Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
-
Chương 19
Đại hán nhấc chân, vẻ mặt hung ác mà đi tới tiểu nam hài, tiểu nam hài siết chặt nắm tay giang hai cánh tay dũng cảm mà che ở trước mặt Diệp Xu Xu, muốn bảo hộ nàng.
Diệp Xu Xu nhìn thấy trong lòng mềm nhũn, sợ là tiểu nam hài đã quên người nơi này cũng không nhìn thấy nàng.
Nàng cầm lấy cái ghế bên cạnh đứng lên, đại hán kia bước tới chỗ tiểu nam hài.
- “Ngươi làm sao mà từ trên kia xuống được?!” Đại hán cả giận nói, vươn tay muốn bắt tiểu nam hài.
Đột nhiên, một cái ghế bay tới nện ở trên đầu hắn, đại hán bị đập, ôm đầu oa oa kêu to,
- “Nhãi ranh, ngươi cư nhiên dám đánh ta?!”
- “Người đánh ngươi là ta!”
Diệp Xu Xu lạnh mặt xách theo cái ghế dùng sức lại đập tới, lúc này đây cái ghế bị đập nát, đại hán bị nàng đánh hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy người đã ngã xuống đất không dậy nổi, Diệp Xu Xu lôi kéo tay tiểu nam hài chạy ra ngoài, nói:
- “Đi, chúng ta chạy mau.”
Hai người chạy ra ngoài phòng, lại có người phát hiện tiểu nam hài, hô to:
- “Nhãi ranh, ngươi còn dám chạy?”
Diệp Xu Xu cầm lấy một cây gậy đặt ở ven tường, vung gậy lên đánh người nọ ngã trên mặt đất. Đi tới cửa sân, nàng nhìn thấy hai nam tử gác cửa, hai người lại đều không nhìn thấy nàng.
Diệp Xu Xu xách theo cây gậy hướng cái ót bọn họ một người một côn nện xuống, hai người đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Mở ra cửa viện, Diệp Xu Xu mang theo tiểu nam hài thuận lợi chạy thoát ra ngoài.
Sau khi chạy đi, Diệp Xu Xu quay đầu lại thấy được chiêu bài Di Xuân Viện, thế này nàng mới biết nguyên lai tiểu nam hài thế nhưng lại bị bán vào thanh lâu.
- “Tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đâu?” Tiểu nam hài bị Diệp Xu Xu nắm tay, hỏi.
Diệp Xu Xu cũng không biết muốn đi đâu nữa, nơi này là địa phương nào nàng cũng không biết.
Vì phòng ngừa tiểu nam hài bị người kỹ viện tìm được, nàng từ trong một viện bên đường lấy một bộ quần áo cho tiểu nam hài thay.
Chờ hắn thay quần áo xong, Diệp Xu Xu mang theo hắn đi ở trên phố trong chốc lát, bởi vì trên đường người ta không nhìn thấy nàng cũng nghe không được tiếng nàng, nàng kêu tiểu nam hài đi hỏi đường. Thế mới biết nguyên lai nơi này là thành Đồng Thạch Thông Châu.
Thành Đồng Thạch là một tòa thành thị quy mô khá lớn, Diệp Xu Xu nhớ rõ chính mình ở trên bản đồ Hạ Triều nhìn thấy qua cái địa danh này. Nơi này cách kinh đô xa tới mấy ngàn dặm, nếu muốn trở về thật sự quá khó khăn.
Tiểu nam hài nắm chặt vạt áo nàng một tấc cũng không rời, hắn sợ hãi Diệp Xu Xu sẽ đột nhiên biến mất.
Diệp Xu Xu nắm tay A Bảo, hiện tại nàng không có khả năng mang theo A Bảo về kinh đô, như thế nào an trí A Bảo trở thành nan đề.
Nàng muốn thuê một cái phòng ở trước, dàn xếp A Bảo xong rồi lại bàn bạc kỹ hơn, chỉ là không ai có thể thấy nàng, A Bảo lại chỉ là một tiểu hài tử, mấy chủ nhà khẳng định sẽ không để ý tới A Bảo.
Diệp Xu Xu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng mang theo A Bảo đi vào một gian khách điếm khá lớn trước, nàng đầu tiên là đi vào tìm hiểu một phen, thấy bên trong sạch sẽ ngăn nắp, khách thuê nhiều bình thường là dân chúng, lão bản khách điếm thoạt nhìn cũng bình dị gần gũi, lúc này nàng mới cho tiểu nam hài cầm bạc của nàng vào khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy có một tiểu hài tử đơn độc đi vào, bên cạnh cũng không có người lớn, hắn đi qua đuổi người,
- “Đi đi đi, tiểu hài tử không nên chơi ở chỗ này.”
Tiểu nam hài thực khẩn trương, Diệp Xu Xu nói:
- “Mau, nói với hắn, đệ là tới ở khách điếm.”
Tiểu nam hài nắm chặt bạc khẩn trương mà nói:
- “Ta…… Ta là tới ở khách điếm.”
Tiểu nhị vừa nghe liền ngẩn người,
- “Ngươi? Tới ở khách điếm?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Mau nói với hắn, cha của đệ có việc rời đi, bảo đệ tới đây thuê phòng, muốn phòng chữ Nhân.”
Tiểu nam hài nói:
- “Cha ta có việc rời đi, ông bảo ta tới đây thuê phòng, nói muốn phòng chữ Nhân.”
Tiểu nhị không xác định hỏi:
- “Là cha ngươi bảo ngươi tới thuê phòng?”
Tiểu nam hài gật đầu,
- “Ừ.”
Tiểu nhị sắc mặt tức khắc hòa hoãn xuống,
- “Được, phòng chữ Nhân 50 văn tiền một đêm, cha ngươi nói muốn ngươi thuê phòng mấy ngày vậy?”
Tiểu nam hài thật cẩn thận mà nói:
- “Mười ngày.”
Cùng ngày, tiểu nam hài ở tại khách điếm. Hắn chưa từng có ở qua khách điếm, bởi vậy đặc biệt khẩn trương.
Diệp Xu Xu biết chính mình ở chỗ này không được bao lâu liền sẽ xuyên trở về, nàng nắm chặt thời gian sắp sửa cẩn thận các việc cần chú ý nói với tiểu nam hài.
- “Mấy ngày này ở bên ngoài nói không chừng mấy người xấu đó sẽ đến tìm đệ, đệ nên ở trong khách điếm mà đợi, không thể tùy tiện đi ra ngoài, biết không?”
Diệp Xu Xu nói,
- “Nếu có người hỏi cha của đệ, đệ liền nói cha đệ vừa mới trở về, hiện tại đang đi nhà xí, hoặc là ông lập tức sẽ trở lại.”
Tiểu nam hài thực ngoan gật đầu,
- “Vâng.”
Diệp Xu Xu xoa mặt hắn, nhìn thân mình tiểu nam hài nhỏ gầy, để cho hắn một mình ở chỗ này, nàng thật sự không yên tâm, nghĩ nghĩ, nàng tìm một cây chủy thủ tới cho hắn phòng thân.
Tiểu nam hài ngửa đầu, nắm chặt góc áo nàng, không buông hỏi:
- “Tỷ tỷ, có phải tỷ phải đi hay không? Vậy ngày mai tỷ còn trở lại không?”
Diệp Xu Xu thở dài, nàng cũng không biết chính mình khi nào có thể xuyên qua tới, lần này xuyên tới so lần trước cách vài ngày, nàng thiếu chút nữa còn tưởng rằng chính mình sẽ không lại xuyên qua. Không nghĩ tới nàng thế nhưng lại xuyên, lại còn có vừa lúc xuyên đến thời điểm tiểu nam hài hơi thở thoi thóp.
Diệp Xu Xu sờ sờ đầu tiểu nam hài, nàng đưa hết thảy ngân lượng trên người cho hắn.
- “Tiền này đệ phải cất cho kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện, biết không?”
Tiểu nam hài khóe mắt đọng nước mắt, hắn thật sự luyến tiếc nàng rời đi, nàng vừa đi, hắn lại chỉ còn lại có một mình.
Diệp Xu Xu cũng lo lắng cho tiểu nam hài, nhưng thật sự lại nghĩ không ra biện pháp gì dàn xếp hắn, chỉ có thể chờ lần sau xuyên tới lại tính.
Nàng kêu tiểu nam hài đặt trước mười ngày thức ăn với tiểu nhị, bảo tiểu nhị mỗi ngày đưa đồ ăn đến cửa phòng.
Phân phó xong, Diệp Xu Xu phát hiện thân thể của mình bắt đầu có điều biến hóa, nàng biết chỉ sợ chính mình lại phải xuyên trở về, cho nên nàng nói thực nhanh:
- “A Bảo, thời điểm đệ một mình ở đây phải ăn nhiều ngủ nhiều, chờ đến tương lai thân thể đệ cường tráng trưởng thành, rốt cuộc không ai dám bắt nạt đệ biết không?”
Tiểu nam hài hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, nói:
- “Tỷ tỷ, lời tỷ nói đệ đều nhớ kỹ…… thế nhưng cầu xin tỷ, tỷ nhất định phải trở về nha! Đệ không thể không có tỷ tỷ!”
Nhưng mà hắn thỉnh cầu Diệp Xu Xu cũng không có nghe được, nàng đã hoàn toàn biến mất.
- “Tỷ tỷ……”
Tiểu nam hài không có được đáp lại, hắn duỗi tay hướng phía trước s.ờ soạng một chút, cái gì đều không có sờ được, tỷ tỷ đã không còn nữa.
Tiểu nam hài trong lòng vắng vẻ, hắn gục đầu xuống giống như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Tỷ tỷ lại đi rồi sao? nàng còn trở về không? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Trời còn chưa sáng, trong ngoài hoàng cung an tĩnh cực kỳ.
Đông Cung.
Trong phòng thấp một ngọn đèn dầu, có gió từ khe hở cửa sổ thổi vào, ngọn đèn dầu lay động.
Trên giường, Thái Tử bỗng nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy, hắn ngồi dậy, trên trán mồ hôi đầm đìa.
Tối hôm qua hắn lại nằm mơ, hắn mơ thấy thời niên thiếu chính mình từng bị bán vào thanh lâu, hắn bị tú bà cùng quy công bạo ngược đánh, quá khổ không nói nổi, tú bà kỹ viện vì thuần phục hắn, còn cột hắn treo lên…… Hắn bị treo suốt một đêm, lúc hơi thở thoi thóp, hắn nguyên tưởng rằng chính mình sẽ chết đi….. chính là tiên nữ tỷ tỷ tới, còn cứu hắn ra.
Tỷ tỷ ôm hắn vào trong lòng sưởi ấm cho hắn, thân hình ấm áp kia là như thế chân thật, phảng phất gần trong gang tấc.
Thái Tử giơ tay theo bản năng sờ soạng phía trước một chút, cái gì cũng không đụng tới.
Hắn mất mát mà buông tay, nhiều năm như vậy, từ khi hắn được phụ hoàng và mẫu hậu tìm trở về, tỷ tỷ liền không còn có xuất hiện nữa.
Những năm gần đây, mỗi đêm khuya tĩnh lặng, hắn sẽ nằm mơ mơ thấy khi còn nhỏ, mơ thấy tỷ tỷ bảo hộ ở bên cạnh hắn, bảo hộ hắn, cho hắn ăn ngon, còn dạy hắn biết chữ……
Nhớ tới khi hắn còn thơ ấu đoạn thời gian vui sướng kia số lượng không nhiều lắm, trong lòng hắn tràn đầy phiền muộn, những năm gần đây, tỷ tỷ vẫn luôn là bí mật hắn không thể nói cùng người ngoài, đối tượng duy nhất hắn chia sẻ chỉ có mẫu hậu hắn, thế nhưng mẫu hậu nghe xong hắn nói lại vẻ mặt lo lắng, cho rằng hắn bị chứng ảo tưởng, ảo tưởng ra một người không tồn tại.
Chứng ảo tưởng sao? Thái Tử nâng tay lên xoa xoa thái dương, ngay cả mẫu hậu đều không tin hắn nói…… Từ đó về sau, hắn liền không còn nói qua chuyện này với những người khác, tỷ tỷ thành bí mật trong đáy lòng hắn, tuy rằng hắn từ đầu tới đuôi cũng không biết tỷ tỷ trông như thế nào, thế nhưng hắn biết nàng không phải ảo tưởng của hắn, mà là chân thật tồn tại qua.
Tuy rằng trời còn chưa có sáng, thái giám trong Đông Cung biết Thái Tử đã rời giường, liền cũng bận việc.
Tới lúc lâm triều, trời đã sáng tỏ, hôm nay thời tiết không sáng sủa giống mấy ngày hôm trước, không trung xám xịt, rơi xuống mưa nhỏ.
Chính là ngày hôm nay Diệp Xu Xu bị Hoàng Hậu triệu tiến cung, nàng cầm ô theo sau thái giám đi đến Tê Ngô Cung.
Lần đầu tiên bị Hoàng Hậu triệu tiến cung, trong lòng nàng thấp thỏm không cần nói cũng biết, nàng ước lượng hồi lâu, cảm thấy chính mình ở trước mặt Hoàng Hậu vẫn không cần biểu hiện làm cho người ta thích mới tốt, vạn nhất Hoàng Hậu nhìn trúng nàng, ban nàng cho nhi tử của bà ta, chẳng phải nàng liền trở thành con bê?
Nàng không nghĩ cả đời đều bị khóa ở trong cung chỉ có thể làm con chim hoàng yến.
Diệp Xu Xu bước theo sau thái giám không ngừng, mới vừa chuyển qua một đường cong, phía trước nàng, thái giám đột nhiên dừng lại thân hình thối lui đến ven tường, nàng còn không có phản ứng lại, thái giám thu dù che cho nàng, nhỏ giọng nói:
- “Thái Tử điện hạ tới, nhanh nhanh quỳ xuống.”
Diệp Xu Xu vẻ mặt không hiểu, bị thái giám lôi kéo cùng nhau quỳ gối trên mặt đất.
Giọt mưa rơi lên trên phiến đá xanh, Diệp Xu Xu lặng lẽ nâng mắt lên, từ phiến đá xanh nhìn qua, nàng thấy một đôi ủng đen thêu mãng xà trắng, còn có vạt áo màu vàng hạnh.
Cặp ủng đen kia càng đi càng gần, cứ việc nàng nhìn không tới mặt người tới, nhưng cũng cảm giác được một luồng áp lực không tầm thường, trong lòng nàng cân nhắc chẳng lẽ đây gọi là khí chất?
Cặp ủng đen kia đến gần, không biết vì sao, nàng cảm thấy được có một luồng ánh mắt dừng ở trên người nàng, nàng muốn ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc là ai đang nhìn nàng, nhưng lại không dám.
Nói giỡn, nơi này chính là hoàng cung, nếu như nàng không lưu ý một cái, không cẩn thận đụng phải rủi ro, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ đều khó bảo toàn.
Bất quá ánh mắt dừng ở trên người nàng cuối cùng vẫn là dời đi, Thái Tử đi qua bên cạnh nàng.
Người đi xa, lúc này thái giám mới thả lỏng một hơi, cho Diệp Xu Xu đứng dậy.
Diệp Xu Xu nhìn phương hướng vừa rồi Thái Tử rời đi, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu vàng hạnh, hắn cầm ô, nhìn từ thân hình, Thái Tử vừa cao vừa gầy, vai rộng eo thon chân dài.
Dáng người thật tốt.
Trong lòng nàng cảm thán câu, lại đi theo thái giám mười lăm phút, rốt cuộc mới tới Tê Ngô Cung.
Diệp Xu Xu nhìn thấy trong lòng mềm nhũn, sợ là tiểu nam hài đã quên người nơi này cũng không nhìn thấy nàng.
Nàng cầm lấy cái ghế bên cạnh đứng lên, đại hán kia bước tới chỗ tiểu nam hài.
- “Ngươi làm sao mà từ trên kia xuống được?!” Đại hán cả giận nói, vươn tay muốn bắt tiểu nam hài.
Đột nhiên, một cái ghế bay tới nện ở trên đầu hắn, đại hán bị đập, ôm đầu oa oa kêu to,
- “Nhãi ranh, ngươi cư nhiên dám đánh ta?!”
- “Người đánh ngươi là ta!”
Diệp Xu Xu lạnh mặt xách theo cái ghế dùng sức lại đập tới, lúc này đây cái ghế bị đập nát, đại hán bị nàng đánh hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy người đã ngã xuống đất không dậy nổi, Diệp Xu Xu lôi kéo tay tiểu nam hài chạy ra ngoài, nói:
- “Đi, chúng ta chạy mau.”
Hai người chạy ra ngoài phòng, lại có người phát hiện tiểu nam hài, hô to:
- “Nhãi ranh, ngươi còn dám chạy?”
Diệp Xu Xu cầm lấy một cây gậy đặt ở ven tường, vung gậy lên đánh người nọ ngã trên mặt đất. Đi tới cửa sân, nàng nhìn thấy hai nam tử gác cửa, hai người lại đều không nhìn thấy nàng.
Diệp Xu Xu xách theo cây gậy hướng cái ót bọn họ một người một côn nện xuống, hai người đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Mở ra cửa viện, Diệp Xu Xu mang theo tiểu nam hài thuận lợi chạy thoát ra ngoài.
Sau khi chạy đi, Diệp Xu Xu quay đầu lại thấy được chiêu bài Di Xuân Viện, thế này nàng mới biết nguyên lai tiểu nam hài thế nhưng lại bị bán vào thanh lâu.
- “Tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đâu?” Tiểu nam hài bị Diệp Xu Xu nắm tay, hỏi.
Diệp Xu Xu cũng không biết muốn đi đâu nữa, nơi này là địa phương nào nàng cũng không biết.
Vì phòng ngừa tiểu nam hài bị người kỹ viện tìm được, nàng từ trong một viện bên đường lấy một bộ quần áo cho tiểu nam hài thay.
Chờ hắn thay quần áo xong, Diệp Xu Xu mang theo hắn đi ở trên phố trong chốc lát, bởi vì trên đường người ta không nhìn thấy nàng cũng nghe không được tiếng nàng, nàng kêu tiểu nam hài đi hỏi đường. Thế mới biết nguyên lai nơi này là thành Đồng Thạch Thông Châu.
Thành Đồng Thạch là một tòa thành thị quy mô khá lớn, Diệp Xu Xu nhớ rõ chính mình ở trên bản đồ Hạ Triều nhìn thấy qua cái địa danh này. Nơi này cách kinh đô xa tới mấy ngàn dặm, nếu muốn trở về thật sự quá khó khăn.
Tiểu nam hài nắm chặt vạt áo nàng một tấc cũng không rời, hắn sợ hãi Diệp Xu Xu sẽ đột nhiên biến mất.
Diệp Xu Xu nắm tay A Bảo, hiện tại nàng không có khả năng mang theo A Bảo về kinh đô, như thế nào an trí A Bảo trở thành nan đề.
Nàng muốn thuê một cái phòng ở trước, dàn xếp A Bảo xong rồi lại bàn bạc kỹ hơn, chỉ là không ai có thể thấy nàng, A Bảo lại chỉ là một tiểu hài tử, mấy chủ nhà khẳng định sẽ không để ý tới A Bảo.
Diệp Xu Xu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng mang theo A Bảo đi vào một gian khách điếm khá lớn trước, nàng đầu tiên là đi vào tìm hiểu một phen, thấy bên trong sạch sẽ ngăn nắp, khách thuê nhiều bình thường là dân chúng, lão bản khách điếm thoạt nhìn cũng bình dị gần gũi, lúc này nàng mới cho tiểu nam hài cầm bạc của nàng vào khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm nhìn thấy có một tiểu hài tử đơn độc đi vào, bên cạnh cũng không có người lớn, hắn đi qua đuổi người,
- “Đi đi đi, tiểu hài tử không nên chơi ở chỗ này.”
Tiểu nam hài thực khẩn trương, Diệp Xu Xu nói:
- “Mau, nói với hắn, đệ là tới ở khách điếm.”
Tiểu nam hài nắm chặt bạc khẩn trương mà nói:
- “Ta…… Ta là tới ở khách điếm.”
Tiểu nhị vừa nghe liền ngẩn người,
- “Ngươi? Tới ở khách điếm?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Mau nói với hắn, cha của đệ có việc rời đi, bảo đệ tới đây thuê phòng, muốn phòng chữ Nhân.”
Tiểu nam hài nói:
- “Cha ta có việc rời đi, ông bảo ta tới đây thuê phòng, nói muốn phòng chữ Nhân.”
Tiểu nhị không xác định hỏi:
- “Là cha ngươi bảo ngươi tới thuê phòng?”
Tiểu nam hài gật đầu,
- “Ừ.”
Tiểu nhị sắc mặt tức khắc hòa hoãn xuống,
- “Được, phòng chữ Nhân 50 văn tiền một đêm, cha ngươi nói muốn ngươi thuê phòng mấy ngày vậy?”
Tiểu nam hài thật cẩn thận mà nói:
- “Mười ngày.”
Cùng ngày, tiểu nam hài ở tại khách điếm. Hắn chưa từng có ở qua khách điếm, bởi vậy đặc biệt khẩn trương.
Diệp Xu Xu biết chính mình ở chỗ này không được bao lâu liền sẽ xuyên trở về, nàng nắm chặt thời gian sắp sửa cẩn thận các việc cần chú ý nói với tiểu nam hài.
- “Mấy ngày này ở bên ngoài nói không chừng mấy người xấu đó sẽ đến tìm đệ, đệ nên ở trong khách điếm mà đợi, không thể tùy tiện đi ra ngoài, biết không?”
Diệp Xu Xu nói,
- “Nếu có người hỏi cha của đệ, đệ liền nói cha đệ vừa mới trở về, hiện tại đang đi nhà xí, hoặc là ông lập tức sẽ trở lại.”
Tiểu nam hài thực ngoan gật đầu,
- “Vâng.”
Diệp Xu Xu xoa mặt hắn, nhìn thân mình tiểu nam hài nhỏ gầy, để cho hắn một mình ở chỗ này, nàng thật sự không yên tâm, nghĩ nghĩ, nàng tìm một cây chủy thủ tới cho hắn phòng thân.
Tiểu nam hài ngửa đầu, nắm chặt góc áo nàng, không buông hỏi:
- “Tỷ tỷ, có phải tỷ phải đi hay không? Vậy ngày mai tỷ còn trở lại không?”
Diệp Xu Xu thở dài, nàng cũng không biết chính mình khi nào có thể xuyên qua tới, lần này xuyên tới so lần trước cách vài ngày, nàng thiếu chút nữa còn tưởng rằng chính mình sẽ không lại xuyên qua. Không nghĩ tới nàng thế nhưng lại xuyên, lại còn có vừa lúc xuyên đến thời điểm tiểu nam hài hơi thở thoi thóp.
Diệp Xu Xu sờ sờ đầu tiểu nam hài, nàng đưa hết thảy ngân lượng trên người cho hắn.
- “Tiền này đệ phải cất cho kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho người khác phát hiện, biết không?”
Tiểu nam hài khóe mắt đọng nước mắt, hắn thật sự luyến tiếc nàng rời đi, nàng vừa đi, hắn lại chỉ còn lại có một mình.
Diệp Xu Xu cũng lo lắng cho tiểu nam hài, nhưng thật sự lại nghĩ không ra biện pháp gì dàn xếp hắn, chỉ có thể chờ lần sau xuyên tới lại tính.
Nàng kêu tiểu nam hài đặt trước mười ngày thức ăn với tiểu nhị, bảo tiểu nhị mỗi ngày đưa đồ ăn đến cửa phòng.
Phân phó xong, Diệp Xu Xu phát hiện thân thể của mình bắt đầu có điều biến hóa, nàng biết chỉ sợ chính mình lại phải xuyên trở về, cho nên nàng nói thực nhanh:
- “A Bảo, thời điểm đệ một mình ở đây phải ăn nhiều ngủ nhiều, chờ đến tương lai thân thể đệ cường tráng trưởng thành, rốt cuộc không ai dám bắt nạt đệ biết không?”
Tiểu nam hài hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, nói:
- “Tỷ tỷ, lời tỷ nói đệ đều nhớ kỹ…… thế nhưng cầu xin tỷ, tỷ nhất định phải trở về nha! Đệ không thể không có tỷ tỷ!”
Nhưng mà hắn thỉnh cầu Diệp Xu Xu cũng không có nghe được, nàng đã hoàn toàn biến mất.
- “Tỷ tỷ……”
Tiểu nam hài không có được đáp lại, hắn duỗi tay hướng phía trước s.ờ soạng một chút, cái gì đều không có sờ được, tỷ tỷ đã không còn nữa.
Tiểu nam hài trong lòng vắng vẻ, hắn gục đầu xuống giống như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Tỷ tỷ lại đi rồi sao? nàng còn trở về không? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Trời còn chưa sáng, trong ngoài hoàng cung an tĩnh cực kỳ.
Đông Cung.
Trong phòng thấp một ngọn đèn dầu, có gió từ khe hở cửa sổ thổi vào, ngọn đèn dầu lay động.
Trên giường, Thái Tử bỗng nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy, hắn ngồi dậy, trên trán mồ hôi đầm đìa.
Tối hôm qua hắn lại nằm mơ, hắn mơ thấy thời niên thiếu chính mình từng bị bán vào thanh lâu, hắn bị tú bà cùng quy công bạo ngược đánh, quá khổ không nói nổi, tú bà kỹ viện vì thuần phục hắn, còn cột hắn treo lên…… Hắn bị treo suốt một đêm, lúc hơi thở thoi thóp, hắn nguyên tưởng rằng chính mình sẽ chết đi….. chính là tiên nữ tỷ tỷ tới, còn cứu hắn ra.
Tỷ tỷ ôm hắn vào trong lòng sưởi ấm cho hắn, thân hình ấm áp kia là như thế chân thật, phảng phất gần trong gang tấc.
Thái Tử giơ tay theo bản năng sờ soạng phía trước một chút, cái gì cũng không đụng tới.
Hắn mất mát mà buông tay, nhiều năm như vậy, từ khi hắn được phụ hoàng và mẫu hậu tìm trở về, tỷ tỷ liền không còn có xuất hiện nữa.
Những năm gần đây, mỗi đêm khuya tĩnh lặng, hắn sẽ nằm mơ mơ thấy khi còn nhỏ, mơ thấy tỷ tỷ bảo hộ ở bên cạnh hắn, bảo hộ hắn, cho hắn ăn ngon, còn dạy hắn biết chữ……
Nhớ tới khi hắn còn thơ ấu đoạn thời gian vui sướng kia số lượng không nhiều lắm, trong lòng hắn tràn đầy phiền muộn, những năm gần đây, tỷ tỷ vẫn luôn là bí mật hắn không thể nói cùng người ngoài, đối tượng duy nhất hắn chia sẻ chỉ có mẫu hậu hắn, thế nhưng mẫu hậu nghe xong hắn nói lại vẻ mặt lo lắng, cho rằng hắn bị chứng ảo tưởng, ảo tưởng ra một người không tồn tại.
Chứng ảo tưởng sao? Thái Tử nâng tay lên xoa xoa thái dương, ngay cả mẫu hậu đều không tin hắn nói…… Từ đó về sau, hắn liền không còn nói qua chuyện này với những người khác, tỷ tỷ thành bí mật trong đáy lòng hắn, tuy rằng hắn từ đầu tới đuôi cũng không biết tỷ tỷ trông như thế nào, thế nhưng hắn biết nàng không phải ảo tưởng của hắn, mà là chân thật tồn tại qua.
Tuy rằng trời còn chưa có sáng, thái giám trong Đông Cung biết Thái Tử đã rời giường, liền cũng bận việc.
Tới lúc lâm triều, trời đã sáng tỏ, hôm nay thời tiết không sáng sủa giống mấy ngày hôm trước, không trung xám xịt, rơi xuống mưa nhỏ.
Chính là ngày hôm nay Diệp Xu Xu bị Hoàng Hậu triệu tiến cung, nàng cầm ô theo sau thái giám đi đến Tê Ngô Cung.
Lần đầu tiên bị Hoàng Hậu triệu tiến cung, trong lòng nàng thấp thỏm không cần nói cũng biết, nàng ước lượng hồi lâu, cảm thấy chính mình ở trước mặt Hoàng Hậu vẫn không cần biểu hiện làm cho người ta thích mới tốt, vạn nhất Hoàng Hậu nhìn trúng nàng, ban nàng cho nhi tử của bà ta, chẳng phải nàng liền trở thành con bê?
Nàng không nghĩ cả đời đều bị khóa ở trong cung chỉ có thể làm con chim hoàng yến.
Diệp Xu Xu bước theo sau thái giám không ngừng, mới vừa chuyển qua một đường cong, phía trước nàng, thái giám đột nhiên dừng lại thân hình thối lui đến ven tường, nàng còn không có phản ứng lại, thái giám thu dù che cho nàng, nhỏ giọng nói:
- “Thái Tử điện hạ tới, nhanh nhanh quỳ xuống.”
Diệp Xu Xu vẻ mặt không hiểu, bị thái giám lôi kéo cùng nhau quỳ gối trên mặt đất.
Giọt mưa rơi lên trên phiến đá xanh, Diệp Xu Xu lặng lẽ nâng mắt lên, từ phiến đá xanh nhìn qua, nàng thấy một đôi ủng đen thêu mãng xà trắng, còn có vạt áo màu vàng hạnh.
Cặp ủng đen kia càng đi càng gần, cứ việc nàng nhìn không tới mặt người tới, nhưng cũng cảm giác được một luồng áp lực không tầm thường, trong lòng nàng cân nhắc chẳng lẽ đây gọi là khí chất?
Cặp ủng đen kia đến gần, không biết vì sao, nàng cảm thấy được có một luồng ánh mắt dừng ở trên người nàng, nàng muốn ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc là ai đang nhìn nàng, nhưng lại không dám.
Nói giỡn, nơi này chính là hoàng cung, nếu như nàng không lưu ý một cái, không cẩn thận đụng phải rủi ro, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ đều khó bảo toàn.
Bất quá ánh mắt dừng ở trên người nàng cuối cùng vẫn là dời đi, Thái Tử đi qua bên cạnh nàng.
Người đi xa, lúc này thái giám mới thả lỏng một hơi, cho Diệp Xu Xu đứng dậy.
Diệp Xu Xu nhìn phương hướng vừa rồi Thái Tử rời đi, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu vàng hạnh, hắn cầm ô, nhìn từ thân hình, Thái Tử vừa cao vừa gầy, vai rộng eo thon chân dài.
Dáng người thật tốt.
Trong lòng nàng cảm thán câu, lại đi theo thái giám mười lăm phút, rốt cuộc mới tới Tê Ngô Cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook