Kể từ đêm đó, mỗi lần tan ca tôi lại chạy đến công ty Giả Khoa.

Tôi viện đủ mọi lý do lý trấu để Giả Khoa cho tôi ở lại qua đêm.
Mỗi lần Đàm Minh Lâm về ký túc xá là kiểu gì cũng cúi đầu mau chóng vụt ra khỏi tầm mắt tôi thật nhanh.

Em rất sợ phải đối diện với ánh mắt tôi, chỉ cần tôi còn ở đây thì em sẽ tỏ ra lúng túng.

Tôi thích nhìn điệu bộ hốt hoảng ấy của em khi thấy tôi.

Dựa vào kinh nghiệm vốn có, tôi biết rằng Đàm Minh Lâm thích mình, nghiêm túc đêm đó là giả vờ cả thôi.

Em muốn tiếp cận tôi nhưng lại rụt rè.

Em mới vào giới này, hãy còn trong trắng và bẽn lẽn lắm.
Tôi như con mèo dùng móng vuốt vờn chú chuột trên tay thỏa thuê, sớm muộn gì em cũng sẽ là của tôi.
Rồi lễ Quốc Khánh đến.

Giả Khoa định dẫn bạn gái đến hẻm núi Bích Phong, còn nài nỉ tôi đi cùng.

Nhưng tôi thì chẳng muốn làm bóng đèn, mất hứng lắm.

Nhưng Giả Khoa không đồng ý, bảo mục đích chính là để giới thiệu tôi với Dung Dung của cậu ta, rằng đây là cô gái mà cậu ta đã quyết ổn định và dự tính đi đến hôn nhân.

Thật tình tôi chẳng thể nào từ chối nên đành đồng ý.

Trước khi đi, tôi gọi Minh Lâm theo cùng.

Tôi lấy cớ đi bốn người vừa khéo sẽ có hai đôi, không một ai bị xấu hổ cả.
Chúng tôi chơi hai ngày ở hẻm Bích Phong, đầu tiên là đi xem vườn bách thú, sau đó dạo quanh ngọn núi Bích Phong.

Cả quãng đường, cảm xúc của tôi bình bình, biểu cảm của em cũng nhạt nhòa không hơn.

Chỉ có Giả Khoa và cô bạn gái Dung Dung là vui vẻ suốt cả chặng đường, thấy bồ câu cũng ríu ra ríu rít, qua vườn hươu có con hươu chạy tới cũng làm cô sợ suýt khóc.

Tôi thật sự hoài nghi về thẩm mỹ của Giả Khoa, sao mới tốt nghiệp có vài năm mà thẩm mỹ lại thụt lùi đến thế.
Dọc đường đi, Minh Lâm chỉ chú ý đến ba chiếc quan tài treo trên vách núi.

Em đứng bên quan tài thật lâu rồi chợt hỏi tôi rằng: “Nằm ở nơi đó sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
“Không biết nữa.” Tôi đáp: “Chắc cảm giác như bị nhốt trong tủ quần áo chăng.”
Minh Lâm cười, nụ cười đó của em rất lạ.
Trên đường về Thành Đô, chúng tôi tiện đường ghé qua núi Mông Đỉnh.

Giả Khoa nói muốn mua chút trà ngon cho ba và ông cậu ta.
Dưới chân núi là nghĩa trang rộng mênh mông.

Minh Lâm tựa đầu vào kính xe, ánh mắt em cứ nhìn đăm đăm về phía nghĩa trang.
“Nghĩa địa công cộng có đẹp đẽ gì đâu.

Ma quỷ bên trong xồ ra bây giờ.” Tôi chọt chọt em.

Em quay đầu không nói gì, nếu có thì chỉ là điệu bộ có phần đăm chiêu.
“Có phải người tốt chết rồi mới được chôn trong nghĩa trang công cộng không?” Đột nhiên em hỏi tôi.
“Không đâu, có tiền là được.


Nhiều tiền thì mua được âm trạch lớn, phong thủy tốt.

Ít tiền mua cái nhỏ thôi.

Nhưng chết là hết, thành một đống tro bụi thì chôn ở đâu mà chẳng được.”
“Nhưng có một nấm mồ, người nhớ mình mới có chốn để hoài niệm chứ.”
“Làm cho người sống xem cả thôi.

Nếu thật sự muốn tốt với một ai đó, lúc người ta còn sống phải bày tỏ, chờ đến khi chết rồi mới nhớ thì có ích gì nữa.

Giả tạo, nhàm chán..”
“Nhưng em muốn.”
Minh Lâm lại ngoái đầu nhìn về phía sau cho đến khi nghĩa trang biến mất ở cuối con đường ngoằn ngoèo.

Trong ánh mắt của em có một nỗi buồn thảm đạm.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt em cũng thật lạ, khiến tôi lạnh cả người.
“Mất hứng quá đi mất! Đi chơi mà cứ chết này chết nọ.

Uống nước đi rồi cả hai ngậm miệng lại cho tao nhờ cái!” Giả Khoa lấy hai chai nước khoáng, tôi một chai Minh Lâm một chai, em lắc đầu nói không cần.
Sau khi về Thành Đô, bảy ngày nghỉ còn lại bốn ngày.

Mẹ tôi gọi điện bảo tôi về thăm nhà.

Vì mải tơ tưởng Minh Lâm nên tôi chỉ lảng tránh và bao biện rằng một là vé máy bay đắt quá, hai là chỉ còn bốn ngày nghỉ thôi, đi lại cập rập mà ở cũng chẳng được bao nhiêu.

Mẹ tôi chỉ đành thôi, dặn tôi Tết đến nhất định phải về nhà.
Giả Khoa đưa vợ tương lai về quê ở Miên Dương ra mắt cha mẹ, vừa hay cho tôi một cơ hội.
Mùng năm, thời tiết tốt.

Tôi thấy Minh Lâm không ra ngoài nên kéo em đi dạo phố.

Tôi biết chỉ dùng phần dưới để câu một người mới như Minh Lâm là không thể, người như em tin vào những thứ như tình yêu, cho nên tôi cố gắng thể hiện với Minh Lâm rằng mình là một người nghiêm túc.

Quen nhau đã ba tháng mà tôi vẫn không đưa em lên giường, đúng là một loại sỉ nhục.

Tôi phải nhanh hơn thôi.
Chúng tôi đến Duyên Viên Duyên trên đường Xuân Hi.

Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tôi gọi cho em một cốc trà sữa còn tôi thì uống trà xanh.

Minh Lâm rất ít nói, lúc trò chuyện gần như chỉ nghe thấy mỗi giọng của tôi.
Nói về tin tức ba lăng nhăng thì em còn đáp lại đôi ba câu, nhưng khi vô tình hỏi đến người nhà của em thì em lại không đáp gì nữa.

Biểu cảm trên khuôn mặt em giống như cái ngày em nhìn nghĩa trang thênh thang đó.

Tôi hoài nghi phải chăng em đã mất người thân quan trọng nhất, em không muốn nhắ,c tôi cũng không tiện hỏi lại.
Tôi uống một hớp trà, nghiêng đầu thấy Tiểu Khang ăn mặc bảnh trai dẫn một cô gái nóng bỏng đi vào Duyên Viên Duyên.
Vừa bước vào Tiểu Khang đã nhìn thấy tôi.

Cậu ta định xoay người bỏ chạy nhưng cô gái kia bĩu môi không chịu.


Tiểu Khang gãi đầu gãi tai bị cô gái kéo vào bàn.
Tôi dùng ánh mắt nói với Tiểu Khang rằng món nợ hôm trước còn chưa tính toán xong đâu, cứ liệu thần hồn.

Tiểu Khang lấy tay chắn trước mặt cho thấy cậu ta đã hiểu được ám chỉ trong mắt tôi.
Ngồi được một lúc, Minh Lâm nói muốn về.

Chúng tôi tính tiền xong, lúc đi, tôi thấy Tiểu Khang đã để ý đến Minh Lâm được một lúc.
Ra khỏi Duyên Viên Duyên, tôi xem đồng hồ cũng sắp đến bảy giờ, nói tìm nơi nào đó dùng bữa, nhưng Minh Lâm đáp rằng không thích ăn ngoài.

Và là chúng tôi mua đồ ăn nấu sẵn quay về ký túc xá.
Lúc ăn cơm đột nhiên Minh Lâm hỏi tôi: “Sau này đừng tìm em nữa.”
“Tại sao?”
“Hai chúng ta không hợp đâu.”
“Không hợp chỗ nào?”
“Không có kết quả.”
Quả nhiên là tôi đoán trúng rồi.

Em vẫn ôm giấc mộng về tình yêu vĩnh cửu với một ai đó.

Nhưng là người đi trước, tôi cần phải khai sáng cho em, nên đáp: “Vậy thế nào mới tính là có kết quả? Kết hôn ư?”
Minh Lâm không trả lời, chỉ im lặng nhai cơm.
“Vậy em nghĩ với ai thì mới có kết quả? Loại người an phận à, hay là em còn muốn kiếm một cô vợ về làm bình phong? Thế thì thất đức lắm.

Hại người ta sẽ bị nhận quả báo ứng đấy.”
“Không hại người chưa chắc đã tốt.” Trong lời nói của em chất chứa nhiều nỗi phẫn uất.
“Thế sao em không chấp nhận anh? Anh thích em thật mà.”
“Bây giờ là thích, sau này sẽ hết thôi.

Anh sẽ vui vẻ với điều mới.”
Bị một câu của Minh Lâm bóc mẽ, mặt tôi bắt đầu nóng rần lên.

Tôi những tưởng em ngây thơ, nhưng hóa ra em hiểu hết cả.
“Nếu đã vậy thì đừng lòng vòng nữa.

Bây giờ anh rất thích em, đó là sự thật.

Tất nhiên, sau này thế nào thì anh không biết.

Cảm xúc là thứ sáng nắng chiều mưa mà, nghĩ nhiều mà làm gì.

Tội gì phải nhọc lòng về những chuyện có thể hoặc không thể xảy ra trong tương lai.

Bây giờ chỉ miễn là không làm gì có lỗi với bản thân là được.”
“Chỉ cần không có lỗi với bản thân mà mặc kệ người khác ư?” Minh Lâm nghiêm túc hỏi.
“Quan tâm thì được gì? Cả đời gặp biết bao người, gặp ai cũng quan tâm thì sống mệt mỏi lắm!”
Tay đang cầm đũa của em chợt dừng lại, im lặng một lúc, em thì thào nói: “Em hiểu được đạo lý này sớm thì hay biết mấy.”
Xem ra em hiểu rồi đây, tôi rất vui, bèn nói thêm: “Tối nay anh ở đây nhé.”
“Vâng.” Minh Lâm nói.

Tôi còn đang thở phào lại nghe em nói tiếp: “Chỉ cần đừng đến làm phiền em, anh ở đâu cũng được.”

“Không phải vừa nói rõ ràng với em rồi sao, sao lại.”
“Em không muốn hại anh.

Anh chỉ mong không làm gì có lỗi với bản thân, nhưng em thì không muốn có lỗi với người khác.”
“Là sao, tại sao em lại nói không muốn hại anh?”
“Không hại anh nghĩa là không hại anh.

Dù sao bớt tìm đến em vẫn tốt cho anh hơn.”
“Có thể nói dễ hiểu hơn được không?”
“Nói rõ là anh sẽ không ngồi đây nữa đâu.”
Em dọn hộp cơm dùng một lần đã hết nhẵn vào phòng tắm.

Nhìn theo bóng lưng em, tôi thật sự không tài nào hiểu nổi.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, một sự kiện lớn xảy ra tại Thành Đô gây chấn động cả ngành bất động sản.

Đầu tiên là tin tức độc quyền cực sốc được tung ra trên tờ báo West China City Daily:
Chuỗi các căn hộ diện tích nhỏ xây theo phong cách khách sạn thuộc “đô thị mơ ước” nằm trên đường Xuân Hi, vốn đang được bán rất chạy đã đột ngột bị niêm phong.

Ngay sau khi nhận được tin tức, những chủ đầu tư bị lừa đã tập trung trước cửa của “Bác Thụy Hành”, người đại diện của “đô thị mơ ước”.

Nghe nói, tổng giám đốc của “Bác Thụy” suýt nữa đã bị những chủ đầu tư đẩy từ tầng mười xuống.
Giả Khoa cũng là một trong những nạn nhân của vụ việc.

Cậu ta mua một căn hộ ở “đô thị mơ ước” để đầu tư.

Giờ thì nhà mất, tiền mồ hôi nước mắt bao năm qua cũng không cánh mà bay.
Ngày trước, Giả Khoa luôn miệng dạy tôi làm người phải biết tính lâu dài, không thể chỉ hưởng thụ cái trước mắt, phải kiểm soát chi tiêu, đầu tư, có hoài bão cho tương lai.

Kết quả là chuyện lần này đã giáng cho cậu ta một cú sốc lớn, cũng vì thế mà Dung Dung đã cãi nhau với một trận với cậu ta, tiền nhà cũng có phần của cô ta.
Giả Khoa chán chường cả ngày dài, chiều chiều kéo tôi đi uống rượu.

Vừa ngồi vào bàn đã than ngắn thở dài như sắp tận thế.

Dù rằng tôi không quen tính cách suy sụp sau một cú thất bại như thế của Giả Khoa nhưng dẫu sao chúng tôi cũng làm anh em tám chín năm nay, bây giờ tôi còn cho nó một cú thì chỉ e nó đi nhảy lầu mất.
Vì chuyện của Giả Khoa mà tôi không còn rảnh rỗi đi tìm Minh Lâm nữa.

Em luôn tỏ ra thờ ơ dù tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cạnh em, có phải hơi rẻ mạt không nhỉ.
Sáng hôm nay, vừa đến công ty chưa được bao lâu thì đột nhiên Giả Khoa gọi điện đến.

Vừa mở mồm đã kêu nó sắp chết rồi.

Tôi nghĩ bụng chắc lại là chuyện về ‘thủ đô mơ ước’ đây mà.

Nhưng cậu ta khăng khăng đòi tôi phải ra ngoài gặp mặt, lần này tôi thấy cậu ta hơi quá đà nên hẹn gặp nhau sau khi tan ca.

Vậy mà ngờ đâu, vừa cúp điện thoại được chừng nửa tiếng thì Giả Khoa đã xuất hiện ở trước bộ phận bán hàng.
Giả Khoa gõ cửa kính, ra hiệu cho tôi ra ngoài.
Tôi thấy cậu ta nhễ nhại mồ hôi thì bèn hỏi: “Lại sao nữa? Buồn thì lát tan ca tao với mày đi uống rượu.

Bây giờ tìm tao để quản lý thấy là bị trừ lương đấy.”
“Mày chỉ lo tiền của mày thôi.

Tao sắp chết đến nơi rồi mày có biết không hả.”
“Hơn mười vạn ai mà không xót, nhưng không đến mức tự tử đâu người anh em!”
“Không phải chuyện đó.” Giả Khoa thấy một quán nước ở góc đường thì định kéo tôi sang đó: “Tới đó đi, tao với mày ngồi nói chuyện.”
“Không được, tao đang làm việc.” Tôi rất khó xử.
Đột nhiên Giả Khoa trừng mắt rồi quát lên tức tối: “Tao sắp chết đến nơi rồi! Có phải mày cũng mặc kệ không!”
Tôi giật mình, quen Giả Khoa bao nhiêu năm mà chưa bao giờ tôi thấy cậu ta nổi khùng lên như thế.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhờ cậu đồng nghiệp Tiểu Trình để ý giúp, nếu quản lý tới thì nói dối hộ tôi.
Giả khoa tìm một góc yên tĩnh trong quán trà, nó ngồi xuống, châm điếu thuốc, tay run run.
“Có phải Dung Dung lại làm sao không? Đòi tiền mày hả? Tao còn sáu, bảy ngàn đây, không nhiều nhưng cũng…”

“Không không không, tao chết chắc, chết chắc rồi.

Tao phải làm sao bao giờ, không chọc ai lại đi chọc vào thằng khốn Đàm Minh Lâm kia!” Giả Khoa kích động nhả khói ra.
Sao lại liên quan đến Minh Lâm.

Lúc trước còn nghe Giả Khoa khen năng lực làm việc của em rất tốt, hay là giật chén cơm của cậu ta rồi.

Giả Khoa rít hai ba hơi rồi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nói năng lộn xộn lên hết cả: “Nó, nó bị bệnh đấy.

Không ở mẹ nhà đi còn chạy ra ngoài hại người khác! Nó phải tìm chỗ nào không có ai rồi chết quách đi chứ!”
“Em ấy bị bệnh gì?” Tôi hỏi.
“A… AIDS.” Giả Khoa nhìn trái nhìn phải, khi chắc chắn xung quanh không có ai mới thì thào nói.
Hớp trà nóng còn chưa kịp nuốt xuống đã khiến tôi bị sặc ra: “Bệnh gì?”
“Aids! A, I, D, S!” Giọng cậu ta run rẩy, cả người cũng run bần bật.
“Mày nghe đâu ra vậy, vớ vẩn.” Tôi không tin lời Giả Khoa nói.

Minh Lâm đang khỏe khoắn như thế thì làm sao lại có thứ bệnh ấy được, em cũng không phải người tùy tiện.

Nếu nói là Tiểu Khang có khi tôi còn tin nhưng chắc chắc riêng em sẽ không như vậy.
“Chắc chắn 100%.

Hôm nay công ty tao có kế toán mới, trước đây cô ấy làm cùng nhà máy với Đàm Minh Lâm.

Cô ấy nói lúc trước Đàm Minh Lâm dính bệnh mới bị nhà máy đuổi.

Nó không có chỗ để làm nên mới ra tận đây để tìm việc.”
“Mấy tháng nay tao ở chung với nó, chắc chắn tao cũng bị lây bệnh rồi!” Mắt Giả Khoa đỏ hoe, nước mắt bắt đầu đảo quanh viền mắt.

Tôi không còn lý do nào để hoài nghi nữa.
Bản thân tôi cũng bắt đầu run rẩy, mấy câu Giả Khoa nói tôi không còn nghe rõ nữa.

Trán rịn mồ hôi.

Tôi chợt nhớ hai buổi tối ở cùng Minh Lâm thật sự quá mạo hiểm.

Nếu khi đó Minh Lâm không từ chối thì tôi cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa.

Giả Khoa cứ lải nhải liên miên bên tai khiến tôi phát bực.

“Tao dùng cái cốc của nó để uống nước.

Hai ngày nay cứ khó chịu trong người, có phải tao nhiễm rồi không? Tao bị sốt và đổ mồ hôi nữa.” Giả Khoa vừa nói vừa kéo tay tôi áp lên trán nó: “Nóng thật đúng không.

Tao chết chắc rồi!”
“Có phải mày lên giường với cậu ta đâu.

Sợ cái gì!” Tôi cáu kỉnh hất tay Giả khoa ra.

Tôi ghét cái kiểu suy nghĩ linh tinh như đàn bà này của nó.

So với Giả Khoa, tôi mới là người phải thật sự sợ hãi đây, vậy mà tôi lại không dám nói câu nào.

Tôi sợ.
Một nhân viên phục vụ bưng nước đi ra, định rót đầy cốc cho chúng tôi, nhưng có lẽ vì giọng chúng tôi quá lớn khiến người ta nghe được, lại thấy tay tôi đang đặt trên đầu Giả Khoa nên ‘biết điều’ tránh đi chỗ khác.
Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên hỏi trực tiếp Minh Lâm.

Đoán mò cũng không phải là cách nên tôi kéo cậu ta đi ra khỏi quán trà.
Tôi thấp thỏm trong phòng kinh doanh cả ngày hôm đó.

Ngay khi tan ca, tôi lập tức phóng thẳng đến chỗ của Giả Khoa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương