Mộ Sắc Tịch Hoa
-
Quyển 2 - Chương 54: Sương mù dày đặc (2)
Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, nhìn y cầm bát cháo, chậm rãi múc một thìa đưa vào miệng, gắp đồ ăn kèm bản thân tỉ mỉ chuẩn bị, tinh tế nhai nuốt, Mộ Tịch Thịnh cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Trong lòng có loại cảm giác kì diệu nói không nên lời, cảm giác này sợ rằng cũng chỉ lúc ở cùng người yêu mới có thể cảm nhận được.Một lát sau, Mộ Ti Vũ lại đột nhiên mới ăn vài hớp cháo đã thả bát xuống, tay ohaur còn sững sờ cầm cái thìa, thẳng tắp chằm chằm nhìn Mộ Tịch Thịnh, biểu tình trên mặt không thay đổi, làm đoán không ra y đang suy nghĩ cái gì.
"Làm sao vậy? Cháo cùng đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, đột nhiên cảm thấy, ngày như thế này rất thoải mái!" Nhìn Mộ Tịch Thịnh lo lắng, Mộ Ti Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cha, lần này, chúng ta thực sự đi lánh đời đi! Dù cho hắc ám chi uyên cũng được, cái gì cũng không quản, cũng không hỏi đến nữa!"
"Được, chúng ta đi lánh đời, cái gì cũng không quản nữa!"
Sủng nịch sờ sờ đầu Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh cũng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sự tình xem như đã giải quyết rồi, hẳn là hắn cùng Vũ nhi sẽ không còn chuyện gì.
"Ưm ——"
Lại cầm bát trên bàn, lần này hương vị đặc biệt ngọt ngào. Kỳ thực chỉ là món ăn bình thường, cháo trắng nhẹ nhàng thanh đạm cùng rau cải xào giòn giòn cũng làm người ta muốn ăn. Dù cho Mộ Ti Vũ vốn không thèm ăn cũng không khỏi ăn vài bát, huống chi đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Thịnh nấu cho y.
"Vũ nhi, trước khi chúng ta lánh đời, đi Trục Nguyệt quốc một chuyến đi. Dù sao chuyện bán hồn ngươi cũng phải giải quyết, bằng không sợ rằng đối ngươi sẽ có thương tổn!"
Nghĩ đến hai Mộ Ti Vũ lúc trước, trong lòng Mộ Tịch Thịnh có điểm sợ hãi. Nguyền rủa linh hồn chia làm hai cá thể có ý thức bất đồng, không chỉ người bị nguyền rủa mà cả người nguyền rủa cũng bị ảnh hưởng, đây rốt cuộc là cái gì? Cái loại cảm giác quái dị không nói nên lời, tựa hồ như có một chuyện gì đó hắn không biết đang xảy ra.
"Đã biết!"
Rầu rĩ trả lời, Mộ Ti Vũ tuy không tình nguyện nhưng cũng biết đây là chuyện bản thân phải làm.
Trục Nguyệt quốc a, thực sự không ngờ là lại phải trở về! Đoạn thời gian bản thân chôn sâu dưới đáy lòng không muốn nhớ tới lại luôn luôn nhảy ra nhắc nhở tình cảm bản thân, rằng mình đã từng có yêu, có hận đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Hách Liên Tĩnh, ngươi có hối hận không? Ngươi hẳn là không hối hận đâu, dù sao ngươi cường thế như vậy, cường thế đến không giống như một nữ nhân. Bất quá, ta hối hận, hối hận đã làm vậy với ngươi. Thực xin lỗi ——"
Áy náy, sám hối trong lòng, đến chậm 1000 năm. Hiện tại chỉ có thể vì hậu thế của nàng làm chút gì đó để bù đắp lỗi lầm của bản thân một thiên niên kỉ trước, Mộ Ti Vũ nghĩ như vậy.
"Vậy nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lên đường!"
"Cha, ngươi vì sao không ăn? Lẽ nào ngươi đem ta ra làm vật thí nghiệm?"
Vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Tịch Thịnh bận rộn nửa ngày, giờ lại ngồi một bên nhìn mình ăn, Mộ Ti Vũ nổi hứng đùa giỡn, giờ không chơi thì đợi đến khi nào?
"A! Thế nào lại vậy! Ta chỉ là không đói bụng ——" Nhìn ánh mắt rõ ràng là không tin của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ cầm cái bát bên cạnh, cũng múc cho mình một bát, gắp chút đồ ăn kèm, "Xem đi, cha đâu có đem ngươi ra làm vật thí nghiệm. Hơn nữa, cha sao nỡ chứ!"
"Được, ta tin tưởng cha!"
Bầu không khí vốn cứng ngắc được giảm bớt, hòa hợp không gì sánh được. Đau thương khó hiểu quay chung quanh bọn họ biến mất sạch sẽ. Ánh nắng sáng lạn chiếu lên thân thể, ấm áp, thư thái, tâm tình cũng theo đó tốt lên, thời tiết thích hợp đi dạo chơi ở ngoại thành.
...
Đây là một gian thạch thất trống không, không có bất luận thứ gì chiếu sáng lại tự động phát ra ánh sáng làm cho người ta không thể mở mắt. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, ở đây căn bản chính là gian thạch thất phong ấn Tịch Viễn, chỉ khác là không còn cái quan tài đá kia mà thôi.
Chính giữa nền đất, vị trí trống vốn để đặt quan tài đá lúc này vẽ một phù trận kì quái, hoa văn phiền phức hoa cả mắt bằng máu đỏ tươi. Mà trung tâm trận phù.... là Mạc Cơ.
Cổ tay của y không biết bị ai rạch một đường lớn, máu tươi chậm rãi chảy ra, từng chút từng chút chảy xuôi theo hoa văn phù trận. Hóa ra phù trận kia không phải đơn giản là dùng máu vẽ ra mà là được khắc xuống đất, máu chảy vào, đem nó lấp đầy.
Hai người mặc áo choàng đen đứng bên ngoài trận phù, cả hai đều chắp tay trước ngực, tạo hình chữ vạn Phật giáo, cúi đầu. Vành mũ áo choàng rũ xuống làm người khác không thấy rõ bộ dạng bọn họ, vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu cũng không thấy có động tác gì.
Qua một hồi lâu, trận phù đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt, đem toàn bộ tường đều phủ ánh đỏ, một trong hai người mặc áo choàng đột nhiên thì thào một chuỗi dài.
"Muôn đời huyền diệu, thiên địa phồn hoa, để chúng ta dùng linh hồn mình, dâng lên tiên huyết tế phẩm! Để bầu trời vang lên Phật âm, để đại địa bắt đầu chấn động, rửa sạch mọi tội ác trên thế gian! Xin ban cho ta sức mạnh tuyệt vời, xin tặng cho ta quyết tâm cứu vớt thế nhân, để ta mở ra tâm nhãn, sất———" (sất = tiếng quát to)
Theo một tiếng quát to của gã, từ trong trận phù tuôn ra vô số sợi tơ màu đỏ, những sợi tơ này chậm rãi bện thành một cái lưới hình trứng mà chính giữa là tim Mạc Cơ.
Cái lưới càng ngày càng dày, đường cong tinh tế càng ngày càng gắn chặt, cuối cùng biến thành một cái lồng màu huyết hồng bán trong suốt, mặt trên còn mơ hồ lưu động ánh sáng, từ bên ngoài lồng, mắt thường không nhìn thấy tình huống bên trong.
Hắc y nhân vốn bất động lúc này lại có động tác, ngón tay nhẹ xoay, biến thành liên hoa chỉ, chỉ trong nháy mắt liền có một loạt động tác, lúc đầu còn có thể thấy nhưng lúc sau chỉ còn có thể thấy từng đạo tàn ảnh xẹt qua trong không trung.
"Ni-ka-duo-cu-ke-ni-ma-ka-qi-ko—— "
Một chuỗi tiếng người Hỏa tinh không ai hiểu từ miệng hai người bọn họ phát ra, không rõ quy luật, mỗi chữ mỗi câu ngâm xướng, thanh âm duyên dáng, giống như là thanh âm động lòng người nhất.
Chuỗi tiếng Hỏa tinh kết thúc, lồng ánh sáng huyết hông bán trong suốt toàn bộ đều ẩn vào ngực Mạc Cơ, bao quát trên toàn bộ trận phù, như là có vô số con trùng chậm rãi bò lên cổ tay Mạc Cơ, lên mặt, lên người, từng chút từng chút chui xuống bên dưới làn da. Trên mặt y hiện lên một đồ án kì quái, biến gương mặt xinh đẹp của y thành đặc biệt dữ tợn, giống như trên mặt bị rạch mấy vết thương ghê rợn, chẳng qua một lát sau, toàn bộ lại biến mất không thấy.
"Hắc hắc —— thành công ——"
Một trong hai người áo choàng nở nụ cười gian trá, thanh âm ấm ách tắc trong cổ họng giống như bị ai bóp cổ, cực kì khó nghe.
"Được rồi, trở về xem trò vui thôi!"
Người còn lại nói một câu, hai người liền chậm rãi tan biến vào không khí, chỉ để lại Mạc Cơ lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên người không có bất luận một vết thương nào, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
...
"A Nhiên, ngươi muốn biết sao? Muốn biết quan hệ của ta với Khương Quân, muốn biết bí mật hoàng thất chỉ đế vương mới được biết thôi sao?"
Vốn tưởng rằng Hách Liên Khởi Tô đã ngủ nhưng thanh âm nàng lại bất chợt vang lên bên tai. Tim hẫng một nhịp, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không lập tức quay đầu, trong đầu cảm thấy ong ong, đau đớn.
"Nếu muội muốn biết, ta sẽ nói cho muội biết mà. Kỳ thực ta sớm đã nên nói cho muội biết ——"
Tuy không được đáp lại nhưng Hách Liên Khởi Tô vẫn nói một mạch, ngữ điệu không một tia phập phồng lên xuống, ngoài ý muốn rất trầm tĩnh.
"A tỷ, ta ——"
Vô thức đột nhiên không muốn biết đến tận cùng sự thực, lời cự tuyệt lại không thể nói ra miệng, lưng thẳng tắp, hai mắt vốn đóng chặt lúc này mở to, nhãn thần trống rỗng nhìn về phía bên ngoài, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn đi đâu.
"Đây là một câu chuyện cổ rất dài, thời gian cách đây.... đại khái cũng đã 1000 năm. Ta thực sự không nghĩ Trục Nguyệt có thể trải qua nhiều năm như vậy mà không bị nước láng giềng chiếm đoạt, cho dù trong lúc đó từng có tai ương nhưng chúng ta chống đỡ rất ngoan cường!"
Đại khái là không biết nên kể như thế nào, Hách Liên Khởi Tô có chút nói năng lộn xộn, lại ngoặt sang khen ngợi lịch sử Trục Nguyệt quốc.
"Nữ vương khi đó tên Hách Liên Tĩnh —— Ai, thật không biết nên nói như thế nào nữa!"
"A tỷ, nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói, A Nhiên không muốn biết, thật!"
Dường như sợ Hách Liên Khởi Tô không tin, Hách Liên Khởi Nhiên còn cường điệu bỏ thêm một chữ "thật". Rất nhanh xoay người lại, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Hách Liên Khởi Tô, bốn mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu, đại khái qua thời gian một chén trà, khóe miệng Hách Liên Khởi Tô khẽ nhếch, nở một nụ cười thư thái, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không khỏi cười theo.
"Thực ra cũng không phải không thể nói, chỉ là đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. A Nhiên, ngày hôm nay, a tỷ sẽ đem bí mật này nói cho muội biết, đây là chuyện tình ái của đế vương 1000 năm trước!"
"Chuyện ái tình?"
"Ừ, chuyện ái tình, chính là câu chuyện ái tình này cuối cùng lại dẫn tới một hồi bi kịch, rước lấy tai họa cho Hách Liên hoàng thất, tai họa này kéo dài ngàn năm, đến bây giờ vẫn còn tiếp tục!"
Ngữ khí ngưng trọng, trước mặt đột nhiên hiện ra một bức họa, là bức họa báu vật truyền quốc đặt trong mật thất thiên điện, đáy lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm.
"Là cái gì? A tỷ, ngươi gặp nguy hiểm sao?"
Mặc kệ là cái gì, Hách Liên Khởi Nhiên đều không muốn a tỷ của mình có mảy may nguy hiểm.
"Đứa nhỏ ngốc, ta biết bảo vệ mình! Được rồi, không được ngắt lời, a tỷ kể chuyện cho ngươi nghe!"
Sờ sờ đầu Hách Liên Khởi Nhiên, Hách Liên Khởi Tô chỉnh lý lại câu chữ, mới từ từ thuật lại.
"Mỗi một đế vương trước khi đăng cơ, đều sẽ được truyền tai một bí mật. Tuy rằng mẫu nương băng hà sớm nhưng trước khi ngài mất, có len lén gọi ta tới trước giường, kể cho ta nghe một câu chuyện. Khi đó ta còn nhỏ, chưa thể hiểu hết hàm nghĩa trong câu chuyện cổ kia, chỉ đến khi Khương Quân xuất hiện, ta mới thực sự biết câu chuyện đó đối với ta có ý nghĩa gì."
Nhãn thần mông lung, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng cảm khái vạn phần.
"Nữ vương tiền nhiệm 1000 năm trước tên Hách Liên Tĩnh, là một nữ tử không cam lòng bị vương thất ràng buộc. Tuy rằng nàng lên ngôi từ sớm nhưng không hề có tự giác của một đế vương, luôn luôn nghĩ biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Cuối cùng, có một ngày, sau khi thử vô số phương pháp, nàng lén lút trốn khỏi hoàng cung ——"
"Làm sao vậy? Cháo cùng đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, đột nhiên cảm thấy, ngày như thế này rất thoải mái!" Nhìn Mộ Tịch Thịnh lo lắng, Mộ Ti Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cha, lần này, chúng ta thực sự đi lánh đời đi! Dù cho hắc ám chi uyên cũng được, cái gì cũng không quản, cũng không hỏi đến nữa!"
"Được, chúng ta đi lánh đời, cái gì cũng không quản nữa!"
Sủng nịch sờ sờ đầu Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh cũng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sự tình xem như đã giải quyết rồi, hẳn là hắn cùng Vũ nhi sẽ không còn chuyện gì.
"Ưm ——"
Lại cầm bát trên bàn, lần này hương vị đặc biệt ngọt ngào. Kỳ thực chỉ là món ăn bình thường, cháo trắng nhẹ nhàng thanh đạm cùng rau cải xào giòn giòn cũng làm người ta muốn ăn. Dù cho Mộ Ti Vũ vốn không thèm ăn cũng không khỏi ăn vài bát, huống chi đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Thịnh nấu cho y.
"Vũ nhi, trước khi chúng ta lánh đời, đi Trục Nguyệt quốc một chuyến đi. Dù sao chuyện bán hồn ngươi cũng phải giải quyết, bằng không sợ rằng đối ngươi sẽ có thương tổn!"
Nghĩ đến hai Mộ Ti Vũ lúc trước, trong lòng Mộ Tịch Thịnh có điểm sợ hãi. Nguyền rủa linh hồn chia làm hai cá thể có ý thức bất đồng, không chỉ người bị nguyền rủa mà cả người nguyền rủa cũng bị ảnh hưởng, đây rốt cuộc là cái gì? Cái loại cảm giác quái dị không nói nên lời, tựa hồ như có một chuyện gì đó hắn không biết đang xảy ra.
"Đã biết!"
Rầu rĩ trả lời, Mộ Ti Vũ tuy không tình nguyện nhưng cũng biết đây là chuyện bản thân phải làm.
Trục Nguyệt quốc a, thực sự không ngờ là lại phải trở về! Đoạn thời gian bản thân chôn sâu dưới đáy lòng không muốn nhớ tới lại luôn luôn nhảy ra nhắc nhở tình cảm bản thân, rằng mình đã từng có yêu, có hận đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
"Hách Liên Tĩnh, ngươi có hối hận không? Ngươi hẳn là không hối hận đâu, dù sao ngươi cường thế như vậy, cường thế đến không giống như một nữ nhân. Bất quá, ta hối hận, hối hận đã làm vậy với ngươi. Thực xin lỗi ——"
Áy náy, sám hối trong lòng, đến chậm 1000 năm. Hiện tại chỉ có thể vì hậu thế của nàng làm chút gì đó để bù đắp lỗi lầm của bản thân một thiên niên kỉ trước, Mộ Ti Vũ nghĩ như vậy.
"Vậy nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lên đường!"
"Cha, ngươi vì sao không ăn? Lẽ nào ngươi đem ta ra làm vật thí nghiệm?"
Vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Tịch Thịnh bận rộn nửa ngày, giờ lại ngồi một bên nhìn mình ăn, Mộ Ti Vũ nổi hứng đùa giỡn, giờ không chơi thì đợi đến khi nào?
"A! Thế nào lại vậy! Ta chỉ là không đói bụng ——" Nhìn ánh mắt rõ ràng là không tin của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ cầm cái bát bên cạnh, cũng múc cho mình một bát, gắp chút đồ ăn kèm, "Xem đi, cha đâu có đem ngươi ra làm vật thí nghiệm. Hơn nữa, cha sao nỡ chứ!"
"Được, ta tin tưởng cha!"
Bầu không khí vốn cứng ngắc được giảm bớt, hòa hợp không gì sánh được. Đau thương khó hiểu quay chung quanh bọn họ biến mất sạch sẽ. Ánh nắng sáng lạn chiếu lên thân thể, ấm áp, thư thái, tâm tình cũng theo đó tốt lên, thời tiết thích hợp đi dạo chơi ở ngoại thành.
...
Đây là một gian thạch thất trống không, không có bất luận thứ gì chiếu sáng lại tự động phát ra ánh sáng làm cho người ta không thể mở mắt. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, ở đây căn bản chính là gian thạch thất phong ấn Tịch Viễn, chỉ khác là không còn cái quan tài đá kia mà thôi.
Chính giữa nền đất, vị trí trống vốn để đặt quan tài đá lúc này vẽ một phù trận kì quái, hoa văn phiền phức hoa cả mắt bằng máu đỏ tươi. Mà trung tâm trận phù.... là Mạc Cơ.
Cổ tay của y không biết bị ai rạch một đường lớn, máu tươi chậm rãi chảy ra, từng chút từng chút chảy xuôi theo hoa văn phù trận. Hóa ra phù trận kia không phải đơn giản là dùng máu vẽ ra mà là được khắc xuống đất, máu chảy vào, đem nó lấp đầy.
Hai người mặc áo choàng đen đứng bên ngoài trận phù, cả hai đều chắp tay trước ngực, tạo hình chữ vạn Phật giáo, cúi đầu. Vành mũ áo choàng rũ xuống làm người khác không thấy rõ bộ dạng bọn họ, vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu cũng không thấy có động tác gì.
Qua một hồi lâu, trận phù đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt, đem toàn bộ tường đều phủ ánh đỏ, một trong hai người mặc áo choàng đột nhiên thì thào một chuỗi dài.
"Muôn đời huyền diệu, thiên địa phồn hoa, để chúng ta dùng linh hồn mình, dâng lên tiên huyết tế phẩm! Để bầu trời vang lên Phật âm, để đại địa bắt đầu chấn động, rửa sạch mọi tội ác trên thế gian! Xin ban cho ta sức mạnh tuyệt vời, xin tặng cho ta quyết tâm cứu vớt thế nhân, để ta mở ra tâm nhãn, sất———" (sất = tiếng quát to)
Theo một tiếng quát to của gã, từ trong trận phù tuôn ra vô số sợi tơ màu đỏ, những sợi tơ này chậm rãi bện thành một cái lưới hình trứng mà chính giữa là tim Mạc Cơ.
Cái lưới càng ngày càng dày, đường cong tinh tế càng ngày càng gắn chặt, cuối cùng biến thành một cái lồng màu huyết hồng bán trong suốt, mặt trên còn mơ hồ lưu động ánh sáng, từ bên ngoài lồng, mắt thường không nhìn thấy tình huống bên trong.
Hắc y nhân vốn bất động lúc này lại có động tác, ngón tay nhẹ xoay, biến thành liên hoa chỉ, chỉ trong nháy mắt liền có một loạt động tác, lúc đầu còn có thể thấy nhưng lúc sau chỉ còn có thể thấy từng đạo tàn ảnh xẹt qua trong không trung.
"Ni-ka-duo-cu-ke-ni-ma-ka-qi-ko—— "
Một chuỗi tiếng người Hỏa tinh không ai hiểu từ miệng hai người bọn họ phát ra, không rõ quy luật, mỗi chữ mỗi câu ngâm xướng, thanh âm duyên dáng, giống như là thanh âm động lòng người nhất.
Chuỗi tiếng Hỏa tinh kết thúc, lồng ánh sáng huyết hông bán trong suốt toàn bộ đều ẩn vào ngực Mạc Cơ, bao quát trên toàn bộ trận phù, như là có vô số con trùng chậm rãi bò lên cổ tay Mạc Cơ, lên mặt, lên người, từng chút từng chút chui xuống bên dưới làn da. Trên mặt y hiện lên một đồ án kì quái, biến gương mặt xinh đẹp của y thành đặc biệt dữ tợn, giống như trên mặt bị rạch mấy vết thương ghê rợn, chẳng qua một lát sau, toàn bộ lại biến mất không thấy.
"Hắc hắc —— thành công ——"
Một trong hai người áo choàng nở nụ cười gian trá, thanh âm ấm ách tắc trong cổ họng giống như bị ai bóp cổ, cực kì khó nghe.
"Được rồi, trở về xem trò vui thôi!"
Người còn lại nói một câu, hai người liền chậm rãi tan biến vào không khí, chỉ để lại Mạc Cơ lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên người không có bất luận một vết thương nào, thoạt nhìn giống như đang ngủ.
...
"A Nhiên, ngươi muốn biết sao? Muốn biết quan hệ của ta với Khương Quân, muốn biết bí mật hoàng thất chỉ đế vương mới được biết thôi sao?"
Vốn tưởng rằng Hách Liên Khởi Tô đã ngủ nhưng thanh âm nàng lại bất chợt vang lên bên tai. Tim hẫng một nhịp, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không lập tức quay đầu, trong đầu cảm thấy ong ong, đau đớn.
"Nếu muội muốn biết, ta sẽ nói cho muội biết mà. Kỳ thực ta sớm đã nên nói cho muội biết ——"
Tuy không được đáp lại nhưng Hách Liên Khởi Tô vẫn nói một mạch, ngữ điệu không một tia phập phồng lên xuống, ngoài ý muốn rất trầm tĩnh.
"A tỷ, ta ——"
Vô thức đột nhiên không muốn biết đến tận cùng sự thực, lời cự tuyệt lại không thể nói ra miệng, lưng thẳng tắp, hai mắt vốn đóng chặt lúc này mở to, nhãn thần trống rỗng nhìn về phía bên ngoài, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn đi đâu.
"Đây là một câu chuyện cổ rất dài, thời gian cách đây.... đại khái cũng đã 1000 năm. Ta thực sự không nghĩ Trục Nguyệt có thể trải qua nhiều năm như vậy mà không bị nước láng giềng chiếm đoạt, cho dù trong lúc đó từng có tai ương nhưng chúng ta chống đỡ rất ngoan cường!"
Đại khái là không biết nên kể như thế nào, Hách Liên Khởi Tô có chút nói năng lộn xộn, lại ngoặt sang khen ngợi lịch sử Trục Nguyệt quốc.
"Nữ vương khi đó tên Hách Liên Tĩnh —— Ai, thật không biết nên nói như thế nào nữa!"
"A tỷ, nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói, A Nhiên không muốn biết, thật!"
Dường như sợ Hách Liên Khởi Tô không tin, Hách Liên Khởi Nhiên còn cường điệu bỏ thêm một chữ "thật". Rất nhanh xoay người lại, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Hách Liên Khởi Tô, bốn mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu, đại khái qua thời gian một chén trà, khóe miệng Hách Liên Khởi Tô khẽ nhếch, nở một nụ cười thư thái, Hách Liên Khởi Nhiên cũng không khỏi cười theo.
"Thực ra cũng không phải không thể nói, chỉ là đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. A Nhiên, ngày hôm nay, a tỷ sẽ đem bí mật này nói cho muội biết, đây là chuyện tình ái của đế vương 1000 năm trước!"
"Chuyện ái tình?"
"Ừ, chuyện ái tình, chính là câu chuyện ái tình này cuối cùng lại dẫn tới một hồi bi kịch, rước lấy tai họa cho Hách Liên hoàng thất, tai họa này kéo dài ngàn năm, đến bây giờ vẫn còn tiếp tục!"
Ngữ khí ngưng trọng, trước mặt đột nhiên hiện ra một bức họa, là bức họa báu vật truyền quốc đặt trong mật thất thiên điện, đáy lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm.
"Là cái gì? A tỷ, ngươi gặp nguy hiểm sao?"
Mặc kệ là cái gì, Hách Liên Khởi Nhiên đều không muốn a tỷ của mình có mảy may nguy hiểm.
"Đứa nhỏ ngốc, ta biết bảo vệ mình! Được rồi, không được ngắt lời, a tỷ kể chuyện cho ngươi nghe!"
Sờ sờ đầu Hách Liên Khởi Nhiên, Hách Liên Khởi Tô chỉnh lý lại câu chữ, mới từ từ thuật lại.
"Mỗi một đế vương trước khi đăng cơ, đều sẽ được truyền tai một bí mật. Tuy rằng mẫu nương băng hà sớm nhưng trước khi ngài mất, có len lén gọi ta tới trước giường, kể cho ta nghe một câu chuyện. Khi đó ta còn nhỏ, chưa thể hiểu hết hàm nghĩa trong câu chuyện cổ kia, chỉ đến khi Khương Quân xuất hiện, ta mới thực sự biết câu chuyện đó đối với ta có ý nghĩa gì."
Nhãn thần mông lung, tựa hồ nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong lòng cảm khái vạn phần.
"Nữ vương tiền nhiệm 1000 năm trước tên Hách Liên Tĩnh, là một nữ tử không cam lòng bị vương thất ràng buộc. Tuy rằng nàng lên ngôi từ sớm nhưng không hề có tự giác của một đế vương, luôn luôn nghĩ biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Cuối cùng, có một ngày, sau khi thử vô số phương pháp, nàng lén lút trốn khỏi hoàng cung ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook