Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
-
Chương 23
Edit: KienHuyetPhongHau????
Nam Nhứ uể oải không vui mà vượt qua một buổi tối.
Tưởng tượng đến phương pháp phân thân của nàng, khó mà có thể đem hai bên giấu diếm được, nàng liền ưu sầu mà ăn hơn non nửa túi thịt khô Hạnh Vận Phấn, thịt khô Nghê Thường Tước, đùi gà to Bạch Vũ Điểu Hoa Quế......Ợ ~
Ai nha, ăn no quá.
Mèo con lật bụng, người tròn vo mà bò đến bên người Lê Vân, nhắm mắt lại đi ngủ.
Trước kia chưa xuyên qua, Nam Nhứ vẫn sẽ vì tiền lương cùng giá nhà mà làm một xã súc thường thường, sau khi xuyên qua, nàng đã dưỡng thành tính cách cá mặn được chăng hay chớ*.
*Được chăng hay chớ: Làm việc không hết mình, kết quả đạt được bình thường.
Này cũng thật sự không phải là tâm thái tốt.
Chủ yếu là, bất kể ai xuyên qua đây mà đã bị ngâm dược trì bảy ngày sống không bằng chết, sau khi được sống sót đều sẽ cảm thấy nhân sinh thật hạnh phúc.
.......Bất quá ngủ xuống dưới một giấc này, mơ ít ác mộng bị lột gân rút da đi là được rồi.
Nam Nhứ hạ quyết tâm, nếu thân phận thần thú của nàng bị vạch trần, đến lúc đó nàng cầu Lê Vân, một kiếm cho nàng được thống khoái.
Sau khi chết mà bị lột gân rút da, cũng không có thống khổ như vậy.
Nam Nhứ từ trong ác mộng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ mà ngáp một cái.
Nàng có thói quen cọ cọ bàn tay Lê Vân, để cho hắn vuốt gọn bộ lông của nàng.
Nhưng một cọ này.......Ái?
Sao lại thất bại rồi?
Mèo con nhăn mày lại, cảm giác mọi chuyện không đơn giản.
Nàng duỗi người, từ trên trường kỷ đứng lên.
Đầu nhìn vòng quanh, cũng chưa nhìn thấy bóng người Lê Vân.
Trong phòng trống không, cũng không biết hắn đi đâu.
Nam Nhứ “lộc cộc” chạy từ phòng ngủ ra ngoài, chạy qua bể tắm, chạy qua ngoài sảnh cùng sân viện.
Một bên chạy, một bên nàng “Ô ô” kêu hắn.
Không có ai đáp lại.
Lê Vân......Ra ngoài rồi?
Lạp tức Nam Nhứ giống như là phạm nhân trốn tù, nhảy ra tường cao.
Mấy ngày qua, Nam Nhứ cũng coi như là biết một ít.
Nàng biết, nếu hắn ở trong phòng, nếu hắn ở trong phòng, nàng chạy ra ngoài trận pháp hắn sẽ có cảm ứng.
Nàng ngồi xổm ở đầu tường đợi một hồi, Lê Vân cũng không đến kêu nàng.
Thật sự không có ai.
Lúc này mà không chạy thì đợi đến khi nào!
Vừa lúc lục lạc định vị nàng cũng hỏng rồi!
Nam Nhứ nói liền làm, bay nhanh xuống núi.
Vì để giữ áo khoác nhỏ của nàng, mặc kệ lúc sau nàng trở về Lê Vân sẽ cấm đoán nàng như thế nào.
Sáng nay có rượu sáng nay say!
Sắc trời đã có chút sáng, Nam Nhứ vì bảo hiểm, dán một bùa ẩn nấp để về phòng.
Mới trở về không lâu, đã có người gõ cửa phòng nàng.
“A Nhứ!” Du Duyệt hưng phấn mà ở bên ngoài kêu nàng, “Rời giường mau đi! Có khách nhân tới!”
Nam Nhứ kiểm tra lại một lần cải trang của mình, xoa đôi mắt, còn buồn ngủ mà mở cửa phòng: “Mới sáng sớm, khách nhân nào tới?”
Sau đó nàng nhìn thấy một loạt chín thanh y tu sĩ Kim Đan kỳ của Thái Huyền Tông, bên hông đeo kiếm, nhịp đều mà hướng nàng hành lễ: “Chào! Nam! Đại! Sư!”
Thanh âm leng keng mạnh mẽ, phá tan tận trời.
.......Thật tốt.
Càng truyền thêm khí chất của một tổ chức.
Các đệ tử đang cư trú ở phụ cận cũng bị động tĩnh này hấp dẫn, sôi nổi lại đây xem náo nhiệt.
Nam Nhứ hận không thể lại dán cho mình một cái phù ẩn nấp.
Nàng là đang đi nằm vùng a!
Cao điệu nàng như vậy cái rắm a!!!
Nam Nhứ nghẹn cười một cái: “Các vị tiền bối khách khí rồi, kêu ta A Nhứ là được.”
Tu sĩ dẫn đầu, vóc dáng cực cao, ước chừng cao hơn người khác một cái đầu, gầy gầy cao cao, như cây gậy trúc.
Hắn đứng ra nói: “Này không thể được.
Ngài là chúng ta cố chủ*, hô thẳng tên họ của cố chủ, không được ổn cho lắm.
Chúng ta xưng ngài là tiểu thư A Nhứ đi.”
*Cố chủ: người mướn người khác làm việc cho mình.
Một người khác thân hình hơi to tráng nói: “Một từ tiểu thư có vẻ không được nhiều người để tâm cho lắm, công chúa lại càng tôn quý hơn, không bằng gọi A Nhứ là công chúa đi.”
Còn có một người khuôn mặt gầy nói: “Ai nói công chúa là tôn quý nhất, năm đó thời điểm bọn gánh hát hát tuồng đến trong thôn còn diễn nữ hoàng nữa!”
Nam Nhứ: “……”
Nhìn một đàn kiếm tu này.
Một tên cũng có thể trong cuốn lên tới.
Đừng có lạc đi đâu mà, Nam Nhứ vội vàng đánh gãy lời bọn họ: “Nếu đã bước lên con đường tu tiên đại đạo, xưng hô ở thế gian cũng coi như là không quan trọng, các vị tiền bối vẫn là trực tiếp kêu tên của ta đi.”
Vóc dáng cao kiếm tu kiên trì nói: “Vậy thì xưng hô ngài là A Nhứ tiểu hữu đi.
A Nhứ tiểu hữu, ta kêu Cao Minh, từ hôm nay trở đi, cho đến mùng mười tháng sau, chúng ta đều sẽ hộ vệ ở bên ngài cùng đồng bạn của ngài.
Hiện tại có thể xuất phát, Ô phong chủ đang đợi các ngươi.”
Nam Nhứ nhìn về phía Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam.
Hai người đều tỏ vẻ không có vấn đề, đã thu thập xong xuôi hành lý, có thể xuất phát.
Sau đó……
Ba người đứng lên thân kiếm của ba gã kiếm tu, một đường bay như bão táp.
Nói như thế nào nhỉ.
Không biết có phải vì kỹ thuật ngự kiếm tinh vi của bọn họ hay không, ba tên kiếm tu này dùng sức thao tác, trong chốc lát quanh co ở không trung 360 độ, một hồi lại chuyển biến sang 180 độ, trò chơi tàu lượn siêu tốc ở công viên cũng chưa đủ kích thích như thế này.
Mà nói, kiếm tu các người đua đòi cũng không cần phải như thế này a!!!
Tới địa điểm, Nam Nhứ cùng Du Duyệt đều ngồi như muốn phun ra, Chu Thắng Nam tố chất thân thể cường hãn, cũng tỏ vẻ không làm sao cả.
Nam Nhứ không thể không đỡ một bên thân cây, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Lần sau có thể cho chúng ta ngồi tiên thuyền không?”
Cao Minh thẹn thùng cười: “Tiên thuyền quá quý.”
Cái này.
Ngại quá, ngồi tiên thuyền của Ô Đại Sài rất nhiều lần rồi, đã quên kiếm tu các ngươi đều là quỷ nghèo.
Địa điểm là tới bên ngoài tông môn Thái Huyền Tông.
Tiên Hội Bồng Lai là thịnh hội, tông môn đều là tập thể đi ra ngoài.
Ba con tiên thuyền lớn, khí thế ngút trời, bỏ neo đợi ở cửa núi, chờ đợi các trưởng lão cùng đệ tử Thái Huyền Tông tới.
Bên ngoài tông môn có rất nhiều người, có thanh y, tu sĩ Kim Đan Thái Huyền Tông; có màu chàm, là bộ phận nhiều người nhất, mênh mông đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chỉ có nàng cùng Du Duyệt và Chu Thắng Nam mặc bạch y của tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ là số ít, thiếu đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ mặc bạch y quá ít thấy, không ít người nhìn về phía các nàng.
Du Duyệt có chút không đủ tự tin, nói khẽ với nàng nói: “A Nhứ, ta có chút lúng túng.”
Cao Minh nói: “Chớ sợ.”
Hắn thập phần săn sóc cố chủ, lập tức kêu gọi chín kiếm tu làm thành một vòng, tạo thành bức tường thịt, ngăn cản ánh mắt của những người xung quanh.
Cứ như vậy......Ba tiểu đệ tử bạch y các nàng càng dễ thấy được!
Nam Nhứ: “……”
Cạn lời rồi.
Nàng bắt đầu có chút hối hận khi đáp ứng tham gia Tiên Hội Bồng Lai.
Chỉ bằng lưu lại chín tên kiếm tu Kim Đan kỳ này thôi, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi a!
Nàng trong lòng điên cuồng phun tào, bỗng nhiên cảm thấy thạch truyền âm của mình có chút chấn động.
Nam Nhứ cảm thấy có chút không ổn.
Đối diện thạch truyền âm này là......
Là nam chính của quyển sách này, là cấp trên bảo nàng đi nằm vùng, là người đem nàng ném vào hồ dược ngâm bảy ngày bảy đêm ——
Ma Tôn Phong Dị..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook