Thấy Tương Tư nằm trở lại giường, đưa lưng về phía mẫu thân, không muốn nói chuyện với bà. Hoa Tư thở dài, ngồi xuống bên cạnh mép giường, trong tay áo nặng trĩu một đống Càn Nguyên Hồi Lực Đan, nói:

“Con vừa trở về liền nói muốn bế quan, có vài lời nói ta vẫn chưa kịp nói với con, nhưng mà Tương Tư, hiện tại có một số việc, mẫu thân không thể không cẩn thận dặn dò. Con nói xem, nữ nhân chúng ta, mong muốn gửi gắm cả đời, rốt cuộc là thứ gì? Mẫu thân con là ta từ nhỏ cũng cẩm y ngọc thực, được cha mẹ trong nhà cưng chiều, lớn lên dưới sự hầu hạ của tôi tớ thành đàn, nhưng cuối cùng vẫn bị ngoại tổ phụ của con đưa vào Lưu Diễm Cung.”

Khi nói chuyện, bà lại không kìm được nhỏ vài giọt nước mắt, tiếp tục nói:

“Ta ở nơi này, mặc dù được ăn ngon mặc đẹp, có người sai bảo, nhưng có được mấy ngày tốt lành? Cả ngày nơm nớp lo sợ, không ai đau, cũng chẳng ai thương......”

“Con không thương người hay sao?”


Tương Tư đưa lưng về phía Hoa Tư, đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy, nàng cười lạnh nói:

“Trong Lưu Diễm Cung này cũng chỉ có con đối xử chân thành với người.”

“Đúng vậy, cho nên con nói con muốn đi tìm Tiêu Chính Bình, nhưng khi đó con đã đảm bảo như thế nào với mẫu thân? Con cười vui vẻ như vậy, trong ánh mắt tràn đầy nỗi khát khao không biết sợ hãi. Lúc ấy mẫu thân đã nghĩ, cũng được, cuộc sống ở bên ngoài biên giới tuy rằng kham khổ, nhưng rời khỏi Lưu Diễm Cung, con đi tìm người con yêu, cho dù mẫu thân bị ca ca con giết chết, chỉ cần con vui vẻ, mẫu thân cũng sẽ vui vẻ.”

“Đừng nói nữa.”

Tương Tư xoay người lại, quỳ gối trên giường, dựa đầu vào phía sau lưng mẫu thân, nức nở nói:

“Lúc trước con không nghĩ nhiều như vậy, mẫu thân, thực xin lỗi.”

Nàng kiêu ngạo tùy hứng, lại quen được Nhung Vu chiều chuộng, muốn thứ gì là phải có được, thích làm gì thì làm, nàng đâu nghĩ tới nàng lén lút rời khỏi Lưu Diễm Cung, mẫu thân của nàng sẽ như thế nào, những nô tỳ hầu hạ nàng sẽ phải chịu tội gì.

Không, Tương Tư chưa từng nghĩ tới, đại ca đối xử tốt với nàng như vậy cũng sẽ tức giận tới mức tắm máu đồng cỏ bên ngoài biên giới, muốn tàn sát sạch sẽ già trẻ nam nữ của bộ tộc Khác Thập Diệp Nhĩ.

“Nhưng hiện tại con quay trở lại, con nhìn xem mình đã biến thành cái dạng gì? Nếu Tiêu Chính Bình yêu con, con sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ, nếu con ở bên ngoài cũng có thể vui vẻ sung sướng như ở Lưu Diễm Cung, mọi người vì con mà chết, mẫu thân cũng cảm thấy không sao cả, nhưng con phải khiến cái chết của bọn họ có ý nghĩa mới được.”


Hoa Tư xoay người lại, cầm khăn tay giúp Tương Tư lau nước mắt trên mặt, bà đỏ mắt nói:

“Con nghe lời nương, quên hắn ta đi, những gửi gắm, những mong muốn của con, không ở bên ngoài biên giới, cũng không nằm trên người Tiêu Chính Bình.”

“Vâng, con đã quên rồi, đã sớm quên rồi.”

Tương Tư ghé vào lòng mẫu thân, lẩm bẩm, dường như đang nói cho mọi người, cũng nói cho chính bản thân mình.

“Trước nay hắn luôn coi con là yêu nữ Lưu Diễm Cung, là nữ tử hư hỏng không thể trêu chọc, con đã sớm quên hắn rồi, con sẽ không yêu hắn, sẽ không.”

Tiêu Chính Bình không tốt chút nào, hắn ta không đối xử tốt với nàng bằng một phần vạn của ca ca, ngày tháng ở bên cạnh Tiêu Chính Bình thật sự quá khổ sở, Tương Tư được ca ca nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự chiều chuộng, nàng đã sớm muốn rời khỏi Tiêu Chính Bình, nàng không còn yêu Tiêu Chính Bình......


Những lời như vậy, Tương Tư vẫn luôn nói với bản thân mình.

Nói nhiều lần, không chỉ có thể thuyết phục người khác, còn có thể thuyết phục chính mình.

Kỳ thật nàng cũng không si tình như người khác nghĩ, mặc dù hiện tại mọi người đều cảm thấy, nàng có thể vì một người nam nhân, vứt bỏ những ngày tháng dưới một người trên vạn người tại Lưu Diễm Cung, chạy theo người nọ ra ngoài biên giới màn trời chiếu đất suốt một năm. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.

Chắc hẳn tình cảm phải vô cùng sâu đậm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương