Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
-
Chương 52: Còn nhớ hôm đó chị chạy trốn tôi đã nói gì với chị không
“Sao váy lại thế này?”
Cảnh Nguyên Trạch trước tiên thấy trên váy cô dính thứ tạp nham, một bộ lễ phục rất xinh đẹp, lại bị biến thành như vậy.
Hàm Hinh không nói, ánh mắt nhìn thoáng qua mấy người Lương Phân Phân thật sâu, mấy người bên cạnh cô ta, mỗi người tránh còn không kịp.
Trong đám ngôi sao nữ, không ai không biết Cảnh Nguyên Trạch, cử nhân vàng trong xã hội thượng lưu, tuấn tú lịch sự, nhiều tiền, mọi người đều muốn vị trí của anh ta.
Cử nhân vàng:(Golden bachelor) đề cập đến một người đàn ông độc thân trên 35 tuổi và giàu có, sự nghiệp thành công nhưng chưa có gia đình.
Mà hiện giờ, anh ta vậy mà lại ở cùng với Hàm Hinh, chẳng phải là……
Trong lòng mọi người đều tính toán, vừa mới nói là váy hàng giả, không ngờ là thật!
Một ánh mắt, đã hiểu được ý cô.
Từng rất hiểu ý nhau, bây giờ, không ngờ vẫn như vậy.
“Do các cô?”
Đọc FULL bộ truyện.
Cảnh Nguyên Trạch lấy chiếc khăn tay Burberry bên người, lau kem đi, bởi màu váy là màu xanh ngọc, xung đột với màu kem trắng tuyết, vô cùng rõ ràng.
Có vẻ chói mắt.
Một vùng nhỏ ấy, như đám rác ném vào mặt cỏ xanh biếc, khiến người ta muốn ói.
Lau hồi lâu, đến khi có nhân viên phục vụ tới giúp đỡ, lúc này mới tốt hơn.
“Họ có bắt nạt em không?”
Cảnh Nguyên Trạch lại hỏi, nhìn trên người cô coi như còn ổn, chỉ có váy hơi bẩn, xem như còn may.
Sớm biết thế, đã để cô một phút cũng không rời mình, như vậy cũng sẽ không xuất hiện chuyện như bây giờ.
Hàm Hinh không biết có nên nói bị bắt nạt hay không, nói bị bắt nạt, anh tới vừa đúng lúc, các cô không thực hiện được, nếu nói không bị bắt nạt, nếu bây giờ anh không đến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì thế, ánh mắt cô do dự lúng túng giữa hai bên.
Lương Phân Phân nhân cơ hội giành trước một bước: “Tổng Giám đốc Cảnh, anh nói gì vậy? Chúng tôi sao lại bắt nạt cô ấy được? Vừa rồi là đùa thôi, ai biết đâu mấy đứa trẻ này lại ra tay thật, đều là fans của tôi, nể mặt tôi, có thể tha cho các em ấy lần này được không?”
Mấy fans thấy Cảnh Nguyên Trạch thì vừa mừng vừa sợ, nhưng trong mắt lại có chút không cam lòng.
Không ngờ, bên cạnh Hàm Hinh có người đàn ông đẹp trai, còn bảo vệ cô như thế.
“Mang người ra ngoài trước, váy bẩn rồi, tự tôi có cách xử lý.”
Sắc mặt Lương Phân Phân cứng đờ, thế này là không tính cho cô ta mặt mũi?
“Tổng Giám đốc Cảnh, chỉ là một chiếc váy thôi, bẩn thì có thể giặt sạch được.”
“Chiếc váy trị giá gần ba tỉ, phí giặt sạch, cô thấy bao nhiêu là đủ?”
Quá mười chữ số rồi!
Nghe vậy, mọi người hít một hơi!
Trời ạ, đây là chiếc váy số lượng có hạn thật! Không phải hàng nhái! Cũng không phải hàng giả!
Ánh mắt mọi người đột nhiên chuyển biến nghiêng trời lệch đất, ngay cả Lương Phân Phân cũng giật mình!
Cô ta nào biết có người đàn ông sẽ mua bộ đồ số lượng giới hạn toàn cầu vì người phụ nữ này!
Xem ra, từ nhãn hiệu kia nhìn thấy được, người phụ nữ này không đơn giản chút nào!
Cô ta cố mỉm cười, trên mặt dù gượng gạo, lúc này cũng phải cố làm ra vẻthật chân thành: “Tổng Giám đốc Cảnh, tôi đền cho cô ấy không phải là được sao?”
Fans nghe thấy Lương Phân Phân nói vậy, lúc này ngăn cản, cảm thấy thần tượng nhà mình bị ông trời bắt nạt: “Không được! Phân Phân, cô không sai, sai là cô ta!”
“Chị Phân Phân, chúng em không cần chị xin lỗi cho chúng em, không thể được!”
Mấy người phất cờ hò reo, Lương Phân Phân cúi đầu.
“Không sao, đây là việc chị nên làm, các em còn nhỏ, đừng để bị chị liên lụy tới.”
Lương Phân Phân nở nụ cười dịu dàng, lại cúi đầu thật sâu với fans.
Lương Phân Phân đi tới trước mặt Hàm Hinh, dù vẫn có người nói đừng mà đừng mà.
Cảnh Nguyên Trạch khinh thường, anh chỉ cần biết, trong thế giới của anh, Hàm Hinh, không ai được bắt nạt cô.
Về phần xin lỗi hay không xin lỗi, phải xem Hàm Hinh có cần không.
“Bốp, bốp. bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh. Ngay sau đó, tiếng giày da vang lên, thu hút ánh nhìn người ở đây.
Một giọng nói nhẹ nhàng từ tính nổi bật vang lên, mang theo ý nghiền ngẫm: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Không ai biết, khoảnh khắc giọng nói đó kết thúc, cả người Hàm Hinh cứng ngắc, máu chảy ngược lên, tất cả hô hấp trong não dâng cao, bị đoạt lấy khoảng không xung quanh, trong thoáng chốc, tất cả trống rỗng.
“Lộ Thần Tường?”
Giọng nói Cảnh Nguyên Trạch cũng bị sốc, vô cùng ngạc nhiên nhìn bóng người trước mắt cao lớn, tuấn tú.
Khác với sự thận trọng của người trưởng thành, người này, tràn đầy sự kiêu căng, không theo phép tắc, đôi mắt màu hổ phách, phủ kín sự nghiền ngẫm của kẻ đi săn, khóe miệng máu lạnh bạc tình cười thầm, dừng trong mắt Hàm Hinh, tất cả những điều đó, đều là ác mộng!
Người đàn ông tuấn tú chỉ mới hai mươi, cũng không ai biết, một năm trước, anh ta tàn nhẫn như thế nào, hơn nữa không chớp mắt nuốt hết tất cả tài sản của ân nhân, làm cho một gia đình tốt đẹp sụp đổ.
Anh ta giết chóc, cho tới bây giờ chưa từng chớp mắt.
“Lại gặp mặt rồi.”
Ý cười lạnh đầy đáy mắt anh ta, nheo lại đôi mắt phượng, không biết lại nghĩ ra trò chơi tàn nhẫn gì, sự rét lạnh chết chóc bao phủ cả người anh ta, vẫn ngăn cách mọi người cả ngàn dặm như trước.
“Cảnh, Nguyên Trạch.” Hàm Hinh lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng, đối mặt với người đàn ông trước mắt, việc đầu tiên cô nghĩ tới là trốn tránh.
Theo bản năng tới gần Cảnh Nguyên Trạch, đã lâu từ lần gặp mặt cuối tới nay, lần đầu tiên, cô cảm thấy may mắn khi có anh bên cạnh.
“Đừng sợ.”
Cảnh Nguyên Trạch ôm cơ thể cô, ánh mắt thâm thúy phóng về phía Lộ Thần Tường, là ánh mắt phòng bị vô cùng cảnh giác.
Cánh tay bảo vệ bả vai cô, đủ để cho người khác không tiếp cận cô được.
Chỉ có ba người hiểu quan hệ trong lúc đó có bao nhiêu phức tạp.
Lộ Thần Tường vẫn cong khóe môi, ánh mắt cao ngạo âm trầm nhìn Cảnh Nguyên Trạch ôm Hàm Hinh, khi nhìn trên váy Hàm Hinh dính kem, tầm mắt mới dời đi.
Lúc này, Lương Phân Phân đi lên nhiệt tình nói chuyện: “Tổng Giám đốc Lộ, sao anh lại tới đây, không cần tiếp khách ạ?”
“Nhìn không ra à, bây giờ tôi đang tiếp khách.”
Ánh mắt Lộ Thần Tường nhìn thẳng tắp,.
Nói đúng hơn, anh ta một mực nhìn Hàm Hinh.
“Cảnh Nguyên Trạch, tôi không muốn ở đây nữa, cho tôi về đi? Tôi xin anh, để cho tôi về đi.”
Hàm Hinh túm chặt lấy tay áo anh, ánh mắt khẩn cầu sợ hãi, khiến Cảnh Nguyên Trạch không khỏi đau lòng đồng tình.
Nhưng mà…
“Đi vội thế? Không nể mặt mũi tôi chút nào, không phải chị đối xử với tôi tốt nhất mà?”
Lộ Thần Tường bước tới, từng bước, ánh mắt mờ ám khóa trên người Hàm Hinh, như thợ săn ngắm được con mồi vừa ý, chuẩn bị tấn công.
Lộ Thần Tường nói với Hàm Hinh, nhưng người kia không đáp lại, ngoại trừ sự xa cách và lạnh lùng vô tận, không có gì ngoài sự sợ hãi với anh ta, cái tên Lộ Thần Tường, sớm đã là sự hủy diệt toàn bộ trong lòng Hàm Hinh.
“Tôi phải đi.”
Hàm Hinh nói với Cảnh Nguyên Trạch lần nữa, giống như khẩn cấp lắm.
Cảnh Nguyên Trạch hơi hối hận, anh không nên đưa cô tới!
Nhưng anh sao biết được, hóa ra chủ nhân bữa tiệc, lại là anh ta!
“Được, bây giờ tôi đưa em rời khỏi đây.”
“Khoan đã.” Giọng nói bĩnh thản của người đàn ông theo khóe môi bật ra, Lộ Thần Tường ngước mắt, ánh mắt âm trầm nhìn thật sâu vào Hàm Hinh, cầm một tay khác của cô, âm thầm dùng sức, như muốn dùng tất cả sức lực xé nát cô, khóe miệng cong lên nụ cười tà hoang dã: “Còn nhớ hôm đó chị chạy trốn tôi nói gì với chị không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook