Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
-
39: Chương 38
Sách được bày trên các kệ sách san sát nhau, hương thơm của mực nhiễm lên giấy.
Du Duyệt đứng bên kệ sách, một quyển lại một quyển muốn sưu tầm.
Nàng say mê đến nhập thần, không cẩn thận đụng phải người bên cạnh.
“Xin lỗi xin lỗi,” Du Duyệt lui về phía sau một bước, trông thấy quyển sách trên tay đối phương, đôi mắt có chút tò mò mà mở to, “《Cuộc phiêu lưu của thiếu niên ở Bát Hoang》, ngươi cũng thích sách của Thanh Sơn cư sĩ?”
“Cũng?”
Thiếu niên có gương mặt đẹp như ánh mặt trời khẽ cười một tiếng, nhìn quyển sách nàng đang ôm trong ngực.
Hắn cầm quạt ngọc, ánh mắt đào hoa nhẹ nói: “Ngươi thích, vậy sao không thấy ngươi mua sách cho hắn?”
Du Duyệt nói: “Ta sớm đã có rồi!”
“Bất quá sách của hắn cũng không có gì tốt……” Du Duyệt nói thầm nói, “Hắn viết quá chậm, mới viết quyển thượng chưa viết quyển hạ, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên mua.”
“Ừm, ta cũng cảm thấy không nên mua.”
Thiếu niên làm như thật gật gật đầu: “Hành văn nông cạn, kết cấu rời rạc, chuyện xưa cũ kỹ……”
Du Duyệt tức giận đến trừng hắn: “Ngươi không được nói hắn như vậy!”
Đôi mắt nàng vừa mới khóc, đuôi mắt vẫn còn phiếm hồng, hai má trẻ con vừa giận liền phì phì lên giống như thỏ con.
Du Duyệt nói: “Sách của hắn không phải như vậy! Ngươi cũng chưa có xem qua, dựa vào cái gì mà nói hắn như vậy?”
“Ồ……” Thiếu niên nói, “Ngươi không nên tức giận, ta còn chưa nói xong.”
Hắn từ từ nói: “Hành văn nông cạn, kết cấu rời rạc, chuyện xưa cũ kỹ…… Đó là khuyết điểm của ta.”
Du Duyệt bị hắn làm cho nghẹn họng một chút.
“Ngươi, ngươi cũng đừng nói chính mình như vậy.” Ngay lập tức Du Duyệt không còn giận, ngược lại bắt đầu cổ vũ hắn, “ Miễn là ngươi vẫn tiếp tục viết, mọi thứ sẽ tiến bộ hơn thôi.
Ta cũng đang tính toán bắt đầu viết thoại bản, không bằng chúng ta cùng nhau học tập.”
Nàng nở nụ cười, hai bên má còn hiện lên hai lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Nếu như viết đủ tốt, nói không chừng còn có thể lấy văn nhập đạo đấy!”
Thiếu niên lại cười, khuôn mặt diễm lệ như hoa đào: “Lấy văn nhập đạo?”
Du Duyệt bị dung nhan của hắn lung lay một chút, nói: “Đúng vậy, đại đạo 3000, vì sao không thể lấy văn nhập đạo?”
Hai người hàn huyên vài câu, Du Duyệt trông thấy Chu Thắng Nam từ xa xa đã trở lại, nói: “Bằng hữu ta trở về rồi, không nói với ngươi nữa.”
Nàng ôm sách đi tính tiền, thiếu niên lại gọi nàng: “Không biết ngày sau liên hệ với cô nương như thế nào, để có thể cùng nhau tiến bộ?”
Du Duyệt nói: “Vậy ngươi viết thư cho ta đi, ta là đệ tử Đạp Tuyết Phong Thái Huyền Tông.”
Nàng vẫn là có cảnh giác, không có tùy tiện để lại thạch truyền âm cho đối phương.
Thiếu niên hỏi: “Viết thư thì xưng hô với cô nương như thế nào?”
Du Duyệt nói: “Ngươi viết là học trò của Thanh Sơn cư sĩ, ta sẽ nhận ra được.”
Thiếu nữ đem sách cất vào túi trữ vật, nhanh nhẹn chạy về hướng bằng hữu của nàng.
Trăm thần tuần xuân, nàng bước trong vào mưa hoa bay tán loạn, một cái liếc mắt cũng không lưu luyến nhìn hắn.
“Học trò của Thanh Sơn cư sĩ?”
Thiếu niên nhìn bóng dáng nàng, vỗ quạt cười.
Mặt quạt mở ra, trên đó là một bức tranh thanh sơn bích thủy hành thuyền đồ*, con dấu lạc khoản**, ba chữ cái nhỏ màu đỏ tươi ——
Tô Thanh Sơn.
*Bức tranh có con thuyền cùng với núi xanh biển xanh(xin hẽii tha thu cho Hầu bị dính lời nguyền dốt văn không nghĩ đc câu từ gì dịch cho ngon nên thôi để cả câu zị cho hay:))))
**Con dấu đỏ đỏ nhỏ ở góc tranh ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
……
Biệt viện.
Lê Vân đem người từ trên giường nâng lên, cởi kiện áo ngoài bọc lung tung trên người nàng xuống.
Tuy tu sĩ không cố tình hạ thần thức ra bên ngoài, nhưng ngũ cảm vẫn nhạy bén hơn so với người thường.
Cho dù Lê Vân có quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, xúc cảm ấm áp mềm mại trên da thịt nàng vẫn như cũ in đậm trên bàn tay hắn.
Hắn dùng hết khả năng nhưng lại không dám dùng sức, e sợ chạm vào vết thương của nàng, thật cẩn thận đỡ cánh tay nàng rồi mặc vào một tầng áo.
Tay hắn chỉ chạm vào phía sau lưng nàng, dùng linh lực nắm lấy y phục mỏng nhẹ vòng qua trước ngực nàng, buộc dải lụa lên trên hông nàng.
Động tác đơn giản như vậy, thế nhưng lại làm hắn toát ra một tầng mồ hồ mỏng ở trên trán.
Đồ Lê Vân mặc cho nàng chính là y phục của hắn năm đó khi còn là đệ tử Luyện Khí kỳ.
Y phục của các đệ tử Thái Huyền Tông đều được phát ở Ký Sự Đường, đồ làm ra đều tương đồng với nhau, nhưng giữa kích cỡ của nam nữ thì lại khác.
Mặc áo ngoài vào cho nàng, vạt áo dài rũ ở bắp đùi nàng, nửa che nửa chưa che.
Đôi chân thon dài trắng nõn rũ ở bên ngoài.
Hắn không cẩn thận liếc mắt một cái, sau đó vội vàng nhắm mắt lại dùng linh lực mặc quần áo xong xuôi cho nàng.
Đợi cho đến khi xong xuôi, hắn đem nàng đặt nằm thẳng ở trên giường, gọi Ô Đại Sài lại.
Hắn nói: “Ô phong chủ, còn thỉnh ngươi tối nay coi chừng nàng nhiều chút.”
Ô Đại Sài hừ nhẹ một tiếng: “Lão tử đường đường một tu sĩ Nguyên Anh, bị ngươi biến thành ba cái gã đại phu để sai sử.”
Hắn nói: “Nàng lại không phải là đồ đệ của ta, ta dựa vào cái gì mà phải để bụng như vậy?”
Bí mật lớn nhất của Nam Nhứ cũng bị Ô Đại Sài biết được, Lê Vân cũng thuận theo.
Hắn nói: “Trước khi có cách để đáp ứng việc này, phải chú ý thân phận của nàng.
Nàng xác thực là không thích hợp tập kiếm, đợi nàng tỉnh lại, nếu nàng đồng ý đi theo Ô phong chủ luyện đan, ta cũng không nói hai lời.”
Tình thần Ô Đại Sài phấn chấn lên một chút: “Thật sự?”
Lê Vân nói: “Ừm, nàng quá yếu.”
Ô Đại Sài ý vị thâm trường mà liếc nhìn hắn một cái.
Chậc, người trẻ tuổi a.
Miệng mạnh lòng mềm.
Rõ ràng là sợ nàng không thông thạo việc nào đấy, không có cách tự bảo vệ mình.
Nếu không phải là chính mắt nhìn thấy Lê Vân khẩn trương với Nam Nhứ như vậy, Ô Đại Sài còn tưởng rằng ngữ khí lãnh đạm này của hắn là ghét bỏ tiểu đồ đệ thực lực thấp kém.
Ô Đại Sài nói: “Vậy thân phận của nàng?”
Lê Vân nói: “Còn thỉnh Ô phong chủ giả bộ không biết chuyện này.”
Lê Vân cúi đầu, liếc nhìn người đang nằm trên giường một cái, nói: “Nàng…… Chỉ sợ là không muốn cho chúng ta biết.”
“Cũng đúng.” Ô Đại Sài nói, “Có lẽ thân thế của nàng có ẩn tình gì khác.”
Ô Đại Sài cũng đã trải qua những việc tang thương, tất nhiên là biết mỗi người đều có một chỗ bất đắc dĩ, cho dù nhàn rỗi không chuyện gì làm cũng không bóc lột khuyết điểm của người khác.
Nói cái khác, ít nhất là ở địa giới Thái Huyền Tông, chỉ cần giấu đi thân phận của Nam Nhứ, Ô Đại Sài vẫn là tự tin có thể bảo vệ được nàng.
Ô Đại Sài nói: “Về sau coi chừng nàng nhiều chút, đừng để cho nàng chạy loạn ở Bách Thảo Cốc.”
Lê Vân gỡ chuông bạc trên cổ nàng xuống, nói: “Ừm.”
Hắn thu hồi chuông bạc: “Ô phong chủ, ta ra ngoài một chuyến, khoảng một canh giờ sau sẽ trở về.”
Lúc trước Ô Đại Sài xem xét lục lạc liền phát hiện đó là một kiện pháp khí thiên phẩm, cũng biết được kiện pháp khí này là mèo con làm cháy hỏng, chắc là Lê Vân muốn đi luyện chế một lần nữa.
Hắn nói: “Ngươi đi đi, nơi này có ta ở đây rồi.”
Lê Vân gật đầu, bạch y thình lình biến mất trong đêm.
……
Chưa đến một canh giờ, Lê Vân đã quay trở lại.
Chuông bạc trong tay hắn nhìn như là không có biến hóa gì, vẫn là bộ dạng bị đốt cháy kia.
Hắn đem chuông bạc đeo lên trên cổ nàng lần nữa.
Vừa đeo xong, hắn nhận thấy được người trên giường hình như có động tĩnh.
Lê Vân biết mình với tiểu đệ tử này cũng chưa quen biết, một cái lắc mình liền đứng ở bên ngoài cửa.
Ô Đại Sài ngồi ở cạnh cửa, một bên đảo dược, một bên xem, vừa vặn nhìn thấy Nam Nhứ đỡ đầu từ trên giường ngồi dậy.
Nam Nhứ có chút mờ mịt mà nhìn khung cảnh bốn phía......Đây là đâu?
Có chút giống biệt viện của Lê Vân, lại có chút không giống.
Từ từ.
Hiện tại hình như thân thể của nàng đang là người!!!
Ánh mắt Nam Nhứ có chút hoảng sợ.
Nàng nhớ rõ nàng hóa thành bản thể ở bên người Lê Vân, sẽ không phải là thân phận bị chọc thủng, bị Lê Vân thấy rồi chứ!
Nàng hoảng loạn nhìn khắp nơi, nghe được thanh âm “cốc cốc cốc”.
Nàng theo thanh âm nhìn qua, thấy Ô Đại Sài đang cầm bát dược đảo dược.
“Ôi, tiểu nha đầu tỉnh rồi à.”
Ô Đại Sài làm bộ bây giờ mới phát hiện nàng tỉnh, kỳ thật đã sớm đem các loại biểu cảm của nàng thu vào đáy mắt.
Nam Nhứ ho khan hai tiếng, thấp thỏm hỏi: “Ô phong chủ……Sao ta lại ở nơi này của ngài?”
Ô Đại Sài làm bộ làm tịch quát lớn nàng: “Ngươi còn nói, tiểu nha đầu ngươi cũng không biết làm sao mà trần truồng té xỉu ở trước cửa phòng ta, may mắn là ngươi được sư tỷ muội đồng môn của Thái Huyền Tông thấy được, đem ngươi đi thay một thân quần áo rồi tới chỗ của ta.”
Ô Đại Sài không giỏi nói dối, nhưng trước đó Lê Vân đã giúp hắn tìm lý do để viện cớ, nên giờ hắn nói dối cực thuận miệng: “Đám kiếm tu ngươi thuê ở bên kia đã nói lại cho ta, sau khi ngươi bị bắt đi rồi đuổi theo, mới phát hiện thứ bị bắt đi chính là con rối mang theo ma khí.”
“Ngươi chỉ là một tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ, làm sao mà có thể liên quan đến ma tu?” Ô Đại Sài nghiêm túc mà nhìn chằm chằm nàng, “Có phải ngươi đắc tội người nào hay không, nói ra, lão phu chống lưng cho ngươi.”
“Ta…… Ta cũng không biết.”
Nam Nhứ bị hỏi đến chỗ chột dạ, dùng chiêu mạnh mất trí nhớ: “Sau khi ta bị bắt đi, cái gì cũng đều quên hết rồi.”
Không biết có phải là do nguyên nhân thần thức bị tổn thương hay không, nàng xác thực là có chút không nhớ rõ mọi chuyện.
Ví dụ như, nàng nhớ rõ ràng là lúc trước nàng ở biệt viện của Lê Vân.....
Làm sao lại té xỉu ở trước cửa Ô Đại Sài?
Chẳng nhẽ là nàng hoảng đên mức không nhìn đường, từ bên người Lê Vân chạy đi, không cẩn thận té xỉu, sau đó lại không không chế được mà biến thành hình người?
Nam Nhứ muốn nhớ lại một phen, nhưng nhớ lại thập phần đau đầu.
Nàng giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, bỗng đụng phải chuông bạc ở trên cổ.
Không xong.
Thân thể Nam Nhứ cứng đờ.
Ô Đại Sài đã gặp qua mèo con, cũng thấy qua lục lạc trên người mèo con!
Nhỡ hắn nhìn thấy cái lục lạc này, có thể sau đó nhận ra nàng không?
Nhưng.......
Nàng tỉnh lại lâu như vậy, Ô Đại Sài cũng không đề cập đến chuyện này.
Chẳng nhẽ hắn không nhìn thấy?
Nam Nhứ thử nói: “Ô phong chủ, có thấy ta trên người ta có……”
Ô Đại Sài đần mặt: “Ngươi đây là có ý gì? Ngươi đang hoài nghi lão phu già mà không đúng đắn? Ta nói cho ngươi, ngươi là được sư tỷ muội đưa vào, Ô Đại Sài ta là người đi đứng hay ngồi cũng đều ngay đến thẳng, không phải là người như vậy!”
.......Thoạt nhìn như là bộ dáng không phát hiện.
Ô Đại Sài là người thật thà, lúc trước cãi nhau với nàng đều không có đặt điều, Nam Nhứ lúc này ngược lại cũng không hoài nghi người thành thật kia đang nói dối.
“Vậy…… Ô phong chủ,” Nam Nhứ lại thử nói, “Chuyện ta té xỉu việc, sư phụ ta có biết không?”
“Sư phụ ngươi?”
Ô Đại Sài nói: “Sư phụ ngươi nhờ ta coi chừng ngươi, hắn còn có chuyện quan trọng khác phải ra ngoài.”
Nam Nhứ nói: “Có chuyện quan trọng khác?”
Ô Đại Sài liếc mắt phía ngoài cửa một cái: “Mèo của hắn biến mất, tất nhiên là ra ngoài tìm mèo rồi.
Cho nên ngươi sẽ không cho rằng, tiểu đệ tử các ngươi so với mèo con của hắn quan trọng hơn đi?”
Nam Nhứ: “……”
Chết tâm.
.......Nếu nàng không phải con mèo kia thì không nói.
Hiện tại người quay lại, mèo thì biến mất.
Lại xuất hiện thêm một vấn đề làm nàng đau đầu.
Sau này không còn con rối nữa, làm sao nàng có thể biến ra một con mèo cho Lê Vân bây giờ!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook