Mộ Phần Trái Tim
-
Quyển 4 - Chương 23
Lúc Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành chạy đến nơi, đã nhìn thấy cảnh này. Đỗ
Hiểu Văn đau đớn cuộn tròn mình lại, ngã trong vũng máu. Chẳng ai có thể ngờ lấy được tiền rồi chúng còn ra tay ác độc như thế.
Tôi chỉ muốn bụng cô ta.
Câu nói lạnh băng này xen vào đầu Triệu Sĩ Thành, sợ hãi tận cõi lòng. Triệu Sĩ Thành vội vàng bước lên giúp đỡ, tháo băng dính vàng khỏi miệng cô, lấy chiếc tất trong miệng cô ra.
“Anh lái xe, tôi đỡ cô ấy.” Triệu Sĩ Thành bế Đỗ Hiểu Văn lên xe, thấy nhiều máu như thế, Hạ Nghị cũng sợ ngây người.
“Nhanh lên, đến bệnh viện nhanh lên, phải nghĩ cách giữ lại đứa bé.” Triệu Sĩ Thành giục giã.
Bây giờ đừng nghĩ gì nữa, cứu Đỗ Hiểu Văn là quan trọng nhất! Hạ Nghị vội vàng tỉnh táo lại, gấp gáp lên xe, anh rất quen thuộc chiếc xe, kỹ thuật cũng rất vững. Hạ Nghị đi xe đến gần hai trăm mã lực, hai tay đầy mồ hôi lạnh. Anh có yêu Đỗ Hiểu Văn, giờ khắc này chẳng thể nào không có cảm giác.
Đặc biệt, “đau quá, đau quá!” ghế sau xe nhuộm màu máu rất nhanh, Hiểu Văn chịu đau đớn từng cơn, khiến cô quay cuồng vật vã, cào một vết lớn trên cổ tay Triệu Sĩ Thành.
“Cố gắng lên!” Triệu Sĩ Thành đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Chuyện đã lớn thế này, làm thế nào mà xong? Vì làm phẫu thuật khâu lại tử cung, cũng đã đóng đường trở lại, chảy nhiều máu như thế, đứa bé cũng dễ mất, tính mạng của Đỗ Hiểu Văn lúc này thật sự có nguy hiểm.
Nếu… Thật sự có bất trắc, cho dù không phải cố ý mưu sát, cũng sẽ bị phán thành mưu sát có chủ định? Cuối cùng anh cũng biết rõ, hậu quả mà Dư Vấn phải nhận, mới có thể nói, Thụy Thụy ở trên trời có cô đơn, có nhớ mẹ không. Vì báo thù cho con gái, cô đã dùng mọi giá để cắt đứt sinh mệnh đó!
“Hạ Nghị, anh đi nhanh lên, tôi sợ cô ấy không chịu được!” Trên tay, quần áo anh cũng đều là máu tươi, mà Đỗ Hiểu Văn kêu ngày càng mỏng manh, điều này khiến trái tim Triệu Sĩ Thành run sợ.
“Được rồi, tôi sẽ cố hết sức!” Hai tay Hạ Nghị cũng đang run.
Một mặt là người tình, một mặt là vợ, người nào gặp chuyện không may anh cũng chẳng muốn.
Triệu Sĩ Thành vừa động viên Đỗ Hiểu Văn kiên cường, vừa lấy điện thoại trong túi ra liên lạc với bệnh viện làm tốt công tác chuẩn bị trước. Giành giật từng giây một, Hạ Nghị đi thẳng đến đó, cuối cùng cũng dùng tốc độ nhanh nhất đưa Hiểu Văn đến bệnh viện tốt nhất ở Ôn Thành. Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành rơi từng giọt mồ hôi lạnh xuống, đặc biệt là lúc Hạ Nghị xuống xe, hai chân run lên, gần như đứng không vững nữa.
Cửa bệnh viện đã có nhân viên cứu hộ chờ, Triệu Sĩ Thành ôm lấy Đỗ Hiểu Văn suy yếu đã rơi vào hôn mê bất tỉnh, để cô nằm lên giường bệnh viện.
“Chúng tôi đã thông báo cho bác sỹ Tiêu, bây giờ lập tức sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật khẩn cấp.” Vừa đưa bệnh nhân đi nhanh, y tá vừa nói vừa đi sau giúp họ.
Dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Đỗ Hiểu Văn vào thang máy, y tá ấn phòng nút lên phòng phẫu thuật. Con số thang máy nhảy từng số một.
“Triệu tiên sinh, sao lại là anh?” Trong thời gian chờ đợi tại thang máy, y tá nhận ra Triệu Sĩ Thành.
Lúc trước cũng là loại tình huống này, phẫu thuật rồi tất cả nhân viên y tá mới bắt đầu nghi ngờ người đàn ông ngày ngược đãi vợ, liên kết lại mắng anh cật lực, lúc ấy đối phương lại không đáp trả, chỉ im lặng không giải thích, khi bệnh nhân tỉnh dậy các cô mới phát hiện là nhầm rồi, Triệu tiên sinh vốn chẳng phải chồng của bệnh nhân. Cho nên, chuyện này, tất cả y tá ở phòng cấp cứu đều có ấn tượng sâu sắc.
Cảnh lúc này, Triệu Sĩ Thành chẳng biết nên giải thích thế nào, hơn nữa anh cũng không muốn giải thích.
“Đừng nói là Tống Dư Vấn chứ? Cô ấy lại bị bọn cướp làm sảy thai?” Y tá khẽ hô.
Cũng là cướp, cũng là sảy thai, không phải tồi tệ như thế chứ, gặp tai nạn hai lần ư?
Với cô y tá “thật thà” như thế, Triệu Sĩ Thành hoàn toàn im lặng, cho dù đối phương không nhớ rõ dung mạo của Dư Vấn, cũng có thể dùng đầu óc ngẫm lại, Dư Vấn bị sảy thai chưa đến bốn tháng, làm sao có thể mang thai nhanh như thế, hơn nữa còn lộ vẻ nghi ngờ!
Nghe thấy cái tên kia ở đây, Hạ Nghị sửng sốt một chút, “Dư Vấn?” Gặp cướp làm sảy thai? Vì sao anh nghe mà không hiểu? Có phải trùng họ trùng tên không?
“Triệu Sĩ Thành!” Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Triệu Sĩ Thành, hiển nhiên, người đàn ông này biết rõ.
“Bây giờ không cần nói thứ này nữa!” Anh không muốn nói, cũng không có thời gian, việc trước mắt là cứu Đỗ Hiểu Văn.
“Tinh tinh…” Cửa thang máy mở.
Đoàn người vội vàng đẩy Đỗ Hiểu Văn vào phòng phẫu thuật.
“Vỡ nước ối, chảy máu ngoài, tim đập của thai nhi chỉ còn 60!” Tiêu Đồ kiểm tra rồi nói cho họ, “Không thể giữ thai, bệnh nhân khó tránh khỏi sảy thai, hơn nữa, tình hình này không thể chậm trễ nữa, để đảm bảo tính mạng của bệnh nhân, phải mổ bụng lấy con!”
“Vâng!” Y tá vừa đưa giấy đồng ý phẫu thuật khẩn cấp, Hạ Nghị run tay ký tên đồng ý ở mặt trên.
Anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ sinh con, nhìn từng túi máu đưa vào phòng phẫu thuật, cảm thấy toàn bộ quá trình, thật sự đáng sợ.
“Mọi người không cần lo lắng, giữ được tính mạng là điều kiện trước tiên, bây giờ chỉ có thể hết sức bảo vệ tử cung!” Tiêu Đồ nghiêm lại nói.
Nhưng mà.
“Bác sỹ Tiêu, nếu có thể sinh ra đứa trẻ, xin hãy đặt trong hộp giữ ấm!” Hạ Nghị lên tiếng yêu cầu.
Đó cuối cùng cũng là con của anh, hơn nữa, nếu Hiểu Văn mà chết, tình hình còn rắc rối hơn nhiều. Triệu Sĩ Thành cũng gật đầu đồng ý. Đỗ Hiểu Văn mang thai 24 tuần, năm ngoái bệnh viện đã cứu sống thành công đứa trẻ sơ sinh 24 tuần năm ngày, làm chấn động một thời. Nếu có thể cứu được thai nhi, ít nhất, cũng bớt một phần trách nhiệm cho Tống Dư Vấn.
“Kỳ tích không phải ngày nào cũng có, nếu các người muốn đốt tiền, tôi cũng không phản đối!” Tiêu Đồ lại ngoài cười nhưng trong không cười rất không đồng ý. Trẻ sơ sinh non như thế muốn bảo vệ là có thể bảo vệ ư? Phải trả biết bao tâm huyết, người thường như họ sao có thể tưởng tượng được?
Người nhà bệnh nhân muốn lựa chọn thế nào cũng chẳng phải chuyện của anh, Tiêu Đồ vẫn thông báo cho thực tập sinh khoa nhi chuẩn bị dụng cụ cần thiết.
Bị hành hạ, tử cung Hiểu Văn có dấu hiệu tan rã, trong lúc phẫu thuật, để tránh việc bệnh nhân tỉnh lại, quá mức kích động, toàn bộ quá trình phẫu thuật phải gây mê. Tiêu Đồ dùng tốc độ nhanh nhất lấy thai nhi ra, thời gian cấp bách, thậm chí cả nhìn thai nhi một cái anh cũng không có thời gian, giao thai nhi vào trong tay y tá, bắt đầu khâu lại tử cung cho Đỗ Hiểu Văn.
“Đứng sững ở kia làm gì, đứa con còn thở không? Nếu còn thở là có thể cứu mà?” Thấy nhân viên y tá đứng đờ ở kia, Tiêu Đồ vừa giải phẫu cũng chẳng quay đầu thúc giục.
“Bác sỹ Tiêu… anh phẫu thuật xong, đến xem đứa trẻ này…” Bác sĩ thực tập muốn nói lại thôi.
Có gì kỳ quái? Còn thở thì cứu, không thở thì tuyên bố đã chết, những người kia còn do dự gì nữa hả? Một mũi khâu tử cung lại cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Đồ giao việc còn lại cho trợ lý bác sỹ, anh lại quay sang chỗ cái thai. Nhưng mà, anh thấy chỉ có lòng bàn tay, làn da nửa trong suốt, mạch máu có thể thấy được thoang thoáng, thai nhi giống như thủy tinh, anh cũng ngây dại.
…
“Bốn tháng trước, Dư Vấn có thai.” Đang chờ ca phẫu thuật, Hạ Nghị thật sự không nén được truy hỏi lần nữa, Triệu Sĩ Thành chỉ có thể kể hết mọi chuyện không giấu nữa.
“Tôi, tôi hoàn toàn không biết chuyện!” Câu nói đầu tiên, khiến cho Hạ Nghị ngạc nhiên.
Ngoài Thụy Thụy, Dư Vấn còn mang đứa con khác của anh? Anh nhớ trước đó có lúc, anh thật sự muốn đón Đỗ Hiểu Văn về, nghiêm túc sống cuộc sống gia đình, cho nên, tuy anh mạnh miệng nói không muốn đứa con, nhưng hành vi thực tế là ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ, biện pháp ngừa thai hơn là ba lần đánh cá, bảy ngày phơi nắng, lúc đó Dư Vấn cũng có thai? Rốt cuộc anh đã bỏ qua bao nhiêu tin quan trọng chứ?
“Ngày anh đi cướp dâu, Dư Vấn đã bất hạnh gặp phải bọn cướp, để bảo vệ sự trong sạch, bị hành hung đến sảy thai, chính là ở cùng khoa, cùng bệnh viện này.” Triệu Sĩ Thành tiếp tục nói.
Cùng một ngày. Hạ Nghị kinh ngạc buông lỏng cổ tay Triệu Sĩ Thành. Anh nhớ rõ, khi Đỗ Hiểu Văn ở đây giữ thai, anh còn bị một gã bác sỹ yêu cầu ký vào giấy phẫu thuật gì đó, cho nên, cuối cùng anh đã bỏ qua bao nhiêu sự thật trong lúc vô tình rồi?
“Khi cô ấy được đưa vào viện, đã mang thai tuần thứ tám, toàn thân đều có rất nhiều vết thương, vì mất quá nhiều máu mà rơi vào hôn mê, vừa truyền máu vừa cấp cứu, một người đàn ông như tôi nhìn mà cũng thấy sợ. Có lẽ, anh cảm thấy tình hình của Hiểu Văn hôm nay rất thảm, nhưng mà khi đó Dư Vấn cũng giằng co với tử thần, so với hôm nay còn nguy hiểm hơm…” Nguyên nhân vì trải qua một lần như thế, cho nên biểu hiện của anh hôm nay điềm tĩnh hơn Hạ Nghị khá nhiều.
“Cho nên, tuy nói như vậy khá quá đáng, tuy nhiên, tôi không đồng tình với các người, nhân nào quả nấy, đau đớn các người phải chịu lúc này, cô ấy cũng từng phải chịu đựng một mình.” Những thứ khác, Triệu Sĩ Thành không muốn nhiều lời, chỉ xin họ…
“Nếu Hiểu Văn không có việc gì, xin anh nể tình vợ chồng có thể bỏ qua cho cô ấy lần này.” Triệu Sĩ Thành cẩn thận cầu xin.
Anh không muốn nhìn thấy Tống Dư Vấn phải ngồi tù.
Hạ Nghị kinh ngạc, môi nhếch lên rồi chẳng nói nên lời. Bị một người đàn ông khác nghiêm túc cầu xin giúp vợ mình, tư vị này rất khổ sở.
Cửa phòng phẫu thuật mở, Tiêu Đồ bước ra, hai người họ vội vàng đứng dậy.
“Đỗ Hiểu Văn được bảo vệ, tử cung cũng ổn, nhưng về sau chỉ sợ cô ấy không thể sinh con nữa.” Tiêu Đồ nói cho họ kết quả.
Cho dù tử cung được bảo vệ, cũng đã từng một lần sảy thai, bên trong nếu muốn tạo ra sinh mệnh mới nữa, khó như lên trời. Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành đều cứng lại.
“Vậy đứa con kia đâu…” Có thể giữ không?
Tiêu Đồ nhìn họ một cái, “Chẳng giữ được, thai nhi không có hậu môn, bẩm sinh tràn dịch não…” Đơn giản mà nói, hệ thần kinh của thai nhi từ thời kỳ đầu mang thai đã xảy ra sự phát triển dị thường. “Tình trạng quái thai nghiêm trọng này, đừng nói khó tránh khỏi sảy thai, cho dù bây giờ có sống được, đề nghị của tôi vẫn là lập tức phá thai!” Cho nên, dù chuyện hôm nay không xảy ra, kết cục của thai nhi vẫn thế.
Tôi chỉ muốn bụng cô ta.
Câu nói lạnh băng này xen vào đầu Triệu Sĩ Thành, sợ hãi tận cõi lòng. Triệu Sĩ Thành vội vàng bước lên giúp đỡ, tháo băng dính vàng khỏi miệng cô, lấy chiếc tất trong miệng cô ra.
“Anh lái xe, tôi đỡ cô ấy.” Triệu Sĩ Thành bế Đỗ Hiểu Văn lên xe, thấy nhiều máu như thế, Hạ Nghị cũng sợ ngây người.
“Nhanh lên, đến bệnh viện nhanh lên, phải nghĩ cách giữ lại đứa bé.” Triệu Sĩ Thành giục giã.
Bây giờ đừng nghĩ gì nữa, cứu Đỗ Hiểu Văn là quan trọng nhất! Hạ Nghị vội vàng tỉnh táo lại, gấp gáp lên xe, anh rất quen thuộc chiếc xe, kỹ thuật cũng rất vững. Hạ Nghị đi xe đến gần hai trăm mã lực, hai tay đầy mồ hôi lạnh. Anh có yêu Đỗ Hiểu Văn, giờ khắc này chẳng thể nào không có cảm giác.
Đặc biệt, “đau quá, đau quá!” ghế sau xe nhuộm màu máu rất nhanh, Hiểu Văn chịu đau đớn từng cơn, khiến cô quay cuồng vật vã, cào một vết lớn trên cổ tay Triệu Sĩ Thành.
“Cố gắng lên!” Triệu Sĩ Thành đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Chuyện đã lớn thế này, làm thế nào mà xong? Vì làm phẫu thuật khâu lại tử cung, cũng đã đóng đường trở lại, chảy nhiều máu như thế, đứa bé cũng dễ mất, tính mạng của Đỗ Hiểu Văn lúc này thật sự có nguy hiểm.
Nếu… Thật sự có bất trắc, cho dù không phải cố ý mưu sát, cũng sẽ bị phán thành mưu sát có chủ định? Cuối cùng anh cũng biết rõ, hậu quả mà Dư Vấn phải nhận, mới có thể nói, Thụy Thụy ở trên trời có cô đơn, có nhớ mẹ không. Vì báo thù cho con gái, cô đã dùng mọi giá để cắt đứt sinh mệnh đó!
“Hạ Nghị, anh đi nhanh lên, tôi sợ cô ấy không chịu được!” Trên tay, quần áo anh cũng đều là máu tươi, mà Đỗ Hiểu Văn kêu ngày càng mỏng manh, điều này khiến trái tim Triệu Sĩ Thành run sợ.
“Được rồi, tôi sẽ cố hết sức!” Hai tay Hạ Nghị cũng đang run.
Một mặt là người tình, một mặt là vợ, người nào gặp chuyện không may anh cũng chẳng muốn.
Triệu Sĩ Thành vừa động viên Đỗ Hiểu Văn kiên cường, vừa lấy điện thoại trong túi ra liên lạc với bệnh viện làm tốt công tác chuẩn bị trước. Giành giật từng giây một, Hạ Nghị đi thẳng đến đó, cuối cùng cũng dùng tốc độ nhanh nhất đưa Hiểu Văn đến bệnh viện tốt nhất ở Ôn Thành. Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành rơi từng giọt mồ hôi lạnh xuống, đặc biệt là lúc Hạ Nghị xuống xe, hai chân run lên, gần như đứng không vững nữa.
Cửa bệnh viện đã có nhân viên cứu hộ chờ, Triệu Sĩ Thành ôm lấy Đỗ Hiểu Văn suy yếu đã rơi vào hôn mê bất tỉnh, để cô nằm lên giường bệnh viện.
“Chúng tôi đã thông báo cho bác sỹ Tiêu, bây giờ lập tức sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật khẩn cấp.” Vừa đưa bệnh nhân đi nhanh, y tá vừa nói vừa đi sau giúp họ.
Dùng tốc độ nhanh nhất đẩy Đỗ Hiểu Văn vào thang máy, y tá ấn phòng nút lên phòng phẫu thuật. Con số thang máy nhảy từng số một.
“Triệu tiên sinh, sao lại là anh?” Trong thời gian chờ đợi tại thang máy, y tá nhận ra Triệu Sĩ Thành.
Lúc trước cũng là loại tình huống này, phẫu thuật rồi tất cả nhân viên y tá mới bắt đầu nghi ngờ người đàn ông ngày ngược đãi vợ, liên kết lại mắng anh cật lực, lúc ấy đối phương lại không đáp trả, chỉ im lặng không giải thích, khi bệnh nhân tỉnh dậy các cô mới phát hiện là nhầm rồi, Triệu tiên sinh vốn chẳng phải chồng của bệnh nhân. Cho nên, chuyện này, tất cả y tá ở phòng cấp cứu đều có ấn tượng sâu sắc.
Cảnh lúc này, Triệu Sĩ Thành chẳng biết nên giải thích thế nào, hơn nữa anh cũng không muốn giải thích.
“Đừng nói là Tống Dư Vấn chứ? Cô ấy lại bị bọn cướp làm sảy thai?” Y tá khẽ hô.
Cũng là cướp, cũng là sảy thai, không phải tồi tệ như thế chứ, gặp tai nạn hai lần ư?
Với cô y tá “thật thà” như thế, Triệu Sĩ Thành hoàn toàn im lặng, cho dù đối phương không nhớ rõ dung mạo của Dư Vấn, cũng có thể dùng đầu óc ngẫm lại, Dư Vấn bị sảy thai chưa đến bốn tháng, làm sao có thể mang thai nhanh như thế, hơn nữa còn lộ vẻ nghi ngờ!
Nghe thấy cái tên kia ở đây, Hạ Nghị sửng sốt một chút, “Dư Vấn?” Gặp cướp làm sảy thai? Vì sao anh nghe mà không hiểu? Có phải trùng họ trùng tên không?
“Triệu Sĩ Thành!” Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Triệu Sĩ Thành, hiển nhiên, người đàn ông này biết rõ.
“Bây giờ không cần nói thứ này nữa!” Anh không muốn nói, cũng không có thời gian, việc trước mắt là cứu Đỗ Hiểu Văn.
“Tinh tinh…” Cửa thang máy mở.
Đoàn người vội vàng đẩy Đỗ Hiểu Văn vào phòng phẫu thuật.
“Vỡ nước ối, chảy máu ngoài, tim đập của thai nhi chỉ còn 60!” Tiêu Đồ kiểm tra rồi nói cho họ, “Không thể giữ thai, bệnh nhân khó tránh khỏi sảy thai, hơn nữa, tình hình này không thể chậm trễ nữa, để đảm bảo tính mạng của bệnh nhân, phải mổ bụng lấy con!”
“Vâng!” Y tá vừa đưa giấy đồng ý phẫu thuật khẩn cấp, Hạ Nghị run tay ký tên đồng ý ở mặt trên.
Anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ sinh con, nhìn từng túi máu đưa vào phòng phẫu thuật, cảm thấy toàn bộ quá trình, thật sự đáng sợ.
“Mọi người không cần lo lắng, giữ được tính mạng là điều kiện trước tiên, bây giờ chỉ có thể hết sức bảo vệ tử cung!” Tiêu Đồ nghiêm lại nói.
Nhưng mà.
“Bác sỹ Tiêu, nếu có thể sinh ra đứa trẻ, xin hãy đặt trong hộp giữ ấm!” Hạ Nghị lên tiếng yêu cầu.
Đó cuối cùng cũng là con của anh, hơn nữa, nếu Hiểu Văn mà chết, tình hình còn rắc rối hơn nhiều. Triệu Sĩ Thành cũng gật đầu đồng ý. Đỗ Hiểu Văn mang thai 24 tuần, năm ngoái bệnh viện đã cứu sống thành công đứa trẻ sơ sinh 24 tuần năm ngày, làm chấn động một thời. Nếu có thể cứu được thai nhi, ít nhất, cũng bớt một phần trách nhiệm cho Tống Dư Vấn.
“Kỳ tích không phải ngày nào cũng có, nếu các người muốn đốt tiền, tôi cũng không phản đối!” Tiêu Đồ lại ngoài cười nhưng trong không cười rất không đồng ý. Trẻ sơ sinh non như thế muốn bảo vệ là có thể bảo vệ ư? Phải trả biết bao tâm huyết, người thường như họ sao có thể tưởng tượng được?
Người nhà bệnh nhân muốn lựa chọn thế nào cũng chẳng phải chuyện của anh, Tiêu Đồ vẫn thông báo cho thực tập sinh khoa nhi chuẩn bị dụng cụ cần thiết.
Bị hành hạ, tử cung Hiểu Văn có dấu hiệu tan rã, trong lúc phẫu thuật, để tránh việc bệnh nhân tỉnh lại, quá mức kích động, toàn bộ quá trình phẫu thuật phải gây mê. Tiêu Đồ dùng tốc độ nhanh nhất lấy thai nhi ra, thời gian cấp bách, thậm chí cả nhìn thai nhi một cái anh cũng không có thời gian, giao thai nhi vào trong tay y tá, bắt đầu khâu lại tử cung cho Đỗ Hiểu Văn.
“Đứng sững ở kia làm gì, đứa con còn thở không? Nếu còn thở là có thể cứu mà?” Thấy nhân viên y tá đứng đờ ở kia, Tiêu Đồ vừa giải phẫu cũng chẳng quay đầu thúc giục.
“Bác sỹ Tiêu… anh phẫu thuật xong, đến xem đứa trẻ này…” Bác sĩ thực tập muốn nói lại thôi.
Có gì kỳ quái? Còn thở thì cứu, không thở thì tuyên bố đã chết, những người kia còn do dự gì nữa hả? Một mũi khâu tử cung lại cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Đồ giao việc còn lại cho trợ lý bác sỹ, anh lại quay sang chỗ cái thai. Nhưng mà, anh thấy chỉ có lòng bàn tay, làn da nửa trong suốt, mạch máu có thể thấy được thoang thoáng, thai nhi giống như thủy tinh, anh cũng ngây dại.
…
“Bốn tháng trước, Dư Vấn có thai.” Đang chờ ca phẫu thuật, Hạ Nghị thật sự không nén được truy hỏi lần nữa, Triệu Sĩ Thành chỉ có thể kể hết mọi chuyện không giấu nữa.
“Tôi, tôi hoàn toàn không biết chuyện!” Câu nói đầu tiên, khiến cho Hạ Nghị ngạc nhiên.
Ngoài Thụy Thụy, Dư Vấn còn mang đứa con khác của anh? Anh nhớ trước đó có lúc, anh thật sự muốn đón Đỗ Hiểu Văn về, nghiêm túc sống cuộc sống gia đình, cho nên, tuy anh mạnh miệng nói không muốn đứa con, nhưng hành vi thực tế là ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ, biện pháp ngừa thai hơn là ba lần đánh cá, bảy ngày phơi nắng, lúc đó Dư Vấn cũng có thai? Rốt cuộc anh đã bỏ qua bao nhiêu tin quan trọng chứ?
“Ngày anh đi cướp dâu, Dư Vấn đã bất hạnh gặp phải bọn cướp, để bảo vệ sự trong sạch, bị hành hung đến sảy thai, chính là ở cùng khoa, cùng bệnh viện này.” Triệu Sĩ Thành tiếp tục nói.
Cùng một ngày. Hạ Nghị kinh ngạc buông lỏng cổ tay Triệu Sĩ Thành. Anh nhớ rõ, khi Đỗ Hiểu Văn ở đây giữ thai, anh còn bị một gã bác sỹ yêu cầu ký vào giấy phẫu thuật gì đó, cho nên, cuối cùng anh đã bỏ qua bao nhiêu sự thật trong lúc vô tình rồi?
“Khi cô ấy được đưa vào viện, đã mang thai tuần thứ tám, toàn thân đều có rất nhiều vết thương, vì mất quá nhiều máu mà rơi vào hôn mê, vừa truyền máu vừa cấp cứu, một người đàn ông như tôi nhìn mà cũng thấy sợ. Có lẽ, anh cảm thấy tình hình của Hiểu Văn hôm nay rất thảm, nhưng mà khi đó Dư Vấn cũng giằng co với tử thần, so với hôm nay còn nguy hiểm hơm…” Nguyên nhân vì trải qua một lần như thế, cho nên biểu hiện của anh hôm nay điềm tĩnh hơn Hạ Nghị khá nhiều.
“Cho nên, tuy nói như vậy khá quá đáng, tuy nhiên, tôi không đồng tình với các người, nhân nào quả nấy, đau đớn các người phải chịu lúc này, cô ấy cũng từng phải chịu đựng một mình.” Những thứ khác, Triệu Sĩ Thành không muốn nhiều lời, chỉ xin họ…
“Nếu Hiểu Văn không có việc gì, xin anh nể tình vợ chồng có thể bỏ qua cho cô ấy lần này.” Triệu Sĩ Thành cẩn thận cầu xin.
Anh không muốn nhìn thấy Tống Dư Vấn phải ngồi tù.
Hạ Nghị kinh ngạc, môi nhếch lên rồi chẳng nói nên lời. Bị một người đàn ông khác nghiêm túc cầu xin giúp vợ mình, tư vị này rất khổ sở.
Cửa phòng phẫu thuật mở, Tiêu Đồ bước ra, hai người họ vội vàng đứng dậy.
“Đỗ Hiểu Văn được bảo vệ, tử cung cũng ổn, nhưng về sau chỉ sợ cô ấy không thể sinh con nữa.” Tiêu Đồ nói cho họ kết quả.
Cho dù tử cung được bảo vệ, cũng đã từng một lần sảy thai, bên trong nếu muốn tạo ra sinh mệnh mới nữa, khó như lên trời. Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành đều cứng lại.
“Vậy đứa con kia đâu…” Có thể giữ không?
Tiêu Đồ nhìn họ một cái, “Chẳng giữ được, thai nhi không có hậu môn, bẩm sinh tràn dịch não…” Đơn giản mà nói, hệ thần kinh của thai nhi từ thời kỳ đầu mang thai đã xảy ra sự phát triển dị thường. “Tình trạng quái thai nghiêm trọng này, đừng nói khó tránh khỏi sảy thai, cho dù bây giờ có sống được, đề nghị của tôi vẫn là lập tức phá thai!” Cho nên, dù chuyện hôm nay không xảy ra, kết cục của thai nhi vẫn thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook