Mộ Thiếu Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 12
Lúc này còn mấy phút nữa là tròn 7 giờ, tiệc sinh nhật sắp lên đến cao điểm. Bánh kem lớn tận mười mấy tầng cùng tháp champagne, người hầu đẩy ra, trên bánh kem đã được đốt nến.
Dương phu nhân - Vân Nhu mặc một sườn xám cao cấp được định chế làm ra, đeo bộ trang sức ngọc lục bảo phỉ thúy đang trò chuyện vui vẻ cùng các phu nhân trong giới. Người ngoài nhìn vào hình tượng của bà chính là đoan trang, nói năng ưu nhã, xuất thân danh môn, được nhận sự giáo dục rất tốt.
Nhưng chỉ có Lục Kiều Kiều biết bộ mặt thật của Vân Nhu. Ngay từ lúc Dương Nhất Hàn ngỏ lời với cô, Vân Nhu là người đầu tiên phản đối, lần đầu gặp mặt bà ta đã thẳng thừng sỉ vả cô, nói cô xấu xí, quê mùa, dốt nát, không xứng đứng cạnh con trai bà ta. Cứ mỗi lần Lục Kiều Kiều ghé qua Dương gia, Vân Nhu lại bắt đầu tìm mọi cách để sai khiến Lục Kiều Kiều làm việc, cái gì phải biết lo toán mọi việc nhà, bao dung, tha thứ mọi sai lầm của chồng, bộ bà ta đang tìm bảo mẫu cho con trai bà ta hay gì. Vân Nhu luôn cho rằng Dương Nhất Hàn tài giỏi nên phải lấy tiểu thư môn đăng hộ đối mới xứng tầm, bà ta chính là đã nhằm đến Lục Mộng Kỳ, vì vậy bằng mọi cách phải chia rẽ được Lục Kiều Kiều ra khỏi con trai bà ta. Thật không ngờ cuối cùng điều đó cũng trở thánh ự thật, khi nghe thấy Lục gia thông báo về hôn sự, nói rằng muốn đổi Lục Kiều Kiều thành Lục Mộng Kỳ, bà ta liền vui mừng, không do dự mà đồng ý ngay. Thế mới thấy Vân Nhu thực sự là một con cáo già.
Vân Nhu lúc này đang bị một đám phu nhân vây quanh, đề tài nói chuyện chủ yếu của các phu nhân không phải chồng cũng là con cái.
Vân Nhu hiển nhiên là đối tượng được khen tặng, ai cũng biết bà có một cậu con trai là Dương Nhất Hàn, đang điều hành một chuỗi bất động sản, đẹp trai, tài giỏi, có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Dương gia sau này.
"Thật hâm mộ Dương thái thái, có con trai đẹp trai lại tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, vừa hiếu thuận lại vừa có tiền đồ, thật làm người ta đố kỵ."
Khóe miệng Vân Nhu tươi cười rất thỏa mãn, lại khiêm tốn nói: "Nào có, đứa con trai nhà tôi chỉ là cố gắng phấn đấu để báo hiếu cho mẹ nó thôi "
"Bà xã, em vẫn còn nói chuyện sao? Thời gian sắp đến rồi, mau chuẩn bị thổi nến ước nguyện thôi." Dương Minh đi đến bên cạnh Vân Nhu, trong tay ông cầm một cái hộp tinh xảo, ngay trước mặt đông đảo các phu nhân mở hộp ra.
"Bà xã, mấy năm nay em vất vả rồi. Đây là quà sinh nhật anh tặng cho em."
Trong hộp là một cái vòng cổ kim cương màu đỏ, trong kim cương có vài hình ngọn lửa óng ánh đầy đặn, rạng rỡ lộng lẫy, phát sáng như ánh hoàng hôn khiến khách khứa toàn yến hội chấn kinh. Một đám phu nhân to mắt trợn tròn, vô cùng hâm mộ. Trong đám khách khứa có người nhận giá trị của vòng cổ kim cương này.
"Là Tia lửa hoàng hôn, một viên thôi cũng lên tới 35 carat. Có bài cáo đưa tin tháng trước đã được một phú thương Châu Á mua lại với giá mấy trăm triệu, không nghĩ còn xuất hiện ở thành phố S, trở thành lễ vật thọ yến của Dương thái thái mừng sinh nhật thứ 49."
"Trời ạ, thật khiến cho người ta hâm mộ. Dương tiên sinh thật sự rất yêu Dương thái thái, còn mua được."
Dương Nhất Hàn mang nhiếp ảnh gia cùng chuyên viên ánh sáng xuất hiện ở cửa yến hội. Là doanh nhân nổi tiếng nhất, hắn vừa xuất hiện ở hội trường, lập tức cướp đi sự nổi bật của tia lửa hoàn hôn.
Dương Nhất Hàn xuất hiện trong nháy mắt, khiến tay Lục Kiều Kiều không khỏi tự động siết chặt lại, con ngươi đỏ tươi. Cái tên chất bầm này phản bội cô, đã muốn là bỏ qua sống hương thụ thôi nhưng khi nhìn thấy tên này, Lục Kiều Kiều không khỏi ý muốn xông tới đám vào cái gương mặt giả tạo kia.
Dương Nhất Hàn đi nhanh tới bên người Vân Nhu, cho Vân Nhu một cái ôm nhiệt tình, thấy tia lửa hoàng hôn, hắn vui vẻ nói: " Cha không đợi con về, đã lấy ra tia lửa hoàng hôn. Nào mẹ, con giúp mẹ đeo lên."
Dương Nhất Hàn giúp Vân Nhu đeo vòng cổ.
Chuyên viên ánh sáng cùng nhiếp ảnh gia đứng trước mặt ba người, nói: "Nhìn ống kính này, mỉm cười nào...... Chụp lại cảnh này coi như làm kỉ niệm." Dương Nhất Hàn ôm cha mẹ, hướng về phía ống kính vui vẻ cười. Lục Kiều Kiều dựa vào cây cột bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
Chụp xong tấm hình, Dương Nhất Hàn bảo người hầu đẩy bánh ngọt lên: "Mẹ, cầu nguyện......"
Vân Nhu mỉm cười nhắm mắt, cầu rất nhiều nguyện vọng, một nhà ba người đồng thời thổi tắt nến. Toàn trường vỗ tay như sấm. Người hầu đưa cho Dương Nhất Hàn một cái microphone, vui mừng nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ tôi 49 tuổi. Con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, không có mẹ thì sẽ không có tôi, sẽ không có thành công của tôi như hôm nay. Con cảm ơn mẹ đã cho con một sinh mệnh, cho con hết thảy. Hôm nay, con muốn cho mẹ một kinh hỉ. Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn......"
Thực ra trước đó, Lục Mộng Kỳ đã kịp báo cho Dương Nhất Hàn biết về kế hoạch của Kha Nhược Vũ, Dương Nhất Hàn không ngạc nhiên mà cảm thấy vui mừng, bởi vì chuyện này sẽ trở thành cái cớ hợp lý nhất để hắn thông báo cho toàn thể mọi người biết rằng sẽ hủy vỏ hôn ước với Lục Kiều Kiều, thay vào đó là cưới Lục Mộng Kỳ. Tâm trạng vui sướng là thế, hắn chỉ muốn thật nhanh chóng nhìn thấy cảnh Lục Kiều Kiều bị hạ nhục trước toàn bộ mọi người.
Dương phu nhân - Vân Nhu mặc một sườn xám cao cấp được định chế làm ra, đeo bộ trang sức ngọc lục bảo phỉ thúy đang trò chuyện vui vẻ cùng các phu nhân trong giới. Người ngoài nhìn vào hình tượng của bà chính là đoan trang, nói năng ưu nhã, xuất thân danh môn, được nhận sự giáo dục rất tốt.
Nhưng chỉ có Lục Kiều Kiều biết bộ mặt thật của Vân Nhu. Ngay từ lúc Dương Nhất Hàn ngỏ lời với cô, Vân Nhu là người đầu tiên phản đối, lần đầu gặp mặt bà ta đã thẳng thừng sỉ vả cô, nói cô xấu xí, quê mùa, dốt nát, không xứng đứng cạnh con trai bà ta. Cứ mỗi lần Lục Kiều Kiều ghé qua Dương gia, Vân Nhu lại bắt đầu tìm mọi cách để sai khiến Lục Kiều Kiều làm việc, cái gì phải biết lo toán mọi việc nhà, bao dung, tha thứ mọi sai lầm của chồng, bộ bà ta đang tìm bảo mẫu cho con trai bà ta hay gì. Vân Nhu luôn cho rằng Dương Nhất Hàn tài giỏi nên phải lấy tiểu thư môn đăng hộ đối mới xứng tầm, bà ta chính là đã nhằm đến Lục Mộng Kỳ, vì vậy bằng mọi cách phải chia rẽ được Lục Kiều Kiều ra khỏi con trai bà ta. Thật không ngờ cuối cùng điều đó cũng trở thánh ự thật, khi nghe thấy Lục gia thông báo về hôn sự, nói rằng muốn đổi Lục Kiều Kiều thành Lục Mộng Kỳ, bà ta liền vui mừng, không do dự mà đồng ý ngay. Thế mới thấy Vân Nhu thực sự là một con cáo già.
Vân Nhu lúc này đang bị một đám phu nhân vây quanh, đề tài nói chuyện chủ yếu của các phu nhân không phải chồng cũng là con cái.
Vân Nhu hiển nhiên là đối tượng được khen tặng, ai cũng biết bà có một cậu con trai là Dương Nhất Hàn, đang điều hành một chuỗi bất động sản, đẹp trai, tài giỏi, có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Dương gia sau này.
"Thật hâm mộ Dương thái thái, có con trai đẹp trai lại tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, vừa hiếu thuận lại vừa có tiền đồ, thật làm người ta đố kỵ."
Khóe miệng Vân Nhu tươi cười rất thỏa mãn, lại khiêm tốn nói: "Nào có, đứa con trai nhà tôi chỉ là cố gắng phấn đấu để báo hiếu cho mẹ nó thôi "
"Bà xã, em vẫn còn nói chuyện sao? Thời gian sắp đến rồi, mau chuẩn bị thổi nến ước nguyện thôi." Dương Minh đi đến bên cạnh Vân Nhu, trong tay ông cầm một cái hộp tinh xảo, ngay trước mặt đông đảo các phu nhân mở hộp ra.
"Bà xã, mấy năm nay em vất vả rồi. Đây là quà sinh nhật anh tặng cho em."
Trong hộp là một cái vòng cổ kim cương màu đỏ, trong kim cương có vài hình ngọn lửa óng ánh đầy đặn, rạng rỡ lộng lẫy, phát sáng như ánh hoàng hôn khiến khách khứa toàn yến hội chấn kinh. Một đám phu nhân to mắt trợn tròn, vô cùng hâm mộ. Trong đám khách khứa có người nhận giá trị của vòng cổ kim cương này.
"Là Tia lửa hoàng hôn, một viên thôi cũng lên tới 35 carat. Có bài cáo đưa tin tháng trước đã được một phú thương Châu Á mua lại với giá mấy trăm triệu, không nghĩ còn xuất hiện ở thành phố S, trở thành lễ vật thọ yến của Dương thái thái mừng sinh nhật thứ 49."
"Trời ạ, thật khiến cho người ta hâm mộ. Dương tiên sinh thật sự rất yêu Dương thái thái, còn mua được."
Dương Nhất Hàn mang nhiếp ảnh gia cùng chuyên viên ánh sáng xuất hiện ở cửa yến hội. Là doanh nhân nổi tiếng nhất, hắn vừa xuất hiện ở hội trường, lập tức cướp đi sự nổi bật của tia lửa hoàn hôn.
Dương Nhất Hàn xuất hiện trong nháy mắt, khiến tay Lục Kiều Kiều không khỏi tự động siết chặt lại, con ngươi đỏ tươi. Cái tên chất bầm này phản bội cô, đã muốn là bỏ qua sống hương thụ thôi nhưng khi nhìn thấy tên này, Lục Kiều Kiều không khỏi ý muốn xông tới đám vào cái gương mặt giả tạo kia.
Dương Nhất Hàn đi nhanh tới bên người Vân Nhu, cho Vân Nhu một cái ôm nhiệt tình, thấy tia lửa hoàng hôn, hắn vui vẻ nói: " Cha không đợi con về, đã lấy ra tia lửa hoàng hôn. Nào mẹ, con giúp mẹ đeo lên."
Dương Nhất Hàn giúp Vân Nhu đeo vòng cổ.
Chuyên viên ánh sáng cùng nhiếp ảnh gia đứng trước mặt ba người, nói: "Nhìn ống kính này, mỉm cười nào...... Chụp lại cảnh này coi như làm kỉ niệm." Dương Nhất Hàn ôm cha mẹ, hướng về phía ống kính vui vẻ cười. Lục Kiều Kiều dựa vào cây cột bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
Chụp xong tấm hình, Dương Nhất Hàn bảo người hầu đẩy bánh ngọt lên: "Mẹ, cầu nguyện......"
Vân Nhu mỉm cười nhắm mắt, cầu rất nhiều nguyện vọng, một nhà ba người đồng thời thổi tắt nến. Toàn trường vỗ tay như sấm. Người hầu đưa cho Dương Nhất Hàn một cái microphone, vui mừng nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ tôi 49 tuổi. Con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, không có mẹ thì sẽ không có tôi, sẽ không có thành công của tôi như hôm nay. Con cảm ơn mẹ đã cho con một sinh mệnh, cho con hết thảy. Hôm nay, con muốn cho mẹ một kinh hỉ. Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn......"
Thực ra trước đó, Lục Mộng Kỳ đã kịp báo cho Dương Nhất Hàn biết về kế hoạch của Kha Nhược Vũ, Dương Nhất Hàn không ngạc nhiên mà cảm thấy vui mừng, bởi vì chuyện này sẽ trở thành cái cớ hợp lý nhất để hắn thông báo cho toàn thể mọi người biết rằng sẽ hủy vỏ hôn ước với Lục Kiều Kiều, thay vào đó là cưới Lục Mộng Kỳ. Tâm trạng vui sướng là thế, hắn chỉ muốn thật nhanh chóng nhìn thấy cảnh Lục Kiều Kiều bị hạ nhục trước toàn bộ mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook