Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
-
Chương 68: Minh hôn
Minh hôn, còn gọi là âm hôn, minh hôn là tìm phối ngẫu cho người đã chết. Có thiếu nam thiếu nữ sau khi đính hôn, chưa đợi cưới vào cửa vì lý do nào đó mà chết cả hai. Khi đó, các cụ cho rằng, nếu không thay anh ta (cô ta) thành hôn, quỷ hồn của anh ta (cô ta) sẽ tác quái, khiến gia đình bất ổn. Vì vậy, nhất định phải cử hành một nghi thức minh hôn cho anh ta (cô ta), cuối cùng chôn anh ta (cô ta) cùng nhau, trở thành vợ chồng, xương cốt hợp táng. Cũng tránh cho mồ mả trong gia đình hai nhà nam, nữ xuất hiện mộ lẻ loi. Còn nữa thiếu nam, thiếu nữ còn chưa đính hôn đã chết yểu. Các cụ xuất phát từ lòng thương yêu, tưởng niệm con cái, cho rằng khi còn sống không thể chọn bạn trăm năm cho họ, sau khi chết nên cưới vợ cưới chồng cho họ, kết thúc trách nhiệm làm cha mẹ. Kỳ thực, đây là để con người gửi gắm tình cảm của mình. Mặt khác, trước đây mọi người thường mê tín tin vào cái gọi là "phong thủy" mồ mã, cho rằng xuất hiện một ngôi mộ lẻ, sẽ ảnh hưởng đến hưng thịnh của con cháu đời sau. Lúc ấy có vài "Nhà phong thủy" (Cổ xưng "Kham dư") vì kiếm thêm chút tiền, cũng tận lực giựt dây làm loại minh hôn này. Minh hôn xuất hiện nhiều ở giới quý tộc hoặc phú hộ, gia đình bần hàn quyết không làm loại hoạt động này. Thời Tống, minh hôn thịnh hành nhất. Căn cứ theo Kham Dư chi 《 tạc mộng lục 》ghi chép lại, phàm là nam, nữ chưa kết hôn mà chết, cha mẹ họ nhất định phải nhờ "Quỷ môi nhân" làm mối, sau đó tiến hành xủ quẻ, sau khi bói nhận được phép cưới, thì thay quỷ hồn làm hàng mã, cử hành lễ hợp hôn, đem xương cốt nam, nữ hợp táng.
Đương nhiên cũng có người sống kết hôn cùng người chết, theo lý sẽ khá xui xẻo, nhưng chuyện xảy ra, luôn có đạo lý nhất định của nó.
"Minh hôn sao? Đương nhiên là có, ít nhất thì tớ cũng đã từng trải qua." Kỷ Nhan từ giữa đống sách ngẩng đầu lên, cậu ấy hôm nay gọi tôi đến giúp cậu ấy dọn dẹp sách cũ, thời tiết tốt, một vài quyển sách nên lấy ra phơi nắng, tránh nổi mốc hoặc bị mọt gặm thì tiếc lắm. Mặt khác, một vài bộ sách đè ép dưới đáy rương cũng lấy ra, cùng đem đi phơi nắng.
"Vì sao phải nhất định phải hôm nay mới phơi những cuốn sách này và quần áo chứ?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy nói câu chờ một chút, tiếp theo liền tìm kiếm trong chồng sách lớn nhất, cuối cùng, cậu ấy tìm ra một cuốn sổ tay bìa màu đỏ, loại từ đời tám hoánh nào như lời chủ tịch trích dẫn, đại khái lớn chừng nửa bàn tay, Kỷ Nhan thổi bụi phía trên, mở ra đọc.
"Mùng sáu tháng sáu, tục gọi 'lễ phơi đồ', là ngày mọi nhà đem quần áo, sách vở ra phơi, có thể tránh mốc ố chuột gặm, vùng Đức An Giang Tây, những ngày này cần nghênh tiếp Dương Tứ Bồ Tát, không nói một câu đùa cợt, nếu người vi phạm lệnh cấm phạm húy, thì bồ tát chắc chắn sẽ giáng tai họa xuống người thân họ. Trong những ngày này thấy mặt trời thì đại cát đại lợi, nếu thời tiết thay đổi có mưa, thì sẽ xuất hiện điềm xấu." Cậu ấy khép quyển sổ lại, cười cười với tôi.
"Tớ biết rồi, hôm nay gọi là lễ phơi sách chứ gì" Tôi sắp xếp sách lại.
"Để xuống đi, hôm nay còn chưa đâu, chỉ là để cho cậu biết có một truyền thống như vậy thôi, kỳ thực tớ muốn nói với cậu, là về chuyện minh hôn." Chúng tôi đi rửa tay, tiếp tục ngồi trên ghế salon.
"Tháng sáu năm ngoái, tớ nhận được khẩn cầu của người bạn, mong tớ tới một làng vùng ngoại ô thành phố, nghe nói là gặp chuyện rất kỳ quái, hắn là học trưởng đứng đầu tập thể thời trung học của tớ, về sau nghe đâu vào đội cảnh sát, thường ngày cực kỳ hợm hĩnh, hắn rất ít khi cầu xin người khác, cho nên yêu cầu của hắn tớ đương nhiên phải đáp ứng.
Làng không lớn lắm, chỉ chưa đến một trăm hộ gia đình, thế nhưng ruộng đất lại rất nhiều, thật sự hoang vắng, mà chuyện học trưởng nói kỳ quái, là việc liên quan đến một cái xác nữ.
Căn cứ theo miêu tả của học trưởng, người chết khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú —— Cái này tớ chỉ có thể nói sau khi nhìn thấy mặt cô bé được rửa sạch sẽ, xem chừng dường như còn là học sinh, trẻ như vậy đã chết, không khỏi khiến người ta có chút đau lòng.
Không có ngoại thương, nguyên nhân cái chết hẳn là do vết bầm tím đen nơi cổ.
Cô bé bị người ta bóp chết, vả lại thời điểm phát hiện thân dưới trần trụi, về sau giám định cũng chứng thực cô bé bị cưỡng hiếp rồi giết chết. Hơn nữa trong miệng cô còn ngậm một ít thành phần cồn, dạ dày không hề có, có thể hung thủ khi cưỡng hôn lưu lại.
Dân phong của làng này từ trước đến nay thuần phác, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên không dễ nghe, trưởng làng dáng dấp lùn đen tráng kiện, nhưng mặt mày thành thật, chúng tớ nói cho ông ta biết tạm thời đừng thông báo ra, tránh cho lòng người hoảng loạn.
Thi thể được tìm thấy ở gần một lều dưa địa phương, thân phận người chết cũng đã điều tra xong, là con gái của một hộ nông dân trồng dưa, gia đình này từ vùng khác dọn đến, trước đây nói ruộng đất nơi này thích hợp trồng dưa hấu, cô bé là con gái một trong nhà, đang học trung học cơ sở ở một trường trung học trọng điểm trên huyện, chuyện này không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn với gia đình đó.
Mẹ cô bé đã mất từ rất sớm, sống cùng cha, hôm đó cô bé và cha mình thay phiên chăm sóc lán dưa, phát hiện xác, là cha cô bé.
Người đàn ông cao to mặt đỏ này đem hai cánh tay nở nang cắm vào tóc, lặng lẽ ngồi một bên. Khi chúng tớ hỏi ông ta, mắt ông ta đều đỏ ngầu, môi đỏ dữ dội, hàm răng trắng sạch sẽ gắt gao cắn môi dưới, ông ấy bây giờ như một con sư tử bị thương tức giận, tớ không hỏi gì nhiều, chỉ để ông ấy yên tĩnh một chút.
Còn sở dĩ nói kỳ quái, lại là về cái xác này.
Thời điểm đầu tiên tớ chạy tới đã cách thời điểm chết bốn năm ngày rồi, lúc đó ở đây đã thu dọn đâu ra đấy, thế nhưng thi thể vậy mà lại không có chút dấu vết thối rữa nào, hơn nữa cũng không có thi ban nào, mềm mại như người sống, cắt da, máu còn có thể chảy ra như vết thương bình thường.
Ngoại trừ cơ thể lạnh như băng và không có hô hấp ra, cô bé không khác gì người đang ngủ.
Tớ cũng vô cùng khó hiểu, không giống như bất cứ chuyện gì tớ từng gặp trước đó. Tớ chỉ có thể mong đợi nhanh chóng bắt được hung thủ.
Trước đó đã nói qua, trong thôn rất ít người, hơn nữa thôn này khá xa xôi, cho nên xác xuất người trong làng gây án khá lớn, giữa lúc mọi người tiến hành căng thẳng điều tra, hung thủ lại chủ động tự thú.
Ngoài dự liệu của chúng tớ, thậm chí ngoài dự liệu của cả thôn dân địa phương, hung thủ theo cha mẹ mình đến tự thú, mà cậu bé trước mặt này cũng non nớt thanh tú mang theo dáng vẻ thư sinh vậy mà mang tội cưỡng hiếp giết người tàn nhẫn như vậy.
'Là em giết bạn ấy, Viên Viên khi đó kêu la rất dữ, em phải bóp cổ bạn ấy, sau đó, sau đó cưỡng, cưỡng hiếp bạn ấy.' Cậu bé Phác Tố này đứt quãng nói, cuối cùng lại còn xấu hổ đỏ mặt.
Một người mang tội cưỡng hiếp giết người mà nói tới hành vi phạm tội của mình còn có thể đỏ mặt sao, tớ có chút khó hiểu.
Tiếp theo, đương nhiên là nó đối mặt với sự phẫn nộ của cha nạn nhân, nếu không có mấy cảnh sát cường tráng ngăn chặn, tớ tin rằng không đến mấy phút nữa, người đàn ông kia sẽ xé Phác Tố tan nát, cha mẹ Phác Tố khúm núm đứng một bên, lộ vẻ rất hoảng loạn, còn có áy náy.
Họ vừa thoạt nhìn là người vô cùng thật thà lương thiện, hơn nữa bé trai này cùng cô bé tên Viên Viên đã chết kia lại còn là bạn học ngồi chung bàn, Viên Viên bình thường luôn đến nhà Phác Tố làm bài tập.
'Là em giết bạn ấy, em có tội, các anh bắt em lại đi.' Phác Tố rất sốt ruột quát lớn, chìa hai cánh tay gầy như que củi, lắc lư trước mặt mọi người.
'Cậu biết mình còn chưa đủ tuổi vị thành niên, căn bản sẽ không bị xử tử hình chứ gì.' Học trưởng bỗng nhiên lạnh lùng nói, Phác Tố và người nhà lúc ấy thoáng sửng sốt, lập tức cúi đầu im lặng.
Quả như học trưởng nói, nếu mười lăm tuổi phạm tội cố ý giết người, cố ý gây thương tích hoặc tử vong, cưỡng hiếp, cướp giật, buôn bán chất ma túy, phóng hỏa, gây nổ, đầu độc, phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng sẽ xử lý nhẹ, mà chưa đầy mười bốn tuổi trở xuống thì sẽ không bị phạt.
Phác Tố tháng mười một năm nay mới tròn mười bốn.
Tớ bỗng cảm thấy luật pháp miễn cưỡng, khuôn mặt lo lắng của cha mẹ Phác Tố sau khi chắc chắn được chuyện này, trên mặt thoắt cái lộ ra sự nhẹ nhõm không gì sánh được khiến người ta cực kỳ chán ghét.
Nhưng Phác Tố vẫn như cũ rất đau khổ ngồi trên băng ghế, đầu rũ cúi gằm nhìn mặt đất. Cha của Viên Viên thì rống to muốn làm thịt nó.
"Người nhà họ Phác thật thất đức, đã sớm đoán chắc không có việc gì, huống hồ anh cả của Phác Tố còn làm trong tòa án, nói không chừng nộp chút tiền là không sao nữa cả.'
'Đúng vậy, mấy hôm trước anh của nó còn tới, ngồi xe hơi đấy, miễn bàn đến bao nhiêu thần kỳ nữa, cũng khó trách, người ta hình như là kiểm sát trưởng trẻ tuổi nhất thành phố.'
Các thôn dân đại khái đều đã biết ngọn nguồn câu chuyện, vài người như thế, tin tức truyền miệng, không thua gì truyền thông ngày nay.
Quả nhiên, sau một loạt những điều lệ rườm rà, tuy tình huống nghiêm trọng, nhưng cơ bản hung thủ tự thú và chưa tròn mười bốn tuổi, Phác Tố bị xử quản thúc, mà người nhà họ Phác cũng phải bồi thường kinh tế nhất định với cha Viên Viên. Còn học trưởng và đồng nghiệp của anh ta cũng chịu áp lực của cấp trên, hy vọng chuyện này mau chóng được phân giải.
Ngày hôm đó Phác Tố lại được cha mẹ nó đưa về, mà thi thể Viên Viên vẫn như cũ nằm trong nhà xác bệnh viện, cha cô bé mỗi ngày đều ở trong đó cùng trò chuyện với con gái. Cả người giống như mất hồn vậy, chỉ nắm tay con gái mình.
Ba ngày sau, tớ lại nghe kể chuyện càng kỳ quái hơn.
Phác Tố muốn kết hôn với Viên Viên, cũng chính là kết minh hôn.
Đêm hôm Phác Tố về nhà, cha Viên Viên uống rất nhiều rượu, mượn ảnh hưởng của cồn, xách theo dao phay vọt vào nhà họ Phác, ông gác dao lên cần cổ nhỏ gầy của nó uy hiếp nói hoặc là để Phác Tố cùng Viên Viên kết minh hôn, để an ủi vong linh con gái ông, tránh làm ô nhục danh dự của cô bé, hoặc là ông đánh liều cái mạng này, giết chết Phác Tố, người nhà họ Phác không còn cách nào, bản thân cũng tự mình đuối lý, không thể làm gì khác hơn là đồng ý hôn sự hết sức hoang đường này.
Mà tớ và học trưởng, không ngờ cũng được mời với tư cách nhân chứng.
'Các cậu là người tốt, tôi biết, cho nên mong muốn các cậu có thể tham gia hôn lễ này, xem như tôi van cầu các cậu." Người đàn ông có khuôn mặt nhìn như hung dữ nóng nảy này, không ngờ lại lão lệ tung hoành năn nỉ chúng tôi.
'Tôi là người quê khác, ở đây một người bằng hữu thân thích cũng không có, cho nên đành phải nhờ cậu tạm thời đảm nhiệm chút, vẫn mong các cậu ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi.' Ông lại lần nữa khẩn cầu, tuy rằng học trưởng có hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý với ông.
Mà thi thể Viên Viên, cũng đưa ra khỏi nhà xác, chuẩn bị hôn lễ vài ngày sau.
Nhà họ Phác ở địa phương không lớn là bao này xem như có thanh danh hiển hách, cho nên dù là hôn lễ hoang đường như vậy, nhưng cũng làm đâu ra đó, lễ tiết nên có không hề thiếu sót.
Mặc dù là minh hôn, cũng phải có bà mối, người như thế được gọi là âm ti mối, phần nhiều là các bà cụ lớn tuổi trong thôn, nghiêng ngả chân bó, tập tễnh lui tới giữa hai nhà, tất cả lễ tiết mở đầu tất cả làm xong trong vòng nửa ngày.
Tiếp theo là chuẩn bị tiệc rượu và tân phòng. Tiệc rượu và những thứ khác của hôn lễ nơi này đương nhiên khác biệt, không được có thức ăn nóng, tất cả món ăn đều lạnh, bốn loại quả lạnh: Vải khô, nhãn khô, hạch đào khô cùng cả vỏ đậu phộng, bốn món ăn lạnh: Thịt vịt sấy, lạp xưởng, kim ngân gan, cá chiên xù (hoặc trứng muối xốp), bốn quả chua: Lê chua, kiệu chua, gừng chua, mơ chua. Bốn quả xanh: táo, cam ngọt, vải, bưởi Sa Điền. Ngoài ra còn có bánh bao và bánh bột mì. Nếu cậu cho rằng những thứ này để chuẩn bị cho người ta, vậy thì cậu hoàn toàn sai rồi.
Cha Viên Viên chuẩn bị một ngày một đêm, đồng thời ở trong sân nhà mình lạy bảy bàn, mỗi bàn thức ăn đều giống nhau, toàn bộ trải vải trắng, mỗi bàn bảy người, ý để cúng thất tuần, biểu thị kết cuộc của người chết, ghế dưới bàn tất cả đều là ghế gỗ tròn, mặt trên sơn màu trắng.
Ngoài ra còn có đến mười mấy người giấy, nam nữ già trẻ đều có, toàn bộ ghim bên vách tường ở phòng, sân và trong nhà, toàn bộ chỗ ngồi cũng đặt người giấy.
Đây gọi là mời du hồn qua đường đến uống rượu ăn tiệc, những quỷ hồn này đi xin rượu, ăn thức ăn, sẽ không quấy rầy vong linh người chết.
Mà chính giữa cửa sân dán giấy trắng cắt thành chữ "Hỉ" thật to, đối diện để hương đường và bài vị.
Sau khi bố trí xong tất cả, sắc trời đã dần tối, tớ và học trưởng đứng bên trong, nhìn không gian nhét đầy giấy trắng, người giấy cười ngây ngô, đêm đen hòa cùng màu giấy trắng làm lóa mắt đến phát đau, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, vốn là tháng sáu, vậy mà bấy giờ từng đợt lạnh lẽo, giống như mùa đông nhìn thấy tảng băng vậy, tuy chưa lấy tay chạm vào, nhưng trong lòng đã lạnh lẽo. Lo liệu minh hôn đương nhiên không có giai điệu giúp vui gì, sân khấu lớn như vậy mà không nghe được chút thanh âm, nếu như có, cũng chỉ là tiếng vang rào rạt của gió thổi qua đám người giấy.
Không lâu sau, bóng đêm vừa vặn phủ xuống, cha mẹ Phác Tố cùng anh trai nó đưa nó tới, mặt Phác Tố so với người giấy còn trắng hơn, quần áo màu đen cùng cài áo khoác ngoài, cắt đầu húi cua, nhìn qua cực kỳ buồn cười, thế nhưng tớ cười không nổi.
Cha mẹ nó vô cùng gấp gáp, rất sợ xảy ra chuyện gì, hai ông bà cẩn thận đỡ hai cánh tay Phác Tố, hình ảnh kia ngược lại giống như một đôi phu thê đỡ trưởng bối của mình vậy.
Trái lại với Phác Tố anh trai nó cực kỳ cao lớn, cũng rất trẻ tuổi, mặc áo trắng ngắn tay cùng quần tây màu xám, chân mang giày da, xách theo một túi công văn màu đen, cau mày nhìn những thứ đồ này.
'Đây chẳng phải là phong kiến mê tín sao, thật là.' Anh ta lầu bầu một câu, đột nhiên cha Phác Tố quay đầu gầm nhẹ với anh ta một câu.
'Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!' Trong ấn tượng của tớ người đàn ông này kể từ khi biết con trai làm ra chuyện này vẫn luôn lộ vẻ vô cùng yếu đuối, nhưng hôm nay lại gắt gỏng như vậy, anh trai Phác Tố bị rống một câu xong lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu theo phía sau.
Trong sân chỉ còn cha Viên Viên và cả nhà Phác Tố, đương nhiên, còn có tớ và học trưởng.
Lễ tiết theo thông lệ xong, Phác Tố đến quỳ lạy cha vợ, nhưng cha Viên Viên chỉ hừ mũi một tiếng, nhìn cũng không nhìn, mà từ sau sân đưa con gái ra.
'Mày phải chụp cùng con gái tao một tấm hình, làm kỷ niệm.' Cha Viên Viên buồn bực nói. Cha mẹ Phác Tố đành phải gật đầu đồng ý, vì họ trông thấy cách đó không xa đặt một con dao phay sáng lấp lánh.
Viên Viên từ bên trong được cha cô cõng ra, cô bé đã được trang điểm, chẳng qua trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ trẻ con tô trét son phấn thật dày, khiến người ta nhìn thế nào cũng không được tự nhiên. Mắt Viên Viên từ đầu đến cuối vẫn mở ra, vô lực cũng vô thần, môi cũng được tô rất đỏ, không giống học sinh trung học mười mấy tuổi, lộ vẻ thành thục quá đáng, có thể nói mang theo chút diêm dúa. Da cô bé từng được ướp lạnh lại tiếp xúc với mùa hè nóng bức, như khối thịt vừa rã đông, bên ngoài tỏa ra từng đường nếp gãy, hiện đầy thứ màu tím dạng tơ lưới, không phải mạch máu, mà là thần kinh.
'Ngồi chụp sao?' Phác Tố nhỏ giọng hỏi.
'Đứng!' Cha Viên Viên thả xác con gái xuống, rống giận một câu.
Chúng tôi cũng kỳ quái, thế thì chụp thế nào được? Chẳng lẽ ông ấy muốn đỡ Viên Viên sao?
Giữa lúc mọi người khó hiểu, cha Viên Viên từ trong túi lấy ra một sợi thừng da trâu rất dài mảnh, loại thừng này thường dùng để buộc sách, cực kỳ chắc chắn.
Cha Viên Viên vậy mà lại thắt sợi dây thành một cái nút, đeo vào trên cổ con gái, tiếp theo chuyển đến một cái ghế, lại đem một đầu dây khác thắt trên một vị trí lồi trên nóc phòng.
Như vậy, từ bên ngoài nhìn sang, Viên Viên quả thực là đang "đứng".
Cha Viên Viên cẩn thận điều chỉnh độ dài sợi dây, để đầu ngón chân thi thể Viên Viên có thể vừa vặn chạm đất, giảm thiểu một phần sức căng, tránh cho cổ bị lưu lại dấu quá sâu. Sau đó đỡ thi thể, tránh cho cô bé đong đưa, cơ thể Viên Viên nhìn qua rất nhẹ, giống như chỉ chạm vào một chút sẽ bay đi vậy, tớ nhìn thấy trong mắt cha cô bé trước sau luôn ngập đầy nước mắt.
'Nắm tay con gái tao!' Cha Viên Viên kéo tay Phác Tố qua, dúi bàn tay lạnh như băng của con gái mình vào, sau đó dùng bàn tay to của mình xoa xoa, dường như muốn đem bàn tay hai người nhào vào nhau nặn thành một chỗ, chắc hẳn dùng sức rất lớn, Phác Tố đau đến nhắm tịt hai mắt, nhưng cau mày rên cũng không dám rên.
Tớ cứ thế nhìn Phác Tố tay nắm một cái xác đứng ngoài cửa phòng, sắc trời đã tối hẳn, mọi người thắp nến lên, học trưởng dùng máy chụp ảnh của mình chụp lại cảnh tượng này, máy chụp hình của anh ta vốn chỉ dùng để chụp xác.
'Uống rượu!' Cha Viên Viên đưa qua hai ly rượu.
'Thằng bé nhà tôi không biết uống rượu.' Mẹ Phác Tố nhỏ giọng nói.
'Không biết uống cũng phải uống, đây là quy củ.' Cha Viên Viên thô bạo đổ ly rượu vào miệng Phác Tố, Phác Tố ngược lại không hề phản kháng, chỉ là bị sặc đến ho khan.
'Đưa vào động phòng.' Cha Viên Viên lại nói, lần này cha mẹ Phác Tố không làm.
'Ông đừng quá đáng, chuyện trước kia là con trai nhà tôi tạo nghiệp chướng, ông muốn chúng tôi làm gì cũng được, lần này ông bảo Phác Tố cùng xác con gái ông ngủ cả một buổi tối?' Mẹ Phác Tố kêu khóc chạy tới, muốn kéo con trai về. Anh trai Phác Tố cũng chạy tới.
'Sợ báo ứng sao? Sợ báo ứng thì đừng đáp ứng, bây giờ muộn rồi, con gái tao đã chết, nếu mày không đáp ứng, bây giờ tao liền làm thịt thằng khốn nạn này.' Trong tay cha Viên Viên đã nhấc dao phay lên, ở trần, chân trần đứng trong sân, dưới ngọn nến chiếu rọi, như một quỷ thần.
Chúng tớ vừa thấy chuyện có chút ầm ĩ lên, vội vàng qua đó khuyên can, nhưng cha Viên Viên cũng mắng lây sang cả chúng tớ.
'Đám người các cậu, nếu thật có bản lĩnh, thì nhốt thằng súc sinh này vào tù đi, hoặc cho nó ăn đạn đi, đền mấy vạn đồng tiên kia thì coi như xong à? Con gái tao sẽ quay về sao? Nó mới mười bốn tuổi, đã bị những người đó nói ra nói vào, nói nó bị cưỡng hiếp, các cậu có từng nghĩ đến cảm thụ của tôi không?' Giọng của cha Viên Viên càng ngày càng nặng trĩu, mang theo tiếng nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không còn nghe rõ ông nói gì nữa, chỉ nhìn thấy nước mắt ông như tràn ra như đê vỡ.
Đó không phải là nước mắt, mà là máu trong lòng chăng.
'Tôi hiểu, nhưng tôi không hy vọng nhìn thấy bi kịch lớn hơn.' Tớ nói với ông ấy, tiếp theo lui về sau một bước.
'Cậu yên tâm, tôi phải sống thật tốt, vốn dĩ bước này cũng là dựa theo quy củ mà làm.' Ông ta đột nhiên cười lạnh.
Không còn cách nào, mọi người đành phải nhìn ông ta tay trái kéo Phác Tố, tay phải khiêng thi thể đi vào. Phác Tố lảo đảo, như con gà con bị cha Viên Viên xách sau cổ, nhưng trong mắt nó không hề có sợ hãi, mà là mờ mịt nhìn xác Viên Viên.
Trong sân đám người giấy phảng phất như đang cười.
Ngày đó cả nhà Phác Tố đều không rời đi, chỉ ngồi trong sân, giống như cùng đợi bất cứ chuyện gì có thể xảy ra, đêm đó xem ra cực kỳ gian nan, anh trai Phác Tố thì nằm trên bàn ngủ, còn cha Viên Viên thì xách dao đứng ở cửa, đỏ mắt không cho bất cứ ai vào trong.
Cứ thế giằng co một đêm, tiếng gà gáy sáng đầu tiên vừa dứt, cửa phòng mở ra.
Phác Tố bình yên vô sự bước ra, cũng không nhìn ra gì khác biệt, chẳng qua hơi mệt mỏi, trên mặt vẫn như cũ mang theo bi thương.
Cha Viên Viên có chút sửng sốt, tiếp theo thở dài một hơi. Ném dao phay một cái, ngồi xổm dưới đất khóc lớn.
'Bây giờ, cả nhà chúng tôi không nợ ông gì nữa.' Anh trai Phác Tố ngáp, cười lạnh nhìn cha Viên Viên khóc lóc, nghênh ngang mà đi.
Tớ và học trưởng an ủi cha Viên Viên một chút, cũng đành phải rời đi. Lúc chúng tớ rời khỏi sân quay đầu nhìn lại, cha Viên Viên ngồi xổm giữa một vùng trắng xóa kia, lộ vẻ vô cùng chói mắt.
Ngày thứ hai, thi thể Viên Viên bắt đầu cứng lại, xuất hiện thi ban, rất nhanh liền được hỏa táng, tro cốt để cha cô bé mang về quê hương mình.
Tớ vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ kết thúc như vậy.
Nửa năm sau, khi tớ lần thứ hai tới thôn này, lại bởi vì một hôn sự khác.
Lần này người kết hôn là anh trai Phác Tố.
Kiểm sát trưởng trẻ tuổi kia, mặt mũi hăng hái, tớ sở dĩ được mời, là vì Phác Tố nói tớ biết, nó dặn học trưởng báo với tớ, nếu nửa năm trước chúng tớ đã tham gia hôn lễ của nó, nửa năm sau cũng nên đến tham tham gia hôn lễ của anh trai nó.
Những lời này nghe dường như rất có lý, nhưng tớ lại cảm thấy rất khó chịu.
Song tớ vẫn tới. So với nửa năm trước, thôn làng không thay đổi gì nhiều, chẳng qua người nhà họ Phác làm hôn lễ cực kỳ xa hoa, so với thành thị chẳng kém chút nào, nghe đâu cha Phác Tố vừa nhận thầu ao cá vừa kinh doanh buôn bán ba ba.
Cha có tiền, con trai có quyền, tớ không nhịn được cười một tiếng.
Cùng minh hôn lần trước so sánh, lần này ngược lại thật sự rất náo nhiệt, không chỉ tất cả mọi người trong thôn đều tới, ngay cả vùng khác cũng tới, một vài đương sự mà Phác kiểm sát quan từng xử lý vụ án cũng tới, mang theo những hộp quà cáp thấp dày mỏng khác nhau tiền lì xì khác nhau. Họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tuy rằng ai cũng không biết vị kiểm sát trưởng này sẽ còn kết hôn bao nhiêu lần nữa, song lần đầu tiên chung quy phải chi tiêu hào phóng chút, nhưng hôn lễ lần này là cử hành vào ban ngày.
Anh trai Phác Tố cực kỳ đắc ý, trong tay bưng ly rượu mời khắp nơi. Mà Phác Tố thì ngồi xổm một bên, cầm trong tay một ly nước ấm, phảng phất như tất cả đều không liên quan gì đến nó.
'Em chẳng qua chỉ là kẻ mang tội cưỡng hiếp giết người trong mắt mọi người mà thôi, em vĩnh viễn thua kém anh trai, từ nhỏ đã vậy.' Nó nhìn thấy tớ tới, tự giễu nói.
Lúc này các tân khách yêu cầu cô dâu xuất hiện, anh trai Phác Tố cũng bắt đầu kể chuyện hắn làm sao theo đuổi được cô nương về tay.
'Thực là một cô nàng kỳ quái nha, cô ấy mặc dù không có cha mẹ, nhưng đặc biệt thông minh, từ lúc tôi quen cô ấy bên hồ đã hoàn toàn bị mê hoặc, vừa đẹp lại vừa phóng khoáng, hơn nữa có cùng khẩu âm quê tôi.' Anh trai Phác Tố cao hứng nói, chắc hẳn có chút say, lưỡi hơi líu lại, tớ nghe không rõ lắm.
'À, nhà gái đến chưa?' Tớ nhìn quanh, hỏi Phác Tố, Phác Tố lắc đầu nói mình cũng không biết.
Cô dâu cũng đã đi ra, rất đẹp, rất trắng, gương mặt đánh phấn dày, môi đỏ tươi như máu, bước đi uyển chuyển như gió.
'Người nhà mẹ tôi đến rồi.' Cô ta bỗng dưng che miệng cười nói. Ngón tay như đoạn hành chỉ về phía cửa.
Bên ngoài một đám người tiến vào, ồ ồ ạt ạt, nam nữ già trẻ đều có, chừng hơn bốn mươi người, xem ra người nhà mẹ đẻ của cô gái này thật không ít. Trong miệng đều hô cùng một câu —— Chúc mừng cô nương tân hôn, họ tuy rằng ăn mặc không giống nhau nhưng lại có đặc điểm giống nhau.
Da rất trắng, bước đi rất nhẹ nhàng linh hoạt, mặt không chút biểu cảm.
Những người này ngồi xuống bàn, bắt đầu ngoác mồm suồng sã ăn thức ăn trên bàn, cảnh tượng hơi có chút xấu hổ, song rất nhanh lại qua đi.
'Chú rể cô dâu chụp hình đi!' Người phía dưới rượu qua ba lượt, thức ăn qua năm vị, đều ồn ào đùa giỡn hô. Anh trai Phác Tố và cô dâu cũng đồng ý, song lần này chịu trách nhiệm chụp hình chính là tớ.
Anh trai Phác Tố nắm tay cô dâu, đứng trước cửa tân phòng —— Đây là phòng cha Phác Tố dùng tiền xây mới.
Khi tớ đưa ống kính về phía họ, chợt phát hiện chỗ không đúng.
Tớ nhìn kỹ, trên đỉnh đầu cô dâu đang mỉm cười, lại có một sợi dây thừng như có như không. Thẳng tắp từ giữa không trung rũ xuống, mãi đến sau đầu cô dâu. Tớ vừa lấy ra nhìn, lại phát hiện cái gì cũng không có.
Lại trở về sau ống kính, cũng không thấy nữa, tớ vội đè xuống nút chụp, nghĩ thầm có thể mình nhìn nhầm rồi.
Tiệc rượu kéo dài đến buổi chiều, mãi đến khi anh trai Phác Tố uống say bí tỉ, cô dâu cười hì hì đỡ hắn vào động phòng, mà mười mấy người nhà gái cũng đột nhiên đồng loạt đứng dậy cáo từ, rồi như gió rời đi, chỉnh tề như quân đội vậy.
'Thực là một đám người lạ lùng.' Phác Tố không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Tiệc rượu dần tan, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đại khái nửa tiếng sau, tớ và Phác Tố trò chuyện một lát, đang chuẩn bị ra về, lúc này phòng tân hôn truyền đến một tràn tiếng thét, anh trai Phác Tố thân trần, mặc quần lót chạy ra, kinh hoảng dùng tay chỉ lưng mình.
'Trên lưng đau quá!' Hắn xoay người lại nói với chúng tớ.
Tớ kinh ngạc trông thấy cô dâu trước đó cả người nằm soài trên lưng anh trai Phác Tố, nghiêng đầu kề sát cổ hắn, hai tay ôm hông hắn, cả người giống như một đứa trẻ ôm gối, mà khuôn mặt kia rõ ràng là cô gái nửa năm trước bị cưỡng hiếp rồi giết chết kia —— Khuôn mặt của Viên Viên.
Anh trai Phác Tố kêu rên, bởi vì trên lưng giống như mọc ra một cục thịt vậy, hơn nữa tớ có thể rõ ràng trông thấy chỗ thịt nối liền giữa hai người còn đang không ngừng tăng thêm điểm tiếp nối ngọ nguậy, như bánh răng chuyển động, cả hai cơ thể người hầu như hoàn toàn trở thành một chỉnh thể, mà tứ chi trước đó còn toàn vẹn đã gần như hòa nhập vào trong, xa xa nhìn lại, trên lưng anh trai Phác Tố phảng phất như mọc một cái bướu thật lớn.
'Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Là tôi ngày đó uống say cưỡng hiếp cô, cô bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi.' Anh trai Phác Tố té quỵ dưới đất, chắp hai tay, giống như giã tỏi mà hướng trên bàn đá cứng rắn dập đầu, nhưng cục thịt trên lưng như trước vẫn vùi trên người hắn, sau cùng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm kia lộ ra bên ngoài.
Khuôn mặt Viên Viên, tái nhợt mà sạch sẽ.
Phác Tố lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không chút biểu cảm nào. Mẹ Phác Tố ngất xỉu tại chỗ, còn cha nó cũng ngây ngốc đứng đó không biết làm sao, về phần những khách khứa kia, đã sớm làm chim muôn tan tác.
Tớ thế mới biết, hóa ra năm đó Phác Tố là gánh tội thay anh trai, bởi vì điều tra được là anh trai nó, thì dù không chết, cũng phải ngồi tù cả đời, nhưng nếu nó gánh tội thay, đương nhiên không hề gì, nhiều lắm chỉ là thanh danh không tốt mà thôi. Hơn nữa khi dọn dẹp tàn dư của buổi tiệc, phát hiện dưới bàn có rất nhiều thức ăn được nhai nuốt và rượu vẩy đầy đất.
Câu chuyện minh hôn về sau từ thôn truyền ra, cả nhà họ Phác cũng tan tành, ao ba ba nhà họ trong một đêm toàn bộ ba ba chết sạch, bướu trên lưng anh trai Phác Tố cũng không bỏ xuống được, bác sĩ nói nếu lấy xuống, dù không nguy hiểm đến tính mạng, e rằng đời này cũng sẽ liệt nằm trên giường. Gã đàn ông này sau khi nghe xong liền hóa điên, mỗi ngày chạy đến lán dưa đã sớm bỏ hoang kia, gào thét, buông tha cho tôi, buông tha cho tôi. Bướu trên lưng hắn cũng càng lúc càng lớn, sau cùng cơ thể không chịu nổi gánh nặng, chỉ có thể bò lê trên đất. Cha mẹ Phác Tố không chịu nổi đả kích, không lâu sau thì bệnh chết, còn Phác Tố thì không rõ tung tích, không biết đã đi đâu.
Lần cuối cùng nhìn thấy nó, nó mang theo linh vị của Viên Viên.
'Em sẽ luôn mang theo, coi như bạn ấy là người vợ thật sự của em.' Nó cười khổ, sờ bài vị bằng gỗ.
Về sau, nghe đâu một nhà bán đồ cúng tang sự cách thôn mười mấy dặm, trong một đêm tất cả người giấy đều trở nên dơ bẩn, trên miệng đều là dầu mỡ. Về phần có phải thật hay không, thì không ai biết được."
"Đây là minh hôn sao?" Tôi hỏi cậu ấy, Kỷ Nhan gật đầu.
"Loại nghi thức này không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng có thể khẳng định đã có hai ngàn năm lịch sử, ghi chép lại từ bách tính lên đến hoàng thất, đều vì con cái đã chết mà tổ chức minh hôn, song cho đến nay thì dần dần biến mất không thấy nữa, có lẽ ở một địa phương xa xôi nào đó, nơi ấy còn có thể có loại minh hôn này."
Đương nhiên cũng có người sống kết hôn cùng người chết, theo lý sẽ khá xui xẻo, nhưng chuyện xảy ra, luôn có đạo lý nhất định của nó.
"Minh hôn sao? Đương nhiên là có, ít nhất thì tớ cũng đã từng trải qua." Kỷ Nhan từ giữa đống sách ngẩng đầu lên, cậu ấy hôm nay gọi tôi đến giúp cậu ấy dọn dẹp sách cũ, thời tiết tốt, một vài quyển sách nên lấy ra phơi nắng, tránh nổi mốc hoặc bị mọt gặm thì tiếc lắm. Mặt khác, một vài bộ sách đè ép dưới đáy rương cũng lấy ra, cùng đem đi phơi nắng.
"Vì sao phải nhất định phải hôm nay mới phơi những cuốn sách này và quần áo chứ?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy nói câu chờ một chút, tiếp theo liền tìm kiếm trong chồng sách lớn nhất, cuối cùng, cậu ấy tìm ra một cuốn sổ tay bìa màu đỏ, loại từ đời tám hoánh nào như lời chủ tịch trích dẫn, đại khái lớn chừng nửa bàn tay, Kỷ Nhan thổi bụi phía trên, mở ra đọc.
"Mùng sáu tháng sáu, tục gọi 'lễ phơi đồ', là ngày mọi nhà đem quần áo, sách vở ra phơi, có thể tránh mốc ố chuột gặm, vùng Đức An Giang Tây, những ngày này cần nghênh tiếp Dương Tứ Bồ Tát, không nói một câu đùa cợt, nếu người vi phạm lệnh cấm phạm húy, thì bồ tát chắc chắn sẽ giáng tai họa xuống người thân họ. Trong những ngày này thấy mặt trời thì đại cát đại lợi, nếu thời tiết thay đổi có mưa, thì sẽ xuất hiện điềm xấu." Cậu ấy khép quyển sổ lại, cười cười với tôi.
"Tớ biết rồi, hôm nay gọi là lễ phơi sách chứ gì" Tôi sắp xếp sách lại.
"Để xuống đi, hôm nay còn chưa đâu, chỉ là để cho cậu biết có một truyền thống như vậy thôi, kỳ thực tớ muốn nói với cậu, là về chuyện minh hôn." Chúng tôi đi rửa tay, tiếp tục ngồi trên ghế salon.
"Tháng sáu năm ngoái, tớ nhận được khẩn cầu của người bạn, mong tớ tới một làng vùng ngoại ô thành phố, nghe nói là gặp chuyện rất kỳ quái, hắn là học trưởng đứng đầu tập thể thời trung học của tớ, về sau nghe đâu vào đội cảnh sát, thường ngày cực kỳ hợm hĩnh, hắn rất ít khi cầu xin người khác, cho nên yêu cầu của hắn tớ đương nhiên phải đáp ứng.
Làng không lớn lắm, chỉ chưa đến một trăm hộ gia đình, thế nhưng ruộng đất lại rất nhiều, thật sự hoang vắng, mà chuyện học trưởng nói kỳ quái, là việc liên quan đến một cái xác nữ.
Căn cứ theo miêu tả của học trưởng, người chết khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú —— Cái này tớ chỉ có thể nói sau khi nhìn thấy mặt cô bé được rửa sạch sẽ, xem chừng dường như còn là học sinh, trẻ như vậy đã chết, không khỏi khiến người ta có chút đau lòng.
Không có ngoại thương, nguyên nhân cái chết hẳn là do vết bầm tím đen nơi cổ.
Cô bé bị người ta bóp chết, vả lại thời điểm phát hiện thân dưới trần trụi, về sau giám định cũng chứng thực cô bé bị cưỡng hiếp rồi giết chết. Hơn nữa trong miệng cô còn ngậm một ít thành phần cồn, dạ dày không hề có, có thể hung thủ khi cưỡng hôn lưu lại.
Dân phong của làng này từ trước đến nay thuần phác, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên không dễ nghe, trưởng làng dáng dấp lùn đen tráng kiện, nhưng mặt mày thành thật, chúng tớ nói cho ông ta biết tạm thời đừng thông báo ra, tránh cho lòng người hoảng loạn.
Thi thể được tìm thấy ở gần một lều dưa địa phương, thân phận người chết cũng đã điều tra xong, là con gái của một hộ nông dân trồng dưa, gia đình này từ vùng khác dọn đến, trước đây nói ruộng đất nơi này thích hợp trồng dưa hấu, cô bé là con gái một trong nhà, đang học trung học cơ sở ở một trường trung học trọng điểm trên huyện, chuyện này không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn với gia đình đó.
Mẹ cô bé đã mất từ rất sớm, sống cùng cha, hôm đó cô bé và cha mình thay phiên chăm sóc lán dưa, phát hiện xác, là cha cô bé.
Người đàn ông cao to mặt đỏ này đem hai cánh tay nở nang cắm vào tóc, lặng lẽ ngồi một bên. Khi chúng tớ hỏi ông ta, mắt ông ta đều đỏ ngầu, môi đỏ dữ dội, hàm răng trắng sạch sẽ gắt gao cắn môi dưới, ông ấy bây giờ như một con sư tử bị thương tức giận, tớ không hỏi gì nhiều, chỉ để ông ấy yên tĩnh một chút.
Còn sở dĩ nói kỳ quái, lại là về cái xác này.
Thời điểm đầu tiên tớ chạy tới đã cách thời điểm chết bốn năm ngày rồi, lúc đó ở đây đã thu dọn đâu ra đấy, thế nhưng thi thể vậy mà lại không có chút dấu vết thối rữa nào, hơn nữa cũng không có thi ban nào, mềm mại như người sống, cắt da, máu còn có thể chảy ra như vết thương bình thường.
Ngoại trừ cơ thể lạnh như băng và không có hô hấp ra, cô bé không khác gì người đang ngủ.
Tớ cũng vô cùng khó hiểu, không giống như bất cứ chuyện gì tớ từng gặp trước đó. Tớ chỉ có thể mong đợi nhanh chóng bắt được hung thủ.
Trước đó đã nói qua, trong thôn rất ít người, hơn nữa thôn này khá xa xôi, cho nên xác xuất người trong làng gây án khá lớn, giữa lúc mọi người tiến hành căng thẳng điều tra, hung thủ lại chủ động tự thú.
Ngoài dự liệu của chúng tớ, thậm chí ngoài dự liệu của cả thôn dân địa phương, hung thủ theo cha mẹ mình đến tự thú, mà cậu bé trước mặt này cũng non nớt thanh tú mang theo dáng vẻ thư sinh vậy mà mang tội cưỡng hiếp giết người tàn nhẫn như vậy.
'Là em giết bạn ấy, Viên Viên khi đó kêu la rất dữ, em phải bóp cổ bạn ấy, sau đó, sau đó cưỡng, cưỡng hiếp bạn ấy.' Cậu bé Phác Tố này đứt quãng nói, cuối cùng lại còn xấu hổ đỏ mặt.
Một người mang tội cưỡng hiếp giết người mà nói tới hành vi phạm tội của mình còn có thể đỏ mặt sao, tớ có chút khó hiểu.
Tiếp theo, đương nhiên là nó đối mặt với sự phẫn nộ của cha nạn nhân, nếu không có mấy cảnh sát cường tráng ngăn chặn, tớ tin rằng không đến mấy phút nữa, người đàn ông kia sẽ xé Phác Tố tan nát, cha mẹ Phác Tố khúm núm đứng một bên, lộ vẻ rất hoảng loạn, còn có áy náy.
Họ vừa thoạt nhìn là người vô cùng thật thà lương thiện, hơn nữa bé trai này cùng cô bé tên Viên Viên đã chết kia lại còn là bạn học ngồi chung bàn, Viên Viên bình thường luôn đến nhà Phác Tố làm bài tập.
'Là em giết bạn ấy, em có tội, các anh bắt em lại đi.' Phác Tố rất sốt ruột quát lớn, chìa hai cánh tay gầy như que củi, lắc lư trước mặt mọi người.
'Cậu biết mình còn chưa đủ tuổi vị thành niên, căn bản sẽ không bị xử tử hình chứ gì.' Học trưởng bỗng nhiên lạnh lùng nói, Phác Tố và người nhà lúc ấy thoáng sửng sốt, lập tức cúi đầu im lặng.
Quả như học trưởng nói, nếu mười lăm tuổi phạm tội cố ý giết người, cố ý gây thương tích hoặc tử vong, cưỡng hiếp, cướp giật, buôn bán chất ma túy, phóng hỏa, gây nổ, đầu độc, phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng sẽ xử lý nhẹ, mà chưa đầy mười bốn tuổi trở xuống thì sẽ không bị phạt.
Phác Tố tháng mười một năm nay mới tròn mười bốn.
Tớ bỗng cảm thấy luật pháp miễn cưỡng, khuôn mặt lo lắng của cha mẹ Phác Tố sau khi chắc chắn được chuyện này, trên mặt thoắt cái lộ ra sự nhẹ nhõm không gì sánh được khiến người ta cực kỳ chán ghét.
Nhưng Phác Tố vẫn như cũ rất đau khổ ngồi trên băng ghế, đầu rũ cúi gằm nhìn mặt đất. Cha của Viên Viên thì rống to muốn làm thịt nó.
"Người nhà họ Phác thật thất đức, đã sớm đoán chắc không có việc gì, huống hồ anh cả của Phác Tố còn làm trong tòa án, nói không chừng nộp chút tiền là không sao nữa cả.'
'Đúng vậy, mấy hôm trước anh của nó còn tới, ngồi xe hơi đấy, miễn bàn đến bao nhiêu thần kỳ nữa, cũng khó trách, người ta hình như là kiểm sát trưởng trẻ tuổi nhất thành phố.'
Các thôn dân đại khái đều đã biết ngọn nguồn câu chuyện, vài người như thế, tin tức truyền miệng, không thua gì truyền thông ngày nay.
Quả nhiên, sau một loạt những điều lệ rườm rà, tuy tình huống nghiêm trọng, nhưng cơ bản hung thủ tự thú và chưa tròn mười bốn tuổi, Phác Tố bị xử quản thúc, mà người nhà họ Phác cũng phải bồi thường kinh tế nhất định với cha Viên Viên. Còn học trưởng và đồng nghiệp của anh ta cũng chịu áp lực của cấp trên, hy vọng chuyện này mau chóng được phân giải.
Ngày hôm đó Phác Tố lại được cha mẹ nó đưa về, mà thi thể Viên Viên vẫn như cũ nằm trong nhà xác bệnh viện, cha cô bé mỗi ngày đều ở trong đó cùng trò chuyện với con gái. Cả người giống như mất hồn vậy, chỉ nắm tay con gái mình.
Ba ngày sau, tớ lại nghe kể chuyện càng kỳ quái hơn.
Phác Tố muốn kết hôn với Viên Viên, cũng chính là kết minh hôn.
Đêm hôm Phác Tố về nhà, cha Viên Viên uống rất nhiều rượu, mượn ảnh hưởng của cồn, xách theo dao phay vọt vào nhà họ Phác, ông gác dao lên cần cổ nhỏ gầy của nó uy hiếp nói hoặc là để Phác Tố cùng Viên Viên kết minh hôn, để an ủi vong linh con gái ông, tránh làm ô nhục danh dự của cô bé, hoặc là ông đánh liều cái mạng này, giết chết Phác Tố, người nhà họ Phác không còn cách nào, bản thân cũng tự mình đuối lý, không thể làm gì khác hơn là đồng ý hôn sự hết sức hoang đường này.
Mà tớ và học trưởng, không ngờ cũng được mời với tư cách nhân chứng.
'Các cậu là người tốt, tôi biết, cho nên mong muốn các cậu có thể tham gia hôn lễ này, xem như tôi van cầu các cậu." Người đàn ông có khuôn mặt nhìn như hung dữ nóng nảy này, không ngờ lại lão lệ tung hoành năn nỉ chúng tôi.
'Tôi là người quê khác, ở đây một người bằng hữu thân thích cũng không có, cho nên đành phải nhờ cậu tạm thời đảm nhiệm chút, vẫn mong các cậu ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi.' Ông lại lần nữa khẩn cầu, tuy rằng học trưởng có hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý với ông.
Mà thi thể Viên Viên, cũng đưa ra khỏi nhà xác, chuẩn bị hôn lễ vài ngày sau.
Nhà họ Phác ở địa phương không lớn là bao này xem như có thanh danh hiển hách, cho nên dù là hôn lễ hoang đường như vậy, nhưng cũng làm đâu ra đó, lễ tiết nên có không hề thiếu sót.
Mặc dù là minh hôn, cũng phải có bà mối, người như thế được gọi là âm ti mối, phần nhiều là các bà cụ lớn tuổi trong thôn, nghiêng ngả chân bó, tập tễnh lui tới giữa hai nhà, tất cả lễ tiết mở đầu tất cả làm xong trong vòng nửa ngày.
Tiếp theo là chuẩn bị tiệc rượu và tân phòng. Tiệc rượu và những thứ khác của hôn lễ nơi này đương nhiên khác biệt, không được có thức ăn nóng, tất cả món ăn đều lạnh, bốn loại quả lạnh: Vải khô, nhãn khô, hạch đào khô cùng cả vỏ đậu phộng, bốn món ăn lạnh: Thịt vịt sấy, lạp xưởng, kim ngân gan, cá chiên xù (hoặc trứng muối xốp), bốn quả chua: Lê chua, kiệu chua, gừng chua, mơ chua. Bốn quả xanh: táo, cam ngọt, vải, bưởi Sa Điền. Ngoài ra còn có bánh bao và bánh bột mì. Nếu cậu cho rằng những thứ này để chuẩn bị cho người ta, vậy thì cậu hoàn toàn sai rồi.
Cha Viên Viên chuẩn bị một ngày một đêm, đồng thời ở trong sân nhà mình lạy bảy bàn, mỗi bàn thức ăn đều giống nhau, toàn bộ trải vải trắng, mỗi bàn bảy người, ý để cúng thất tuần, biểu thị kết cuộc của người chết, ghế dưới bàn tất cả đều là ghế gỗ tròn, mặt trên sơn màu trắng.
Ngoài ra còn có đến mười mấy người giấy, nam nữ già trẻ đều có, toàn bộ ghim bên vách tường ở phòng, sân và trong nhà, toàn bộ chỗ ngồi cũng đặt người giấy.
Đây gọi là mời du hồn qua đường đến uống rượu ăn tiệc, những quỷ hồn này đi xin rượu, ăn thức ăn, sẽ không quấy rầy vong linh người chết.
Mà chính giữa cửa sân dán giấy trắng cắt thành chữ "Hỉ" thật to, đối diện để hương đường và bài vị.
Sau khi bố trí xong tất cả, sắc trời đã dần tối, tớ và học trưởng đứng bên trong, nhìn không gian nhét đầy giấy trắng, người giấy cười ngây ngô, đêm đen hòa cùng màu giấy trắng làm lóa mắt đến phát đau, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, vốn là tháng sáu, vậy mà bấy giờ từng đợt lạnh lẽo, giống như mùa đông nhìn thấy tảng băng vậy, tuy chưa lấy tay chạm vào, nhưng trong lòng đã lạnh lẽo. Lo liệu minh hôn đương nhiên không có giai điệu giúp vui gì, sân khấu lớn như vậy mà không nghe được chút thanh âm, nếu như có, cũng chỉ là tiếng vang rào rạt của gió thổi qua đám người giấy.
Không lâu sau, bóng đêm vừa vặn phủ xuống, cha mẹ Phác Tố cùng anh trai nó đưa nó tới, mặt Phác Tố so với người giấy còn trắng hơn, quần áo màu đen cùng cài áo khoác ngoài, cắt đầu húi cua, nhìn qua cực kỳ buồn cười, thế nhưng tớ cười không nổi.
Cha mẹ nó vô cùng gấp gáp, rất sợ xảy ra chuyện gì, hai ông bà cẩn thận đỡ hai cánh tay Phác Tố, hình ảnh kia ngược lại giống như một đôi phu thê đỡ trưởng bối của mình vậy.
Trái lại với Phác Tố anh trai nó cực kỳ cao lớn, cũng rất trẻ tuổi, mặc áo trắng ngắn tay cùng quần tây màu xám, chân mang giày da, xách theo một túi công văn màu đen, cau mày nhìn những thứ đồ này.
'Đây chẳng phải là phong kiến mê tín sao, thật là.' Anh ta lầu bầu một câu, đột nhiên cha Phác Tố quay đầu gầm nhẹ với anh ta một câu.
'Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!' Trong ấn tượng của tớ người đàn ông này kể từ khi biết con trai làm ra chuyện này vẫn luôn lộ vẻ vô cùng yếu đuối, nhưng hôm nay lại gắt gỏng như vậy, anh trai Phác Tố bị rống một câu xong lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu theo phía sau.
Trong sân chỉ còn cha Viên Viên và cả nhà Phác Tố, đương nhiên, còn có tớ và học trưởng.
Lễ tiết theo thông lệ xong, Phác Tố đến quỳ lạy cha vợ, nhưng cha Viên Viên chỉ hừ mũi một tiếng, nhìn cũng không nhìn, mà từ sau sân đưa con gái ra.
'Mày phải chụp cùng con gái tao một tấm hình, làm kỷ niệm.' Cha Viên Viên buồn bực nói. Cha mẹ Phác Tố đành phải gật đầu đồng ý, vì họ trông thấy cách đó không xa đặt một con dao phay sáng lấp lánh.
Viên Viên từ bên trong được cha cô cõng ra, cô bé đã được trang điểm, chẳng qua trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ trẻ con tô trét son phấn thật dày, khiến người ta nhìn thế nào cũng không được tự nhiên. Mắt Viên Viên từ đầu đến cuối vẫn mở ra, vô lực cũng vô thần, môi cũng được tô rất đỏ, không giống học sinh trung học mười mấy tuổi, lộ vẻ thành thục quá đáng, có thể nói mang theo chút diêm dúa. Da cô bé từng được ướp lạnh lại tiếp xúc với mùa hè nóng bức, như khối thịt vừa rã đông, bên ngoài tỏa ra từng đường nếp gãy, hiện đầy thứ màu tím dạng tơ lưới, không phải mạch máu, mà là thần kinh.
'Ngồi chụp sao?' Phác Tố nhỏ giọng hỏi.
'Đứng!' Cha Viên Viên thả xác con gái xuống, rống giận một câu.
Chúng tôi cũng kỳ quái, thế thì chụp thế nào được? Chẳng lẽ ông ấy muốn đỡ Viên Viên sao?
Giữa lúc mọi người khó hiểu, cha Viên Viên từ trong túi lấy ra một sợi thừng da trâu rất dài mảnh, loại thừng này thường dùng để buộc sách, cực kỳ chắc chắn.
Cha Viên Viên vậy mà lại thắt sợi dây thành một cái nút, đeo vào trên cổ con gái, tiếp theo chuyển đến một cái ghế, lại đem một đầu dây khác thắt trên một vị trí lồi trên nóc phòng.
Như vậy, từ bên ngoài nhìn sang, Viên Viên quả thực là đang "đứng".
Cha Viên Viên cẩn thận điều chỉnh độ dài sợi dây, để đầu ngón chân thi thể Viên Viên có thể vừa vặn chạm đất, giảm thiểu một phần sức căng, tránh cho cổ bị lưu lại dấu quá sâu. Sau đó đỡ thi thể, tránh cho cô bé đong đưa, cơ thể Viên Viên nhìn qua rất nhẹ, giống như chỉ chạm vào một chút sẽ bay đi vậy, tớ nhìn thấy trong mắt cha cô bé trước sau luôn ngập đầy nước mắt.
'Nắm tay con gái tao!' Cha Viên Viên kéo tay Phác Tố qua, dúi bàn tay lạnh như băng của con gái mình vào, sau đó dùng bàn tay to của mình xoa xoa, dường như muốn đem bàn tay hai người nhào vào nhau nặn thành một chỗ, chắc hẳn dùng sức rất lớn, Phác Tố đau đến nhắm tịt hai mắt, nhưng cau mày rên cũng không dám rên.
Tớ cứ thế nhìn Phác Tố tay nắm một cái xác đứng ngoài cửa phòng, sắc trời đã tối hẳn, mọi người thắp nến lên, học trưởng dùng máy chụp ảnh của mình chụp lại cảnh tượng này, máy chụp hình của anh ta vốn chỉ dùng để chụp xác.
'Uống rượu!' Cha Viên Viên đưa qua hai ly rượu.
'Thằng bé nhà tôi không biết uống rượu.' Mẹ Phác Tố nhỏ giọng nói.
'Không biết uống cũng phải uống, đây là quy củ.' Cha Viên Viên thô bạo đổ ly rượu vào miệng Phác Tố, Phác Tố ngược lại không hề phản kháng, chỉ là bị sặc đến ho khan.
'Đưa vào động phòng.' Cha Viên Viên lại nói, lần này cha mẹ Phác Tố không làm.
'Ông đừng quá đáng, chuyện trước kia là con trai nhà tôi tạo nghiệp chướng, ông muốn chúng tôi làm gì cũng được, lần này ông bảo Phác Tố cùng xác con gái ông ngủ cả một buổi tối?' Mẹ Phác Tố kêu khóc chạy tới, muốn kéo con trai về. Anh trai Phác Tố cũng chạy tới.
'Sợ báo ứng sao? Sợ báo ứng thì đừng đáp ứng, bây giờ muộn rồi, con gái tao đã chết, nếu mày không đáp ứng, bây giờ tao liền làm thịt thằng khốn nạn này.' Trong tay cha Viên Viên đã nhấc dao phay lên, ở trần, chân trần đứng trong sân, dưới ngọn nến chiếu rọi, như một quỷ thần.
Chúng tớ vừa thấy chuyện có chút ầm ĩ lên, vội vàng qua đó khuyên can, nhưng cha Viên Viên cũng mắng lây sang cả chúng tớ.
'Đám người các cậu, nếu thật có bản lĩnh, thì nhốt thằng súc sinh này vào tù đi, hoặc cho nó ăn đạn đi, đền mấy vạn đồng tiên kia thì coi như xong à? Con gái tao sẽ quay về sao? Nó mới mười bốn tuổi, đã bị những người đó nói ra nói vào, nói nó bị cưỡng hiếp, các cậu có từng nghĩ đến cảm thụ của tôi không?' Giọng của cha Viên Viên càng ngày càng nặng trĩu, mang theo tiếng nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không còn nghe rõ ông nói gì nữa, chỉ nhìn thấy nước mắt ông như tràn ra như đê vỡ.
Đó không phải là nước mắt, mà là máu trong lòng chăng.
'Tôi hiểu, nhưng tôi không hy vọng nhìn thấy bi kịch lớn hơn.' Tớ nói với ông ấy, tiếp theo lui về sau một bước.
'Cậu yên tâm, tôi phải sống thật tốt, vốn dĩ bước này cũng là dựa theo quy củ mà làm.' Ông ta đột nhiên cười lạnh.
Không còn cách nào, mọi người đành phải nhìn ông ta tay trái kéo Phác Tố, tay phải khiêng thi thể đi vào. Phác Tố lảo đảo, như con gà con bị cha Viên Viên xách sau cổ, nhưng trong mắt nó không hề có sợ hãi, mà là mờ mịt nhìn xác Viên Viên.
Trong sân đám người giấy phảng phất như đang cười.
Ngày đó cả nhà Phác Tố đều không rời đi, chỉ ngồi trong sân, giống như cùng đợi bất cứ chuyện gì có thể xảy ra, đêm đó xem ra cực kỳ gian nan, anh trai Phác Tố thì nằm trên bàn ngủ, còn cha Viên Viên thì xách dao đứng ở cửa, đỏ mắt không cho bất cứ ai vào trong.
Cứ thế giằng co một đêm, tiếng gà gáy sáng đầu tiên vừa dứt, cửa phòng mở ra.
Phác Tố bình yên vô sự bước ra, cũng không nhìn ra gì khác biệt, chẳng qua hơi mệt mỏi, trên mặt vẫn như cũ mang theo bi thương.
Cha Viên Viên có chút sửng sốt, tiếp theo thở dài một hơi. Ném dao phay một cái, ngồi xổm dưới đất khóc lớn.
'Bây giờ, cả nhà chúng tôi không nợ ông gì nữa.' Anh trai Phác Tố ngáp, cười lạnh nhìn cha Viên Viên khóc lóc, nghênh ngang mà đi.
Tớ và học trưởng an ủi cha Viên Viên một chút, cũng đành phải rời đi. Lúc chúng tớ rời khỏi sân quay đầu nhìn lại, cha Viên Viên ngồi xổm giữa một vùng trắng xóa kia, lộ vẻ vô cùng chói mắt.
Ngày thứ hai, thi thể Viên Viên bắt đầu cứng lại, xuất hiện thi ban, rất nhanh liền được hỏa táng, tro cốt để cha cô bé mang về quê hương mình.
Tớ vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ kết thúc như vậy.
Nửa năm sau, khi tớ lần thứ hai tới thôn này, lại bởi vì một hôn sự khác.
Lần này người kết hôn là anh trai Phác Tố.
Kiểm sát trưởng trẻ tuổi kia, mặt mũi hăng hái, tớ sở dĩ được mời, là vì Phác Tố nói tớ biết, nó dặn học trưởng báo với tớ, nếu nửa năm trước chúng tớ đã tham gia hôn lễ của nó, nửa năm sau cũng nên đến tham tham gia hôn lễ của anh trai nó.
Những lời này nghe dường như rất có lý, nhưng tớ lại cảm thấy rất khó chịu.
Song tớ vẫn tới. So với nửa năm trước, thôn làng không thay đổi gì nhiều, chẳng qua người nhà họ Phác làm hôn lễ cực kỳ xa hoa, so với thành thị chẳng kém chút nào, nghe đâu cha Phác Tố vừa nhận thầu ao cá vừa kinh doanh buôn bán ba ba.
Cha có tiền, con trai có quyền, tớ không nhịn được cười một tiếng.
Cùng minh hôn lần trước so sánh, lần này ngược lại thật sự rất náo nhiệt, không chỉ tất cả mọi người trong thôn đều tới, ngay cả vùng khác cũng tới, một vài đương sự mà Phác kiểm sát quan từng xử lý vụ án cũng tới, mang theo những hộp quà cáp thấp dày mỏng khác nhau tiền lì xì khác nhau. Họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tuy rằng ai cũng không biết vị kiểm sát trưởng này sẽ còn kết hôn bao nhiêu lần nữa, song lần đầu tiên chung quy phải chi tiêu hào phóng chút, nhưng hôn lễ lần này là cử hành vào ban ngày.
Anh trai Phác Tố cực kỳ đắc ý, trong tay bưng ly rượu mời khắp nơi. Mà Phác Tố thì ngồi xổm một bên, cầm trong tay một ly nước ấm, phảng phất như tất cả đều không liên quan gì đến nó.
'Em chẳng qua chỉ là kẻ mang tội cưỡng hiếp giết người trong mắt mọi người mà thôi, em vĩnh viễn thua kém anh trai, từ nhỏ đã vậy.' Nó nhìn thấy tớ tới, tự giễu nói.
Lúc này các tân khách yêu cầu cô dâu xuất hiện, anh trai Phác Tố cũng bắt đầu kể chuyện hắn làm sao theo đuổi được cô nương về tay.
'Thực là một cô nàng kỳ quái nha, cô ấy mặc dù không có cha mẹ, nhưng đặc biệt thông minh, từ lúc tôi quen cô ấy bên hồ đã hoàn toàn bị mê hoặc, vừa đẹp lại vừa phóng khoáng, hơn nữa có cùng khẩu âm quê tôi.' Anh trai Phác Tố cao hứng nói, chắc hẳn có chút say, lưỡi hơi líu lại, tớ nghe không rõ lắm.
'À, nhà gái đến chưa?' Tớ nhìn quanh, hỏi Phác Tố, Phác Tố lắc đầu nói mình cũng không biết.
Cô dâu cũng đã đi ra, rất đẹp, rất trắng, gương mặt đánh phấn dày, môi đỏ tươi như máu, bước đi uyển chuyển như gió.
'Người nhà mẹ tôi đến rồi.' Cô ta bỗng dưng che miệng cười nói. Ngón tay như đoạn hành chỉ về phía cửa.
Bên ngoài một đám người tiến vào, ồ ồ ạt ạt, nam nữ già trẻ đều có, chừng hơn bốn mươi người, xem ra người nhà mẹ đẻ của cô gái này thật không ít. Trong miệng đều hô cùng một câu —— Chúc mừng cô nương tân hôn, họ tuy rằng ăn mặc không giống nhau nhưng lại có đặc điểm giống nhau.
Da rất trắng, bước đi rất nhẹ nhàng linh hoạt, mặt không chút biểu cảm.
Những người này ngồi xuống bàn, bắt đầu ngoác mồm suồng sã ăn thức ăn trên bàn, cảnh tượng hơi có chút xấu hổ, song rất nhanh lại qua đi.
'Chú rể cô dâu chụp hình đi!' Người phía dưới rượu qua ba lượt, thức ăn qua năm vị, đều ồn ào đùa giỡn hô. Anh trai Phác Tố và cô dâu cũng đồng ý, song lần này chịu trách nhiệm chụp hình chính là tớ.
Anh trai Phác Tố nắm tay cô dâu, đứng trước cửa tân phòng —— Đây là phòng cha Phác Tố dùng tiền xây mới.
Khi tớ đưa ống kính về phía họ, chợt phát hiện chỗ không đúng.
Tớ nhìn kỹ, trên đỉnh đầu cô dâu đang mỉm cười, lại có một sợi dây thừng như có như không. Thẳng tắp từ giữa không trung rũ xuống, mãi đến sau đầu cô dâu. Tớ vừa lấy ra nhìn, lại phát hiện cái gì cũng không có.
Lại trở về sau ống kính, cũng không thấy nữa, tớ vội đè xuống nút chụp, nghĩ thầm có thể mình nhìn nhầm rồi.
Tiệc rượu kéo dài đến buổi chiều, mãi đến khi anh trai Phác Tố uống say bí tỉ, cô dâu cười hì hì đỡ hắn vào động phòng, mà mười mấy người nhà gái cũng đột nhiên đồng loạt đứng dậy cáo từ, rồi như gió rời đi, chỉnh tề như quân đội vậy.
'Thực là một đám người lạ lùng.' Phác Tố không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Tiệc rượu dần tan, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đại khái nửa tiếng sau, tớ và Phác Tố trò chuyện một lát, đang chuẩn bị ra về, lúc này phòng tân hôn truyền đến một tràn tiếng thét, anh trai Phác Tố thân trần, mặc quần lót chạy ra, kinh hoảng dùng tay chỉ lưng mình.
'Trên lưng đau quá!' Hắn xoay người lại nói với chúng tớ.
Tớ kinh ngạc trông thấy cô dâu trước đó cả người nằm soài trên lưng anh trai Phác Tố, nghiêng đầu kề sát cổ hắn, hai tay ôm hông hắn, cả người giống như một đứa trẻ ôm gối, mà khuôn mặt kia rõ ràng là cô gái nửa năm trước bị cưỡng hiếp rồi giết chết kia —— Khuôn mặt của Viên Viên.
Anh trai Phác Tố kêu rên, bởi vì trên lưng giống như mọc ra một cục thịt vậy, hơn nữa tớ có thể rõ ràng trông thấy chỗ thịt nối liền giữa hai người còn đang không ngừng tăng thêm điểm tiếp nối ngọ nguậy, như bánh răng chuyển động, cả hai cơ thể người hầu như hoàn toàn trở thành một chỉnh thể, mà tứ chi trước đó còn toàn vẹn đã gần như hòa nhập vào trong, xa xa nhìn lại, trên lưng anh trai Phác Tố phảng phất như mọc một cái bướu thật lớn.
'Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Là tôi ngày đó uống say cưỡng hiếp cô, cô bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi.' Anh trai Phác Tố té quỵ dưới đất, chắp hai tay, giống như giã tỏi mà hướng trên bàn đá cứng rắn dập đầu, nhưng cục thịt trên lưng như trước vẫn vùi trên người hắn, sau cùng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm kia lộ ra bên ngoài.
Khuôn mặt Viên Viên, tái nhợt mà sạch sẽ.
Phác Tố lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không chút biểu cảm nào. Mẹ Phác Tố ngất xỉu tại chỗ, còn cha nó cũng ngây ngốc đứng đó không biết làm sao, về phần những khách khứa kia, đã sớm làm chim muôn tan tác.
Tớ thế mới biết, hóa ra năm đó Phác Tố là gánh tội thay anh trai, bởi vì điều tra được là anh trai nó, thì dù không chết, cũng phải ngồi tù cả đời, nhưng nếu nó gánh tội thay, đương nhiên không hề gì, nhiều lắm chỉ là thanh danh không tốt mà thôi. Hơn nữa khi dọn dẹp tàn dư của buổi tiệc, phát hiện dưới bàn có rất nhiều thức ăn được nhai nuốt và rượu vẩy đầy đất.
Câu chuyện minh hôn về sau từ thôn truyền ra, cả nhà họ Phác cũng tan tành, ao ba ba nhà họ trong một đêm toàn bộ ba ba chết sạch, bướu trên lưng anh trai Phác Tố cũng không bỏ xuống được, bác sĩ nói nếu lấy xuống, dù không nguy hiểm đến tính mạng, e rằng đời này cũng sẽ liệt nằm trên giường. Gã đàn ông này sau khi nghe xong liền hóa điên, mỗi ngày chạy đến lán dưa đã sớm bỏ hoang kia, gào thét, buông tha cho tôi, buông tha cho tôi. Bướu trên lưng hắn cũng càng lúc càng lớn, sau cùng cơ thể không chịu nổi gánh nặng, chỉ có thể bò lê trên đất. Cha mẹ Phác Tố không chịu nổi đả kích, không lâu sau thì bệnh chết, còn Phác Tố thì không rõ tung tích, không biết đã đi đâu.
Lần cuối cùng nhìn thấy nó, nó mang theo linh vị của Viên Viên.
'Em sẽ luôn mang theo, coi như bạn ấy là người vợ thật sự của em.' Nó cười khổ, sờ bài vị bằng gỗ.
Về sau, nghe đâu một nhà bán đồ cúng tang sự cách thôn mười mấy dặm, trong một đêm tất cả người giấy đều trở nên dơ bẩn, trên miệng đều là dầu mỡ. Về phần có phải thật hay không, thì không ai biết được."
"Đây là minh hôn sao?" Tôi hỏi cậu ấy, Kỷ Nhan gật đầu.
"Loại nghi thức này không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng có thể khẳng định đã có hai ngàn năm lịch sử, ghi chép lại từ bách tính lên đến hoàng thất, đều vì con cái đã chết mà tổ chức minh hôn, song cho đến nay thì dần dần biến mất không thấy nữa, có lẽ ở một địa phương xa xôi nào đó, nơi ấy còn có thể có loại minh hôn này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook