Môi Anh Đào
-
Chương 31: TỚ THÍCH QUẢN THÚC ĐẤY
Mượn chai nước tương.
Đúng là một lí do hoàn hảo.
Trong phòng lập tức im lặng, hai người ai cũng không mở lời.
Tô Khả Tây xung phong đánh vỡ không khí kỳ quái này, cô hỏi: “Cậu muốn mượn nước tương sao? Để tớ đi lấy, cậu đợi chút.”
Cô làm bộ đi vào trong bếp.
“Không cần.” Lục Vũ ngắt lời cô nói.
Anh không nhúc nhích.
Lục Vũ chưa từng nghĩ tới bộ dạng này sẽ bị cô nhìn thấy, nếu là hàng xóm thì tất cả mọi chuyện chẳng phải là rõ ràng rồi sao…
Anh xoay người đi, không nói một lời nào, ánh mắt cũng không lưu lại.
Tô Khả Tây đuổi theo, nhìn chằm chằm vài giây không biết nên nói gì, chỉ có thể hô: “Cậu không cần nước tương sao?”
Lục Vũ khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tô Khả Tây nghe anh trả lời: “Không cần.”
Người thì đã biến mất ở phía sau cửa.
Tô Khả Tây không đuổi theo, cô nhìn cánh cửa một lát, trong đầu đủ loại ý tưởng rối bùi nhùi.
Cô biết bộ dạng này của Lục Vũ tuyệt đối bởi vì việc trong nhà.
Hay là anh không muốn cô biết bộ dạng bây giờ của anh.
Tô Khả Tây cúi đầu nhìn mũi chân, bên tai nghe được tiếng nói chuyện không rõ ràng lắm kế bên, mơ mơ hồ hồ, thế làcô xoay người về phòng bếp tìm bà ngoại.
Bà là người rõ ràng nhất việc gia đình nhà này.
Bà ngoại đang ngồi ở sau bếp, tay bỏ gỗ và nhánh cây vào trong.
Bệ bếp cổ xưa này hiện tại không thể dùng, bởi vì người già trong nhà rất thích nên bọn họ mời người đến để làm.
Tô Khả Tây dọn cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh ngoại, đưa củi lửa giúp bà rồi định lén hỏi thăm tình hình nhà bên cạnh thế nào.
“Ở đây khói dữ lắm, cháu ra ngoài chơi đi.” Bà ngoại đẩy cô ra, “Chỗ này có gì mà chơi.”
Tô Khả Tây lắc đầu, “Cháu ở đây giúp bà.”
Bà ngoại tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ và hài lòng, hướng dẫn Dương Kỳ bên ngoài xào rau.
Nhánh cây bị đốt vang lên tiếng bùm bùm.
Bên trong ánh lửa sáng choang chiếu đỏ khuôn mặt của cô, đôi mắt theo đó cũng phát sáng, lộng lẫy mà bắt mắt, xinh đẹp không thể tưởng tượng.
Thật lâu sau, Tô Khả Tây mới mở miệng, “Bà ngoại, bà biết nhà bà Khâu bên cạnh xảy ra chuyện gì sao? Cái dì vừa mới đến đó.”
Bà ngoại lại thở dài, tạm dừng một chút.
Sau một lúc lâu, bà mới trả lời: “Chuyện này cũng lâu rồi.”
Lại nói tiếp, bà ấy cùng bạn già chuyển tới đây cũng mới mấy năm, vốn cũng không rõ lắm, nhưng mấy người xung quanh thì cứ xì xào bàn tán mãi.
Tô Khả Tây vội vàng nói, “Bà ngoại, cháu không nói ai đâu.”
“Bà biết cháu đương nhiên không nói bừa, bé út nhà chúng ta hiểu chuyện nhất.” Bà ngoại vỗ cô, “Chỉ là lúc xảy ra việc này mẹ cháu còn chưa sinh cháu nữa.”
Thời gian rất đúng, Lục Vũ lớn hơn cô vài tháng.
Bà ngoại thêm vào vài nhánh cây, “Năm đó con gái bà Khâu thích một người đàn ông, sau đó mang thai, vậy cũng thôi đi, kết hôn cũng không sao, cùng lắm chỉ bị người ta nói hai câu, nhưng vấn đề là hai người lại không kết hôn.”
Thời gian thắm thoắt trôi, Tô Khả Tây nghe được một câu chuyện đã xưa.
Cơm đã chín.
“Trong lòng bà Khâu đã hối hận rồi, nhưng cơn giận này rất chưa nguôi, có đôi khi bà ấy nói chuyện phiếm với bà thì vẫn thường nhắc mãi muốn nhìn cháu ngoại, nhưng ông Khâu của cháu lại không bao giờ chịu mở miệng.” Bà ngoại thở dài.
Ông Khâu là người định đoạt hết mọi việc trong gia đình, đây còn là nguyên nhân không ai có thể cản được quyết định đoạn tuyệt quan hệ khi đó.
Ông là người gia trưởng, cho dù có hối hận cũng nhất quyết không biểu hiện ra ngoài.
Bà ngoại nhớ lại rồi nói: “Chắc là từ chắc mấy tháng trước, con nhóc kia có trở lại một chuyến rồi cuối cùng lại không bị đuổi đi.”
Bà Khâu sau đó cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều.
“Nhưng trong nhà vẫn còn ầm ĩ, ông Khâu vẫn còn bực con bé không chịu cắt đứt với người đàn ông kia.” Bà ngoại cúi đầu, “Kỳ thật lúc đầu cũng không phải lỗi con bé Khâu Hoa, người đàn ông kia cũng cưới người khác, nhưng mà không biết sao hai người quay lại với nhau, việc này đúng là không nên.”
Bà ngoại còn biết rất nhiều.
Ví như ông ấy bị bà vợ chuốc say, sau đó mang thai rồi bức hôn, lúc đó ông ấy vẫn còn chưa biết Khâu Hoa mang thai, chờ sau khi sinh xong thì mới biết được.
Cô không biết sao Khâu Hoa có thể sống được trong khi còn mang theo một đứa bé mới sinh.
“Bà Khâu của cháu lúc đầu đã gửi con bé ít tiền nhưng bị ông Khâu mắng một trận rồi lấy lại tiền, lúc đó liền thôi.” Bà ngoại nói tiếp: “Có thể đây cũng được xem là nguyên nhân.”
Nghe nhiều cũng hiểu.
Tô Khả Tây nghe xong nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô bĩu môi.
Cái gì mà chuốc say chứ, đều nói đàn ông say thì ngay cả đứng dậy cũng không nổi, người này chắc đã sớm muốn rồi, nếu không sẽ không thể thuận lý thành chương (*) như vậy.
(*) thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
So sánh cái biết cái không vừa rồi với nhau thì cô càng thêm sáng tỏ rõ ràng, nên cũng hiểu được tình huống đôi chút.
Cô rất rõ bố mẹ Lục Trì không ly hôn, chuyện này Đường Nhân cũng biết, hơn nữa bố của Lục Trì là Lục Dược Minh cũng rất có tiếng tắm, còn có cái xí nghiệp gia đình nữa.
Nói cách khác, mẹ của Lục Vũ bây giờ chính là kẻ thứ ba.
Chẳng trách Lục Vũ vừa thấy cô đến đây thì đã bỏ đi.
Cô đã đến đây nhiều lần, cũng gặp bà Khâu vô số lần, vậy mà trước giờ không biết chuyện này.
Tô Khả Tây đi ra phòng bếp, cô mở điện thoại tìm kiếm đôi chút về Lục Dược Minh.
Có thể thấy hết mọi thứ nào là bách khoa toàn thư của xí nghiệp gia đình cứ như người nổi tiếng, rồi còn tin tức kết hôn cũng rõ ràng.
Nhìn lên ngày kết hôn thì Tô Khả Tây ngây người.
Cô mím môi rồi gửi tin nhắn cho Đường Nhân: “Ngày sinh nhật của Lục Trì là khi nào vậy?”
Đường Nhân đang chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của cô thì trả lời: “Cậu hỏi làm gì?”
Tô Khả Tây thất thần nhìn chằm chằm ngày tháng năm sinh mà Đường Nhân đã gửi.
Tất nhiên cô biết rõ ngày sinh của Lục Vũ, hai người chỉ kém nhau có hai tháng thôi.
Nói cách khác, lúc ông ấy kết hôn thì Khâu Hoa đã sinh Lục Vũ được khoảng hai tháng, Lục Dược Minh chưa kết hôn mà mẹ Lục Trì đã mang thai.
Quan hệ này có hơi rối loạn.
Tô Khả Tây cau mày nhìn phía dưới tiểu sử viết tên con cái của ông là Lục Trì thì trong lòng liền đau âm ĩ.
Lục Vũ khẳng định rất khó chấp nhận.
Trách không được tính cách anh lại trở nên như vậy, nếu cô đột nhiên trải qua những chuyện như vậy thì không nói tìm đến cái chết, nhưng ít nhất để nói bình tĩnh chấp nhận là không có khả năng.
Sau khi ăn cơm xong thì Tô Khả Tây vẫn có chút thất thần.
Người trong nhà cho rằng cô có tâm tư gì đó, bèn hỏi hai câu lấy lệ rồi cũng không hỏi lại nữa.
“Đây là bánh chiên này.” Bà ngoại cầm cái mâm, “Bà Khâu của cháu rất thích ăn cái này, cháu giúp bà đưa sang cho bà ấy thử.”
Trên mâm nào là gạo nếp, bánh trôi, trắng trắng mập mập, mấy vụn nhỏ ớt cay màu đỏ, nhìn đủ cả màu sắc.
Tô Khả Tây còn đang lo không có cơ hội, thấy thế thì vội vàng nhận, “Vâng.”
Nhân tiện cô nhớ tới việc xin ít nước tương vừa rồi, cô cầm theo chai nước tương từ trong phòng bếp qua.
Đến cửa nhà bên cạnh thì cô đột nhiên khẩn trương.
Phản ứng vừa rồi của Lục Vũ làm cô có chút lo lắng, lỡ như anh lại giận dỗi nữa thì có lẽ rất khó gỡ bỏ được khúc mắc.
Mâm đồ ăn vẫn còn toả hơi nóng, tản ra hương thơm nhè nhẹ, bay vào chóp và đánh thức cơn mơ hồ của cô.
Tô Khả Tây gõ cửa.
Bên trong có người lên tiếng.
Cửa mở ra, cô đi vào thì thấy bà Khâu đang ngồi bên kia, cô để mâm gạo nếp bánh trôi trên bàn, “Bà Khâu, đây là bà ngoại cháu làm, nghe nói bà rất thích ăn.”
“Làm phiền Tây Tây rồi.”
Bà Khâu vội vàng đi tới, cười nói: “Cháu ở lại ngồi chơi một chút nhé?”
Tô Khả Tây tiện thể đi qua bên kia ngồi.
Trong phòng khách chỉ có mình cô, chỉ có hai bà cháu nói chuyện với nhau.
Có lẽ tiếng nói chuyện làm người phía sau chú ý, giọng của Khâu Hoa truyền tới: “Mẹ, là ai thế?”
Bà Khâu còn chưa trả lời đã thấy Lục Vũ từ hành lang đi ra, anh vừa nhìn thấy cô thì liền đứng im tại chỗ.
Tô Khả Tây nhìn anh chằm chằm, cũng không lên tiếng.
Bà Khâu không biết hai người quen biết, nên vui vẻ hớn hở giới thiệu: “Đây là cháu ngoại của bà, lớn hơn cháu vài tháng.”
Trong mắt người già thì trẻ con chắc là rất dễ nói chuyện với nhau.
Nhưng làm bà thất vọng rồi, Lục Vũ vừa rồi còn lễ phép trước mặt bà đột nhiên trở nên lạnh lùng, im lặng không nói tiếng nào.
Tô Khả Tây liền nói: “Chào anh Lục Vũ.”
Bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của cô là người lớn thích nhất, chẳng nhìn ra vẻ manh động đầy ý đồ xấu ngày thường tí thường.
Trong cổ Lục Vũ phát ra một tiếng ngắn ngủi.
Thật lâu sau mới trả lời: “Ừ.”
Khâu Hoa từ phía sau đi ra nhìn thấy cô, cười nói: “Là cháu sao.”
Tô Khả Tây cười gật đầu.
Lục Vũ nhìn đến phiền lòng.
Rõ ràng đều quen biết, cũng đã gặp cả rồi mà lại cố tình bày ra cái bộ dáng cái gì cũng không biết, không biết làm cho chính mình nhìn hay cho anh nhìn nữa.
Anh lập tức đi ra ngoài.
Tô Khả Tây cũng không nhiều lời nữa, “Bà Khâu, cháu để mâm đồ ăn ở đây nhé, nếu bà ăn không đủ thì cứ nói cháu, cháu về trước đây.”
Cô vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Vũ dựa trên tường hút thuốc.
Điếu thuốc sắp tàn kẹp giữa khe hở hai ngón tay, bật lửa được anh cầm trong tay thưởng thức, bộ dáng không để ý làm say mê người khác.
Tô Khả Tây cuối cùng đã biết vì sao mà nhiều cô gái nhỏ thích mấy nam sinh hư hỏng hút thuốc, bởi vì bộ dạng này thật sự con mẹ nó hấp dẫn mà.
Đương nhiên, có lẽ là có liên quan với người hút thuốc là Lục Vũ.
Cô lấy lại tinh thần, duỗi tay lấy điếu thuốc, “Đừng hút.”
“Đừng quản thúc tớ.”
“Tớ thích quản thúc đấy.”
Tô Khả Tây giơ tay ra, còn Lục Vũ lại duỗi tay chắn lại, kết quả điếu thuốc lại rớt trên mặt đất.
Anh thấp giọng cười, biểu cảm không thấy rõ, trong cổ họng tràn ra âm thanh làm cô không thoải mái lắm, “Cậu vừa lòng chưa?”
Tô Khả Tây im lặng, “Cậu cứ nhất định phải như vậy đúng không?”
Lục Vũ không nói chuyện.
Tô Khả Tây cúi đầu, lập tức nói ra suy nghĩ của mình: “Chuyện của đời trước thì có liên quan gì đến cậu đâu chứ?”
Lục Vũ duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô.
Cổ tay của cô rất nhỏ mà bàn tay anh lại lớn, hệt như dùng sức mạnh hơn chút là có thể bóp gãy.
Hai người trong lúc nhất thời im lặng.
Đúng lúc này, Dương Kỳ từ phía sau đi ra, “Tây Tây con làm gì thế, mới sáng sớm đã nghe tiếng con, sao còn chưa vào?”
Tô Khả Tây lui ra sau một bước, “Mẹ.”
Ánh mắt Dương Kỳ dừng trên người đứng bên cạnh bà, đánh giá kỹ mà không mất lễ phép, người có thể hấp dẫn con gái mình đến mức này, đúng là cũng không dễ.
Bà có thể nghe được vài câu của cuộc đối thoại vừa rồi.
Lần trước ở bệnh viện đã nhìn thấy, nghe được… Nếu có thể nhìn kỹ thì đương nhiên càng tốt.
Thấy bà nhìn chằm chằm mình thì Lục Vũ theo bản năng dẫm nát điếu thuốc, sau đó che lại dấu vết.
Rồi khiêm tốn nói, “Chào dì ạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook