Mộ Sắc Thần Quang
-
Chương 1: Tiết tử ác mộng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Alan – Prince
“Look… at… me…” Nằm trong căn nhà gỗ nhỏ hoang tàn, giãy giụa bên cạnh cậu bé được chọn, cố gắng nói, máu đen từ khóe miệng, từ vết thương nát bấy trên cổ tuôn trào theo từng lời nói đứt quãng, làm ướt sũng cả hắc bào và mái tóc đen huyền của hắn.
Đôi mắt đen đã nhuộm đầy sắc thái tử vong nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh nhạt như của Lily_ đôi mắt làm hắn áy náy cả đời, thằng nhóc quỳ rạp bên người kinh hoàng nhìn mình, gắt gao cầm lấy cánh tay đã chuyển sang nhiệt độ tử vong của mình, sau đó trái tim dần dần tê liệt, dòng máu đông lại chảy về phía đáy sâu tuyệt vọng…
Cuối cùng trong cổ tràn ra một tiếng thở dài xa xôi mỏi mệt, như đầm sâu sớm đã yên tĩnh bỗng đọng lên một vòng sóng gợn, không lâu sau lại trở về yên ả. Gián điệp hai mặt, Severus – Snape, sinh ra trong sự lựa chọn sai lầm của mẹ, giãy giụa trong bạo quyền của người cha nát rượu với tiếng khóc chết lặng của mẹ, lớn lên trong sự cô đơn khinh bỉ của xà viện, trải qua cả đời trong phản bội và áy náy!
Viện trưởng Slytherin mặt ngoài âm trầm tính cách lãnh khốc này, sau khi đã dùng hết cả đời để trải dài con đường đi tới cho cậu bé được chọn, đã nằm ngủ trong một mùa đông rét lạnh, cô độc và mỏi mệt, có lẽ đây mới là kết cục hắn vẫn muốn truy tìm, cuộc đời hắn đều sống còn dưới bầu trời âm u, lúc còn nhỏ là thương tổn cha mẹ tạo nên, thời thiếu niên là tuyệt vọng do thiếu nữ mình mến đem lại, mà đến lúc tính mạng biến mất, là sự tra tấn của vận mệnh, từ trước đến nay chưa từng được sống theo ý nguyện của mình, nếu sinh mạng còn có thể lặp lại một lần nữa, nghênh đón hắn, sẽ là…
Ở lại pháo đài cổ kính thần bí của phù thủy, cầu thang có thể di động, bức họa của các hồn ma…
Hầm Slytherin, có dụng cụ chế thuốc tinh vi, lò lửa cháy lên hừng hực…
Hồ đen se lạnh mà thâm thúy, có tiếng hát du dương của nhân ngư, con mực lớn uy vũ nhưng ngoan ngoãn…
Rừng cấm ẩn chứa vô vàn những bí mật, có nhân mã cơ trí, kỳ lân xinh đẹp, còn có những đóa hoa nguyệt quang lúc hắn còn học trong trường, mỗi đêm trăng tròn đều đi hái…
Trong những năm tháng xa xôi trước kia, còn có một đôi mắt xanh xinh đẹp ôn nhu…
Cảnh tượng trong đầu lại lần nữa biến hóa. Khuôn mặt Hắc Ma vương với cặp mắt đỏ rực quái dị, hàng đêm dây dưa trong cơn mộng…
Đôi mắt lợi hại của Albus cùng lời nói bứt người của lão…
Nét mặt tự cho là người Thẩm Phán mỗi khi nhắc tới Lily, đều làm mình áy náy…
Sự tín nhiệm và khẩn thiết hiện lên trong đôi mắt lam xám của Lucius lúc cầu xin mình phải chiếu cố tiểu long…
Những chiếc vảy lạnh như băng của Nagini trườn qua cùng đau đớn thấu xương khi răng nọc cắn vào da thịt…
Thằng nhãi Chúa cứu thế không biết tốt xấu chống đối, cùng với, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp giống Lily như đúc…
Ảo giác cuối cùng đập vào mi mắt sau khi rơi vào cơn mộng, mẹ mất sớm, cha, Lily, James, Sirius, Albus…
Hận cùng yêu, cũng đã đi xa, mang theo là một đoạn bóng tối thật dài…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện ánh sáng chói lọi…
Cái này… Là tân sinh sao?
“Alan…”
“Alan…”
Say ngủ trên chiếc giường xa hoa, một đôi mắt trong trẻo như Hắc Diện Thạch đột nhiên bừng mở, thiếu niên ngủ trên giường tỉnh lại từ cơn ác mộng, sau lưng đã ướt sũng một mảnh.
Ngón tay thon dài xinh đẹp xoa lấy cổ, mang theo run rẫy không phải do mình. Không phải trong truyền thuyết, sau khi chuyển thế sẽ ngăn cách với tất cả mọi chuyện kiếp trước sao? Tại sao cậu vẫn không ngừng vướng phải những cơn mộng về kiếp trước, vô số đêm bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, từng cảnh tượng kiếp trước như những thước phim không ngừng chiếu lại trong đầu, thậm chí cả cái chết của mình cũng rõ nét như vậy, cơn đau khi răng nanh xuyên qua làn da, thống khổ lúc nọc độc làm tê liệt toàn thân, màu lam nhạt tuyệt đẹp trước khi lìa đời…
Alan – Prince, viện trưởng Slytherin kiếp trước, hiệu trưởng học viện ma pháp Hogwarts, đại sư ma dược trẻ tuổi nhất giới pháp thuật từ trước tới nay… giáo sư Severus – Snape.
Cậu khẽ thở dài một cái, đi đến trước cánh cửa sổ sát đất, “Soạt” một tiếng vén bức màn viền ren lên.
Ánh sáng vô tận lập tức tràn vào gian phòng, vật trang trí phong cách xưa cổ trong phòng mang theo hơi thở hiện đại, đồ dùng bằng gỗ lim, khung giường gỗ hồ Đào, trên vách tường đầy những bích hoạ thời văn hoá phục hưng… Xem thì biết đây là một gia đình sung túc mà sâu sắc.
Tại gian phòng trang trí như phủ đệ hoàng tử này, ánh mặt trời kéo dài như bao vây lấy một bóng người cao ngất.
Lọt vào tầm mắt là một màu đen tinh khiết, quần áo ngủ bằng tơ lụa đen cao cấp được cắt vừa vặn dán vào thân thể cao mà gầy gò, đồ ngủ rộng thùng thình giấu đi đường cong cân xứng của cậu. Mái tóc dài đơn giản màu đen rối tung trên vai, đôi mắt đen thâm thúy như dòng nước xoáy làm người ta muốn sa vào, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời vàng nhạt như phát ra hào quang ôn nhuận, chiếc mũi thẳng theo tiêu chuẩn người Phương Tây, môi mỏng nhếch lên, lông mày hơi dài, thiếu niên chân trần đắm chìm trong nắng vàng, tuấn mỹ tựa như pho tượng của các vị thần đứng vững trong thần điện Hy Lạp ngàn năm trước.
“Alan.” Cửa được mở ra, đối diện Alan là một gương mặt quen thuộc, cũng là dung mạo tuấn mỹ, mái tóc và cặp mắt đen hao hao, chỉ là có nhiều tang thương do năm tháng tích tụ hơn.
“Cha?” Alan mở to cặp mắt Hắc Diệu Thạch sáng chói, nhìn cách ăn mặc hiện tại của cha mình —— Robert – Prince.
“Cha, lần này ngài chuẩn bị đi nơi nào thám hiểm?” Alan nheo mắt lại, trên mặt phát ra ý cười trào phúng: “Là đi rừng rậm Amazon thêm cơm cho mãng xà, hay đi Bắc Cực dạy mấy con Gấu Bắc Cực làm sao nhảy điệu Tăng-gô, hay lại muốn đến đại sa mạc đánh bắt truy đuổi với kiến ăn thịt người…”
“A, đừng nói như vậy, Alan bảo bối của cha.” Robert tựa hồ đã quen tập tính ăn nói ác độc và cay nghiệt của thằng con trai bảo bối, ông ngượng ngùng cười, nói: “Chỉ là, một đám bạn mời cha đi vùng biển Aegean quay hình cá vẹt, con có thể tưởng tượng được, đám tiểu tinh linh đáy biển xinh đẹp hoạt bát kia đáng yêu biết bao…”
Điệu ngâm nga trầm bồng du dương tình tứ tràn ra từ miệng người đàn ông, khóe miệng Alan kéo ra, ngữ điệu quen thuộc này làm cậu nhớ tới con bạch Khổng Tước tóc bạc kim kiếp trước.
“Đúng nha, có lẽ gai độc trên người đám tiểu tinh linh đáy biển xinh đẹp hoạt bát trong lời nói của ngài sẽ cho ngài một kí ức tuyệt vời khó có thể quên.” Alan bĩu môi khinh thường, giội nước lạnh vào trí tưởng tượng tuyệt đẹp của cha mình.
“A, Alan bảo bối của cha, vì sao mỗi lần con đều dùng loại phương thức này biểu đạt sự quan tâm của con dành cho ta vậy nè… Bảo bối của ta” Robert mừng rỡ vì được con trai quan tâm, ôm lấy vùi đầu con vào ngực xoa nắn một hồi.
“Bỏ ra… Buông tay!” Alangiãy giụa nửa ngày, cuối cùng giải cứu mình khỏi lồng ngực cứng rắn của Robert.
“A, Alan bảo bối của cha, hoàng tử bé bỏng của cha, con gặp cơn ác mộng sao? Sao sắc mặt khó coi như vậy, thân thể của con…” Robert – Prince nhìn gương mặt có chút không khỏe của con trai, bất an mở miệng.
“Cha, Con không sao.” trên mặt Alan hiện ra ý cười thoải mái: “Chỉ là một cơn ác mộng hỗn loạn thôi, không có gì.”
“Nhưng mà…” Robert lo lắng nhìn vẻ mệt mỏi rành rành trên gương mặt và đôi mắt con mình: “Con thật sự không sao chứ?”
“Đương nhiên.” Alan thoải mái nói.
Severus – Snape là gián điệp hoàn mỹ, kết luận này không người có thể không thừa nhận. Dù sao cậu tinh thông ngụy trang bản thân, từ nội tâm đến biểu cảm, ngay cả vị Ma Vương bệ hạ am hiểu pháp thuật hắc ám về tinh thần kiếp trước kia cũng không thể phát hiện bất luận điểm đáng ngờ gì, bởi vậy đó là điều hiển nhiên. Đương nhiên, ngoại trừ chính cậu, ai cũng không tin thiếu niên bề ngoài bất quá chỉ mười bảy tuổi này kỳ thật đã là một lão già hơn năm mươi tuổi về mặt tâm lý.
Đời này giáo sư không có thân thế bi thảm như kiếp trước, cậu xuất thân trong một gia đình lâu đời và giàu có, người cha Robert – Prince là nhà nhiếp ảnh, đam mê thám hiểm khắp nơi trên thế giới, trông coi tài sản khổng lồ tổ tiên lưu lại trải qua cuộc sống thoải mái, thân nhân bên người chỉ có con trai bảo bối của ông _ Alan – Prince.
Vợ Robert vì khó sinh lúc Alan chào đời mà mất, từ đó chưa từng tái giá, nhìn ra, ông là một nam nhân rất trọng tình.
Vì đam mê thám hiểm chụp ảnh khắp nơi nên Robert không có nhiều thời gian làm bạn bên cạnh con trai, nhưng con của ông từ nhỏ liền biểu hiện năng lực tự gánh vác kinh người, từ lúc Alan sáu tuổi Robert hàng năm đều bỏ ra một số tiền lớn cho con mình đi quậy khắp thế giới, nhưng nó chưa từng để ông lao tâm khổ trí lần nào. Robert vô cùng vui mừng nhưng cũng có chút bất an, con của ông, Alan – Prince, hiện tại đã mười bảy tuổi, nhưng từ nhỏ liền có vẻ không giống người thường, làm cho ông suy nghĩ không thấu.
“Robert!” Alan biết rõ Robert đang suy nghĩ gì, cậu dùng một loại ngữ khí cao ngạo nói: “Xin cha yên tâm đi, con sẽ chiếu cố của mình thật tốt, dù sao nhiều năm qua con đều chăm sóc bản thân rất được, không phải sao? Hay là cha quan tâm thêm mấy con cá vẹt kia sẽ đem lại kinh hỉ gì cho cha thì tốt hơn, con hi vọng đến lúc đó bọn nó sẽ không thương tổn cái mông thê thảm lần trước bị ‘rắn hôn’ của cha!”
Tuy đời này Alan lớn lên trong gia đình tràn đầy yêu mến, nhưng tật xấu nói lời ác độc một chút cũng không sửa, rõ ràng là lời quan tâm nhưng rốt cuộc vẫn dùng phương thức của cậu để nói ra.
“Ách, được rồi, hoàng tử bé bỏng của cha.” Robert sửng sốt một chút, sau đó rất vui vẻ cười rộ lên, rút ra tấm séc giá trị cực lớn và một chiếc chìa khóa. “Hoàng tử nhỏ của cha, cái chìa khóa này là của căn biệt thự trong rừng tại trấn Forks ở nước mỹ, là quà sinh nhật mười bảy tuổi cha tặng cho con, có rảnh con đi xem nhé.” Robert ngừng một chút: “Chỗ đó… Là thị trấn cha và mẹ gặp nhau, con có thể nhân dịp nghỉ hè đi xem.”
Alan biết rõ tuy bề ngoài cha mình như một thằng nhỏ lớn xác thích hi hi ha ha, nhưng trên thực tế sâu trong nội tâm lại vô cùng thâm tình nghĩa nặng. Tình yêu ông dành cho mẹ, kỳ thật tuyệt không thấp hơn tình yêu kiếp trước mình dành cho Lily a.
Tiễn cha khỏi sân bay xong, Alan quăng mình sâu vào ghế sa lon, vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen vô luận là lúc làm Severus – Snape hay Alan – Prince đều hơi có vẻ đầy mỡ, cậu mở to mắt, nhìn qua bầu trời bao la ngoài mái nhà thủy tinh to lớn mà ngẩn người.
Forks*? Tên con phượng hoàng lông đỏ của Albus kiếp trước, cái này lại làm cậu nhớ tới thế giới ma pháp, nhớ tới lần đầu tiên tiến vào Hogwarts, ngẩng đầu khao khát ngắm nhìn, sao trời do phép thuật tạo ra, cùng giấu đằng sau, vô số bí mật. Và cặp mắt xanh, dây dưa cả đời kia nữa…
Chỉ có điều, những trí nhớ kia đã là quá khứ quá xa xôi, xa đến mức, gần như làm cậu cho rằng chưa từng phát sinh qua.
Trên thế giới này, khả năng cũng chỉ có mình, một phù thủy chỉ có thể xuất hiện trong đồng thoại a.
Đúng vậy, đây là một thế giới “Bình thường”. Không có ma pháp, không có phù thủy, cũng không có Hogwarts. Người trên thế giới này, đều là Muggle, năm năm tuổi tới London Alan dựa vào trí nhớ đi tìm quán Cái Vạc lủng không có kết quả, cậu biết, cậu sống lại trong một thế giới hoàn toàn khác với kiếp trước.
Thật không biết nên vui hay nên buồn?
Rốt cuộc không cần gánh lấy áy náy mà sống, rốt cuộc không cần chần chờ quanh co giữa Albus và Voldemort, rốt cuộc không cần chùi mông giùm tiểu quỷ nhà Potter, rốt cuộc không cần đối mặt mấy con quái không lồ cỡ nhỏ trong đầu đều là tương hồ kia nữa…
Thế nhưng, sẽ không còn được gặp lại Hogwarts mình gần như dồn hết cả đời, sẽ không còn được gặp lại gia đình Malfoy bạc kim Khổng Tước cao ngạo tự đại mà sâu trong nội tâm mình đã coi là người nhà.
Nhưng như vậy cũng tốt, buông xuống gông xiềng kiếp trước, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Không cần vì bất cứ điều gì mà áy náy nữa, không cần cầu xin tha thứ vì bất kỳ lỗi lầm nào, cũng sẽ không bị quản chế bởi bất cứ kẻ nào.
Giáo sư Severus – Snape trở thành Alan – Prince vốn tưởng mình sẽ làm một ‘Pháo lép’ cả đời, thế nhưng trong một đêm nọ năm mười một tuổi ma lực của cậu lại thức tỉnh, ma lực cường đại hơn xa kiếp trước mấy lần làm xuất hiện tình trạng ma lực bạo động, phá huỷ một món đồ cổ quý báu mà phụ thân thích nhất, nghe đâu là do nữ hoàng Elizabeth đệ nhất của Anh quốc lưu lại.
Vì vậy trên thế giới này, thứ Alan sử dụng ma pháp không trượng đầu tiên chính là ‘Khôi phục như lúc ban đầu’, rất tốt giải quyết vấn đề khôi phục của món đồ cổ.
Từ đó trở đi, Alan liền biết nguyện vọng làm một người bình thường mà sống của mình tuyên bố tan biến, cả đời này cậu nhất định không giống người thường.
Nhưng thế thì ra sao?
Mọi thứ của kiếp trước, vốn đều là quá khứ đã qua, hiện tại cậu muốn làm, chính là nắm chặt kiếp này, nắm chặt an bình và hạnh phúc mà kiếp trước không có được.
………………………………………………………
Tiếp theo: Trong kí ức thì Vân dùng “hắn” còn trong hiện tại thì “cậu” vì dụng ý riêng và Vân cũng chả thấy cách nào phù hợp hơn, ko lẽ là gã, y, nó, … sẽ bị trùng lập và nói thật, Vân chả thích gọi giáo sư bằng “nó” đâu! Thôi, túm lại, nếu có góp ý gì thì cứ nêu lên nhá, dạo này Vân chăm, cứ ngồi ở ko là edit… coi như bù cho tuần sau, sắp đi thi òi, sắp tiêu òi, chả ở ko nữa đâu ^^
Í, mà này… Sao chả ai com thế này [ngùng ngoằng], Vân giận đấy [phồng má]
Alan – Prince
“Look… at… me…” Nằm trong căn nhà gỗ nhỏ hoang tàn, giãy giụa bên cạnh cậu bé được chọn, cố gắng nói, máu đen từ khóe miệng, từ vết thương nát bấy trên cổ tuôn trào theo từng lời nói đứt quãng, làm ướt sũng cả hắc bào và mái tóc đen huyền của hắn.
Đôi mắt đen đã nhuộm đầy sắc thái tử vong nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh nhạt như của Lily_ đôi mắt làm hắn áy náy cả đời, thằng nhóc quỳ rạp bên người kinh hoàng nhìn mình, gắt gao cầm lấy cánh tay đã chuyển sang nhiệt độ tử vong của mình, sau đó trái tim dần dần tê liệt, dòng máu đông lại chảy về phía đáy sâu tuyệt vọng…
Cuối cùng trong cổ tràn ra một tiếng thở dài xa xôi mỏi mệt, như đầm sâu sớm đã yên tĩnh bỗng đọng lên một vòng sóng gợn, không lâu sau lại trở về yên ả. Gián điệp hai mặt, Severus – Snape, sinh ra trong sự lựa chọn sai lầm của mẹ, giãy giụa trong bạo quyền của người cha nát rượu với tiếng khóc chết lặng của mẹ, lớn lên trong sự cô đơn khinh bỉ của xà viện, trải qua cả đời trong phản bội và áy náy!
Viện trưởng Slytherin mặt ngoài âm trầm tính cách lãnh khốc này, sau khi đã dùng hết cả đời để trải dài con đường đi tới cho cậu bé được chọn, đã nằm ngủ trong một mùa đông rét lạnh, cô độc và mỏi mệt, có lẽ đây mới là kết cục hắn vẫn muốn truy tìm, cuộc đời hắn đều sống còn dưới bầu trời âm u, lúc còn nhỏ là thương tổn cha mẹ tạo nên, thời thiếu niên là tuyệt vọng do thiếu nữ mình mến đem lại, mà đến lúc tính mạng biến mất, là sự tra tấn của vận mệnh, từ trước đến nay chưa từng được sống theo ý nguyện của mình, nếu sinh mạng còn có thể lặp lại một lần nữa, nghênh đón hắn, sẽ là…
Ở lại pháo đài cổ kính thần bí của phù thủy, cầu thang có thể di động, bức họa của các hồn ma…
Hầm Slytherin, có dụng cụ chế thuốc tinh vi, lò lửa cháy lên hừng hực…
Hồ đen se lạnh mà thâm thúy, có tiếng hát du dương của nhân ngư, con mực lớn uy vũ nhưng ngoan ngoãn…
Rừng cấm ẩn chứa vô vàn những bí mật, có nhân mã cơ trí, kỳ lân xinh đẹp, còn có những đóa hoa nguyệt quang lúc hắn còn học trong trường, mỗi đêm trăng tròn đều đi hái…
Trong những năm tháng xa xôi trước kia, còn có một đôi mắt xanh xinh đẹp ôn nhu…
Cảnh tượng trong đầu lại lần nữa biến hóa. Khuôn mặt Hắc Ma vương với cặp mắt đỏ rực quái dị, hàng đêm dây dưa trong cơn mộng…
Đôi mắt lợi hại của Albus cùng lời nói bứt người của lão…
Nét mặt tự cho là người Thẩm Phán mỗi khi nhắc tới Lily, đều làm mình áy náy…
Sự tín nhiệm và khẩn thiết hiện lên trong đôi mắt lam xám của Lucius lúc cầu xin mình phải chiếu cố tiểu long…
Những chiếc vảy lạnh như băng của Nagini trườn qua cùng đau đớn thấu xương khi răng nọc cắn vào da thịt…
Thằng nhãi Chúa cứu thế không biết tốt xấu chống đối, cùng với, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp giống Lily như đúc…
Ảo giác cuối cùng đập vào mi mắt sau khi rơi vào cơn mộng, mẹ mất sớm, cha, Lily, James, Sirius, Albus…
Hận cùng yêu, cũng đã đi xa, mang theo là một đoạn bóng tối thật dài…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện ánh sáng chói lọi…
Cái này… Là tân sinh sao?
“Alan…”
“Alan…”
Say ngủ trên chiếc giường xa hoa, một đôi mắt trong trẻo như Hắc Diện Thạch đột nhiên bừng mở, thiếu niên ngủ trên giường tỉnh lại từ cơn ác mộng, sau lưng đã ướt sũng một mảnh.
Ngón tay thon dài xinh đẹp xoa lấy cổ, mang theo run rẫy không phải do mình. Không phải trong truyền thuyết, sau khi chuyển thế sẽ ngăn cách với tất cả mọi chuyện kiếp trước sao? Tại sao cậu vẫn không ngừng vướng phải những cơn mộng về kiếp trước, vô số đêm bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, từng cảnh tượng kiếp trước như những thước phim không ngừng chiếu lại trong đầu, thậm chí cả cái chết của mình cũng rõ nét như vậy, cơn đau khi răng nanh xuyên qua làn da, thống khổ lúc nọc độc làm tê liệt toàn thân, màu lam nhạt tuyệt đẹp trước khi lìa đời…
Alan – Prince, viện trưởng Slytherin kiếp trước, hiệu trưởng học viện ma pháp Hogwarts, đại sư ma dược trẻ tuổi nhất giới pháp thuật từ trước tới nay… giáo sư Severus – Snape.
Cậu khẽ thở dài một cái, đi đến trước cánh cửa sổ sát đất, “Soạt” một tiếng vén bức màn viền ren lên.
Ánh sáng vô tận lập tức tràn vào gian phòng, vật trang trí phong cách xưa cổ trong phòng mang theo hơi thở hiện đại, đồ dùng bằng gỗ lim, khung giường gỗ hồ Đào, trên vách tường đầy những bích hoạ thời văn hoá phục hưng… Xem thì biết đây là một gia đình sung túc mà sâu sắc.
Tại gian phòng trang trí như phủ đệ hoàng tử này, ánh mặt trời kéo dài như bao vây lấy một bóng người cao ngất.
Lọt vào tầm mắt là một màu đen tinh khiết, quần áo ngủ bằng tơ lụa đen cao cấp được cắt vừa vặn dán vào thân thể cao mà gầy gò, đồ ngủ rộng thùng thình giấu đi đường cong cân xứng của cậu. Mái tóc dài đơn giản màu đen rối tung trên vai, đôi mắt đen thâm thúy như dòng nước xoáy làm người ta muốn sa vào, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời vàng nhạt như phát ra hào quang ôn nhuận, chiếc mũi thẳng theo tiêu chuẩn người Phương Tây, môi mỏng nhếch lên, lông mày hơi dài, thiếu niên chân trần đắm chìm trong nắng vàng, tuấn mỹ tựa như pho tượng của các vị thần đứng vững trong thần điện Hy Lạp ngàn năm trước.
“Alan.” Cửa được mở ra, đối diện Alan là một gương mặt quen thuộc, cũng là dung mạo tuấn mỹ, mái tóc và cặp mắt đen hao hao, chỉ là có nhiều tang thương do năm tháng tích tụ hơn.
“Cha?” Alan mở to cặp mắt Hắc Diệu Thạch sáng chói, nhìn cách ăn mặc hiện tại của cha mình —— Robert – Prince.
“Cha, lần này ngài chuẩn bị đi nơi nào thám hiểm?” Alan nheo mắt lại, trên mặt phát ra ý cười trào phúng: “Là đi rừng rậm Amazon thêm cơm cho mãng xà, hay đi Bắc Cực dạy mấy con Gấu Bắc Cực làm sao nhảy điệu Tăng-gô, hay lại muốn đến đại sa mạc đánh bắt truy đuổi với kiến ăn thịt người…”
“A, đừng nói như vậy, Alan bảo bối của cha.” Robert tựa hồ đã quen tập tính ăn nói ác độc và cay nghiệt của thằng con trai bảo bối, ông ngượng ngùng cười, nói: “Chỉ là, một đám bạn mời cha đi vùng biển Aegean quay hình cá vẹt, con có thể tưởng tượng được, đám tiểu tinh linh đáy biển xinh đẹp hoạt bát kia đáng yêu biết bao…”
Điệu ngâm nga trầm bồng du dương tình tứ tràn ra từ miệng người đàn ông, khóe miệng Alan kéo ra, ngữ điệu quen thuộc này làm cậu nhớ tới con bạch Khổng Tước tóc bạc kim kiếp trước.
“Đúng nha, có lẽ gai độc trên người đám tiểu tinh linh đáy biển xinh đẹp hoạt bát trong lời nói của ngài sẽ cho ngài một kí ức tuyệt vời khó có thể quên.” Alan bĩu môi khinh thường, giội nước lạnh vào trí tưởng tượng tuyệt đẹp của cha mình.
“A, Alan bảo bối của cha, vì sao mỗi lần con đều dùng loại phương thức này biểu đạt sự quan tâm của con dành cho ta vậy nè… Bảo bối của ta” Robert mừng rỡ vì được con trai quan tâm, ôm lấy vùi đầu con vào ngực xoa nắn một hồi.
“Bỏ ra… Buông tay!” Alangiãy giụa nửa ngày, cuối cùng giải cứu mình khỏi lồng ngực cứng rắn của Robert.
“A, Alan bảo bối của cha, hoàng tử bé bỏng của cha, con gặp cơn ác mộng sao? Sao sắc mặt khó coi như vậy, thân thể của con…” Robert – Prince nhìn gương mặt có chút không khỏe của con trai, bất an mở miệng.
“Cha, Con không sao.” trên mặt Alan hiện ra ý cười thoải mái: “Chỉ là một cơn ác mộng hỗn loạn thôi, không có gì.”
“Nhưng mà…” Robert lo lắng nhìn vẻ mệt mỏi rành rành trên gương mặt và đôi mắt con mình: “Con thật sự không sao chứ?”
“Đương nhiên.” Alan thoải mái nói.
Severus – Snape là gián điệp hoàn mỹ, kết luận này không người có thể không thừa nhận. Dù sao cậu tinh thông ngụy trang bản thân, từ nội tâm đến biểu cảm, ngay cả vị Ma Vương bệ hạ am hiểu pháp thuật hắc ám về tinh thần kiếp trước kia cũng không thể phát hiện bất luận điểm đáng ngờ gì, bởi vậy đó là điều hiển nhiên. Đương nhiên, ngoại trừ chính cậu, ai cũng không tin thiếu niên bề ngoài bất quá chỉ mười bảy tuổi này kỳ thật đã là một lão già hơn năm mươi tuổi về mặt tâm lý.
Đời này giáo sư không có thân thế bi thảm như kiếp trước, cậu xuất thân trong một gia đình lâu đời và giàu có, người cha Robert – Prince là nhà nhiếp ảnh, đam mê thám hiểm khắp nơi trên thế giới, trông coi tài sản khổng lồ tổ tiên lưu lại trải qua cuộc sống thoải mái, thân nhân bên người chỉ có con trai bảo bối của ông _ Alan – Prince.
Vợ Robert vì khó sinh lúc Alan chào đời mà mất, từ đó chưa từng tái giá, nhìn ra, ông là một nam nhân rất trọng tình.
Vì đam mê thám hiểm chụp ảnh khắp nơi nên Robert không có nhiều thời gian làm bạn bên cạnh con trai, nhưng con của ông từ nhỏ liền biểu hiện năng lực tự gánh vác kinh người, từ lúc Alan sáu tuổi Robert hàng năm đều bỏ ra một số tiền lớn cho con mình đi quậy khắp thế giới, nhưng nó chưa từng để ông lao tâm khổ trí lần nào. Robert vô cùng vui mừng nhưng cũng có chút bất an, con của ông, Alan – Prince, hiện tại đã mười bảy tuổi, nhưng từ nhỏ liền có vẻ không giống người thường, làm cho ông suy nghĩ không thấu.
“Robert!” Alan biết rõ Robert đang suy nghĩ gì, cậu dùng một loại ngữ khí cao ngạo nói: “Xin cha yên tâm đi, con sẽ chiếu cố của mình thật tốt, dù sao nhiều năm qua con đều chăm sóc bản thân rất được, không phải sao? Hay là cha quan tâm thêm mấy con cá vẹt kia sẽ đem lại kinh hỉ gì cho cha thì tốt hơn, con hi vọng đến lúc đó bọn nó sẽ không thương tổn cái mông thê thảm lần trước bị ‘rắn hôn’ của cha!”
Tuy đời này Alan lớn lên trong gia đình tràn đầy yêu mến, nhưng tật xấu nói lời ác độc một chút cũng không sửa, rõ ràng là lời quan tâm nhưng rốt cuộc vẫn dùng phương thức của cậu để nói ra.
“Ách, được rồi, hoàng tử bé bỏng của cha.” Robert sửng sốt một chút, sau đó rất vui vẻ cười rộ lên, rút ra tấm séc giá trị cực lớn và một chiếc chìa khóa. “Hoàng tử nhỏ của cha, cái chìa khóa này là của căn biệt thự trong rừng tại trấn Forks ở nước mỹ, là quà sinh nhật mười bảy tuổi cha tặng cho con, có rảnh con đi xem nhé.” Robert ngừng một chút: “Chỗ đó… Là thị trấn cha và mẹ gặp nhau, con có thể nhân dịp nghỉ hè đi xem.”
Alan biết rõ tuy bề ngoài cha mình như một thằng nhỏ lớn xác thích hi hi ha ha, nhưng trên thực tế sâu trong nội tâm lại vô cùng thâm tình nghĩa nặng. Tình yêu ông dành cho mẹ, kỳ thật tuyệt không thấp hơn tình yêu kiếp trước mình dành cho Lily a.
Tiễn cha khỏi sân bay xong, Alan quăng mình sâu vào ghế sa lon, vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen vô luận là lúc làm Severus – Snape hay Alan – Prince đều hơi có vẻ đầy mỡ, cậu mở to mắt, nhìn qua bầu trời bao la ngoài mái nhà thủy tinh to lớn mà ngẩn người.
Forks*? Tên con phượng hoàng lông đỏ của Albus kiếp trước, cái này lại làm cậu nhớ tới thế giới ma pháp, nhớ tới lần đầu tiên tiến vào Hogwarts, ngẩng đầu khao khát ngắm nhìn, sao trời do phép thuật tạo ra, cùng giấu đằng sau, vô số bí mật. Và cặp mắt xanh, dây dưa cả đời kia nữa…
Chỉ có điều, những trí nhớ kia đã là quá khứ quá xa xôi, xa đến mức, gần như làm cậu cho rằng chưa từng phát sinh qua.
Trên thế giới này, khả năng cũng chỉ có mình, một phù thủy chỉ có thể xuất hiện trong đồng thoại a.
Đúng vậy, đây là một thế giới “Bình thường”. Không có ma pháp, không có phù thủy, cũng không có Hogwarts. Người trên thế giới này, đều là Muggle, năm năm tuổi tới London Alan dựa vào trí nhớ đi tìm quán Cái Vạc lủng không có kết quả, cậu biết, cậu sống lại trong một thế giới hoàn toàn khác với kiếp trước.
Thật không biết nên vui hay nên buồn?
Rốt cuộc không cần gánh lấy áy náy mà sống, rốt cuộc không cần chần chờ quanh co giữa Albus và Voldemort, rốt cuộc không cần chùi mông giùm tiểu quỷ nhà Potter, rốt cuộc không cần đối mặt mấy con quái không lồ cỡ nhỏ trong đầu đều là tương hồ kia nữa…
Thế nhưng, sẽ không còn được gặp lại Hogwarts mình gần như dồn hết cả đời, sẽ không còn được gặp lại gia đình Malfoy bạc kim Khổng Tước cao ngạo tự đại mà sâu trong nội tâm mình đã coi là người nhà.
Nhưng như vậy cũng tốt, buông xuống gông xiềng kiếp trước, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Không cần vì bất cứ điều gì mà áy náy nữa, không cần cầu xin tha thứ vì bất kỳ lỗi lầm nào, cũng sẽ không bị quản chế bởi bất cứ kẻ nào.
Giáo sư Severus – Snape trở thành Alan – Prince vốn tưởng mình sẽ làm một ‘Pháo lép’ cả đời, thế nhưng trong một đêm nọ năm mười một tuổi ma lực của cậu lại thức tỉnh, ma lực cường đại hơn xa kiếp trước mấy lần làm xuất hiện tình trạng ma lực bạo động, phá huỷ một món đồ cổ quý báu mà phụ thân thích nhất, nghe đâu là do nữ hoàng Elizabeth đệ nhất của Anh quốc lưu lại.
Vì vậy trên thế giới này, thứ Alan sử dụng ma pháp không trượng đầu tiên chính là ‘Khôi phục như lúc ban đầu’, rất tốt giải quyết vấn đề khôi phục của món đồ cổ.
Từ đó trở đi, Alan liền biết nguyện vọng làm một người bình thường mà sống của mình tuyên bố tan biến, cả đời này cậu nhất định không giống người thường.
Nhưng thế thì ra sao?
Mọi thứ của kiếp trước, vốn đều là quá khứ đã qua, hiện tại cậu muốn làm, chính là nắm chặt kiếp này, nắm chặt an bình và hạnh phúc mà kiếp trước không có được.
………………………………………………………
- Forks = Fawkes
- Hắc diệu thạch = đá Obsidian
Tiếp theo: Trong kí ức thì Vân dùng “hắn” còn trong hiện tại thì “cậu” vì dụng ý riêng và Vân cũng chả thấy cách nào phù hợp hơn, ko lẽ là gã, y, nó, … sẽ bị trùng lập và nói thật, Vân chả thích gọi giáo sư bằng “nó” đâu! Thôi, túm lại, nếu có góp ý gì thì cứ nêu lên nhá, dạo này Vân chăm, cứ ngồi ở ko là edit… coi như bù cho tuần sau, sắp đi thi òi, sắp tiêu òi, chả ở ko nữa đâu ^^
Í, mà này… Sao chả ai com thế này [ngùng ngoằng], Vân giận đấy [phồng má]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook