Mộ Sắc Tịch Hoa
-
Quyển 2 - Chương 52: Bình thản
Khanh Nhai đã chết, không còn bất luận cái gì, không chỉ sinh mệnh mà còn cả linh hồn. Trong trời đất này, không bao giờ nữa.... có khả năng gặp lại một người tên Nạp Tháp Khanh Nhai. Còn Huyết Giao, từ lúc bọn họ giao chiến đã lặng lẽ độn thổ, không biết trốn đến nơi nào rồi.Sự tình tựa hồ đã được giải quyết, kết cục cũng tạm được, toàn bộ nghi vấn được xâu chuỗi vào nhau, chiếm được lời giải đáp. Bởi vì Nạp Tháp Tạp Lạc chết, Khanh Nhai điên cuồng, tìm được Ẩn Đà trong truyền thuyết, dùng bản thân làm tế phẩm để đổi lấy lực lượng cường đại trả thù thế nhân.
Mà lời đồn người có được Linh lạc sẽ có được thiên hạ rải ra ngoài đều chỉ là để dẫn Mộ Ti Vũ đến đây rồi tiêu diệt y mà thôi, chẳng qua tính toán của hắn chung quy không được thành công. Mộ Ti Vũ dù sao cũng không phải nhân vật đơn giản, y là sự tồn tại còn đứng trên cả thần, há có thể bị ma vật nhỏ nhoi này xúc phạm?
"Cha, ta mệt mỏi, chúng ta về nhà thôi!"
Thật sâu chôn trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ nói nhỏ. Đáy lòng rầu rĩ, rất khó chịu, không có vui sướng sau khi sự tình được giải quyết, chỉ cảm thấy toàn thân đều triệt để uể oải, hiện tại chỉ muốn nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ nữa, như vậy là tốt nhất. Suy nghĩ thế nào liền làm như vậy, rất nhanh cả người đã chìm vào mê man, không còn ý thức.
"Được, chúng ta trở về!"
Nhẹ nhàng thì thầm bên tai, Mộ Tịch Thịnh không nói thêm gì, đáy lòng cũng rất khó chịu, thẳng thắn không để ý cái gì quy luật thiên địa nữa, trực tiếp thuấn di, trở về Mộ gia trang.
Nhẹ nhàng đem Mộ Ti Vũ ôm vào trong phòng, đặt trên giường, bản thân cũng theo tới, không cởi áo ngoài, hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau, thời gian như tĩnh lại, cảm giác thật an tường. Hơi thở quen thuộc làm lông mày đang nhíu lại giãn ra, an tâm cười nhẹ, đây là nhà của bọn họ.
Trong phòng không có ai khác, trời rất nhanh tối đen, trong viện yên lặng chỉ có tiếng côn trùng nhỏ vụn. Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa gỗ chiếu vào, trên mặt đất phủ một tầng trắng mờ, có vẻ mông lung nói không nên lời.
Chỉ lẳng lặng nhìn, vô thức đem người trong lòng ôm chặt hơn, Mộ Tịch Thịnh không dám nhắm mắt, nội tâm điên cuồng kêu gào ——— chưa có kết thúc, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Bất an dày đặc hơn, làm hắn cả người đều thấp thỏm không yên. Vì sao chưa có kết thúc? Rõ ràng đã kết thúc, những người có liên quan không phải đều chết hết rồi sao? Hắn hẳn là có thế yên lòng rồi, chính là lại thế nào cũng vô pháp dẹp yên trái tim đang kịch liệt nhảy lên kia.
"Bất luận là ai, nếu đã đạo diễn trò này, sẽ đều phải trả giá!"
Đáy mắt nhiễm màu đỏ thị huyết. Không ai có thể thương tổn bảo bối của hắn, cho dù cái giá cuối cùng là hủy thiên diệt địa, cho dù phải hi sinh bản thân, Mộ Tịch Thịnh cũng sẽ không để nỗi bất an này trở thành hiện thực.
Không hề chợp mắt, cảm giác như chỉ cần nhìn thôi tâm đã thỏa mãn. Chậm rãi vuốt vài sợi tóc trượt xuống trán, sủng nịch hôn, cuối cùng lại yên lặng nhìn thoáng qua Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh mới lo lắng xuống giường.
Đây không phải Mộ gia trang mà là một nơi khác. Nếu như Mộ Ti Vũ lúc này tỉnh lại, hẳn sẽ kinh ngạc vì sao Mộ Tịch Thịnh lại mang y tới chỗ này. Túy Nguyệt các, cái nơi trước kia y đã từng ở mười năm, trong ấn tượng cũng chỉ có nơi này có thể làm y cảm thấy an tâm.
Cho dù Mộ Ti Vũ sau đó chưa từng trở lại đây, Mộ Tịch Thịnh cũng cẩn thận cho bảo toàn tất cả mọi thứ trong Túy Nguyệt các, đồ vật bày biện, bộ dạng hoa cỏ cây cối, còn định kì phái người tới dọn dẹp, chỉ là muốn đến một ngày, hắn cùng Vũ nhi sẽ trở về đây, yên lặng cùng nhau sống quãng đời còn lại. Mười năm kia, Mộ Tịch Thịnh không có tham dự, chung quy vẫn là chuyện đáy lòng hắn vĩnh viễn ăn năn.
Rời giường, Mộ Tịch Thịnh cũng không đi đâu khác mà tới trù phòng ngay bên cạnh, bận rộn. Cả đời chưa từng làm loại chuyện này, mặc dù có chút ngốc nhưng cũng làm được có hình có dạng.
Lấy gạo đã được chuẩn bị sẵn, tinh tế đảo, nhặt từng hạt sạn, dụng tâm một lần lại một lần. Thỏa mãn rồi mới đổ gạo đã vo sạch vào nồi, đổ nước, đốt lửa, nấu.
Chỉ mấy bước đơn giản, hắn xác thực làm mất nửa canh giờ, trong lòng có chút cảm khái, lúc Phù Liễu làm thực sự có vẻ rất dễ dàng mà, vì sao đến phiên bản thân, lại gian nan như vậy?
Đợi nước sôi, mở nắp, mắt chớp cũng không chớp nhìn gạo nở sôi lục bục, lập tức chỉnh lửa nhỏ tiếp tục nấu.
Không khỏi nhớ tới ngày đó, bản thân vì muốn cho Vũ nhi một hồi kinh hỉ, mới nổi hứng học nấu ăn.
"Chủ tử, nấu cháo tốt nhất là dùng nồi sứ, cháo nấu ra mới là chính tông, mới có thể sánh mềm thơm dẻo. Hơn nữa tỉ lệ gạo – nước cũng phải chú ý, tốt nhất là 1 với 3."
"Là 1 gạo – 3 nước sao?"
"Đúng vậy, tỉ lệ như thế, cháo không quá loãng cũng không quá đặc, ăn vào vừa miệng."
Thấy Mộ Tịch Thịnh thực sự nhớ kĩ, Phù Liễu hiểu ý cười cười, tiếp theo chậm rãi giảng giải bí quyết nấu cháo của bản thân.
"Lúc bắt đầu phải đun lửa lớn, đem nước trong nồi đun sôi rồi mới hạ nhỏ lửa chậm rãi ninh. Trong lúc nấu tránh dùng muôi khuấy, cháo sẽ không thể sánh, ăn vào cũng mất ngon."
"Được, ta đã biết!"
Mắt thấy cháo còn đang ninh, Mộ Tịch Thịnh cũng không đi ngủ lại mà lấy ra một ít rau cải, dự định làm chút đồ ăn kèm.
Động tác chậm rãi, bởi vì chỉ cần làm nhanh một chút, toàn bộ nguyên liệu đều sẽ bị thái rất khó coi, còn có thể bị ảnh hưởng đến mùi vị khi nấu, cho nên hắn có vẻ đặc biệt tỉ mỉ.
Trên trán không biết từ lúc nào đã chảy mồ hôi, cũng không có thời gian đi lau, chuyên chú tập trung vào con dao trên tay, thái một chút, một chút. Đại khái cũng chỉ có Mộ Ti Vũ có thể khiến Mộ Tịch Thịnh dụng tâm như vậy.
...
Mở mắt, bên người lành lạnh, từ lâu đã không có người. Tâm không hiểu, hơi hoảng, bật dậy, muốn gọi, tiếng lại như ách trong họng, thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Vụt ngồi dậy, ngó nhìn chung quanh, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, tâm càng thêm lo sợ bất an.
"Nơi này là ——"
Viền mắt có chút ẩm ướt, Mộ Ti Vũ thế nào cũng không nghĩ tới Mộ Tịch Thịnh sẽ đưa y tới nơi này. Có loại cảm giác ngọt ngào lại hơi chua xót dâng lên, rất quen thuộc, rồi lại có vẻ xa lạ.
Nơi này chứa đựng những ký ức tốt đẹp nhất của y, những ký ức đó hôm này đều tràn về, những tưởng chỉ có thể tưởng niệm giờ lại có thể quay lại. Bài trí trong phòng, hoa hoa thảo thảo bên ngoài, tất cả đều giữ nguyên hình dáng, một chút cũng không thay đổi, ngay cả cái xích đu trong vườn cũng là hình dạng trước khi y rời đi.
Theo hàng lang gấp khúc đi tới, đi một chút lại ngừng một chút, chỗ này từng là chỗ mình chơi đùa, chỗ đó có một cái ao nhỏ, chỗ kia là nơi gia gia dạy mình luyện công, tiểu đình đối diện là nơi thường ngồi nghe nhũ mẫu kể chuyện xưa.
Tất cả đều ấm áp như vậy, rồi lại pha chút tiếc nuối nho nhỏ. Cảnh còn người mất, rời đi vài năm, hiện tại bản thân lại một lần nữa đứng ở chỗ này, vật này vật kia vẫn còn, chỉ là người không còn tồn tại nữa.
"Cha đi đâu?"
Đáy lòng nổi lên nghi hoặc, nghĩ đến Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ cố không bi thương nữa, dù sao người trước mắt mới là người quan trọng nhất. Đi lần hồi liền tìm tới tiểu trù phòng.
Không có đi vào, Mộ Ti Vũ chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Cha như vậy, thật chưa từng thấy qua.
Nồi cháo sôi trào ra, Mộ Tịch Thịnh luống cuống tay chân buông nguyên liệu đang thái dở, bước nhanh tới, vội vàng mở vung, tay bị nóng hắn cũng không quan tâm. Cầm lấy cái muôi bên cạnh, chậm rãi khuấy theo chiều kim đồng hồ, cảm giác đã đủ độ sánh, thỏa mãn gật đầu, tắt lửa.
Ngón tay bị bỏng hồng hồng, không chút nghĩ ngợi cho vào miệng liếm liếm, vừa quay đầu lại, lại thấy Mộ Ti Vũ đứng cạnh cửa.
"Vũ nhi, sao lại tới đây? Cha này —— này ——"
Trong lòng quẫn bách, cư nhiên bị cục cưng nhìn thấy một màn mất mặt như vậy. Mộ Tịch Thịnh có chút khẩn trương, tay chân không biết để ở đâu.
"Mau đi ra, ở đây nhiều khói dầu, chờ một lát là có đồ ăn rồi." Nói xong không khỏi tiến tới, muốn đem Mộ Ti Vũ đẩy ra ngoài.
Mộ Ti Vũ một bước dài chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, chăm chú ôm chặt lấy hông hắn, "Cha, ngươi đối với ta thật tốt! Vũ nhi cảm thấy thật hạnh phúc, thực sự! Vì sao người lại đối Vũ nhi tốt như vậy?"
Trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, rõ ràng rất cao hứng, lại không nhịn được muốn rơi lệ.
"Đồ ngốc, cha không đối tốt với ngươi thì tốt với ai!"
Nhẹ nhàng nâng đầu Mộ Ti Vũ, cẩn thận lau đi giọt nước mắt chảy xuống, cúi đầu, hôn lên cánh môi mỏng hồng nhạt, mùi vị vẫn ngọt ngào mê hoặc như vậy, tựa hồ đã lâu không có thưởng thức qua.
Tinh tế liếm lộng, ngọt ngào nói không nên lời. Đầu lưỡi vươn ra, rất nhanh luồn vào trong miệng Mộ Ti Vũ, lôi kéo cái lưỡi non mềm, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, thân thể cũng mềm nhũn lợi hại, cả người rơi vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, không thể động đậy.
"A, nguy rồi, đồ ăn của ta!"
Đột nhiên, Mộ Tịch Thịnh kêu to một tiếng, lưu luyến không rời buông môi Mộ Ti Vũ, kêu la chạy tới nồi thức ăn, trong không khí tản mát mùi khen khét, chẳng qua Mộ Ti Vũ lại thấy đặc biệt ngọt ngào.
Ngày như thế này thật tốt, không có âm mưu phiền não, chỉ có mình và cha hai người ở chung, chính là thế sự há có thể để người như ý?
Mà lời đồn người có được Linh lạc sẽ có được thiên hạ rải ra ngoài đều chỉ là để dẫn Mộ Ti Vũ đến đây rồi tiêu diệt y mà thôi, chẳng qua tính toán của hắn chung quy không được thành công. Mộ Ti Vũ dù sao cũng không phải nhân vật đơn giản, y là sự tồn tại còn đứng trên cả thần, há có thể bị ma vật nhỏ nhoi này xúc phạm?
"Cha, ta mệt mỏi, chúng ta về nhà thôi!"
Thật sâu chôn trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ nói nhỏ. Đáy lòng rầu rĩ, rất khó chịu, không có vui sướng sau khi sự tình được giải quyết, chỉ cảm thấy toàn thân đều triệt để uể oải, hiện tại chỉ muốn nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ nữa, như vậy là tốt nhất. Suy nghĩ thế nào liền làm như vậy, rất nhanh cả người đã chìm vào mê man, không còn ý thức.
"Được, chúng ta trở về!"
Nhẹ nhàng thì thầm bên tai, Mộ Tịch Thịnh không nói thêm gì, đáy lòng cũng rất khó chịu, thẳng thắn không để ý cái gì quy luật thiên địa nữa, trực tiếp thuấn di, trở về Mộ gia trang.
Nhẹ nhàng đem Mộ Ti Vũ ôm vào trong phòng, đặt trên giường, bản thân cũng theo tới, không cởi áo ngoài, hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát vào nhau, thời gian như tĩnh lại, cảm giác thật an tường. Hơi thở quen thuộc làm lông mày đang nhíu lại giãn ra, an tâm cười nhẹ, đây là nhà của bọn họ.
Trong phòng không có ai khác, trời rất nhanh tối đen, trong viện yên lặng chỉ có tiếng côn trùng nhỏ vụn. Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa gỗ chiếu vào, trên mặt đất phủ một tầng trắng mờ, có vẻ mông lung nói không nên lời.
Chỉ lẳng lặng nhìn, vô thức đem người trong lòng ôm chặt hơn, Mộ Tịch Thịnh không dám nhắm mắt, nội tâm điên cuồng kêu gào ——— chưa có kết thúc, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Bất an dày đặc hơn, làm hắn cả người đều thấp thỏm không yên. Vì sao chưa có kết thúc? Rõ ràng đã kết thúc, những người có liên quan không phải đều chết hết rồi sao? Hắn hẳn là có thế yên lòng rồi, chính là lại thế nào cũng vô pháp dẹp yên trái tim đang kịch liệt nhảy lên kia.
"Bất luận là ai, nếu đã đạo diễn trò này, sẽ đều phải trả giá!"
Đáy mắt nhiễm màu đỏ thị huyết. Không ai có thể thương tổn bảo bối của hắn, cho dù cái giá cuối cùng là hủy thiên diệt địa, cho dù phải hi sinh bản thân, Mộ Tịch Thịnh cũng sẽ không để nỗi bất an này trở thành hiện thực.
Không hề chợp mắt, cảm giác như chỉ cần nhìn thôi tâm đã thỏa mãn. Chậm rãi vuốt vài sợi tóc trượt xuống trán, sủng nịch hôn, cuối cùng lại yên lặng nhìn thoáng qua Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh mới lo lắng xuống giường.
Đây không phải Mộ gia trang mà là một nơi khác. Nếu như Mộ Ti Vũ lúc này tỉnh lại, hẳn sẽ kinh ngạc vì sao Mộ Tịch Thịnh lại mang y tới chỗ này. Túy Nguyệt các, cái nơi trước kia y đã từng ở mười năm, trong ấn tượng cũng chỉ có nơi này có thể làm y cảm thấy an tâm.
Cho dù Mộ Ti Vũ sau đó chưa từng trở lại đây, Mộ Tịch Thịnh cũng cẩn thận cho bảo toàn tất cả mọi thứ trong Túy Nguyệt các, đồ vật bày biện, bộ dạng hoa cỏ cây cối, còn định kì phái người tới dọn dẹp, chỉ là muốn đến một ngày, hắn cùng Vũ nhi sẽ trở về đây, yên lặng cùng nhau sống quãng đời còn lại. Mười năm kia, Mộ Tịch Thịnh không có tham dự, chung quy vẫn là chuyện đáy lòng hắn vĩnh viễn ăn năn.
Rời giường, Mộ Tịch Thịnh cũng không đi đâu khác mà tới trù phòng ngay bên cạnh, bận rộn. Cả đời chưa từng làm loại chuyện này, mặc dù có chút ngốc nhưng cũng làm được có hình có dạng.
Lấy gạo đã được chuẩn bị sẵn, tinh tế đảo, nhặt từng hạt sạn, dụng tâm một lần lại một lần. Thỏa mãn rồi mới đổ gạo đã vo sạch vào nồi, đổ nước, đốt lửa, nấu.
Chỉ mấy bước đơn giản, hắn xác thực làm mất nửa canh giờ, trong lòng có chút cảm khái, lúc Phù Liễu làm thực sự có vẻ rất dễ dàng mà, vì sao đến phiên bản thân, lại gian nan như vậy?
Đợi nước sôi, mở nắp, mắt chớp cũng không chớp nhìn gạo nở sôi lục bục, lập tức chỉnh lửa nhỏ tiếp tục nấu.
Không khỏi nhớ tới ngày đó, bản thân vì muốn cho Vũ nhi một hồi kinh hỉ, mới nổi hứng học nấu ăn.
"Chủ tử, nấu cháo tốt nhất là dùng nồi sứ, cháo nấu ra mới là chính tông, mới có thể sánh mềm thơm dẻo. Hơn nữa tỉ lệ gạo – nước cũng phải chú ý, tốt nhất là 1 với 3."
"Là 1 gạo – 3 nước sao?"
"Đúng vậy, tỉ lệ như thế, cháo không quá loãng cũng không quá đặc, ăn vào vừa miệng."
Thấy Mộ Tịch Thịnh thực sự nhớ kĩ, Phù Liễu hiểu ý cười cười, tiếp theo chậm rãi giảng giải bí quyết nấu cháo của bản thân.
"Lúc bắt đầu phải đun lửa lớn, đem nước trong nồi đun sôi rồi mới hạ nhỏ lửa chậm rãi ninh. Trong lúc nấu tránh dùng muôi khuấy, cháo sẽ không thể sánh, ăn vào cũng mất ngon."
"Được, ta đã biết!"
Mắt thấy cháo còn đang ninh, Mộ Tịch Thịnh cũng không đi ngủ lại mà lấy ra một ít rau cải, dự định làm chút đồ ăn kèm.
Động tác chậm rãi, bởi vì chỉ cần làm nhanh một chút, toàn bộ nguyên liệu đều sẽ bị thái rất khó coi, còn có thể bị ảnh hưởng đến mùi vị khi nấu, cho nên hắn có vẻ đặc biệt tỉ mỉ.
Trên trán không biết từ lúc nào đã chảy mồ hôi, cũng không có thời gian đi lau, chuyên chú tập trung vào con dao trên tay, thái một chút, một chút. Đại khái cũng chỉ có Mộ Ti Vũ có thể khiến Mộ Tịch Thịnh dụng tâm như vậy.
...
Mở mắt, bên người lành lạnh, từ lâu đã không có người. Tâm không hiểu, hơi hoảng, bật dậy, muốn gọi, tiếng lại như ách trong họng, thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Vụt ngồi dậy, ngó nhìn chung quanh, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, tâm càng thêm lo sợ bất an.
"Nơi này là ——"
Viền mắt có chút ẩm ướt, Mộ Ti Vũ thế nào cũng không nghĩ tới Mộ Tịch Thịnh sẽ đưa y tới nơi này. Có loại cảm giác ngọt ngào lại hơi chua xót dâng lên, rất quen thuộc, rồi lại có vẻ xa lạ.
Nơi này chứa đựng những ký ức tốt đẹp nhất của y, những ký ức đó hôm này đều tràn về, những tưởng chỉ có thể tưởng niệm giờ lại có thể quay lại. Bài trí trong phòng, hoa hoa thảo thảo bên ngoài, tất cả đều giữ nguyên hình dáng, một chút cũng không thay đổi, ngay cả cái xích đu trong vườn cũng là hình dạng trước khi y rời đi.
Theo hàng lang gấp khúc đi tới, đi một chút lại ngừng một chút, chỗ này từng là chỗ mình chơi đùa, chỗ đó có một cái ao nhỏ, chỗ kia là nơi gia gia dạy mình luyện công, tiểu đình đối diện là nơi thường ngồi nghe nhũ mẫu kể chuyện xưa.
Tất cả đều ấm áp như vậy, rồi lại pha chút tiếc nuối nho nhỏ. Cảnh còn người mất, rời đi vài năm, hiện tại bản thân lại một lần nữa đứng ở chỗ này, vật này vật kia vẫn còn, chỉ là người không còn tồn tại nữa.
"Cha đi đâu?"
Đáy lòng nổi lên nghi hoặc, nghĩ đến Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ cố không bi thương nữa, dù sao người trước mắt mới là người quan trọng nhất. Đi lần hồi liền tìm tới tiểu trù phòng.
Không có đi vào, Mộ Ti Vũ chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Cha như vậy, thật chưa từng thấy qua.
Nồi cháo sôi trào ra, Mộ Tịch Thịnh luống cuống tay chân buông nguyên liệu đang thái dở, bước nhanh tới, vội vàng mở vung, tay bị nóng hắn cũng không quan tâm. Cầm lấy cái muôi bên cạnh, chậm rãi khuấy theo chiều kim đồng hồ, cảm giác đã đủ độ sánh, thỏa mãn gật đầu, tắt lửa.
Ngón tay bị bỏng hồng hồng, không chút nghĩ ngợi cho vào miệng liếm liếm, vừa quay đầu lại, lại thấy Mộ Ti Vũ đứng cạnh cửa.
"Vũ nhi, sao lại tới đây? Cha này —— này ——"
Trong lòng quẫn bách, cư nhiên bị cục cưng nhìn thấy một màn mất mặt như vậy. Mộ Tịch Thịnh có chút khẩn trương, tay chân không biết để ở đâu.
"Mau đi ra, ở đây nhiều khói dầu, chờ một lát là có đồ ăn rồi." Nói xong không khỏi tiến tới, muốn đem Mộ Ti Vũ đẩy ra ngoài.
Mộ Ti Vũ một bước dài chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, chăm chú ôm chặt lấy hông hắn, "Cha, ngươi đối với ta thật tốt! Vũ nhi cảm thấy thật hạnh phúc, thực sự! Vì sao người lại đối Vũ nhi tốt như vậy?"
Trong thanh âm mang theo nghẹn ngào, rõ ràng rất cao hứng, lại không nhịn được muốn rơi lệ.
"Đồ ngốc, cha không đối tốt với ngươi thì tốt với ai!"
Nhẹ nhàng nâng đầu Mộ Ti Vũ, cẩn thận lau đi giọt nước mắt chảy xuống, cúi đầu, hôn lên cánh môi mỏng hồng nhạt, mùi vị vẫn ngọt ngào mê hoặc như vậy, tựa hồ đã lâu không có thưởng thức qua.
Tinh tế liếm lộng, ngọt ngào nói không nên lời. Đầu lưỡi vươn ra, rất nhanh luồn vào trong miệng Mộ Ti Vũ, lôi kéo cái lưỡi non mềm, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, thân thể cũng mềm nhũn lợi hại, cả người rơi vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, không thể động đậy.
"A, nguy rồi, đồ ăn của ta!"
Đột nhiên, Mộ Tịch Thịnh kêu to một tiếng, lưu luyến không rời buông môi Mộ Ti Vũ, kêu la chạy tới nồi thức ăn, trong không khí tản mát mùi khen khét, chẳng qua Mộ Ti Vũ lại thấy đặc biệt ngọt ngào.
Ngày như thế này thật tốt, không có âm mưu phiền não, chỉ có mình và cha hai người ở chung, chính là thế sự há có thể để người như ý?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook