Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
-
Chương 74: Tình cảm đứt đoạn vẫn hàn gắn lại được
“Anh quay về được chứ? Nếu anh muốn hỏi em, em sẽ nói với anh, nhưng bây giờ, anh có thể không làm khó em được không?”
Đôi mắt cầu xin của Hàm Hinh nhìn Cảnh Nguyên Trạch, chỉ ra rằng đây là Mộ thị, không phải Cảnh thị, tất cả mọi thứ cần phải xem xét trước khi hành động.
Đôi mắt của Cảnh Nguyên Trạch nhìn thẳng vào mặt cô, lại liếc nhìn về phía Mộ Dịch Kỳ, chỉ: “Bây giờ em nói với anh, làm sao em biết anh ta, người này không có liên quan gì cả, em biết Mộ Dịch Kỳ từ đâu?”
Anh ta không tin! Không muốn tin đây là sự thật!
Thấy anh ta không rời đi, Hàm Hinh cũng ở lại làm lớn chuyện hơn, cô lạnh mắt: “Cảnh Nguyên Trạch, ban đầu chính anh là người thấy chết không cứu, bây giờ tôi đã gả cho nhà giàu có, sao, anh không thoải mái à? Anh muốn tôi ra ngoài kiếm cơm ăn để anh phát giác được đời tôi đều cần có anh phải không?”
Cảnh Nguyên Trạch sững lại, ánh mắt Hàm Hinh hận đến như vậy, hận thù và tàn nhẫn.
“Không phải, anh không có ý như vậy, Hàm Hinh!”
Cảnh Nguyên Trạch ôm cô thật chặt, cái ôm đủ mạnh, Hàm Hinh vùi đầu vào tay anh ta, nước mắt, cũng trào ra.
Trước đó đổ vỡ chính là đổ vỡ, tại sao một năm sau lại dây dưa tới chết như này, có ý nghĩa gì sao?
Cô sẽ không bao giờ quên người đàn ông này tàn nhẫn như thế nào!
Cập nhật sớm nhất tại.
Phải nói thủ đoạn của Lộ Thần Tường năm đó tàn nhẫn như thế nào, lấy tất cả ở nhà họ Hàm cô mà không để lại một tơ một hào nào, nhưng Lộ Thần Tường không bao giờ phản bội cô.
Dù cô bảo anh ta cút, anh ta vẫn sẽ ở lại!
Cảnh Nguyên Trạch, anh có tất cả niềm tin của cô, cô có thể cho anh mọi thứ, từ mọi lời giải thích, cho đến tất cả thông tin trên toàn bộ cơ thể, nhưng cuối cùng, chỉ một chuyện ngoài ý muốn, lý do thì những người khác đều đã biết từ lâu, ngay lập tức làm tan rã tình yêu được tự xưng là không thể phá hủy.
Cô trở thành người đầy tội lỗi, dù người rõ ràng chịu tổn thương là cô!
Anh ta đưa cô từ địa ngục, đẩy sâu trở về tầng mười tám.
Mắt Hàm Hinh không ngừng rơi lệ, đẩy tay anh ta ra: “Tôi xin anh! Có thể đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa không? Quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi, tôi sẽ hận anh, tôi không muốn hận ai cả, hận người khác rất mệt, anh có hiểu không!”
Mỗi lần nhìn thấy anh ta, sự đau đớn trên người lại xuất hiện một cách khó hiểu, những chuyện đã qua còn sót lại ở trong đầu kia, cũng thuận theo từng chút từng chút nổi lên, trí nhớ sẽ không suy tư, nhưng chính nó sẽ bò ra ngoài.
Mộ Dịch Kỳ lẳng lặng nhìn cô khóc trong đau đớn, khóc vô cùng đau khổ, lúc ở trước mặt anh, tại sao anh lại không thấy cô cũng có lúc bi thương như vậy?
“Hàm Hinh, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, được, anh đi, anh đi được chưa?”
Cảnh Nguyên Trạch nhìn cô tổn thương, lòng đau như cắt, đau đến mức không cách nào nói thành lời.
Nếu như vậy có thể đổi lấy sự vui vẻ của cô, vậy anh ta có thể đi thật xa.
Cô có biết không, điều anh ta không nỡ nhìn nhất, chính là nhìn cô khóc.
“Anh đi đi! Lập tức đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Cảnh Nguyên Trạch ảo não hối hận rủ mắt xuống, cô rất hận anh ta, hận vô cùng!
Không do dự, Cảnh Nguyên Trạch nháy mắt lập tức rời đi, mang đi cả sự thù hận mà Hàm Hinh để lại cho anh ta.
“Bốp, bốp”
Hai tiếng vỗ tay, sau khi Cảnh Nguyên Trạch đi sau mấy giây thì vang lên, Mộ Dịch Kỳ đi tới, đứng trước mặt Hàm Hinh.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên: “Khóc cái gì, người phụ nữ của tôi.”
Thân thể vẫn còn đang khẽ run, Hàm Hinh lau nước mắt, mở miệng thật lớn hít thở.
Mộ Dịch Kỳ cũng không vội, nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, ngược lại khóe miệng sinh ra một nụ cười xấu xa: “Em vừa rồi, bởi vì anh ta nên mới khóc đúng không?”
Hàm Hinh khịt mũi, dùng sức đứng lên, cắn môi dưới.
Đôi môi bướng bỉnh nhếch lên một nụ cười ngượng ngùng: “Anh nhìn thấy rồi tại sao còn phải hỏi?”
Không ai có thể thoáng thấy ánh mắt của Mộ Dịch Kỳ chìm trong đen nhánh dày đặc chiếm đoạt.
Mắt phượng hẹp dài nheo lại, khóe mắt lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Mặc dù, giọng anh rất nhạt, giống như không có tâm tình gì, nhưng Hàm Hinh biết, anh đang tức giận.
Trong thời gian này ở với anh, cô vẫn phát hiện ra một số tính cách nhỏ nhặt của anh.
Như khi nãy cô vừa cầu xin Cảnh Nguyên Trạch rời đi, nếu anh tiếp tục ở lại, người đau khổ vẫn là cô!
“Người phụ nữ của tôi, tại sao lại khóc vì người đàn ông khác?”
Nắm lấy cằm cô, chất vấn nghiêm túc.
Hàm Hinh đau đớn, cau mày, anh đang véo mạnh cô.
“Em nói, em muốn anh ta ra khỏi Mộ thị, em không muốn gặp anh ta nữa!”
“Vậy thì có liên quan gì đến việc em khóc?”
“Em lo lắng nên khóc.”
Mộ Dịch Kỳ lập tức nâng cằm cô lên, lạnh quai hàm: “Không có lần sau nữa đâu.”
Dám khóc vì người đàn ông khác, cô có tin không, anh sẽ móc mắt cô!
Thấy Mộ Dịch Kỳ không so đo chuyện vừa nãy, Hàm Hinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, lúc cô tan làm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, số của người lạ, mơ mơ hồ hồ, cảm thấy như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Alo?”
“Alo?”
Cô sững sờ, không ngờ bên kia cũng trả lời câu tương tự.
May là lúc đó ai cũng nghe thấy.
“Có chuyện gì sao?”
“...”
Bên kia không biết định nói gì, mà giọng điệu rất gấp gáp, sau đó, không đợi những người trong văn phòng đi ra, Hàm Hinh nâng lên những thứ xung quanh mình rồi nhanh chóng rút lui.
“Két”
Khi cô đến nơi, Hàm Hinh ngây ngốc nhìn Cảnh Nguyên Trạch uống say như chết, phun máu, cơ thể và miệng anh ta đều đỏ như máu.
Và trong miệng anh, anh luôn nhắc đến tên cô.
Anh ta gào ghét, anh ta rống to, ngẩng cổ lên uống một ngụm rồi lại một ngụm, những người bên cạnh không tài nào thuyết phục anh ta nỗi.
“Bốp!”
Cô đi qua, một cái tát rơi vào trên khuôn mặt người đàn ông, khuôn mặt say xỉn, ban đầu là phóng túng không bị trói buộc, thấy cô đến, anh lại bình tĩnh và kinh ngạc.
“Hàm Hinh! Là em sao? Phải em không, Hàm Hinh!”
Cái chai trên tay anh vỡ tan xuống đất, Cảnh Nguyên Trạch phun ra một ngụm máu khác.
Hàm Hinh đau lòng thất vọng, tại sao lại kêu cô đến xem cảnh này?
“Cô có biết anh ấy có vấn đề về dạ dày không? Uống nữa sẽ chết đó!”
Bên cạnh, Âu Cát Lợi cũng ở đây, nhưng cô ta không thể làm gì được, Cảnh Nguyên Trạch chưa bao giờ thích sự tiếp cận của cô ta.
Hàm Hinh ghẻ lạnh cô ta, nhìn Cảnh Nguyên Trạch nôn ra máu, cả người đều sắp sụp đổ.
Chính Âu Cát Lợi đã gọi cô.
“Ha, cô nghĩ tôi không nhớ sao? Ngay cả khi nhìn anh ấy chết, tôi cũng là người buồn nhất!” Âu Cát Lợi nén nước mắt nhìn Hàm Hinh, sự ghét bỏ bao quanh đôi môi, đầy thù địch.
Thật sự khác xa với ánh mắt khi đứng trước mặt Cảnh Nguyên Trạch.
Hàm Hinh lấy ra tất cả giấy vệ sinh và khăn tay trên người, lau chùi cho Cảnh Nguyên Trạch, liên tục hết lần này đến lần khác.
Gần như khẩn trương phát điên rồi.
Tại sao cô phải xử lý vấn đề này, uống nhiều như vậy là rất nguy hiểm!
“Bây giờ cô thấy bộ dạng của anh ấy rồi chưa? Hàm Hinh, tôi là yêu cầu cô đến để xem những gì cô ban tặng cho anh ấy từ quá khứ đến hiện tại! Tổn thương và đau đớn vô tận, cô đã bao giờ nghĩ đến Nguyên Trạch chưa?!”
Hàm Hinh lo lắng dọn dẹp cho Cảnh Nguyên Trạch, trong vòng tay, người đàn ông kêu lên đau đớn, trên trán anh đổ đầy mồ hôi, cô trông thôi cũng đau khổ, nhưng chỉ có thể chờ xe cứu thương đến.
“Âu Cát Lợi, giữ lời lại đợi đến khi anh ấy tỉnh rồi hãy nói được không? Tôi biết từ lần tiên cô nhìn thấy tôi, cô đã rất kiêng kỵ tôi, rõ ràng hai lần đó là cô cố ý xông tới, tôi nói không sai chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook