Môi Anh Đào
Chương 1: CHƯA TỪNG THẤY ANH TRAI NHỎ NÀO ĐẸP TRAI NHƯ TỚ SAO!

Giữa tháng chín, thời tiết vẫn oi bức.
Cửa sổ đóng chặt, điều hoà thổi gió, trong phòng học thì cực kỳ mát mẻ.
Bởi vì kiểm tra nên các ghế ngồi bị kéo cách xa nhau, chỉ có tiếng lật bài thi và tiếng bút viết.
Tô Khả Tây hoàn hồn, xoá bỏ hình ảnh của người đó trong kí ức.
Cô không kịp xem thời gian còn lại bao nhiêu mà chỉ cuống quýt kiểm tra bài thi, sau đó thì phát hiện vẫn còn phần điền chỗ trống chưa làm.
Cuối cùng cô tính qua loa trên tờ nháp thật lớn trong một lúc, đáp án thì mãi vẫn chưa tính ra nhưng tóc thì đã rụng vài sợi rồi.
Cô cuống cuồng quay đầu nhìn đồng hồ ở phía sau.
Chỉ còn một phút nữa là hết giờ.
Tô Khả Tây đành nhanh chóng điền bừa một đáp án vào chỗ trống.
Tại thời điểm dừng bút thì tiếng chuông tan học cũng vang lên trong tòa nhà giảng dạy yên tĩnh.
Trên bục giảng, giáo viên nghiêm khắc vỗ bảng đen: “Hết giờ rồi, nộp bài thi thôi. Mọi người chờ cô thu bài xong bài rồi hẳn rời đi.”
Nhưng mà không chờ được giáo viên thu xong thì mấy học sinh liền đứng dậy thu dọn đồ dùng của mình rồi âm thầm chạy ra khỏi phòng học.
“Wow, hình như câu cuối cùng tớ tính sai rồi.”
“Câu thứ ba rốt cuộc chọn A hay chọn C vậy, lần đầu thì tớ tính ra A nhưng lần thứ hai lại ra C….. Cuối cùng thì chọn B.”
“Đợt thi học kỳ nào cũng đều làm tớ rối tinh rối mù luôn.”
Vẫn là cuộc đối thoại đó, nội dung mà hầu như lần nào kiểm tra đều cũng có thể nghe thấy.
Tô Khả Tây cất hộp đựng bút vào trong cặp rồi đi ra phòng học.
Không có gì bất ngờ, cô nhìn thấy Đường Nhân chờ bên ngoài, trên vai đeo túi bóng rổ, nhìn cực kỳ phóng khoáng.
Lúc đi qua đám nam sinh trên hành lang, thì ai nấy đều ngoan ngoãn chào hỏi: “Chị Nhân, khi nào chơi bóng cùng nhau nhé?”
Tô Khả Tây ôm lấy bả vai Đường Nhân, cười ha ha nói: “Chị Nhân của mấy người bây giờ muốn chạy trốn của tớ, không có thời gian quan tâm chuyện thế gian đâu. ”
“Chị Tây lợi hại ghê.”
Mấy nam sinh khen lấy khen để, sau đó cười hi hi bá vai nhau rời đi.
Đường Nhân liếc nhìn cô một cái: “Cậu vừa lòng chưa? ”
Tô Khả Tây nói: “Vừa lòng, trong ngực ôm đại mỹ nhân sao mà không vừa lòng được chứ.”
Cô và Đường Nhân từ nhỏ là hàng xóm, nhưng lại như hai thái cực khác nhau.
Đường Nhân lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, xếp hạng nhất của khối, còn cô thì chỉ ở mức trung bình kém, bây giờ có thể vượt qua mấy kì thi đầu tiên thì hoàn toàn dựa vào may mắn cả.
Điện thoại lén giấu trong cặp sách bỗng nhiên rung lên.
“Che cho tớ tí với.” Tô Khả Tây nhìn xung quanh vài lần.
Đường Nhân che chắn cho cô nhận điện thoại: “Tây Tây à, mẹ con vừa bị té ngã, bây giờ đang ở bệnh viện, lát nữa con tự mình về nhà nhé. ”
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Ở bệnh viện nào vậy ạ. ”
“Bệnh viện Ba.”
Bệnh viện Ba là tên gọi tắt của bệnh viện Số Ba, mới vừa xây dựng chưa đến một năm, trùng hợp là nó cách trường học không xa, đi qua đường cái rồi đi bộ mười phút là đến.
Đường Nhân thấy sắc mặt cô không tốt lắm thì hỏi: “Dì làm sao vậy? Có cần tớ đến bệnh viện cùng cậu không? ”
Tô Khả Tây cất điện thoại vào, thở dài nói: “Không cần đâu, để tớ tự qua đó là được rồi.”
Cô quay đầu nhìn bảng tên phòng học phía sau.
Đường Nhân vỗ đầu cô một cái: “Nhìn gì mà nhìn, phòng học cũng không phải tên là Lục Vũ đâu. ”
Tô Khả Tây bị nhìn trúng tim đen thì nhảy cẫng lên.
“Dù gì tớ cũng đã theo đuổi lâu như vậy mới được mà.” Cô bĩu môi nói.
Từ sau khi kinh ngạc trước sắc đẹp của Lục Vũ lớp 11/8 hồi học kì một của lớp 11 thì cô liền quyết định ra tay.
(*) Nguyên văn Kinh vi thiên nhân ( 惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo, khả năng ). Nguồn : Google
Lục Vũ lạnh lùng ít nói, là một học sinh giỏi tiêu chuẩn.
Đến học kỳ cuối của lớp 11 thì cô mới theo đuổi được, sau đó ngọt ngào được một thời gian.
Tô Khả Tây nhớ đến chuyện đã xảy ra thì lắc đầu: “Tớ đi trước đây.”
Nói xong thì chạy về phía cầu thang bên cạnh.
Bây giờ đã là chiều tối nên người ở bệnh viện không nhiều lắm.
Tô Khả Tây quen cửa quen nẻo đi đến phòng đã được nói trong điện thoại.
Vừa mở cửa liền thấy một cái chân được kê trên ghế, còn bác sĩ thì đang băng bó giúp Dương Kỳ.
Dương Kỳ nhìn thấy cô thì nói: “Ba con đúng làchuyện bé xé ra to.”
Tô Khả Tây đi qua nhìn kĩ, vẫn may chỉ bị thương ngoài da thôi.
Cô ngồi xuống bên cạnh: “Ai cho mẹ tự tin có năng lực đi giày cao gót mà còn chạy nhanh nữa đấy ạ.”
Lúc nghe được nguyên nhân bà bị ngã thì cô suýt nữa trợn trắng mắt.
Mẹ cô lại dám mang giày cao gót chạy xuống cầu thang, đúng thật là người tài cao gan cũng lớn mà.
Dương Kỳ ngượng ngùng cười: “Mẹ gấp mà. ”
Tô Khả Tây nhìn bà đăm đăm, không một chút lưu tình nói: “Nếu có lần sau thì con sẽ mang toàn bộ giày cao gót của mẹ đi quyên góp hết đấy. ”
“Không thể được.” Dương Kỳ sợ con gái sẽ thật sự làm vậy cho nên vội vàng nói: “Được rồi được rồi, lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa. ”
Bác sĩ thu dọn đồ xong thì lại cau mày.
Sau đó thì quay sang nhìn cô, nói: “Cháu gái, vừa rồi y tá đi qua phòng bệnh bên kia, cháu có thể đi kêu giúp chú được không? Hai ngày nay có nhiều người quá. ”
Tô Khả Tây gật đầu.
Phòng bệnh cách chỗ này không xa, cô đi vào liền thấy y tá đang thay chai nước biển.
Sau khi đổi xong thì hai người cùng nhau trở về.
Tô Khả Tây đi phía trước, chờ tới cửa văn phòng thì dừng lại.
Xuyên qua mặt kính của cửa sổ nhỏ thì có thể thấy bên trong có thêm một nam sinh.
Nam sinh ngồi chỗ đó, sườn mặt đối diện với cô.
Mái tóc đen rối bù bị mồ hôi làm ướt dính sát lên trán, trên sống mũi cao thẳng bị dán một miếng băng cá nhân, ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu làn da trắng hơi lạnh của anh.
Bởi vì anh nghiêng đầu cho nên từ phía của cô chỉ có thể thấy chỗ ánh sáng và bóng tối giao nhau, chiếc cằm có góc cạnh rõ ràng còn đôi môi hơi mỏng.
Bác sĩ nhéo cánh tay của anh, khuỷu tay có vết máu dính lên.
Đến gần một chút thì có thể nhìn thấy vết thương lẫn lộn.
Còn có vết thương sắp đóng vảy.
Tô Khả Tây nhìn đến choáng váng.
Y tá bên cạnh nói: “Lục Vũ này chắc chắn lại đánh nhau rồi.”
Tô Khả Tây : ” ……..Cậu ấy thường xuyên đánh nhau sao ạ?”
“Đúng vậy, em không biết đâu, cuối tuần này cậu ta đã tới ba lần rồi…… Không đúng, tính hôm nay nữa là lần thứ tư đấy.” Y tá cảm khái nói: “Nam sinh đẹp trai như vậy mà sao lại thích đánh nhau vậy chứ.”
Nếu cô ấy là người nhà của thằng nhóc này thì chắc đau đầu luôn quá.
Tô Khả Tây dựng lỗ tai, mắt không chớp lấy một cái.
Nói xong thì y tá đẩy cửa ra, trách móc nói: “Lục Vũ em đúng là không nhớ kỹ mà, lần trước vừa khỏi xong mà lần này lại xảy ra chuyện rồi.”
Lục Vũ nghiêng mặt qua, thờ ơ nói: “Không phải là còn sống……”
Mấy câu cuối đột nhiên im bặt.
Ánh mắt anh dừng tại người đứng đằng sau y tá.
Không khí đột nhiên khựng lại trong chớp mắt.
Đôi mắt đó đen như mực, sâu không lường được, chứa ánh sáng không rõ ý nghĩa.
Một lát sau, Lục Vũ thong thả ung dung dời ánh mắt.
Anh vẫn nói chuyện câu được câu không với bác sĩ mà không hề bị ảnh hưởng.
Tô Khả Tây lấy lại bình tĩnh, có hơi giận dỗi mà chuyển tầm mắt.
Dù sao anh cũng chả nói với cô một tiếng mà đã chuyển trường, thậm chí còn thay đổi phương thức liên lạc nữa, bây giờ thì tính gì chứ.
Cô ngồi xuống bên cạnh, trong đầu chợt lóe ra tia sáng: “Mẹ, lần trước mẹ nói khi nào anh trai nhỏ dẫn con đến trường học của anh ấy vậy ạ?”
Lục Vũ ngừng đong đưa chân, hơi ngả người ra sau.
Bác sĩ đang thoa thuốc suýt nữa bôi vào không khí, nói: “Cháu rướn người về trước một chút, đừng lộn xộn, nếu không chú không thoa được đâu.”
Nghe được lời này thì Tô Khả Tây nhịn không được cười ra tiếng.
Mặt Lục Vũ sa sầm lại, kéo chiếc ghế dựa trực tiếp thẳng về phía trước.
Âm thanh ở trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Bác sĩ lại nói: “Lùi về sau một tí, cũng đâu kêu cháu rướn người về trước nhiều vậy.”
Tô Khả Tây nghiêng đầu, ánh mắt cố định sau bóng lưng của anh.
Cô từ từ thở dài một hơi.
Cho dù thời gian có trôi thế nào thì cũng có vài thứ vẫn không thay đổi.
Dương Kỳ vẫn còn sững sờ bởi câu nói vừa rồi, nghĩ mãi cũng không ra anh trai nhỏ kia là ai, bèn nghi hoặc hỏi: “Con nói…….. ”
Chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Khả Tây ngắt lời: “Con quyết định sao? Vậy thì con quyết định chủ nhật đi.”
Cô liếc mắt nhìn phía đối diện rồi cong khoé môi.
Tay cô chống cằm rồi cười hì hì nói: “Vậy cứ quyết định thế đi. ”
Dương Kỳ không biết cô đang làm gì, vừa định hỏi nhưng sự tập trung lại bị cái chân đau lôi kéo.
“Tây Tây, con đi mua cho mẹ chút đồ ăn, đồ ngọt là được, đừng có nói với ba của con.”
“Vâng ạ.”
Mẹ của cô hồi nhỏ thì được ông bà ngoại yêu chiều, sau khi lấy chồng liền được bố cô nuông chiều còn hơn cả đứa con gái là cô nữa, đau một chút đều phải mua đồ ngọt.
Tô Khả Tây liếc nhìn người vẫn đưa lưng về phía mình, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Bên cạnh bệnh viện có cái siêu thị.
Sau khi Tô Khả Tây mua một túi kẹo thì liền quay lại phòng.
Không đợi cô đến cửa phòng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập cùng với âm thanh ồn ào, còn có tiếng của cô y tá nói chuyện đi về phía bên này.
Tô Khả Tây vừa đi về phía trước vừa nhìn.
Cô nhìn thấy mấy y tá xinh đẹp đi ra khỏi từ thang máy rồi đứng ở bên kia, còn không ngừng khuyên can, mà ở giữa các cô ấy là một người đàn ông có vẻ mặt đầy phẫn nộ.
“Anh à, anh không thể đi sang bên kia được.”
“Ở đây có phòng bệnh, mong anh rời đi được không ? Có chuyện gì thì để sau lại nói.”
“Anh à, mời anh không được vào, bên trong còn có người bệnh khác.”
“…….”
Lúc Tô Khả Tây nhìn thấy thì vừa lúc người đàn ông kia đột nhiên đẩy cô y tá ra.
Ông ta cao lớn mà sức lực cũng mạnh.
Y tá kia nhất thời không kịp phản ứng, thế làbị quăng ngã sang bên cạnh rồi đụng vào ghế dựa ở cạnh tường, phát ra âm thanh không nhỏ.
Y tá thực tập không nhịn được hét lên.
Đồng tử Tô Khả Tây hơi co lại.
Người đàn ông kia quay lại, cô nhìn thấy trong tay hắn còn cầm một cây côn sắt, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ sớm, đúng là bụng dạ khó lường.
Tô Khả Tây thấy ông ta đi đến bên này thì tim đập rối loạn theo phản xạ mà chạy đến phòng bên kia.
Cô không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải y nháo (*).
(*)Y nháo: Náo loạn ở bệnh viện, thường là có những người đến bệnh viện làm loạn.
Trước kia những chuyện như vậy cũng chỉ thấy qua ở trên tin tức, hiện tại tận mắt thấy……
Chị y tá vừa rồi chắc chắn té bị thương.
Tô Khả Tây không phải chưa từng đánh nhau với người khác, nhưng cũng chỉ là học sinh quậy phá mà thôi, không thể so sánh với người đàn ông cầm côn sắt cách đó không xa được.
Cô mới bước vào phòng thì liền đóng chặt cửa.
Trong một lúc, ánh mắt vài người bên trong đều đặt trên người cô.
“Tây Tây, làm sao vậy?” Dương Kỳ tò mò hỏi.
Tô Khả Tây không ngẩng đầu, nói: “Không có việc gì ạ.”
Cô lấy di động từ trong túi ra, bởi vì bị doạ sợ cho nên tay vẫn không ngừng run lên. Cô nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát rồi ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
Lục Vũ nghe xong thì đứng bật dậy khỏi ghế.
Hai bác sĩ và y tá còn lại trong phòng cũng đổi sắc mặt.
Bọn họ sợ nhất là chuyện y nháo như vậy, bây giờ chuyện này xảy ra ngày càng thường xuyên, có đôi khi ngày nào cũng phải lo lắng.
Trên cửa phòng bệnh có cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài.
Người đàn ông cầm vũ khí trong tay mà cảnh sát còn chưa tới, các y tá căn bản không dám tiếp cận quá gần dù sao chả ai dám lấy mạng mình nói giỡn, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta đi lên phía trước.
Lúc ông ta bước đến gần thì âm thanh liền truyền vào trong phòng.
Côn sắt ngẫu nhiên đập vào tường tạo thành âm thanh cực kỳ chói tai.
Người đàn ông kia còn hung dữ nói: “Mẹ nó, ai giết vợ tao chết trên bàn giải phẫu, lần này tao muốn nó đền mạng! ”
Khuôn mặt Tô Khả Tây trắng bệch, từ cạnh cửa lui vào.
Chắc còn phải chờ vài phút nữa thì cảnh sát mới đến, hiện tại bên ngoài chỉ có mấy y tá yếu đuối căn bản không ngăn được người đàn ông khỏe mạnh này.
Đúng lúc này, sắc mặt Dương Kỳ bỗng nhiên thay đổi, bà đứng bật dậy định tiến đến bên này nhưng lại không cẩn thận ngã trên mặt đất.
Giọng nói của bà càng thêm hốt hoảng: “Tây Tây tránh ra!”
Tô Khả Tây quay đầu lại theo bản năng.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy cây côn sắt đâm qua cửa sổ nhỏ, hai ngón tay với đến khuôn mặt cô bằng một sức mạnh vô cùng lớn.
“A– Tránh ra tránh ra–”
Mọi người xung quanh thét lên chói tai.
Tô Khả Tây gần như nghẹt thở rồi theo phản xạ lui về sau, nhưng gót chân đụng phải ghế ở phía sau nên nhất thời bị vấp ngã.
Một bàn tay bất ngờ xuất hiện ở phía sau cầm lấy cổ tay cô rồi dùng sức mà kéo cô qua một bên.
Hai người đều ngã trên mặt đất.
Lưng của Tô Khả Tây chạm đất, cảm xúc lạnh lẽo truyền theo quần áo mỏng vào đến trong lòng, nhịp tim suýt nữa ngừng đập.
Cô trợn mắt liền nhìn thấy Lục Vũ chau mày.
“Mau bắt lấy ông ta!”
“Đừng để cho ông ta chạy!”
Trong lúc cô đang ngây ngẩn thì cảnh sát đã chạy đến cầm cây côn điện bao vây người đàn ông kia, nhưng phải tốn chút sức lực mới chế trụ được hắn.
Ngoài cửa cuối cùng cũng an tĩnh, chỉ còn tiếng y tá khóc nức nở.
Đầu ngón tay của cô chạm phải thứ gì đó nhớp nháo, cô nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện ra là máu.
Mà ở phía trên, sắc mặt Lục Vũ cũng không tốt lắm.
Tô Khả Tây buột miệng thốt ra :”Lục Vũ.”
Giọng nói thay đổi mang theo sự hoảng sợ.
Lục Vũ cau mày: “Kêu gì mà kêu, tớ còn chưa chết đâu. ”
Y tá hoàn hồn lại, kinh ngạc nói: “Nhanh, thuỷ tinh đâm vào rồi, Lục Vũ cậu mau qua đây xử lý vết thương một chút! ”
Lục Vũ chống một tay lập tức đứng lên.
Sắc mặt anh không thay đổi, chỉ coi chuyện vừa mới xảy ra như là bình thường mà thôi.
Trong lúc xoay người thì Tô Khả Tây nhìn thấy có một mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm vào phía sau quần áo của anh làm anh chảy máu.
Vết thương nơi khuỷu tay vừa đóng vảy lộ ra một mảng màu hồng, còn vết thương cũ thì bị nứt ra rồi.
Tô Khả Tây hoàn hồn lại rồi đứng dậy đỡ Dương Kỳ lên, cũng may chỉ bị ngã ở bên cạnh hoảng sợ thôi chứ không xảy ra chuyện gì.
Cô an ủi mẹ xong thì ánh mắt dừng lại ở vết thương trên người Lục Vũ.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô nên Lục Vũ quay mặt lại nhìn cô đăm đăm.
Anh lạnh nhạt hừ một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy anh trai nhỏ nào đẹp trai như tớ sao.”
Tô Khả Tây sửng sốt.
Cô nhớ tới lời mình nói bừa vừa nãy, sau đó lập tức vui vẻ.
“Đúng vậy, chưa từng thấy đấy. ”
Trong ánh mắt cô không dấu được sự giảo hoạt.
Cô bước lại gần một chút rồi khen: “Anh trai nhỏ đẹp trai này, cậu lợi hại ghê nha!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương