Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
-
Chương 42: Giường mẹ
Trên bàn bày rất nhiều món ăn, xem ra hai người đều đã đói bụng lắm, tôi thấy họ hận không thể nuốt luôn cả đĩa vào.
"Tố chất, chú ý tố chất." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở họ, lúc này mới hơi thu liễm lại.
"Sao anh lại biến thành như vậy?" Tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi Lê Chính, đối phương lại không chút phản ứng, tiếp tục ăn ngấu nghiến, mãi đến khi Kỷ Nhan lặp lại lời tôi một lần nữa, y mới dừng lại. Tôi hình như đâu phải người ngoại quốc, chẳng lẽ còn phải phiên dịch?
"Tôi cũng không biết, tựa hồ sau khi Oán Nhai nổ đã cướp đi một phần thời gian của tôi, kết quả tôi trở về trong thân thể nhỏ xíu này, đương nhiên, tôi cũng mất thời gian rất lâu mới thích ứng được, kết quả muốn tìm Kỷ Nhan trước, lại gặp chiếc xe kia, chung quanh ô tô tôi cảm giác được mùi từ Khống Thi Trùng, cho nên một đường đi theo. Cũng ở nhà của Tề gia ẩn núp thật lâu, chuyện về sau anh cũng biết rồi đó."
"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai hả? Là thân thích của anh?" Tôi lại hỏi, song vẻ mặt Lê Chính thay đổi.
"Tôi không có thân nhân nào hết, mặc dù là Lý Đa, tôi cũng hy vọng mối quan hệ giữa tôi và em ấy càng ít càng tốt, tôi chỉ hy vọng em ấy bình an mà sống. Song nếu tôi đoán không lầm, hình như cú nổ của Oán Nhai đã tách thời gian trên người tôi, mà cộng vào trên người gã kia."
Lê Chính ném đôi đũa, lau miệng, ngửa về phía sau tựa trên ghế, thoải mái nhắm mắt lại.
"Mấu chốt hiện giờ là khôi phục cơ thể tôi, sau đó tìm ra gã tiểu nhân trốn trong bóng tối kia."
"Sau đó thì sao?" Kỷ Nhan cười hỏi.
Lê Chính nheo mắt lại, mỉm cười nhìn chằm chằm cậu ấy. Rõ ràng từng chữ nói: "Sau đó sẽ giết cậu. Tôi nhất định phải thắng cậu."
"Tốt lắm, dù sao chí ít bây giờ chúng ta là quan hệ hợp tác đúng chứ." Trên mặt Kỷ Nhan không hề biến hóa, như trước cười cười, ngược lại khiến tôi ngồi một bên, cảm thấy có chút khẩn trương.
"Cứ cho là vậy đi, nếu cậu có thể thanh toán bữa cơm này trước." Y duỗi lưng một cái.
"Không vội, bây giờ không có việc gì, cứ tâm sự đi, cậu hẳn cũng từng gặp rất nhiều chuyện nhỉ, cứ kể nghe chút xem." Kỷ Nhan đã đưa ra mục đích chân chính, Lê Chính kỳ quái nhìn cậu ấy, lại nhìn tôi cũng đang tràn đầy hiếu kỳ, không nhịn được nói, "Được rồi, tôi sẽ kể một câu chuyện về giường."
"Giường?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, giường."
Khi tôi còn đang học trung học, đã từ trong sách mẹ tôi để lại loáng thoáng biết được chút chuyện về phương diện này, tỷ như pháp thuật linh thuật các thứ, nhưng vẫn là giai đoạn lý luận, song rất may, cha của bạn học tôi khi ấy, vừa vặn cung cấp cho tôi một cơ hội, một cơ hội để luyện tập.
Người nọ khoảng 40 tuổi, gia cảnh giàu có, nhưng là gà trống nuôi con. Theo bạn tôi nói, mẹ cậu ta từ sáu năm trước sau khi trốn khỏi nhà thì một chút tin tức cũng không có, mà cha cậu ta cùng ngày ấy mắc quái bệnh.
Đó quả thật là một loại chứng bệnh vô cùng kỳ lạ, từ bên ngoài nhìn không ra có gì bất ổn, nhưng chỉ có một điểm, cha cậu ta không cách nào rời khỏi giường, giường đó từng là giường cha mẹ cậu ta ngủ chung. Nói cách khác, suốt sáu năm, người đàn ông kia đều nằm trên giường, kể cả ăn uống đại tiện.
Quả thực giống như bị liệt không khác gì mấy, nhưng bác sĩ chẩn đoán bệnh xác thực ông ấy bình thường cả, người trong nhà cũng từng cố gắng tách ông ta khỏi giường, nhưng lưng vừa muốn rời ra, người đàn ông liền bắt đầu co giật và khó thở, cũng gào thét sống chết không muốn xuống giường. Kết quả, không thể làm gì khác hơn là mời một bảo mẫu tới, 24h chăm sóc ông ấy.
Bạn tôi cũng vô tình nhắc tới việc này với tôi, việc này cậu ta không kể cho bất cứ ai, dù sao trong nhà có một người cha như vậy không phải chuyện gì vẻ vang, học sinh trung học lại là độ tuổi cực sĩ diện, cho nên cậu ấy chỉ âm thầm nói với tôi, cũng năn nỉ tôi đến nhà cậu ta một chuyến, bởi vì lúc trước tôi từng giúp cậu ấy vài vấn đề nhỏ, tôi đương nhiên đồng ý, bởi vì khi đó đầu óc có chút nóng lên, tự cho rằng chuyện gì cũng không làm khó được mình.
Nhà của người giàu quả nhiên trang hoàng vô cùng hoa lệ, tôi đi theo bạn mình, cơ hồ sợ bản thân đi lạc. Song băng qua hành lang giống như mê cung rồi, tôi đi tới một gian phòng.
Cửa vừa mở ra, tôi liền có cỗ xúc động muốn nôn.
Mặc dù kịp thời dọn dẹp, nhưng bên trong trường kỳ kiềm nén vật bài tiết cùng mùi mốc đồ dùng lâu ngày không thông thoáng chen lẫn vào nhau, thật khó bề tưởng tượng người nọ cư nhiên ở trong một căn phòng suốt sáu năm, không, hẳn là nằm sáu năm, thân thể không hề nhúc nhích.
Ngoại trừ mùi khó ngửi ra, liếc mắt nhìn qua tôi lại không phát hiện có gì không ổn, dù sao vào xem đã rồi nói.
Ông ta quả thực chỉ hơn bốn mươi?
Người trước mắt tôi đây nếu ở bên ngoài gặp bảo ông ta sáu mươi tuổi cũng không ngoa. Tóc rụng giống như thảm cỏ lưa thưa sau trận cầu, cả cái trán giống như bậc thang vậy, những nếp nhăn thật sâu đè mí mắt sụp xuống, khóe miệng còn chảy nước miếng, sáu năm không phơi nắng, da lão hóa tái nhợt ghê gớm, giống như quần áo bị giặt tẩy nhiều lần, nhăn nhíu bạc màu rối tinh rối mù.
Cánh tay lộ ra ngoài cùng lồng ngực trần có nhiều chỗ lốm đốm vết bầm màu tím, khả năng thời gian dài bị đè ép. Song đôi mắt ông ta, lại rất có thần.
Chúng ta nói mắt một người có thần, có thể dễ dàng đọc được thứ gì đó từ người ấy, tôi đã đọc được.
Ông ta rất bối rối, giống như động vật cực kỳ sợ người vậy, cố gắng thử đem thân thể nép vào trong, nhưng thời gian dài bất động, mỡ của ông ta cũng đã nuôi thành một đống lớn, cái loại bộ dáng này rất giống một con rắn béo muốn bò vậy.
Bạn học tôi an ủi cha cậu ấy vài câu, giới thiệu sơ qua thân phận của tôi và mục đích tới chơi, lúc này mới khiến ông ta an tâm.
"Bác à, có phải bác đang sợ hãi hoặc trốn tránh điều gì không? Giường này có chỗ nào đặc biệt sao?" Tôi cẩn thận ngồi vào bên giường, xem ra ông ấy không có ý cự tuyệt, chẳng qua mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không có, ta chẳng qua không muốn rời đi thôi, ta cũng không biết, chỉ cảm thấy một khi rời đi ta sẽ chết, thật đó, ta thật sự có cảm giác rất mãnh liệt." Ông ta rốt cuộc mở miệng nói chuyện, không tồi, rất rõ ràng, tôi sợ nhất là ông ta quên mất cả công năng ngôn ngữ, để hiểu được khá phiền toái.
Tôi lại đứng lên, cẩn thận quan sát cái giường này.
Một cái giường đôi rất bình thường. Ngoại trừ khá đắt ra.
Người giàu có gì mà không đắt chứ, ngay cả bồn cầu dùng vàng tạo ra cũng không phải chuyện mới mẻ gì, dựa theo cách nói của họ, "tiền vàng", đương nhiên cần bồn cầu vàng chứa tiền.
Song dù quý cũng không thể xem là lý do khiến ông ta sợ hãi.
Tôi chú ý tới bộ phận bên cạnh người đàn ông, kia vốn là có chỗ ngủ một người khác, một nửa mặt khác của giường đôi.
"Ngài thường xuyên lật tới lật lui ngủ?" Tôi hỏi. Người đàn ông lắc đầu, ông ta tự giễu nói mình béo thành như vậy, động đậy cũng khó khăn, bình thường chỉ ngủ bên này.
Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng một nửa khác của giường có một dấu hình người ngủ thật sâu.
Hơn nữa từ hình thể đến xem, là của nữ giới vóc dáng cao.
Tôi từ phòng lui ra.
"Vóc người của mẹ cậu rất cao phải không?" Tôi hỏi bạn học, cậu ấy suy nghĩ một chút, khẳng định trả lời: "Đúng vậy, trong trí nhớ tớ vóc dáng mẹ rất cao, cũng rất gầy."
Tôi lại hỏi cậu ấy sáu năm qua không có bất cứ tin tức gì của mẹ mình sao, bạn học như trước lắc đầu, nói mẹ là cô nhi, bạn bè cũng không nhiều, chỉ để lại tờ giấy nói ra nước ngoài rồi, sau đó thì mù mịt không tin tức. Tôi lại hỏi cậu ấy, nếu cha cậu ấy không chịu rời khỏi cái giường kia, vậy họ có nhìn thử xem giường có vấn đề gì hay không. Kết quả bạn học thở dài nói, cha của cậu căn bản không thể rời khỏi cái giường kia, người xa lạ chỉ cần tới gần giường, ông ấy đều sẽ gào thét, hơn nữa giường kia là cha mẹ mua lúc kết hôn, chưa từng để ai khác chạm vào.
Xem ra giường có khả năng không phải nơi phát ra vấn đề.
Tôi về đến nhà, lần lượt tra xét tất cả các sách vở, thậm chí kể cả hỏi một người." Vẻ mặt Lê Chính có chút khinh thường.
"Là Lê đội sao?" Kỷ Nhan hỏi, Lê Chính bất giác gật đầu. Tôi thủy chung không rõ tại sao anh ta đối với Lê đội đã nuôi lớn anh ta lại căm ghét như thế.
"Song dù có là ông ta, cũng không mảy may biết gì về việc này, ngược lại còn truy hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi mặc kệ ông ta. Không thể làm gì khác hơn là quyết định một lần nữa đến nhà bạn học, bởi vì nhà hai đứa gần nhau, tối cùng ngày sau khi ăn cơm xong tôi liền qua đó.
Nhà họ mặc dù giàu có, nhưng rất kỳ quái, không hề mời bất cứ người hầu nào. Chăm sóc ông bác nằm trên giường cũng là làm theo giờ, tuyệt không ở nhà qua đêm. Do đó trong nhà bình thường chỉ có ba người. Bạn tôi cùng với cha cậu ấy và bà nội.
Bà nội cậu ấy nghe nói trước kia là danh nhân trong giới xuất nhập thượng lưu cực kỳ nổi tiếng ở Thượng Hải. Cho nên dù tuổi tác đã lớn, nhưng vẫn duy trì phong độ sạch sẽ tao nhã. Lần trước có gặp qua bà, nhưng không thích nói chuyện, bà cụ da trắng nõn, mặt mũi thanh tú, tóc cũng chải chuốt chỉnh tề. Song bà luôn yêu quý con trai, nhiều lần đến thăm, đều dùng bàn tay gầy trơ xương yêu thương vuốt tóc con trai. Bà nói từ khi con dâu đi rồi, con trai liền biến thành như vậy, khiến trong lòng bà lão vô cùng khổ sở, bà lão cả đời này chỉ có một đứa con trai, có lẽ đối với bà, mặc dù con trai tóc đều đã hoa râm, nhưng trong mắt người mẹ, như trước là đứa trẻ cần sự chăm sóc của mẹ.
Nói vậy trong lòng bà cũng rất khó chịu.
Lúc đến nhà cậu ấy, bạn học có vẻ hơi kinh ngạc, song nhanh chóng đã bị sự phấn chấn thay thế, bởi vì tôi nói với cậu ấy quyết định hôm nay cùng cậu ngủ trong phòng cha cậu, nếu ban ngày không có phát hiện gì dị thường, vậy thử buổi tối xem sao.
Mới đầu bác ấy không bằng lòng lắm, có chút mâu thuẫn, mà bà nội của bạn học lúc tiến vào cũng không vui lắm, nhưng nể mặt cháu trai. Hai đứa trẻ liền trải hai chiếc giường trong phòng ngủ, mùi mặc dù khó ngửi, nhưng quen rồi thì cũng tốt thôi.
Chúng tôi vẫn luôn trò chuyện, song tiếng rất nhỏ, mãi đến khi trên giường vang lên tiếng ngáy, bạn học cũng mệt mỏi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi là tỉnh táo.
Rất kỳ quái, từ khi tôi còn bé tôi đã phát hiện. Tôi có năng lực có thể khống chế giấc ngủ của mình.
Nói cách khác nếu tôi chưa muốn ngủ, tôi có thể liên tục thật lâu không đụng tới giường, hơn nữa không có một chút buồn ngủ, tinh thần như thường, nhưng tiền đề là sau đó phải gia tăng thời gian nghỉ ngơi. Cho nên cùng ngày đó tôi cả tối đều căng mắt, giường chúng tôi ngay phía bên phải giường ông bác, cũng chính là bên trống không kia.
Đúng giờ tắt đèn, nhưng đón lấy ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức rèm, vẫn có thể ngờ ngợ thấy rõ giường.
Nếu cậu không tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào miêu tả của tôi, không cách nào cảm nhận được cảm giác của tôi ngay lúc đó đâu.
Thân thể to mọng của ông bác theo hô hấp cùng nhô lên xẹp xuống, giống như ngọn núi thịt đang hoạt động vậy. Nhưng mà, làm tôi kinh dị chính là trên chỗ giường bên cạnh đáng lẽ chưa ai từng ngủ lại xuất hiện một dấu ấn.
Hơn nữa là cái loại từ nông sang sâu này, thật giống như có người chậm rãi từ bên giường nằm xuống ngủ vậy.
Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khăn trải giường phủ trên người ông bác cũng dần dần phồng lên, thành hình người. Từ bên trong khăn trải giường thần kỳ xuất hiện một cánh tay, thon dài mà trắng nõn, giống như cột đá cẩm thạch màu trắng ngà chống đỡ thần điện Hy Lạp cổ vậy.
Kia rõ ràng là tay của phụ nữ.
Cái tay kia xuyên qua ngọn núi thịt cực lớn, linh hoạt như rắn. Bàn tay luồn vào dưới nách ông bác. Đại khái là từ một bên khác vươn đến.
Tiếp theo, vốn nghiêng người ngủ ông bác lật lại, cả người nằm sấp. Người trong khăn trải giường chậm rãi mấp máy, đem thân thể thong thả nhét vào chính giữa phía dưới thân thể ông bác và giường mềm mại.
Cái loại vận động này giống như con sứa, chầm chậm mà sức thật lớn. Không lâu sau, thứ kia đã xuyên qua phía sau lưng ông bác. Nói cách khác, ông bác đã hoàn toàn nằm trên một cái đệm thịt.
Bị một người mập mạp như thế đè nặng, đổi lại là ai cũng sẽ không thoải mái.
Đương nhiên, tiền đề nếu bị đè nặng là người.
Hai cánh tay trắng nõn từ dưới thân ông bác duỗi ra, cánh tay từ bên ngoài gắt gao siết lại. Đồng dạng, mặc dù thong thả, nhưng lại dị thường kiên quyết, tựa hồ căn bản không cách nào ngăn cản. Phảng phất như bạn đứng giữa hai bức tường, bức tường chậm rãi khép lại, bạn không có chút biện pháp nào.
Hô hấp của ông bác bắt đầu cấp tốc, mặc dù tôi nhìn không thấy được bộ dáng ông ấy, nhưng ngực bị sợi dây siết càng ngày càng chặt như thế, đừng nói người mập mạp như ông ta, đổi lại là tôi cũng không chịu nổi.
Cánh tay kia mềm mại, nhưng cứng cỏi. Tôi đang buồn bực một cánh tay nữ tính như thế sao có thể siết lấy một thân thể nam tính. Nhưng về sau mới bắt đầu, cánh tay đã thật sâu lõm vào trong thịt ông bác.
Rốt cuộc đã biết nơi phát ra vết bầm tím trên cánh tay và ngực mà ban ngày nhìn thấy.
Tiếng hít thở dồn dập như ống nước vừa tắt vừa khàn mà liên tục. Cánh tay nọ vẫn đang gắt gao siết chặt thân thể của cha bạn tôi, đích xác giống như con trăn, gắt gao quấn quanh.
Chẳng lẽ muốn siết chết tươi ông ta?
Tôi thử lay tỉnh bạn mình, nhưng phát hiện hoàn toàn vô dụng, cậu ấy hoàn toàn ngủ như lợn chết vậy.
Tôi đành phải rón rén đứng dậy, đến gần chiếc giường nọ.
Dần dần đến gần ông ấy tôi muốn gỡ cánh tay trên người ông ta ra. Tay tôi duỗi về phía cánh tay trắng nõn nọ.
Cánh tay lập tức thả lỏng, cư nhiên thoát khỏi thân thể ông bác, mà siết lấy cổ tay tôi. Bị dọa giật mình tôi còn chưa kịp phản ứng. Cảm giác chỗ cổ tay đau đến dị thường. Sức lực của cánh tay kia lại có thể lớn như thế. Giống như kìm sắt vậy.
Tôi liều mạng muốn giãy khỏi cánh tay kia, nhưng đầu ngón tay thon dài gắt gao siết lấy, ánh trăng ngoài cửa sổ đã thay đổi góc độ, thẳng tắp bắn vào.
Từ dưới cái đầu đã bị siết đến phát tím của ông bác, lộ ra nửa đầu.
Ánh trăng màu bạc vừa vặn chiếu lên mặt người nọ, nửa bên mặt.
Tôi sẽ không quên khuôn mặt nọ. Chính xác ra là khuôn mặt nữ giới vô cùng xinh đẹp.
Nhưng sự xinh đẹp này tôi tình nguyện chưa từng thấy qua. Đôi mắt cô ta mở thật to nhìn chằm chằm tôi, tóc dài đen thùi từng sợi từng sợi phủ bên cái trán bóng lóang, cạnh miệng có một nốt ruồi mỹ nhân không lớn, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười ấm áp. Màu da nhẵn nhụi trắng bóng, nhưng dưới ánh trăng chiếu xạ lại làm tôi kinh sợ cực kỳ.
Người phụ nữ này là ai? Trong lòng tôi hoảng sợ tự hỏi, chẳng lẽ là mẹ của bạn tôi?
Nhưng không đợi tôi há miệng gọi người, tôi cảm giác cổ tay mình bị rút một chút, cả thân thể ngã sấp bên giường, vừa vặn bên cạnh ông bác, mà khuôn mặt kia đã cách mặt tôi rất gần.
Tôi gọi không thành tiếng, vì một tay khác đã bưng kín miệng tôi.
Lạnh buốt, môi tựa như chà trên khối băng, đông lạnh đến có chút tê dại. Cô ta cứ thế một tay bụm miệng tôi, một tay khác kéo cổ tay tôi, mặt tôi chậm rãi tới gần mặt cô ta.
Chỉ còn vài cen-ti-mét nữa, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở của cô ta.
Nhưng tôi không cảm giác được, người phụ nữ trước mắt này tựa như tượng sáp vậy.
Cổ họng cô ta chuyển động, phát ra tiếng nuốt ừng ực, chậm rãi mở môi kề bên lỗ tai tôi nhẹ nhàng nói.
"Phiền ngài chăm sóc con ta, phiền ngài rồi."
Thanh âm rất êm ái, tràn ngập nhu tình.
Vừa nói xong, cổ tay và miệng lập tức dễ chịu không ít, vừa ngẩng đầu lại nhìn, nào còn phụ nữ gì, ông bác đang ngủ say, dường như hết thảy chưa từng xảy ra vậy.
Thật sự chưa hề phát sinh chuyện gì sao? Tôi vuốt trái tim còn đang đập dữ dội của mình hỏi. Môi mang theo hàn khí và vết bầm tím trên cổ tay nói cho tôi biết đây không phải giấc mơ.
Một đêm không chợp mắt, cũng không phải tự mình khống chế, thật sự ngủ không được, kỳ thật sau này sự nghiệp tôi trải qua dần dần nhiều hơn, hung hiểm cũng có, nhưng không có loại cảm giác kinh hãi thế này nữa, song có thể vì khi đó còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu trải qua loại chuyện này, đương nhiên khắc sâu ấn tượng.
Sau hừng đông ông bác thức dậy sớm nhất, lúc này người làm công cũng đúng giờ tới, lúc này ông ta rửa mặt ăn cơm. Ông ta ngoại trừ nói cánh tay và ngực có chút mỏi ra, ký ức gì cũng không có.
Bà nội của bạn tôi cũng thức rất sớm, chiếu lệ còng lưng đến thăm, cùng ông bác trò chuyện an ủi xong lại đi ra. Bạn tôi nói cho tôi biết bà nội cậu ấy quen dậy rất sớm, đại khái lúc tuổi còn trẻ đã dưỡng thành thói quen, cho nên lớn tuổi vậy rồi, da và tướng mạo đều chăm sóc rất tốt.
"Bà chỉ lo lắng cho cha tớ, mỗi lần nhìn thấy ông như vậy đều nhịn không được rơi lệ lắc đầu." Bạn tôi thở dài. Đích xác, không sợ mắc bệnh, chỉ sợ mắc bệnh gì cũng không biết. Tôi vốn định kể chuyện tối qua, nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt xuống, mạo muội nói ra, chỉ làm người ta thêm lo lắng mà thôi.
Cái giường nọ, thật sự quá tà môn. Nhưng đổi giường là không có khả năng. Tôi nhận định tối qua nhìn thấy chính là người mẹ đã mất tích của bạn tôi, nếu có thể tìm được tư liệu về mẹ cậu ấy, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện phiền toái này.
Nhưng bắt đầu điều tra từ đâu đây.
Tôi thậm chí vận dụng quan hệ cá nhân, giúp tra xét hộ tịch, nhưng đối với tung tích của mẹ bạn tôi vẫn như cũ không mảy may biết được gì. Trong đầu tôi chợt hiện ra một ý nghĩ.
Có lẽ mẹ cậu ấy khả năng đã sớm không còn trên nhân thế nữa. Hơn nữa đêm đó không phải bà ấy còn dặn dò tôi sao, hy vọng tôi giúp chăm sóc con trai bà.
Như vậy xem chừng là một người mẹ lưu luyến con trai không muốn rời nhỉ." Lê Chính nói, đột nhiên dừng lại cắn môi dưới. Tôi nhìn Kỷ Nhan, sắc mặt cậu ấy ảm đạm, xem ra hai người đều đang nhớ tới mẹ mình, tôi đành cúi đầu không nói.
Kẻ đang có vĩnh viễn sẽ không thể nhận thức được tâm lý của kẻ mất đi.
Lê Chính rốt cuộc tiếp tục nói: "Tôi liền tìm tất cả những bộ sách mà tôi biết, cũng không có đáp án chính xác về việc này. Mỗi lần hỏi bạn học, cậu ấy cứ thở dài nói cha cậu ấy đã lâu mỗi buổi sáng đều than tay và ngực rất đau.
Tôi cũng không nói gì, đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
Chuyện kỳ quái này quấy rầy tôi nửa năm, nào ngờ có một ngày, tôi nhận được một tin tức làm tôi kinh ngạc.
Mẹ của bạn học tôi cư nhiên đã trở lại.
Khi bạn học tôi hưng phấn nói cho tôi biết tin tức này, tôi đã bị dọa giật mình, hỏi lại cậu ấy lần nữa có chắc không.
"Đương nhiên chắc chắn nhất định cùng khẳng định cùng hai lần phủ định!" Cậu ấy phấn chấn trả lời, cũng nói hôm qua mình còn cùng mẹ mới từ nước ngoài trở về đi ăn cơm. Cậu ấy vui vẻ đưa bức ảnh của mẹ mình cho tôi xem.
Quả thật là một người mẹ rất đẹp.
Nhưng tuyệt đối không phải người phụ nữ đêm đó tôi đã gặp!
Tôi đêm đó nhìn thấy đến tột cùng là ai? Hoặc nói là thứ gì?
Mẹ của bạn học tôi chỉ ở lại vài ngày, không lâu sau lại đi, trước khi đi bà muốn đi gặp chồng cũ, nghe nói họ đã làm thủ tục ly hôn, nhưng bị bà nội ngăn cản, bà cũng đành phải trở về.
Tôi như trước bị chuyện đêm đó quấy nhiễu, cũng không lâu sau, tôi nghe bạn học nói, bà nội cậu ta bệnh nặng. Lại không chịu đến bệnh viện, nói chết cũng phải nằm lại bộ xương già này ở nhà, cậu ấy gấp đến không còn cách nào, hy vọng tôi có thể qua đó giúp một tay, nghĩ thầm cũng khó trách, nhà họ đã sớm cắt đứt liên lạc với thân thích.
Người có tiền liền đông như trẩy hội, hoặc sẽ bị các thân thích phỉ nhổ. Xem ra bạn học thuộc về vế sau, nghe nói đám thân thích vay tiền này phần lớn bị bà nội cậu ấy sau khi cho khoản tiền thì đuổi mắng, sau lưng bị nguyền rủa không ít. Nhà họ sở dĩ có tiền, kỳ thật đều dựa vào gia sản bà cụ trước kia kinh doanh khổ cực tích góp.
Bà cụ so với lần trước khi tôi đến đã già yếu không ít, mặc dù đang trạng thái hôn mê, nhưng vẫn như cũ gọi nhũ danh của con trai. Tôi vừa qua đó, đã bị bà kéo tay lại.
Cảm giác tương đối quen thuộc.
Không ngờ tới một bà cụ cận kề cái chết cư nhiên lực tay lớn như vậy.
"Con à!" Bà khàn giọng gọi một câu, tiếng la thê lương mà chấn động tâm can kia khiến tôi bị dọa giật mình.
Sau khi hô lên một câu, ý thức bà lão tựa hồ đã thanh tỉnh không ít, nhìn cháu trai, lại nhìn tôi, mang theo ánh mắt khẩn cầu.
"Phiền ngài chăm sóc con tôi, phiền ngài." Tôi nghe xong thân thể chấn động.
Bà cụ đã tắt thở, cánh tay bắt lấy tôi trước khi chết kia cũng vô lực buông lỏng. Nhìn mặt bà tôi lại tràn ngập nghi hoặc, khóe miệng cũng không có nốt ruồi mà.
Giúp bạn tôi xử lý xong tang sự. Tôi ngạc nhiên phát hiện ông bác cư nhiên đã có thể xuống giường. Cuộc sống ràng buộc giữa ông ấy và chiếc giường phảng phất đã bị chém đứt, những khó chịu cũng đã biến mất, chỉ có điều ông ấy phải mất lượng lớn thời gian rèn luyện thân thể giảm béo.
Mặc dù bà nội đã qua đời, nhưng cha mình một lần nữa khôi phục khỏe mạnh, cũng khiến bạn tôi vui mừng lấn át bi thương. Không lâu sau, mẹ cậu ấy lại trở về, mặc dù không tái hôn, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tốt với ông bác.
Khi tôi lại tới nhà cậu ấy làm khách, nhịn không được hỏi có hình của bà cụ lúc còn trẻ không, bạn tôi suy nghĩ hồi lâu, nói có, vì vậy lục lọi một trận, cậu ấy lấy ra album hình đã rất cũ.
Tôi nhìn bức ảnh sườn xám.
Người phụ nữ bên trong trẻ tuổi xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi, nàng chính là người phụ nữ đêm đó tôi từng gặp.
"Tại sao bà nội cậu về sau không có nốt ruồi nữa?" Tôi chỉ vào bức ảnh hỏi.
"Nghe nói khi đó lưu hành nốt ruồi mỹ nhân, bà nội thích mỗi ngày đeo một cái giả." Bạn học lẩm bẩm trả lời.
Hóa ra là giả, hóa ra người phụ nữ kia cư nhiên là bà nội của bạn tôi.
Trong lúc trò chuyện với mẹ của bạn tôi, tôi lại biết chút sự tình.
"Mẹ chồng dì quả thực có chút cưng chiều con trai bà. Thậm chí tới mức khó có thể dễ dàng tha thứ cho hoàn cảnh của dì, vô luận dì làm gì bà đều chướng mắt, dì cùng ba nó phát sinh chút to tiếng hoặc cãi vã bà đều ngang ngược đứng ra chỉ trích, đồ ăn bà cũng ghét bỏ dì làm không tốt, trong mắt bà không có phép bất cứ ai cướp đi địa vị trong suy nghĩ của con trai bà." Mẹ của bạn tôi kể chi tiết.
"Theo lời chồng cũ dì nói, anh ấy trước khi lên trung học, đều ngủ cùng mẹ, bố chồng dì mất sớm, mẹ chồng dì ở vậy nuôi con không hề tái hôn, đích xác không dễ dàng, nhưng như vậy tựa hồ cũng có chút bệnh tâm lý, bà rất thích ở trên giường ôm con, dỗ con ngủ, mãi đến khi con trai bà cũng có chút phiền chán mới thôi. Cuối cùng dì thật sự chịu không được, không thể làm gì khác hơn là trốn khỏi nhà, ra nước ngoài."
Tôi rốt cuộc hiểu được ngọn nguồn sự tình.
Bà cụ vô cùng lo lắng cho con trai mình, mới đầu con trai bà vì vợ bỏ đi mà bị bệnh, ý niệm của bà cư nhiên nhập vào cái giường kia, bà cụ cố chấp nghĩ rằng chỉ cần giống như trước đây, ôm con trai sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Buổi tối bị ôm như vậy, khiến thân thể bác cư nhiên sinh ra ỷ lại với giường, tựa như đứa trẻ ỷ lại vào ngực người mẹ vậy, nói ra cũng khó bề tưởng nổi, nhưng lại thật có đạo lý. Đương nhiên, nếu là thể ý niệm cũng chính cái gọi là xuất hồn, sức mạnh tự nhiên khống chế lệch một chút.
Về phần tại sao lại dùng bộ dáng kia xuất hiện, đại khái là do cảnh tượng hiện lên trong đầu phụ nữ lớn tuổi đều là bộ dáng mình xinh đẹp nhất khi còn trẻ.
Cho nên sau khi bà lão qua đời, bệnh của ông bác tự nhiên không trị mà khỏi.
Sự tình kết thúc viên mãn, chính yếu là tôi đã cởi bỏ được nghi vấn trong lòng. Song vẫn còn lại một cái cuối cùng." Lê Chính ngừng lại, không nói nữa. Trái lại Kỷ Nhan cười cười.
"Ý của anh là nói đến nguồn gốc ý niệm con người sinh ra có thực thể hay không, có thật sự có thể tiếp xúc được đến vật thể thật hay không." Lê Chính gật đầu.
"Tôi cũng không biết, kỳ thật thế giới này khó hiểu nhất thường thường chính là bản thân con người. Có rất nhiều người nói tư thế ngủ có thể làm mình thoải mái nhất chính là nghiêng người cong chân và tay lên. Kỳ thật đây là tư thế ban đầu của con người lúc ở trong tử cung cơ thể mẹ, bởi vì loại tư thế này có thể làm cho con người sinh ra cảm giác an toàn nhất.
Có lẽ bà cụ kia cũng là người cho rằng như vậy." Kỷ Nhan nói xong. Tôi nhìn thấy phía trước có hai người quen thuộc đang bước tới.
Không đợi tôi mở miệng, một cánh tay ngọc ngà trắng sáng xinh đẹp mò tới nón Lê Chính đội, bởi vì tóc y vô cùng nổi bật, cho nên ra ngoài nhất định kiên trì đội mũ. Lê Chính và Kỷ Nhan đồng thời nhìn lại.
Chủ nhân bàn tay kia chính là Lý Đa. Nhưng trái lại tôi cực kỳ chờ mong, xem hai anh em này gặp nhau, không biết Lý Đa còn có thể nhận ra được không.
"Tố chất, chú ý tố chất." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở họ, lúc này mới hơi thu liễm lại.
"Sao anh lại biến thành như vậy?" Tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi Lê Chính, đối phương lại không chút phản ứng, tiếp tục ăn ngấu nghiến, mãi đến khi Kỷ Nhan lặp lại lời tôi một lần nữa, y mới dừng lại. Tôi hình như đâu phải người ngoại quốc, chẳng lẽ còn phải phiên dịch?
"Tôi cũng không biết, tựa hồ sau khi Oán Nhai nổ đã cướp đi một phần thời gian của tôi, kết quả tôi trở về trong thân thể nhỏ xíu này, đương nhiên, tôi cũng mất thời gian rất lâu mới thích ứng được, kết quả muốn tìm Kỷ Nhan trước, lại gặp chiếc xe kia, chung quanh ô tô tôi cảm giác được mùi từ Khống Thi Trùng, cho nên một đường đi theo. Cũng ở nhà của Tề gia ẩn núp thật lâu, chuyện về sau anh cũng biết rồi đó."
"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai hả? Là thân thích của anh?" Tôi lại hỏi, song vẻ mặt Lê Chính thay đổi.
"Tôi không có thân nhân nào hết, mặc dù là Lý Đa, tôi cũng hy vọng mối quan hệ giữa tôi và em ấy càng ít càng tốt, tôi chỉ hy vọng em ấy bình an mà sống. Song nếu tôi đoán không lầm, hình như cú nổ của Oán Nhai đã tách thời gian trên người tôi, mà cộng vào trên người gã kia."
Lê Chính ném đôi đũa, lau miệng, ngửa về phía sau tựa trên ghế, thoải mái nhắm mắt lại.
"Mấu chốt hiện giờ là khôi phục cơ thể tôi, sau đó tìm ra gã tiểu nhân trốn trong bóng tối kia."
"Sau đó thì sao?" Kỷ Nhan cười hỏi.
Lê Chính nheo mắt lại, mỉm cười nhìn chằm chằm cậu ấy. Rõ ràng từng chữ nói: "Sau đó sẽ giết cậu. Tôi nhất định phải thắng cậu."
"Tốt lắm, dù sao chí ít bây giờ chúng ta là quan hệ hợp tác đúng chứ." Trên mặt Kỷ Nhan không hề biến hóa, như trước cười cười, ngược lại khiến tôi ngồi một bên, cảm thấy có chút khẩn trương.
"Cứ cho là vậy đi, nếu cậu có thể thanh toán bữa cơm này trước." Y duỗi lưng một cái.
"Không vội, bây giờ không có việc gì, cứ tâm sự đi, cậu hẳn cũng từng gặp rất nhiều chuyện nhỉ, cứ kể nghe chút xem." Kỷ Nhan đã đưa ra mục đích chân chính, Lê Chính kỳ quái nhìn cậu ấy, lại nhìn tôi cũng đang tràn đầy hiếu kỳ, không nhịn được nói, "Được rồi, tôi sẽ kể một câu chuyện về giường."
"Giường?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, giường."
Khi tôi còn đang học trung học, đã từ trong sách mẹ tôi để lại loáng thoáng biết được chút chuyện về phương diện này, tỷ như pháp thuật linh thuật các thứ, nhưng vẫn là giai đoạn lý luận, song rất may, cha của bạn học tôi khi ấy, vừa vặn cung cấp cho tôi một cơ hội, một cơ hội để luyện tập.
Người nọ khoảng 40 tuổi, gia cảnh giàu có, nhưng là gà trống nuôi con. Theo bạn tôi nói, mẹ cậu ta từ sáu năm trước sau khi trốn khỏi nhà thì một chút tin tức cũng không có, mà cha cậu ta cùng ngày ấy mắc quái bệnh.
Đó quả thật là một loại chứng bệnh vô cùng kỳ lạ, từ bên ngoài nhìn không ra có gì bất ổn, nhưng chỉ có một điểm, cha cậu ta không cách nào rời khỏi giường, giường đó từng là giường cha mẹ cậu ta ngủ chung. Nói cách khác, suốt sáu năm, người đàn ông kia đều nằm trên giường, kể cả ăn uống đại tiện.
Quả thực giống như bị liệt không khác gì mấy, nhưng bác sĩ chẩn đoán bệnh xác thực ông ấy bình thường cả, người trong nhà cũng từng cố gắng tách ông ta khỏi giường, nhưng lưng vừa muốn rời ra, người đàn ông liền bắt đầu co giật và khó thở, cũng gào thét sống chết không muốn xuống giường. Kết quả, không thể làm gì khác hơn là mời một bảo mẫu tới, 24h chăm sóc ông ấy.
Bạn tôi cũng vô tình nhắc tới việc này với tôi, việc này cậu ta không kể cho bất cứ ai, dù sao trong nhà có một người cha như vậy không phải chuyện gì vẻ vang, học sinh trung học lại là độ tuổi cực sĩ diện, cho nên cậu ấy chỉ âm thầm nói với tôi, cũng năn nỉ tôi đến nhà cậu ta một chuyến, bởi vì lúc trước tôi từng giúp cậu ấy vài vấn đề nhỏ, tôi đương nhiên đồng ý, bởi vì khi đó đầu óc có chút nóng lên, tự cho rằng chuyện gì cũng không làm khó được mình.
Nhà của người giàu quả nhiên trang hoàng vô cùng hoa lệ, tôi đi theo bạn mình, cơ hồ sợ bản thân đi lạc. Song băng qua hành lang giống như mê cung rồi, tôi đi tới một gian phòng.
Cửa vừa mở ra, tôi liền có cỗ xúc động muốn nôn.
Mặc dù kịp thời dọn dẹp, nhưng bên trong trường kỳ kiềm nén vật bài tiết cùng mùi mốc đồ dùng lâu ngày không thông thoáng chen lẫn vào nhau, thật khó bề tưởng tượng người nọ cư nhiên ở trong một căn phòng suốt sáu năm, không, hẳn là nằm sáu năm, thân thể không hề nhúc nhích.
Ngoại trừ mùi khó ngửi ra, liếc mắt nhìn qua tôi lại không phát hiện có gì không ổn, dù sao vào xem đã rồi nói.
Ông ta quả thực chỉ hơn bốn mươi?
Người trước mắt tôi đây nếu ở bên ngoài gặp bảo ông ta sáu mươi tuổi cũng không ngoa. Tóc rụng giống như thảm cỏ lưa thưa sau trận cầu, cả cái trán giống như bậc thang vậy, những nếp nhăn thật sâu đè mí mắt sụp xuống, khóe miệng còn chảy nước miếng, sáu năm không phơi nắng, da lão hóa tái nhợt ghê gớm, giống như quần áo bị giặt tẩy nhiều lần, nhăn nhíu bạc màu rối tinh rối mù.
Cánh tay lộ ra ngoài cùng lồng ngực trần có nhiều chỗ lốm đốm vết bầm màu tím, khả năng thời gian dài bị đè ép. Song đôi mắt ông ta, lại rất có thần.
Chúng ta nói mắt một người có thần, có thể dễ dàng đọc được thứ gì đó từ người ấy, tôi đã đọc được.
Ông ta rất bối rối, giống như động vật cực kỳ sợ người vậy, cố gắng thử đem thân thể nép vào trong, nhưng thời gian dài bất động, mỡ của ông ta cũng đã nuôi thành một đống lớn, cái loại bộ dáng này rất giống một con rắn béo muốn bò vậy.
Bạn học tôi an ủi cha cậu ấy vài câu, giới thiệu sơ qua thân phận của tôi và mục đích tới chơi, lúc này mới khiến ông ta an tâm.
"Bác à, có phải bác đang sợ hãi hoặc trốn tránh điều gì không? Giường này có chỗ nào đặc biệt sao?" Tôi cẩn thận ngồi vào bên giường, xem ra ông ấy không có ý cự tuyệt, chẳng qua mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không có, ta chẳng qua không muốn rời đi thôi, ta cũng không biết, chỉ cảm thấy một khi rời đi ta sẽ chết, thật đó, ta thật sự có cảm giác rất mãnh liệt." Ông ta rốt cuộc mở miệng nói chuyện, không tồi, rất rõ ràng, tôi sợ nhất là ông ta quên mất cả công năng ngôn ngữ, để hiểu được khá phiền toái.
Tôi lại đứng lên, cẩn thận quan sát cái giường này.
Một cái giường đôi rất bình thường. Ngoại trừ khá đắt ra.
Người giàu có gì mà không đắt chứ, ngay cả bồn cầu dùng vàng tạo ra cũng không phải chuyện mới mẻ gì, dựa theo cách nói của họ, "tiền vàng", đương nhiên cần bồn cầu vàng chứa tiền.
Song dù quý cũng không thể xem là lý do khiến ông ta sợ hãi.
Tôi chú ý tới bộ phận bên cạnh người đàn ông, kia vốn là có chỗ ngủ một người khác, một nửa mặt khác của giường đôi.
"Ngài thường xuyên lật tới lật lui ngủ?" Tôi hỏi. Người đàn ông lắc đầu, ông ta tự giễu nói mình béo thành như vậy, động đậy cũng khó khăn, bình thường chỉ ngủ bên này.
Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng một nửa khác của giường có một dấu hình người ngủ thật sâu.
Hơn nữa từ hình thể đến xem, là của nữ giới vóc dáng cao.
Tôi từ phòng lui ra.
"Vóc người của mẹ cậu rất cao phải không?" Tôi hỏi bạn học, cậu ấy suy nghĩ một chút, khẳng định trả lời: "Đúng vậy, trong trí nhớ tớ vóc dáng mẹ rất cao, cũng rất gầy."
Tôi lại hỏi cậu ấy sáu năm qua không có bất cứ tin tức gì của mẹ mình sao, bạn học như trước lắc đầu, nói mẹ là cô nhi, bạn bè cũng không nhiều, chỉ để lại tờ giấy nói ra nước ngoài rồi, sau đó thì mù mịt không tin tức. Tôi lại hỏi cậu ấy, nếu cha cậu ấy không chịu rời khỏi cái giường kia, vậy họ có nhìn thử xem giường có vấn đề gì hay không. Kết quả bạn học thở dài nói, cha của cậu căn bản không thể rời khỏi cái giường kia, người xa lạ chỉ cần tới gần giường, ông ấy đều sẽ gào thét, hơn nữa giường kia là cha mẹ mua lúc kết hôn, chưa từng để ai khác chạm vào.
Xem ra giường có khả năng không phải nơi phát ra vấn đề.
Tôi về đến nhà, lần lượt tra xét tất cả các sách vở, thậm chí kể cả hỏi một người." Vẻ mặt Lê Chính có chút khinh thường.
"Là Lê đội sao?" Kỷ Nhan hỏi, Lê Chính bất giác gật đầu. Tôi thủy chung không rõ tại sao anh ta đối với Lê đội đã nuôi lớn anh ta lại căm ghét như thế.
"Song dù có là ông ta, cũng không mảy may biết gì về việc này, ngược lại còn truy hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi mặc kệ ông ta. Không thể làm gì khác hơn là quyết định một lần nữa đến nhà bạn học, bởi vì nhà hai đứa gần nhau, tối cùng ngày sau khi ăn cơm xong tôi liền qua đó.
Nhà họ mặc dù giàu có, nhưng rất kỳ quái, không hề mời bất cứ người hầu nào. Chăm sóc ông bác nằm trên giường cũng là làm theo giờ, tuyệt không ở nhà qua đêm. Do đó trong nhà bình thường chỉ có ba người. Bạn tôi cùng với cha cậu ấy và bà nội.
Bà nội cậu ấy nghe nói trước kia là danh nhân trong giới xuất nhập thượng lưu cực kỳ nổi tiếng ở Thượng Hải. Cho nên dù tuổi tác đã lớn, nhưng vẫn duy trì phong độ sạch sẽ tao nhã. Lần trước có gặp qua bà, nhưng không thích nói chuyện, bà cụ da trắng nõn, mặt mũi thanh tú, tóc cũng chải chuốt chỉnh tề. Song bà luôn yêu quý con trai, nhiều lần đến thăm, đều dùng bàn tay gầy trơ xương yêu thương vuốt tóc con trai. Bà nói từ khi con dâu đi rồi, con trai liền biến thành như vậy, khiến trong lòng bà lão vô cùng khổ sở, bà lão cả đời này chỉ có một đứa con trai, có lẽ đối với bà, mặc dù con trai tóc đều đã hoa râm, nhưng trong mắt người mẹ, như trước là đứa trẻ cần sự chăm sóc của mẹ.
Nói vậy trong lòng bà cũng rất khó chịu.
Lúc đến nhà cậu ấy, bạn học có vẻ hơi kinh ngạc, song nhanh chóng đã bị sự phấn chấn thay thế, bởi vì tôi nói với cậu ấy quyết định hôm nay cùng cậu ngủ trong phòng cha cậu, nếu ban ngày không có phát hiện gì dị thường, vậy thử buổi tối xem sao.
Mới đầu bác ấy không bằng lòng lắm, có chút mâu thuẫn, mà bà nội của bạn học lúc tiến vào cũng không vui lắm, nhưng nể mặt cháu trai. Hai đứa trẻ liền trải hai chiếc giường trong phòng ngủ, mùi mặc dù khó ngửi, nhưng quen rồi thì cũng tốt thôi.
Chúng tôi vẫn luôn trò chuyện, song tiếng rất nhỏ, mãi đến khi trên giường vang lên tiếng ngáy, bạn học cũng mệt mỏi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi là tỉnh táo.
Rất kỳ quái, từ khi tôi còn bé tôi đã phát hiện. Tôi có năng lực có thể khống chế giấc ngủ của mình.
Nói cách khác nếu tôi chưa muốn ngủ, tôi có thể liên tục thật lâu không đụng tới giường, hơn nữa không có một chút buồn ngủ, tinh thần như thường, nhưng tiền đề là sau đó phải gia tăng thời gian nghỉ ngơi. Cho nên cùng ngày đó tôi cả tối đều căng mắt, giường chúng tôi ngay phía bên phải giường ông bác, cũng chính là bên trống không kia.
Đúng giờ tắt đèn, nhưng đón lấy ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức rèm, vẫn có thể ngờ ngợ thấy rõ giường.
Nếu cậu không tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào miêu tả của tôi, không cách nào cảm nhận được cảm giác của tôi ngay lúc đó đâu.
Thân thể to mọng của ông bác theo hô hấp cùng nhô lên xẹp xuống, giống như ngọn núi thịt đang hoạt động vậy. Nhưng mà, làm tôi kinh dị chính là trên chỗ giường bên cạnh đáng lẽ chưa ai từng ngủ lại xuất hiện một dấu ấn.
Hơn nữa là cái loại từ nông sang sâu này, thật giống như có người chậm rãi từ bên giường nằm xuống ngủ vậy.
Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khăn trải giường phủ trên người ông bác cũng dần dần phồng lên, thành hình người. Từ bên trong khăn trải giường thần kỳ xuất hiện một cánh tay, thon dài mà trắng nõn, giống như cột đá cẩm thạch màu trắng ngà chống đỡ thần điện Hy Lạp cổ vậy.
Kia rõ ràng là tay của phụ nữ.
Cái tay kia xuyên qua ngọn núi thịt cực lớn, linh hoạt như rắn. Bàn tay luồn vào dưới nách ông bác. Đại khái là từ một bên khác vươn đến.
Tiếp theo, vốn nghiêng người ngủ ông bác lật lại, cả người nằm sấp. Người trong khăn trải giường chậm rãi mấp máy, đem thân thể thong thả nhét vào chính giữa phía dưới thân thể ông bác và giường mềm mại.
Cái loại vận động này giống như con sứa, chầm chậm mà sức thật lớn. Không lâu sau, thứ kia đã xuyên qua phía sau lưng ông bác. Nói cách khác, ông bác đã hoàn toàn nằm trên một cái đệm thịt.
Bị một người mập mạp như thế đè nặng, đổi lại là ai cũng sẽ không thoải mái.
Đương nhiên, tiền đề nếu bị đè nặng là người.
Hai cánh tay trắng nõn từ dưới thân ông bác duỗi ra, cánh tay từ bên ngoài gắt gao siết lại. Đồng dạng, mặc dù thong thả, nhưng lại dị thường kiên quyết, tựa hồ căn bản không cách nào ngăn cản. Phảng phất như bạn đứng giữa hai bức tường, bức tường chậm rãi khép lại, bạn không có chút biện pháp nào.
Hô hấp của ông bác bắt đầu cấp tốc, mặc dù tôi nhìn không thấy được bộ dáng ông ấy, nhưng ngực bị sợi dây siết càng ngày càng chặt như thế, đừng nói người mập mạp như ông ta, đổi lại là tôi cũng không chịu nổi.
Cánh tay kia mềm mại, nhưng cứng cỏi. Tôi đang buồn bực một cánh tay nữ tính như thế sao có thể siết lấy một thân thể nam tính. Nhưng về sau mới bắt đầu, cánh tay đã thật sâu lõm vào trong thịt ông bác.
Rốt cuộc đã biết nơi phát ra vết bầm tím trên cánh tay và ngực mà ban ngày nhìn thấy.
Tiếng hít thở dồn dập như ống nước vừa tắt vừa khàn mà liên tục. Cánh tay nọ vẫn đang gắt gao siết chặt thân thể của cha bạn tôi, đích xác giống như con trăn, gắt gao quấn quanh.
Chẳng lẽ muốn siết chết tươi ông ta?
Tôi thử lay tỉnh bạn mình, nhưng phát hiện hoàn toàn vô dụng, cậu ấy hoàn toàn ngủ như lợn chết vậy.
Tôi đành phải rón rén đứng dậy, đến gần chiếc giường nọ.
Dần dần đến gần ông ấy tôi muốn gỡ cánh tay trên người ông ta ra. Tay tôi duỗi về phía cánh tay trắng nõn nọ.
Cánh tay lập tức thả lỏng, cư nhiên thoát khỏi thân thể ông bác, mà siết lấy cổ tay tôi. Bị dọa giật mình tôi còn chưa kịp phản ứng. Cảm giác chỗ cổ tay đau đến dị thường. Sức lực của cánh tay kia lại có thể lớn như thế. Giống như kìm sắt vậy.
Tôi liều mạng muốn giãy khỏi cánh tay kia, nhưng đầu ngón tay thon dài gắt gao siết lấy, ánh trăng ngoài cửa sổ đã thay đổi góc độ, thẳng tắp bắn vào.
Từ dưới cái đầu đã bị siết đến phát tím của ông bác, lộ ra nửa đầu.
Ánh trăng màu bạc vừa vặn chiếu lên mặt người nọ, nửa bên mặt.
Tôi sẽ không quên khuôn mặt nọ. Chính xác ra là khuôn mặt nữ giới vô cùng xinh đẹp.
Nhưng sự xinh đẹp này tôi tình nguyện chưa từng thấy qua. Đôi mắt cô ta mở thật to nhìn chằm chằm tôi, tóc dài đen thùi từng sợi từng sợi phủ bên cái trán bóng lóang, cạnh miệng có một nốt ruồi mỹ nhân không lớn, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười ấm áp. Màu da nhẵn nhụi trắng bóng, nhưng dưới ánh trăng chiếu xạ lại làm tôi kinh sợ cực kỳ.
Người phụ nữ này là ai? Trong lòng tôi hoảng sợ tự hỏi, chẳng lẽ là mẹ của bạn tôi?
Nhưng không đợi tôi há miệng gọi người, tôi cảm giác cổ tay mình bị rút một chút, cả thân thể ngã sấp bên giường, vừa vặn bên cạnh ông bác, mà khuôn mặt kia đã cách mặt tôi rất gần.
Tôi gọi không thành tiếng, vì một tay khác đã bưng kín miệng tôi.
Lạnh buốt, môi tựa như chà trên khối băng, đông lạnh đến có chút tê dại. Cô ta cứ thế một tay bụm miệng tôi, một tay khác kéo cổ tay tôi, mặt tôi chậm rãi tới gần mặt cô ta.
Chỉ còn vài cen-ti-mét nữa, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở của cô ta.
Nhưng tôi không cảm giác được, người phụ nữ trước mắt này tựa như tượng sáp vậy.
Cổ họng cô ta chuyển động, phát ra tiếng nuốt ừng ực, chậm rãi mở môi kề bên lỗ tai tôi nhẹ nhàng nói.
"Phiền ngài chăm sóc con ta, phiền ngài rồi."
Thanh âm rất êm ái, tràn ngập nhu tình.
Vừa nói xong, cổ tay và miệng lập tức dễ chịu không ít, vừa ngẩng đầu lại nhìn, nào còn phụ nữ gì, ông bác đang ngủ say, dường như hết thảy chưa từng xảy ra vậy.
Thật sự chưa hề phát sinh chuyện gì sao? Tôi vuốt trái tim còn đang đập dữ dội của mình hỏi. Môi mang theo hàn khí và vết bầm tím trên cổ tay nói cho tôi biết đây không phải giấc mơ.
Một đêm không chợp mắt, cũng không phải tự mình khống chế, thật sự ngủ không được, kỳ thật sau này sự nghiệp tôi trải qua dần dần nhiều hơn, hung hiểm cũng có, nhưng không có loại cảm giác kinh hãi thế này nữa, song có thể vì khi đó còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu trải qua loại chuyện này, đương nhiên khắc sâu ấn tượng.
Sau hừng đông ông bác thức dậy sớm nhất, lúc này người làm công cũng đúng giờ tới, lúc này ông ta rửa mặt ăn cơm. Ông ta ngoại trừ nói cánh tay và ngực có chút mỏi ra, ký ức gì cũng không có.
Bà nội của bạn tôi cũng thức rất sớm, chiếu lệ còng lưng đến thăm, cùng ông bác trò chuyện an ủi xong lại đi ra. Bạn tôi nói cho tôi biết bà nội cậu ấy quen dậy rất sớm, đại khái lúc tuổi còn trẻ đã dưỡng thành thói quen, cho nên lớn tuổi vậy rồi, da và tướng mạo đều chăm sóc rất tốt.
"Bà chỉ lo lắng cho cha tớ, mỗi lần nhìn thấy ông như vậy đều nhịn không được rơi lệ lắc đầu." Bạn tôi thở dài. Đích xác, không sợ mắc bệnh, chỉ sợ mắc bệnh gì cũng không biết. Tôi vốn định kể chuyện tối qua, nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt xuống, mạo muội nói ra, chỉ làm người ta thêm lo lắng mà thôi.
Cái giường nọ, thật sự quá tà môn. Nhưng đổi giường là không có khả năng. Tôi nhận định tối qua nhìn thấy chính là người mẹ đã mất tích của bạn tôi, nếu có thể tìm được tư liệu về mẹ cậu ấy, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện phiền toái này.
Nhưng bắt đầu điều tra từ đâu đây.
Tôi thậm chí vận dụng quan hệ cá nhân, giúp tra xét hộ tịch, nhưng đối với tung tích của mẹ bạn tôi vẫn như cũ không mảy may biết được gì. Trong đầu tôi chợt hiện ra một ý nghĩ.
Có lẽ mẹ cậu ấy khả năng đã sớm không còn trên nhân thế nữa. Hơn nữa đêm đó không phải bà ấy còn dặn dò tôi sao, hy vọng tôi giúp chăm sóc con trai bà.
Như vậy xem chừng là một người mẹ lưu luyến con trai không muốn rời nhỉ." Lê Chính nói, đột nhiên dừng lại cắn môi dưới. Tôi nhìn Kỷ Nhan, sắc mặt cậu ấy ảm đạm, xem ra hai người đều đang nhớ tới mẹ mình, tôi đành cúi đầu không nói.
Kẻ đang có vĩnh viễn sẽ không thể nhận thức được tâm lý của kẻ mất đi.
Lê Chính rốt cuộc tiếp tục nói: "Tôi liền tìm tất cả những bộ sách mà tôi biết, cũng không có đáp án chính xác về việc này. Mỗi lần hỏi bạn học, cậu ấy cứ thở dài nói cha cậu ấy đã lâu mỗi buổi sáng đều than tay và ngực rất đau.
Tôi cũng không nói gì, đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
Chuyện kỳ quái này quấy rầy tôi nửa năm, nào ngờ có một ngày, tôi nhận được một tin tức làm tôi kinh ngạc.
Mẹ của bạn học tôi cư nhiên đã trở lại.
Khi bạn học tôi hưng phấn nói cho tôi biết tin tức này, tôi đã bị dọa giật mình, hỏi lại cậu ấy lần nữa có chắc không.
"Đương nhiên chắc chắn nhất định cùng khẳng định cùng hai lần phủ định!" Cậu ấy phấn chấn trả lời, cũng nói hôm qua mình còn cùng mẹ mới từ nước ngoài trở về đi ăn cơm. Cậu ấy vui vẻ đưa bức ảnh của mẹ mình cho tôi xem.
Quả thật là một người mẹ rất đẹp.
Nhưng tuyệt đối không phải người phụ nữ đêm đó tôi đã gặp!
Tôi đêm đó nhìn thấy đến tột cùng là ai? Hoặc nói là thứ gì?
Mẹ của bạn học tôi chỉ ở lại vài ngày, không lâu sau lại đi, trước khi đi bà muốn đi gặp chồng cũ, nghe nói họ đã làm thủ tục ly hôn, nhưng bị bà nội ngăn cản, bà cũng đành phải trở về.
Tôi như trước bị chuyện đêm đó quấy nhiễu, cũng không lâu sau, tôi nghe bạn học nói, bà nội cậu ta bệnh nặng. Lại không chịu đến bệnh viện, nói chết cũng phải nằm lại bộ xương già này ở nhà, cậu ấy gấp đến không còn cách nào, hy vọng tôi có thể qua đó giúp một tay, nghĩ thầm cũng khó trách, nhà họ đã sớm cắt đứt liên lạc với thân thích.
Người có tiền liền đông như trẩy hội, hoặc sẽ bị các thân thích phỉ nhổ. Xem ra bạn học thuộc về vế sau, nghe nói đám thân thích vay tiền này phần lớn bị bà nội cậu ấy sau khi cho khoản tiền thì đuổi mắng, sau lưng bị nguyền rủa không ít. Nhà họ sở dĩ có tiền, kỳ thật đều dựa vào gia sản bà cụ trước kia kinh doanh khổ cực tích góp.
Bà cụ so với lần trước khi tôi đến đã già yếu không ít, mặc dù đang trạng thái hôn mê, nhưng vẫn như cũ gọi nhũ danh của con trai. Tôi vừa qua đó, đã bị bà kéo tay lại.
Cảm giác tương đối quen thuộc.
Không ngờ tới một bà cụ cận kề cái chết cư nhiên lực tay lớn như vậy.
"Con à!" Bà khàn giọng gọi một câu, tiếng la thê lương mà chấn động tâm can kia khiến tôi bị dọa giật mình.
Sau khi hô lên một câu, ý thức bà lão tựa hồ đã thanh tỉnh không ít, nhìn cháu trai, lại nhìn tôi, mang theo ánh mắt khẩn cầu.
"Phiền ngài chăm sóc con tôi, phiền ngài." Tôi nghe xong thân thể chấn động.
Bà cụ đã tắt thở, cánh tay bắt lấy tôi trước khi chết kia cũng vô lực buông lỏng. Nhìn mặt bà tôi lại tràn ngập nghi hoặc, khóe miệng cũng không có nốt ruồi mà.
Giúp bạn tôi xử lý xong tang sự. Tôi ngạc nhiên phát hiện ông bác cư nhiên đã có thể xuống giường. Cuộc sống ràng buộc giữa ông ấy và chiếc giường phảng phất đã bị chém đứt, những khó chịu cũng đã biến mất, chỉ có điều ông ấy phải mất lượng lớn thời gian rèn luyện thân thể giảm béo.
Mặc dù bà nội đã qua đời, nhưng cha mình một lần nữa khôi phục khỏe mạnh, cũng khiến bạn tôi vui mừng lấn át bi thương. Không lâu sau, mẹ cậu ấy lại trở về, mặc dù không tái hôn, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tốt với ông bác.
Khi tôi lại tới nhà cậu ấy làm khách, nhịn không được hỏi có hình của bà cụ lúc còn trẻ không, bạn tôi suy nghĩ hồi lâu, nói có, vì vậy lục lọi một trận, cậu ấy lấy ra album hình đã rất cũ.
Tôi nhìn bức ảnh sườn xám.
Người phụ nữ bên trong trẻ tuổi xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi, nàng chính là người phụ nữ đêm đó tôi từng gặp.
"Tại sao bà nội cậu về sau không có nốt ruồi nữa?" Tôi chỉ vào bức ảnh hỏi.
"Nghe nói khi đó lưu hành nốt ruồi mỹ nhân, bà nội thích mỗi ngày đeo một cái giả." Bạn học lẩm bẩm trả lời.
Hóa ra là giả, hóa ra người phụ nữ kia cư nhiên là bà nội của bạn tôi.
Trong lúc trò chuyện với mẹ của bạn tôi, tôi lại biết chút sự tình.
"Mẹ chồng dì quả thực có chút cưng chiều con trai bà. Thậm chí tới mức khó có thể dễ dàng tha thứ cho hoàn cảnh của dì, vô luận dì làm gì bà đều chướng mắt, dì cùng ba nó phát sinh chút to tiếng hoặc cãi vã bà đều ngang ngược đứng ra chỉ trích, đồ ăn bà cũng ghét bỏ dì làm không tốt, trong mắt bà không có phép bất cứ ai cướp đi địa vị trong suy nghĩ của con trai bà." Mẹ của bạn tôi kể chi tiết.
"Theo lời chồng cũ dì nói, anh ấy trước khi lên trung học, đều ngủ cùng mẹ, bố chồng dì mất sớm, mẹ chồng dì ở vậy nuôi con không hề tái hôn, đích xác không dễ dàng, nhưng như vậy tựa hồ cũng có chút bệnh tâm lý, bà rất thích ở trên giường ôm con, dỗ con ngủ, mãi đến khi con trai bà cũng có chút phiền chán mới thôi. Cuối cùng dì thật sự chịu không được, không thể làm gì khác hơn là trốn khỏi nhà, ra nước ngoài."
Tôi rốt cuộc hiểu được ngọn nguồn sự tình.
Bà cụ vô cùng lo lắng cho con trai mình, mới đầu con trai bà vì vợ bỏ đi mà bị bệnh, ý niệm của bà cư nhiên nhập vào cái giường kia, bà cụ cố chấp nghĩ rằng chỉ cần giống như trước đây, ôm con trai sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Buổi tối bị ôm như vậy, khiến thân thể bác cư nhiên sinh ra ỷ lại với giường, tựa như đứa trẻ ỷ lại vào ngực người mẹ vậy, nói ra cũng khó bề tưởng nổi, nhưng lại thật có đạo lý. Đương nhiên, nếu là thể ý niệm cũng chính cái gọi là xuất hồn, sức mạnh tự nhiên khống chế lệch một chút.
Về phần tại sao lại dùng bộ dáng kia xuất hiện, đại khái là do cảnh tượng hiện lên trong đầu phụ nữ lớn tuổi đều là bộ dáng mình xinh đẹp nhất khi còn trẻ.
Cho nên sau khi bà lão qua đời, bệnh của ông bác tự nhiên không trị mà khỏi.
Sự tình kết thúc viên mãn, chính yếu là tôi đã cởi bỏ được nghi vấn trong lòng. Song vẫn còn lại một cái cuối cùng." Lê Chính ngừng lại, không nói nữa. Trái lại Kỷ Nhan cười cười.
"Ý của anh là nói đến nguồn gốc ý niệm con người sinh ra có thực thể hay không, có thật sự có thể tiếp xúc được đến vật thể thật hay không." Lê Chính gật đầu.
"Tôi cũng không biết, kỳ thật thế giới này khó hiểu nhất thường thường chính là bản thân con người. Có rất nhiều người nói tư thế ngủ có thể làm mình thoải mái nhất chính là nghiêng người cong chân và tay lên. Kỳ thật đây là tư thế ban đầu của con người lúc ở trong tử cung cơ thể mẹ, bởi vì loại tư thế này có thể làm cho con người sinh ra cảm giác an toàn nhất.
Có lẽ bà cụ kia cũng là người cho rằng như vậy." Kỷ Nhan nói xong. Tôi nhìn thấy phía trước có hai người quen thuộc đang bước tới.
Không đợi tôi mở miệng, một cánh tay ngọc ngà trắng sáng xinh đẹp mò tới nón Lê Chính đội, bởi vì tóc y vô cùng nổi bật, cho nên ra ngoài nhất định kiên trì đội mũ. Lê Chính và Kỷ Nhan đồng thời nhìn lại.
Chủ nhân bàn tay kia chính là Lý Đa. Nhưng trái lại tôi cực kỳ chờ mong, xem hai anh em này gặp nhau, không biết Lý Đa còn có thể nhận ra được không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook