Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
-
Chương 17
- “Tám ngàn lượng.” Nàng nói.
Nàng vừa báo ra con số này, cằm của Thúy Bình đều mau rớt trên mặt đất.
Đồng chưởng quầy nhíu mày, cảm thấy giá này quá mắc, tám ngàn lượng không phải con số nhỏ, hương liệu trong cửa hàng hắn bán tốt lắm, nước hoa này tuy rằng thoạt nhìn tinh xảo, nhưng chân chính bán ra cũng không biết có được hoan nghênh hay không?
- “Giá này của tiểu thư hơi cao.” Đồng chưởng quầy nói.
Thúy Bình cũng cảm thấy thật sự quá cao, nàng chột dạ mà kéo kéo ống tay áo Diệp Xu Xu. Diệp Xu Xu mặt không đổi sắc nói:
- “Phương pháp điều chế nước hoa của ta trên đời này là độc nhất vô nhị, một bình nhỏ này là lấy ra từ trên vạn đóa hoa mai, bôi lên ở trên người một giọt có thể thơm liên tục thời gian thật dài, lại còn có hiệu quả an thần.”
- “Tuy nói hương liệu cũng có tác dụng tỏa hương, thế nhưng hương thơm so với nước hoa này vẫn kém hơn, mà hương liệu nhiều lắm là chút gỗ đàn hương khoáng thạch chế ra, cần phải dùng lư hương tới hung thả ra mùi hương… cũng không có nhu hòa lâu dài như nước hoa. Còn nữa, trong tương lai nước hoa này sẽ là độc nhất của Thủy Vân Các, nói không chừng tương lai sẽ trở thành chiêu bài của Thủy Vân Các, tám ngàn lượng bạc, thật là không mắc đâu.”
Đồng chưởng quầy híp híp mắt, trong lòng ông rõ ràng giá trị bình nước hoa trên tay này, đây là đồ chơi mới lạ chưa từng có, hơn nữa mùi hương thật thơm, nếu ông lại đóng gói đóng gói, khẳng định có thể ở trong vòng phu nhân tiểu thư thế gia bán rất chạy.
Chỉ là trước mắt cô nương này mở miệng chính là tám ngàn lượng, cái này làm cho ông có chút khó có thể tiếp thu, Thủy Vân Các mỗi ngày vào sổ sách tuy rằng không ít, nhưng tám ngàn lượng thật là không phải số lượng nhỏ.
- “Tiểu thư cũng nói nước hoa này là độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có qua, vậy như thế nào tiểu thư lại biết nó nhất định sẽ kiếm được tiền? Còn nữa, chế tác nước hoa cần tiêu thụ một số lượng hoa kinh người như thế, nếu như chế tạo ra mà không được hoan nghênh, chẳng phải tám ngàn lượng bạc của ta là công dã tràng dùng giỏ tre múc nước à?”
Đồng chưởng quầy băn khoăn xác thật có đạo lý, bất quá Diệp Xu Xu đã định liệu trước, nàng nói:
- “Đồng chưởng quầy, không bằng như vậy, chưởng quầy chia lọ nước hoa này làm mười mấy cái bình nhỏ, đưa miễn phí cho mấy vị khách quen của ngài dùng thử, nếu như các nàng cảm thấy tốt rồi nguyện ý mua….. chưởng quầy lại suy xét một lần nữa nên mua phương pháp của ta hay không, không biết Đồng chưởng quầy nghĩ như thế nào?”
Một biện pháp tốt như vậy, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, Đồng chưởng quầy trong lòng ước lượng một phen, gật gật đầu, nói:
- “Chủ ý này không tệ, làm như vậy đi, nếu như dùng thử nước hoa hiệu quả không tệ, tại hạ sẽ phái người tới nhà tiểu thư thông tri. Chỉ là không biết nhà của tiểu thư ở nơi nào?”
- “Phố Huyền Vũ Ngu Hà Lộ phủ Văn Viễn Bá đó.” Diệp Xu Xu nói.
- “Phủ Văn Viễn Bá?” Đồng chưởng quầy sửng sốt, cảm thấy danh hào này có chút quen tai.
Diệp Xu Xu nói:
- “Chưởng quầy, thời điểm ngài phái người tới đó nhớ rõ phải đi cửa nhỏ ngõ hẻm bên phải, ta không nghĩ ầm ĩ khiến cho người trong nhà đều biết chuyện này. Còn có Đồng chưởng quầy, thỉnh ngài không cần lộ ra ngoài xà bông thơm cùng nước hoa là ta bán, được không?”
Đồng chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, thiếu phụ khuê tú bán đồ vật ở chỗ này phần lớn đều là giao phó như thế, rốt cuộc đều là nữ lưu sợ rước lấy phiền toái cho chính mình.
- “Được, chúng ta liền định như thế đi, nếu xà bông thơm và nước hoa của tiểu thư mà khách nhân hưởng ứng, tại hạ chắc chắn phái người thông tri với cô nương.”
Như thế hai vụ làm ăn này xem như đã định rồi.
Mua bán thuận lợi như vậy, Diệp Xu Xu cảm thấy cực kỳ mỹ mãn. Sau khi Đồng chưởng quầy rời đi, nàng mang theo Thúy Bình lại ở Thủy Vân Các quan sát một phen.
Thúy Bình nhớ tới vừa rồi Diệp Xu Xu há mồm liền đòi tám ngàn lượng bạc, chỉ cảm thấy trái tim đều đang run lên, nói:
- “Tiểu thư, bất quá chỉ là phương pháp điều chế nước hoa, ngài dám muốn nhiều tiền như vậy.”
Nàng lúc ấy đã bị dọ, còn tưởng rằng Đồng chưởng quầy sẽ đuổi các nàng ra khỏi cửa!
Diệp Xu Xu nói:
- “Ngươi sợ cái gì, giá cả son phấn còn có đồ trang sức hương liệu của Thủy Vân Các ngươi không thấy được sao? Một ngày người ta nhập vào năm ngàn lượng, ta chẳng qua bán bọn họ tám ngàn lượng, chờ tương lai bọn họ chế tạo ra nước hoa, lợi nhuận sợ là có đến mấy chục vạn lượng đấy, tám ngàn lượng bạc đổi mấy chục lần tiền lời, thật là không mệt.”
Thúy Bình nghe Diệp Xu Xu há mồm chính là “Vạn”, nàng nuốt nước miếng một cái, khó có thể tin, hỏi:
- “Nước hoa này thật có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm Thúy Bình cũng không có kiến thức gì, không biết lợi hại của thương nhân lăng xê marketing! Ở kiếp trước của nàng, một lọ nước hoa có thể hét lên đến mấy trăm vạn, rất nhiều hàng xa xỉ, nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng doanh thu đều là trăm triệu đơn vị. Trên đời này, kẻ có tiền đối với việc tiêu tiền để trang điểm cho bản thân trước nay đều sẽ không bủn xỉn.
Các nàng ra khỏi Thủy Vân Các, còn đi dạo một vòng trên đường, mua vài thứ.
Thời điểm đang chuẩn bị trở về, đột nhiên một chiếc xe ngựa đấu đá lung tung chạy tới hướng nàng, Diệp Xu Xu hoảng sợ nhưng đã tránh không kịp, người chung quanh đều sợ tới mức hét lên.
- “A! Tiểu thư!” Thúy Bình đại kinh thất sắc.
Mắt thấy sẽ máu tươi đương trường, đúng lúc này, đột nhiên, một cây roi da bạc quấn lấy eo nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt bay lên không trung.
Chỉ trong giây lát, nàng liền cảm giác chính mình bị roi da lôi kéo dừng ở trên một con ngựa.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc cảm thán lên.
Diệp Xu Xu ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt mộng bức, vừa xoay đầu, liền thấy được phía sau ngồi một nam nhân mang mặt nạ bạc, ánh mắt người nọ thanh lãnh đảo qua, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy chính mình từ đầu tới đuôi như là bị nước lạnh tưới qua, run lập cập.
- “Tiểu thư!” Thúy Bình khóc thiên thưởng địa* chạy tới.
(Chú thích: khóc thiên thưởng địa ý là nằm lăn ra đất chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc)
Nhìn nam nhân phía sau, Diệp Xu Xu trong lòng không hiểu có chút khẩn trương,
- “Đa tạ vị công tử này cứu giúp.”
Người nọ giơ tay túm roi da xách Diệp Xu Xu lên, liền đặt nàng ở trên mặt đất.
Lúc này Diệp Xu Xu mới thấy rõ người nọ mặc một bộ cẩm bào màu trắng trăng non, cưỡi trên một con ngựa cao to, hắn vai rộng eo thon thân cao chân dài dáng vẻ cực tốt, nhìn khiến cho người cảm thấy phú quý không thể nói.
Người nọ nhìn thấy chiếc xe ngựa tháo chạy rời đi kia, hắn mím mím môi, nhận ra chiếc xe ngựa kia tựa hồ là phủ Võ An Hầu.
- “Đường Chu Tước xe ngựa rất nhiều, cô nương đi ở trên đường phải cẩn thận một chút.” Nam nhân nhàn nhạt mở miệng.
Hắn vừa mở miệng, Diệp Xu Xu cảm thấy lỗ tai của mình như là được gió xuân phất qua, tê tê dại dại, thanh âm người này rất dễ nghe, nàng nghĩ, nghe còn có chút quen tai.
- “Đa tạ công tử nhắc nhở.” Diệp Xu Xu nói.
Bên cạnh nam tử mang mặt nạ còn đi theo một nam tử áo xanh, nam tử áo xanh liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ nhận ra nàng.
Nam tử mang mặt nạ hơi hơi gật đầu đánh ngựa rời đi, nam tử áo xanh đi theo bên cạnh hắn, nhịn không được quay đầu lại nhìn Diệp Xu Xu rất nhiều lần.
- “Gia, vừa rồi người ngài cứu kia không phải Đại tiểu thư Diệp gia sao?” Cách khá xa, sau đó nam tử áo xanh nói.
Nam tử mang mặt nạ gật gật đầu, đáp:
- “Ta biết.”
Nam tử áo xanh do dự trong chốc lát, nói:
- “Vừa rồi xe ngựa đâm nàng tựa hồ là xe ngựa của Bình Ninh quận chúa.”
Nam tử mang mặt nạ trầm mặc không nói, hắn tự nhiên nhận ra được vừa rồi là xe ngựa của Địch Uyển Dung.
Nam tử áo xanh thấy hắn không nói lời nào, không dám nhiều lời nữa.
Diệp Xu Xu nhìn phương hướng hai người rời đi, nàng nhíu nhíu mày, cứ việc mới vừa rồi nam nhân mang mặt nạ cứu nàng nhìn không thấy mặt, nhưng nàng lại cảm thấy tựa hồ chính mình ở nơi nào đã gặp qua hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Liễu thị nghe được bà tử nói hôm nay Diệp Xu Xu lại đi Thủy Vân Các, bà bị lời này khiến cho cả người đều không được tự nhiên, hỏi bà tử có phải Diệp Trường Canh lại cho Diệp Xu Xu bạc hay không, bà tử trả lời bà ta không rõ ràng lắm.
Liễu thị nghĩ đến trong tay Diệp Trường Canh còn có nhiều tiền như vậy lòng dạ liền không thuận. Bà cảm thấy bà là trưởng bối, lại chấp chưởng nội trợ bên trong phủ, cho dù Diệp Trường Canh có thu vào thêm, cũng nên trước giao cho trong công, sau đó dựa theo quy củ trong công đi phân phối thêm.
Nhưng hiện tại Diệp Trường Canh lại thà rằng đem tiền cho Diệp Xu Xu mua trang sức cũng không giao cho trong công sử dụng, xem như cái đạo lý gì?
Cho nên chờ Diệp Thịnh Hồng trở về, Liễu thị liền nhịn không được đem việc này thêm mắm thêm muối nói, không nghĩ tới Diệp Thịnh Hồng lại quở mắng:
- “Xu nhi bất quá là đi mua vài món trang sức, cũng đáng khiến cho ngươi tính toán như vậy sao?”
- “Nhưng mà lão gia, đồ ở Thủy Vân Các đó là mọi thứ đều là giá trên trời đấy! Nhà ta cũng không phải nhà đại phú đại quý, làm sao chịu nổi Đại cô nương tiêu phí như vậy?” Liễu thị không cam lòng nói.
Diệp Thịnh Hồng xụ mặt, không vui nói:
- “Thủy Vân Các lại như thế nào? Xu nhi trưởng thành, cô nương gia nên muốn thêm mấy món trang sức xiêm y đến tay, ngươi làm mẫu thân của nàng, ngày thường cũng nên cho Xu nhi thêm vài món trang sức giá trị mới đúng.”
Liễu thị bị lời này làm cho tức giận, bà không nghĩ tới Diệp Thịnh Hồng thiên vị Diệp Xu Xu như thế! Thế nhưng còn trông cậy vào bà đặt mua trang sức cho Diệp Xu Xu?
- “Lão gia, nếu ngài nói như vậy, còn Chân nhi của thiếp thì sao? Xiêm y trang sức của Chân nhi so ra kém rất xa của Xu nhi, nàng cùng Xu nhi cùng năm, tuổi cũng không nhỏ, nghĩ đến Thủy Vân Các mua mấy thứ trang sức cũng không tính quá mức chứ?”
Diệp Thịnh Hồng nghe xong lời này, nhăn nhăn mày, nói:
- “Chân nhi liền thôi, việc cấp bách vẫn là cho Xu nhi trước, rốt cuộc nàng mới là đích nữ Diệp gia.”
Sau buổi nói chuyện này với Diệp Thịnh Hồng trong lòng Liễu thị thật lạnh, nguyên lai ở trong lòng Diệp Thịnh Hồng, liền tính bà được nâng lên chính thê cũng không tính vợ cả, nữ nhi của bà như thế nào cũng chỉ là thứ nữ.
Sau khi Diệp Thịnh Hồng rời đi, Diệp Chân Chân từ phía sau bình phong đi ra, nàng cúi đầu sắc mặt tái nhợt, vừa rồi Diệp Thịnh Hồng nói, nàng đều nghe được.
Liễu thị nghiến răng nghiến lợi, nói:
- “Con nhìn xem, đây là cha tốt thương con yêu con, ở trong lòng hắn, Diệp Xu Xu mới là nữ nhi ruột thịt của hắn, mà hai mẹ chúng ta… con tính là cái gì?!”
Diệp Chân Chân trong lòng vừa chua vừa chát cực kỳ khổ sở, nguyên lai cha nàng thế nhưng bất công như thế.
Liễu thị tức giận khó tiêu, nói:
- “Chân nhi, tương lai con nhất định phải gả tốt hơn so với nha đầu chết tiệt Diệp Xu Xu kia! Chỉ cần con gả vào nhà cao cửa rộng, có phu quân tôn quý, ta xem cha con còn dám xem thường hai mẹ con chúng ta không!”
Diệp Chân Chân cắn cắn môi, siết chặt khăn trong tay.
*** *** *** *** ***
Trên đường núi yên tĩnh, năm sáu hán tử đánh ba chiếc xe ngựa xuống núi đi đến thành trấn.
Xe ngựa dùng vải bố trùm lại, bên trong là mấy cái lồng sắt, mỗi cái lồng sắt đều nhốt bảy tám tiểu hài tử ước chừng sáu bảy tuổi.
Mấy hán tử lên đường kia là mẹ mìn, mấy hài tử này là thời điểm bọn họ đi dọc theo sơn thôn mua được, hài tử trong núi dáng dấp gầy gò nhưng tính tình hoang dã, đám mẹ mìn vì phòng ngừa hài tử chạy trốn, dùng xích khóa chân của bọn họ vào lồng sắt.
Mấy hài tử trong lồng sắt có nam có nữ, ôm đầu gối vẻ mặt sợ hãi, bọn họ phần lớn là bị cha mẹ thân sinh bán đi, bị mẹ mìn nhốt vào lồng sắt vài ngày, dọc theo đường đi mẹ mìn vì phòng ngừa bọn họ nhận ra đường, dùng miếng vải đen đắp lên lồng sắt, bọn nhỏ cứ như vậy bị xe ngựa lôi kéo đi thật nhiều ngày rồi, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là ban ngày hay là đêm tối, càng không biết bọn họ đi qua bao nhiêu con đường, sẽ đi tới đâu.
Sợ hãi cùng lo âu ở trong lòng bọn nhỏ không ngừng lan tràn ra, bọn họ giống như là động vật nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương lại bất lực.
Trong một góc lồng sắt, tiểu nam hài ôm đầu gối co chính mình lại thành một cục nho nhỏ, hắn bị vợ chồng Lưu Lão Xuyên bán đi đã được ba ngày, ngày đó Lưu Lão Xuyên mang hắn ra thôn, hắn tưởng rằng dẫn hắn đi làm việc, không nghĩ tới lại là đem hắn bán cho mẹ mìn. Lúc ấy hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng lại không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể tùy ý mẹ mìn bắt lấy hắn nhốt hắn vào lồng sắt.
Tiểu nam hài cằm để ở đầu gối, mấy ngày nay hắn cực kỳ khổ sở sợ hãi, chỉ có không ngừng nghĩ tới tỷ tỷ duy nhất tốt với hắn kia, hắn mới có thể an tâm một ít.
Hiện tại tỷ tỷ ở nơi nào vậy? Nếu tỷ tỷ tìm không thấy mình sẽ sốt ruột hay không đây? Tỷ tỷ có tới tìm mình hay không?
Tiểu nam hài ôm đầu gối, trong đầu hồi tưởng thanh âm Diệp Xu Xu, trong ánh mắt lòe ra nước mắt.
Nàng vừa báo ra con số này, cằm của Thúy Bình đều mau rớt trên mặt đất.
Đồng chưởng quầy nhíu mày, cảm thấy giá này quá mắc, tám ngàn lượng không phải con số nhỏ, hương liệu trong cửa hàng hắn bán tốt lắm, nước hoa này tuy rằng thoạt nhìn tinh xảo, nhưng chân chính bán ra cũng không biết có được hoan nghênh hay không?
- “Giá này của tiểu thư hơi cao.” Đồng chưởng quầy nói.
Thúy Bình cũng cảm thấy thật sự quá cao, nàng chột dạ mà kéo kéo ống tay áo Diệp Xu Xu. Diệp Xu Xu mặt không đổi sắc nói:
- “Phương pháp điều chế nước hoa của ta trên đời này là độc nhất vô nhị, một bình nhỏ này là lấy ra từ trên vạn đóa hoa mai, bôi lên ở trên người một giọt có thể thơm liên tục thời gian thật dài, lại còn có hiệu quả an thần.”
- “Tuy nói hương liệu cũng có tác dụng tỏa hương, thế nhưng hương thơm so với nước hoa này vẫn kém hơn, mà hương liệu nhiều lắm là chút gỗ đàn hương khoáng thạch chế ra, cần phải dùng lư hương tới hung thả ra mùi hương… cũng không có nhu hòa lâu dài như nước hoa. Còn nữa, trong tương lai nước hoa này sẽ là độc nhất của Thủy Vân Các, nói không chừng tương lai sẽ trở thành chiêu bài của Thủy Vân Các, tám ngàn lượng bạc, thật là không mắc đâu.”
Đồng chưởng quầy híp híp mắt, trong lòng ông rõ ràng giá trị bình nước hoa trên tay này, đây là đồ chơi mới lạ chưa từng có, hơn nữa mùi hương thật thơm, nếu ông lại đóng gói đóng gói, khẳng định có thể ở trong vòng phu nhân tiểu thư thế gia bán rất chạy.
Chỉ là trước mắt cô nương này mở miệng chính là tám ngàn lượng, cái này làm cho ông có chút khó có thể tiếp thu, Thủy Vân Các mỗi ngày vào sổ sách tuy rằng không ít, nhưng tám ngàn lượng thật là không phải số lượng nhỏ.
- “Tiểu thư cũng nói nước hoa này là độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có qua, vậy như thế nào tiểu thư lại biết nó nhất định sẽ kiếm được tiền? Còn nữa, chế tác nước hoa cần tiêu thụ một số lượng hoa kinh người như thế, nếu như chế tạo ra mà không được hoan nghênh, chẳng phải tám ngàn lượng bạc của ta là công dã tràng dùng giỏ tre múc nước à?”
Đồng chưởng quầy băn khoăn xác thật có đạo lý, bất quá Diệp Xu Xu đã định liệu trước, nàng nói:
- “Đồng chưởng quầy, không bằng như vậy, chưởng quầy chia lọ nước hoa này làm mười mấy cái bình nhỏ, đưa miễn phí cho mấy vị khách quen của ngài dùng thử, nếu như các nàng cảm thấy tốt rồi nguyện ý mua….. chưởng quầy lại suy xét một lần nữa nên mua phương pháp của ta hay không, không biết Đồng chưởng quầy nghĩ như thế nào?”
Một biện pháp tốt như vậy, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, Đồng chưởng quầy trong lòng ước lượng một phen, gật gật đầu, nói:
- “Chủ ý này không tệ, làm như vậy đi, nếu như dùng thử nước hoa hiệu quả không tệ, tại hạ sẽ phái người tới nhà tiểu thư thông tri. Chỉ là không biết nhà của tiểu thư ở nơi nào?”
- “Phố Huyền Vũ Ngu Hà Lộ phủ Văn Viễn Bá đó.” Diệp Xu Xu nói.
- “Phủ Văn Viễn Bá?” Đồng chưởng quầy sửng sốt, cảm thấy danh hào này có chút quen tai.
Diệp Xu Xu nói:
- “Chưởng quầy, thời điểm ngài phái người tới đó nhớ rõ phải đi cửa nhỏ ngõ hẻm bên phải, ta không nghĩ ầm ĩ khiến cho người trong nhà đều biết chuyện này. Còn có Đồng chưởng quầy, thỉnh ngài không cần lộ ra ngoài xà bông thơm cùng nước hoa là ta bán, được không?”
Đồng chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, thiếu phụ khuê tú bán đồ vật ở chỗ này phần lớn đều là giao phó như thế, rốt cuộc đều là nữ lưu sợ rước lấy phiền toái cho chính mình.
- “Được, chúng ta liền định như thế đi, nếu xà bông thơm và nước hoa của tiểu thư mà khách nhân hưởng ứng, tại hạ chắc chắn phái người thông tri với cô nương.”
Như thế hai vụ làm ăn này xem như đã định rồi.
Mua bán thuận lợi như vậy, Diệp Xu Xu cảm thấy cực kỳ mỹ mãn. Sau khi Đồng chưởng quầy rời đi, nàng mang theo Thúy Bình lại ở Thủy Vân Các quan sát một phen.
Thúy Bình nhớ tới vừa rồi Diệp Xu Xu há mồm liền đòi tám ngàn lượng bạc, chỉ cảm thấy trái tim đều đang run lên, nói:
- “Tiểu thư, bất quá chỉ là phương pháp điều chế nước hoa, ngài dám muốn nhiều tiền như vậy.”
Nàng lúc ấy đã bị dọ, còn tưởng rằng Đồng chưởng quầy sẽ đuổi các nàng ra khỏi cửa!
Diệp Xu Xu nói:
- “Ngươi sợ cái gì, giá cả son phấn còn có đồ trang sức hương liệu của Thủy Vân Các ngươi không thấy được sao? Một ngày người ta nhập vào năm ngàn lượng, ta chẳng qua bán bọn họ tám ngàn lượng, chờ tương lai bọn họ chế tạo ra nước hoa, lợi nhuận sợ là có đến mấy chục vạn lượng đấy, tám ngàn lượng bạc đổi mấy chục lần tiền lời, thật là không mệt.”
Thúy Bình nghe Diệp Xu Xu há mồm chính là “Vạn”, nàng nuốt nước miếng một cái, khó có thể tin, hỏi:
- “Nước hoa này thật có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm Thúy Bình cũng không có kiến thức gì, không biết lợi hại của thương nhân lăng xê marketing! Ở kiếp trước của nàng, một lọ nước hoa có thể hét lên đến mấy trăm vạn, rất nhiều hàng xa xỉ, nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng doanh thu đều là trăm triệu đơn vị. Trên đời này, kẻ có tiền đối với việc tiêu tiền để trang điểm cho bản thân trước nay đều sẽ không bủn xỉn.
Các nàng ra khỏi Thủy Vân Các, còn đi dạo một vòng trên đường, mua vài thứ.
Thời điểm đang chuẩn bị trở về, đột nhiên một chiếc xe ngựa đấu đá lung tung chạy tới hướng nàng, Diệp Xu Xu hoảng sợ nhưng đã tránh không kịp, người chung quanh đều sợ tới mức hét lên.
- “A! Tiểu thư!” Thúy Bình đại kinh thất sắc.
Mắt thấy sẽ máu tươi đương trường, đúng lúc này, đột nhiên, một cây roi da bạc quấn lấy eo nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt bay lên không trung.
Chỉ trong giây lát, nàng liền cảm giác chính mình bị roi da lôi kéo dừng ở trên một con ngựa.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc cảm thán lên.
Diệp Xu Xu ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt mộng bức, vừa xoay đầu, liền thấy được phía sau ngồi một nam nhân mang mặt nạ bạc, ánh mắt người nọ thanh lãnh đảo qua, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy chính mình từ đầu tới đuôi như là bị nước lạnh tưới qua, run lập cập.
- “Tiểu thư!” Thúy Bình khóc thiên thưởng địa* chạy tới.
(Chú thích: khóc thiên thưởng địa ý là nằm lăn ra đất chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc)
Nhìn nam nhân phía sau, Diệp Xu Xu trong lòng không hiểu có chút khẩn trương,
- “Đa tạ vị công tử này cứu giúp.”
Người nọ giơ tay túm roi da xách Diệp Xu Xu lên, liền đặt nàng ở trên mặt đất.
Lúc này Diệp Xu Xu mới thấy rõ người nọ mặc một bộ cẩm bào màu trắng trăng non, cưỡi trên một con ngựa cao to, hắn vai rộng eo thon thân cao chân dài dáng vẻ cực tốt, nhìn khiến cho người cảm thấy phú quý không thể nói.
Người nọ nhìn thấy chiếc xe ngựa tháo chạy rời đi kia, hắn mím mím môi, nhận ra chiếc xe ngựa kia tựa hồ là phủ Võ An Hầu.
- “Đường Chu Tước xe ngựa rất nhiều, cô nương đi ở trên đường phải cẩn thận một chút.” Nam nhân nhàn nhạt mở miệng.
Hắn vừa mở miệng, Diệp Xu Xu cảm thấy lỗ tai của mình như là được gió xuân phất qua, tê tê dại dại, thanh âm người này rất dễ nghe, nàng nghĩ, nghe còn có chút quen tai.
- “Đa tạ công tử nhắc nhở.” Diệp Xu Xu nói.
Bên cạnh nam tử mang mặt nạ còn đi theo một nam tử áo xanh, nam tử áo xanh liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ nhận ra nàng.
Nam tử mang mặt nạ hơi hơi gật đầu đánh ngựa rời đi, nam tử áo xanh đi theo bên cạnh hắn, nhịn không được quay đầu lại nhìn Diệp Xu Xu rất nhiều lần.
- “Gia, vừa rồi người ngài cứu kia không phải Đại tiểu thư Diệp gia sao?” Cách khá xa, sau đó nam tử áo xanh nói.
Nam tử mang mặt nạ gật gật đầu, đáp:
- “Ta biết.”
Nam tử áo xanh do dự trong chốc lát, nói:
- “Vừa rồi xe ngựa đâm nàng tựa hồ là xe ngựa của Bình Ninh quận chúa.”
Nam tử mang mặt nạ trầm mặc không nói, hắn tự nhiên nhận ra được vừa rồi là xe ngựa của Địch Uyển Dung.
Nam tử áo xanh thấy hắn không nói lời nào, không dám nhiều lời nữa.
Diệp Xu Xu nhìn phương hướng hai người rời đi, nàng nhíu nhíu mày, cứ việc mới vừa rồi nam nhân mang mặt nạ cứu nàng nhìn không thấy mặt, nhưng nàng lại cảm thấy tựa hồ chính mình ở nơi nào đã gặp qua hắn. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Liễu thị nghe được bà tử nói hôm nay Diệp Xu Xu lại đi Thủy Vân Các, bà bị lời này khiến cho cả người đều không được tự nhiên, hỏi bà tử có phải Diệp Trường Canh lại cho Diệp Xu Xu bạc hay không, bà tử trả lời bà ta không rõ ràng lắm.
Liễu thị nghĩ đến trong tay Diệp Trường Canh còn có nhiều tiền như vậy lòng dạ liền không thuận. Bà cảm thấy bà là trưởng bối, lại chấp chưởng nội trợ bên trong phủ, cho dù Diệp Trường Canh có thu vào thêm, cũng nên trước giao cho trong công, sau đó dựa theo quy củ trong công đi phân phối thêm.
Nhưng hiện tại Diệp Trường Canh lại thà rằng đem tiền cho Diệp Xu Xu mua trang sức cũng không giao cho trong công sử dụng, xem như cái đạo lý gì?
Cho nên chờ Diệp Thịnh Hồng trở về, Liễu thị liền nhịn không được đem việc này thêm mắm thêm muối nói, không nghĩ tới Diệp Thịnh Hồng lại quở mắng:
- “Xu nhi bất quá là đi mua vài món trang sức, cũng đáng khiến cho ngươi tính toán như vậy sao?”
- “Nhưng mà lão gia, đồ ở Thủy Vân Các đó là mọi thứ đều là giá trên trời đấy! Nhà ta cũng không phải nhà đại phú đại quý, làm sao chịu nổi Đại cô nương tiêu phí như vậy?” Liễu thị không cam lòng nói.
Diệp Thịnh Hồng xụ mặt, không vui nói:
- “Thủy Vân Các lại như thế nào? Xu nhi trưởng thành, cô nương gia nên muốn thêm mấy món trang sức xiêm y đến tay, ngươi làm mẫu thân của nàng, ngày thường cũng nên cho Xu nhi thêm vài món trang sức giá trị mới đúng.”
Liễu thị bị lời này làm cho tức giận, bà không nghĩ tới Diệp Thịnh Hồng thiên vị Diệp Xu Xu như thế! Thế nhưng còn trông cậy vào bà đặt mua trang sức cho Diệp Xu Xu?
- “Lão gia, nếu ngài nói như vậy, còn Chân nhi của thiếp thì sao? Xiêm y trang sức của Chân nhi so ra kém rất xa của Xu nhi, nàng cùng Xu nhi cùng năm, tuổi cũng không nhỏ, nghĩ đến Thủy Vân Các mua mấy thứ trang sức cũng không tính quá mức chứ?”
Diệp Thịnh Hồng nghe xong lời này, nhăn nhăn mày, nói:
- “Chân nhi liền thôi, việc cấp bách vẫn là cho Xu nhi trước, rốt cuộc nàng mới là đích nữ Diệp gia.”
Sau buổi nói chuyện này với Diệp Thịnh Hồng trong lòng Liễu thị thật lạnh, nguyên lai ở trong lòng Diệp Thịnh Hồng, liền tính bà được nâng lên chính thê cũng không tính vợ cả, nữ nhi của bà như thế nào cũng chỉ là thứ nữ.
Sau khi Diệp Thịnh Hồng rời đi, Diệp Chân Chân từ phía sau bình phong đi ra, nàng cúi đầu sắc mặt tái nhợt, vừa rồi Diệp Thịnh Hồng nói, nàng đều nghe được.
Liễu thị nghiến răng nghiến lợi, nói:
- “Con nhìn xem, đây là cha tốt thương con yêu con, ở trong lòng hắn, Diệp Xu Xu mới là nữ nhi ruột thịt của hắn, mà hai mẹ chúng ta… con tính là cái gì?!”
Diệp Chân Chân trong lòng vừa chua vừa chát cực kỳ khổ sở, nguyên lai cha nàng thế nhưng bất công như thế.
Liễu thị tức giận khó tiêu, nói:
- “Chân nhi, tương lai con nhất định phải gả tốt hơn so với nha đầu chết tiệt Diệp Xu Xu kia! Chỉ cần con gả vào nhà cao cửa rộng, có phu quân tôn quý, ta xem cha con còn dám xem thường hai mẹ con chúng ta không!”
Diệp Chân Chân cắn cắn môi, siết chặt khăn trong tay.
*** *** *** *** ***
Trên đường núi yên tĩnh, năm sáu hán tử đánh ba chiếc xe ngựa xuống núi đi đến thành trấn.
Xe ngựa dùng vải bố trùm lại, bên trong là mấy cái lồng sắt, mỗi cái lồng sắt đều nhốt bảy tám tiểu hài tử ước chừng sáu bảy tuổi.
Mấy hán tử lên đường kia là mẹ mìn, mấy hài tử này là thời điểm bọn họ đi dọc theo sơn thôn mua được, hài tử trong núi dáng dấp gầy gò nhưng tính tình hoang dã, đám mẹ mìn vì phòng ngừa hài tử chạy trốn, dùng xích khóa chân của bọn họ vào lồng sắt.
Mấy hài tử trong lồng sắt có nam có nữ, ôm đầu gối vẻ mặt sợ hãi, bọn họ phần lớn là bị cha mẹ thân sinh bán đi, bị mẹ mìn nhốt vào lồng sắt vài ngày, dọc theo đường đi mẹ mìn vì phòng ngừa bọn họ nhận ra đường, dùng miếng vải đen đắp lên lồng sắt, bọn nhỏ cứ như vậy bị xe ngựa lôi kéo đi thật nhiều ngày rồi, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là ban ngày hay là đêm tối, càng không biết bọn họ đi qua bao nhiêu con đường, sẽ đi tới đâu.
Sợ hãi cùng lo âu ở trong lòng bọn nhỏ không ngừng lan tràn ra, bọn họ giống như là động vật nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương lại bất lực.
Trong một góc lồng sắt, tiểu nam hài ôm đầu gối co chính mình lại thành một cục nho nhỏ, hắn bị vợ chồng Lưu Lão Xuyên bán đi đã được ba ngày, ngày đó Lưu Lão Xuyên mang hắn ra thôn, hắn tưởng rằng dẫn hắn đi làm việc, không nghĩ tới lại là đem hắn bán cho mẹ mìn. Lúc ấy hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng lại không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể tùy ý mẹ mìn bắt lấy hắn nhốt hắn vào lồng sắt.
Tiểu nam hài cằm để ở đầu gối, mấy ngày nay hắn cực kỳ khổ sở sợ hãi, chỉ có không ngừng nghĩ tới tỷ tỷ duy nhất tốt với hắn kia, hắn mới có thể an tâm một ít.
Hiện tại tỷ tỷ ở nơi nào vậy? Nếu tỷ tỷ tìm không thấy mình sẽ sốt ruột hay không đây? Tỷ tỷ có tới tìm mình hay không?
Tiểu nam hài ôm đầu gối, trong đầu hồi tưởng thanh âm Diệp Xu Xu, trong ánh mắt lòe ra nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook