Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 67: Răng hài nhi

Bị vứt bỏ, nhất định là rác rưởi. Nghe vào ngược lại là một đạo lý cực kỳ đơn giản dễ hiểu.

Tuy nhiên mỗi một thứ rác rưởi cũng đều đã từng là một thứ gì đó hữu dụng, song khi đã mất đi tác dụng đương nhiên phải ném vào thùng rác.

Ở bên cạnh tôi chính là một cái thùng rác, chuẩn xác mà nói hẳn là một thùng đựng vỏ trái cây, rất cũ nát, lớp sơn màu xanh biếc bên ngoài hầu như đã tróc sạch, bốn chữ "Giữ gìn vệ sinh" cũng chỉ có thể nhìn thấy ba chữ sau, chữ giữ kia đã bị mài sạch bong.

Ngoài miệng thùng rác còn dính một vỏ chuối tiêu, còn có chút vệt đờm khô phát vàng, đến gần chút thôi bạn hầu như có thể ngửi được từng đợt vị chua và mùi của trái cây ung thối nồng nặc gay mũi. Không biết thành phố này cơ chế vệ sinh làm ăn thế nào, loại thùng rác này, cũng khó trách người qua đường khi ném thích biểu diễn kỹ xảo ném bóng vào rổ, dù sao khi ném đồ nếu tay đụng phải, sẽ cực kỳ buồn nôn.

Về phần làm báo bận bịu mãi đến chập tối, sớm đã là chuyện như cơm bữa, nhìn đồng hồ đeo tay đã gần tám giờ, sớm đã chán việc về nhà ăn mì gói tôi liền quyết định mua mấy cái bánh ngọt tùy tiện lót bụng. Thành phố bắt đầu cách xa những tiếng huyên náo ầm ĩ ban ngày, giống như một cô gái trẻ, thay chiếc áo khoác phủ đầy bụi đất, mặc vào bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, yên giấc nồng.

Ven đường có một tiệm bánh ngọt tên là Kim Quan, nhân viên bán hàng bên trong buồn chán vừa ngáp vừa xem tivi, trong tin tức tựa hồ đang đưa tin về sự kiện những đứa trẻ sơ sinh gần đây bị vứt bỏ càng ngày càng nhiều. Tôi đi tới hỏi cô gái bán vài cái bánh ngọt.

Cắn bánh ngọt, tôi cất bước về nhà, không biết là do khó ăn hay không quen ăn cái này, tôi ném nửa cái bánh ngọt còn lại vào một thùng rác ven đường. Ai ngờ kỹ xảo ném bóng rổ thời trung học đã quên sạch, sượng tay ghê gớm, cái bánh ngọt rơi ra ngoài thùng rác. Ven đường có rất nhiều quán xá còn chưa đóng cửa. Mọi người đều tất bật buôn bán, vừa vặn một cô bé mắt to tròn đứng ngoài cửa tiệm, đoán chừng là con gái của ông chủ hoặc cha mẹ cô bé đang mua hàng bên trong, cô bé cầm trong tay que kẹo, tò mò nhìn tôi. Trong lòng tôi nghĩ mình dù sao cũng là người lớn, luôn phải làm gương tốt cho con trẻ, lúng túng cười cười với cô bé, sau đó đi tới nhặt bánh ngọt lên ném vào, động tác làm cực kỳ khoa trương, giống như biểu diễn cảnh kịch câm vậy.

Nhờ vào ánh đèn đường bên cạnh, thùng rác lóe ánh sáng xanh, miệng thùng tối om như cái mồm đang há to vậy.

Vừa định xoay người rời đi, lại phát hiện áo mình dường như bị ai kéo một cái.

Quay đầu lại nhìn, không có một người. Tôi nhìn cô bé đứng ven đường kia, trong ánh mắt cô bé ngập tràn khó hiểu, ngoẹo đầu nhìn tôi.

"Chắc là ảo giác thôi, hoặc áo tôi mắc phải thứ gì đó." Tôi âm thầm lẩm bẩm, tay sờ sờ vạt áo, thế nhưng không có vết vải xước nào. Tôi vừa định xoay người, nhưng lần này chân chân thực thực cảm thấy, áo tôi bị kéo một cái.

Tôi không hề quay đầu lại.

Bởi vì tôi nhìn thấy cô bé bên cạnh hoảng sợ dùng tay chỉ tôi, miệng cô bé bắt đầu chậm rãi biến thành hình chữ O, tiếp theo òa khóc lớn.

"Mẹ ơi! Thùng rác mọc tay kìa!" Cô bé đã ném que kẹo đi, hai bàn tay nhỏ bé bụ bẫm dụi mắt, đi vào trong tiệm.

Tôi quay đầu nhìn lại, căn bản không hề có cái tay nào. Ngồi xổm người xuống, chịu đựng mùi hôi phát ra từ thùng rác, tôi nhìn vào bên trong.

Đen ngòm, cái gì cũng không thấy cả.

Thế nhưng tôi nghe thấy một tràn tiếng nhai nuốt, tốc độ rất nhanh. Lúc nhỏ tôi từng nuôi tằm. Nghe người lớn nói, khi màn đêm buông xuống vắng người, bỏ tằm và lá dâu vào hộp giấy, chính là loại hộp thuốc nhỏ ngày trước thường dùng đựng kim châm, dán lỗ tai vào mặt hộp, bạn có thể nghe thấy thanh âm của tằm ăn lá dâu, có chút giống cưa đặt trên gỗ kéo qua kéo lại, lại có chút giống cắn hạt đậu tằm, rất giòn, rất gấp.

Bây giờ nghe tiếng động này, chính là như thế. Trực giác nói cho tôi biết, trong thùng rác có thứ gì đó. Tôi lấy điện thoại di động ra, mở đèn, chậm rãi mở nắp thùng rác, khi ánh đèn điện thoại chiếu đến gần, một thứ nhìn qua hình thể lớn hơn con chó một chút vụt một tiếng từ bên trong xông tới, làm tôi giật cả mình. Nó dùng tứ chi chạy nhanh trên mặt đất, cấp tốc xuyên qua đường cái, biến mất trong bóng đêm.

Tôi muốn đuổi theo, không ngờ lại bị mẹ bé gái kéo lại, cô ta nói tôi cướp kẹo của con gái cô ta. Nhưng cô bé lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh trong thùng rác thò ra một cái tay. Lập tức loạn cả lên, nói hết lời, tôi phải mua cho cô bé que kẹo mới bé gái mới nín khóc mỉm cười, cùng mẹ cô bé rời đi.

Giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, khi tôi kể chuyện này cho Kỷ Nhan, cậu ấy cũng thấy kỳ lạ vô cùng.

"Từ thùng rác thò ra cái tay?" Cậu ấy hết sức ngạc nhiên lặp lại lời tôi, xem ra chuyện này ngay cả cậu ấy cũng chưa từng nghe qua, đích thật là chuyện hết sức kỳ lạ.

"Nhưng tớ cũng không tận mắt nhìn thấy, chẳng qua cô bé kia kêu như thế thôi." Tôi ăn ngay nói thật.

"Mắt trẻ con thường nhạy bén hơn người lớn, càng chân thực hơn." Kỷ Nhan rất tin tưởng nói câu này, không thể phủ nhận, tuổi con người càng lớn, nhìn mọi thứ thường càng giả tạo. Lời tuy không sai, song chuyện này lại không giải quyết được, những thứ như sọt rác thùng rác toàn thành phố có ít nhất hơn một ngàn cái, không thể nào đi thăm dò từng cái được. Tôi vốn tưởng rằng chuyện sẽ không giải quyết được, nhưng rất nhanh, lại lần lượt có người phản ánh chuyện ban đêm bị tay trong thùng rác thò ra hù.

Kỷ Nhan rất hào hứng đem toàn bộ những chỗ xảy ra sự cố đánh dấu trên bản đồ khu vực, sau đó phấn chấn đưa cho tôi xem.

Tôi nhìn bản đồ đầy dấu x đỏ, không biết cậu ấy muốn nói cho tôi biết cái gì.

"Không chú ý sao, những thứ này chỉ xuất hiện ở phố ẩm thực hoặc gần quán ăn. Bởi vì những nơi đó vứt thức ăn rất nhiều." Quả nhiên, cậu ấy vừa nói thế, quả thực đúng là như thế. Chẳng lẽ chỉ là một con thú nhỏ nào đó bị vứt bỏ bụng đói kêu vang thôi? Nhưng mà vấn đề là cô bé kia rõ ràng nhìn thấy thò ra ngoài là cái tay.

Song dù cho biết rõ vị trí của những thứ này, chúng tôi cũng không thể ngồi xổm thủ ở đó mãi được, huống hồ chúng tôi cũng không có nghĩa vụ làm việc này, dù sao cũng không phải ai cũng giống Kỷ Nhan lúc nào cũng rảnh rỗi thời gian nghiên cứu mấy việc này.

Đương nhiên, những lời này tôi cho tới giờ chưa từng nói với cậu ấy.

Mây trên trời như tấm khăn vừa lau sạch một cái bàn đen bẩn, từng cơn từng hồi, hơn nữa còn chưa vắt khô. Vệt nước hòa lẫn xăng dưới ánh mặt trời lạnh giá chiết xạ ánh sáng màu rực rỡ vặn vẹo khiến người ta phát ngấy. Người đi trên phố cầm chặt ví da màu đen trong tay mình, cúi đầu, lặng lẽ đi vội trên nền gạch còn chưa khô hoàn toàn, giống như đàn kiến vội vàng dự trữ thức ăn qua mùa đông. Nếu không phải từ hai hàng lối đi dành riêng cho người đi bộ xếp đầy đám hàng buôn mặt cười giả tạo ngụy thiện chào hỏi các phụ huynh mang theo con trẻ vào trong tiêu phí, tôi còn chưa phát hiện ra hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi.

Ngày lễ thiếu nhi sao? Có lẽ đã cách tôi quá xa rồi, cơ hồ đã là thứ nằm sâu trong ký ức, ngày một tháng sáu thuở nhỏ để lại cho tôi chỉ có căn phòng đất chật hẹp ẩm ướt nóng bức thấp bé, vì đổi phòng chuyển nhà thường xuyên, hoặc ôm món đồ chơi đã bạc màu cũ nát giá rẻ đứng trước đống vật dụng bốc mùi mốc nhìn cha mẹ cùng chủ nhà cay nghiệt không ngừng tranh cãi về mấy đồng tiền thuê nhà chênh lệch.

Tôi trước giờ cho rằng loại ngày lễ này vẫn nên nhiều hơn nữa thì hay biết mấy, mọi người trong nước thích dùng ngày lễ để ràng buộc bản thân, tỷ như học ngày Lôi Phong nên làm chuyện tốt, tết trồng cây nên trồng nhiều cây, ngày lễ cha mẹ trở về nhà ăn bữa cơm, đương nhiên, ngày thường vốn ăn cơm cùng cha mẹ là việc phải làm không cần khen thưởng mới làm, con cái sẽ sảng khoái coi như hiếu thuận mà dùng, không biết có ngày lễ ăn hay không, cứ vào ngày hôm đó mới ăn, những ngày còn lại đều húp cháo, như thế tiết kiệm tiền có thể làm bao nhiêu chuyện à nha, tổng giá trị sản xuất quốc dân khẳng định tăng gấp đôi, chẳng qua khổ cho các bác nông dân trồng lương thực, nhưng cũng không hề gì, ra sức phát triển loại sầu riêng nè, cây xương rồng nè, không cần quan tâm ruộng đất các bác thích hợp hay không thích hợp, minh tinh người ta cũng trồng, bạn không trồng được sao?

Để viết bài báo về ngày quốc tế thiếu nhi, tôi và Kỷ Nhan đi lang thang khắp nơi. Cậu ấy nói thuận tiện nhìn ngó chút, nói không chừng có thể gặp phải cái thứ thích trốn trong thùng rác kia.

Tôi nhìn thấy rất nhiều cha mẹ trẻ tuổi, ôm ôm dắt dắt những đứa nhỏ bừng bừng phấn khởi kia, cả con phố tràn đầy thiếu nhi, tôi tựa như đi tới đất nước trẻ em trong thế giới thần thoại, song những đứa bé này chắc chắc những năm về sau cũng sẽ phải lớn lên, không ai có thể không lớn, vấn đề là sau khi lớn trong lòng chúng có còn lưu lại chút ngây thơ chất phát nào thuở nhỏ hay không.

Gần xế chiều, bỗng dưng đổ một trận mưa xối xả, sống ở thành phố này mấy chục năm tôi sớm đã thành quen, vội vàng kéo Kỷ Nhan chạy vào mái hiên của cửa tiệm gần đó tránh mưa.

"Cần mua gì sao?" Ông chủ trong tay mang theo một cây dù cười đon đả hỏi tôi.

"Không, mượn chỗ của quý ngài tránh mưa thôi." Tôi xua tay, ông chủ lập tức xoay người, đi vào trong tiệm, để dù bên trong góc tường.

Bên ngoài người đi đường đã ít hơn, nhưng tôi lại trông thấy một phụ nữ vóc dáng thon gầy, khoác áo màu xanh da trời bên trong quần bó dài vậy mà lại ôm một bọc tã đi trong cơn mưa lớn, tóc cô ta và quần áo đã dán chặt trên người, nhìn từ xa tới như một cây diêm tắt. Mỗi lần đi ngang qua thùng rác, cô ta đều đặt biệt chú ý nhìn vào trong. Cô ta chậm chạp đi từng bước trên phố, không quan tâm đến ánh mắt kỳ quái của người qua đường, vừa đi, vừa gào khóc, trong thanh âm vang dội của tiếng mưa nện xuống mặt đất trống trải có vẻ cực kỳ khắc khoải.

"Nào có người mẹ như vậy chứ? Trong ngực cô ta ôm hẳn là em bé đó?" Kỷ Nhan cau mày nói câu, hơn nữa vừa nói vừa chạy vọt vào cửa tiệm.

"Ông chủ, cho tôi mượn dù dùng một chút." Nói xong, liền nhặt cây dù trong góc nhà lên xông ra ngoài.

"Cái cậu này làm gì vậy, đây là dù mới, chưa từng dính nước, phá hư cậu phải đền tiền!" Ông chủ hổn hển từ trong lao ra, tôi cười ngăn cản ông ta.

"Mượn dùng chút, nếu ông thực sự cảm thấy thua thiệt thì chúng tôi mua, dù sao lúc về cũng phải dùng, mưa này không biết lúc nào mới tạnh."

Vừa nghe sẽ mua, ông ta không thèm nói thêm gì nữa, hừ một tiếng, giật lấy tiền từ tôi đưa qua, lầu bầu đi vào.

Khi nhìn sang Kỷ Nhan, cậu ấy đã kéo người phụ nữ kia qua.

Đi tới gần nhìn, dáng vẻ cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy rằng mặt mày vàng vọt, thịt trên mặt tựa như từng bị dao lóc qua vậy, nhưng ngũ quan coi như thanh tú, chỉ có điều trong đôi mắt không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng, cơ hồ không hề có mấy sắc đen.

Là người mất đi hy vọng sao, đôi mắt không ánh sáng chỉ có hai loại người, người mù và người tuyệt vọng.

Cô ta dường như không có phản ứng gì với chúng tôi, chỉ ôm chặt bọc tã kia.

"Buông tay ra đi, bên trong là con cô? Thế này không phải gây hại cho con mình sao?" Tôi đi tới, muốn kéo ra. Nhưng cô ta tựa như bị kích thích cực lớn, ôm càng thêm chặt. Tôi và Kỷ Nhan đành chịu, bằng không người ta sẽ cho rằng hai chúng tôi ban ngày ban mặt cướp trẻ con nhà lành. Song cô gái kia bỗng dưng đảo mắt một vòng, hôn mê bất tỉnh.

Cơ thể cô ta rất yếu, đại khái không chịu được cơn mưa xối xả như vậy. Kỷ Nhan liền vội vàng ôm cô ta lại, bấm nhân trung cho cô ta. Tôi thì cầm lấy bọc tã cô ta một mực ôm lấy.

Là trẻ con? Nhưng tôi không nghe được một tiếng khóc nào cả.

Tò mò mở bọc tã ra nhìn, bên trong chỉ là một búp bê nhựa mà thôi, thảo nào, quả thực không có người mẹ bình thường nào lại ôm con đi giữa trời mưa tầm tã như vậy.

Kỷ Nhan cũng hơi sửng sốt, nhưng sau khi cô gái kia tỉnh dậy lại thay đổi sắc mặt.

"Xem ra tôi lại phát bệnh rồi. Thật xin lỗi." Cô ta hơi lộ chút lạnh lùng sắt đá, nhưng cũng rất lễ độ, cử chỉ cũng không giống ban nãy, xem ra được giáo dục rất tốt.

Bởi vì nước mưa đã làm ướt cả người cô ta, để tránh trúng gió, Kỷ Nhan đề nghị nhanh chóng đưa cô ta về nhà.

"Nhà cô ở đâu?" Tôi hỏi cô ta.

"Nhà? Chỗ đó có thể tạm gọi là nhà đi." Cô ta rất thất vọng ôm lấy cơ thể, cúi thấp đầu nói.

Sắc trời không còn sớm, tôi quyết định cùng Kỷ Nhan đưa cô ta về nhà trước.

Ngoài dự liệu của chúng tôi, nhà của cô gái này không ngờ lại xa hoa như thế, vị trí tại đoạn đường hoàng kim trung tâm chợ có thể có căn nhà lớn như vậy hẳn tốn không ít tiền.

"Mỗi lần phát bệnh, tôi đều ôm búp bê này đi lung tung khắp nơi, rước thêm phiền toái cho các cậu, thật ngại quá." Tiến vào nhà, bên trong trang bị càng thêm lộng lẫy, toàn bộ trải đá cẩm thạch, song hầu như tất cả vật dụng trong nhà đều làm bằng sắt, bao gồm cả ghế dựa và bàn, còn có tách trà, xem ra cô gái này không thích đồ gỗ nhỉ? Cô ta được một người giúp việc dìu vào trong tắm rửa thay quần áo, mời tôi và Kỷ Nhan đợi trong phòng khách, sau mười lăm phút, cô ta đi ra, thay một bộ áo ngủ lụa màu xám thêu hoa tơ vàng, tóc vốn dĩ bù xù cũng đã chải chỉnh tề sau gáy, mà khuôn mặt được nước nóng dội rữa, cũng đã khôi phục chút hồng hào, cùng người ở trong mưa kia căn bản như hai người khác biệt.

"Nếu cô đã không sao nữa, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên về." Tôi chuẩn bị đứng dậy, nhưng Kỷ Nhan lại không nhúc nhích, cậu ấy thẳng tắp nhìn cô gái kia.

"Có thể nói cho chúng tôi biết vì sao cô lại ôm búp bê nhựa kia không? Nếu tiện." Kỷ Nhan chậm rãi nói, người phụ nữ không có bất kỳ biểu lộ gì, đôi môi mỏng trắng bệnh như tờ giấy giật giật.

"Bởi vì tôi nhớ con mình." Tôi ngồi xuống, nghĩ thầm có thể con của cô ta đã mất rồi, vào ngày lễ này nhìn thấy người ta đều dắt con cái hưởng thụ niềm vui của các bậc cha mẹ, quả thực dễ nảy sinh tâm bệnh.

"Không, thà nói là tôi vứt bỏ con mình, chi bằng nói tôi từ bỏ nó càng thỏa đáng hơn." Tâm tình người phụ nữ từ đầu đến cuối không hề dao động lớn, lạnh lùng như tượng đá vậy, trên khuôn mặt cao nhã tôn quý kia của cô ta không thấy được sự dịu dàng nên có. Nghe xong lời của cô ta, tôi và Kỷ Nhan đều có chút giật mình.

"Các cậu hẳn cũng đã thấy, căn nhà này, đời sống giàu sang này, cùng với địa vị xã hội của tôi bây giờ, kỳ thực đạt được những thứ này đều có giá của nó.

Mười năm trước, tôi vẫn chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp tham gia công tác không lâu, tôi vốn cho rằng mình là người ưu tú, xuất chúng, tôi không biết vận may là gì, bởi vì tôi chính là đại danh từ may mắn, từ nhỏ đến lớn, theo tôi lớn lên là sự khen ngợi và hâm mộ. Nhưng khi tôi chân chính hòa nhập vào thực tế, phát hiện suy nghĩ ban đầu của tôi thật ấu trĩ buồn cười, người lợi hại hơn tôi, năng lực mạnh hơn tôi đâu đâu cũng có, sự chênh lệch to lớn khiến tôi sinh ra phức cảm tự ti mãnh liệt.

Mà khi đó tôi gặp được chồng tôi bây giờ, một người đàn ông Đài Loan lớn hơn tôi mười sáu tuổi. Có lẽ các cậu sẽ khinh thường tôi, không hề gì, tôi sẽ không lừa mình dối người đi khắp nơi nói tôi và anh ấy vì yêu thương nhau mà đến với nhau, căn bản không phải vì tiền. Từ nhỏ cha mẹ dạy dỗ bảo tôi phải cực kỳ ngay thẳng, quả thực, tôi gả cho anh ta cũng vì anh ta giàu có, vậy có gì sai? Con người sống trên thế giới này chung quy nên có một mục đích, tôi chỉ muốn được sống thoải mái hơn, bởi vì tôi đã quen được sống trong sự hâm mộ hoặc ánh mắt ghen tỵ của kẻ khác, tôi không thể chịu được bản thân bị khinh thường.

Đương nhiên, tôi cũng không hoàn toàn coi trọng tài sản của anh ấy, nói tóm lại, anh ta vẫn hết mực yêu tôi, hôn nhân chính là như vậy, nếu không tìm được một người bạn yêu, thì tìm một người yêu bạn. Kết quả tôi phát hiện trên đời này không có người tôi yêu, tôi đành phải tìm một người toàn tâm toàn ý yêu tôi.

Thế nhưng tôi sai rồi, mẹ chồng tôi là một người khá chú ý cấm kỵ. Mà con tôi, thì lại phạm vào đại kỵ của gia tộc họ." Người phụ nữ vô cùng bình tĩnh tự thuật, tựa như đang kể câu chuyện của người khác vậy, nhưng nói đến đây, tốc độ kể vậy mà lại trở nên nhanh hơn, mũi cũng vì hít thở nhanh mà mở lớn.

"Cấm kỵ?" Kỷ Nhan khó hiểu nói.

Đúng vậy, hơn nữa còn rất nghiêm khắc, không cách nào thỏa hiệp. Đứa bé được sinh ra, trong miệng đã mọc đầy răng." Người phụ nữ đau khổ nhắm chặt mắt, cắn chặt môi dưới của mình, hơn nữa thật lâu không mở miệng, ngược lại Kỷ Nhan nói.

"Trẻ con nếu mọc răng từ khi còn trong bụng mẹ, tất sẽ khắc cha mẹ?" Kỷ Nhan nói. Người phụ nữ gật đầu.

"Đây chẳng qua là nói bừa, sao lại có người cho là thật?" Kỷ Nhan bất đắc dĩ nói.

"Thế nhưng, hàm răng của đứa bé kia, tựa như răng cưa vậy, mọc đầy cả miệng, cậu từng thấy người bình thường nào lại mọc loại răng đó chưa?" Người phụ nữ mở mắt, hỏi ngược lại chúng tôi.

"Chồng tôi một đời nguyên quán Giang Chiết, tuy rằng cha chồng đến Đài Loan, nhưng phong tục trong nhà vẫn luôn bất biến, mới sinh một tuần đầu không được uống sữa mẹ, mà phải 'Xin sữa' người khác hoặc hàng xóm, còn gọi là 'Sữa mở họng', sinh con trai, thì phải xin sữa của nhà sinh con gái, ngược lại cũng vậy, ý để trẻ con có được nhân duyên tốt.

Nhưng đứa bé này, sinh ra đã mọc đầy răng, ai dám cho nó bú sữa? Con khóc vì đói, tôi chịu đau đớn cho nó bú, kết quả bị mẹ chồng phát hiện, bà gào to đứa nhỏ này là yêu nghiệt, đồng thời cảnh cáo tôi, nếu không xử lý nó, chồng và tôi sẽ phải ly dị là tất yếu, đứa bé kia họ cũng sẽ không quan tâm. Hơn nữa tôi cũng đừng mong được một xu tiền.

Mà quyết định này, chồng tôi cũng âm thầm chấp nhận.

Vì vậy tôi gặp phải một sự lựa chọn, hoặc tôi một thân một mình nuôi lớn đứa bé này, hoặc tôi bỏ nó, tiếp tục cuộc sống giàu có của tôi lúc trước." Bên ngoài bão tố càng thêm dữ dội, người phụ nữ lần nữa ngừng lại, nhìn mưa như thác đổ ngoài cửa sổ thẫn thờ.

"Ngày đó cũng là một tháng sáu, cũng là một trận mưa to xối xã như vậy, tôi đưa ra một quyết định hối hận đến bây giờ, tôi ném đứa bé kia vào thùng rác ven đường. Khiến tôi giật mình chính là, nó không khóc, cũng không kêu gào, mà trừng hai mắt nhìn tôi, tay nắm thật chặt. Tôi cảm nhận được chút sợ hãi, lùi lại rời khỏi đó, về sau tôi liền mắc căn bệnh này, mỗi lần xuất hiện mưa to, tôi sẽ rơi vào trạng thái điên loạn, chồng tôi cũng bắt đầu chán ghét tôi, mua cho tôi một căn nhà ở đây, rồi không để ý đến tôi nữa." Ánh mắt cô ta rất hờ hững, tôi không cách nào đánh giá hay chỉ trích sự lựa chọn của cô ta, càng không thể nói là cô ta ích kỷ, bởi vì tôi chưa từng trải qua việc này, tôi không biết mình có làm giống cô ta không, cho nên tôi không có tư cách dùng lời biện giải để nói cô ta.

"Cô rất ích kỷ." Kỷ Nhan nói bốn chữ này. Cô gái kia nghe xong lại cười tự giễu.

"Đúng thế, cậu nói không sai, nhưng tôi cũng đã nhận trừng phạt đáng có, kết quả tôi vẫn mất chồng, còn mất con, một mình trơ trọi canh giữ trong căn nhà lớn này."

"Nhưng mà, tôi thường có loại dự cảm đứa bé kia còn sống, cho nên gần đây tôi thường đi tìm nó, mong muốn có thể đền bù lỗi lầm của tôi với nó." Người phụ nữ nói đến đây, rốt cuộc không nhịn được, sự lạnh lùng hà khắc và cao quý không chịu nổi một kích trước nỗi nhớ con mềm yếu, cô ta bụm mặt thống khổ òa khóc.

"Phu nhân, xin đừng buồn, chúng tôi nhất định sẽ tìm nó về." Kỷ Nhan chợt mở miệng nói.

Tôi giật mình nhìn Kỷ Nhan, thành phố lớn như vậy, đi đâu mà tìm chứ. Thế nhưng dáng vẻ của Kỷ Nhan không phải như đang nói đùa, cậu ấy cũng chưa từng nói đùa.

"Vậy, vậy thì thật cảm tạ các cậu, nếu các cậu giúp tôi tìm được nó, vô luận trả bao nhiêu tiền tôi cũng đều sẵn lòng." Người phụ nữ kia thả tay xuống, vẻ mặt vui sướng nhìn chúng tôi.

"Không cần, cô cứ giữ lại cho cuộc sống của cô và đứa bé đi." Kỷ Nhan khéo léo từ chối, đồng thời cùng tôi rời khỏi đó.

Dọc đường về mưa đã tạnh, tôi nhịn không được hỏi cậu ấy, có thể thật sự tìm được không.

"Chẳng lẽ cậu cũng cho rằng một đứa con nít bươi rác sẽ có thể còn sống sao?" Kỷ Nhan hỏi ngược lại tôi.

"Lẽ nào cậu chỉ xoa dịu người phụ nữ kia thôi sao?" Tôi hỏi.

"Không, tớ cho rằng bây giờ nên đi tìm quái vật trong thùng rác kia. Ngoài ra cậu đi điều tra chút bối cảnh của người phụ nữ kia nhé." Tôi còn tưởng rằng cậu ấy nhất thời xúc động mà đồng ý.

Tôi và Kỷ Nhan tách ra, cậu ấy đi chuẩn bị bẫy để bắt quái vật thích sống trong thùng rác kia, còn tôi thì đi điều tra bối cảnh của người phụ nữ.

Kết quả cùng chuyện cô ta kể cho chúng tôi không sai biệt lắm, chồng cô ta quả thật là một phú thương Đài Loan, chẳng qua nghe đâu gần đây đang bệnh nặng, hơn nữa tình hình rất không lạc quan, đại khái là sợ sau khi chồng đi rồi bản thân cô độc sống đến cuối đời, cho nên muốn tìm con mình về.

Mà bên phía Kỷ Nhan đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ con quái vật kia lọt lưới.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng cảm thấy dài đằng đẵng, Kỷ Nhan nói cậu ấy ở trong mỗi thùng rác quái vật từng xuất hiện đều đặt thức ăn có dính máu của cậu ấy.

"Chỉ cần nó ăn vào, tớ liền có thể tìm được nó. Thức ăn nó không đụng vào sau mười hai tiếng đồng hồ sẽ không còn hiệu lực, mà nếu nuốt xuống bụng, sức mạnh của máu có thể duy trì lâu thêm chút." Kỷ Nhan tự tin nói, kế tiếp lại là mười hai tiếng đồng hồ kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên, Kỷ Nhan đã cảm nhận được.

Tôi đi theo Kỷ Nhan tới cửa sau của một quán ăn nhỏ, nơi đó chất đống lượng lớn chén đũa chưa rửa, tôi đánh cược bất cứ ai sau khi nhìn thấy cũng sẽ mất lòng tin với thức ăn của nơi này. Hơn nữa rất nhanh, chúng tôi ở lân cận tìm được một cái thùng rác.

Là một cái thùng rác bằng sắt hình chữ nhật, nóc hình cung có thể mở nắp.

"Đang ở trong." Kỷ Nhan khẳng định nói, "Nhưng mà nghe cậu nói nó chạy rất nhanh, tớ có mang đến tấm lưới, đây là lưới ở quê dùng bắt sói, hẳn cần dùng tới." Tôi nghe theo lời cậu ấy, hai người phủ lưới lên thùng rác rồi mở nắp thùng ra.

Một bóng đen cực nhanh nhảy ra ngoài, song lần này nó lại đụng phải tấm lưới.

Bắt được rồi.

Kỷ Nhan vội vàng buộc chặt lưới, mang con quái vật về nhà.

Chúng tôi thật vất vả kéo nó trở về —— Dọc đường đi nó đều ra sức vùng vẫy, mở đèn, tôi mới nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nó.

Không khác gì bé trai bình thường, chẳng qua cơ thể rất dơ, hơn nữa cánh tay rất nhỏ, nhưng đùi lại cực kỳ phát triển, thế này chỉ sợ cũng là nguyên do nó dùng tứ chi chạy trốn cực nhanh.

Đôi mắt của nó rất đẹp, nhưng lại mang theo sợ sệt cùng phẫn nộ khó hiểu, giống như đứa trẻ bị quấy rầy mộng đẹp vậy. Tôi nhịn không được đưa tay qua xoa đầu nó.

Nếu như không phải có tấm lưới, e rằng tay của tôi đã mất rồi.

Cơ hồ là trong nháy mắt, tôi nhìn thấy miệng nó chợt há ra cắn lấy tay tôi, tôi theo bản năng tránh được, hàm răng cắn vào tấm lưới, cắn đứt mấy sợi dây thừng.

"Sói cũng không cách nào cắn đứt được lưới ấy vậy mà bị nó tùy tiện cắn mất." Kỷ Nhan thở dài, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái lồng sắt tạm thời nhốt nó lại, trong lồng nó tỏ vẻ cực kỳ yên ổn, chỉ nhìn chằm chằm chúng tôi.

"Nó rốt cuộc làm thế nào sống sót được chứ." Tôi khó hiểu hỏi.

"Không, phần lớn trẻ sơ sinh e rằng sau khi bị vứt bỏ không lâu sẽ chết đi —— Nếu không gặp được người nào tốt bụng, nhưng nó không giống. Người mới sinh đã có răng, sức sống và khả năng thích ứng của họ hoàn toàn vượt trội so với người thường, nói thế nào nhỉ, hoặc giả có vài hoàn cảnh môi trường tồi tệ một giống loài cần rất nhiều năm mới có thể tiến hóa để thích ứng, còn nó chỉ cần mấy năm, thậm chí mấy tháng là được. Nó có sức sống như con gián vậy, có thể dựa vào ăn thức ăn trong thùng rác để sống, hơn nữa còn nuôi thành bản năng của động vật.

Loại này được gọi là Long, trước đây, một vài bộ lạc đối với trẻ con mới sinh có rất nhiều quy củ, tỷ như trẻ con sáu ngón, thậm chí sinh đôi hoặc đa bào thai đều bị coi là điềm xấu không may, gia đình sinh ra những đứa trẻ này sẽ bị coi như tiện dân, đứa bé sẽ bị xử tử, nếu như là song bào thai thì cha mẹ được chọn một đứa trẻ để lại, đứa kia thì vứt vào đồng hoang làm mồi cho sói, hơn nữa cả bộ lạc đều phải 'Long' nhiều ngày, có thể là một loại thờ cúng, về sau để nói về những trẻ sinh không lành gọi là Long." Kỷ Nhan nhìn đứa bé kia, chậm rãi nói.

"Tớ cũng từng là Long." Tôi cho rằng mình nghe lầm, quay đầu lại phát hiện đứa bé trong lồng kia đang quỳ rạp trên mặt đất cùng Kỷ Nhan nhìn nhau.

"Cậu nói gì?" Tôi hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy thì lắc đầu, không nói gì nữa, tôi rõ ràng cá tính của Kỷ Nhan, nếu lần đầu hỏi không ra được chuyện gì, hỏi nữa cũng dư thừa.

"Đi ngủ sớm thôi, ngày mai chúng ta giao nó cho người phụ nữ kia, hẳn sẽ không sao đâu." Kỷ Nhan ngáp, đi vào phòng ngủ, tôi nhìn thấy bên ngoài trời đã khuya, vì vậy cũng dứt khoát ở lại đây ngủ một đêm.

Chẳng qua buổi tối luôn ngủ không được.

Bởi vì tôi nghe tiếng sột soạt cả đêm, cùng tiếng kim loại va chạm, tôi cảm thấy buồn cười, dù cho răng nó lợi hại, nhưng lồng kia làm bằng sắt mà.

Quả nhiên, sáng sớm tỉnh dậy, tên kia đang rất mỏi mệt nằm bên trong, khóe miệng còn chảy chút máu.

Chúng tôi tới ngôi nhà cao cấp kia, tiếp đón chúng tôi chính là người giúp việc lúc trước, tôi đưa lồng sắt cho cô ta, cô ta nhìn, cẩn thận tránh được miệng đứa bé kia, giúp chúng tôi nâng lồng vào phòng khách, hơn nữa chúng tôi lần thứ hai gặp được người phụ nữ kia.

Khác với mấy ngày trước, thần sắc của cô ta dường như tốt hơn, nghe nói chúng tôi đã tìm được con trai cô ta về, cao hứng vô cùng, thế nhưng chờ cô ta nhìn thấy cái lồng, lại sợ hết hồn.

"Đây là con trai tôi?" Cô ta lui về phía sau, chỉ vào lồng sắt nói.

"Đương nhiên, chẳng lẽ cô cho rằng người có thể sống trong thùng rác hơn mười năm còn có thể áo mũ chỉnh tề, hiểu lễ nghĩa của con người sao." Tôi có chút bất mãn nói.

"Không, ý của tôi là, tôi muốn nhìn miệng của nó." Người phụ nữ kia nói. Kỷ Nhan ngồi xổm xuống, lấy ra một túi bánh, ném vào lồng sắt.

Đứa bé kia há miệng to nuốt ăn, hàm răng của nó không khác gì người thường nha, chẳng qua hơi bẩn hơn chút.

"Đây không phải con tôi." Người phụ nữ thất vọng nói, "Hàm răng của nó là loại răng cưa tương tự cá mập vậy, chứ không phải hàm răng người thế này. Nhưng mà vẫn rất cảm ơn các cậu, tuy nó không phải con tôi, tôi vẫn sẽ chăm sóc nó thật tốt, để nó có thể lần nữa trở thành người." Nói xong, cô ta cúi chào chúng tôi một cái.

Tôi và Kỷ Nhan tạm biệt cô ta, rời khỏi căn nhà kia.

"Tớ cứ cảm thấy như vậy có chút không đúng." Kỷ Nhan khẽ nói. Tôi thì hỏi ngược lại cậu ấy không đúng chỗ nào.

"Nếu đứa nhỏ này bươi rác sống mười năm, vì sao bây giờ chúng ta mới phát hiện ra nó, không thể nào mười năm qua nó trước giờ chưa từng bị ai phát hiện, cậu sống ở đây lâu như vậy, đã từng nghe nói chưa."

Tôi đương nhiên lắc đầu.

"Còn nữa, người giúp việc từ trong tay cậu nhận lấy lồng sắt, nhưng lại không có bất kỳ vẻ mặt kinh ngạc nào, những dụng cụ bằng sắt khác trong nhà kia, rất kỳ quái." Kỷ Nhan nói quả thật rất có lý, song tôi lại không hiểu vì sao.

"Đúng rồi, phú thương Đài Loan kia còn có con cái nào khác không?" Kỷ Nhan đột nhiên hỏi.

"Không có, ông ta chỉ còn lại một mẹ già hơn tám mươi tuổi, hơn nữa hình như ông ta mà chết, tất cả tiền đều để lại cho mẹ ông ta, nếu bà cụ lại qua đời, vậy di sản đều thuộc về chính phủ và cơ quan từ thiện." Tôi nói.

Kỷ Nhan nhíu mày.

"Tớ cảm thấy chúng ta có thể đã bị lợi dụng." Kỷ Nhan thở dài nói, cậu ấy nhìn tòa nhà sang trọng kia.

"Quên đi, những việc trong gia đình này chúng ta không lo được. Đi thôi." Kỷ Nhan vỗ vai tôi.

Một tháng sau, tôi nhận được tin, bởi vì tôi luôn chú ý đến người phụ nữ kia cùng chồng cô ta, bây giờ, chồng cô ta đã qua đời, mà phần lớn tài sản để lại rơi vào tay bà cụ, về sau nghe đâu người phụ nữ này mang theo một đứa bé đến Đài Loan, cũng cho hay đây là con trai còn sống của chồng cô ta, bà cụ đương nhiên rất vui mừng, sau khi làm kiểm tra, chứng minh đích thật là cốt nhục của con cô ta, vì vậy giữ đứa bé kia lại bên mình, đồng thời lần nữa thừa nhận thân phận người con dâu này, hóa ra mâu thuẫn trước đó đến từ chính người phụ nữ thích đánh cược thành thói này, hơn nữa đã đánh rơi con mình, chứ không phải vì sinh ra được đứa con mọc răng mới sinh mang điềm xấu.

Thế nhưng cũng không lâu sau, bà cụ được phát hiện chết trong nhà, cổ họng bị cắn đứt, tựa như dã thú gì đó làm ra, đứa cháu trai duy nhất cũng không thấy đâu nữa. Tất cả tiền, toàn bộ biến thành tài sản của người phụ nữ kia.

Tôi kể chuyện này cho Kỷ Nhan, cậu ấy ừ một tiếng.

"Kỳ thực tớ cảm thấy người phụ nữ kia có thể đã sớm tìm được đứa con mình từng làm mất, sau khi nuôi dưỡng lại một thời gian phát hiện không cách nào biến nó trở về người bình thường, cho nên lại lần nữa bỏ nó, đứa bé kia cũng dần dưỡng thành thói quen tìm thức ăn trong thùng rác, đại khái gần đây cô ta phát hiện con trai bị cô ta vứt bỏ lại có giá trị lợi dụng, mới mỗi ngày ở đó diễn trò, muốn ta chúng tìm nó trở về lần nữa.

Đứa bé đầy dã tính quả nhiên như cô ta mong muốn cắn chết bà cụ kia, cho nên hiển nhiên tất cả tiền thuộc về cô ta. Về phần làm sao khiến cho đứa bé kia cắn chết bà nội mình, có thể đã sớm là một trong những bài huấn luyện của cô ta, dù là dã thú như sư báo, cũng sẽ bị loài người dễ dàng mai phục ám thị mà sản sinh ra phản xạ có điều kiện."

Thì ra là thế.

Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu, bị người lợi dụng đương nhiên không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, tôi quyết định đến nhà cô ta lần nữa, cùng người phụ nữ kia nói chuyện đàng hoàng, Kỷ Nhan không ngăn cản tôi.

Khi tới nhà cô ta đã là chạng vạng, tôi bỗng thấy một cái bóng thật nhanh nhảy vào phòng khách mở cửa sổ, tôi gọi người giúp việc, cô ta nhận ra tôi, ra mở cửa, nói bà chủ ở phòng khách.

Tôi lững thững bước vào, chưa tới phòng khách đã nghe được mùi máu tanh thật nồng.

Mở cửa, lại trông thấy đứa bé kia nằm sấp trên đất, gắt gao cắn cổ họng người phụ nữ kia, xem chừng đã không cứu được nữa, mắt đã trắng dã, tay chân vô lực rũ xuống.

Đứa bé kia, không, vẫn nên gọi nó là Long đi, dường như biết tôi tới, hướng tôi há cái miệng dính đầy máu tươi, phát ra tiếng ư ử rên rỉ.

Một khắc kia, tôi nhờ chút tia sáng ít ỏi cuối cùng bên ngoài, rõ ràng trông thấy, phía sau hàm răng như người thường kia còn một lớp răng nữa.

Răng trẻ sơ sinh chi chít, như răng cưa, lóe ánh sáng bạc.

Khi bên ngoài hoàn toàn sụp tối, nó nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, lập tức biến mất giữa màn đêm.

Có lẽ có một ngày, tôi còn có thể bê thùng rác gặp được nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương