Đầu đông ở thành phố này vẫn rất đẹp, mặc dù có chút lạnh, nhưng hai người có thể uống chút rượu nóng ăn chút thức nhắm cũng không tệ lắm.

Qua một hồi, trên đầu Kỷ Nhan cũng có thể thấy một ít hơi trắng bốc lên, tôi phỏng chừng mình cũng vậy, cởi áo ngoài ra lại tiếp tục uống. Kỷ Nhan bưng ly rượu, bỗng dưng lại thả xuống.

"Chúng ta hình như đã lâu không tụ họp cùng một chỗ uống rượu chuyện trò giống vậy rồi."

"Đúng thế, tớ vẫn rất hoài niệm những câu chuyện cậu kể lúc hè đấy." Tôi nâng ly uống cạn, cảm giác cay xè từ miệng đến yết hầu rồi chảy thẳng xuống dạ dày, sau đó nhanh chóng hòa tan trong máu chảy về cái góc xó xỉnh trong cơ thể.

"Vốn muốn ra ngoài du ngoạn một chuyến, nhưng xảy ra chuyện quặng mỏ cũng không còn tâm tình nữa, không thể làm gì khác hơn là trở về, song dọc đường vẫn nghe được rất nhiều câu chuyện." Kỷ Nhan lại rót một ly rượu.

"Ồ? Tớ sợ cậu tâm tình không tốt, cho nên không hỏi cậu, đó rốt cuộc là câu chuyện thế nào?" Tôi cũng giúp mình rót đầy một chén, chợt phát hiện tôi đã có chút men say.

"Chữ Hán của quốc gia chúng ta thật sự vô cùng kỳ diệu đấy." Kỷ Nhan nửa cười dùng tay chấm chút rượu, viết lên bàn một chữ, tôi vừa nhìn, là chữ "Nợ".

"Đây chẳng phải là chữ nợ sao? Có gì kỳ diệu chứ?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Cậu xem, chữ 'Nợ' này chính là một chữ 'nhân' thêm vào một chữ 'trách', nói đúng ra là, nợ chính là trách nhiệm của con người. Có nhiều khi con người thiếu nợ chính là vì không thực hiện trách nhiệm của mình. Khi tớ ở trên xe lửa, ngồi bên cạnh tớ là một giáo viên, đêm dài nhàm chán, chúng tớ kể chuyện cho nhau nghe, câu chuyện này là ông ấy kể cho tớ biết.

Ông giáo này hơn 50 tuổi, vừa vặn đang đến vùng khác dự họp giảng dạy và nghiên cứu, ông ấy thấy tớ không vui, vì vậy chủ động bắt chuyện, ông ấy họ Ngô, chúng ta tạm gọi ông ấy là thầy Ngô đi.

Thầy Ngô kể câu chuyện về nợ, ông nói trường học của ông từng xảy ra một việc thế này.

Khi đó hình như là năm 91, vừa vặn tiến hành Chiến Tranh Vùng Vịnh, đó là một ngôi trường trung học, các học sinh đều khoảng 14 15 tuổi, đều đang ở độ tuổi chơi đùa liều lĩnh, chiến tranh bên ngoài tựa hồ trở thành chất xúc tác của chúng, trong trường học hiện tượng tụ tập đánh nhau liên tiếp xuất hiện, lãnh đạo trường, nhất là đầu của chủ nhiệm kỷ luật đều sắp phát nổ, vì vậy trong cơn tức giận, đặt ra một nội quy trường học, một khi đánh nhau bị phát hiện, trách nhiệm toàn bộ sẽ đổ cho phía động thủ trước. Nghe chừng cũng có chút đạo lý, nhưng vẫn xảy ra chuyện.

(Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 [cũng gọi là Chiến tranh vịnh Ba Tư hay Chiến dịch Bão táp Sa mạc] là một cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần 30 quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo và được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giải phóng Kuwait --- Theo Wiki)

Hôm ấy phòng làm việc của hiệu trưởng vẫn yên tĩnh như trước đây, bỗng dưng dưới lầu bắt đầu ầm ĩ, tiếp theo là tiếng gào tê tâm liệt phế, khi đó nơi lãnh đạo trường làm việc chính là tòa nhà cũ vào thập niên 50 trước kia, tương đối âm u, bên ngoài mặc dù là mùa hè nóng cháy, bước vào lập tức liền tối mịt hơn nữa nhiệt độ cũng giảm xuống, từng có giáo viên kiến nghị, nhưng cân nhắc vấn đề kinh phí bị hiệu trưởng từ chối, hơn nữa hiệu trưởng còn hay nói đùa rằng nơi này mát mẻ, mùa hè làm việc rất thoải mái.

Nhưng hôm nay sẽ không hề dễ chịu nữa.

Mấy người đàn ông trung niên nâng một bộ thi thể, cùng một người đàn bà khóc sướt mướt vọt vào, hiệu trưởng kinh hãi. Mấy người đàn ông xông tới muốn đánh hiệu trưởng, may mà bị ngăn cản, phòng làm việc này giống như nước đổ chảo dầu, nổ tung. Hỏi ra mới biết, nguyên lai đứa bé này sau hôm qua đánh nhau về nhà lại đột nhiên đột tử. Hơn nữa sự tình này giáo viên chủ nhiệm cũng biết.

Hiệu trưởng gọi chủ nhiệm kỷ luật tới, mấy người kia vừa nhìn thấy ông ta, lập tức nhào tới cho ăn đánh ngay. Chủ nhiệm kỷ luật bị đánh mặt mày toàn máu, răng cửa phía trước cũng rụng mất. Lần thứ hai bị kéo ra, người đàn bà khóc lóc trầy trật kéo cái xác đã có chút bốc mùi kia đến giữa đám người, sau đó ngồi dưới đất chỉ vào chủ nhiệm kỷ luật bị thương mắng chửi.

Hóa ra khi ấy đứa bé này thường xuyên bị người ta vây đánh, trong một lần đánh trả trùng hợp bị chủ nhiệm kỷ luật bắt gặp, hỏi ra, những đứa khác đều nói là đứa bé này động thủ trước, vì vậy chủ nhiệm kỷ luật lập tức xử phạt nó, nhưng không phạt mấy đứa khác. Kết quả sau việc này, học sinh kia mỗi ngày đều bị bạn học bắt nạt ẩu đả, khổ không thể tả, nếu đánh trả, ngược lại bị giáo viên xử phạt, mà đám học sinh bắt nạt nó thấy loại tình trạng giày vò này càng hưng phấn, kết quả có lẽ trong lúc đánh nhau ngày hôm qua, đá bị thương nội tạng của đứa bé, dẫn đến mất máu quá nhiều mà bỏ mạng. Mắt đứa bé cũng không hề nhắm lại, vì mùa hè, lộ ra cánh tay và đùi có thể nhìn thấy rõ ràng nhiều vết máu bầm. Chủ nhiệm kỷ luật không nói được một lời đứng bên cạnh, chịu đựng sự mắng nhiếc của họ hàng thân thuộc người chết.

Cuối cùng hiệu trưởng nhìn không được nữa.

"Các người rốt cuộc muốn thế nào đây? Sự việc đã xảy ra, chung quy vẫn phải dàn xếp, chủ nhiệm cũng là vì muốn hoàn cảnh học tập của trường được cải thiện, mặc dù trách nhiệm khiển trách sai, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, dù sao vẫn phải dàn xếp." Lời của hiệu trưởng khiến thân quyến tạm thời ổn định lại, qua một hồi, một người vóc dáng cao nhất trong đó, vừa rồi đánh đấm cũng hung ác nhất đứng dậy, một đôi mắt tam giác, một cái mũi bã rượu đo đỏ thật to.

"Cháu trai tôi nếu không có cái nội quy chó má của ông căn bản sẽ không bị đánh chết tươi như vậy, ông phải nghiêm trị hung thủ, vả lại phải công khai xin lỗi trước bài vị của cháu tôi, còn phải nâng linh cữu chịu tang ba tháng, và bồi thường." Chủ nhiệm kỷ luật nghe xong, cũng tức giận.

"Những thứ khác tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ cố gắng bồi thường tổn thất của các người, nhưng nâng linh cữu chịu tang tuyệt đối không thể, tôi chết cũng không đáp ứng." Nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nắm đấm.

Hai bên lại bắt đầu tranh chấp, cuối cùng ngay cả cảnh sát cũng tới, về sau còn cãi lên tòa, kết quả hiển nhiên là yêu cầu của người chết bị bác bỏ, ngày tuyên án đó, thân quyến người chết hung tợn nhìn chủ nhiệm kỷ luật, nhìn đến nỗi ông ta phát hoảng.

Sau khi tuyên án trở về trường, chủ nhiệm kỷ luật mới vừa trở lại phòng làm việc, đột nhiên những người đó lại tới, các giáo viên khác trong phòng làm việc ngăn cản, họ không thể tiếp cận chủ nhiệm kỷ luật, nhưng chú của người chết kia cư nhiên ném vào ông ta một vật thể hình cầu, bởi vì được bọc vải, chủ nhiệm kỷ luật cũng không biết là gì, hơn nữa vừa vặn đón lấy ôm vào trong ngực.

Mở vải ra, đời này chủ nhiệm kỷ luật cũng không thể nào quên được cảnh tượng khi ấy.

Bên trong là một đầu người máu me đầm đìa, chính là của đứa bé kia, đầu người nằm trong lòng chủ nhiệm, đôi mắt trừng thật to, khuôn mặt trắng xanh đã thối rữa, đầu người há hốc mồm trống hoác lộ ra hàm răng trắng.

Chủ nhiệm kỷ luật ọe một tiếng ném đầu người đi, rồi phun ra. Xa xa ông chú của người chết cao giọng gào với vào, "Mày trốn được pháp luật, trốn không khỏi lương tâm đâu! Mày nhìn thấy rồi chứ? Mày cả đời đều thiếu nợ nó, mày trả không hết đâu!" Nói rồi lại bắt đầu chửi bới, kết quả bị đám người đẩy ra ngoài, trong phòng làm việc trống rỗng chỉ còn chủ nhiệm kỷ luật đang nôn cơ hồ muốn kiệt sức cùng cái đầu người lăn trên mặt đất.

Chủ nhiệm kỷ luật sau khi ói xong ngồi bệt dưới đất, cái đầu người cũng ngừng lăn, vừa vặn đối diện ông ta, hơn nữa mặt đối mặt.

Quạt trần cũ kỹ trên đầu cọt kẹt kêu vang, chủ nhiệm kỷ luật thở hồng hộc trên sàn nhà, gió mát từng trận, mặc dù là giữa trưa, nhưng phòng làm việc vẫn như cũ rất u ám, chủ nhiệm nhìn cái đầu người bỗng dưng cảm thấy rùng mình, bởi vì ông ta dường như nhìn thấy đầu người nở nụ cười.

Đích xác đã nở nụ cười, chủ nhiệm kỷ luật dụi mắt nhìn kỹ, đầu người quả nhiên không giống với vẻ mặt vừa rồi nữa, khóe miệng có chút nhếch lên, đôi mắt cũng mị lên. Nhưng nụ cười này càng giống như nụ cười trào phúng, nụ cười khinh miệt hơn. Chủ nhiệm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, rú lên quái dị vùng chạy khỏi phòng làm việc, kết quả đâm đầu đụng phải ngực một người.

Người này là con gái ông ta, học lớp 12 trường này, thành tích ưu tú, hơn nữa tướng mạo thanh thuần, chủ nhiệm kỷ luật thường xuyên vì cô bé mà kiêu ngạo, bạn bè khắp nơi đều khen ngợi con gái ông ta.

"Ba à, làm sao vậy? Con nghe bạn học nói ba xảy ra chuyện, cho nên mới đến gặp ba." Con gái dịu dàng đỡ ông, chủ nhiệm kỷ luật lúc này mới hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn chỉ vào trong nói: "Đầu người, đầu người, đầu người kia đang cười." Cô con gái kỳ quái đỡ ông ta đi vào, cũng nhìn thấy đầu người trên mặt đất, bị dọa nói không nên lời, chủ nhiệm kỷ luật càng không dám nhìn nữa.

"Ba à, thế này là sao? Hơn nữa đầu người kia không có cười mà?" Chủ nhiệm kỷ luật nghe con gái lắp bắp nói xong chậm rãi quay đầu, kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng đầu người đang cười giờ bỗng dưng lại không cười nữa. Có lẽ chỉ là ảo giác. Cô con gái của chủ nhiệm ngược lại sợ hãi, chủ nhiệm an ủi con gái mình một chút, bảo cô bé trở về đi học. Sự việc chậm rãi lắng xuống, mặc dù phụ huynh vẫn còn đến trường náo loạn, song về sau cũng không tới nữa, thời gian thoáng cái đã qua bốn năm, chủ nhiệm cảm thấy cái bóng của sự kiện kia đè nặng, liền từ chức, làm một giáo viên bình thường. Song để tiện cho việc kể, chúng ta cứ gọi ông ấy là chủ nhiệm đi.

Con gái ông ta cũng như kỳ vọng của những người khác, thi đậu đại học nổi tiếng, hơn nữa thành tích ưu tú nhưng khi gần tốt nghiệp, ông nhận được một cú điện thoại, điện thoại là giáo viên của cô con gái gọi tới, bên trong lo lắng nói, con gái ông tựa hồ thoáng cái đã phát điên.

Lúc nhận được tin chủ nhiệm kỷ luật cơ hồ cũng phát điên. Ông lập tức xin nghỉ phép, cùng vợ cả đêm ngồi xe lửa chạy đến thành phố con gái ông học, bởi vì quá xa, ông mặc dù rất mệt nhọc lo lắng, nhưng vẫn ngủ thiếp trên xe. Trong mộng ông lại thấy đầu người kia, hết sức rõ ràng, mặc dù đã bốn năm, phảng phất như ngay trước mắt vậy. Đầu người há miệng phun ra một chữ, 'Nợ'. Giật nảy mình, chủ nhiệm kỷ luật tỉnh dậy, hóa ra đã đến trạm, hai vợ chồng bất chấp hành trình cực khổ, chạy thẳng tới bệnh viện.

Cùng bạn học và giáo viên của con gái nói chuyện một hồi mới biết, vốn học yên ổn, cô bé đột nhiên phát điên gào to "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng," Hơn nữa giọng rất khô khốc, căn bản không phải cảm giác bình thường, bạn học và giáo viên không thể làm gì khác hơn là đè cô bé lại, nhưng cô bé sức lực kinh người, cư nhiên giãy thoát, vọt ra khỏi cửa muốn nhảy lầu, may thay được bạn học và giáo viên ngăn cản, đưa đến bệnh viện, cho nên giáo viên mới gọi điện thoại cho gia đình chủ nhiệm bảo ông chạy suốt đêm tới. Song bác sĩ nói hiện giờ vừa tiêm thuốc ngủ, phải chờ vào thăm sau.

Chủ nhiệm nghe xong mặt lập tức u ám, ông nghĩ ngay tới chuyện 4 năm trước, nhưng ông lại bỏ ngay ý niệm này trong đầu, ông không tin quỷ thần, lại càng không tin còn phải chờ vài năm sau mới trả thù. Ông cho rằng con gái mình hẳn là áp lực học quá lớn dẫn đến tinh thần thường xuyên căng thẳng, bạn học và giáo viên đều ra về, hai vợ chồng vào phòng bệnh.

Cô con gái yên lặng nằm trên giường bệnh, ánh trăng sáng tỏ bên ngoài lọt vào phòng chiếu trên khuôn mặt sắc sảo của cô bé. Lòng chủ nhiệm kỷ luật một trận chua xót, con gái mình nâng niu cư nhiên tới nông nỗi này. Vợ ở một bên khóc, chủ nhiệm bảo bà ra ngoài cho tỉnh táo lại, bởi vì ông muốn ở lại một mình cùng con gái.

Đóng cửa lại, trong phòng cũng chỉ còn hai cha con, hiệu lực của thuốc phỏng chừng còn chưa tan, chủ nhiệm quyết định canh chừng bên cạnh cô bé, chờ con gái tỉnh lại sẽ nói chuyện đàng hoàng, khuyên bảo cô. Chủ nhiệm vừa mới xoay người muốn ngồi xuống lại nhìn thấy con gái cư nhiên đứng sau lưng mình. Ông giật mình không nhỏ, theo lý thuốc an thần sẽ không mất hiệu lực nhanh như vậy chứ, nhưng cẩn thận nhìn con gái, tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhu hòa.

"Ba à, con rất sợ." Cô con gái đột nhiên òa khóc, chui vào lòng cha mình, chủ nhiệm không thể làm gì khác hơn là vuốt mái tóc dài của con gái an ủi cô, lúc này bà mẹ bên ngoài cũng nghe tiếng đi vào, người một nhà ôm nhau mà khóc, qua một hồi, con gái chủ nhiệm mới bình tĩnh lại.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Chủ nhiệm hỏi. Cô con gái đứt quãng nói, mấy năm này kỳ thật cô vẫn luôn gặp ác mộng, mơ thấy một người khuôn mặt không rõ lắm chìa tay ra với cô, tựa hồ muốn đòi gì đó, nhưng lại nghe không rõ lắm. Tiếp theo là bình thường luôn hữu ý vô ý sẽ phải chịu rất nhiều oan ức, kể cả học tập, cuộc sống tình cảm vân vân. Ngày đó đi học, cũng là bạn trai đột nhiên gọi điện thoại đến, mấy ngày nay hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng lần này chàng trai bỗng dưng nói chia tay, hơn nữa không có lý do gì, nói xong liền ngắt máy. Cô con gái chợt cảm thấy tinh thần sụp đổ, uất ức áp lực nhiều năm qua thoáng cái bộc phát, bên tai chợt nghe có người nói những lời "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng" này, tiếp đó cái gì cũng không nhớ được nữa, sau đó tỉnh lại đã ở trên giường bệnh.

Chủ nhiệm nghe xong, an ủi con gái, cũng nói chờ bệnh con gái khá lên cả gia đình sẽ về nhà, cô con gái ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Nhìn thấy con gái không còn gì đáng ngại, chủ nhiệm bảo vợ mua chút thức ăn, đồng thời đến bộ tài chính bệnh viện trả viện phí. Còn mình thì ngồi bên giường con gái, nhìn con chậm rãi ngủ thiếp đi, bản thân chủ nhiệm cũng thoáng mơ màng. Không biết qua bao lâu, chủ nhiệm cảm thấy có gì đó vẩy lên mặt mình, tựa hồ là nước, mắt chủ nhiệm mệt mỏi không mở lên nổi, nghĩ thầm chẳng lẽ cửa sổ không đóng mưa tạt vào sao? Tiếp theo ông nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ, hoặc có thể nói là rú lên, ông giật mình mở mắt, con gái mình đang không chút biểu cảm ngồi trên giường, điên cuồng xé xuống mái tóc dài xinh đẹp của mình, hơn nữa đem tóc kéo theo da đầu và máu nhét vào miệng, giống như đang nhấm nháp mỹ vị vậy. Vừa rồi văng lên mặt ông không phải nước mưa, mà là máu của cô con gái!

Chủ nhiệm ngây dại, song phản ứng đầu tiên vẫn là tiến tới ngăn cản con gái, ông bắt lấy hai tay cô con gái, nhưng không ngờ sức cô bé cực lớn, cơ hồ muốn giãy thoát, may mà bác sĩ và y tá chạy tới, vài người khống chế, con gái chủ nhiệm mới bị ghìm xuống giường, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cha mình, trong miệng còn ngậm tóc, nhưng như trước hàm hồ không rõ quát: "Nợ mày thiếu, mày phải trả!" Chủ nhiệm nghe rõ ràng.

Bác sĩ quấn chặt cô bé lại, hơn nữa tiêm thuốc an thần, còn dùng thắt lưng da trói tay chân cô. Vợ chồng chủ nhiệm vội hỏi bác sĩ về bệnh tình của đứa con.

"Không khả quan lắm, tinh thần cô bé chấn động rất lớn, hơn nữa có tính công kích, bệnh nhân như vậy rất hiếm thấy, cô bé có khuynh hướng tự hại mình, các vị tốt nhất nên đưa cô bé đến bệnh viện tâm thần, trị liệu thêm nữa." Nói xong bác sĩ ra ngoài, vợ chủ nhiệm nghe xong đau khổ tột cùng, thoáng cái đã té xỉu. Chủ nhiệm thì cắn chặt môi, ôm vợ, chịu đựng không để mình khóc thành tiếng.

Quãng thời gian kế tiếp, vợ chồng chủ nhiệm cơ hồ dốc toàn lực chữa trị cho bệnh của con gái, mặc dù còn nhiều lần phát tác, nhưng chậm rãi dưới sự tác động của gia đình cư nhiên tốt hẳn lên, cuối cùng bệnh viện thông báo chủ nhiệm, cô con gái đã hoàn toàn khỏe mạnh. Thời điểm xuất viện, đã cách ngày đầu phát bệnh đó gần ba năm.

Nếu cô con gái đã khỏi bệnh, chủ nhiệm lại trở về với cương vị giáo dục, ba năm này ông thường xuyên xin nghỉ chăm sóc con gái, người trong nháy mắt già hẳn đi, song mọi người đều biết nỗi khó khăn của ông cũng không so đo, đám học trò rất thích giờ học của ông, cho nên ông vừa dạy lại cũng hết lòng đi học.

Sự việc cuối cùng chậm rãi tốt hơn, trong lòng chủ nhiệm nghĩ như vậy, hố có khó mấy cũng có thể bước qua. Nhưng ông đã quên, không phải ai cũng có thể bước qua được.

Mấy ngày nay trường học quyết định tân trang sửa sang lại phòng làm việc, nhưng không thể làm lúc đang làm việc, đành phải nhân lúc nghỉ trưa tranh thủ đổi cửa kính hoặc chà sơn bên ngoài, mấy ngày nay đầu chủ nhiệm đều bị tiếng ồn làm cho nhức cả đầu, thường xuyên quên đem đồ. Như mọi ngày lại một buổi chiều mùa hè, chủ nhiệm chưa về nhà ăn cơm, vợ về thăm quê, trong nhà chỉ còn hai cha con, cô con gái đã hoàn toàn khỏe lại, ít nhất chủ nhiệm cho là thế, thậm chí ông còn muốn giới thiệu đối tượng cho con gái. Lần này ông nhìn bao công văn mình mang theo một chút, phát hiện một phần giáo trình quan trọng cư nhiên không mang, ông đành phải gọi điện thoại cho con gái, bảo cô bé mang tới, cô con gái đáp ứng.

Nhà của chủ nhiệm cách trường rất gần, cho nên ông trực tiếp đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn, đồng thời đợi con gái. Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc của cô con gái xuất hiện trước mặt mình, cầm trong tay một món đồ, hẳn là giáo trình của mình, ông vui vẻ bước xuống lầu, đi đón con gái.

Lúc xuống lầu, vừa muốn ra ngoài, ông đột nhiên lảo đảo một cái, tựa hồ bị cái gì đó đẩy một chút, thân thể nghiêng xuống, lúc này con gái ông đang ở phía trước cách ông hơn mười thước, nhìn thấy ông sắp ngã sấp xuống, vội vàng chạy tới. Ông cũng nhìn thấy cô con gái, khoảng cách hai người gần là thế.

Cùng lúc đó ngay trên lầu, một thợ sửa lắp thủy tinh đang chuẩn bị đem một tấm thủy tinh khảm vào, một nửa khác của anh ta còn có một tấm thủy tinh. Bỗng dưng cảm thấy mắt mũi tối sầm, thủy tinh trong tay bay thẳng xuống cửa dưới lầu.

Bịch một tiếng, thủy tinh rơi giữa chủ nhiệm và cô con gái, vừa vặn thiếu chút nữa nện trên đầu con gái chủ nhiệm, hai người giật nảy mình. Chủ nhiệm lúc này té lăn trên đất, cô con gái vội vàng chạy sang một bước khom lưng cúi đầu muốn đỡ cha lên, chủ nhiệm cũng đưa tay, lúc này tấm thủy tinh thứ hai lại rơi xuống, giống như máy chém đã xử tử vua Louis 16, cô con gái của chủ nhiệm ngay trước mặt chủ nhiệm bị thủy tinh rơi xuống chém đứt đầu.

Tốc độ cực nhanh, nét ân cần trên mặt cô con gái còn chưa kịp biến mất, máu như suối mở đập phun trào dội vào mặt chủ nhiệm, ông hoàn toàn đông cứng, toàn thân đều là máu của con gái, cái đầu nọ giống như bảy năm trước, rơi vào lòng ông. Như bảy năm trước mang theo nụ cười mỉm.

Chủ nhiệm loáng thoáng nghe được tiếng nói bên tai: "Nợ mày thiếu, mày sớm muộn cũng phải trả."

Thầy Ngô sau khi kể xong, tớ cũng không nhịn được mà đánh bò cạp, tớ không biết có phải do học sinh đã chết kia, hay hết thảy chỉ là trùng hợp, nhưng gia đình chủ nhiệm này thật quá đáng thương." Kỷ Nhan nói, lại uống cạn một ly, cả người còn run lẩy bẩy.

"Là thật sao?" Tôi nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên, sau khi tớ nghe xong cũng lập tức hỏi thế, tớ thậm chí hoài nghi thầy Ngô này chính là chủ nhiệm kỷ luật kia, nhưng ông ta lập tức nhoẻn miệng cười: "Thật thì sao, giả thì thế nào, tóm lại chuyện gì đã xảy ra đều là quá khứ, suy nghĩ duy nhất của chủ nhiệm kỷ luật kia là muốn tiếp tục quãng đời còn lại của mình để làm tốt công việc giáo dục, hoàn thành trách nhiệm của mình."

Tớ nhìn miệng ông ta, hàm răng rất đầy đủ à. Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, về sau mơ màng một hồi, thoắt cái đã tới giờ cơm, tớ nhìn thấy thầy Ngô cẩn thận tháo răng cửa giả trong miệng xuống, bắt đầu chậm rãi ăn cơm. Ông ta nhìn tớ giật mình, lại chậm rãi nói: "Chuyện đã qua rồi, hố có khó mấy cũng có thể bước qua."

Tôi cũng giật mình nhìn Kỷ Nhan, hơi men tựa hồ cũng b hết. Kỷ Nhan lại ngẩng đầu than vãn: "Nếu trách nhiệm là nợ, vậy người có trách nhiệm càng lớn sống càng mệt chết được."

"Ừ." Tôi cũng đồng ý gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương