Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu
-
Chương 33: Chống lại cả thế giới
Ta cái gì cũng không biết...... Dù bọn họ muốn lợi dụng ta, ta cũng nghĩ không ra mình có giá trị hữu dụng gì. "Thế lực thứ ba" đem nhẫn trả lại cho ta cũng là hoàn toàn vô ích, chẳng lẽ, nó biểu đạt một thông điệp gì đó,nếu ta nghĩ thông suốt có thể cung cấp cho họ được tin tức có giá trị về hai thế lực kia?
Ta hiện tại đã hiểu vì sao trên thế giới này nhiều người lựa chọn tự sát, bởi vì rất nhiều việc một mình không thể chống đỡ nổi. Lốc xoáy tranh đoạt sâu không thấy đáy có thể khiến cho người sống sờ sờ bị bức đến phát điên. Ta thật muốn ném chiếc nhận này đi, sau đó tìm một chỗ trốn. Cái gì bí mật, cái gì sẽ phá hư trật tự thế giới thì kệ mẹ nó đi......( nguyên văn =.=)
"Vài giây trong tương lai kia......" Ở thời điểm suy nghĩ của ta rối bời như một cuộn chỉ, di động đột nhiên vang lên. "Alo." thanh âm của ta mang theo chút bực bội.
"Mạnh tiểu thư có chuyện gì phiền lòng sao? Giọng cô nghe có vẻ không vui" là Trương Mục Chi. Thanh âm của hắn mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp mà từ tính trấn an nội tâm của ta.
"Không có gì, chẳng qua tôi hơi mệt" ta nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hỏi, "Dãy số này là thế nào?"
Hắn cười ha ha, "Tiểu thư à, trên thế giới này không phải chỉ có cô mới có thể sử dụng điện thoại công cộng đâu. Điện thoại công cộng mới là an toàn nhất."
Ta thở dài: "Luật sư Trương, anh đừng vui vẻ như vậy. Tôi có tin xấu muốn nói cho anh đây."
"Hả?" Đầu bên kia lập tức xuất hiện một tia khẩn trương, "Hàng giả kia đã phát hiện ra? Hắn có làm cô bị thương không?"
Lòng ta dâng lên một trận ấm áp, ta biết rõ Trương Mục Chi cũng chỉ đang lợi dụng mình, nhưng vừa nghe có chuyện đã hỏi ta có bị thương hay không. Ta chỉ có thể nói nếu hắn sinh ở thời cổ đại tất nhiên sẽ là một bậc đế vương, không thể phủ nhận một điều hắn thực sự có thể làm lung lạc lòng người.
"Không phải chuyện này." Ta nhàn nhạt nói, "Trong mấy ngày tôi về nước, ký túc xá bị trộm. Đồ vật đều bị đảo lộn, thiếu rất nhiều thứ."
Trương Mục Chi lập tức nóng nảy: "Vậy nhẫn đâu? Nó thoạt nhìn không đáng giá tiền, người không biết còn tưởng là hàng vỉa hè giá mấy chục đồng."
Ta nhìn chiếc nhẫn nằm ở trong lòng bàn tay, thật muốn hung hăng giơ ngón giữa với cả thế giới (ngón tay giữa: dirty finger, đại biểu cho từ F*ck =.=), "Nhẫn cũng bị trộm. Tên trộm đại khái cũng là kẻ kì quặc, nhìn thích liền thuận tay cầm đi."
Ta nói dối. Vốn định nói ra chân tướng trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý. Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội tuyệt vời, nhân lần "Trộm cướp" này, ta có thể mượn cớ cho toàn thế giới biết nhẫn đã bị trộm đi. Như vậy nhẫn ở nơi này mới thật sự an toàn, ít nhất sẽ đem lực chú ý của thế lực không rõ chân tướng dời đi hướng khác. Không chừng còn có thể gặp "Thế lực thứ ba" xem bọn họ đến tột cùng là ai.
"Không xong, không xong không xong." Trương Mục Chi ở bên kia điện thoại bất an nói, "Nếu nhẫn cũng bị trộm đi, người này nhất định không phải nhắm đến tài sản, hắn nhất định là hướng về cái nhẫn. Khương Vũ Bạch giả mạo có phản ứng gì không? Là tổ chức làm sao?"
Ta phủ định: "Không phải. Trực giác nói cho ta biết tuyệt đối không phải. Khương Vũ Bạch biết ký túc xá mất trộm nhưng cũng không có biểu hiện bất an. Huống chi nếu tổ chức đã có được nhẫn, ta liền không còn giá trị lợi dụng, hắn có thể trực tiếp rời đi, không cần thiết ở lại bên ta lãng phí thời gian?"
"Ừ......" Trương Mục chi trầm ngâm một chút: "Cảnh sát có manh mối gì không?"
Ta hiện tại đã hiểu vì sao trên thế giới này nhiều người lựa chọn tự sát, bởi vì rất nhiều việc một mình không thể chống đỡ nổi. Lốc xoáy tranh đoạt sâu không thấy đáy có thể khiến cho người sống sờ sờ bị bức đến phát điên. Ta thật muốn ném chiếc nhận này đi, sau đó tìm một chỗ trốn. Cái gì bí mật, cái gì sẽ phá hư trật tự thế giới thì kệ mẹ nó đi......( nguyên văn =.=)
"Vài giây trong tương lai kia......" Ở thời điểm suy nghĩ của ta rối bời như một cuộn chỉ, di động đột nhiên vang lên. "Alo." thanh âm của ta mang theo chút bực bội.
"Mạnh tiểu thư có chuyện gì phiền lòng sao? Giọng cô nghe có vẻ không vui" là Trương Mục Chi. Thanh âm của hắn mang theo ý cười, giọng nói trầm thấp mà từ tính trấn an nội tâm của ta.
"Không có gì, chẳng qua tôi hơi mệt" ta nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hỏi, "Dãy số này là thế nào?"
Hắn cười ha ha, "Tiểu thư à, trên thế giới này không phải chỉ có cô mới có thể sử dụng điện thoại công cộng đâu. Điện thoại công cộng mới là an toàn nhất."
Ta thở dài: "Luật sư Trương, anh đừng vui vẻ như vậy. Tôi có tin xấu muốn nói cho anh đây."
"Hả?" Đầu bên kia lập tức xuất hiện một tia khẩn trương, "Hàng giả kia đã phát hiện ra? Hắn có làm cô bị thương không?"
Lòng ta dâng lên một trận ấm áp, ta biết rõ Trương Mục Chi cũng chỉ đang lợi dụng mình, nhưng vừa nghe có chuyện đã hỏi ta có bị thương hay không. Ta chỉ có thể nói nếu hắn sinh ở thời cổ đại tất nhiên sẽ là một bậc đế vương, không thể phủ nhận một điều hắn thực sự có thể làm lung lạc lòng người.
"Không phải chuyện này." Ta nhàn nhạt nói, "Trong mấy ngày tôi về nước, ký túc xá bị trộm. Đồ vật đều bị đảo lộn, thiếu rất nhiều thứ."
Trương Mục Chi lập tức nóng nảy: "Vậy nhẫn đâu? Nó thoạt nhìn không đáng giá tiền, người không biết còn tưởng là hàng vỉa hè giá mấy chục đồng."
Ta nhìn chiếc nhẫn nằm ở trong lòng bàn tay, thật muốn hung hăng giơ ngón giữa với cả thế giới (ngón tay giữa: dirty finger, đại biểu cho từ F*ck =.=), "Nhẫn cũng bị trộm. Tên trộm đại khái cũng là kẻ kì quặc, nhìn thích liền thuận tay cầm đi."
Ta nói dối. Vốn định nói ra chân tướng trong nháy mắt liền thay đổi chủ ý. Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội tuyệt vời, nhân lần "Trộm cướp" này, ta có thể mượn cớ cho toàn thế giới biết nhẫn đã bị trộm đi. Như vậy nhẫn ở nơi này mới thật sự an toàn, ít nhất sẽ đem lực chú ý của thế lực không rõ chân tướng dời đi hướng khác. Không chừng còn có thể gặp "Thế lực thứ ba" xem bọn họ đến tột cùng là ai.
"Không xong, không xong không xong." Trương Mục Chi ở bên kia điện thoại bất an nói, "Nếu nhẫn cũng bị trộm đi, người này nhất định không phải nhắm đến tài sản, hắn nhất định là hướng về cái nhẫn. Khương Vũ Bạch giả mạo có phản ứng gì không? Là tổ chức làm sao?"
Ta phủ định: "Không phải. Trực giác nói cho ta biết tuyệt đối không phải. Khương Vũ Bạch biết ký túc xá mất trộm nhưng cũng không có biểu hiện bất an. Huống chi nếu tổ chức đã có được nhẫn, ta liền không còn giá trị lợi dụng, hắn có thể trực tiếp rời đi, không cần thiết ở lại bên ta lãng phí thời gian?"
"Ừ......" Trương Mục chi trầm ngâm một chút: "Cảnh sát có manh mối gì không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook