Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
-
Chương 14: Nhóm bảy người
Tôi từ trước đến giờ luôn không thích bệnh viện, chán ghét khi vào cửa đã nghe thấy luồng mùi thuốc gay mũi kia. Song Kỷ Nhan vì cứu tôi mà bị thương tôi hiển nhiên không thể giả bộ xem như người không có liên quan gì. Buổi tối hết ca tôi liền chạy tới bệnh viện, nhìn đồng hồ, cũng đã gần 9h. Phòng bệnh của Kỷ Nhan ở lầu sáu.
Đẩy cửa ra, Lạc Lôi đã ở đó, đang giúp Kỷ Nhan gọt táo, vừa tiến đến Kỷ Nhan liền nhìn thấy tôi, ngoắc gọi tôi sang đó ngồi. Cậu ấy có tiền, ở đều là phòng đơn cách biệt. Kỳ thật chân của cậu ấy bị thương không nghiêm trọng, nhưng mất máu quá nhiều, mặc dù cậu ấy kiên trì muốn xuất viện nhưng tôi và Lạc Lôi muốn cậu ấy ở lại thêm mấy ngày nữa.
"Thật là nhàm chán mà, người có tính cách như tớ bắt tớ nằm viện quả thực chẳng khác nào ngồi tù." Kỷ Nhan cảm khái nhận táo, cắn một miếng lớn. Lạc Lôi cười cười, lấy nước rửa sạch dao.
"Bác sĩ nói, ở mấy ngày nữa là được rồi. Nhưng anh thật đúng là dũng mãnh đó, trên chân chảy máu còn chạy đường dài như vậy."
Tôi ngượng ngùng nhìn Kỷ Nhan. "Thật đúng là đã thiệt thòi cho cậu rồi, nếu không giờ tớ đã trở thành người thiên cổ."
Lạc Lôi cũng nhìn nhìn tôi, hơi có chút trách cứ. "Nếu các anh thích mạo hiểm như vậy thật không biết còn mấy cái mạng để bù vào đâu."
Ngoài cửa sổ đổ xuống trận mưa to, rất ầm ĩ, tôi chán ghét trời mưa, bởi vì rất nhiều người nói, mưa là những giọt lệ hối hận của người chết không muốn rời bỏ nhân thế. Kỷ Nhan dùng gối dựa vào ngồi dậy. "Các cậu đã ở đây, tớ dứt khoát kể một câu chuyện đi." Nói đến chuyện xưa, tôi liền hiếu kỳ ngồi xuống, Lạc Lôi cũng mặc áo khoác vào, ngồi bên cạnh tôi vây quanh Kỷ Nhan.
"Tham ăn, tham lam, lười biếng, kiêu ngạo, dâm dục, nóng nảy, ghen ghét là những loại hành vi ác của nhân loại trong đạo Thiên Chúa, hơn nữa mỗi một loại tính ác đều tương ứng với một ác quỷ, ác quỷ dựa vào mặt đen tối của nội tâm con người mà tồn tại, nói cách khác, nếu một người có loại hành vi ác kể trên, vậy ác quỷ sẽ xuất hiện.
Phương đông kỳ thật cũng có truyền thuyết tương tự. Nghe nói mỗi khi đến ngày thứ 5 đầu tiên của tháng 8, sau 10h khuya, ở ngã tư đường sẽ xuất hiện bảy người. Bọn họ giống như người mù vậy người sau vươn tay trái gác lên vai người trước, do người đầu tiên dẫn đường, họ mặc quần áo giống nhau như đúc —— Áo tơi cũ nát màu đen, đầu đội nón lá, đi chân trần. Tay phải mang theo đèn lồng, người đi đầu cầm gậy trúc.
Nghe đâu, chưa ai từng gặp họ. Bởi vì phàm là nhìn thấy họ mà lại từng xúc phạm đến bảy thứ ác tính của con người sẽ bị họ túm đến đảm đương thế thân sau đó vĩnh viễn đi lại trên nhân thế, mãi cho đến khi bạn có thể tìm tới người kế tiếp.
Ngày đó tớ một mình đi trong bóng đêm. Có đôi khi tớ thích tản bộ về đêm. Như vậy có thể tránh tiếp xúc với đông người, có lẽ có liên quan đến việc tớ chán ghét sự huyên náo. Tớ biết truyền thuyết nhóm bảy người. Ngày đó vừa vặn là ngày thứ 5 đầu tiên trong tháng 8. Mới đầu thời tiết còn rất tốt, song lại nổi lên trận mưa to kỳ lạ. Khi đó tớ đã chạy tới ngoại ô, ven đường đã vắng bóng người, bắt đầu còn có một hai ngọn đèn, về sau cái gì cũng không nhìn thấy nữa, tớ lại là người cực kỳ không muốn trở về chỗ cũ, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng vừa tránh mưa vừa nhìn có chỗ nào có thể tá túc một đêm không. Lúc tránh cơn mưa to nhìn thấy xa xa cư nhiên còn ánh đèn mờ. Tớ ôm tâm tư muốn thử xem đập vang cửa. Nếu tớ biết lần đập cửa này thiếu chút nữa đã mất toi mạng mình, tớ sẵn lòng dầm mưa cả đêm.
Mở cửa chính là một người đàn ông trung niên. Thân hình cao lớn, đứng đó cơ hồ cao hơn tớ cả một khúc. Cậu biết tớ mặc dù không tính là khôi ngô nhưng giữa những người thường cũng xem như khá cao rồi. Trong bóng đêm mịt mù này nhìn thấy hắn tớ đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi.
Hắn mình trần, mặc một cái quần cộc tứ giác màu đen, hiếu kỳ nhìn tớ. Người đàn ông này rất béo, trên bộ ngực to mọng mọc đầy lông xoăn tít màu đen. Sẹo lồi hai bên mặt đã sạm xuống, ngũ quan giống như nhồi trong một đống bột mì vậy, đôi mắt nho nhỏ, cơ hồ nhìn không thấy mũi. Tướng mạo hắn khiến tớ rất quen thuộc, tớ nhớ ra rồi, mặt mũi hắn rất giống một loại chó nuôi, hình như tên là chó mặt xệ. Tớ đứng ở đó rất khó xử. Cơ hồ quên cả dự tính ban đầu. Đại khái giằng co qua vài giây như vậy. Trong nhà truyền ra tiếng của một nữ giới, đại khái là người đàn ông lâu như vậy không lên tiếng nên cảm thấy kinh ngạc, người đàn ông kia không nhịn được đáp lại một câu sau đó đổi giọng hỏi tôi.
"Ngài có chuyện gì sao? Mưa to như vậy ngài còn lang thang bên ngoài à." Mặc dù mặt mũi tương đối hung ác, nhưng nói chuyện lại rất lễ phép. Tớ vội vàng nói cho hắn biết tớ là một người qua đường, bởi vì mưa to muốn trú lại ở nhà hắn một chút. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoài nghi, cũng khó trách, ai chịu để một người xa lạ ngủ lại chứ. Tớ vội trình giấy tờ của mình, cũng lấy ra một ít tiền cho hắn. Người đàn ông trung niên nhìn tiền trong tay tớ, con mắt bắn ra vẻ muốn cướp lấy.
"Được được, ngài cứ ở ngay sân sau đi, tôi giúp ngài dọn giường, ngủ tạm một đêm nhé." Nói rồi dẫn tớ vào. Trong phòng tương đối rộng rãi cũng rất ấm áp. Đi qua gian phòng phía trước tớ nhìn thấy một bệ máy trộn cùng rất nhiều bột mì, xem ra hai người này dựa vào buôn bán mì sợi kiếm sống. Bên trong là phòng ngủ. Trên giường lớn bên trái có một cô gái trẻ tuổi đang nằm, tớ chỉ nhìn thoáng qua, cô ta mặc rất ít đồ, hoặc nói kỳ thật không mặc gì, chỉ tùy ý quấn một cái mền trên người, thấy tớ tiến đến, sợ lui vào góc, một tay khác vội vàng lục quần áo mình. Tớ xấu hổ quay đầu. Vách tường ố vàng đã mọc đầy mốc vàng như mặt người mắc bệnh gan, được một tờ lịch treo tường hình nữ giới cũ nát tùy tiện dán lên, xà ngang của căn nhà treo một bóng đèn, ánh sáng tối mờ khiến người ta cảm thấy tựa hồ tùy thời đều sẽ lụi tắt.
Cô gái không ngừng trách cứ người đàn ông mang người lạ vào mà không nói một tiếng, tiếp đó dùng ánh mắt liếc xéo tớ. Tớ được dẫn đến sân sau, nói là sân sau, kỳ thật chỉ là một cái lán phủ rơm rạ, đại khái cũng chỉ vài mét vuông, đơn sơ nhưng coi như cũng bền chắc, cư nhiên không hắt nước mưa, tay nghề không tồi. Người đàn ông trung niên mang đến một cái giường xếp, vừa vặn trải xuống, lại lấy từ nơi nào đó một cái chăn ném cho tớ. Lập tức vồn vã hỏi tớ có đói không, nếu đói thì sẽ làm chút gì đó cho tớ ăn. Tớ cảm thất rất vui vẻ, nguyên tưởng rằng thói đời nóng lạnh, không ngờ vẫn có người tốt bụng như vậy. Tớ nhẹ nhàng cự tuyệt, bởi vì tớ không thích ăn đêm lắm, như vậy dễ béo phì, hơn nữa đối với phản ứng tư duy cũng không tốt. Người đàn ông thấy tớ từ chối, lẩm bẩm một câu, thất vọng đi vào buồng trong. Tiếp theo lại nghe thấy tiếng cô gái bất mãn cùng tiếng lấy lòng của người đàn ông. Sau đó là một trận tiếng nhai nuốt và mùi thịt.
Bên ngoài mưa càng đổ càng lớn, thanh âm như thác lũ vậy. Tớ ngủ không được, nhưng vẫn cố gắng nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải lên đường, tớ ép buộc mình thả lỏng người.
Không biết mơ màng qua bao lâu, bỗng dưng một trận sấm rền đánh thức tớ, tớ vô thức nhìn đồng hồ đeo tay một chút, màn hình dạ quang phía trên hiển thị 10h10'. Tớ xoay người muốn tiếp tục ngủ một chút, kết quả trong mông lung lại chứng kiến một bóng người cao lớn đứng trước mặt tớ. Tớ giật nảy mình, ngồi dậy.
Bên ngoài lại một đường chớp lóe lên, tớ nương theo ánh sáng thấy được. Người đàn ông trung niên mang khuôn mặt dữ tợn tựa như ác ma đứng trước giường tớ, mặc dù chỉ là một giây, nhưng tớ vẫn thấy được con dao phay sáng loáng trên tay hắn.
Tớ biết hắn muốn làm gì, nhưng chúng tớ cũng không hề động đậy, tớ như trước ngồi trên giường, hắn thì đứng bên cạnh.
"Ngươi đòi tiền ta có thể cho ngươi, cần gì lấy mạng ta chứ?" Tớ muốn cố gắng giữ tỉnh táo, gấp gáp phẫn nộ khiếp đảm trong lúc nguy cấp đều sẽ khiến bạn mất mạng.
Người đàn ông cười lạnh vài cái, "Tiền? Mày bảo tao thả mày, sau đó mày sẽ tìm cảnh sát đến, mày cho tao là thằng ngu à? Giết mày rồi tiền đương nhiên là của tao, dù sao lão tử cũng không phải lần đầu phạm tội này." Nói rồi. Tớ mặc dù nhìn không thấy, nhưng một chút ánh sáng yếu ớt trên dao phay, lóe lên hàn quang kinh người.
"Xem ra căn nhà này của ngươi là một hắc điếm." Tớ nói xong câu này lập tức lăn vào góc lều, tận lực giữ một khoảng cách. Tớ biết sức hắn lớn hơn tớ, dùng vũ lực tớ căn bản không phải đối thủ.
"Chớ né nha, nơi này như miếng đậu hũ lớn, tao tùy tiện bắt bậy bắt bạ cũng cũng thể chém chết mày, mày cam chịu nộp mạng đi, ai bảo nửa đêm nửa hôm đi lung tung, thật sự là từ trên trời té xuống con vịt béo. Hahaha." Người đàn ông bắt đầu cười như điên. Tiếng cười kia giống như tiếng chuông báo tử vậy, lòng tớ nghĩ chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng ở nơi này?
Đèn bên trong đột ngột bật sáng, cô gái khoác áo ngoài chấm hoa chạy ra, chống hai tay lạnh lùng nhìn người đàn ông một chút, lại nhìn tớ một chút, ánh mắt kia thật đúng là như nhà tớ khi năm mới đầu bếp nhìn mấy con heo dê đợi giết thịt vậy.
"Nhanh nhẹn chút, chúng ta còn phải làm việc, sáng chút nữa tiểu nhị của cửa hàng bánh bao Trương Ký sẽ đến, chúng ta phải làm đủ số bánh bao cho nhà người ta, hắc hắc, thật đúng là nhân thịt dâng đến tận cửa." Tớ vốn còn gửi gắm chút hy vọng vào cô gái này, hiện giờ xem ra không có khả năng nữa rồi, tớ lập tức nhớ tới nghe đồn có bán bánh bao nhân thịt người, khi đó chỉ cho rằng là chuyện tiếu lâm, nào ngờ thời đại này thật là truyền nhân nhật y bát của Tôn Nhị Nương.
(Tiêu: y bát là áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)
"Tên này nhìn qua có chút ngông nghênh, khả năng là một tay lão luyện đây." Tên béo đem dao xoay trong tay, nhìn tớ nói với cô ả kia.
Hiện giờ tớ phải đối mặt không chỉ với mình tên béo, ả kia không biết từ nơi nào lấy ra một cái chày cán bột, chậm rãi di chuyển về phía sau tớ. Tớ không thể di chuyển, vừa động dao của tên béo sẽ rít gào chém rơi đầu tớ, nhưng không động chày cán bột của ả cũng sẽ vung sang đây. Thời gian từng giây trôi qua. Trên đầu tớ bắt đầu chảy mồ hôi.
Ngay khi ba người đang giằng co trong lán cỏ. Bên ngoài nổi một trận sấm rền, sấm này không giống với trước kia, bởi vì nó cực kỳ trầm, ba người chúng tớ cũng nhịn không được run rẩy, tất cả mọi người cảm giác được một trận lạnh lẽo, tớ nhìn thấy cô ả khép chặt quần áo lại, bất an đảo mắt nhìn quanh, cô ả đã chạy sang bên cạnh tớ.
Tớ thừa dịp khi tên béo ngây người, bật hướng một góc lều đánh tới, tớ đã nhìn thật lâu, chỉ có chỗ kia có thấm nước, cho nên từ đó đi ra ngoài hẳn sẽ dễ dàng nhất. Quả nhiên, tớ tông ra, lại dùng sức thật mạnh, lăn vài vòng trên mặt đất xong, còn trầy xước trán, mưa to bên ngoài lập tức dội tớ ướt sũng, tớ quay đầu nhìn lại, quả nhiên tên béo và cô ả kia cũng đã đuổi tới, tớ vội vàng đứng dậy muốn chạy, nhưng tớ vừa đứng lên liền không nhấc nổi chân nữa, bởi vì tớ thấy được, một luồng chớp lóe qua, rõ ràng chiếu sáng bảy người trước mặt tớ. Bọn họ dàn hàng đứng ngay trước mặt tớ.
Áo tơi, nón lá, nhóm bảy người.
Tớ kinh ngạc nói không nên lời, hóa ra truyền thuyết là thật. Hơn nữa nhóm bảy người nếu tồn tại, vậy họ không cách nào bị tiêu diệt được, họ vốn là thể tập hợp những mặt tối của con người, giống như sự tồn tại của bán thần vậy, cũng không phải pháp thuật gì gì đó có thể trừ. Tớ không nhìn thấy được khuôn mặt dưới nón lá, nhưng tớ có thể cảm giác được loại hơi thở tử vong nồng nặc này.
Hai người phía sau đã chạy sang, hiển nhiên bọn họ không biết sự đáng sợ của nhóm bảy người.
"Mày cho rằng đã tìm được người giúp?" Tên béo hơi hổn hển, gã nhìn một người cầm gậy trong đó, cười to: "Lão tử ngay cả đám mù này cũng giết làm nhân bánh bao luôn." Nói rồi cầm dao vọt tới. Vẫn là ả đàn bà tựa hồ cảm giác được sự bất an, vùi về sau mấy bước, muốn kéo tên béo, nhưng trên người tên béo trơn bóng, ả cũng không kéo được.
Tớ vọt sang một bên, tên béo vọt thẳng tới, dao nhoáng cái đã bổ tới vai phải của người cầm đầu, tên béo cười đắc ý. Nhưng hắn rất nhanh liền cười không nổi nữa, nụ cười giống như đọng lại trên mặt hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy mặt của người nọ, hơn nữa nhóm bảy người kể cả người bị chém kia tựa hồ một chút phản ứng cũng không có, tựa như tượng điêu khắc vậy.
Tên béo dùng sức muốn rút dao ra, nhưng làm thế nào cũng không nhổ ra được, hắn muốn buông tay, nhưng dao tựa hồ đã cùng hắn gắn liền thành một thể.
"Kẻ tham ăn, hình phạt trướng bụng." Tớ nghe thấy thanh âm của người cầm đầu trầm thấp mà cứng lạnh như đá tảng, tiếp theo bảy người lần lượt bắt được tay chân và đầu của tên béo, những người còn lại vạch miệng tên béo ra. Tên béo gào lên cứu mạng như heo thọc tiết, đưa mắt nhìn về hướng ả đàn bà kia, cô ả lúc này đã bị dọa đến không nói nổi, khuôn mặt vốn trắng nõn nay đã thành trắng bệch, ả đứng đó, nước mưa theo tóc chảy xuống, một tay đặt trên ngực, một tay che miệng, đôi mắt mở thật to nhìn tên béo.
Họ lật tên béo lại, tiếp theo một người cào đất trên mặt đất lên không ngừng nhét vào trong miệng tên béo đang thống khổ gào to, nhưng căn bản không cách nào phản kháng. Tớ nhìn tình cảnh này đến quên cả chạy trốn, nhìn họ như nhồi vịt mà nhét đất vào bụng tên béo. Lập tức sau đó mặt tên béo đã biến thành màu gan heo, bụng dường như cũng tròn vo.
Tiếng khóc gào của tên béo quanh quẩn trên vùng ngoại ô trống trải. Thanh âm càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng chỉ còn nhỏ giọng thầm thì, nhưng bảy người này vẫn cứ hướng miệng hắn nhét đất vào, mãi cho đến khi tên béo co quắp vài cái, bất động, không còn thanh âm gì nữa. Tớ hoảng sợ nhìn bảy người kia. Người đầu tiên trên vai còn cắm con dao kia đột nhiên run bật lên, cả người như khối băng hòa tan trong mưa, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Ngay sau khi tớ nhìn thấy một màn kia. Tớ quả thực không thể tin nổi vào mắt mình, cái bụng của tên béo bắt đầu mấp máy, bên trong tựa hồ có gì đó muốn chui ra vậy, tớ cảm giác cảnh tượng nọ cũng giống như trong phim Alien vậy.
(Tiêu: Ồ thì ra tác giả cũng có coi Alien XD các bạn ai chưa coi cũng nên coi đi 4 phần lun hay lắm XD)
Phảng phất như phá xác vậy, bụng tên béo rốt cuộc cũng phát ra tiếng vang giống như vải bị xé rách, tiếp đó một bàn tay từ giữa cái khe duỗi ra, nói là tay, không bằng nói là xương thì thích hợp hơn, ngay sau khi cánh tay vươn ra là bả vai, sau đó là đầu lâu. Cả người từ trong bụng chui ra, tương tự bộ dáng của người vừa rồi biến mất, chẳng qua khắp nơi trên cơ thể đều là nội tạng và máu thịt của tên béo, tí tách treo trên người. Tớ cơ hồ nôn ra. Mưa đã tạnh, ánh trăng cũng đã ló dạng. Dưới ánh trăng trên cơ thể người nọ cư nhiên còn treo thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày của tên béo.
Họ lại đứng một hàng, ngoại trừ tên béo giương miệng rộng, mặt che kín bùn đất kia. Phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì lại trở về trạng thái như con tò he. Ả đàn bà lúc này tựa hồ đã hoàn toàn sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn thi thể của tên béo không nhúc nhích nổi. Tớ gắng gượng đứng dậy, nhưng trước sau vẫn không đi được. Nhóm bảy người bỗng dưng đồng loạt xoay người, xếp thành một hàng dài đi về hướng tớ.
Càng ngày càng gần.
Thẳng đến khi cách tớ một khoảng chừng hơn một người thì dừng lại, sau đó bất động. Tớ biết họ đang quan sát tớ. Khi ấy tớ cơ hồ đã không còn cảm giác được gì nữa, phảng phất như linh hồn đã bị hút ra vậy. Qua một lát, họ lại đi, sát qua bên người tớ, còn đụng vai từng người, chậm rãi biến mất trong bóng đêm nồng đậm. Ngẫm lại cũng buồn cười, tên béo phỏng chừng đã giết không ít người, nhưng không ngờ tới khiến hắn mất mạng lại chính là thói quen ăn uống quá độ của hắn, phỏng chừng hắn đến chết cũng không hiểu được.
Tớ biết mọi thứ đã kết thúc. Cách đó không xa thi thể của tên béo thảm không nỡ nhìn. Ả đàn bà kia cũng điên rồi. Tớ trở về lán cỏ tìm được hành lý củ mình, đi trước gọi điện thoại cho cảnh sát, sau đó lại ra đi.
Tớ tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy đã kết thúc, nhưng ngày thứ 5 đầu tiên của tháng 8 vào năm thứ hai, họ cư nhiên lại xuất hiện. Năm ấy vừa mới tốt nghiệp, cha cũng ngã bệnh, trong lòng vô cùng cáu kỉnh, buổi tối tớ một mình tản bộ gần nhà hút thuốc. Hoàn toàn chẳng biết thời gian đã đến khuya. Cũng như một năm trước, trời lại đổ mưa to không báo trước. Vừa vặn ven đường có một chòi nghỉ mát, tớ đi vào đó. Ngày ấy so với đêm hè bình thường lạnh hơn nhiều, tớ chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay, cảm thấy có chút lạnh, vì vậy khoanh chặt hai tay ngồi trong chòi nghỉ mát chờ tạnh mưa.
Đột nhiên ngửi được một cỗ mùi nước hoa rẻ tiền gay mũi, tớ chán ghét xoay đầu, nhìn thấy một cô gái hơn 20 tuổi mặc áo ngực trễ bó sát người cùng váy ngắn. Cô gái trang điểm rất đậm, tóc uốn vàng tùy ý xõa tung, mặc dù trẻ tuổi, nhưng dựa vào ánh sáng gần đó vẫn nhìn thấy được dưới lớp trang điểm dày của cô ta là sự uể oải và phóng túng, phía trên vành mắt đen xì mặc dù đã dậm phấn thật dày, nhưng vẫn như cũ nhìn thấy được. Cô ta tựa hồ cũng đã nhìn thấy tớ, sững sốt một chút, lập tức cười hì hì đi về hướng tớ.
Chòi nghỉ mát không lớn, không đợi cô ta sang đây, mũi tớ đã sắp chịu không nổi nữa.
"Anh trai à, trễ như vậy còn ở bên ngoài à, chơi với em chút nha, hai bên đều hời." Cô gái đến gần, đôi môi tô son đỏ chót trêu ghẹo nói, hóa ra cô ta là một em gà móng đỏ. Tớ có chút phiền não, đừng nói cha tớ đang bệnh nặng, mặc dù không phải, tớ cũng không có loại sở thích này, tớ đương nhiên khoát khoát tay với cô ta, xoay mặt sang chỗ khác, thân thể cũng di chuyển ra hướng ngoài. Cô ta cũng không chịu buông tha, cư nhiên ngồi sát bên cạnh tớ, kéo tay tớ, đầu nhích lại gần.
"Anh trai à, nhìn đại chút đi, có thể thử trước xem sao mà, em còn trẻ lắm đó." Nói rồi cư nhiên cầm tay tớ đưa lên sờ ngực cô ta. Tớ có chút tức giận, giãy khỏi tay cô ta, chòi nghỉ mát lại chật hẹp, tớ sợ cô ta cứ dây dưa, dứt khoát đứng sát rìa chòi nghỉ mát, mưa đã lớn hơn, còn thêm cả gió, quất lên mặt tớ.
"Không thích thì thôi, bày đặt cái gì!" Cô ta tựa hồ cũng có chút bất mãn. Hai người chúng tớ cứ thế im ắng đứng ở chòi nghỉ mát.
Qua một lát, chợt nghe thấy giọng nói nhiệt tình của cô gái, hoặc như là đang nói với tớ: "Ôi chao, bên kia có thêm mấy người tới nữa, tôi không tin bà đây không câu được một đứa, kệ xác đứa ngốc nhà mày." Tớ không quay đầu lại, nghĩ chắc lại mấy người nữa đến tránh mưa.
"Mấy anh ơi, tay nghề em rất thạo, giá cả lại phải chăng." Cô ta lại chèo kéo khách. Tớ chợt cảm thấy sau lưng rất lạnh, cực kỳ lạnh, theo lý có người tiến vào sao mình một chút cảm giác cũng không có, hơn nữa tiếng động gì cũng không nghe được. Tôi mạnh xoay người.
Quả nhiên lại là họ.
Cùng ngày này một năm sau, tớ lại nhìn thấy họ. Nhóm bảy người một chút thay đổi cũng không có, họ đứng lại bên cạnh chòi nghỉ mát, nhìn cô gái điếm đang trêu ghẹo bừa bãi kia, cô gái kia đã cởi quần áo xuống, cơ hồ lộ ra cả nửa người trên. Cô ta tựa hồ rất bối rối, có lẽ nghĩ đám người này sao một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này một người trong đó bước ra, túm tóc cô gái kia, trong miệng hắn lẩm bẩm: "Kẻ dâm dục, chịu hình phạt rút da." Cô gái sợ hãi, lớn tiếng kêu đau muốn tránh ra, nhưng xem chừng tựa hồ là phí công. Mấy người khác lại bắt lấy tứ chi của cô gái. Một người còn lại đưa tay duỗi về hướng đầu cô gái.
Tớ ngơ ngác nhìn họ hành hình. Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Cô gái thống khổ đưa mắt nhìn về hướng tớ.
"Anh ơi, cứu em, cứu em." Nói còn chưa hết, bàn tay với móng thật dài màu đen đã cắm vào da đầu.
Lại tiếng rít thống khổ, nhưng chỉ kêu một tiếng, bởi vì miệng của cô ta đã bị một người bên cạnh dùng gậy trúc đâm xuyên qua, máu tươi như suối phun bắn ra bốn phía, trong mắt cô gái đều là nước mắt, hai chân bị đè lại tuyệt vọng co quắp. Nhưng việc kế tiếp lại khiến cô ta càng thêm thống khổ.
Bàn tay vói vào trong da đầu nhanh chóng rạch mở một lỗ hổng lớn, tiếp theo cái tay còn lại cũng cắm vào, sau đó cả bộ da người giống như cởi quần áo mà xé rách, da người rướm máu bị họ vứt khắp nơi, tôi không dám nhìn nữa, trước kia từng nghe nói thời chiến tranh Việt Nam đội du kích Việt Cộng từng áp dụng loại phương pháp lột da người này với tù nhân, không ngờ tới hôm nay lại được thấy tận mắt, hơn nữa cô gái còn chưa chết, mất đi da cô ấy lại phải khổ sổ sống thêm vài phút nữa.
(Tiêu: vấn đề này ko biết rõ thật hư ra sao, nhưng tốt nhất ko tranh luận về vấn đề chính trị trong blog mình nhé mấy bạn :D)
Da người mỏng manh kia bị họ ném xuống đất. Người thực hiện việc lột da lạnh lùng đứng bên cạnh cô gái, khi cô ta ngừng giãy giụa tắt thở, hắn kéo quần áo xuống, nón lá cũng cởi xuống, bên trong liền như không khí vậy, mỗi một kiện đồ hắn tháo ra hắn liền mất đi một phần thân thể, chờ sau khi toàn bộ quần áo đã cởi xong, hắn cũng đã biến mất. Những người còn lại cư nhiên còn một tay chắp lại với nhau. Lúc này thi thể cô gái mất da đứng dậy, mặc vào quần áo đội nón vào xong lại đứng trong đội ngũ. Nhóm bảy người lần thứ hai đứng trước mặt tớ, có lẽ tớ là người duy nhất đã từng nhìn thấy họ mà còn sống, nhưng lần này thì sao đây?
Kế tiếp, có phải sẽ đến lượt tớ không? Cũng giống năm ngoái, tớ ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có, bởi vì tớ biết đây chẳng qua chỉ phí công, tớ cứ như vậy đứng ngốc ở đó, ven đường rất an tĩnh, ngay cả xe cộ qua lại cũng không, nơi này chỉ có một mình tớ.
Họ cứ như vậy đối diện tớ, như gần, rồi lại như xa xôi đến thế, máu tươi trên mặt đất nhắc nhở tớ, nếu họ nguyện ý, tùy thời có thể đem tớ xé thành từng mảnh.
"Ngươi đi đi!" Đột nhiên một người trong đó mở miệng, vẫn là tiếng nói âm trầm lạnh giá như vậy, tựa như dùng máy móc phát ra vậy.
Tớ khó hiểu. Tớ rất muốn hỏi họ tại sao. Nhưng nhóm bảy người đã đưa lưng về phía tớ đi xa, rất nhanh liền biến mất. Tớ thoáng cái như rút cạn sức, gắng gượng chống trên cột chòi nghỉ mát, ngồi thật lâu mới trở về bệnh viện, cha thấy sắc mặt tớ không tốt liền hỏi tớ làm sao vậy, tớ không đành lòng lừa gạt ông, không thể làm gì khác hơn là kể toàn bộ cho ông nghe.
Ông im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Có lẽ sau lần đầu gặp mặt họ vẫn luôn đi theo con, nhóm bảy người vẫn sẽ tiếp tục đi mãi, mỗi khi họ dụng hình với một người, một người trong nhóm bảy người có thể siêu độ. Sau này con vẫn nên ít đi lại vào ban đêm đi, hơn nữa tu thân dưỡng tính, như vậy dù nhìn thấy họ, họ cũng không cách nào giết con được." Sau khi nghe xong, tớ gật đầu."
Kỷ Nhan kể xong, Lạc Lôi đã dựa vào bên cạnh ngủ say, có lẽ cô bé này vĩnh viễn đều thần kinh thô như vậy, nhưng thế cũng tốt, suy nghĩ quá nhiều đối với bản thân cũng không tốt, tôi cởi áo khoác đắp lên cho cô.
"Nhóm bảy người thật sự tồn tại sao?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan nhìn tôi, gật đầu, "Nhưng tựa hồ từ lần đó về sau rốt cuộc không gặp họ nữa, cũng chưa từng nghe nói họ thường lui tới." Cậu ấy chỉ chỉ Lạc Lôi bên cạnh. "Cô ấy tính sao đây? Bệnh viện có quy định hết thời gian thăm không cho người ở lại."
Tôi khoát tay, "Không sao cả, để cô ấy ngủ đi, gần đây công việc rất nhiều, cô ấy cũng mệt mỏi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm, để tớ đánh thức Lạc Lôi cho."
Kỷ Nhan cũng đành phải đi ngủ. Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh trở lại. Mưa bên ngoài còn nặng hạt. Tôi bất giác đứng ở cửa sổ, nhàm chán nhìn ra ngoài, bên ngoài đen nghịt, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài ánh đèn ô tô lóe lên thì đến cả một quỷ ảnh cũng không có. Đang lúc tôi muốn xoay người lại, một đường chớp xé mở màn đêm. Mặc dù chỉ trong nháy mắt. Nhưng tôi rõ ràng thấy được.
Trên bãi đỗ xe dưới lầu có bảy người, họ mang nón lá, mặc áo tơi màu đen, một người tiếp một người đi tới. Hơn nữa tôi còn nhìn thấy, người dẫn đầu ngẩng mặt lên, nhìn hướng chỗ này của tôi. Nhưng tôi còn chưa thấy rõ bộ dạng của hắn, bên ngoài đã quay về trong bóng tối.
Tôi vội vàng lao xuống lầu, nhưng bên ngoài cái gì cũng không có. Là ảo giác? Hay đó chính là nhóm bảy người trong truyền thuyết? Trong đêm mưa vĩnh viễn đi mãi, vĩnh viễn áp dụng hình pháp.
Thứ năm đầu tiên của tháng 8, vẫn nên ít ra ngoài vào ban đêm thì tốt hơn.
Đẩy cửa ra, Lạc Lôi đã ở đó, đang giúp Kỷ Nhan gọt táo, vừa tiến đến Kỷ Nhan liền nhìn thấy tôi, ngoắc gọi tôi sang đó ngồi. Cậu ấy có tiền, ở đều là phòng đơn cách biệt. Kỳ thật chân của cậu ấy bị thương không nghiêm trọng, nhưng mất máu quá nhiều, mặc dù cậu ấy kiên trì muốn xuất viện nhưng tôi và Lạc Lôi muốn cậu ấy ở lại thêm mấy ngày nữa.
"Thật là nhàm chán mà, người có tính cách như tớ bắt tớ nằm viện quả thực chẳng khác nào ngồi tù." Kỷ Nhan cảm khái nhận táo, cắn một miếng lớn. Lạc Lôi cười cười, lấy nước rửa sạch dao.
"Bác sĩ nói, ở mấy ngày nữa là được rồi. Nhưng anh thật đúng là dũng mãnh đó, trên chân chảy máu còn chạy đường dài như vậy."
Tôi ngượng ngùng nhìn Kỷ Nhan. "Thật đúng là đã thiệt thòi cho cậu rồi, nếu không giờ tớ đã trở thành người thiên cổ."
Lạc Lôi cũng nhìn nhìn tôi, hơi có chút trách cứ. "Nếu các anh thích mạo hiểm như vậy thật không biết còn mấy cái mạng để bù vào đâu."
Ngoài cửa sổ đổ xuống trận mưa to, rất ầm ĩ, tôi chán ghét trời mưa, bởi vì rất nhiều người nói, mưa là những giọt lệ hối hận của người chết không muốn rời bỏ nhân thế. Kỷ Nhan dùng gối dựa vào ngồi dậy. "Các cậu đã ở đây, tớ dứt khoát kể một câu chuyện đi." Nói đến chuyện xưa, tôi liền hiếu kỳ ngồi xuống, Lạc Lôi cũng mặc áo khoác vào, ngồi bên cạnh tôi vây quanh Kỷ Nhan.
"Tham ăn, tham lam, lười biếng, kiêu ngạo, dâm dục, nóng nảy, ghen ghét là những loại hành vi ác của nhân loại trong đạo Thiên Chúa, hơn nữa mỗi một loại tính ác đều tương ứng với một ác quỷ, ác quỷ dựa vào mặt đen tối của nội tâm con người mà tồn tại, nói cách khác, nếu một người có loại hành vi ác kể trên, vậy ác quỷ sẽ xuất hiện.
Phương đông kỳ thật cũng có truyền thuyết tương tự. Nghe nói mỗi khi đến ngày thứ 5 đầu tiên của tháng 8, sau 10h khuya, ở ngã tư đường sẽ xuất hiện bảy người. Bọn họ giống như người mù vậy người sau vươn tay trái gác lên vai người trước, do người đầu tiên dẫn đường, họ mặc quần áo giống nhau như đúc —— Áo tơi cũ nát màu đen, đầu đội nón lá, đi chân trần. Tay phải mang theo đèn lồng, người đi đầu cầm gậy trúc.
Nghe đâu, chưa ai từng gặp họ. Bởi vì phàm là nhìn thấy họ mà lại từng xúc phạm đến bảy thứ ác tính của con người sẽ bị họ túm đến đảm đương thế thân sau đó vĩnh viễn đi lại trên nhân thế, mãi cho đến khi bạn có thể tìm tới người kế tiếp.
Ngày đó tớ một mình đi trong bóng đêm. Có đôi khi tớ thích tản bộ về đêm. Như vậy có thể tránh tiếp xúc với đông người, có lẽ có liên quan đến việc tớ chán ghét sự huyên náo. Tớ biết truyền thuyết nhóm bảy người. Ngày đó vừa vặn là ngày thứ 5 đầu tiên trong tháng 8. Mới đầu thời tiết còn rất tốt, song lại nổi lên trận mưa to kỳ lạ. Khi đó tớ đã chạy tới ngoại ô, ven đường đã vắng bóng người, bắt đầu còn có một hai ngọn đèn, về sau cái gì cũng không nhìn thấy nữa, tớ lại là người cực kỳ không muốn trở về chỗ cũ, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng vừa tránh mưa vừa nhìn có chỗ nào có thể tá túc một đêm không. Lúc tránh cơn mưa to nhìn thấy xa xa cư nhiên còn ánh đèn mờ. Tớ ôm tâm tư muốn thử xem đập vang cửa. Nếu tớ biết lần đập cửa này thiếu chút nữa đã mất toi mạng mình, tớ sẵn lòng dầm mưa cả đêm.
Mở cửa chính là một người đàn ông trung niên. Thân hình cao lớn, đứng đó cơ hồ cao hơn tớ cả một khúc. Cậu biết tớ mặc dù không tính là khôi ngô nhưng giữa những người thường cũng xem như khá cao rồi. Trong bóng đêm mịt mù này nhìn thấy hắn tớ đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi.
Hắn mình trần, mặc một cái quần cộc tứ giác màu đen, hiếu kỳ nhìn tớ. Người đàn ông này rất béo, trên bộ ngực to mọng mọc đầy lông xoăn tít màu đen. Sẹo lồi hai bên mặt đã sạm xuống, ngũ quan giống như nhồi trong một đống bột mì vậy, đôi mắt nho nhỏ, cơ hồ nhìn không thấy mũi. Tướng mạo hắn khiến tớ rất quen thuộc, tớ nhớ ra rồi, mặt mũi hắn rất giống một loại chó nuôi, hình như tên là chó mặt xệ. Tớ đứng ở đó rất khó xử. Cơ hồ quên cả dự tính ban đầu. Đại khái giằng co qua vài giây như vậy. Trong nhà truyền ra tiếng của một nữ giới, đại khái là người đàn ông lâu như vậy không lên tiếng nên cảm thấy kinh ngạc, người đàn ông kia không nhịn được đáp lại một câu sau đó đổi giọng hỏi tôi.
"Ngài có chuyện gì sao? Mưa to như vậy ngài còn lang thang bên ngoài à." Mặc dù mặt mũi tương đối hung ác, nhưng nói chuyện lại rất lễ phép. Tớ vội vàng nói cho hắn biết tớ là một người qua đường, bởi vì mưa to muốn trú lại ở nhà hắn một chút. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoài nghi, cũng khó trách, ai chịu để một người xa lạ ngủ lại chứ. Tớ vội trình giấy tờ của mình, cũng lấy ra một ít tiền cho hắn. Người đàn ông trung niên nhìn tiền trong tay tớ, con mắt bắn ra vẻ muốn cướp lấy.
"Được được, ngài cứ ở ngay sân sau đi, tôi giúp ngài dọn giường, ngủ tạm một đêm nhé." Nói rồi dẫn tớ vào. Trong phòng tương đối rộng rãi cũng rất ấm áp. Đi qua gian phòng phía trước tớ nhìn thấy một bệ máy trộn cùng rất nhiều bột mì, xem ra hai người này dựa vào buôn bán mì sợi kiếm sống. Bên trong là phòng ngủ. Trên giường lớn bên trái có một cô gái trẻ tuổi đang nằm, tớ chỉ nhìn thoáng qua, cô ta mặc rất ít đồ, hoặc nói kỳ thật không mặc gì, chỉ tùy ý quấn một cái mền trên người, thấy tớ tiến đến, sợ lui vào góc, một tay khác vội vàng lục quần áo mình. Tớ xấu hổ quay đầu. Vách tường ố vàng đã mọc đầy mốc vàng như mặt người mắc bệnh gan, được một tờ lịch treo tường hình nữ giới cũ nát tùy tiện dán lên, xà ngang của căn nhà treo một bóng đèn, ánh sáng tối mờ khiến người ta cảm thấy tựa hồ tùy thời đều sẽ lụi tắt.
Cô gái không ngừng trách cứ người đàn ông mang người lạ vào mà không nói một tiếng, tiếp đó dùng ánh mắt liếc xéo tớ. Tớ được dẫn đến sân sau, nói là sân sau, kỳ thật chỉ là một cái lán phủ rơm rạ, đại khái cũng chỉ vài mét vuông, đơn sơ nhưng coi như cũng bền chắc, cư nhiên không hắt nước mưa, tay nghề không tồi. Người đàn ông trung niên mang đến một cái giường xếp, vừa vặn trải xuống, lại lấy từ nơi nào đó một cái chăn ném cho tớ. Lập tức vồn vã hỏi tớ có đói không, nếu đói thì sẽ làm chút gì đó cho tớ ăn. Tớ cảm thất rất vui vẻ, nguyên tưởng rằng thói đời nóng lạnh, không ngờ vẫn có người tốt bụng như vậy. Tớ nhẹ nhàng cự tuyệt, bởi vì tớ không thích ăn đêm lắm, như vậy dễ béo phì, hơn nữa đối với phản ứng tư duy cũng không tốt. Người đàn ông thấy tớ từ chối, lẩm bẩm một câu, thất vọng đi vào buồng trong. Tiếp theo lại nghe thấy tiếng cô gái bất mãn cùng tiếng lấy lòng của người đàn ông. Sau đó là một trận tiếng nhai nuốt và mùi thịt.
Bên ngoài mưa càng đổ càng lớn, thanh âm như thác lũ vậy. Tớ ngủ không được, nhưng vẫn cố gắng nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải lên đường, tớ ép buộc mình thả lỏng người.
Không biết mơ màng qua bao lâu, bỗng dưng một trận sấm rền đánh thức tớ, tớ vô thức nhìn đồng hồ đeo tay một chút, màn hình dạ quang phía trên hiển thị 10h10'. Tớ xoay người muốn tiếp tục ngủ một chút, kết quả trong mông lung lại chứng kiến một bóng người cao lớn đứng trước mặt tớ. Tớ giật nảy mình, ngồi dậy.
Bên ngoài lại một đường chớp lóe lên, tớ nương theo ánh sáng thấy được. Người đàn ông trung niên mang khuôn mặt dữ tợn tựa như ác ma đứng trước giường tớ, mặc dù chỉ là một giây, nhưng tớ vẫn thấy được con dao phay sáng loáng trên tay hắn.
Tớ biết hắn muốn làm gì, nhưng chúng tớ cũng không hề động đậy, tớ như trước ngồi trên giường, hắn thì đứng bên cạnh.
"Ngươi đòi tiền ta có thể cho ngươi, cần gì lấy mạng ta chứ?" Tớ muốn cố gắng giữ tỉnh táo, gấp gáp phẫn nộ khiếp đảm trong lúc nguy cấp đều sẽ khiến bạn mất mạng.
Người đàn ông cười lạnh vài cái, "Tiền? Mày bảo tao thả mày, sau đó mày sẽ tìm cảnh sát đến, mày cho tao là thằng ngu à? Giết mày rồi tiền đương nhiên là của tao, dù sao lão tử cũng không phải lần đầu phạm tội này." Nói rồi. Tớ mặc dù nhìn không thấy, nhưng một chút ánh sáng yếu ớt trên dao phay, lóe lên hàn quang kinh người.
"Xem ra căn nhà này của ngươi là một hắc điếm." Tớ nói xong câu này lập tức lăn vào góc lều, tận lực giữ một khoảng cách. Tớ biết sức hắn lớn hơn tớ, dùng vũ lực tớ căn bản không phải đối thủ.
"Chớ né nha, nơi này như miếng đậu hũ lớn, tao tùy tiện bắt bậy bắt bạ cũng cũng thể chém chết mày, mày cam chịu nộp mạng đi, ai bảo nửa đêm nửa hôm đi lung tung, thật sự là từ trên trời té xuống con vịt béo. Hahaha." Người đàn ông bắt đầu cười như điên. Tiếng cười kia giống như tiếng chuông báo tử vậy, lòng tớ nghĩ chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng ở nơi này?
Đèn bên trong đột ngột bật sáng, cô gái khoác áo ngoài chấm hoa chạy ra, chống hai tay lạnh lùng nhìn người đàn ông một chút, lại nhìn tớ một chút, ánh mắt kia thật đúng là như nhà tớ khi năm mới đầu bếp nhìn mấy con heo dê đợi giết thịt vậy.
"Nhanh nhẹn chút, chúng ta còn phải làm việc, sáng chút nữa tiểu nhị của cửa hàng bánh bao Trương Ký sẽ đến, chúng ta phải làm đủ số bánh bao cho nhà người ta, hắc hắc, thật đúng là nhân thịt dâng đến tận cửa." Tớ vốn còn gửi gắm chút hy vọng vào cô gái này, hiện giờ xem ra không có khả năng nữa rồi, tớ lập tức nhớ tới nghe đồn có bán bánh bao nhân thịt người, khi đó chỉ cho rằng là chuyện tiếu lâm, nào ngờ thời đại này thật là truyền nhân nhật y bát của Tôn Nhị Nương.
(Tiêu: y bát là áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)
"Tên này nhìn qua có chút ngông nghênh, khả năng là một tay lão luyện đây." Tên béo đem dao xoay trong tay, nhìn tớ nói với cô ả kia.
Hiện giờ tớ phải đối mặt không chỉ với mình tên béo, ả kia không biết từ nơi nào lấy ra một cái chày cán bột, chậm rãi di chuyển về phía sau tớ. Tớ không thể di chuyển, vừa động dao của tên béo sẽ rít gào chém rơi đầu tớ, nhưng không động chày cán bột của ả cũng sẽ vung sang đây. Thời gian từng giây trôi qua. Trên đầu tớ bắt đầu chảy mồ hôi.
Ngay khi ba người đang giằng co trong lán cỏ. Bên ngoài nổi một trận sấm rền, sấm này không giống với trước kia, bởi vì nó cực kỳ trầm, ba người chúng tớ cũng nhịn không được run rẩy, tất cả mọi người cảm giác được một trận lạnh lẽo, tớ nhìn thấy cô ả khép chặt quần áo lại, bất an đảo mắt nhìn quanh, cô ả đã chạy sang bên cạnh tớ.
Tớ thừa dịp khi tên béo ngây người, bật hướng một góc lều đánh tới, tớ đã nhìn thật lâu, chỉ có chỗ kia có thấm nước, cho nên từ đó đi ra ngoài hẳn sẽ dễ dàng nhất. Quả nhiên, tớ tông ra, lại dùng sức thật mạnh, lăn vài vòng trên mặt đất xong, còn trầy xước trán, mưa to bên ngoài lập tức dội tớ ướt sũng, tớ quay đầu nhìn lại, quả nhiên tên béo và cô ả kia cũng đã đuổi tới, tớ vội vàng đứng dậy muốn chạy, nhưng tớ vừa đứng lên liền không nhấc nổi chân nữa, bởi vì tớ thấy được, một luồng chớp lóe qua, rõ ràng chiếu sáng bảy người trước mặt tớ. Bọn họ dàn hàng đứng ngay trước mặt tớ.
Áo tơi, nón lá, nhóm bảy người.
Tớ kinh ngạc nói không nên lời, hóa ra truyền thuyết là thật. Hơn nữa nhóm bảy người nếu tồn tại, vậy họ không cách nào bị tiêu diệt được, họ vốn là thể tập hợp những mặt tối của con người, giống như sự tồn tại của bán thần vậy, cũng không phải pháp thuật gì gì đó có thể trừ. Tớ không nhìn thấy được khuôn mặt dưới nón lá, nhưng tớ có thể cảm giác được loại hơi thở tử vong nồng nặc này.
Hai người phía sau đã chạy sang, hiển nhiên bọn họ không biết sự đáng sợ của nhóm bảy người.
"Mày cho rằng đã tìm được người giúp?" Tên béo hơi hổn hển, gã nhìn một người cầm gậy trong đó, cười to: "Lão tử ngay cả đám mù này cũng giết làm nhân bánh bao luôn." Nói rồi cầm dao vọt tới. Vẫn là ả đàn bà tựa hồ cảm giác được sự bất an, vùi về sau mấy bước, muốn kéo tên béo, nhưng trên người tên béo trơn bóng, ả cũng không kéo được.
Tớ vọt sang một bên, tên béo vọt thẳng tới, dao nhoáng cái đã bổ tới vai phải của người cầm đầu, tên béo cười đắc ý. Nhưng hắn rất nhanh liền cười không nổi nữa, nụ cười giống như đọng lại trên mặt hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy mặt của người nọ, hơn nữa nhóm bảy người kể cả người bị chém kia tựa hồ một chút phản ứng cũng không có, tựa như tượng điêu khắc vậy.
Tên béo dùng sức muốn rút dao ra, nhưng làm thế nào cũng không nhổ ra được, hắn muốn buông tay, nhưng dao tựa hồ đã cùng hắn gắn liền thành một thể.
"Kẻ tham ăn, hình phạt trướng bụng." Tớ nghe thấy thanh âm của người cầm đầu trầm thấp mà cứng lạnh như đá tảng, tiếp theo bảy người lần lượt bắt được tay chân và đầu của tên béo, những người còn lại vạch miệng tên béo ra. Tên béo gào lên cứu mạng như heo thọc tiết, đưa mắt nhìn về hướng ả đàn bà kia, cô ả lúc này đã bị dọa đến không nói nổi, khuôn mặt vốn trắng nõn nay đã thành trắng bệch, ả đứng đó, nước mưa theo tóc chảy xuống, một tay đặt trên ngực, một tay che miệng, đôi mắt mở thật to nhìn tên béo.
Họ lật tên béo lại, tiếp theo một người cào đất trên mặt đất lên không ngừng nhét vào trong miệng tên béo đang thống khổ gào to, nhưng căn bản không cách nào phản kháng. Tớ nhìn tình cảnh này đến quên cả chạy trốn, nhìn họ như nhồi vịt mà nhét đất vào bụng tên béo. Lập tức sau đó mặt tên béo đã biến thành màu gan heo, bụng dường như cũng tròn vo.
Tiếng khóc gào của tên béo quanh quẩn trên vùng ngoại ô trống trải. Thanh âm càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng chỉ còn nhỏ giọng thầm thì, nhưng bảy người này vẫn cứ hướng miệng hắn nhét đất vào, mãi cho đến khi tên béo co quắp vài cái, bất động, không còn thanh âm gì nữa. Tớ hoảng sợ nhìn bảy người kia. Người đầu tiên trên vai còn cắm con dao kia đột nhiên run bật lên, cả người như khối băng hòa tan trong mưa, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Ngay sau khi tớ nhìn thấy một màn kia. Tớ quả thực không thể tin nổi vào mắt mình, cái bụng của tên béo bắt đầu mấp máy, bên trong tựa hồ có gì đó muốn chui ra vậy, tớ cảm giác cảnh tượng nọ cũng giống như trong phim Alien vậy.
(Tiêu: Ồ thì ra tác giả cũng có coi Alien XD các bạn ai chưa coi cũng nên coi đi 4 phần lun hay lắm XD)
Phảng phất như phá xác vậy, bụng tên béo rốt cuộc cũng phát ra tiếng vang giống như vải bị xé rách, tiếp đó một bàn tay từ giữa cái khe duỗi ra, nói là tay, không bằng nói là xương thì thích hợp hơn, ngay sau khi cánh tay vươn ra là bả vai, sau đó là đầu lâu. Cả người từ trong bụng chui ra, tương tự bộ dáng của người vừa rồi biến mất, chẳng qua khắp nơi trên cơ thể đều là nội tạng và máu thịt của tên béo, tí tách treo trên người. Tớ cơ hồ nôn ra. Mưa đã tạnh, ánh trăng cũng đã ló dạng. Dưới ánh trăng trên cơ thể người nọ cư nhiên còn treo thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày của tên béo.
Họ lại đứng một hàng, ngoại trừ tên béo giương miệng rộng, mặt che kín bùn đất kia. Phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì lại trở về trạng thái như con tò he. Ả đàn bà lúc này tựa hồ đã hoàn toàn sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn thi thể của tên béo không nhúc nhích nổi. Tớ gắng gượng đứng dậy, nhưng trước sau vẫn không đi được. Nhóm bảy người bỗng dưng đồng loạt xoay người, xếp thành một hàng dài đi về hướng tớ.
Càng ngày càng gần.
Thẳng đến khi cách tớ một khoảng chừng hơn một người thì dừng lại, sau đó bất động. Tớ biết họ đang quan sát tớ. Khi ấy tớ cơ hồ đã không còn cảm giác được gì nữa, phảng phất như linh hồn đã bị hút ra vậy. Qua một lát, họ lại đi, sát qua bên người tớ, còn đụng vai từng người, chậm rãi biến mất trong bóng đêm nồng đậm. Ngẫm lại cũng buồn cười, tên béo phỏng chừng đã giết không ít người, nhưng không ngờ tới khiến hắn mất mạng lại chính là thói quen ăn uống quá độ của hắn, phỏng chừng hắn đến chết cũng không hiểu được.
Tớ biết mọi thứ đã kết thúc. Cách đó không xa thi thể của tên béo thảm không nỡ nhìn. Ả đàn bà kia cũng điên rồi. Tớ trở về lán cỏ tìm được hành lý củ mình, đi trước gọi điện thoại cho cảnh sát, sau đó lại ra đi.
Tớ tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy đã kết thúc, nhưng ngày thứ 5 đầu tiên của tháng 8 vào năm thứ hai, họ cư nhiên lại xuất hiện. Năm ấy vừa mới tốt nghiệp, cha cũng ngã bệnh, trong lòng vô cùng cáu kỉnh, buổi tối tớ một mình tản bộ gần nhà hút thuốc. Hoàn toàn chẳng biết thời gian đã đến khuya. Cũng như một năm trước, trời lại đổ mưa to không báo trước. Vừa vặn ven đường có một chòi nghỉ mát, tớ đi vào đó. Ngày ấy so với đêm hè bình thường lạnh hơn nhiều, tớ chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay, cảm thấy có chút lạnh, vì vậy khoanh chặt hai tay ngồi trong chòi nghỉ mát chờ tạnh mưa.
Đột nhiên ngửi được một cỗ mùi nước hoa rẻ tiền gay mũi, tớ chán ghét xoay đầu, nhìn thấy một cô gái hơn 20 tuổi mặc áo ngực trễ bó sát người cùng váy ngắn. Cô gái trang điểm rất đậm, tóc uốn vàng tùy ý xõa tung, mặc dù trẻ tuổi, nhưng dựa vào ánh sáng gần đó vẫn nhìn thấy được dưới lớp trang điểm dày của cô ta là sự uể oải và phóng túng, phía trên vành mắt đen xì mặc dù đã dậm phấn thật dày, nhưng vẫn như cũ nhìn thấy được. Cô ta tựa hồ cũng đã nhìn thấy tớ, sững sốt một chút, lập tức cười hì hì đi về hướng tớ.
Chòi nghỉ mát không lớn, không đợi cô ta sang đây, mũi tớ đã sắp chịu không nổi nữa.
"Anh trai à, trễ như vậy còn ở bên ngoài à, chơi với em chút nha, hai bên đều hời." Cô gái đến gần, đôi môi tô son đỏ chót trêu ghẹo nói, hóa ra cô ta là một em gà móng đỏ. Tớ có chút phiền não, đừng nói cha tớ đang bệnh nặng, mặc dù không phải, tớ cũng không có loại sở thích này, tớ đương nhiên khoát khoát tay với cô ta, xoay mặt sang chỗ khác, thân thể cũng di chuyển ra hướng ngoài. Cô ta cũng không chịu buông tha, cư nhiên ngồi sát bên cạnh tớ, kéo tay tớ, đầu nhích lại gần.
"Anh trai à, nhìn đại chút đi, có thể thử trước xem sao mà, em còn trẻ lắm đó." Nói rồi cư nhiên cầm tay tớ đưa lên sờ ngực cô ta. Tớ có chút tức giận, giãy khỏi tay cô ta, chòi nghỉ mát lại chật hẹp, tớ sợ cô ta cứ dây dưa, dứt khoát đứng sát rìa chòi nghỉ mát, mưa đã lớn hơn, còn thêm cả gió, quất lên mặt tớ.
"Không thích thì thôi, bày đặt cái gì!" Cô ta tựa hồ cũng có chút bất mãn. Hai người chúng tớ cứ thế im ắng đứng ở chòi nghỉ mát.
Qua một lát, chợt nghe thấy giọng nói nhiệt tình của cô gái, hoặc như là đang nói với tớ: "Ôi chao, bên kia có thêm mấy người tới nữa, tôi không tin bà đây không câu được một đứa, kệ xác đứa ngốc nhà mày." Tớ không quay đầu lại, nghĩ chắc lại mấy người nữa đến tránh mưa.
"Mấy anh ơi, tay nghề em rất thạo, giá cả lại phải chăng." Cô ta lại chèo kéo khách. Tớ chợt cảm thấy sau lưng rất lạnh, cực kỳ lạnh, theo lý có người tiến vào sao mình một chút cảm giác cũng không có, hơn nữa tiếng động gì cũng không nghe được. Tôi mạnh xoay người.
Quả nhiên lại là họ.
Cùng ngày này một năm sau, tớ lại nhìn thấy họ. Nhóm bảy người một chút thay đổi cũng không có, họ đứng lại bên cạnh chòi nghỉ mát, nhìn cô gái điếm đang trêu ghẹo bừa bãi kia, cô gái kia đã cởi quần áo xuống, cơ hồ lộ ra cả nửa người trên. Cô ta tựa hồ rất bối rối, có lẽ nghĩ đám người này sao một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này một người trong đó bước ra, túm tóc cô gái kia, trong miệng hắn lẩm bẩm: "Kẻ dâm dục, chịu hình phạt rút da." Cô gái sợ hãi, lớn tiếng kêu đau muốn tránh ra, nhưng xem chừng tựa hồ là phí công. Mấy người khác lại bắt lấy tứ chi của cô gái. Một người còn lại đưa tay duỗi về hướng đầu cô gái.
Tớ ngơ ngác nhìn họ hành hình. Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Cô gái thống khổ đưa mắt nhìn về hướng tớ.
"Anh ơi, cứu em, cứu em." Nói còn chưa hết, bàn tay với móng thật dài màu đen đã cắm vào da đầu.
Lại tiếng rít thống khổ, nhưng chỉ kêu một tiếng, bởi vì miệng của cô ta đã bị một người bên cạnh dùng gậy trúc đâm xuyên qua, máu tươi như suối phun bắn ra bốn phía, trong mắt cô gái đều là nước mắt, hai chân bị đè lại tuyệt vọng co quắp. Nhưng việc kế tiếp lại khiến cô ta càng thêm thống khổ.
Bàn tay vói vào trong da đầu nhanh chóng rạch mở một lỗ hổng lớn, tiếp theo cái tay còn lại cũng cắm vào, sau đó cả bộ da người giống như cởi quần áo mà xé rách, da người rướm máu bị họ vứt khắp nơi, tôi không dám nhìn nữa, trước kia từng nghe nói thời chiến tranh Việt Nam đội du kích Việt Cộng từng áp dụng loại phương pháp lột da người này với tù nhân, không ngờ tới hôm nay lại được thấy tận mắt, hơn nữa cô gái còn chưa chết, mất đi da cô ấy lại phải khổ sổ sống thêm vài phút nữa.
(Tiêu: vấn đề này ko biết rõ thật hư ra sao, nhưng tốt nhất ko tranh luận về vấn đề chính trị trong blog mình nhé mấy bạn :D)
Da người mỏng manh kia bị họ ném xuống đất. Người thực hiện việc lột da lạnh lùng đứng bên cạnh cô gái, khi cô ta ngừng giãy giụa tắt thở, hắn kéo quần áo xuống, nón lá cũng cởi xuống, bên trong liền như không khí vậy, mỗi một kiện đồ hắn tháo ra hắn liền mất đi một phần thân thể, chờ sau khi toàn bộ quần áo đã cởi xong, hắn cũng đã biến mất. Những người còn lại cư nhiên còn một tay chắp lại với nhau. Lúc này thi thể cô gái mất da đứng dậy, mặc vào quần áo đội nón vào xong lại đứng trong đội ngũ. Nhóm bảy người lần thứ hai đứng trước mặt tớ, có lẽ tớ là người duy nhất đã từng nhìn thấy họ mà còn sống, nhưng lần này thì sao đây?
Kế tiếp, có phải sẽ đến lượt tớ không? Cũng giống năm ngoái, tớ ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có, bởi vì tớ biết đây chẳng qua chỉ phí công, tớ cứ như vậy đứng ngốc ở đó, ven đường rất an tĩnh, ngay cả xe cộ qua lại cũng không, nơi này chỉ có một mình tớ.
Họ cứ như vậy đối diện tớ, như gần, rồi lại như xa xôi đến thế, máu tươi trên mặt đất nhắc nhở tớ, nếu họ nguyện ý, tùy thời có thể đem tớ xé thành từng mảnh.
"Ngươi đi đi!" Đột nhiên một người trong đó mở miệng, vẫn là tiếng nói âm trầm lạnh giá như vậy, tựa như dùng máy móc phát ra vậy.
Tớ khó hiểu. Tớ rất muốn hỏi họ tại sao. Nhưng nhóm bảy người đã đưa lưng về phía tớ đi xa, rất nhanh liền biến mất. Tớ thoáng cái như rút cạn sức, gắng gượng chống trên cột chòi nghỉ mát, ngồi thật lâu mới trở về bệnh viện, cha thấy sắc mặt tớ không tốt liền hỏi tớ làm sao vậy, tớ không đành lòng lừa gạt ông, không thể làm gì khác hơn là kể toàn bộ cho ông nghe.
Ông im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Có lẽ sau lần đầu gặp mặt họ vẫn luôn đi theo con, nhóm bảy người vẫn sẽ tiếp tục đi mãi, mỗi khi họ dụng hình với một người, một người trong nhóm bảy người có thể siêu độ. Sau này con vẫn nên ít đi lại vào ban đêm đi, hơn nữa tu thân dưỡng tính, như vậy dù nhìn thấy họ, họ cũng không cách nào giết con được." Sau khi nghe xong, tớ gật đầu."
Kỷ Nhan kể xong, Lạc Lôi đã dựa vào bên cạnh ngủ say, có lẽ cô bé này vĩnh viễn đều thần kinh thô như vậy, nhưng thế cũng tốt, suy nghĩ quá nhiều đối với bản thân cũng không tốt, tôi cởi áo khoác đắp lên cho cô.
"Nhóm bảy người thật sự tồn tại sao?" Tôi nhịn không được hỏi. Kỷ Nhan nhìn tôi, gật đầu, "Nhưng tựa hồ từ lần đó về sau rốt cuộc không gặp họ nữa, cũng chưa từng nghe nói họ thường lui tới." Cậu ấy chỉ chỉ Lạc Lôi bên cạnh. "Cô ấy tính sao đây? Bệnh viện có quy định hết thời gian thăm không cho người ở lại."
Tôi khoát tay, "Không sao cả, để cô ấy ngủ đi, gần đây công việc rất nhiều, cô ấy cũng mệt mỏi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm, để tớ đánh thức Lạc Lôi cho."
Kỷ Nhan cũng đành phải đi ngủ. Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh trở lại. Mưa bên ngoài còn nặng hạt. Tôi bất giác đứng ở cửa sổ, nhàm chán nhìn ra ngoài, bên ngoài đen nghịt, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài ánh đèn ô tô lóe lên thì đến cả một quỷ ảnh cũng không có. Đang lúc tôi muốn xoay người lại, một đường chớp xé mở màn đêm. Mặc dù chỉ trong nháy mắt. Nhưng tôi rõ ràng thấy được.
Trên bãi đỗ xe dưới lầu có bảy người, họ mang nón lá, mặc áo tơi màu đen, một người tiếp một người đi tới. Hơn nữa tôi còn nhìn thấy, người dẫn đầu ngẩng mặt lên, nhìn hướng chỗ này của tôi. Nhưng tôi còn chưa thấy rõ bộ dạng của hắn, bên ngoài đã quay về trong bóng tối.
Tôi vội vàng lao xuống lầu, nhưng bên ngoài cái gì cũng không có. Là ảo giác? Hay đó chính là nhóm bảy người trong truyền thuyết? Trong đêm mưa vĩnh viễn đi mãi, vĩnh viễn áp dụng hình pháp.
Thứ năm đầu tiên của tháng 8, vẫn nên ít ra ngoài vào ban đêm thì tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook