Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
Quyển 1 - Chương 17: Hoa cô tử mỉm cười

Mặt trời dần ngả về tây, cả thế giới đắm chìm trong ánh nắng đỏ rực rỡ. Về tới Tây Phong Uyển, tôi nhảy xuống xe, trong lòng vẫn vui sướng như say trong gió xuân tháng ba. Tố Huy mặt đầy mụn nước căm hận nói: “Cô cứ chờ nghe Tam gia trách phạt đi!”

Tôi nắm chặt một con búp bê bằng vải. Trước khi đi, Nguyên Phi Giác đã vội vàng móc ra đưa cho tôi, hắn nói, đám thiếu niên kia đều nói bộ dạng búp bê này rất giống tôi, ngay cả Bích Oánh cũng bảo giống nên mới mua về tặng tôi

Búp bê vải cũng có một bím tóc dày sau lưng giống tôi, ngay lúc tôi vô cùng mừng rỡ nhận lấy thì hắn khẽ thì thầm vào tai: “Phải vạn phần cẩn thận với Nguyên Phi Bạch.”

Trong lúc tôi hỏi hắn một loạt vấn đề quan trọng, giả dụ như đôi mắt của hắn có giống trí thông minh, lúc tốt lúc tệ không? Hắn đã yêu tôi từ lúc nào? Hắn của biết bộ dáng tôi thế nào không? Khi nào thì gạt tôi, lúc nào thì nói thật.

Tiếc là, sau đó hắn lại trịnh trọng nói với tôi rằng: “Mộc Cẩn ngoan, về sau nếu nàng muốn nhìn cơ thể của đàn ông thì nhìn ta là được rồi, nhất quyết không được đi nhìn trộm người khác, nha?”

Vì vậy, thời khắc cực kỳ lãng mạn đã bị phá vỡ như thế. Tôi ngẩn người đứng đó, nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có phải chỉ số IQ của hắn lại hỗn loạn rồi không, hay là đang muốn trêu chọc tôi? Song, hắn lập tức biến lời nói thành hành động, cởi hết áo, để lộ ra cơ bụng cùng cơ ngực khỏe đẹp, sau đó vừa kiêu hãnh vừa nghiêm túc hỏi thăm: “Mộc Cẩn, thế nào, dáng người của ta so với tên Tam què kia thì thế nào?”

Tôi đờ đẫn không nói gì mà chỉ nhìn hắn….

Bất kể thế nào, phụ nữ trong tình yêu vẫn luôn mù quáng, cho dù đối mặt với một Nguyên Phi Bạch tàn bạo, lạnh lùng, chỉ cần nghĩ tới Nguyên Phi Giác, sợ hãi trong lòng tôi sẽ lập tức tan thành mây khói

Có điều hình như tôi vẫn có chút sợ Nguyên Phi Bạch, tôi cười hì hì bảo Tố Huy: “Cậu không cho Tam gia biết, thì chẳng phải là được rồi sao?”

Tố Huy hừ lạnh một tiếng, bố trí cho ngựa xong liền quay trở về, mà tôi lại từ từ theo sau, nói mát: “Nếu cậu dám nói cho Tam gia, tôi sẽ mách với Tam nương là cậu lén xem Đông cung đồ.”

Quả nhiên, thằng nhóc dừng lại, mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cô là cái đồ vừa hư hỏng vừa xấu xí.”

Tôi cười hì hì: “Chúng ta thống nhất như vậy đi, tiểu tử hư hỏng, tiểu tử xấu xí.”

Tố Huy giơ nắm đấm về phía tôi, tôi cười ha ha chạy vào trong, suýt nữa thì va vào Tạ Tam nương đang đi tới. Tố Huy lập tức thu tay: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng nhăn mặt, là Mộc nha đầu trêu chọc con trước.”

Đáng tiếc Tạ Tam nương chẳng thèm để ý đến hắn, bà chỉ thở dài một hơi, kéo tôi sang một bên, dịu giọng bảo: “Cô nương mau tới xem Tam gia thế nào, hôm nay tâm trạng ngài ấy không tốt lắm.”

A! Nhanh như vậy đã biết tôi và Nguyên Phi Giác tự định chung thân rồi, nội gián của anh ta là ai đây? Hình như Nguyên Phi Giác biết rõ trong nhóm thiếu niên của mình có nội gián, lẽ nào hai anh em bọn họ đều thích kiểu như Vô gián đạo(1) gì đó?

Tôi ngơ ngẩn nói: “Không phải hôm nay Tam gia có khách tới chơi sao?”

Tam nương nhìn sắc mặt của tôi, dè dặt đáp: vị khách kia hình như là nữ, hai người ngồi trong Thưởng Tâm các nói chuyện rất lâu, sau đó cô gái kia vừa trở về, tâm trạng Tam gia liền không tốt.

Tôi thoáng sửng sốt, náo loạn nửa buổi, thì ra là vì một cô gái ư, hay chính là cái cô tên Du Du gì đó kia?

Tôi còn muốn hỏi tiếp thì Tố Huy đã xông tới: “Mẹ, mẹ nói nhiều như vậy làm gì, nhanh để Mộc nha đầu tới gặp thiếu gia đi.”

Nhìn Tố Huy tranh cãi với mẹ, tôi suy nghĩ một chút rồi đi về phía vườn mai. Nguyên Phi Bạch ngồi dưới tán cây của một gốc du. Anh ta lẳng lặng nhìn nắng chiều buông, hồ Mạc Sầu trong veo, lăn tăn gợn sóng. Hình như đang không vui thật?

Đám lông vũ rực rỡ mà được người trong thiên hạ vẫn xôn xao, còn có nụ cười của anh ta, rồi nụ hôn nửa thật nửa giả kia nữa. Quả nhiên là dối gạt tôi, một người đàn ông dồn tâm sức để lấy lòng một cô gái chẳng qua cũng chỉ vì hai lý do, một là cô gái kia có thể lợi dụng, hai là để diễn trò.

Tôi đây, một nghèo hai trắng(2), bộ dáng lại thông thường, cho nên khả năng thứ hai có vẻ hợp hơn, Nguyên Phi Bạch khiến tất cả mọi người cảm thấy anh ta rất cưng chiều tôi, thực ra là để che chở cho một người khác!

Tên hư hỏng này, cho dù ngài và người phụ nữ của ngài có bao nhiêu nỗi khổ thì không nên lợi dụng tôi để di họa Giang Đông(3) như thế chứ! Về sau bảo tôi phải ra ngoài thế nào đây? Chắc chắn vừa bước khỏi cửa là bị đám FANS hất axit sunfuric vào người, bị đám hái hoa tặc chém chết…

Tôi thầm buồn bực, hừ một tiếng trong lòng rồi ngẩng đầu, kiêu ngạo lắc bím tóc định rời khỏi. Chẳng ngờ, Hàn Tu Trúc thình lình xuất hiện, lớn tiếng cười bảo tôi: “Mộc cô nương đã về rồi sao? Thiếu gia chờ cô đã lâu.”

Mặt tôi giật giật, nếu anh ta ngồi đây để chờ tôi, thì ba chữ Hoa Mộc Cẩn này sẽ viết ngược lại.

Tôi nhìn về phía Nguyên Phi Bạch nhưng anh không hề quay mặt lại mà vẫn nhìn về phía hồ như trước, chậm rãi mở lời: “Mộc Cẩn, tới đây ngồi cạnh ta một lúc.”

Tôi còn đang do dư thì Hàn Tu Trúc đã cười nói: “Cô nương, đừng để thiếu gia đợi, mau đi đi!”

Tôi bĩu môi, lòng không cam, tình không nguyện đi tới đó, ôm gối ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phi Bạch.

Anh ta không nói, tôi cũng lười nói chuyện với loại người như thế, Hai người ngồi thưởng thức cảnh đẹp non nước nhưng đều có tâm sự của riêng mình.

Mặt trời dần dần hạ xuống, ráng chiều càng thêm rực rỡ tựa như lọ nước màu mà thần tiên làm đổ xuống, lộng lẫy không gì sánh được. Tôi đứng dậy nói: “Tam gia, trời đã muộn rồi, để tôi dìu ngài về nghỉ ngơi đi.”

Tôi vừa mới đứng lên, con búp bê vải đã rớt xuống. Tôi đang định cúi người nhặt thì Nguyên Phi Bạch đã nhanh hơn một bước, cầm lên.

Hỏng rồi!

Nửa mặt của anh ta chìm trong ánh nắng chiều, nửa kia thoạt nhìn có vẻ đặc biệt lạnh lùng mà thảm đạm, anh ta nhìn con búp bê vải, lộ vẻ kỳ quái: “Đây là cái gì?”

Mồ hôi đã thấm ướt cả lưng, tôi hì hì cười hai tiếng: “Đây là… đây là tam muội muội của tôi, tên Hoa Cô Tử.”

Tôi vận hết khả năng rút con búp bê từ trên tay Nguyên Phi Bạch mà anh mắt của anh ta lại lạnh lẽo khiến tôi phát run. Tôi cầm con búp bê lắc lắc trước mặt anh ta, học theo giọng của Doraemon nói: “Thiếu gia Nguyên Phi Bạch, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Anh ta nhìn tôi sau đó quay sang cười với Hoa Cô Tử: “Hoa Cô Tử, sao bộ dáng ngươi lại xấu xí giống tỷ tỷ Mộc Cẩn của ngươi như vậy?

Con búp bê này rất xấu sao? Không hổ là ông chủ của Tố Huy, Nguyên Phi Bạch, rốt cục ngài cũng chịu nói ra lời từ tận đáy lòng, cuối cùng cũng lộ ra sự thiển cận, chỉ coi trọng cái mã bên ngoài, hứ!

Tôi thầm cười nhạt mấy tiếng, sau đó tiếp tục dùng Hoa Cô Tử, nói: “Tam thiếu gia, tuy tôi xấu xí nhưng rất dịu dàng, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, học rộng hiểu nhiều. Hình như trong lòng Tam thiếu gia có vướng mắc không gỡ được, không bằng nói ra để Hoa Cô Tử giúp ngài.”

Nói đi, nói ra đi, Nguyên Phi Bạch ngài dùng vẻ bề ngoài, lừa dối thiếu nữ trong sáng, ngây thơ, nếu trung thực sẽ được khoan hồng, còn nếu dám chống lại sẽ nghiêm trị, tất nhiên khiến tôi có lý do mà vui vẻ chuyển sang máng khác, tới chỗ của Nguyên Phi Giác.

Có điều, hình như anh ta đã hết hứng thú với Hoa Cô Tử, sau đó liền ngoảnh đầu tiếp tục ngắm ánh nắng còn sót lại, không hề để ý tới tôi nữa.

Tôi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ cô gái kia thật sự là Du Du còn đồng chí Nguyên Phi Bạch này chỉ là thương thầm nhớ trộm người ta, vừa mới bị đá? Người có gan vứt bỏ Nguyên Phi Bạch cũng không nhiều nha! Hay Du Du kia là người đã có chồng, Nguyên Phi Bạch lén gặp người ta, cuối cùng bị bắt gian tại giường, cho nên mới cực kỳ buồn phiền?

Ngay lúc tôi quyết định rời khỏi thì anh ta bỗng lên tiếng: “Hoa Cô Tử, kể một câu chuyện cho ta nghe đi!”

Hả?! Kể chuyện xưa á? Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xuống phía đối diện: “Vậy, Hoa Cô Tử sẽ kể câu chuyện của nàng tiên cá đi, ngày xửa ngày xưa…”

Thế là tôi bèn kể câu chuyện cổ bi kịch về nàng tiên cá của Andersen.

Ở một vùng biển xa xa, nước xanh hơn cả cánh đồng hoa mua biếc nhất, trong vắt như pha lê,…

Cô con gái nhỏ tuổi nhất của vua Thủy tề là người xinh đẹp nhất, Nàng có làn da nhỏ mịn như cánh hồng, có đôi mắt xanh thẳm như nước biển.

Cuộc gặp gỡ trí mạng kia khiến nàng tiên cá bé nhỏ rơi vào lưới tình, nàng vì tình yêu mà bỏ đi cuộc sống yên bình nên tiên giới cùng ba trăm năm tuổi thọ. Nàng từ bỏ giọng hát tuyệt vời của mình, chịu đựng sự đau đớn kia đuôi cá tách ra, chịu đựng mỗi bước lại đau như đi trên đao, không hề chùn bước mà tới chốn đất liền để làm bạn với chàng hoàng tử nàng yêu.

Kiếp trước, tôi từng tham gia một cuộc thi kể chuyện cổ tích, vinh dự giành được giải nhì, về sau lại làm công việc nghe điện thoại, rất hiểu cách dùng giọng nói để mê hoặc lòng người, ở kiếp này, giọng nói của tôi lại trong trẻo, dễ nghe. Vì vậy Nguyên Phi Bạch từ chỗ không tập trung cũng dần chuyên chú hơn.

Đã lâu chưa kể câu chuyện này, nhớ tới nàng tiên cá phải đối mặt với sự lựa chọn thật tàn khốc, câu chuyện phản ánh tư tưởng vĩ đại của con người, ý chí kiên cường cùng tinh thần biết hy sinh, cả tôi cũng thấy hơi cảm động.

Khi tôi kể đến đoạn nàng tiên cá phải đối mặt với lựa chọn, nàng sẽ giết chàng hoàng tử vốn không yêu nàng, lần nữa về với lòng biển rộng, tiếp tục cuộc sống vui vẻ, không có ưu sầu hay là hóa thành bọt biển để cứu hoàng tử nàng yêu.

Theo lệ cũ, tôi tạo một nút thắt, hỏi Nguyên Phi Bạch, nếu anh ta là nàng tiên cá thì sẽ lựa chọn thế nào.

Nguyên Phi Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra câu hỏi: “Nếu là nàng tiên cá, ta yêu hoàng tử nhiều như vậy thì ngay từ ban đầu sao không bảo phù thủy kia làm phép để hoàng thượng yêu mình? Cần gì phải biến thành người, chịu đủ loại đau khổ, trái lại còn chẳng làm nên trò trống gì. Hơn nữa, ta là con gái của vua Thủy Tề, ông ta chắc chắn có rất nhiều người tài dưới trướng, hẳn có thể nghĩ ra biện pháp bắt bà phù thủy kia làm một phép khác, để nàng tiên cá trở về biển, sao cứ nhất định phải giết hoàng tử hay là hóa thành bọt biển?”

Tôi cười lớn, anh ta quả không hổ với cái danh thần đồng, sáu tuổi biết làm thơ, mười tuổi giỏi đã giỏi bắn cung, ý nghĩ cũng cao hơn người khác một bậc. Rõ ràng là một thời khắc rất cảm động, anh ta lại hết sức lý trí, chẳng lãng mạn chút nào. Xem trong đám bằng hữu của tôi, có thể đối đáp với anh ta chắc cũng chỉ có Tống Minh Lỗi.

Nói đến đây, tôi xin kể với mọi người ý kiến của mấy vị bằng hữu khác đối với nàng tiên cá:

Bích Oánh:

Nước mắt tuôn như mưa, khóc không thành tiếng: “Ta, ta, ta nhất định sẽ cứu hoàng tử, cho dù phải hóa thành bọt biển cũng sẽ không hối hận.” Thông thường sau đó, bệnh cũ của nàng sẽ tái phát, nằm trên giường mất một hai tháng cũng phải chuyện lạ.

Cẩm Tú:

Không chút nghĩ ngợi mà cười nhạt: “Không cần hỏi nữa, muội tuyệt đối sẽ không hóa thành bọt biển vì tên hoàng tử ngu xuẩn kia, giết hắn chẳng phải là xong chuyện rồi sao, lại còn nhanh chóng nữa?” Một ngày nào đo, tôi ngồi ngẫm nghĩ thật lâu, thầm cảm thấy tôi thân làm tỷ tỷ mà dạy em thật thất bại.

Tống Minh Lỗi:

Cười khẽ, phản ứng không khác mấy Nguyên Phi Bạch, hỏi vặn tôi một đống vấn đề.

Nguyên Phi Giác:

Thừ người ra, thở ngắn than dài, đi loanh quanh mấy vòng, nhìn tôi, sau đó lại ngẩn người, bước loanh quanh thêm mấy vòng, cuối cùng lo lắng hỏi tôi: “Sau khi biến thành bọt biển rồi thì có thể biến trở lại không?”

Vu Phi Yến:

Mắt hổ rưng rưng, nắm chặt hai tay tôi: “Tứ muội nghe được ở đâu câu chuyện trung nghĩa oanh liệt như vậy, đại ca nhất định phải kết giao với người viết nên câu chuyện này. Thực sự là khiến người ta tỉnh lại. Vấn đề này còn phải hỏi sao, nếu đại ca là nàng tiên cá, chắc chắn phải tác thành cho người mình yêu, cho dù phải hóa thành bọt biển cũng muốn ở bên cạnh hoàng tử, nhìn thấy hắn được hạnh phúc.” Lúc đó, tôi vô cùng xúc động gật đầu, thầm nghĩ nếu Andersen mà ở thời không này hẳn cũng tìm được tri kỷ.

Tôi thôi suy nghĩ miên man, mỉm cười nhìn về phía Nguyên Phi Bạch, nói ra lựa chọn của nàng tiên cá, sau cùng nàng biến thành bọt biển nhưng lại được một linh hổn hoàn chỉnh, có cơ hội lên thiên đường.

Tôi bắt đầu dẫn dắt từng bước: “Tam gia, nói cho cùng, Mộc Cẩn cho rằng điều quan trọng nhất mà câu chuyện muốn nói tới là ý nghĩa của tình yêu. Tình yêu là rượu ngon ngọt ngào nhất trên đời, làm cho người ta say mê nhưng cũng là độc dược mạnh mẽ nhất, khiến cho người ta sống không bằng chết. Nếu tình yêu có thể dùng phép thuật mà co được, nếu nàng tiên cá có thể cầu cứu cha nàng thì sao có thể gọi là tình yêu đích thực. Một khi ngài rơi vào lưới tình thì sẽ có rất nhiều hậu quả phải gánh chịu, lựa chọn của ngài có thể thay đổi cuộc đời của ngài cũng có thể thay đổi cuộc đời của đối phương.”

“Nếu nàng tiên cá chọn cách giết chết hoàng tử để cứu mình, Mộc Cẩn cho rằng đó là chuyện rất bình thường, cũng chẳng có ai trách mắng nàng, bởi đó là bản năng muốn sống. Nhưng nếu nàng làm như vậy thì dù có được trở lại biển rộng, nàng cũng sẽ không còn là vị công chúa không buồn, không lo của biển cả như trước nữa. Cho nên Mộc Cẩn có thể hiểu vì sao nàng nguyện ý biến thành bọt biển, đó là cũng là một loại thành công, tác thành cho người yêu của nàng, cũng là thành toàn cho chính mình.”

Vậy mới nói, Nguyên Phi Bạch, ngài phải suy nghĩ thật cẩn thận, thả tôi ra sớm một chút, nhanh chóng tự biến thành bọt biển, cũng là tác thành cho tôi và Nguyên Phi Giác luôn.

Tôi đứng lên lần nữa, mỉm cười với Nguyên Phi Bạch rồi vươn tay về phía anh ta, mà đôi mắt của anh ta cũng dần tập trung, tản ra một khí thế sắc bén. Nụ cười của tôi cũng nhạt dần, ngay lúc tôi định buông tay thì anh ta bỗng kéo tôi vào lòng, dọa tim tôi suýt ngừng đập.

“Mộc Cẩn, cô định dạy dỗ ta đấy sao?” Giọng nói của anh tuy nhè nhẹ, dịu dàng nhưng lại khiến tôi cảm thấy như đến từ địa ngục, thầm hối hận vì đã kể cho anh ta câu chuyện này. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tôi cười gượng đáp: “Đó là Hoa Cổ Tử nói chứ có phải tôi đâu.”

Anh ta cười khẽ một tiếng, ôm tôi vào trong lòng, khẽ lẩm bẩm bên tai tôi: “Mộc Cẩn, đừng bao giờ phản bội ta…”

Cái người này thật không biết nói lý gì cả, rõ ràng sau lưng tôi đi hẹn hò với nữ nhân khác, lại còn dám bảo tôi không được phản bội mình?

Hứ! Tôi ngẩng đầu lên định phản đối thì bắt gặp một cặp mắt tỏa sáng giữa trời chiều, chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Bằng không, ta sẽ khiến cô biến thành bọt biển.”

“Được rồi, Tam gia, có điều trước khi ngài biến tôi thành bọt biển, chúng ta có thể đi về được không, tôi đói lắm rồi!” Tôi là người biết theo lẽ phải nhưng mà bây giờ thì đói lắm rồi.

Ánh mắt Nguyên Phi Bạch nhìn tôi dần mơ hồ, tôi ý thức được mình nói bậy. Anh ta khó chịu lườm tôi một cái rồi lên tiếng gọi Vi Hổ. Vi Hổ lập tức đi tới đầy xe lăn trở về.

Trên đường trở về, tôi vừa đi vừa ngáp một cái, anh ta liền thừa cơ đoạt lấy Hoa Cô Tử trong tay tôi, nhìn thoáng qua rồi bảo: “Ta rất thích chuyện xưa của Hoa Cô Tử, vậy tặng nó cho ta đi.”

Tôi đoạt lại: “Khó mà làm được, Tam gia, nàng ấy là muội muội của tôi.”

“Cô là người của ta, muội muội của cô tự nhiên cũng là người của ta.” Anh ta lười biếng đáp, sau đó vô cùng đểu giả mà đoạt Hoa Cô Tử về. Vi Hổ ở bên cạnh cũng phải mở to hai mắt mà nhìn.

Vì vậy, dọc đường đi, hai chúng tôi nói chuyện vừa cướp đoạt Hoa Cô Tử. Tôi sợ anh ta làm hỏng Hoa Cô Tử nên trong một lần đoạt lại được, tôi liền chạy chậm về phía trước, sau đó quay lại, cười nói: “Tam gia, tôi đã hỏi Hoa Cô Tử rồi, muội ấy nói không muốn ở với ngài.”

Nguyên Phi Bạch à một tiếng, một tay đỡ trán, khẽ cười nhạt: “Vì sao vậy?”

“Hoa Cô Tử nói, Tam gia không phải người tốt, cho nên nàng không muốn ở với ngài.” Tôi lớn tiếng đáp lại.

Nguyên Phi Bạch chợt phì cười: “Sao ta lại không phải người tốt?” Mà đôi mắt như hạt châu của đồng chí Vi Hổ đã trừng hết cả ra rồi.

Tôi cũng cười đáp: “Tam gia tự mình nghĩ đi!”

Trải qua một ngày vui buồn lẫn lộn, mặt trăng lặng lẽ chui ra từ rèm mây. Dưới ánh trăng, Nguyên Phi Bạch mỉm cười một cách khó hiểu.

-*-*-*-*-*-*-

(1) Vô gián đạo: là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002. Câu chuyện của Vô gián đạo là cuộc đấu trí căng thẳng giữa viên cảnh sát Trần Vĩnh Nhân hoạt động bí mật trong một băng xã hội đen và tên tội phạm Lưu Kiến Minh do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh sát. Để hoàn thành nhiệm vụ gián điệp của mình, hai người ngày càng phải tham gia sâu hơn vào tổ chức đối nghịch và đương đầu với nhiều khó khăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương