đứng trước bia mộ lắng nghe lời dạy của Chúa.
Cô bé Flora bốn tuổi không hiểu những lời chỉ dẫn của linh mục, cô bé rất mệt nên đứng bất động một lúc lâu. Ares sờ mái tóc đen dài của em gái, bảo em gái dựa vào mình để giảm bớt sức nặng.
Flora cọ cọ tay anh trai theo bản năng, sau khi cảm nhận được hơi ấm, cô bé mạnh dạn quay gương mặt nhỏ bé của mình sang, muốn anh trai sưởi ấm làn da bị sướng mù bám vào.
Ares nghiêng người chắn gió lạnh cho cô bé, sau đó chỉnh lại vị trí sao cho ấm nhất.
Cô bé ngại ngùng cười, mơ màng nghe linh mục nói.
Thấy cô bé oặt sang trái rồi lại oặt sang phải nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, Tô Thanh Gia không khỏi thương xót. Cô thấy Carlos cũng đang nhìn Flora và Ares, hai người nhìn nhau mỉm cười nắm chặt tay đối phương.
Sơ Rosa trên bia mộ cười hiền lành nhân ái, đôi mắt toát lên sự hiểu biết. Bức ảnh đen trắng lưu lại cái tuổi đáng nhớ nhất đời người.
Vẫn là dáng vẻ khi Carlos mới gặp bà.
Sau hai mươi ba năm, họ từ những người xa lạ trở thành người yêu, lập gia đình, rồi sinh con.
Mà sơ Rosa đã trải qua tháng 12 cuối cùng và ra đi mãi mãi.
Bà ấy yếu dần trong mùa đông lạnh lẽo ở Barcelona, tuyết đọng dày đặc trên các đỉnh dãy núi Pyrenees.
Trước khi tử thần tuyên bố phải rời đi, bà không thể nghe thấy gì, mặt không rõ biểu cảm, nhưng mắt lại toát lên ý cười.
Lễ tang của sơ được tổ chức rất đơn giản.
Không có người thân, không có con cái, chỉ có nhóm người được bà chăm sóc ở cô nhi viện đến đưa tiễn.
Linh mục tổng kết cuộc đời phi thường của sơ khi còn sống: “… Sơ Rosa đã dành tất cả tình yêu của mình cho bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ hiểu được dù bị vứt bỏ, trên thế giới này vẫn có người đối xử dịu dàng với chúng. Sơ dạy cho bọn nhỏ tình yêu và hy vọng, tình yêu và hy vọng này sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn. Hãy quên đi đau buồn lúc sơ ra đi, hãy ghi nhớ mùi vị những món ăn sơ nấu, ghi nhớ sự thành kính khi sơ cầu nguyện.”
Những người đến viếng đều mang theo hoa cúc trắng đặt trước bia mộ. Các bông hoa xếp thành từng lớp, tựa như cầu thang trắng tinh dẫn lên thiên đường.
Sơ Amparo hướng dẫn các em nhỏ trong cô nhi viện hát thánh ca, giọng các em tuy non nớt nhưng vẫn rất trang trọng.
Carlos cũng hát theo.
Hai bên tóc mai của sơ Amparo đã điểm bạc, đôi mắt xanh sẫm dịu dàng yên tĩnh. Khuôn mặt của bà hòa vào bức ảnh sơ Rosa trên bia mộ rồi mờ dần như bánh xe vận mệnh lăn xa.
“Ba hát gì vậy ạ?” Flora ngẩng cổ hỏi nhỏ.
Tô Thanh Gia nhéo mũi cô bé, đáp: “Ba con hát thánh ca.” Flora vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu hết nghĩa của những từ đơn vừa nghe được, Tô Thanh Gia giải thích: “Ba đang cảm ơn sơ Rosa.”
Flora chỗ hiểu chỗ không gật đầu ngâm nga theo điệu nhạc, âm thanh đứt quãng hòa cùng giọng những người khác, xuyên qua mưa bụi bay tới một nơi rất xa.
Gió càng lúc càng lớn, Ares và Carlos mở ô che cho hạ mẹ con.
Nghi thức kết thúc, Eva và một nhóm khác dâng hoa. Bây giờ Eva đang là bác sĩ thực tập, thường xuyên quay về giúp đỡ cô nhi viện.
Carlos đi cuối cùng, anh dẫn cả nhà đến và đặt một cành cúc trắng xuống.
Flora bước chậm, dùng bàn tay vuốt lại lá cây rồi mới đặt theo.
Cô bé nhìn anh trai rồi lại nhìn ảnh sơ, sau đấy lấy ra một nắm kẹo anh đào.
Cô bé thích vị này nhất nên thường mang theo rất nhiều.
Ares sửng sốt, sờ mái tóc đen dài của cô bé, đôi mắt xanh tràn đầy ý cười. Cậu cũng lấy kẹo của mình ra đưa cho Flora: “Bé cưng, cho em này.’
Flora cầm kẹo que vị cam trên tay hỏi: “Không biết Sơ Rosa có thích vị này không nhỉ?” Giọng điệu của cô bé ngốc nghếch, đáng yêu.
“Có chứ.” Carlos cùng Tô Thanh Gia ngồi xổm xuống nói nhỏ bên tai bé: “Quà của Flora tặng, chắc chắn sơ Rosa sẽ thích.”
Flora gật đầu, muốn đặt đống kẹo cạnh hoa cúc trắng.
Ares đi theo che ô cho cô bé, càng lớn cậu càng hiểu biết và đáng tin cậy.
Flora xoay người ngã vào vòng tay của anh trai, Ares ôm lấy cô bé khen ngợi. Flora bám vào cổ cậu, gọi nhỏ: “Anh trai”
“Sao thế?” Ares hỏi.
Flora moi từ trong túi ra một cái khăn nhỏ, lau nước mưa trên bả vai và tóc cậu.
Ares dịu dàng hôn lên hai má cô bé.
Carlos đứng nhìn bia bộ một lúc lâu, mặt đá cẩm thạch trơn bóng không đọng lại giọt nước nào.
Tô Thanh Gia lấy một chiếc bật lửa, ngọn lửa màu cam thiêu cháy một góc tấm ảnh gia đình bốn người.
Khi còn sống, sơ Rosa từng nói muốn chụp ảnh cùng họ, song không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy.
Carlos đứng lên ôm eo cô, nhìn ngọn lửa lớn dần rồi tàn lụi, tro tàn bị nước mưa dội biến mất trên mặt cỏ.
“Em nghĩ nó có đến được thế giới bên kia không?”
“Chắc sẽ đến được.” Tô Thanh Gia nhìn anh.
Sương sớm trên hoa cúc trắng rơi xuống, Carlos thở sâu, ôm cô ra khỏi nghĩa trang.
Carlos bế con gái từ tay con trai và ôm vào ngực, vòng tay anh lớn hơn Ares, khiến cả người Flora bé tí tẹo, cô bé dụi đầu vào cổ ba.
“Ba, sau này sơ Rosa không kể chuyện xưa cho con nữa ạ?” Cô bé ngơ ngác hỏi.
Cô bé đã đến cô nhi viện vài lần, hồi còn khỏe, sơ Rosa thường đọc Kinh Thánh cho cô bé nghe.
Carlos lắc đầu, “Không đâu.” Đối mặt với con gái hồn nhiên, anh không biết giải thích sự thật đau thương này thế nào nên, đành dùng ánh mắt cầu cứu Tô Thanh Gia.
Tô Thanh Gia tiếp lời anh: “Sơ không kể mứa, nhưng sơ sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, bước vào trong mơ kể chuyện cho Flora nghe.”
“Oh oh, Flora hiểu rồi.” Flora hưng phấn nhìn về phía Ares, “Là sao nhỏ, sao nhỏ trong phòng anh trai, chúng sẽ kể chuyện Hoàng tử bé cho Flora, đúng không anh?”
Ares ngẩn người, cười gật đầu, “Đúng vậy, sao nhỏ trong phòng anh sẽ bảo vệ Flora, đồng thời kể chuyện cho Flora nghe.”
Cậu lén lút nhìn thân hình cao lớn của ba, sau đó so với mình, âm thầm cúi đầu.
“Sau khi trưởng thành, con cũng sẽ cao lớn giống ba thôi.” Tô Thanh Gia cười.
Mười năm qua đi, cậu bé phá hỏng những bông hồng Carlos lựa chọn tỉ mỉ đã lớn. Người ba thành công vừa là hình mẫu, vừa là đối thủ cạnh tranh của mình. Đã vậy, ba còn xấu tính hay lấy mấy chuyện lúc nhỏ ra áp chế cậu.
Hồi nhỏ, Ares bị Carlos chụp rất nhiều bức ảnh hài hước, tới tận bây giờ vẫn bị mọi người truyền tay nhau trong diễn đàn.
Mà việc này đối với Ares quả thật rất xấu hổ.
Nhưng trừ việc đó ra, Carlos chính là một người ba tốt.
Bên ngoài, anh là ngôi sao bóng đá nổi tiếng của Barcelona, liên tục đạt giải Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, số trận thất bại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở nhà, anh yêu vợ mười năm như một, chăm sóc con cái như một người ba, cũng như một người bạn.
Anh rất ít khi bỏ gia đình sau lưng, điều này làm hai đứa bé có được đầy đủ tình yêu của ba và mẹ.
Tại lễ trao giải Quả bóng vàng năm ngoái, anh dẫn con trai lên bục nhận chiếc cup từ phía chủ tịch báo “Times Daily”, sau đó trao lại cho con trai như một món quà sinh nhật sớm.
Khoảnh khắc ấy, Ares mới cảm nhận được sự huy hoàng của ba.
Cậu sẽ cố gắng hướng tới điều này.
“Con sẽ như vậy.” Cậu kiên định nói với Tô Thanh Gia.
Carlos liếc nhìn cậu, im lặng một lúc rồi đưa cho Ares một nắm kẹo mút vị cam.
Anh không thích vị cam nhưng vì Thụy Thụy thích nên anh luôn cầm theo.
“Nhiều quá.” Hai mặt Flora sáng rực lên “Flora không ăn hết được, một cây là đủ rồi.” Cô bé cầm kẹo, tươi cười hài lòng.
Đúng là cô bé ngốc dễ hài lòng.
“Tất cả đều là của con.” Carlos vuốt ve mặt con gái, “Con tặng hết kẹo cho sơ rồi nên năm cây kẹo mút này ba cho con hết.”
Ares không từ chối, muốn nhận giúp em gái: “Để anh giữ, muốn ăn gì thì nói với anh.”
Flora híp mắt cười đồng ý.
Tô Thanh Gia bóc kẹo cho cô bé, cô bé liếm từng chút một.
Mưa đã tạnh.
Ares gấp ô lại, vẩy sạch nước.
Dòng sông Ebro chảy qua nghĩa trang uốn lượn chảy về phương xa.
“Ba ơi, bên kia có một đóa hoa xinh đẹp màu vàng!” Flora chỉ sang, mắt sáng lên.
Hoa mọc trên tường bia mộ bắt đầu nở.
Mùa đông lạnh lẽo không thể làm nó lùi bước.
Tô Thanh Gia vuốt tóc con gái: “Ừ, đây gọi là hoa xuân.”
“Vậy là mùa xuân sắp đến rồi ạ?”
“Đúng rồi.” Carlos mỉm cười hôn nhẹ vào trán bé, “Mùa xuân sắp đến.”
Sự sống khắp nơi đều tràn trề hy vọng.
Miễn là bạn không bỏ cuộc.
Nghĩa trang ở phía bắc Barcelona, cỏ xanh bao phủ các ngôi mộ. Năm này qua năm khác, năm nào cũng có những ngôi mộ mới.
Ares và Flora cầm hoa cúc trắng đứng trước bia mộ lắng nghe lời dạy của Chúa.
Cô bé Flora bốn tuổi không hiểu những lời chỉ dẫn của linh mục, cô bé rất mệt nên đứng bất động một lúc lâu. Ares sờ mái tóc đen dài của em gái, bảo em gái dựa vào mình để giảm bớt sức nặng.
Flora cọ cọ tay anh trai theo bản năng, sau khi cảm nhận được hơi ấm, cô bé mạnh dạn quay gương mặt nhỏ bé của mình sang, muốn anh trai sưởi ấm làn da bị sướng mù bám vào.
Ares nghiêng người chắn gió lạnh cho cô bé, sau đó chỉnh lại vị trí sao cho ấm nhất.
Cô bé ngại ngùng cười, mơ màng nghe linh mục nói.
Thấy cô bé oặt sang trái rồi lại oặt sang phải nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, Tô Thanh Gia không khỏi thương xót. Cô thấy Carlos cũng đang nhìn Flora và Ares, hai người nhìn nhau mỉm cười nắm chặt tay đối phương.
Sơ Rosa trên bia mộ cười hiền lành nhân ái, đôi mắt toát lên sự hiểu biết. Bức ảnh đen trắng lưu lại cái tuổi đáng nhớ nhất đời người.
Vẫn là dáng vẻ khi Carlos mới gặp bà.
Sau hai mươi ba năm, họ từ những người xa lạ trở thành người yêu, lập gia đình, rồi sinh con.
Mà sơ Rosa đã trải qua tháng 12 cuối cùng và ra đi mãi mãi.
Bà ấy yếu dần trong mùa đông lạnh lẽo ở Barcelona, tuyết đọng dày đặc trên các đỉnh dãy núi Pyrenees.
Trước khi tử thần tuyên bố phải rời đi, bà không thể nghe thấy gì, mặt không rõ biểu cảm, nhưng mắt lại toát lên ý cười.
Lễ tang của sơ được tổ chức rất đơn giản.
Không có người thân, không có con cái, chỉ có nhóm người được bà chăm sóc ở cô nhi viện đến đưa tiễn.
Linh mục tổng kết cuộc đời phi thường của sơ khi còn sống: “… Sơ Rosa đã dành tất cả tình yêu của mình cho bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ hiểu được dù bị vứt bỏ, trên thế giới này vẫn có người đối xử dịu dàng với chúng. Sơ dạy cho bọn nhỏ tình yêu và hy vọng, tình yêu và hy vọng này sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn. Hãy quên đi đau buồn lúc sơ ra đi, hãy ghi nhớ mùi vị những món ăn sơ nấu, ghi nhớ sự thành kính khi sơ cầu nguyện.”
Những người đến viếng đều mang theo hoa cúc trắng đặt trước bia mộ. Các bông hoa xếp thành từng lớp, tựa như cầu thang trắng tinh dẫn lên thiên đường.
Sơ Amparo hướng dẫn các em nhỏ trong cô nhi viện hát thánh ca, giọng các em tuy non nớt nhưng vẫn rất trang trọng.
Carlos cũng hát theo.
Hai bên tóc mai của sơ Amparo đã điểm bạc, đôi mắt xanh sẫm dịu dàng yên tĩnh. Khuôn mặt của bà hòa vào bức ảnh sơ Rosa trên bia mộ rồi mờ dần như bánh xe vận mệnh lăn xa.
“Ba hát gì vậy ạ?” Flora ngẩng cổ hỏi nhỏ.
Tô Thanh Gia nhéo mũi cô bé, đáp: “Ba con hát thánh ca.” Flora vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu hết nghĩa của những từ đơn vừa nghe được, Tô Thanh Gia giải thích: “Ba đang cảm ơn sơ Rosa.”
Flora chỗ hiểu chỗ không gật đầu ngâm nga theo điệu nhạc, âm thanh đứt quãng hòa cùng giọng những người khác, xuyên qua mưa bụi bay tới một nơi rất xa.
Gió càng lúc càng lớn, Ares và Carlos mở ô che cho hạ mẹ con.
Nghi thức kết thúc, Eva và một nhóm khác dâng hoa. Bây giờ Eva đang là bác sĩ thực tập, thường xuyên quay về giúp đỡ cô nhi viện.
Carlos đi cuối cùng, anh dẫn cả nhà đến và đặt một cành cúc trắng xuống.
Flora bước chậm, dùng bàn tay vuốt lại lá cây rồi mới đặt theo.
Cô bé nhìn anh trai rồi lại nhìn ảnh sơ, sau đấy lấy ra một nắm kẹo anh đào.
Cô bé thích vị này nhất nên thường mang theo rất nhiều.
Ares sửng sốt, sờ mái tóc đen dài của cô bé, đôi mắt xanh tràn đầy ý cười. Cậu cũng lấy kẹo của mình ra đưa cho Flora: “Bé cưng, cho em này.’
Flora cầm kẹo que vị cam trên tay hỏi: “Không biết Sơ Rosa có thích vị này không nhỉ?” Giọng điệu của cô bé ngốc nghếch, đáng yêu.
“Có chứ.” Carlos cùng Tô Thanh Gia ngồi xổm xuống nói nhỏ bên tai bé: “Quà của Flora tặng, chắc chắn sơ Rosa sẽ thích.”
Flora gật đầu, muốn đặt đống kẹo cạnh hoa cúc trắng.
Ares đi theo che ô cho cô bé, càng lớn cậu càng hiểu biết và đáng tin cậy.
Flora xoay người ngã vào vòng tay của anh trai, Ares ôm lấy cô bé khen ngợi. Flora bám vào cổ cậu, gọi nhỏ: “Anh trai”
“Sao thế?” Ares hỏi.
Flora moi từ trong túi ra một cái khăn nhỏ, lau nước mưa trên bả vai và tóc cậu.
Ares dịu dàng hôn lên hai má cô bé.
Carlos đứng nhìn bia bộ một lúc lâu, mặt đá cẩm thạch trơn bóng không đọng lại giọt nước nào.
Tô Thanh Gia lấy một chiếc bật lửa, ngọn lửa màu cam thiêu cháy một góc tấm ảnh gia đình bốn người.
Khi còn sống, sơ Rosa từng nói muốn chụp ảnh cùng họ, song không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy.
Carlos đứng lên ôm eo cô, nhìn ngọn lửa lớn dần rồi tàn lụi, tro tàn bị nước mưa dội biến mất trên mặt cỏ.
“Em nghĩ nó có đến được thế giới bên kia không?”
“Chắc sẽ đến được.” Tô Thanh Gia nhìn anh.
Sương sớm trên hoa cúc trắng rơi xuống, Carlos thở sâu, ôm cô ra khỏi nghĩa trang.
Carlos bế con gái từ tay con trai và ôm vào ngực, vòng tay anh lớn hơn Ares, khiến cả người Flora bé tí tẹo, cô bé dụi đầu vào cổ ba.
“Ba, sau này sơ Rosa không kể chuyện xưa cho con nữa ạ?” Cô bé ngơ ngác hỏi.
Cô bé đã đến cô nhi viện vài lần, hồi còn khỏe, sơ Rosa thường đọc Kinh Thánh cho cô bé nghe.
Carlos lắc đầu, “Không đâu.” Đối mặt với con gái hồn nhiên, anh không biết giải thích sự thật đau thương này thế nào nên, đành dùng ánh mắt cầu cứu Tô Thanh Gia.
Tô Thanh Gia tiếp lời anh: “Sơ không kể mứa, nhưng sơ sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, bước vào trong mơ kể chuyện cho Flora nghe.”
“Oh oh, Flora hiểu rồi.” Flora hưng phấn nhìn về phía Ares, “Là sao nhỏ, sao nhỏ trong phòng anh trai, chúng sẽ kể chuyện Hoàng tử bé cho Flora, đúng không anh?”
Ares ngẩn người, cười gật đầu, “Đúng vậy, sao nhỏ trong phòng anh sẽ bảo vệ Flora, đồng thời kể chuyện cho Flora nghe.”
Cậu lén lút nhìn thân hình cao lớn của ba, sau đó so với mình, âm thầm cúi đầu.
“Sau khi trưởng thành, con cũng sẽ cao lớn giống ba thôi.” Tô Thanh Gia cười.
Mười năm qua đi, cậu bé phá hỏng những bông hồng Carlos lựa chọn tỉ mỉ đã lớn. Người ba thành công vừa là hình mẫu, vừa là đối thủ cạnh tranh của mình. Đã vậy, ba còn xấu tính hay lấy mấy chuyện lúc nhỏ ra áp chế cậu.
Hồi nhỏ, Ares bị Carlos chụp rất nhiều bức ảnh hài hước, tới tận bây giờ vẫn bị mọi người truyền tay nhau trong diễn đàn.
Mà việc này đối với Ares quả thật rất xấu hổ.
Nhưng trừ việc đó ra, Carlos chính là một người ba tốt.
Bên ngoài, anh là ngôi sao bóng đá nổi tiếng của Barcelona, liên tục đạt giải Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, số trận thất bại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở nhà, anh yêu vợ mười năm như một, chăm sóc con cái như một người ba, cũng như một người bạn.
Anh rất ít khi bỏ gia đình sau lưng, điều này làm hai đứa bé có được đầy đủ tình yêu của ba và mẹ.
Tại lễ trao giải Quả bóng vàng năm ngoái, anh dẫn con trai lên bục nhận chiếc cup từ phía chủ tịch báo “Times Daily”, sau đó trao lại cho con trai như một món quà sinh nhật sớm.
Khoảnh khắc ấy, Ares mới cảm nhận được sự huy hoàng của ba.
Cậu sẽ cố gắng hướng tới điều này.
“Con sẽ như vậy.” Cậu kiên định nói với Tô Thanh Gia.
Carlos liếc nhìn cậu, im lặng một lúc rồi đưa cho Ares một nắm kẹo mút vị cam.
Anh không thích vị cam nhưng vì Thụy Thụy thích nên anh luôn cầm theo.
“Nhiều quá.” Hai mặt Flora sáng rực lên “Flora không ăn hết được, một cây là đủ rồi.” Cô bé cầm kẹo, tươi cười hài lòng.
Đúng là cô bé ngốc dễ hài lòng.
“Tất cả đều là của con.” Carlos vuốt ve mặt con gái, “Con tặng hết kẹo cho sơ rồi nên năm cây kẹo mút này ba cho con hết.”
Ares không từ chối, muốn nhận giúp em gái: “Để anh giữ, muốn ăn gì thì nói với anh.”
Flora híp mắt cười đồng ý.
Tô Thanh Gia bóc kẹo cho cô bé, cô bé liếm từng chút một.
Mưa đã tạnh.
Ares gấp ô lại, vẩy sạch nước.
Dòng sông Ebro chảy qua nghĩa trang uốn lượn chảy về phương xa.
“Ba ơi, bên kia có một đóa hoa xinh đẹp màu vàng!” Flora chỉ sang, mắt sáng lên.
Hoa mọc trên tường bia mộ bắt đầu nở.
Mùa đông lạnh lẽo không thể làm nó lùi bước.
Tô Thanh Gia vuốt tóc con gái: “Ừ, đây gọi là hoa xuân.”
“Vậy là mùa xuân sắp đến rồi ạ?”
“Đúng rồi.” Carlos mỉm cười hôn nhẹ vào trán bé, “Mùa xuân sắp đến.”
Sự sống khắp nơi đều tràn trề hy vọng.
Miễn là bạn không bỏ cuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook