Ôm nữ tử nhỏ yếu vào lòng, ánh mắt Nhung Vu hạ xuống, hắn nhìn thấy một chiếc quạt mành trúc trên mặt bàn nhỏ bên cạnh. Đây là món quà năm mười ba tuổi hắn tặng cho nàng, làm khó nàng đã hồng hạnh xuất tường (*), còn nhớ giữ gìn đồ vật hắn đưa.

(*): Đây là câu thơ cuối trong bài thơ “Du viên bất trị” của Diệp Thiêu Ông, câu thơ này được hiểu với ý nghĩa người con gái trèo tường đi ngoại tình.

Trên mặt Nhung Vu lộ ra một chút ý cười bất thường, hắn nói:

“Vậy càng phải đánh chết, đồ vật ta tặng Tương Tư, không ai được phép làm rơi.”

Bên ngoài đại sảnh, tỳ nữ đang quỳ gối trong gió đêm, vốn tưởng rằng thiếu chủ tới đây, mạng của mình xem như đã được nhặt về, nhưng nào biết đâu rằng, thiếu chủ mới chỉ hỏi thăm mấy câu, mình lại bị đánh chết.

Sau đó, tiếng gào khóc lại vang lên.


Tương Tư không chịu được tiếng khóc lóc thảm thiết như vậy, nàng nhíu mày dựa vào trong ngực đại ca, nhịn không được ho khan vài tiếng. Nhung Vu duỗi tay bịt tai nàng lại, trong mắt xuất hiện vẻ tàn bạo, nhìn về phía Tiểu Đào. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Tiểu Đào nơm nớp lo sợ đứng dậy, vội vàng kéo tỳ nữ đang gào khóc kia ra ngoài sân.

Tiếng kêu thảm thiết bị một miếng giẻ rách chặn lại, dần dần không còn âm thanh nào nữa, bóng đêm như nước, cả tòa nhà nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.

Nhung Vu cúi đầu, thu bàn tay đang che tai Tương Tư trở về, hắn ôm lấy nàng, sắc mặt lạnh băng, nhẹ giọng nói:

“Không còn âm thanh nữa rồi.”

Cuối cùng hắn vẫn quan tâm, bảo vệ nàng, tiểu nha đầu mình yêu thương mười mấy năm, ngay cả bản thân hắn còn không nỡ chà đạp dù chỉ một chút. Không nghĩ tới, nàng lại che giấu thân phận quý giá, chạy theo một nam nhân xa lạ tới nơi biên giới hoang vắng, dãi nắng dầm mưa gần một năm trời.

Nhung Vu tức giận tới mức không biết phải làm gì với nàng.

Hắn vốn suy nghĩ, trở về Lưu Diễm Cung, hắn sẽ sai người tắm rửa cho nàng thật sạch sẽ, sau đó hai người vẫn tiếp tục chung sống hòa thuận. Trong lòng vừa giận, vừa đau, nhưng nàng vẫn là bảo vật quý giá mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên, vừa trở về nàng lập tức bế quan, đến hôm nay, hắn mới có thể ôm nàng một cái.

Đôi mắt Tương Tư trong trẻo, nàng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, đặt tay lên tay đại ca, nàng không muốn nói chuyện, nhưng lại sợ mình không nói lời nào, bầu không khí sẽ vô cùng xấu hổ, vì vậy nàng chỉ im lặng một lát, sau đó thấp giọng nói:


“Ca ca ở bên ngoài, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”

“Ngoại trừ chuyện của Tương Tư khiến ca ca bị đả kích quá lớn, thì mọi việc đều tương đối thuận lợi.”

Nhung Vu không giấu được vẻ buồn bực, mỗi một câu nói ra đều mang theo ý châm chọc, nhưng rồi hắn lại ôm nàng chặt hơn, cúi đầu ghé vào tai nàng, lặng lẽ mang theo một tia hung ác mà ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào khống chế, nói:

“Muội muốn ra ngoài chơi như vậy, lần tới, ca ca sẽ dẫn Tương Tư ra ngoài, chúng ta không tới biên giới, mà đi Nam Cương, ca ca sẽ đưa muội đi.”

Hắn cố tình nói như vậy, lúc ấy hắn cực kỳ tức giận, muốn giết chết Tiêu Chính Bình. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Nàng đã phải quỳ gối trước mặt đại ca, cầu xin giúp Tiêu Chính Bình, nàng thề rằng một năm nay ở cạnh Tiêu Chính Bình, hai người vô cùng trong sạch, sau này nàng nhất định sẽ dứt tình, vĩnh viễn không rời khỏi Lưu Diễm Cung nửa bước, nếu không Tiêu Chính Bình sẽ không được chết già.


Nếu Nhung Vu muốn khiến cho Tiêu Chính Bình không được chết tử tế, hắn vốn không cần Tương Tư phát ra lời thề như vậy, cho dù nàng có ngăn cản hắn hay không, một chưởng của hắn là có thể đánh chết Tiêu Chính Bình.

Nhưng chính người muội muội ngốc nghếch này đã ngăn cản hắn, tạo cơ hội cho Tiêu Chính Bình bỏ chạy với vết thương nghiêm trọng.

Cuối cùng thì Nhung Vu cũng không thể giết được Tiêu Chính Bình, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không nói một lời nào với Tương Tư trong suốt quãng đường trở về.

Hiện tại, Nhung Vu đã hạ lệnh cho toàn bộ Lưu Diễm Cung, phát ra lệnh truy sát rộng rãi, đời này, nếu không băm nát Tiêu Chính Bình thành thịt vụn, thì khó mà bình ổn được cơn giận trong lòng Nhung Vu.

Trên giường, hắn thổi một chút âm khí vào lỗ tai Tương Tư, cùng với hơi thở của hắn, dừng lại trên vành tai nàng.

Vành tai trắng nõn của nàng lập tức phiếm hồng, nửa người nàng trở nên mềm mại. May mắn thay, dưới ánh nến mờ ảo, huynh muội hai người lại ngược sáng, màu hồng xấu hổ trên mặt Tương Tư không thể nhìn rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương