Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
-
Quyển 1 - Chương 13: Nắng ấm khói châu bay (1)
“Mộc nha đầu, Mộc nha đầu, mau dậy đi, trời sáng bảnh mắt rồi.”
Giọng nói như vịt đực của Tố Huy kéo tôi từ trong mộng đẹp ra, tôi mơ màng mở mắt, ôi, gà vừa mới gáy thôi mà!
Đáng ghét! Tôi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi vào nhà xí, chậm rãi mặc quần áo, chậm rãi…
Tố Huy rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vọt tới giúp tôi mặc quần áo, hắt một ít nước lên coi như là rửa mặt, vừa lầm bầm oán hận vừa kéo tôi như xách một cây cải trắng chạy tới sân luyện võ.
Trước đài là một con mèo Ba Tư phong thái tuyệt thế, à không, một anh chàng đẹp trai phong thái tuyệt thế, toàn thân vận áo trắng như tuyết, đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng mà trầm tĩnh nhìn tôi: “Cô lại tới trễ, Mộc Cẩn, hôm nay luyện thêm hai canh giờ.”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại: “Chào Tam gia! Chào Hàn tiên sinh.”
Ông già râu dài bên cạnh Nguyên Phi Bạch rất lễ độ mỉm cười gật đầu với tôi.
Từ lần gặp nạn được cứu về đó, tôi và Nguyên Phi Bạch trở lại Tây Phong Uyển đã gần hai tháng. Khi đó, tôi hôn mê hồi lâu thì có một vị hiệp khách thần bí tự xưng là “Nam nhân”(1) tới cứu chúng tôi, sau đó lại phóng tín hiệu báo cho Hàn Tu Trúc. Về sau tôi mới biết, hiệp khách kia là Trương Đức Mậu dịch dung. Tôi bắt đầu thấy hoài nghi, người này chắc không chỉ là một ca sĩ ưu tú mà còn là một nhân vật nổi tiếng trong giang hồ. Tôi bèn hỏi ông ta trên giang hồ có danh hiệu là gì, ông ta cười nhạt đáp rằng, bằng hữu trong giang hồ vẫn thường gọi đùa là Thiên diện thủ (người có nghìn khuôn mặt). Thì ra là thế, vậy thì khuôn mặt của Trương Đức Mậu lúc này liệu có phải dịch dung không? Tôi hỏi thì ông ta chỉ cười mà không nói.
Khi được cứu về, tôi bị gãy mất hai cái xương sườn, như Triệu Mạnh Lâm kể lại thì hai đoạn xương sườn ấy suýt chút nữa đâm thủng phổi tôi, tình huống lúc ấy cực kỳ nguy cấp, cho nên dù là Diệu thủ y thánh cũng phải vô cùng vất vả mới kéo được tôi từ Quỷ môn quan trở về.
Nhưng mà đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, vào ngày đầu tiên tôi có thể xuống giường, Nguyên Phi Bạch nét mặt ôn hòa tới thăm tôi, mỉm cười nói cho tôi nghe kế hoạch báo ân của anh ta, nhưng thực ra là giống kế hoạch báo thù hơn, anh ta – yêu cầu tôi học võ.
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi khi ấy nhất định rất khó coi, bởi vì trời sinh tôi vốn ghét bạo lực, có thể không đánh mà khuất phục được người ta thì không gì tốt hơn, vả lại nữ tử đi luyện võ thì còn cần đàn ông làm gì?
Đáng tiếc, ở Tây Phong Uyển này, anh ta lại là người to nhất. Thế nên từ đó về sau tôi phải thức dậy từ lúc gà gáy, Tố Huy đương nhiên không muốn tôi chiếm mất thiếu gia của cậu ta nên mỗi lần tôi luyện công là lại tới phá đám. Lúc tôi luyện trung bình tấn xong, chân thường run run hệt như Micheal Jackson, cậu ta sẽ tới điểm huyệt tôi hoặc là đánh lén từ phía sau. Về sau Nguyên Phi Bạch phát hiện ra thì rất giận dữ. Nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ta nổi giận với Tố Huy như thế. Hàn tiên sinh cũng phải nhào vào khuyên giải, còn tôi thì sợ ngây người, Tạ tam nương đương nhiên là mắng cậu ta một trận. Tố Huy khóc ầm ĩ, vô cùng không muốn thừa nhận rằng, trong cảm nhận của Nguyên Phi Bạch, tôi đã trở thành một phần tử không thể thay thế của Tây Phong Uyển.
Mà khi ấy, tôi rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Nguyên Phi Bạch muốn tôi luyện võ. Thì ra vết thương của tôi đã để lại tật, về sau mỗi khi chuyển mùa hoặc trời mưa dầm ẩm ướt tất sẽ đau đớn khó chịu. Triệu Mạnh Lâm đã căn dặn tôi nhất định phải cường kiện thân thể, hơn nữa cần duy trì tâm trạng bình tĩnh thoải mái, không được kích động, bằng không, vết thương rất dễ bị tái phát, sống không quá ba mươi tuổi.
Aiz, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà, tôi chỉ có thể cười khổ không ngừng.
Giờ đã là đầu hạ, mặc dù thời tiết không còn quá mức giá rét nhưng vì phải dậy sớm nên dạ dày tôi hơi khó chịu. Tôi cùng Tố Huy đứng trung bình tấn, trong đầu thì nghĩ lâu quá rồi không được gặp Bích Oánh và Nguyên Phi Giác.
Nghe nói khi tôi và Nguyên Phi Bạch mất tích, hắn cũng theo Quả Nhĩ Nhân cùng Hàn Tu Trúc đi tìm khắp mấy lượt, mãi không có kết quả thì gấp tới độ suýt hộc máu. Lúc tôi đang dưỡng thương, Nguyên Phi Bạch vẫn thường để Bích Oánh vào uyển thăm tôi, có khi Tạ tam nương không tới kịp còn nhờ nàng chăm sóc tôi. Nguyên Phi Giác có tới náo loạn vài lần nhưng lần này Nguyên Phi Bạch nhất quyết không cho hắn vào gặp tôi, xem ra vẫn còn ghi hận chuyện Nguyên Phi Giác trợ giúp lũ hái hoa đạo tặc kia. Mặc cho Nguyên Phi Giác sử dụng chiêu thức gì, mắng chửi thẳng mặt, vừa đấm vừa xoa đủ cả, Nguyên Phi Bạch vẫn chẳng thèm đếm xỉa. Hắn không còn cách nào khác đành buồn bã quay về, sau đó bèn nhờ Bích Oánh đưa cho tôi một ít ngọc ngà châu báu, còn có một bài từ do hắn tự mình chép lên khăn lụa, nét chữ xiên xiên vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra là Thanh Ngọc Án. Tiếc là tất cả đều bị Nguyên Phi Bạch phát hiện rồi nghiêm mặt tịch thu. Vốn Nguyên Phi Bạch vẫn luôn khách khách khí khí với Bích Oánh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận với nàng ấy, doạ cho nàng suýt thì tái phát bệnh cũ. Sau khi vết thương của tôi tốt hơn, anh ta liền không cho Bích Oánh bước chân vào Tây Phong Uyển nữa.
Có thể là ở chung với nhau lâu, trong mấy ngày tôi mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Nguyên Phi Bạch mang vẻ mặt vô cùng lo lắng đứng bên giường, vành mắt cũng thâm thâm. Anh ta ở bên cạnh cũng đút tôi uống thuốc được mấy lần, hiển nhiên là khiến đám người Hàn Tu Trúc đang đứng một bên phải trố mắt nhìn. Thế nhưng anh ta nhưng lại khiến tôi bị bỏng lưỡi nghiêm trọng. Tôi chẳng còn hơi sức mà mở miệng, thật giống người câm ăn hoàng liên(2), có nỗi khổ lại không nói ra được. Tôi chỉ biết rớt nước mắt nhìn Nguyên Phi Bạch, lòng thầm nói: chắc chắn ngài sinh ra trên đời này là để đày đoạ tôi, còn anh ta lại cho rằng miệng vết thương bị vỡ, mặt đầy đau lòng gọi Triệu Mạnh Lâm vào.
Triệu Mạnh Lâm tất nhiên là hiểu ngay tình hình lúc này nhưng để giữ thể diện cho Nguyên Phi Bạch cũng đành cười gượng mấy cái, trấn an anh ta rồi kê một toa thuốc trị bỏng giao cho Hàn tiên sinh. Nguyên Phi Bạch cầm tay tôi, chịu khó lau nước mắt giúp tôi, dỗ dành: ” Mộc Cẩn, đừng khóc, kiên nhẫn một chút, Tố Huy đi sắc thuốc xong, ta lại đút cho cô! Uống xong sẽ không đau nữa!”
Mọi người xung quanh đều mở to hai mắt, nhìn tôi tỏ vẻ đồng tình còn tôi thì càng khóc dữ dội hơn.
Dần dần tôi cũng không sợ Nguyên Phi Bạch như trước nữa, lúc mới bắt đầu luyện võ, tôi còn hay tranh cãi với anh ta, thường xuyên luyện thành nhảy hip hop hoặc là nhảy moonwalk(3).
Vì vậy tên biến thái Nguyên Phi Bạch này liền nổi giận, lạnh lùng bảo, nếu muốn ra khỏi Tây Phong Uyển, trừ khi đánh bại Tố Huy.
Ôi! Bao giờ tôi mới có thể gặp lại Bích Oánh và Nguyên Phi Giác đây, tôi thầm than thở, vừa hơi nghiêng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Phi Bạch sát cạnh. Tôi giật nảy mình, anh ta dùng roi da nâng cao tay tôi lên, thản nhiên nói: “Cô lại thất thần.”
“Tam gia, chiều nay tiểu thư Bảo Thiền nhà Vương thị lang bộ binh tới thăm ngài, tôi có thể bớt chút thời gian đi thăm Bích Oánh không?” Tôi tỏ vẻ nịnh nọt hỏi Nguyên Phi Bạch. Không biết anh ta mắc chứng gì nữa, bây giờ kể cả Hàn tiên sinh có đồng ý, anh ta vẫn không cho tôi ra khỏi uyển, đúng là đồ tính nết thất thường.
“Đi thăm nàng ta có thể khiến võ công của cô đột nhiên tiến bộ, đánh bại được Tố Huy sao?” Nguyên Phi Bạch lười biếng đáp.
“Nghe nói gần đây tỷ ấy không được khoẻ, tôi sợ bệnh cũ của tỷ ấy tái phát nên mới đi thăm một chút.” Tôi dè dặt trả lời, vừa nhìn trộm sắc mặt anh ta, đúng là thâm sâu khó lường a!
Đôi mắt đẹp kia thoáng hiện một tia sắc bén: “Cô tới thăm nàng ấy thật chứ? Hay là muốn gặp chủ tử của nàng?”
Không hổ danh là thần đồng, thoáng cái đã đoán được tâm tư của tôi rồi, có điều tôi cứ kiên quyết không thừa nhận đấy.
Vì vậy tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, biểu lộ lòng trung thành cao độ với cách mạng: “Sao vậy được, tôi là nha hoàn của Tam gia, người hầu trung thành sao có thể có hai chủ, đương nhiên sẽ không gặp vị chủ nhân nào khác ngoài Tây Phong Uyển!”, sau đó lại lộ vẻ bi thống nói rằng: “Có điều Bích Oánh là tam tỷ của tôi, Mộc Cẩn muốn làm người hầu trung thành nhưng cũng phải thực hiện bổn phận của người làm em.”
Chiêu này dùng trăm lần không cũ, lần trước khi tôi vẫn nằm trên giường đã dùng tới kế này mới gặp được Bích Oánh. Nguyên Phi Bạch nhìn tôi, vẻ mặt âm tình bất định, tôi gia tăng lòng can đảm, dùng ánh mắt trong suốt cực kỳ vô tội nhìn anh ta. Cuối cùng anh ta thở dài một hơi: “Thương thế của cô còn chưa khỏi hẳn, không hợp với nơi phương Bắc hoang vu. Ngày mai bảo Tố Huy tới mời Oánh cô nương, để Triệu Mạnh Lâm tiên sinh bắt mạch cho cô và nàng ta luôn, tiện thể cho hai người đi chơi với nhau.”
Tôi cao giọng hoan hô, vui vẻ nhảy cẫng lên nhưng chợt nhớ ra vẫn còn đang luyện võ, không nên chọc giận anh ta, liền thay đổi ý định, quay người lại cười ngọt một cái, hân hoan nói: “Tam gia là người tốt nhất thiên hạ!”
Anh ta nhếch miệng xem như cười với tôi, ánh mắt cũng nhu hoà hơn rất nhiều, mà Hàn Tu Trúc kinh ngạc liếc chúng tôi một cái. Bạn học Tố Huy mới đầu cũng rất cao hứng bởi sắp được gặp Bích Oánh – người yêu trong mộng của cậu ta, nhưng lát sau lại lộ vẻ đau khổ, lầm bầm nói: “Tam gia lại bắt ta tới chỗ bọn thổ phỉ Đột Quyết ấy!”
Từ sau khi trở về, Nguyên Phi Bạch để tôi chăm lo toàn bộ việc ăn uống hàng ngày của anh ta, Tạ tam nương cũng bắt đầu có thời gian rảnh để đốc thúc Tố Huy học tập. Tôi hầu hạ Nguyên Phi Bạch ăn sáng xong, anh ta và Hàn Tu Trúc liền đi gặp các phụ tá. Tôi muốn soạn một tập thơ mới rồi nhờ Bích Oánh đem cho Nguyên Phi Giác.
Viết gì bây giờ? Lần trước Bích Oánh có nói, khi tôi mất tích, Nguyên Phi Giác mỗi ngày đều ngồi ôm quyển Hoa Tây thi tập do tôi soạn, lấy lệ rửa mặt, đọc đi đọc lại hai câu: “Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa” không khéo lại để Quả Nhĩ Nhân nghe thấy. Lão ta khó chịu bảo đây là loại ưu từ bại khúc, ủ rũ không sức sống, thiếu chút nữa còn tịch thu mất.
Vậy lần này viết mấy bài có chiều sâu, có thể làm phấn chấn tinh thần người ta là được. Nên viết gì đây, viết Mãn giang hồng của Nhạc Phi(4):
Nộ phát xung quan,
Bằng lan xứ,
Tiêu tiêu vũ yết.
Đài vọng nhãn,
Ngưỡng thiên trường khiếu,
Tráng hoài khích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết.
Tĩnh Khang sỉ,
Do vị tuyết.
Thần tử hận,
Hà thời diệt!
Giá trường xa,
Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
Triều thiên khuyết.
Dịch thơ (Nam Trân)
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Hạ Lan nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
Không được, không được, Quả Nhĩ Nhân mà đọc xong không chừng sẽ giết tôi luôn mất, hay là viết Niệm nô kiều của Tô Thức(5) đi:
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Loạn thạch băng vân,
Nộ đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như hoạ,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.
Dịch thơ (Nguyễn Hiến Lê)
Sông dài băng chảy,
Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu nhân vật.
Lũy cũ phía tây,
Người bảo là Xích Bích thời Chu Du Tam Quốc.
Đá loạn sụt mây,
Sóng gầm vỗ bến,
Cuốn lôi ngàn đống tuyết.
Núi sông như vẽ,
Một thời ít nhiều hào kiệt.
Nhớ Công Cẩn thời đó,
Tiểu Kiều khi mới cưới,
Anh hùng tư cách.
Quạt lông khăn là,
Lúc nói cười,
Giặc mạnh tro bay khói hết.
Cố quốc hồn về,
Đa tình chắc cười ta,
Tóc đà sớm bạc.
Đời người như mộng,
Chén này để tạ trăng nước.
Ai! Thời đại này có Tam quốc không đây? Mặc kệ vậy!
Viết tới trưa, Tạ tam nương tới truyền lời rằng đại tiểu thư nhà Vương thị lang đã tới, Tam gia cho tôi về nghỉ ngơi, không cần tới hầu nữa. Tôi đáp lại một tiếng, lúc này mới phát hiện ra bút lông ngỗng đã bị hỏng.
Tôi quyết định đi hỏi xin mấy bạn chim tốt bụng một nhánh lông vũ. Tôi tới chuồng bồ câu định tìm mấy nhánh lông rụng, kết quả là bị lũ chim ỉa xuống đầy đầu. Tôi trốn sang bên cạnh, vừa lau mặt vừa hít sâu một hơi, tự nói với bản thân: tôi là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật. Mấy con tiên hạc bộ dáng tao nhã, dạo bộ trong vườn mai. Tôi rón rén đi qua định nhổ một nhánh lông, ai dè mấy con tiên hạc này được huấn luyện quá tốt, một con từ trên trời đánh xuống, sáu con khác vây xung quanh cùng tấn công. Lúc này tôi mới hiểu cái thứ gọi là Mai hoa thất tinh trận.
Tôi giận rồi đó, ngay cả ta mà bọn mi cũng không nhận ra sao, tốt xấu gì cũng cho bọn mi ăn mấy lần, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa. Tôi khoa chân múa tay mấy chiêu mới được học, đang chiến đấu kịch liệt với bọn hạc thì chợt nghe thấy một tiếng cười trong trẻo truyền tới, bảy con tiên hạc liền đồng thời bay ra.
Tôi đứng dậy, đầu đầy mụn nước, chỉ thấy trước mặt là hai con tuấn mã. Ngồi trên lưng ngựa trắng là con mèo Ba Tư nhà chúng tôi, à không, là chủ nhân nhà chúng tôi – Nguyên Phi Bạch. Ngồi trên lưng ngựa đỏ là một mỹ nữ vận áo trắng, giữa lông mày lộ ra một tầng sát khí, đằng sau nàng ta là một tiểu nha đầu áo xanh, vẻ mặt điêu ngoa, nhìn tôi khinh thường, chính là Vương Bảo Thiền và nha hoàn thân cận Lục Ngạc.
Tố Huy nín cười tới độ mặt muốn rút gân, Nguyên Phi Bạch nửa cười nửa không, cúi người nhìn tôi: “Cô lại diễn tuồng gì vậy?”
-*-*-*-*-*-*-*-*-
(1) Nam ở đây là phía Nam, không phải nam trong nam nữ.
(2)Hoàng liên: là một vị thuốc rất đắng, ý cả câu là có nỗi khổ nhưng không nói ra được.
(3) Moonwalk là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau. Bước nhảy được phổ biến ra khắp thế giới sau khi được ca sĩ Michael Jackson biểu diễn ca khúc “Billie Jean” và được xem là điệu nhảy đặc trưng của ông.
(4) Nhạc Phi (1103 – 1142) là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đã đánh nhau với quân Kim 26 trận và toàn thắng. Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc, chức tước của ông trước khi bị giết là Đại nguyên soái. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, đời đời kính nhớ người con chí hiếu, cũng là một người anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.
Võ công của Nhạc Phi không những tuyệt luân mà thư pháp, văn chương cũng đều xuất chúng một thời. Trong lần chống lại chiếu chỉ gọi ông đem quân trở về tại Chu Tiên trấn, Nhạc Phi đã đáp lại chiếu chỉ bằng những lời trung nghĩa, xuất phát từ tâm can. Ông còn làm bài từ “Mãn giang hồng” (hay Sông máu), đầy hùng tâm nhưng cũng bi tráng.
(5) Tô Thức (1037 – 1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Giọng nói như vịt đực của Tố Huy kéo tôi từ trong mộng đẹp ra, tôi mơ màng mở mắt, ôi, gà vừa mới gáy thôi mà!
Đáng ghét! Tôi chậm rãi đứng dậy, chậm rãi vào nhà xí, chậm rãi mặc quần áo, chậm rãi…
Tố Huy rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vọt tới giúp tôi mặc quần áo, hắt một ít nước lên coi như là rửa mặt, vừa lầm bầm oán hận vừa kéo tôi như xách một cây cải trắng chạy tới sân luyện võ.
Trước đài là một con mèo Ba Tư phong thái tuyệt thế, à không, một anh chàng đẹp trai phong thái tuyệt thế, toàn thân vận áo trắng như tuyết, đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng mà trầm tĩnh nhìn tôi: “Cô lại tới trễ, Mộc Cẩn, hôm nay luyện thêm hai canh giờ.”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại: “Chào Tam gia! Chào Hàn tiên sinh.”
Ông già râu dài bên cạnh Nguyên Phi Bạch rất lễ độ mỉm cười gật đầu với tôi.
Từ lần gặp nạn được cứu về đó, tôi và Nguyên Phi Bạch trở lại Tây Phong Uyển đã gần hai tháng. Khi đó, tôi hôn mê hồi lâu thì có một vị hiệp khách thần bí tự xưng là “Nam nhân”(1) tới cứu chúng tôi, sau đó lại phóng tín hiệu báo cho Hàn Tu Trúc. Về sau tôi mới biết, hiệp khách kia là Trương Đức Mậu dịch dung. Tôi bắt đầu thấy hoài nghi, người này chắc không chỉ là một ca sĩ ưu tú mà còn là một nhân vật nổi tiếng trong giang hồ. Tôi bèn hỏi ông ta trên giang hồ có danh hiệu là gì, ông ta cười nhạt đáp rằng, bằng hữu trong giang hồ vẫn thường gọi đùa là Thiên diện thủ (người có nghìn khuôn mặt). Thì ra là thế, vậy thì khuôn mặt của Trương Đức Mậu lúc này liệu có phải dịch dung không? Tôi hỏi thì ông ta chỉ cười mà không nói.
Khi được cứu về, tôi bị gãy mất hai cái xương sườn, như Triệu Mạnh Lâm kể lại thì hai đoạn xương sườn ấy suýt chút nữa đâm thủng phổi tôi, tình huống lúc ấy cực kỳ nguy cấp, cho nên dù là Diệu thủ y thánh cũng phải vô cùng vất vả mới kéo được tôi từ Quỷ môn quan trở về.
Nhưng mà đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, vào ngày đầu tiên tôi có thể xuống giường, Nguyên Phi Bạch nét mặt ôn hòa tới thăm tôi, mỉm cười nói cho tôi nghe kế hoạch báo ân của anh ta, nhưng thực ra là giống kế hoạch báo thù hơn, anh ta – yêu cầu tôi học võ.
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi khi ấy nhất định rất khó coi, bởi vì trời sinh tôi vốn ghét bạo lực, có thể không đánh mà khuất phục được người ta thì không gì tốt hơn, vả lại nữ tử đi luyện võ thì còn cần đàn ông làm gì?
Đáng tiếc, ở Tây Phong Uyển này, anh ta lại là người to nhất. Thế nên từ đó về sau tôi phải thức dậy từ lúc gà gáy, Tố Huy đương nhiên không muốn tôi chiếm mất thiếu gia của cậu ta nên mỗi lần tôi luyện công là lại tới phá đám. Lúc tôi luyện trung bình tấn xong, chân thường run run hệt như Micheal Jackson, cậu ta sẽ tới điểm huyệt tôi hoặc là đánh lén từ phía sau. Về sau Nguyên Phi Bạch phát hiện ra thì rất giận dữ. Nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ta nổi giận với Tố Huy như thế. Hàn tiên sinh cũng phải nhào vào khuyên giải, còn tôi thì sợ ngây người, Tạ tam nương đương nhiên là mắng cậu ta một trận. Tố Huy khóc ầm ĩ, vô cùng không muốn thừa nhận rằng, trong cảm nhận của Nguyên Phi Bạch, tôi đã trở thành một phần tử không thể thay thế của Tây Phong Uyển.
Mà khi ấy, tôi rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Nguyên Phi Bạch muốn tôi luyện võ. Thì ra vết thương của tôi đã để lại tật, về sau mỗi khi chuyển mùa hoặc trời mưa dầm ẩm ướt tất sẽ đau đớn khó chịu. Triệu Mạnh Lâm đã căn dặn tôi nhất định phải cường kiện thân thể, hơn nữa cần duy trì tâm trạng bình tĩnh thoải mái, không được kích động, bằng không, vết thương rất dễ bị tái phát, sống không quá ba mươi tuổi.
Aiz, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà, tôi chỉ có thể cười khổ không ngừng.
Giờ đã là đầu hạ, mặc dù thời tiết không còn quá mức giá rét nhưng vì phải dậy sớm nên dạ dày tôi hơi khó chịu. Tôi cùng Tố Huy đứng trung bình tấn, trong đầu thì nghĩ lâu quá rồi không được gặp Bích Oánh và Nguyên Phi Giác.
Nghe nói khi tôi và Nguyên Phi Bạch mất tích, hắn cũng theo Quả Nhĩ Nhân cùng Hàn Tu Trúc đi tìm khắp mấy lượt, mãi không có kết quả thì gấp tới độ suýt hộc máu. Lúc tôi đang dưỡng thương, Nguyên Phi Bạch vẫn thường để Bích Oánh vào uyển thăm tôi, có khi Tạ tam nương không tới kịp còn nhờ nàng chăm sóc tôi. Nguyên Phi Giác có tới náo loạn vài lần nhưng lần này Nguyên Phi Bạch nhất quyết không cho hắn vào gặp tôi, xem ra vẫn còn ghi hận chuyện Nguyên Phi Giác trợ giúp lũ hái hoa đạo tặc kia. Mặc cho Nguyên Phi Giác sử dụng chiêu thức gì, mắng chửi thẳng mặt, vừa đấm vừa xoa đủ cả, Nguyên Phi Bạch vẫn chẳng thèm đếm xỉa. Hắn không còn cách nào khác đành buồn bã quay về, sau đó bèn nhờ Bích Oánh đưa cho tôi một ít ngọc ngà châu báu, còn có một bài từ do hắn tự mình chép lên khăn lụa, nét chữ xiên xiên vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra là Thanh Ngọc Án. Tiếc là tất cả đều bị Nguyên Phi Bạch phát hiện rồi nghiêm mặt tịch thu. Vốn Nguyên Phi Bạch vẫn luôn khách khách khí khí với Bích Oánh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận với nàng ấy, doạ cho nàng suýt thì tái phát bệnh cũ. Sau khi vết thương của tôi tốt hơn, anh ta liền không cho Bích Oánh bước chân vào Tây Phong Uyển nữa.
Có thể là ở chung với nhau lâu, trong mấy ngày tôi mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Nguyên Phi Bạch mang vẻ mặt vô cùng lo lắng đứng bên giường, vành mắt cũng thâm thâm. Anh ta ở bên cạnh cũng đút tôi uống thuốc được mấy lần, hiển nhiên là khiến đám người Hàn Tu Trúc đang đứng một bên phải trố mắt nhìn. Thế nhưng anh ta nhưng lại khiến tôi bị bỏng lưỡi nghiêm trọng. Tôi chẳng còn hơi sức mà mở miệng, thật giống người câm ăn hoàng liên(2), có nỗi khổ lại không nói ra được. Tôi chỉ biết rớt nước mắt nhìn Nguyên Phi Bạch, lòng thầm nói: chắc chắn ngài sinh ra trên đời này là để đày đoạ tôi, còn anh ta lại cho rằng miệng vết thương bị vỡ, mặt đầy đau lòng gọi Triệu Mạnh Lâm vào.
Triệu Mạnh Lâm tất nhiên là hiểu ngay tình hình lúc này nhưng để giữ thể diện cho Nguyên Phi Bạch cũng đành cười gượng mấy cái, trấn an anh ta rồi kê một toa thuốc trị bỏng giao cho Hàn tiên sinh. Nguyên Phi Bạch cầm tay tôi, chịu khó lau nước mắt giúp tôi, dỗ dành: ” Mộc Cẩn, đừng khóc, kiên nhẫn một chút, Tố Huy đi sắc thuốc xong, ta lại đút cho cô! Uống xong sẽ không đau nữa!”
Mọi người xung quanh đều mở to hai mắt, nhìn tôi tỏ vẻ đồng tình còn tôi thì càng khóc dữ dội hơn.
Dần dần tôi cũng không sợ Nguyên Phi Bạch như trước nữa, lúc mới bắt đầu luyện võ, tôi còn hay tranh cãi với anh ta, thường xuyên luyện thành nhảy hip hop hoặc là nhảy moonwalk(3).
Vì vậy tên biến thái Nguyên Phi Bạch này liền nổi giận, lạnh lùng bảo, nếu muốn ra khỏi Tây Phong Uyển, trừ khi đánh bại Tố Huy.
Ôi! Bao giờ tôi mới có thể gặp lại Bích Oánh và Nguyên Phi Giác đây, tôi thầm than thở, vừa hơi nghiêng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Phi Bạch sát cạnh. Tôi giật nảy mình, anh ta dùng roi da nâng cao tay tôi lên, thản nhiên nói: “Cô lại thất thần.”
“Tam gia, chiều nay tiểu thư Bảo Thiền nhà Vương thị lang bộ binh tới thăm ngài, tôi có thể bớt chút thời gian đi thăm Bích Oánh không?” Tôi tỏ vẻ nịnh nọt hỏi Nguyên Phi Bạch. Không biết anh ta mắc chứng gì nữa, bây giờ kể cả Hàn tiên sinh có đồng ý, anh ta vẫn không cho tôi ra khỏi uyển, đúng là đồ tính nết thất thường.
“Đi thăm nàng ta có thể khiến võ công của cô đột nhiên tiến bộ, đánh bại được Tố Huy sao?” Nguyên Phi Bạch lười biếng đáp.
“Nghe nói gần đây tỷ ấy không được khoẻ, tôi sợ bệnh cũ của tỷ ấy tái phát nên mới đi thăm một chút.” Tôi dè dặt trả lời, vừa nhìn trộm sắc mặt anh ta, đúng là thâm sâu khó lường a!
Đôi mắt đẹp kia thoáng hiện một tia sắc bén: “Cô tới thăm nàng ấy thật chứ? Hay là muốn gặp chủ tử của nàng?”
Không hổ danh là thần đồng, thoáng cái đã đoán được tâm tư của tôi rồi, có điều tôi cứ kiên quyết không thừa nhận đấy.
Vì vậy tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, biểu lộ lòng trung thành cao độ với cách mạng: “Sao vậy được, tôi là nha hoàn của Tam gia, người hầu trung thành sao có thể có hai chủ, đương nhiên sẽ không gặp vị chủ nhân nào khác ngoài Tây Phong Uyển!”, sau đó lại lộ vẻ bi thống nói rằng: “Có điều Bích Oánh là tam tỷ của tôi, Mộc Cẩn muốn làm người hầu trung thành nhưng cũng phải thực hiện bổn phận của người làm em.”
Chiêu này dùng trăm lần không cũ, lần trước khi tôi vẫn nằm trên giường đã dùng tới kế này mới gặp được Bích Oánh. Nguyên Phi Bạch nhìn tôi, vẻ mặt âm tình bất định, tôi gia tăng lòng can đảm, dùng ánh mắt trong suốt cực kỳ vô tội nhìn anh ta. Cuối cùng anh ta thở dài một hơi: “Thương thế của cô còn chưa khỏi hẳn, không hợp với nơi phương Bắc hoang vu. Ngày mai bảo Tố Huy tới mời Oánh cô nương, để Triệu Mạnh Lâm tiên sinh bắt mạch cho cô và nàng ta luôn, tiện thể cho hai người đi chơi với nhau.”
Tôi cao giọng hoan hô, vui vẻ nhảy cẫng lên nhưng chợt nhớ ra vẫn còn đang luyện võ, không nên chọc giận anh ta, liền thay đổi ý định, quay người lại cười ngọt một cái, hân hoan nói: “Tam gia là người tốt nhất thiên hạ!”
Anh ta nhếch miệng xem như cười với tôi, ánh mắt cũng nhu hoà hơn rất nhiều, mà Hàn Tu Trúc kinh ngạc liếc chúng tôi một cái. Bạn học Tố Huy mới đầu cũng rất cao hứng bởi sắp được gặp Bích Oánh – người yêu trong mộng của cậu ta, nhưng lát sau lại lộ vẻ đau khổ, lầm bầm nói: “Tam gia lại bắt ta tới chỗ bọn thổ phỉ Đột Quyết ấy!”
Từ sau khi trở về, Nguyên Phi Bạch để tôi chăm lo toàn bộ việc ăn uống hàng ngày của anh ta, Tạ tam nương cũng bắt đầu có thời gian rảnh để đốc thúc Tố Huy học tập. Tôi hầu hạ Nguyên Phi Bạch ăn sáng xong, anh ta và Hàn Tu Trúc liền đi gặp các phụ tá. Tôi muốn soạn một tập thơ mới rồi nhờ Bích Oánh đem cho Nguyên Phi Giác.
Viết gì bây giờ? Lần trước Bích Oánh có nói, khi tôi mất tích, Nguyên Phi Giác mỗi ngày đều ngồi ôm quyển Hoa Tây thi tập do tôi soạn, lấy lệ rửa mặt, đọc đi đọc lại hai câu: “Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Vừa quay đầu, chợt thấy người đứng ở nơi lác đác đèn hoa” không khéo lại để Quả Nhĩ Nhân nghe thấy. Lão ta khó chịu bảo đây là loại ưu từ bại khúc, ủ rũ không sức sống, thiếu chút nữa còn tịch thu mất.
Vậy lần này viết mấy bài có chiều sâu, có thể làm phấn chấn tinh thần người ta là được. Nên viết gì đây, viết Mãn giang hồng của Nhạc Phi(4):
Nộ phát xung quan,
Bằng lan xứ,
Tiêu tiêu vũ yết.
Đài vọng nhãn,
Ngưỡng thiên trường khiếu,
Tráng hoài khích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết.
Tĩnh Khang sỉ,
Do vị tuyết.
Thần tử hận,
Hà thời diệt!
Giá trường xa,
Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
Triều thiên khuyết.
Dịch thơ (Nam Trân)
Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Tĩnh Khang,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi cỗ binh xa,
Dẫm Hạ Lan nát bét.
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
Không được, không được, Quả Nhĩ Nhân mà đọc xong không chừng sẽ giết tôi luôn mất, hay là viết Niệm nô kiều của Tô Thức(5) đi:
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Loạn thạch băng vân,
Nộ đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như hoạ,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.
Dịch thơ (Nguyễn Hiến Lê)
Sông dài băng chảy,
Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu nhân vật.
Lũy cũ phía tây,
Người bảo là Xích Bích thời Chu Du Tam Quốc.
Đá loạn sụt mây,
Sóng gầm vỗ bến,
Cuốn lôi ngàn đống tuyết.
Núi sông như vẽ,
Một thời ít nhiều hào kiệt.
Nhớ Công Cẩn thời đó,
Tiểu Kiều khi mới cưới,
Anh hùng tư cách.
Quạt lông khăn là,
Lúc nói cười,
Giặc mạnh tro bay khói hết.
Cố quốc hồn về,
Đa tình chắc cười ta,
Tóc đà sớm bạc.
Đời người như mộng,
Chén này để tạ trăng nước.
Ai! Thời đại này có Tam quốc không đây? Mặc kệ vậy!
Viết tới trưa, Tạ tam nương tới truyền lời rằng đại tiểu thư nhà Vương thị lang đã tới, Tam gia cho tôi về nghỉ ngơi, không cần tới hầu nữa. Tôi đáp lại một tiếng, lúc này mới phát hiện ra bút lông ngỗng đã bị hỏng.
Tôi quyết định đi hỏi xin mấy bạn chim tốt bụng một nhánh lông vũ. Tôi tới chuồng bồ câu định tìm mấy nhánh lông rụng, kết quả là bị lũ chim ỉa xuống đầy đầu. Tôi trốn sang bên cạnh, vừa lau mặt vừa hít sâu một hơi, tự nói với bản thân: tôi là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật. Mấy con tiên hạc bộ dáng tao nhã, dạo bộ trong vườn mai. Tôi rón rén đi qua định nhổ một nhánh lông, ai dè mấy con tiên hạc này được huấn luyện quá tốt, một con từ trên trời đánh xuống, sáu con khác vây xung quanh cùng tấn công. Lúc này tôi mới hiểu cái thứ gọi là Mai hoa thất tinh trận.
Tôi giận rồi đó, ngay cả ta mà bọn mi cũng không nhận ra sao, tốt xấu gì cũng cho bọn mi ăn mấy lần, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa. Tôi khoa chân múa tay mấy chiêu mới được học, đang chiến đấu kịch liệt với bọn hạc thì chợt nghe thấy một tiếng cười trong trẻo truyền tới, bảy con tiên hạc liền đồng thời bay ra.
Tôi đứng dậy, đầu đầy mụn nước, chỉ thấy trước mặt là hai con tuấn mã. Ngồi trên lưng ngựa trắng là con mèo Ba Tư nhà chúng tôi, à không, là chủ nhân nhà chúng tôi – Nguyên Phi Bạch. Ngồi trên lưng ngựa đỏ là một mỹ nữ vận áo trắng, giữa lông mày lộ ra một tầng sát khí, đằng sau nàng ta là một tiểu nha đầu áo xanh, vẻ mặt điêu ngoa, nhìn tôi khinh thường, chính là Vương Bảo Thiền và nha hoàn thân cận Lục Ngạc.
Tố Huy nín cười tới độ mặt muốn rút gân, Nguyên Phi Bạch nửa cười nửa không, cúi người nhìn tôi: “Cô lại diễn tuồng gì vậy?”
-*-*-*-*-*-*-*-*-
(1) Nam ở đây là phía Nam, không phải nam trong nam nữ.
(2)Hoàng liên: là một vị thuốc rất đắng, ý cả câu là có nỗi khổ nhưng không nói ra được.
(3) Moonwalk là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau. Bước nhảy được phổ biến ra khắp thế giới sau khi được ca sĩ Michael Jackson biểu diễn ca khúc “Billie Jean” và được xem là điệu nhảy đặc trưng của ông.
(4) Nhạc Phi (1103 – 1142) là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đã đánh nhau với quân Kim 26 trận và toàn thắng. Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc, chức tước của ông trước khi bị giết là Đại nguyên soái. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, đời đời kính nhớ người con chí hiếu, cũng là một người anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.
Võ công của Nhạc Phi không những tuyệt luân mà thư pháp, văn chương cũng đều xuất chúng một thời. Trong lần chống lại chiếu chỉ gọi ông đem quân trở về tại Chu Tiên trấn, Nhạc Phi đã đáp lại chiếu chỉ bằng những lời trung nghĩa, xuất phát từ tâm can. Ông còn làm bài từ “Mãn giang hồng” (hay Sông máu), đầy hùng tâm nhưng cũng bi tráng.
(5) Tô Thức (1037 – 1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook