Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
-
Chương 82: Đó không phải là mơ
Ăn xong bữa tối, Hàm Hinh tìm quần áo vừa thay ra để mang đi giặt, Mộ Dịch Kỳ sắp tắm xong rồi, cô phải mau chóng đi vào trong.
“Lạ thật, quần áo ngủ của mình đâu rồi, rõ ràng đã để nó ở...”
Người phụ nữ chui đầu vào trong vali, đảo lộn hết mọi thứ ở trong đó, âm thanh xộn xạo vang lên khắp chung quanh.
Có lẽ là do quá chú tâm nên không hề nhận ra đằng sau lưng mình xuất hiện một người đàn ông.
Những giọt nước mờ đục bám chặt lấy thân hình rắn chắc của anh ấy, trầm hương thoang thoảng cùng với mùi vị lành lạnh dễ chịu tỏa ra từ người anh.
Vệt nước tí tách trượt dài từ trên xuống, chơi vơi trên khuôn ngực nở nang nhuốm màu đỏ nhạt.
Mộ Dịch Kỳ lấy khăn lông lau khô tóc, những lọn tóc xoăn xoăn trở nên rối loạn, khoảnh khắc ấy trông anh giống như nam thần trong truyện tranh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Dù có chút lộn xộn nhưng lại làm vô tình làm tăng vẻ phóng khoáng hoang dại.
Ánh mắt anh ấy có chút mơ hồ, sâu thẳm cuốn hút, và đôi mắt như vừa trải qua sự gột rửa của băng tuyết ngàn năm, long lanh sáng ngời.
Hàm Hinh bỗng ngửi được mùi hương phảng phất sau lưng, khẽ nhăn mũi, sau đó mới quay người lại.
Một giây, hai giây...
Không gian dường như lắng đọng...
“A! Mộ Dịch Kỳ... anh... anh...”
Hàm Hinh sợ hãi che mắt lại, nhưng ngón tay lại vô thức tách ra!
Anh ta... cứ thế quấn mỗi khăn tắm!
Ăn mặc kiểu này
Thiếu vải như vậy, lỡ như... sao anh ta không ý thức được việc cô là phụ nữ cơ chứ?
Rõ ràng là có áo choàng tắm, tại sao lại không mặc!
Tay cô cứ giữ nguyên trạng thái như vậy mười mấy giây, ngây ngốc nhìn đôi chân dài của anh.
“Đẹp không?”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên. Qua các kẻ hỡ của ngón tay, Hàm Hinh cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng chết đi được, trời ạ, sao cô lại quên mất mình đang bịt mắt cơ chứ!
“Tôi, giờ tôi phải đi tắm”
Không cần quần áo ngủ nữa, cô dứt khoát đi thẳng vào nhà tắm, như vậy sẽ làm cho tình huống đỡ ngượng ngùng hơn.
Tay cô cầm áo khăn tắm nhưng lại bị Mộ Dịch Kỳ kéo lại: “Định quấn khăn tắm giống tôi đi ra ngoài giống tôi hay sao?”
Hàm Hinh giấu nó ra phía sau tay, không để cho anh nhìn thấy, nhưng cái gì cần thấy đều đã thấy cả rồi.
Mộ Dịch Kỳ cười khẩy: “Giấu giấu giếm giếm như thế hay ho lắm sao? Dù sao cũng đã thân mật cả rồi”
Hàm Hinh: “...”
Miệng lưỡi người đàn ông này đúng thật là không kiêng kị bất kì cái gì hết!
Sau đó, Mộ Dịch tóm lấy hay tay cô, quả đúng là chỉ có một chiếc khăn tắm, cau mày: “Đi tìm quần áo ngủ đi, đừng mặc áo choàng tắm của khách sạn”
Vừa nãy cô cũng đã đi tìm đồ ngủ rồi, nhưng mà không tìm thấy thì phải làm sao? . Xin hãy đọc truyện tại ++ T R U M T R U Y E N . co m ++
“Tôi không thấy đồ ngủ ở đâu cả, vừa nãy tôi cũng tìm nó rồi”
Mộ Dịch Kỳ lập tức liếc mắt nhìn cô, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc áo sơ mi, ném vào trong lòng cô: “Mặc cái này đi”
Sơ mi trắng...
Đêm đó, Hàm Hinh run rẩy nằm trong chăn, chỉ ước là chiếc áo sơ mi này dài 2m, bởi vì chỉ cần khẽ động đậy một chút thôi là một số chỗ cần phải được che chắn sẽ lộ ra ngoài.
Cô nhắm hai mắt lại nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh được.
Bởi vì theo như trong giấc mơ kia, nhân vật chính đang nằm cạnh cô, lỡ như, lại tiếp tục mơ như thế thì sao?
“Anh sang phòng bên cạnh ngủ đi, đấy mới là phòng của anh”
“Thế đây là phòng của người khác sao?
“Không phải, ý của tôi không phải như thế... Tôi đến tháng rồi, anh có chắc là không muốn đi không?”
“Hả? Cô ám chỉ cái gì?”
Hàm Hinh cảm thấy rằng, nửa đêm nửa hôm nói chuyện này với anh ra đúng là điên mất, cô ôm chặt chăn, vội vàng nhắm mắt.
Nửa đểm, giấc mơ quen thuộc lại xuất hiện.
Thanh âm trầm thấp hơi thở nặng nề, càng lúc càng triền miên dai dẳng.
“Mộ, Mộ Dịch Kỳ, có phải tôi đang nằm mơ không?”
Giọng nói yếu ớt không còn chút sức lực nào, hơi thở dường như dứt quãng, cạn kiệt.
“Cô thấy sao?”
Thanh âm khàn khàn thoát ra từ yết hầu, toát lên sự mạnh mẽ đầy nam tính, không như giọng nói của phụ nữ.
Hàm Hinh mơ mơ hồ hồ, nhìn vào bóng người vừa xa lạ vừa thân quen trước mặt, sao có thể là mơ được nhỉ, dáng vẻ này, thật sự đang tồn tại!
“Mấy, mấy ngày trước đều không phải mơ đúng không?”
Âm thanh bỗng dưng vang lên một cách rõ ràng, tất cả là do anh đang cố ý giở trò.
“Cô đang nằm mơ, không thấy vệt đỏ nhưng lại nói là đến ngày, không phải nằm mơ thì là gì?”
“Đến ngày?”
Đêm khuya quả thật khiến đầu óc con người ta trở nên mụ mị, người phụ nữ chìm sâu vào giấc ngủ.
......
Hàm Hinh ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh nói thật cho tôi biết đi, tối hôm qua, rốt cuộc có phải là anh hay không?”
Sáng nay khi tỉnh dậy, tất cả các giác quan đều nói với cô một điều đó không phải giấc mơ mà là thực tế đã xảy ra.
Khung cảnh đó quá mức chân thực, thậm chí ngay bây giờ, cô cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng...
Hai chân mỏi nhừ.
Thanh âm nhỏ nhẹ líu ríu bên tai đó, cô không thể nhớ nổi nó như thế nào, nhưng vô cùng chân thực.
Nó thực sự đã xảy ra!
Mộ Dịch Kỳ bình tĩnh ăn sáng, da mặt hồng hào, tinh thần xem ra rất sảng khoái, không hề chú ý đến lời nói của cô.
“Ăn sáng xong thì đi ra ngoài có chút việc, đừng lãng phí thời gian nữa”
“Vậy thì anh trả lời tôi đi, tối hôm qua rốt cuộc có phải là anh không?”
Ham muốn của người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, nếu cô nói không muốn, anh ta ngoài thì đồng ý, không động chạm, không làm cô thất vọng, nhưng cuối cùng nửa đêm canh ba lại giở trò...
Hàm Hinh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, gương mặt tràn đầy tức giận.
“Mấy hôm nay bà Mộ đến ngày mà đúng không? Chẳng lẽ tôi lại là người lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm như thế? Đêm qua cô ra hiệu cho tôi, tôi đã nhịn rồi. Bây giờ lại cho rằng, nếu không phải là mộng xuân, thì là tôi giở trò?
Tất cả những lời này đều ám chỉ một điều rất rõ ràng: “Cô có chứng cớ không?”
Hàm Hinh: “....”
Hóa ra anh ta đang trách cô lừa gạt chuyện cô đến ngày!
Vậy cho nên, ngay từ đầu anh ta đã biết cô đang nói dối?
Nhưng mà, anh có thể trực tiếp động vào người cô mà, tại sao lại dọa cô, khiến cô tưởng đấy là cảnh trong mơ cơ chứ. Trong đầu cô bây giờ toàn nghĩ linh tinh gì vậy không biết!
Chỉ tại anh ta ngay từ đầu dùng lực mạnh quá, khiến cô đến bây giờ vẫn thấy sợ hãi!
Hàm Hinh tức đến mức không thèm ăn sáng, quay mặt sang một bên.
Nghĩ lại, ngày hôm đó hỏi anh ta có phải cô đang mơ hay không, chắc chắn anh ta trong lòng cười đến mức ngu ngốc rồi!
Cô chính là một con ngốc!
Càng nghĩ, Hàm Hinh càng cảm thấy xấu hổ chết mất thôi!
“Bà Mộ à, còn nhớ lần thứ 2 cô nằm mơ không?”
Mộ Dịch Kỳ hào hứng hỏi.
“Không nhớ! Tôi không nhớ gì hết!”
Hiện giờ Hàm Hinh không muốn nghe bất kì điều gì liên quan đến giấc mơ kia nữa, nó khiến cô buồn nôn vô cùng!
Nhưng Mộc Dịch Kỳ không vì thế mà ngừng hỏi, khóe miệng nhếch lên: “Cô biết lúc đấy tôi hỏi cô gì không?”
Hàm Hinh ấm ức không muốn nói chuyện, nhưng nghe thấy câu này của anh ta liền hiếu kỳ: “Cái gì?”
Mộ Dịch Kỳ liếc cô, đẩy bữa sáng đến trước mặt cô: “Ăn đã rồi nói”
Cô do dự, chỉ là một bữa sáng thôi mà.
Sau khi ăn xong, cô còn uống thêm cốc sữa nữa.
Khóe miệng Mộ Dịch Kỳ khẽ giật.
“Cảm ơn”
Người phụ nữ này khẽ mỉm cười với nhân viên phục vụ.
Mà người phục vụ cũng lịch sự mỉm cười lại với Mộ Dịch Kỳ: “Không có gì”
“Nói mau, lúc đó anh hỏi tôi cái gì?”
Mộ Dịch Kỳ nhìn cô uống hết cốc sữa, rồi đưa giấy ăn cho cô: “Sao mỗi lần ăn sáng xong cô toàn quên lau miệng thế?”
“Cái gì cơ?”
Mộ Dịch Kỳ làm gì có tâm trạng chờ đợi cô, đứng dậy: “Đi thôi, tôi chẳng hỏi gì cả”
“Mộ Dịch Kỳ!”
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, không nhớ thì thôi, điều này khiến mọi việc trở nên chân thực hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook