Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Cô ta sợ Mộ Tắc Ninh ra chậm không nhìn thấy, liền kéo tay chị gái cô ta: “Chị! Chị nhanh nói cho chú a! Là Mộ Tử đánh em!”
Mộ Vân bị cô ta dính lấy, tay kéo không thôi, trong lòng vừa tức vừa giận.
Mộ Linh tay chân vụng về vô dụng, nhưng cũng khó chịu khi Mộ Tử cả gan dám đánh lại.
Cô ta xông tới chỗ Mộ Tử quát mắng: “Cô điên rồi sao! Cô xem cô đã làm chuyện tốt gì!”
Mộ Tử hờ hững nhìn những người trước mặt này, bình tĩnh gần như máu lạnh: “Cô muốn kéo tóc của tôi, tôi chỉ tránh sang một bên, ai mà biết cô sẽ ngã.”


“Cô nói bậy bạ gì đấy?”
Mộ Vân cực kỳ tức giận. Mộ Tử vậy mà nói dối! Cô ta xem cô bị mù sao.
Kiều Tĩnh Gia từ trong túi lấy lấy ra tờ giấy, muốn giúp Mộ Linh đè lại khóe miệng, sốt ruột nói: “Trước đừng cãi nhau, tranh thủ đến bệnh viên xem thế nào, Tiểu Linh chảy rất nhiều máu! Không phải bị thương ở răng chứ?”
Mặt Mộc Linh thoáng trốc trắng bệch.
Rách môi là việc nhỏ, nếu răng bị thương, chẳng phải về sau không có răng cửa sao?
Cô ta mới 17 tuổi, chẳng lẽ muốn cô như lão thái bà phải lắp răng giả sao?!
Mộ Linh trong lòng oán hận không thôi, nhìn về phía Mộ Tử như muốn phun ra lửa.
Mộ Tắc Ninh bị trận hỗn chiến này làm cho đau đầu, hắn không thích tính cách ngang ngược của Mộ Vân và Mộ Linh, đối với Mộ Tử quái gở hắn cũng không có cảm giác tốt.
Tang lễ vợ hắn vừa chấm dứt, bọn họ lại ở trong nhà ồn ào, quá không hiểu chuyện!
“Chú lái xe đưa 2 đứa đến bệnh viện.” Mộ Tắc Ninh bực bội nói.
“Anh không thể lái xe sau khi uống rượu, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi, để Tiểu Trương mang bọn em đi cũng được.” Kiều Tĩnh Gia nói.
Mộ Tử im lặng, tay nắm thành quyền, trong lòng nghi ngờ: “Kiều Tĩnh Gia rất quen thuộc với Mộ gia, lại còn biết tên người lái xe của Mộ gia?”
Mộ Tắc Ninh đau đầu không thôi: “Để Tiểu Trương lái xe, tôi đi cùng mọi người.” Đại ca đi vắng, cháu gái lại bị thương, hắn không thể bỏ qua.
Đoàn người vội vã đi ra ngoài, Mộ Linh khóc nức nở che môi.
Không biết như thế nào, Mộ Tắc Ninh vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Xa xa, Mộ Tử đứng bất động ở chỗ cũ, trên mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, không vui không buồn, trong thoáng chốc lại lộ ra một loại ý lạnh tận xương.
Mộ Tắc Ninh giật minh sững sờ.
…Là ảo giác sao? Tại sao hắn cảm thấy là cô đang nhìn hắn?
Chỉ một lát thất thần, Mộ Tử đã quay người rời đi, coi như việc này không liên quan gì đến cô.
Mặc dù Mộ Linh chuyên bắt nạt Mộ Tử, nhưng nói thế nào cũng là người một nhà, với Mộ Tắc Ninh, phản ứng như vậy của Mộ Tử xem ra có chút lạnh lùng rồi.
Mộ Tử nghĩ…

Mộ Tử điềm nhiên như không có việc gì quay trở lại hoa viên Tiểu Dương Lâu.
Nửa đường gặp Bạch Vi quay lại tìm cô.
Bạch Vi nhìn phía sau lưng Mộ Tử, hỏi cô: “Phía trước xảy ra chuyện gì sao? Hình như mẹ nghe thấy Mộ Linh đang khóc."

Tâm trạng Mộ Tử bình tĩnh trở lại, thuận miệng trả lời: “À, cô ta bị ngã, bây giờ đang đi bệnh viện rồi!”
Bạch Vi tin thật, dẫn con gái trở về, trên đường đi bà nói liên miên cằn nhằn: “Không tìm con gây chuyện là tốt rồi! Chị em này của Mộ gia cũng quá xấu tính, không bằng chúng ta chuyển ra ngoài ở, con đừng lo lắng, mấy năm ngần đây mẹ cũng tích được một chút tiền…”
Chuyển ra ngoài?
Thế thì làm sao mà làm việc được? Không có nơi nào phù hợp để điều tra sự thật hơn ở đây.
Huống chi, cô còn muồn nhìn kỹ xem, chính mình cũng muốn xem mối tình thắm thiết của chồng cô, trên thực tế là chuyện gì.
Mộ Tử lắc đầu: “Vẫn cứ ở đây đi ạ, ở đây rất tốt.”
Bạch Vi nghe xong, nội tâm thở dài, sao bà lại muốn chuyển đi chứ?
Ở đây, mỗi bông hoa mỗi cái cây đều cất giấu những hồi ức quý báu, nếu thật sự mang đi, còn không biết sẽ lo lắng đến mức nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương