Mộ Phần Trái Tim
Quyển 4 - Chương 19

Trì hoãn hơn mười phút, nhanh nhẹn nói một khoản mua bán, Dư Vấn không còn hứng thú “diện thánh” nữa, hỏi thăm y tá rồi, cô đến thẳng phòng bệnh của Hạ Nghị. Bởi vì, cô muốn xem thử, rốt cuộc Hạ Nghị bị thương nặng bao nhiêu, lại làm cho Hạ Lan thay đổi chủ ý!

Nhưng tất cả trước mắt làm cho cô rất thất vọng, Hạ Nghị chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Trán Hạ Nghị dán băng gạc, như là đi đánh trận về, cả người lười nhác nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì.

Trong nháy mắt ấy, Dư Vấn lại cảm thấy có phần thê lương.

“Có khỏe không, làm sao lại bị tai nạn?” Cô lắc lắc đầu, không để mình mềm lòng, cô ngồi đến trước giường bệnh của anh, lành lạnh hỏi.

Hạ Nghị quay sang, yên lặng nhìn cô vài giây, mới dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Đã trở lại rồi?”

Anh không nói được “Em đã đến rồi”, mà là “Đã trở lại”. Dư Vấn nghe hiểu, bởi vậy, chỉ cười cười, không trả lời.

“Bị đâm nghiêm trọng không?” Cô lãnh đạm hỏi.

“Chỉ bị thương ngoài da thôi.” Anh trả lời.

“Còn em? Chơi vui không?” Không nên hỏi, nhưng mà, nỗi đau kia chạm đến xương anh, không cẩn thận anh lại buột miệng.

“Rất vui.” Cô vẫn cười cười.

Dáng vẻ của hai người lúc này nhẹ nhàng bâng quơ như bàn luận thời tiết, nhắm mắt lại, Hạ Nghị xót xa.

“Có thể sống tiếp chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng không chắc chắn

Cô nhìn anh một cái.

“Làm sao đây ta? Tôi còn chơi chưa đủ…” Cô cười, khóe môi rất lạnh, một từ hai nghĩa.

Rõ ràng mình đang trào phúng anh, đối phó với anh, nhưng lòng cô lại như đóng băng, vì sao chứ, cô là người thắng cơ mà, nhưng kiêu ngạo lại chẳng gượng được?

Anh nuốt cổ họng, dường như đáp án này, cũng không bất ngờ.

“Bản lĩnh trên giường của gã trai bao kia rất lợi hại, khiến em mất hồn, lại trở về đó?” Anh cười gượng ép nói.

Hạ phu nhân của anh rất có tự trọng, hiểu được cái gì là xấu hổ.

“Trước kia không phải anh cũng không từ chối Đỗ Hiểu Văn, thậm chí còn tính làm nhà bên ngoài?” Dư Vấn nhíu mày, châm chọc lại.

Anh cứng lại.

“Hạ phu nhân, em đừng quá phận…” Anh đã nhịn một lần, không có nghĩa là có thể nhịn lần thứ hai.

“Tôi quá phận? Trước kia chẳng phải anh đã nói, bà vợ ba mươi tuổi như tôi, xin thương xót mà buông tha cho mầm non đất nước à? Tối qua, tôi vẫn nhớ lời đó của anh.” Nhưng cô gần như không nghe, nói thẳng.

Hạ Nghị mở to mắt, ngồi mạnh dậy, “Có ý gì?”

Cô chỉ nhíu mày, không trả lời, cho anh không gian liên tưởng vô hạn.

“Cho nên, em không lên giường với gã trai bao kia?” Anh hỏi đến kích động, dáng vẻ hoàn toàn khác với vẻ vô tình ban nãy.

Dư Vấn quan sát cẩn thận, dáng vẻ kích động bây giờ của anh căn bản không phải đang đóng kịch. Về chuyện của cô, ầm ĩ đến mọi người đều biết, ngay cả Hạ Lan cũng biết anh lại chẳng hay biết gì, xem ra, ngoài định luật tình ngoài giá thú, một nửa kia mãi mãi cũng chỉ là đứa ngốc. May mà, cô không phải đứa ngốc kia.

“Tôi ở chung với Triệu Sĩ Thành.” Câu nói đầu tiên của cô đã đánh mất nụ cười tràn ra bên môi anh.

“Em nói cái gì?” Hạ Nghị hóa đá. Anh nghi ngờ lỗ tai mình, lại càng không biết sống chung là cái ý gì…

“Tối hôm qua, sau đó tôi đi tìm Triệu Sĩ Thành, là anh ấy giúp tôi…” Khi nói ra những lời này, cô thưởng thức cảm xúc trên mặt anh, từ mất mát, chán nản đến hy vọng đầy cõi lòng, lại bị một kích thật mạnh đến mặt trắng bệch, đúng là thật thú vị.

“Hai người…” Giúp? Là cái ý gì? Hạ Nghị hy vọng xa vời là một loại cách giúp khác, nhưng anh biết hy vọng không lớn.

Quả nhiên.

“Tôi ở chung với anh ấy!” Cô cười nói cho anh.

Cái nón xanh này, anh đội mọi người đều biết, chẳng hay biết gì thật sự đáng thương, cô nghĩ mình có nghĩa vụ nói cho anh biết.

Hạ Nghị nắm chặt tay, ngón tay trắng bệch. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chính là loại cảm giác này, quả nhiên Hạ phu nhân có thủ đoạn đối phó với kẻ địch rất mạnh.

Nếu cô chỉ chơi một đêm với gã trai bao kia, anh có thể coi như mình câm điếc, dần gạt sang bên, nhưng nếu người kia là Triệu Sĩ Thành, làm sao anh có thể lừa bản thân không có cảm giác gì? Đó căn bản chẳng phải “chơi”! Là cô ngoại tình!

“Hạ Nghị, em thật tình thích anh ấy, cho nên suy nghĩ rất nhiều, hay là chúng ta…” Cô còn cố ý nói rất chậm, có điều, người sáng suốt vừa nghe đã biết cô định nói gì.

Anh không phải đứa ngốc.

“Không phải em nói phát tiết mối hận trong lòng mình, tìm được điểm cân bằng sẽ quay về?” Hạ Nghị cắt ngang cô, vội vàng nói, “Em thật lòng thích đầu gỗ đó? Không đâu, rõ ràng người em yêu là anh, em chỉ không thể tha thứ cho anh mà thôi! Chờ thêm một thời gian cho mọi chuyện phai nhạt, em sẽ tha thứ cho anh, chúng mình sẽ ở bên nhau lần nữa nhé!”

“Hạ Nghị, anh cảm thấy chuyện của Thụy Thụy, có thể nhạt được à?” Cô cắt ngang anh, trong mắt hiện lên mỉa mai, bởi vì nói hộ cho con gái.

Chuyện gì cũng nhạt được, chỉ là cái chết của Thụy Thụy, thế nào cũng chẳng phai được!

Quả nhiên, lời của cô khiến cho anh không thở nổi trong nháy mắt. Anh nhìn vào mắt cô. Cô cũng vậy. Cô đã mất hứng với trò chơi mất trí nhớ rồi.

“Hạ phu nhân, em không giả vờ mất trí nữa, đúng là chẳng còn đáng yêu gì cả.” Môi mỏng phun ra giọng chua chát.

Hi vọng đã mất, khiến cho người ta chẳng thể đón nhận.

Lúc này, đổi lại là Dư Vấn bất ngờ, Dư Vấn nhìn lại anh, “Anh biết từ khi nào?” Thì ra, diễn xuất của cô kém như thế.

“Bắt đầu từ khi bị em lừa, sau đó đã đâm lao thì phải theo lao, muốn giữ em lại bên cạnh, muốn dành nhiều thời gian hơn, có thể bồi dưỡng tình yêu một lần nữa, muốn để em biết, chỉ cần em tha thứ cho anh, tương lai của chúng ta sẽ rất hạnh phúc.” Anh quen cô nhiều năm như thế, làm sao có thể ngốc đến mức không biết sự khác thường của cô, có điều anh hết cách rồi, cô thích diễn, vậy thì anh sẽ diễn cùng cô.

Cô thở sâu, cố gắng để nhịp đập điên cuồng của trái tim về tốc độ bình thường. Anh không bị lừa ư?

“Hạ Nghị, chúng ta không thể sẽ có tương lai cùng hai chữ hạnh phúc, bởi vì, tôi hận chẳng thể giết chết anh!” Cô oán hận nói.

Hận thù của cô quá mạnh, anh đau đớn biết rõ.

“Bây giờ, tôi đã tìm được tình yêu thật sự, chúng ta không cần tra tấn lẫn nhau nữa!” Cô dựa vào ghế cố ý lạnh lùng nói.

Anh từng dùng tình yêu thật sự với cô ta, bây giờ cô cũng đáp lại như thế. Sắc mặt Hạ Nghị nặng nề.

“Rõ ràng rồi, chúng ta ly…”

Một chữ “hôn” còn chưa nói ra ngoài, cô lại bị cắt ngang.

“Anh sẽ không buông tay, đến chết anh cũng không buông tay!” Anh quả quyết nói.

Anh không bỏ đâu! Anh tin tưởng vững chắc, cô vẫn yêu anh! Tất cả những gì cô làm chỉ để tra tấn anh, tra tấn mình mà thôi! Anh sẽ làm cô hạnh phúc, anh không bỏ tay đâu!

“Không sao, vậy chúng ta từ từ đấu!” Ném lại một câu, cô xoay người bước đi.

Cô cũng không muốn chấm dứt trò chơi nhanh đến thế!

Nhìn bóng dáng cô đi xa, Hạ Nghị ngây người thật lâu, mới từ từ đứng dậy trên mắt cá chân đau của mình. Ngực rất chua, từ khi cô vào đến giờ, thậm chí còn chẳng hỏi một câu: Anh Nghị, thân thể có đau đớn không?

Anh cảm thấy rét lạnh trước nay chưa có. Giá lạnh làm anh không nằm được, đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cố hít vào, không cho đau đớn lan tràn.

Nhưng anh thất bại rồi. Cô ở cùng một gã đàn ông khác.

Ánh trăng ở đây, cô độc qua lại, mọc lên hướng đông, rơi xuống đằng tây, nhưng chỉ có thể tịch mịch. Nếu anh chết rồi, trên thế giới này không còn người đáng ghét như anh, cô sẽ sống càng thoải mái hơn với kẻ đó?

Anh không kiểm tra làm gì, nhưng tấm phim X quang vẫn rơi vào tay mẹ anh. Bác sĩ chuyên gia đã bước đầu kết luận, hai đầu xương bị thay đổi, chứng minh việc xương bị phá, cũng xuất hiện thay đổi bong bóng xà phòng. Bệnh này do di truyền, cũng bởi do tác động của bức xạ hạt nhân.

Bây giờ, bác sĩ nào cũng không thể chắc chắn, bệnh của anh là lành tính hay ác tính? Nhưng có thể chắc là anh phải nhập viện điều trị, bởi ung thư xương phát triển rất nhanh, tính ăn mòn cao, nếu không điều trị kịp thời, bệnh tình sẽ tiến triển rất nhanh.



Hôm nay, Đỗ Hiểu Văn chuyển viện. Có thể chuyển viện, thật ra, cũng có nghĩa cách mạng đã chiến thắng một nửa. Ngày thứ 18 sau phẫu thuật, lần đầu tiền xuống giường, Đỗ Hiểu Văn cảm thấy say, cả người như bông bị dẫm nát, cả một người đỡ bên cạnh cô cũng chẳng có.

“Mười giờ cô sẽ chuyển viện, sao người nhà còn chưa tới?” Bác sĩ giục cô lần nữa.

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng, làm môi dưới trắng bệch. Cô gọi điện cho Hạ Nghị, nhưng không chắc anh có thể đến không.

“Không thể kéo dài được nữa, bệnh nhân mới đã đợi ở giường ngủ của cô rồi, bác sỹ Tiêu bên kia cũng không kiên nhẫn chờ được nữa! Dù sao trên xe của viện cũng có nhân viên chăm sóc, bây giờ chúng ta chuyển viện thôi!” Bác sĩ quyết định thật nhanh.

Thật sự anh không đến ư? Thật ác quá. Hiểu Văn cảm thấy ngực đang rơi lệ.

Cô được y tá nâng lên xe bệnh viện. Lúc lên xe, Hiểu Văn cảm thấy, sau lưng có ánh mắt nhìn cô chăm chú, làm cô nổi hết lông tơ lên, theo bản năng ôm chặt bụng bảo vệ. Cô cô độc nằm trên xe bệnh viện, nhìn rõ xe phía trước, trong không gian chỉ có cô và y tá.

“Anh ấy… không đến ư?…” Y tá hỏi thật cẩn thận.

“Vâng, chắc là không.” Cô đơn độc nằm trong xe, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống.

Ngồi trong xe, Dư Vấn đứng trước cửa bệnh viện, nét mặt bí hiểm, dùng ánh mắt thương hại nhìn xe cứu thương đi xa.

“Thụy Thụy, ngủ yên nhé.” Cô thì thầm. Sẽ nhanh thôi, Đỗ Hiểu Văn sẽ nhận được báo ứng vốn có, tất cả sẽ kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương