Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
-
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tranh cảm giác chính mình bị thứ gì đó đè nặng, có chút thở không nổi.
Nhưng là thân mình không thể nhúc nhích, trước mắt cũng là một mảnh hắc ám, trừ bỏ loại cảm giác hít thở không thông thì không có gì khác lạ.
Bỗng nhiên, cái ‘vật’ đang đè trên người cậu chuyển động, khiến cho cậu thoáng dễ thở hơn một chút, cậu tựa như bỏ được gánh nặng mà hít sâu một hơi.
“A……”
Lâm Tranh nhịn không được phát ra thanh âm, không ngờ vừa lên tiếng, ‘vật’ đang áp cậu đột nhiên bật lên đứng lên, tiếp theo là một loạt những tiếng va chạm kì lạ vang lên, cho đến khi toàn cả căn phòng trở nên một sáng sủa.
Hơn nửa ngày mới quen với sự thay đổi đột ngột của ánh sáng, Lâm Tranh lại ngây ngẩn cả người, cậu thấy trần nhà màu trắng, thấy ngọn đèn sáng màu ấm có vẻ chói mắt (kiểu đèn ngủ đó), thấy…… trên giường, bên cạnh mình có một người nam nhân!!!!!!!!!
“Oa a a a ──!!!!!!!!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, chắc chắn là Lâm Tranh hét lên, nhưng cậu vừa kêu đi ra, thì nam nhân kia thế nhưng cũng quát to một tiếng.
Chẳng qua không phải là quát cậu, mà là tràn ngập kinh ngạc nhìn bốn phía.
Lâm Tranh còn đang suy nghĩ: lão sư, ngươi rốt cuộc nhìn cái gì chứ, chẳng lẽ ngươi không kinh ngạc ta vì cái gì nằm tại trên giường ngươi sao ──!
Không sai, nam nhân trên giường, Thiệu Tuấn Dương, là thầy giáo đại học tiếng Đức của cậu, mà cậu, tại năm thứ 2 đại học vừa lúc đăng kí môn học của đối phương làm môn học tự chọn.
Sau khi có thông báo đăng kí môn học, cậu không chút do dự lựa chọn khóa tiếng Đức của Thiệu Tuấn Dương, mặc dù cậu đã sớm nghe nói tiếng Đức rất khó.
Sở dĩ lựa chọn như vậy, là bởi vì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cậu là fan bóng đá, đặc biệt là đội bóng của Đức, bình thường trong nước thường không quan trọng những trận đấu trực tiếp nước ngoài, cậu liền sẽ lên mạng để xem trực tiếp bóng đá Đức, nếu học tiếng Đức, vậy sẽ dễ dàng nhận mặt một số từ đơn rồi.
Thứ hai, cũng là là nguyên nhân trọng yếu nhất, cậu ── thầm mến Thiệu Tuấn Dương.
Lâm Tranh là gay, thậm chí từ lúc sơ trung đã nhận ra, chẳng qua chưa từng nói với bất cứ kẻ nào.
Khi cậu vừa vào Đại học, cậu ngẫu nhiên tại giữa vườn trường gặp Thiệu Tuấn Dương. Cậu từng tưởng rằng đối phương là đàn anh lớp trên, diện mạo đẹp trai, khí phách, dáng người cao gầy, trừ bỏ trên mặt mang biểu tình “Vạn trượng băng sơn người sống chớ gần” ── có điểm khoa trương, nói trắng ra là, Thiệu Tuấn Dương là mặt than lạnh lùng.
Được rồi, dù sao cậu chính là có tiếng sét ái tình với Thiệu Tuấn Dương, đối phương dù thế nào đều là mục đích cậu nhắm tới.
Lâm Tranh trăm phương nghìn kế điều tra anh, chỉ thiếu đường trở thành biến thái theo đuôi đối phương, không nghĩ tới cuối cùng phát hiện anh là giảng viên tiếng Đức.
Hơn nữa càng đau khổ là, cậu thấy ngón áp út Thiệu Tuấn Dương có đeo nhẫn ── đối phương là đã-kết-hôn!
Lâm Tranh lập tức tinh thần suy sụp như bong bóng xì hơi, cái gì quyết tâm theo đuổi hết thảy đều buông tha, cậu còn không có muốn trở thành kẻ phá vỡ gia đình người khác.
Bởi vậy, cậu chỉ có thể nhìn Thiệu Tuấn Dương từ xa, cho đến năm thứ 2 đại học, khi cậu biết đối phương mở lớp dạy tiếng Đức.
Lần đầu tiên lên lớp, Lâm Tranh kinh ngạc vì phòng học chật kín người. Cậu không lường trước khoá học này lại thu hút đông đảo học sinh đến thế, nhưng khi nhìn chung quanh quan sát một lần, đại đa số học sinh có mặt đều là nữ sinh……
Có lẽ, tất cả đều là vì Thiệu Tuấn Dương trẻ tuổi tuấn lãng nên mới đến đây.
Hứ, người cũng như tên, sao hắn không đổi tên là Thiệu Tuấn Lãng đi. Lâm Tranh giận dỗi ghen tuông mà oán thầm.
Từ trong suy nghĩ trở lại trước mắt, Lâm Tranh ngây ngốc nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn Dương. Mà càng kỳ quái là, Thiệu Tuấn Dương nhìn trái nhìn phải, cư nhiên lại tắt đèn, tiếp theo lại nằm lên giường, giống như là muốn tiếp tục ngủ.
Uy uy uy ngươi làm sao nhìn không thấy ta? Ngươi ngươi ngươi liền như thế đi ngủ sao? Này này nay ──
Lâm Tranh tràn đầy kinh hoảng nhìn trong bóng tối Thiệu Tuấn Dương nằm xuống, nhằm ngay người mình mà áp, quả nhiên cảm giác bị áp bách cũng quay trở lại.
“Ô ──”
Lâm Tranh bị áp rên rỉ một tiếng, Thiệu Tuấn Dương lại run rẩy nhảy xuống giường.
Nhìn tên mặt than kia trên mặt biểu lộ kinh ngạc cùng khó hiểu, Lâm Tranh rất chi là cao hứng vì chính mình đã bắt gặp được biểu tình khác lạ của đối phương, trong lòng hoan hoan hỉ hỉ, lại bắt đầu buồn bực vì tình trạng trước mắt.
Cậu muốn gọi anh một tiếng, nhưng lời đến bên miệng liền nói ra không được. Không biết vì sao, trong lòng tự dưng có cảm giác thật quỷ dị.
Thiệu Tuấn Dương từ đầu tới đuôi căn bản không có nhìn về phía cậu, thật giống như…… Thật giống như là cậu không hề tồn tại vậy.
Nói đến cùng, cậu rốt cuộc vì sao lại xuất hiện tại phòng của Thiệu Tuấn Dương?
Lâm Tranh đầu óc một mảnh hỗn loạn, cố gắng vắt óc tìm ra một chút tin tức hữu dụng, như là hồi ức trước đó chính mình đang làm cái gì.
Sau khi liều mạng hồi tưởng, vô số hình ảnh đột nhiên hiện ra trong đầu, Lâm Tranh nhất thời chỉ cảm thấy cả người rét run.
Đúng rồi, cậu rõ ràng đã đi xem bóng đá. Tuy rằng thích bóng đá Châu Âu hơn, nhưng bóng đá trong nước cậu cũng thích xem.
Tại D thị có 1 sân vận động, vừa hay có một trận đấu của đội nhà nên cậu đi xem, thậm chí nhớ rõ trận bóng rất nhàm chán, cuối cùng vẫn là hai đội hoà 0-0. Sau đó ……
Giống như một cơn ác mộng: mặt đất đột nhiên đung đưa, người quanh có phản ứng, một người hét lớn: “Động đất!”, tiếp theo là đám người hoảng sợ tranh nhau chạy trốn khỏi sân bóng.
Cậu hốt hoảng theo mọi người rời đi, thật sự là quá mức chật chội, mọi người đều điên rồi, chen lấn xô đẩy, không chút nào bận tâm đến người khác. Mà cậu chính là một người kém may mắn, mới vừa chạy ra đến phía cửa lại vấp ngã, hình như có người lôi kéo cậu về phía sau, đám người thậm chí vẫn hướng phía trước như cũ, không có ngừng lại, tiếp tục chạy tới……
Đây chính cái gọi là sự cố chen lấn, dẫm đạp.
Sự tình về sau, cậu đã muốn nhớ không được. Mà khi tỉnh dậy, đã ở trong phòng Thiệu Tuấn Dương.
Chỉ có 0.01 % khả năng là Thiệu Tuấn Dương vô tình cứu cậu thôi, nhưng hiện tại tình huống lúc này khiến Lâm Tranh không hiểu ra sao.
Nhận thấy được chính mình không có chút sức lực nào để nhúc nhích, Lâm Tranh theo bản năng đem tầm mắt quét một vòng lớn, lại phát hiện một việc càng đáng sợ hơn ──
Cậu vì cái gì nhìn không thấy thân thể của chính mình?!
Người bình thường cúi đầu…… Không, liếc mắt xem đều sẽ thấy thân thể của chính mình đi?!
Nhưng cậu cúi đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy kéo ra chăn, lại vô cùng trống trải …… cư nhiên bên dưới chỉ có sàng đan. ( ga giường đó)
Rất kinh sợ, Lâm Tranh cả người có loại ảo giác đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ cậu đã chết rồi, linh hồn lại cố chấp bay đến nhà Thiệu Tuấn Dương?!
Như thế nào xảy ra việc kì quái vậy nha ha ha ha…… Lâm Tranh một chút cũng cười không ra.
Cậu cứ như vậy suy đoán, thậm chí đáy lòng xúc động chấp nhận chuyện đó, nhưng nếu cậu thật sự đã hồn lìa khỏi xác, vì cái gì lúc trước cậu lại hai lần có cảm giác bị Thiệu Tuấn Dương đè lên người?
Vậy chứng minh là cậu có thân thể. Lâm Tranh chuyển tầm mắt, định tìm kiếm đến thân thể chính mình, nhưng mà vẫn là không có kết quả.
Thiệu Tuấn Dương đã sớm khôi phục về trạng thái mặt than, chỉ là ánh mắt có điểm trống rỗng, không biết đang tự hỏi cái gì, lần này thật không có nằm xuống luôn một mạch, mà lại xê dịch gối đầu, điều chỉnh tốt vị trí mới chuẩn bị nằm xuống.
Anh vừa mới nằm xuống trong nháy mắt, gối đầu kia nhằm hướng bên cạnh lăn đi…..
Thiệu Tuấn Dương sửng sốt, ngồi vào bên giường nhìn về phía vị trí chiếc gối đầu, tựa hồ còn tại suy nghĩ anh vừa rồi dùng sức lớn lắm sao, cư nhiên có thể đem gối đầu đẩy xuống mặt đất đi.
Lúc này Lâm Tranh hoàn toàn không có tâm tư để ý tới anh. Bởi vì trước đó vài giây, cậu phát giác một sự thật khiến cậu muốn hộc máu.
Nếu không không sai thì ──
Hắn, Lâm Tranh, đại hảo thanh niên hai mươi tuổi, giống như biến thành một chiếc …… Gối đầu ?????????
***
À, tình hình là mọi người cứ tưởng tượng em nó như này =)))
Hahahahahah =))) Đọc cái văn án mà ko để ý, cư nhiên thực sự là biến thành gối đầu a =)))
Thật sự rất rất dễ thương mà =))))
Cũng là vừa đọc vừa edit nên cũng đang rất bất ngờ đây =)))
Lâm Tranh cảm giác chính mình bị thứ gì đó đè nặng, có chút thở không nổi.
Nhưng là thân mình không thể nhúc nhích, trước mắt cũng là một mảnh hắc ám, trừ bỏ loại cảm giác hít thở không thông thì không có gì khác lạ.
Bỗng nhiên, cái ‘vật’ đang đè trên người cậu chuyển động, khiến cho cậu thoáng dễ thở hơn một chút, cậu tựa như bỏ được gánh nặng mà hít sâu một hơi.
“A……”
Lâm Tranh nhịn không được phát ra thanh âm, không ngờ vừa lên tiếng, ‘vật’ đang áp cậu đột nhiên bật lên đứng lên, tiếp theo là một loạt những tiếng va chạm kì lạ vang lên, cho đến khi toàn cả căn phòng trở nên một sáng sủa.
Hơn nửa ngày mới quen với sự thay đổi đột ngột của ánh sáng, Lâm Tranh lại ngây ngẩn cả người, cậu thấy trần nhà màu trắng, thấy ngọn đèn sáng màu ấm có vẻ chói mắt (kiểu đèn ngủ đó), thấy…… trên giường, bên cạnh mình có một người nam nhân!!!!!!!!!
“Oa a a a ──!!!!!!!!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, chắc chắn là Lâm Tranh hét lên, nhưng cậu vừa kêu đi ra, thì nam nhân kia thế nhưng cũng quát to một tiếng.
Chẳng qua không phải là quát cậu, mà là tràn ngập kinh ngạc nhìn bốn phía.
Lâm Tranh còn đang suy nghĩ: lão sư, ngươi rốt cuộc nhìn cái gì chứ, chẳng lẽ ngươi không kinh ngạc ta vì cái gì nằm tại trên giường ngươi sao ──!
Không sai, nam nhân trên giường, Thiệu Tuấn Dương, là thầy giáo đại học tiếng Đức của cậu, mà cậu, tại năm thứ 2 đại học vừa lúc đăng kí môn học của đối phương làm môn học tự chọn.
Sau khi có thông báo đăng kí môn học, cậu không chút do dự lựa chọn khóa tiếng Đức của Thiệu Tuấn Dương, mặc dù cậu đã sớm nghe nói tiếng Đức rất khó.
Sở dĩ lựa chọn như vậy, là bởi vì có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cậu là fan bóng đá, đặc biệt là đội bóng của Đức, bình thường trong nước thường không quan trọng những trận đấu trực tiếp nước ngoài, cậu liền sẽ lên mạng để xem trực tiếp bóng đá Đức, nếu học tiếng Đức, vậy sẽ dễ dàng nhận mặt một số từ đơn rồi.
Thứ hai, cũng là là nguyên nhân trọng yếu nhất, cậu ── thầm mến Thiệu Tuấn Dương.
Lâm Tranh là gay, thậm chí từ lúc sơ trung đã nhận ra, chẳng qua chưa từng nói với bất cứ kẻ nào.
Khi cậu vừa vào Đại học, cậu ngẫu nhiên tại giữa vườn trường gặp Thiệu Tuấn Dương. Cậu từng tưởng rằng đối phương là đàn anh lớp trên, diện mạo đẹp trai, khí phách, dáng người cao gầy, trừ bỏ trên mặt mang biểu tình “Vạn trượng băng sơn người sống chớ gần” ── có điểm khoa trương, nói trắng ra là, Thiệu Tuấn Dương là mặt than lạnh lùng.
Được rồi, dù sao cậu chính là có tiếng sét ái tình với Thiệu Tuấn Dương, đối phương dù thế nào đều là mục đích cậu nhắm tới.
Lâm Tranh trăm phương nghìn kế điều tra anh, chỉ thiếu đường trở thành biến thái theo đuôi đối phương, không nghĩ tới cuối cùng phát hiện anh là giảng viên tiếng Đức.
Hơn nữa càng đau khổ là, cậu thấy ngón áp út Thiệu Tuấn Dương có đeo nhẫn ── đối phương là đã-kết-hôn!
Lâm Tranh lập tức tinh thần suy sụp như bong bóng xì hơi, cái gì quyết tâm theo đuổi hết thảy đều buông tha, cậu còn không có muốn trở thành kẻ phá vỡ gia đình người khác.
Bởi vậy, cậu chỉ có thể nhìn Thiệu Tuấn Dương từ xa, cho đến năm thứ 2 đại học, khi cậu biết đối phương mở lớp dạy tiếng Đức.
Lần đầu tiên lên lớp, Lâm Tranh kinh ngạc vì phòng học chật kín người. Cậu không lường trước khoá học này lại thu hút đông đảo học sinh đến thế, nhưng khi nhìn chung quanh quan sát một lần, đại đa số học sinh có mặt đều là nữ sinh……
Có lẽ, tất cả đều là vì Thiệu Tuấn Dương trẻ tuổi tuấn lãng nên mới đến đây.
Hứ, người cũng như tên, sao hắn không đổi tên là Thiệu Tuấn Lãng đi. Lâm Tranh giận dỗi ghen tuông mà oán thầm.
Từ trong suy nghĩ trở lại trước mắt, Lâm Tranh ngây ngốc nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn Dương. Mà càng kỳ quái là, Thiệu Tuấn Dương nhìn trái nhìn phải, cư nhiên lại tắt đèn, tiếp theo lại nằm lên giường, giống như là muốn tiếp tục ngủ.
Uy uy uy ngươi làm sao nhìn không thấy ta? Ngươi ngươi ngươi liền như thế đi ngủ sao? Này này nay ──
Lâm Tranh tràn đầy kinh hoảng nhìn trong bóng tối Thiệu Tuấn Dương nằm xuống, nhằm ngay người mình mà áp, quả nhiên cảm giác bị áp bách cũng quay trở lại.
“Ô ──”
Lâm Tranh bị áp rên rỉ một tiếng, Thiệu Tuấn Dương lại run rẩy nhảy xuống giường.
Nhìn tên mặt than kia trên mặt biểu lộ kinh ngạc cùng khó hiểu, Lâm Tranh rất chi là cao hứng vì chính mình đã bắt gặp được biểu tình khác lạ của đối phương, trong lòng hoan hoan hỉ hỉ, lại bắt đầu buồn bực vì tình trạng trước mắt.
Cậu muốn gọi anh một tiếng, nhưng lời đến bên miệng liền nói ra không được. Không biết vì sao, trong lòng tự dưng có cảm giác thật quỷ dị.
Thiệu Tuấn Dương từ đầu tới đuôi căn bản không có nhìn về phía cậu, thật giống như…… Thật giống như là cậu không hề tồn tại vậy.
Nói đến cùng, cậu rốt cuộc vì sao lại xuất hiện tại phòng của Thiệu Tuấn Dương?
Lâm Tranh đầu óc một mảnh hỗn loạn, cố gắng vắt óc tìm ra một chút tin tức hữu dụng, như là hồi ức trước đó chính mình đang làm cái gì.
Sau khi liều mạng hồi tưởng, vô số hình ảnh đột nhiên hiện ra trong đầu, Lâm Tranh nhất thời chỉ cảm thấy cả người rét run.
Đúng rồi, cậu rõ ràng đã đi xem bóng đá. Tuy rằng thích bóng đá Châu Âu hơn, nhưng bóng đá trong nước cậu cũng thích xem.
Tại D thị có 1 sân vận động, vừa hay có một trận đấu của đội nhà nên cậu đi xem, thậm chí nhớ rõ trận bóng rất nhàm chán, cuối cùng vẫn là hai đội hoà 0-0. Sau đó ……
Giống như một cơn ác mộng: mặt đất đột nhiên đung đưa, người quanh có phản ứng, một người hét lớn: “Động đất!”, tiếp theo là đám người hoảng sợ tranh nhau chạy trốn khỏi sân bóng.
Cậu hốt hoảng theo mọi người rời đi, thật sự là quá mức chật chội, mọi người đều điên rồi, chen lấn xô đẩy, không chút nào bận tâm đến người khác. Mà cậu chính là một người kém may mắn, mới vừa chạy ra đến phía cửa lại vấp ngã, hình như có người lôi kéo cậu về phía sau, đám người thậm chí vẫn hướng phía trước như cũ, không có ngừng lại, tiếp tục chạy tới……
Đây chính cái gọi là sự cố chen lấn, dẫm đạp.
Sự tình về sau, cậu đã muốn nhớ không được. Mà khi tỉnh dậy, đã ở trong phòng Thiệu Tuấn Dương.
Chỉ có 0.01 % khả năng là Thiệu Tuấn Dương vô tình cứu cậu thôi, nhưng hiện tại tình huống lúc này khiến Lâm Tranh không hiểu ra sao.
Nhận thấy được chính mình không có chút sức lực nào để nhúc nhích, Lâm Tranh theo bản năng đem tầm mắt quét một vòng lớn, lại phát hiện một việc càng đáng sợ hơn ──
Cậu vì cái gì nhìn không thấy thân thể của chính mình?!
Người bình thường cúi đầu…… Không, liếc mắt xem đều sẽ thấy thân thể của chính mình đi?!
Nhưng cậu cúi đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy kéo ra chăn, lại vô cùng trống trải …… cư nhiên bên dưới chỉ có sàng đan. ( ga giường đó)
Rất kinh sợ, Lâm Tranh cả người có loại ảo giác đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ cậu đã chết rồi, linh hồn lại cố chấp bay đến nhà Thiệu Tuấn Dương?!
Như thế nào xảy ra việc kì quái vậy nha ha ha ha…… Lâm Tranh một chút cũng cười không ra.
Cậu cứ như vậy suy đoán, thậm chí đáy lòng xúc động chấp nhận chuyện đó, nhưng nếu cậu thật sự đã hồn lìa khỏi xác, vì cái gì lúc trước cậu lại hai lần có cảm giác bị Thiệu Tuấn Dương đè lên người?
Vậy chứng minh là cậu có thân thể. Lâm Tranh chuyển tầm mắt, định tìm kiếm đến thân thể chính mình, nhưng mà vẫn là không có kết quả.
Thiệu Tuấn Dương đã sớm khôi phục về trạng thái mặt than, chỉ là ánh mắt có điểm trống rỗng, không biết đang tự hỏi cái gì, lần này thật không có nằm xuống luôn một mạch, mà lại xê dịch gối đầu, điều chỉnh tốt vị trí mới chuẩn bị nằm xuống.
Anh vừa mới nằm xuống trong nháy mắt, gối đầu kia nhằm hướng bên cạnh lăn đi…..
Thiệu Tuấn Dương sửng sốt, ngồi vào bên giường nhìn về phía vị trí chiếc gối đầu, tựa hồ còn tại suy nghĩ anh vừa rồi dùng sức lớn lắm sao, cư nhiên có thể đem gối đầu đẩy xuống mặt đất đi.
Lúc này Lâm Tranh hoàn toàn không có tâm tư để ý tới anh. Bởi vì trước đó vài giây, cậu phát giác một sự thật khiến cậu muốn hộc máu.
Nếu không không sai thì ──
Hắn, Lâm Tranh, đại hảo thanh niên hai mươi tuổi, giống như biến thành một chiếc …… Gối đầu ?????????
***
À, tình hình là mọi người cứ tưởng tượng em nó như này =)))
Hahahahahah =))) Đọc cái văn án mà ko để ý, cư nhiên thực sự là biến thành gối đầu a =)))
Thật sự rất rất dễ thương mà =))))
Cũng là vừa đọc vừa edit nên cũng đang rất bất ngờ đây =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook