Mối Hận
-
Chương 10: Đó là công việc của cô ấy
Một cuộc họp diễn ra ngay sau khi Melanie quay trở lại văn phòng. Cô nói cho các đặc vụ khác về suy đoán của mình khi trông thấy bức trang mà Mathew vẽ trong tiệm đồ ăn nhanh. Có một vài ý kiến tán đồng nhưng có nhiều người vẫn còn hoài nghi bởi theo họ chỉ dựa vào một bức tranh mà nói đó là địa điểm được chọn thì quá cảm tính.
“Hơn nữa cô nói đó là bức tranh vẽ cổng một công viên nhưng không phải là công của La Flower vậy chưa chắc đó đã là địa điểm được chọn”
“Vậy anh giải thích sao về việc hắn ngồi trong một quán đồ ăn nhanh trên phố mà lại vẽ cảnh công viên? Nếu chỉ là vẽ thông thường thì hắn sẽ vẽ khung cảnh trước mặt mình chứ?”. Melanie phản bác.
“Đặc vụ Carter nói có lý. Thực ra nếu so sánh ba địa điểm chúng ta nghi ngờ thì La Flower là nơi nếu xảy ra tấn công sẽ có thương vong lớn nhất. Thứ nhất sân vận động quốc gia và nhà hát thành phố mới được lắp đặt thêm hệ thống camera an ninh hiện đại cũng như hệ thống phát hiện chất nổ. Nếu bọn chúng lựa chọn hai nơi này thì khả năng bị phát hiện cũng cao hơn. Thứ hai so về diện tích thì hai nơi này nhỏ hơn công viên. Nếu chúng ta nghi ngờ chúng đã cài bom thì việc sử dụng chó nghiệp vụ đánh hơi cũng nhanh chóng hơn. Thứ ba, La Flower đang ở mùa cao điểm du lịch, mỗi ngày nó đón cả chục nghìn lượt khách vậy nếu tấn công ở đây sẽ có nhiều thương vong hơn”
“Cứ cho là chúng chọn La Flower đi, nhưng công viên đó rộng như vậy thì chúng sẽ chọn địa điểm nào để tấn công. Đặt bom, công viên quá rộng, chúng ta không thể chắc chắn địa điểm chúng chọn. Xả súng, công viên tuy đông nhưng lượng người tản mát khắp nơi, chắc gì thiệt hại đã lớn hơn so với hai nơi kia”
“Chưa chắc đâu”. Một đặc vụ lên tiếng. “Có lẽ mọi người không để ý nhưng ba hôm nữa La Flower tổ chức lễ hội mùa hè trong đó có màn diễu hành. Nếu như vậy hầu hết khách du lịch sẽ tập trung về con đường chính để xem. Và trong tình trạng đó thì chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ khiến đám đông hoảng loạn và giẫm đạp lên nhau để thoát thân”
“Tác động nhỏ?”
“Tác động nhỏ?”
“Một quả lựu đạn. Một phát súng và một kẻ làm nhiệm vụ kích động đám đông hoảng sợ”
Căn phòng bỗng chìm vào im lặng. Mỗi người ngồi đó đều đang có suy nghĩ của riêng mình. Cuối cùng một đặc vụ đứng dậy nói bằng giọng nghiêm trọng.
“Hai đối tượng tình nghi nhập cảnh mấy hôm nay chỉ đi loanh quanh thành phố, gặp vài người nhưng chỉ có Aaron Gram là đáng nghi nhất đúng không? Nhưng tên này thời gian vừa rồi không hề liên lạc với các mối hàng của mình. Liệu chúng là có là con mồi đánh lạc hướng chúng ta hay không? Chúng ta dồn mọi sự chú ý vào ba kẻ này mà không nghĩ đến việc đám khủng bố thực ra đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi cả rồi và chờ đúng thời điểm để thực hiện”
“Nói vậy mục tiêu chưa chắc đã là La Flower”. Melanie trầm ngâm.
“Đặc vụ Flynn, anh nói là La Flower có lễ diễu hành vào ba hôm nữa đúng không?”
“Phải”
“Nếu tôi không nhầm thì con đường diễu hành vừa được sửa xong lại vào cuối tuần trước. Có thể bọn chúng đã lắp sẵn thiết bị gây nổ từ lúc đó rồi”
Không khí im lặng một lần nữa bao trùm lên phòng họp và sau đó tất cả đặc vụ đều đứng lên để bắt đầu công việc của mình.
“Liên hệ với ban quản lý công viên La Flower yêu cầu họ đóng cửa sớm. Nửa tiếng nữa chúng ta cùng với độ rà soát bom mìn sẽ có mặt ở đó”
“Tôi muốn có bảng danh sách công nhân thực hiện việc sửa chữa lại con đường diễu hành ở La Flower ngay lập tức. Chúng ta sẽ đối chiếu hồ sơ của từng người trên hệ thống”
Một ai đó đi ngang qua vỗ vỗ vai Melanie trước khi làm công việc của mình. Cô gọi điện cho công viên La Flower yêu cầu họ cho biết tên công ty phụ trách thực hiện việc sửa chữa đường diễu hành. Sau đó tiếp tục liên lạc với công ty sửa chữa đó để lấy danh sách những công nhân tham gia và công việc cụ thể của họ. Mười năm phút sau bản danh sách đã được gửi đến. Có hai mươi công nhân tham gia sửa chữa. Công việc của họ là dựng hàng rào giữa đường diễu hành và khu vực khách du lịch đến xem, lát lại gạch trên đường diễu hành cho phù hợp với chủ đề của buổi diễu hành lần này. Có bảy người phụ trách việc làm hàng rào, những người còn lại phụ trách việc lát gạch. Nghi vấn của Melanie tập trung vào những người lát ghạch. Nếu một trong số họ là khủng bố thì việc đặt một quả bom phía dưới lớp gạch là vô cùng dễ dàng. Hơn nữa theo cô biết đoạn đường diễu hành dài bốn kilomet vậy nên mỗi người phụ trách một đoạn, không ai biết được người kia đang làm gì. Trong số mười ba người này có mười người là nhân viên lâu năm, tạm thời Melanie bỏ qua họ để tập trung vào ba người còn lại là nhân viên mới. Cô cho chạy tên của họ trên phần mềm tìm kiếm của nghi phạm khủng bố của Cục tình báo. Phần mềm này có tên tuổi cũng như nhân thân của những tên khủng bố hay nghi phạm khủng bố trên toàn thế giới. Nó sẽ nhận dạng những nghi phạm khủng bố hay những người có liên quan đến chúng. Mười phút sau thì có kết quả, không ai trong số ba người này có bất kỳ liên quan gì đến khủng bố.
“Nhập tên của những người còn lại vào”. Melanie nhấp một ngụm cà phê rồi nói “Còn nữa, nối máy giúp tôi tới giám đốc nhân sự của công ty phụ trách sửa chữa đó”
Bây giờ là giờ tan tầm, giám đốc nhân sự của công ty sửa chữa đó đang chuẩn bị về nhà, khi nghe điện thoại của cô ông ta tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Nhưng đó là trước khi Melanie giới thiệu mình là đặc vụ cao cấp của Cơ quan tình báo quốc tế. Ngay sau đó giọng của ông ta nhã nhặn hẳn.
“Đặc vụ Carter, tôi có thể giúp gì cho cô đây?”
“Tôi muốn biết ba nhân viên này có còn làm việc ở công ty hay không?”.
Melanie đọc ba cái tên cô đang nghi ngờ ra. Vị giám đốc bảo cô chờ một lát để ông ta kiểm tra. Năm phút sau ông ta trả lời cô.
“Hai người vẫn còn đang làm việc, chỉ có Taylor Mint là xin nghỉ việc hai hôm trước, đơn xin nghỉ của anh ta vừa được chấp thuận sáng nay”
Gương mặt Melanie sáng lên. Kẻ tình nghi đây rồi. Cô hỏi thêm một vài thông tin nữa của Taylor rồi cúp máy.
“Nghi phạm là Taylor Mint, tôi cần một đội đi cùng đến nhà anh ta ngay lúc này”
“Rõ”
Trên đường đi Melanie gọi điện cho người phụ trách rà soát công viên La Flower. Anh ta nói các nhân viên dò phá bom mìn đang tiến hành kiểm tra khu vực đường diễu hành sau đó sẽ kiểm tra các khu vực xung quanh. Cô cũng thông báo mình đã tìm ra nghi phạm và hiện đang đến nhà của người đó.
Nhưng khi Melanie và đội của cô đến thì hàng xóm thông báo Taylor đã ra trả nhà và dọn đồ vào chiều nay. Họ không rõ anh ta đi đâu.
“Đặc vụ Carter, tiếp theo phải làm gì?”
Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại lại vang lên. Melanie nghe máy.
“Đã tìm ra rồi, hai khối thuốc nổ loại nhỏ được giấu dưới đá lát đường. Chúng tôi đã gỡ nó ra và mang về phòng thí nghiệm. Một đội nữa vẫn ở lại tìm kiếm. Phía cô sao rồi?”
“Taylor đã trả nhà và dọn đi vào chiều nay”
“Vậy chắc chắn tên này là kẻ đã đặt thuốc nổ. Hắn biết nếu vụ nổ diễn ra thì ngay sau đó hắn sẽ ở trong danh sách tình nghi”
“Tôi hiểu. Yên tâm tôi sẽ tóm cổ hắn về ngay trong hôm nay”
Cô tắt máy rồi quay sang nói với đặc vụ bên cạnh.
“Gọi điện cho cục xuất nhập cảnh, bảo họ tìm xem trong danh sách đăng ký xuất cảnh hôm nay có ai tên Taylor Mint hay không? Nếu có tôi muốn biết hắn sẽ đi đâu. Tổ chức một đội đến ngay sân bay quốc tế Saint De Louy, hắn sẽ có mặt ở đó, tôi muốn tóm hắn trước khi hắn kịp lên máy bay”
“Vâng”
Melanie lên xe và lái thẳng đến sân bay quốc tế Saint De Louy. Trên đường đến đó cô nhận được tin báo Taylor Mint đã xin hộ chiếu đến nước cộng hòa Ereen. Cô bật cười. Ereen là quốc gia láng giềng với Romenia- nơi đang bị lũ khủng bố chiếm đóng. Chín mươi phần trăm những kẻ muốn gia nhập tổ chức khủng bố đều là đến Ereen rồi vượt biên sang Romenia. Tên này có vẻ quá tự tin rằng không ai phát hiện ra hành động của hắn cho đến sau khi vụ nổ diễn ra nên mới chọn đi thẳng đến Ereen.
“Đặc vụ Carter, đã có lệnh cấm xuất cảnh đối với Taylor Mint. Lực lượng an ninh sân bay đã được tăng cường và sẵn sàng phối hợp với người của chúng ta”
“Tốt”
Khi Melanie đến sân bay thì cũng là lúc chuyến bay của Taylor sắp cất cánh. Ở khu vực soát vé cô có thể thấy hắn ta đang đứng chờ đến lượt mình. Đến lượt mình, gã đưa vé máy bay và hộ chiếu cho nhân viên. Cậu nhân viên trẻ xem hộ chiếu một lát rồi đi vào trong nói chuyện với đồng nghiệp vài câu mới đi ra. Gương mặt Taylor lúc này lộ rõ vẻ lo lắng.
“Xin lỗi anh Mint, anh hiện đang bị cấm xuất cảnh”
“Có nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ là đi du lịch nước ngoài thôi, sao lại bị cấm xuất cảnh”
“Đây là lệnh của cấp trên nên chúng tôi cũng không rõ”
Gương mặt Taylor tái nhợt. Gã xốc lại túi xách trên vai rồi quay người bước đi thật nhanh nhưng mới được mấy bước chân thì bị ba nhân viên an ninh của sân bay chặn lại.
“Taylor Gram, anh đang bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ đặt bom khủng bố, xin anh đi theo chúng tôi”
Taylor nhìn ba nhân viên an ninh một lát rồi bất ngờ xô ngã một người trong số họ sau đó gã chạy thục mạng về phía cửa chính. Hai nhân viên còn lại ngay lập tức đuổi theo trong khi người vừa bị xô ngã gọi điện cho các nhân viên khác. Melanie cầm bộ đàm lên và ra lệnh.
“Đối tượng đã chạy ra cửa, nhân viên an ninh của sân bay đang đuổi theo, xiết chặt vòng vây bên ngoài. Khi tôi ra đến nơi tôi muốn thấy hắn đã bị bắt rồi”
Một lực lượng đặc vụ và cảnh sát đã chờ sẵn ở bên ngoài. Quả nhiên khi Melanie đi ra đến nơi thì Taylor đã bị khống chế dưới nền đất. Gã giãy giụa và không ngừng kêu oan. Một vài người khách hiếu kỳ giơ điện thoại lên định quay phim chụp ảnh nhưng bị các đặc vụ ở đó yêu cầu xóa đi ngay lập tức. Melanie ngồi xuống trước mặt Taylor, gã vẫn đang kêu gào việc mình bị oan. Cô mỉm cười nói với gã.
“Vô tội hay không rồi chúng ta sẽ biết”.
Taylor được đưa về phòng hỏi cung của Sở cảnh sát thành phố. Lúc này đã là gần tám giờ tối. Gã bị nhốt trong một gian phòng hẹp trong lúc chờ nhân viên thẩm vấn đến. Melanie đứng ở ngoài, cô vừa uống cốc cà phê đen vừa gọi điện trao đổi tình hình với đồng nghiệp qua điện thoại. Khi cô nói chuyện xong cũng là lúc hai nhân viên phụ trách thẩm vấn đến. Nhìn thấy họ, Melanie mỉm cười. Người phụ nữ- chừng ngoài bốn mươi với mái tóc đỏ rực bước đến và hôn nhẹ lên má cô.
“Cháu yêu, thời gian qua vất vả cho cháu rồi”
“Dì Nat”
Người phụ nữ đó là Natalia- chuyên gia thẩm vấn của Sở cảnh sát Saint De Louy và đồng thời cũng là dì ruột của cô. Đi cùng bà là đồng nghiệp và cũng là chồng của bà. Họ chính là cặp đôi chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng cả nước. Trong suốt sự nghiệp của mình, họ đã đích thân thẩm vấn những tên giết người hàng loạt, những kẻ phạm tội biến thái trí tuệ cao, những tên khủng bố khét tiếng thế giới. Và bao giờ họ cũng lấy được những thông tin hữu ích giúp cho việc điều tra. Khi nghe cảnh sát nói sẽ cử chuyên gia thẩm vấn hàng đầu đến, Melanie hiểu đó là chú và dì mình.
“Cháu yêu, trông sắc mặt cháu tệ quá. Công việc ở đây cứ giao cho dì, cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi. Trông cháu mệt mỏi lắm”
Melanie chợt nhớ ra mình chưa ăn gì từ trưa đến giờ. Cà phê giúp đầu óc cô tỉnh táo nhưng nó khiến dạ dày cô cồn cào. Tạm thời ở đây không cần đến sự xuất hiện của cô nữa. Cô nghĩ mình có thể về nhà ăn bữa tối và ngủ một giấc. Vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết rồi.
“Vậy cháu về. Nếu có thông tin…”
“Được rồi Mel”. Dì Nat chặn lời cô. “Về nhà và nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có thông tin đặt trên bàn làm việc của cháu”
Cô hôn tạm biệt dì, ôm tạm biệt chú rồi ra ngoài lấy xe về nhà. Từ trụ sở của Sở cảnh sát thành phố về đến nhà cô cũng mất hơn nửa tiếng lái xe. Về đến nơi Melanie thấy cả người mình rã rời. Cô quăng cặp xuống đất rồi nằm vật xuống ghế sô pha. Lúc này cô rất muốn ngủ một giấc nhưng vì ban ngày đã uống quá nhiều cà phê đặc thế nên dù cơ thể rất mệt nhưng hai mắt cô vẫn mở to. Cuối cùng Melanie đứng dậy đi về phía nhà tắm, cô xả nước nóng vào bồn, cho chút xà phòng hương hoa vào. Trong lúc chờ nước đầy cô vào phòng ngủ lấy quần áo để thay. Vừa từ phòng ngủ ra Melanie đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô tắt vòi nước nóng trong phòng tắm rồi mới ra lấy điện thoại. Không phải điện từ đồng nghiệp hay dì của cô. Số gọi đến là từ Alan Hook- phụ trách việc đào tạo tân binh trong doanh trại A- nơi Erik đang rèn luyện.
“Chào Alan, có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vào giờ này vậy?”
“Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng nhưng vì cô đã nhờ tôi để ý nên tôi nghĩ mình phải báo với cô. Erik và một học viên vừa xảy ra xô xát…”
“Tôi sẽ đến ngay”
Không để Alan nói hết câu cô đã tắt máy rồi lấy chìa khóa xe và rời khỏi nhà.
~ Hết~
“Hơn nữa cô nói đó là bức tranh vẽ cổng một công viên nhưng không phải là công của La Flower vậy chưa chắc đó đã là địa điểm được chọn”
“Vậy anh giải thích sao về việc hắn ngồi trong một quán đồ ăn nhanh trên phố mà lại vẽ cảnh công viên? Nếu chỉ là vẽ thông thường thì hắn sẽ vẽ khung cảnh trước mặt mình chứ?”. Melanie phản bác.
“Đặc vụ Carter nói có lý. Thực ra nếu so sánh ba địa điểm chúng ta nghi ngờ thì La Flower là nơi nếu xảy ra tấn công sẽ có thương vong lớn nhất. Thứ nhất sân vận động quốc gia và nhà hát thành phố mới được lắp đặt thêm hệ thống camera an ninh hiện đại cũng như hệ thống phát hiện chất nổ. Nếu bọn chúng lựa chọn hai nơi này thì khả năng bị phát hiện cũng cao hơn. Thứ hai so về diện tích thì hai nơi này nhỏ hơn công viên. Nếu chúng ta nghi ngờ chúng đã cài bom thì việc sử dụng chó nghiệp vụ đánh hơi cũng nhanh chóng hơn. Thứ ba, La Flower đang ở mùa cao điểm du lịch, mỗi ngày nó đón cả chục nghìn lượt khách vậy nếu tấn công ở đây sẽ có nhiều thương vong hơn”
“Cứ cho là chúng chọn La Flower đi, nhưng công viên đó rộng như vậy thì chúng sẽ chọn địa điểm nào để tấn công. Đặt bom, công viên quá rộng, chúng ta không thể chắc chắn địa điểm chúng chọn. Xả súng, công viên tuy đông nhưng lượng người tản mát khắp nơi, chắc gì thiệt hại đã lớn hơn so với hai nơi kia”
“Chưa chắc đâu”. Một đặc vụ lên tiếng. “Có lẽ mọi người không để ý nhưng ba hôm nữa La Flower tổ chức lễ hội mùa hè trong đó có màn diễu hành. Nếu như vậy hầu hết khách du lịch sẽ tập trung về con đường chính để xem. Và trong tình trạng đó thì chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ khiến đám đông hoảng loạn và giẫm đạp lên nhau để thoát thân”
“Tác động nhỏ?”
“Tác động nhỏ?”
“Một quả lựu đạn. Một phát súng và một kẻ làm nhiệm vụ kích động đám đông hoảng sợ”
Căn phòng bỗng chìm vào im lặng. Mỗi người ngồi đó đều đang có suy nghĩ của riêng mình. Cuối cùng một đặc vụ đứng dậy nói bằng giọng nghiêm trọng.
“Hai đối tượng tình nghi nhập cảnh mấy hôm nay chỉ đi loanh quanh thành phố, gặp vài người nhưng chỉ có Aaron Gram là đáng nghi nhất đúng không? Nhưng tên này thời gian vừa rồi không hề liên lạc với các mối hàng của mình. Liệu chúng là có là con mồi đánh lạc hướng chúng ta hay không? Chúng ta dồn mọi sự chú ý vào ba kẻ này mà không nghĩ đến việc đám khủng bố thực ra đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi cả rồi và chờ đúng thời điểm để thực hiện”
“Nói vậy mục tiêu chưa chắc đã là La Flower”. Melanie trầm ngâm.
“Đặc vụ Flynn, anh nói là La Flower có lễ diễu hành vào ba hôm nữa đúng không?”
“Phải”
“Nếu tôi không nhầm thì con đường diễu hành vừa được sửa xong lại vào cuối tuần trước. Có thể bọn chúng đã lắp sẵn thiết bị gây nổ từ lúc đó rồi”
Không khí im lặng một lần nữa bao trùm lên phòng họp và sau đó tất cả đặc vụ đều đứng lên để bắt đầu công việc của mình.
“Liên hệ với ban quản lý công viên La Flower yêu cầu họ đóng cửa sớm. Nửa tiếng nữa chúng ta cùng với độ rà soát bom mìn sẽ có mặt ở đó”
“Tôi muốn có bảng danh sách công nhân thực hiện việc sửa chữa lại con đường diễu hành ở La Flower ngay lập tức. Chúng ta sẽ đối chiếu hồ sơ của từng người trên hệ thống”
Một ai đó đi ngang qua vỗ vỗ vai Melanie trước khi làm công việc của mình. Cô gọi điện cho công viên La Flower yêu cầu họ cho biết tên công ty phụ trách thực hiện việc sửa chữa đường diễu hành. Sau đó tiếp tục liên lạc với công ty sửa chữa đó để lấy danh sách những công nhân tham gia và công việc cụ thể của họ. Mười năm phút sau bản danh sách đã được gửi đến. Có hai mươi công nhân tham gia sửa chữa. Công việc của họ là dựng hàng rào giữa đường diễu hành và khu vực khách du lịch đến xem, lát lại gạch trên đường diễu hành cho phù hợp với chủ đề của buổi diễu hành lần này. Có bảy người phụ trách việc làm hàng rào, những người còn lại phụ trách việc lát gạch. Nghi vấn của Melanie tập trung vào những người lát ghạch. Nếu một trong số họ là khủng bố thì việc đặt một quả bom phía dưới lớp gạch là vô cùng dễ dàng. Hơn nữa theo cô biết đoạn đường diễu hành dài bốn kilomet vậy nên mỗi người phụ trách một đoạn, không ai biết được người kia đang làm gì. Trong số mười ba người này có mười người là nhân viên lâu năm, tạm thời Melanie bỏ qua họ để tập trung vào ba người còn lại là nhân viên mới. Cô cho chạy tên của họ trên phần mềm tìm kiếm của nghi phạm khủng bố của Cục tình báo. Phần mềm này có tên tuổi cũng như nhân thân của những tên khủng bố hay nghi phạm khủng bố trên toàn thế giới. Nó sẽ nhận dạng những nghi phạm khủng bố hay những người có liên quan đến chúng. Mười phút sau thì có kết quả, không ai trong số ba người này có bất kỳ liên quan gì đến khủng bố.
“Nhập tên của những người còn lại vào”. Melanie nhấp một ngụm cà phê rồi nói “Còn nữa, nối máy giúp tôi tới giám đốc nhân sự của công ty phụ trách sửa chữa đó”
Bây giờ là giờ tan tầm, giám đốc nhân sự của công ty sửa chữa đó đang chuẩn bị về nhà, khi nghe điện thoại của cô ông ta tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Nhưng đó là trước khi Melanie giới thiệu mình là đặc vụ cao cấp của Cơ quan tình báo quốc tế. Ngay sau đó giọng của ông ta nhã nhặn hẳn.
“Đặc vụ Carter, tôi có thể giúp gì cho cô đây?”
“Tôi muốn biết ba nhân viên này có còn làm việc ở công ty hay không?”.
Melanie đọc ba cái tên cô đang nghi ngờ ra. Vị giám đốc bảo cô chờ một lát để ông ta kiểm tra. Năm phút sau ông ta trả lời cô.
“Hai người vẫn còn đang làm việc, chỉ có Taylor Mint là xin nghỉ việc hai hôm trước, đơn xin nghỉ của anh ta vừa được chấp thuận sáng nay”
Gương mặt Melanie sáng lên. Kẻ tình nghi đây rồi. Cô hỏi thêm một vài thông tin nữa của Taylor rồi cúp máy.
“Nghi phạm là Taylor Mint, tôi cần một đội đi cùng đến nhà anh ta ngay lúc này”
“Rõ”
Trên đường đi Melanie gọi điện cho người phụ trách rà soát công viên La Flower. Anh ta nói các nhân viên dò phá bom mìn đang tiến hành kiểm tra khu vực đường diễu hành sau đó sẽ kiểm tra các khu vực xung quanh. Cô cũng thông báo mình đã tìm ra nghi phạm và hiện đang đến nhà của người đó.
Nhưng khi Melanie và đội của cô đến thì hàng xóm thông báo Taylor đã ra trả nhà và dọn đồ vào chiều nay. Họ không rõ anh ta đi đâu.
“Đặc vụ Carter, tiếp theo phải làm gì?”
Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại lại vang lên. Melanie nghe máy.
“Đã tìm ra rồi, hai khối thuốc nổ loại nhỏ được giấu dưới đá lát đường. Chúng tôi đã gỡ nó ra và mang về phòng thí nghiệm. Một đội nữa vẫn ở lại tìm kiếm. Phía cô sao rồi?”
“Taylor đã trả nhà và dọn đi vào chiều nay”
“Vậy chắc chắn tên này là kẻ đã đặt thuốc nổ. Hắn biết nếu vụ nổ diễn ra thì ngay sau đó hắn sẽ ở trong danh sách tình nghi”
“Tôi hiểu. Yên tâm tôi sẽ tóm cổ hắn về ngay trong hôm nay”
Cô tắt máy rồi quay sang nói với đặc vụ bên cạnh.
“Gọi điện cho cục xuất nhập cảnh, bảo họ tìm xem trong danh sách đăng ký xuất cảnh hôm nay có ai tên Taylor Mint hay không? Nếu có tôi muốn biết hắn sẽ đi đâu. Tổ chức một đội đến ngay sân bay quốc tế Saint De Louy, hắn sẽ có mặt ở đó, tôi muốn tóm hắn trước khi hắn kịp lên máy bay”
“Vâng”
Melanie lên xe và lái thẳng đến sân bay quốc tế Saint De Louy. Trên đường đến đó cô nhận được tin báo Taylor Mint đã xin hộ chiếu đến nước cộng hòa Ereen. Cô bật cười. Ereen là quốc gia láng giềng với Romenia- nơi đang bị lũ khủng bố chiếm đóng. Chín mươi phần trăm những kẻ muốn gia nhập tổ chức khủng bố đều là đến Ereen rồi vượt biên sang Romenia. Tên này có vẻ quá tự tin rằng không ai phát hiện ra hành động của hắn cho đến sau khi vụ nổ diễn ra nên mới chọn đi thẳng đến Ereen.
“Đặc vụ Carter, đã có lệnh cấm xuất cảnh đối với Taylor Mint. Lực lượng an ninh sân bay đã được tăng cường và sẵn sàng phối hợp với người của chúng ta”
“Tốt”
Khi Melanie đến sân bay thì cũng là lúc chuyến bay của Taylor sắp cất cánh. Ở khu vực soát vé cô có thể thấy hắn ta đang đứng chờ đến lượt mình. Đến lượt mình, gã đưa vé máy bay và hộ chiếu cho nhân viên. Cậu nhân viên trẻ xem hộ chiếu một lát rồi đi vào trong nói chuyện với đồng nghiệp vài câu mới đi ra. Gương mặt Taylor lúc này lộ rõ vẻ lo lắng.
“Xin lỗi anh Mint, anh hiện đang bị cấm xuất cảnh”
“Có nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ là đi du lịch nước ngoài thôi, sao lại bị cấm xuất cảnh”
“Đây là lệnh của cấp trên nên chúng tôi cũng không rõ”
Gương mặt Taylor tái nhợt. Gã xốc lại túi xách trên vai rồi quay người bước đi thật nhanh nhưng mới được mấy bước chân thì bị ba nhân viên an ninh của sân bay chặn lại.
“Taylor Gram, anh đang bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ đặt bom khủng bố, xin anh đi theo chúng tôi”
Taylor nhìn ba nhân viên an ninh một lát rồi bất ngờ xô ngã một người trong số họ sau đó gã chạy thục mạng về phía cửa chính. Hai nhân viên còn lại ngay lập tức đuổi theo trong khi người vừa bị xô ngã gọi điện cho các nhân viên khác. Melanie cầm bộ đàm lên và ra lệnh.
“Đối tượng đã chạy ra cửa, nhân viên an ninh của sân bay đang đuổi theo, xiết chặt vòng vây bên ngoài. Khi tôi ra đến nơi tôi muốn thấy hắn đã bị bắt rồi”
Một lực lượng đặc vụ và cảnh sát đã chờ sẵn ở bên ngoài. Quả nhiên khi Melanie đi ra đến nơi thì Taylor đã bị khống chế dưới nền đất. Gã giãy giụa và không ngừng kêu oan. Một vài người khách hiếu kỳ giơ điện thoại lên định quay phim chụp ảnh nhưng bị các đặc vụ ở đó yêu cầu xóa đi ngay lập tức. Melanie ngồi xuống trước mặt Taylor, gã vẫn đang kêu gào việc mình bị oan. Cô mỉm cười nói với gã.
“Vô tội hay không rồi chúng ta sẽ biết”.
Taylor được đưa về phòng hỏi cung của Sở cảnh sát thành phố. Lúc này đã là gần tám giờ tối. Gã bị nhốt trong một gian phòng hẹp trong lúc chờ nhân viên thẩm vấn đến. Melanie đứng ở ngoài, cô vừa uống cốc cà phê đen vừa gọi điện trao đổi tình hình với đồng nghiệp qua điện thoại. Khi cô nói chuyện xong cũng là lúc hai nhân viên phụ trách thẩm vấn đến. Nhìn thấy họ, Melanie mỉm cười. Người phụ nữ- chừng ngoài bốn mươi với mái tóc đỏ rực bước đến và hôn nhẹ lên má cô.
“Cháu yêu, thời gian qua vất vả cho cháu rồi”
“Dì Nat”
Người phụ nữ đó là Natalia- chuyên gia thẩm vấn của Sở cảnh sát Saint De Louy và đồng thời cũng là dì ruột của cô. Đi cùng bà là đồng nghiệp và cũng là chồng của bà. Họ chính là cặp đôi chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng cả nước. Trong suốt sự nghiệp của mình, họ đã đích thân thẩm vấn những tên giết người hàng loạt, những kẻ phạm tội biến thái trí tuệ cao, những tên khủng bố khét tiếng thế giới. Và bao giờ họ cũng lấy được những thông tin hữu ích giúp cho việc điều tra. Khi nghe cảnh sát nói sẽ cử chuyên gia thẩm vấn hàng đầu đến, Melanie hiểu đó là chú và dì mình.
“Cháu yêu, trông sắc mặt cháu tệ quá. Công việc ở đây cứ giao cho dì, cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi. Trông cháu mệt mỏi lắm”
Melanie chợt nhớ ra mình chưa ăn gì từ trưa đến giờ. Cà phê giúp đầu óc cô tỉnh táo nhưng nó khiến dạ dày cô cồn cào. Tạm thời ở đây không cần đến sự xuất hiện của cô nữa. Cô nghĩ mình có thể về nhà ăn bữa tối và ngủ một giấc. Vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết rồi.
“Vậy cháu về. Nếu có thông tin…”
“Được rồi Mel”. Dì Nat chặn lời cô. “Về nhà và nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có thông tin đặt trên bàn làm việc của cháu”
Cô hôn tạm biệt dì, ôm tạm biệt chú rồi ra ngoài lấy xe về nhà. Từ trụ sở của Sở cảnh sát thành phố về đến nhà cô cũng mất hơn nửa tiếng lái xe. Về đến nơi Melanie thấy cả người mình rã rời. Cô quăng cặp xuống đất rồi nằm vật xuống ghế sô pha. Lúc này cô rất muốn ngủ một giấc nhưng vì ban ngày đã uống quá nhiều cà phê đặc thế nên dù cơ thể rất mệt nhưng hai mắt cô vẫn mở to. Cuối cùng Melanie đứng dậy đi về phía nhà tắm, cô xả nước nóng vào bồn, cho chút xà phòng hương hoa vào. Trong lúc chờ nước đầy cô vào phòng ngủ lấy quần áo để thay. Vừa từ phòng ngủ ra Melanie đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô tắt vòi nước nóng trong phòng tắm rồi mới ra lấy điện thoại. Không phải điện từ đồng nghiệp hay dì của cô. Số gọi đến là từ Alan Hook- phụ trách việc đào tạo tân binh trong doanh trại A- nơi Erik đang rèn luyện.
“Chào Alan, có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vào giờ này vậy?”
“Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng nhưng vì cô đã nhờ tôi để ý nên tôi nghĩ mình phải báo với cô. Erik và một học viên vừa xảy ra xô xát…”
“Tôi sẽ đến ngay”
Không để Alan nói hết câu cô đã tắt máy rồi lấy chìa khóa xe và rời khỏi nhà.
~ Hết~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook