Mở Nhầm Cửa Không Gian
-
Chương 80: PN3 An Lạc
An Lạc sau khi lớn lên, hắn cảm thấy hắn là vô cùng nhàm chán nhất, lão cha mang theo lão ba đi lữ hành, trong nhà Mao Mao mỗi ngày bị Kim nhìn chằm chằm, chính là tinh linh chi tâm trước kia hắn còn có thể giúp đỡ gieo sinh mệnh thụ, hiện tại căn bản đã không cần hắn hỗ trợ.
Anh hắn rất nhanh đã kế thừa ngôi vị hoàng đế, hắn nhàm chán ở tinh linh chi tâm đi loạn, đúng lúc này một tinh linh tóc màu vàng tuấn tú đi tới, kia không phải là Vô Ninh sao? Gia hỏa này trước kia ý đồ cho hắn một cái tên của một con chim, An Lạc chính là nhớ đến rõ ràng, hắn quyết định muốn xả giận, tiểu hài tử mang thù thật bình thường không phải sao? hiện tại hắn cũng không phải là đại nhân, An Lạc vì chính mình rốt cuộc cũng tìm được việc làm mà cao hứng.
"Vô Ninh, đợi ta Vô Ninh." An Lạc kêu lên.
"An Lạc, sao ngươi lại tới đây?" Vô Ninh nhìn người đã từng là hài tử, hiện tại đều đã như hắn giống nhau cao lớn.
"Ngươi thế nhưng còn nhận ra ta? Ta quá nhàm chán, tùy tiện đi dạo đây." An Lạc một bộ anh em tốt vỗ lên bả vai của Vô Ninh.
Vô Ninh bị biểu tìn một bộ quen thuộc của An Lạc làm cho dở khóc dở cười, An Lạc ở trong lòng hắn vẫn như cũ vẫn là bộ dáng của tiểu hài đồng.
"Buổi tối ta ở nhà ngươi được không?" An Lạc hỏi.
"Ngươi như thế nào không về nhà chính mình?" Vô Ninh tò mò,y nhớ rõ An Lạc có thể ở thụ ốc trước kia, cũng có thể ở trong hoàng cung đi?! Như thế nào còn muốn cùng y ở cùng nhau?
"Về nhà cũng chỉ có một mình,anh ta gần đây cũng không có thời gian bên ta, ta thật rất nhàm chán a." An Lạc nói, còn bày ra một bộ thực buồn rầu.
Vô Ninh nhìn bộ dáng của An Lạc, thật là buồn rầu,y bởi vì vẫn luôn không có tìm được một người yêu hợp nhau có tính cách thú vị, tuy rằng đã từng có thích một người nề hà, cho nên hiện tại y cũng chưa có hài tử, An Lạc cùng An Dật là hài tử y tương đối tiếp xúc nhiều, mà An Lạc cùng y tiếp xúc càng nhiều, kia tiểu tử bởi vì nguyên nhân cái tên,cho nên một đoạn thời gian mỗi ngày đều tìm hắn gây phiền toái, vì vậy Vô Ninh đối An Lạc cảm tình cùng tiểu tinh linh khác tuyệt đối không giống nhau,tuy rằng khi đó bị An Lạc làm cho rất bực bội, nhưng đồng dạng mang đến rất nhiều vui sướng cho y thế nhưng càng nhiều là tình huống dở khóc dở cười.
"Vậy đi, ngươi nếu không ghét bỏ nhà ta đơn sơ, tùy thời đều có thể ở ở nhà ta." Vô Ninh cứ như vậy đem con sói đuôi to cấp mang về nhà.
An Lạc nằm ở trên sô pha, nguyên bản Tinh Linh tộc là không có sô pha đồ ăn vặt linh tinh,nhà Vô Ninh đương nhiên cũng sẽ không có, nhưng từ khi An Lạc tới mỗi góc cạnh trong nhà của Vô Ninh điều có vết tích của An Lạc.
An Lạc đi vào nhà Vô Ninh lấy ra sô pha,đồ ăn vặt, trò chơi, TV,internet, rất nhanh ngôi nhà vốn dĩ mang hơi hướng thanh lãnh đã trở thành nơi có nội thất lưu hành.
Miệng cắn một miếng khoai lang, một bên chuyển kênh, trong miệng phát ra âm thanh "răng rắc, răng rắc", chân để trên bàn trà, một bộ hoàn toàn là thanh niên vô lương.
"Vô Ninh,Vô Ninh đêm nay ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt,không có thịt ăn ta liền phải chết đói, ngươi nhất định luyến tiếc ta đói chết đúng hay không?" An Lạc ngẩng đầu kêu lên, cảm giác tựa như là đang nói với người hầu.
Chính là đang cẩn thận cầm tác phẩm nghệ thuật bị thanh âm của An Lạc hét lớn tay liền run rẩy tác phẩm thanh nhã hào phóng cứ như vậy mà rơi xuống bể nát, Vô Ninh thở dài quả nhiên An Lạc vật nhỏ này chính khắc tinh của y,hiện tại xem ra quả thật chính là tam tai của y,gặp được An Lạc y liền xui xẻo, hơn nữa hiện tại An Lạc càng là đuổi không đi,Vô Ninh lại thở dài, y phải đi mua thịt, y vốn một năm cũng chỉ ăn một hai lần thịt cá,sau khi An Lạc đến y giống như phải ăn thịt cá đến mấy ngày liên tục.
"Đã biết, ngươi cũng tìm việc mà làm, không cần xem TV, chơi trò chơi được không?" Vô Ninh đi đến phòng khách, thụ ốc nhà y sau khi An Lạc tiến vào ở,diện tích không thể không mở rộng thêm.
"Ngươi chán ghét ta sao? Ngươi vậy mà cũng không cần ta, ba ba,daddy đều mặc kệ ta, anh ta cả ngày vội chuyện của tinh linh hoàng, bọn họ mặc kệ ta, liền ngươi cũng không cần ta!" An Lạc bộ dáng như bị vứt bỏ,nhìn Vô Ninh bằmg cặp mắt nhỏ thật đáng thương.
Vô Ninh thở dài một hơi,rõ ràng y nhớ trước kia An Lạc là một hài tử hoạt bát bướng bỉnh, rốt cuộc có ai đến nói cho y biết hiện tại thanh niên này là ai?!
"Được rồi, ta đi, cho ngươi làm là được." Vô Ninh xoa xoa ấn đường ẩn ẩn đau hắn quả nhiên không nên tốt bụng mang đứa nhỏ An Lạc này về nhà, nhưng đây là tôn tử của An Khắc, thật sự bỏ đói rồi Vô Ninh vẫn là luyến tiếc, đây cũng là nguyên nhân An Lạc vẫn luôn có thể khi dễ y.
Hai người một bên ăn thịt, một bên uống rượu, đây là rượu nồng độ cao mà An Lạc mang từ C quốc đến,Vô Ninh vẫnn luôn uống rượu ngẫu nhiên sẽ kẹp đũa nếm cá một chút, An Lạc thì không giống, quả nhiên món ăn tinh linh nấu ra vị thịt cũng là bất đồng, hắn dùng một ít nước trái cây ướp vào miếng bò bít tết, nấu chín bảy phần thịt phi thường béo ngậy, rất hợp khẩu vị của hắn, món sườn cừu cũng thật không tồi, thịt gà càng là tươi ngon nhiều nước.
Vô Ninh nhìn An Lạc ăn như gió cuốn mây bay,cảm thấy có chút nghi hoặc chẳng lẽ mấy ngày trước không cho hắn ăn no sao? Hôm nay,chỉ là nghĩ muốn cho tên tiểu tử này ăn đến ngán, y là không nghĩ đến An Lạc vậy mà vẫn luôn ăn ngon miệng căn bản là không hề có cảm giác muốn bỏ hay là chán ghét....
Đây cũng phải nhớ An Lạc cùng Mao Mao giống nhau đều là sinh vật thuần ăn thịt càng nhiều thịt thì sẽ càng yêu thích.
"Vô Ninh uống,là một nam nhân thì uống hết một ngụm,sao lại giống như một nữ nhân chỉ uống một ngụm nhỏ?" An Lạc nói,hôm nay hắn chính là muốn chuốt cho y say, tuy rằng tửu lượng của tinh linh tộc rất tốt nhưng uống đến nồng độ nhất định cũng sẽ say tiền đề chính là tâm phòng bị của tinh linh đó đã nhấc xuống nếu như đối với tinh linh đang phòng bị mà nói muốn say cũng chưa chắc được.
Một ly lại một ly,hai người cũng đã không biết uống đến bao nhiêu, An Lạc đã sớm có ý nghĩ chọc ghẹo Vô Ninh mà người kia cũng không có phòng bị hắn rất nhanh khóe mắt của Vô Ninh đã ẩn đỏ,chậm rãi men say.
"An Lạc,tiểu tử nhà ngươi muốn ở nhà ta bao lâu? Nhìn xem,ngươi đem nhà ta thành bộ dạng gì rồi? Ta chán ghét máy chơi game kia,vẫn luôn kêu ồn ào muốn chết." Vô Ninh hoàn toàn say không còn nhận biết,y vẫn luôn oán hận việc mà An Lạc đã làm trong hai ngày nay khiến y không vui.
An Lạc nhìn bộ dáng của Vô Ninh vốn dĩ còn nghĩ muốn chụp hình để chê cười Vô Ninh nhưng hiện tại hắn cảm thấy Vô Ninh chính là càng nhìn càng đáng yêu không ngờ được một người đã lớn tuổi như vậy còn có một bộ mặt đáng yêu như thế,An Lạc thấy Vô Ninh bĩu môi,không tự giác đem ngón tay áp lên đôi môi đỏ hồng của Vô Ninh.
Xúc cảm phi thường mềm mại mười phần co dãn,đại khái chính bản thân hắn cũng có chút say. Hắn trước kia cũng chưa hề nghĩ đến,Vô Ninh sẽ ngậm lấy ngón tay của hắn mà chậm rãi hút lên đây thật sự là quá kích thích,từng đợt điện lưu thông qua ngón tay trền đến tứ chi của An Lạc cuối cùng tụ lại nơi giữ háng.
An Lạc không tin được bản thân vậy mà lại đối với Vô Ninh có cảm giác,hắn trước kia cũng không phải chưa tìm người chơi nhưng mà thân thể đối với những kia lại không có cảm giác cho nên đến bây giờ hắn cũng chỉ dùng ngũ chỉ cô nương đi giải quyết dục vọng,hắn không giống với anh trai lúc còn nhỏ đã đối với thái hoàng gia gia có tình yêu thận chí là từ nhỏ đã làm thái hoàng gia gia mất đi hứng thú với tình nhân,anh hắn chính là một tên đại phúc hắc,An Lạc cảm thấy người mà bị anh hắn để ý đến sẽ thật là thảm cho nên hắn nguyện ý ở bên anh hai làm hại người khác cũng không muốn bị anh mình ngày đêm nhớ thương.
An Lạc đối với phản ứng của cơ thể phi thường thành thật,nếu thân thể hắn có cảm giác với Vô Ninh như vậy hắn tất nhiên phải "ăn" cho thật tốt mới được,trừ bỏ dùng ngũ chỉ cô nương giải quyết hắn vẫn là xử nam hiện tại nếu như không làm vậy bản thân thật có lỗi với "tiểu đệ" của hắn.
Bế Vô Ninh hiện tại đã không phân biệt rõ phương hướng vào phòng ngủ của y,An Lạc quyết định về sau đây cũng là phòng ngủ của hắn.
Cởi quần áo trên người Vô Ninh,An Lạc dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ngực của y,Vô Ninh giống như phát hiện không thoải mái,y lẩm bẩm một tiếng chuyển thân mình tiếp tục ngủ tiếp.
An Lạc nhìn một người bằng tuổi với ông nội hắn thế nhưng lại đáng yêu như vậy,ngón trỏ đại động.
Nhà của Vô Ninh không có nhuận hoạt tề,hắn cũng không nghĩ sẽ làm tổn thương đến Vô Ninh,ở cửa sổ hái một trái lớn lên có màu trắng ngà,loại này hương vị vô cùng tươi mát,cảm giác rất giống với kẹo cao su,cho nên An Lạc sau khi ăn xong sẽ nhai một lần cho khoang miệng thanh thanh mà trái này chỗ tốt nhất chính là có nhiều nước.
An Lạc đem Vô Ninh quay lại,hôn đi lên vừa rồi hắn đem trái cây cắn một nửa vào khoang miệng,Vô Ninh đại khái không khỏe hút đến hương vị trái cây tươi mát sau liền vươn đầu lưỡi tìm kiếm nguồn nước,dần dần cùng đầu lưỡi của An Lạc dây dưa với nhau.
Đối với việc Vô Ninh phối hợp An Lạc phi thường hài lòng,ngón tay chạm trước ngực y lôi kéo vuốt ve lên nơi đỏ diễm một cách chậm rãi,nhìn người bởi vì có chút đau đớn mà nhíu mày An Lạc càng nhìn càng thấy Vô Ninh thật đáng yêu vì sao trước kia bản thân lại không phát giác?
Nhìn Vô Ninh cả người điều biến hồng An Lạc không khách khí chuẩn bị ăn bữa chính.
Vô Ninh cảm thấy cả người có gì đó không đúng rốt cuộc từ cảm giác bóng đè mà mở mắt ngẩng đầu nháy mắt liền trong thấy An Lạc đang chuẩn bị "làm".
An Lạc không dừng lại lúc Vô Ninh phát hiện,hắn ngăn chặn một cú muốn đá vào chân dài của mình đem cặp chân trắng nõn thon dài tách ra càng lớn,cái miệng nhỏ đã bị khai thác giống như là đang mời gọi hắn,An Lạc Vũ không ngừng cọ xát vào......
"Ngươi có phải hay không nên về nhà của mình a?!" Vô Ninh đối với An Lạc ở nhà y ăn vạ nói.
Đối với vật nhỏ này y một chút biện pháp điều không có,không nghĩ bản thân mềm lòng một lần đã tạo nên cục diện hiện tại. Một lần kia không biết bản thân dụ hoặc An Lạc hay vẫn là An Lạc dùng lực,chính là một lần mềm lòng hiện tại đã đuổi không đi, mắng, An Lạc coi như không nghe thấy,Vô Ninh thật khóc không ra nước mắt y thật là không nên mang con sói nhỏ này về nhà.
Có lẽ lần đầu tiên kia y nên mang hắn đến pháp hành tư,chỉ cần bị trừng phạt nặng An Lạc có thể sẽ ngoan nhưng lại nghĩ đến nơi pháp hành tư kia ăn khổ hình,Vô Ninh có chút không đành lòng cuối cùng liền tạo thành hình thức ở chung như hiện tại,ban ngày tiểu gia hỏa vẫn luôn nghe lời vừa đến ban đêm sẽ tiến vào phòng y.
Anh hắn rất nhanh đã kế thừa ngôi vị hoàng đế, hắn nhàm chán ở tinh linh chi tâm đi loạn, đúng lúc này một tinh linh tóc màu vàng tuấn tú đi tới, kia không phải là Vô Ninh sao? Gia hỏa này trước kia ý đồ cho hắn một cái tên của một con chim, An Lạc chính là nhớ đến rõ ràng, hắn quyết định muốn xả giận, tiểu hài tử mang thù thật bình thường không phải sao? hiện tại hắn cũng không phải là đại nhân, An Lạc vì chính mình rốt cuộc cũng tìm được việc làm mà cao hứng.
"Vô Ninh, đợi ta Vô Ninh." An Lạc kêu lên.
"An Lạc, sao ngươi lại tới đây?" Vô Ninh nhìn người đã từng là hài tử, hiện tại đều đã như hắn giống nhau cao lớn.
"Ngươi thế nhưng còn nhận ra ta? Ta quá nhàm chán, tùy tiện đi dạo đây." An Lạc một bộ anh em tốt vỗ lên bả vai của Vô Ninh.
Vô Ninh bị biểu tìn một bộ quen thuộc của An Lạc làm cho dở khóc dở cười, An Lạc ở trong lòng hắn vẫn như cũ vẫn là bộ dáng của tiểu hài đồng.
"Buổi tối ta ở nhà ngươi được không?" An Lạc hỏi.
"Ngươi như thế nào không về nhà chính mình?" Vô Ninh tò mò,y nhớ rõ An Lạc có thể ở thụ ốc trước kia, cũng có thể ở trong hoàng cung đi?! Như thế nào còn muốn cùng y ở cùng nhau?
"Về nhà cũng chỉ có một mình,anh ta gần đây cũng không có thời gian bên ta, ta thật rất nhàm chán a." An Lạc nói, còn bày ra một bộ thực buồn rầu.
Vô Ninh nhìn bộ dáng của An Lạc, thật là buồn rầu,y bởi vì vẫn luôn không có tìm được một người yêu hợp nhau có tính cách thú vị, tuy rằng đã từng có thích một người nề hà, cho nên hiện tại y cũng chưa có hài tử, An Lạc cùng An Dật là hài tử y tương đối tiếp xúc nhiều, mà An Lạc cùng y tiếp xúc càng nhiều, kia tiểu tử bởi vì nguyên nhân cái tên,cho nên một đoạn thời gian mỗi ngày đều tìm hắn gây phiền toái, vì vậy Vô Ninh đối An Lạc cảm tình cùng tiểu tinh linh khác tuyệt đối không giống nhau,tuy rằng khi đó bị An Lạc làm cho rất bực bội, nhưng đồng dạng mang đến rất nhiều vui sướng cho y thế nhưng càng nhiều là tình huống dở khóc dở cười.
"Vậy đi, ngươi nếu không ghét bỏ nhà ta đơn sơ, tùy thời đều có thể ở ở nhà ta." Vô Ninh cứ như vậy đem con sói đuôi to cấp mang về nhà.
An Lạc nằm ở trên sô pha, nguyên bản Tinh Linh tộc là không có sô pha đồ ăn vặt linh tinh,nhà Vô Ninh đương nhiên cũng sẽ không có, nhưng từ khi An Lạc tới mỗi góc cạnh trong nhà của Vô Ninh điều có vết tích của An Lạc.
An Lạc đi vào nhà Vô Ninh lấy ra sô pha,đồ ăn vặt, trò chơi, TV,internet, rất nhanh ngôi nhà vốn dĩ mang hơi hướng thanh lãnh đã trở thành nơi có nội thất lưu hành.
Miệng cắn một miếng khoai lang, một bên chuyển kênh, trong miệng phát ra âm thanh "răng rắc, răng rắc", chân để trên bàn trà, một bộ hoàn toàn là thanh niên vô lương.
"Vô Ninh,Vô Ninh đêm nay ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt,không có thịt ăn ta liền phải chết đói, ngươi nhất định luyến tiếc ta đói chết đúng hay không?" An Lạc ngẩng đầu kêu lên, cảm giác tựa như là đang nói với người hầu.
Chính là đang cẩn thận cầm tác phẩm nghệ thuật bị thanh âm của An Lạc hét lớn tay liền run rẩy tác phẩm thanh nhã hào phóng cứ như vậy mà rơi xuống bể nát, Vô Ninh thở dài quả nhiên An Lạc vật nhỏ này chính khắc tinh của y,hiện tại xem ra quả thật chính là tam tai của y,gặp được An Lạc y liền xui xẻo, hơn nữa hiện tại An Lạc càng là đuổi không đi,Vô Ninh lại thở dài, y phải đi mua thịt, y vốn một năm cũng chỉ ăn một hai lần thịt cá,sau khi An Lạc đến y giống như phải ăn thịt cá đến mấy ngày liên tục.
"Đã biết, ngươi cũng tìm việc mà làm, không cần xem TV, chơi trò chơi được không?" Vô Ninh đi đến phòng khách, thụ ốc nhà y sau khi An Lạc tiến vào ở,diện tích không thể không mở rộng thêm.
"Ngươi chán ghét ta sao? Ngươi vậy mà cũng không cần ta, ba ba,daddy đều mặc kệ ta, anh ta cả ngày vội chuyện của tinh linh hoàng, bọn họ mặc kệ ta, liền ngươi cũng không cần ta!" An Lạc bộ dáng như bị vứt bỏ,nhìn Vô Ninh bằmg cặp mắt nhỏ thật đáng thương.
Vô Ninh thở dài một hơi,rõ ràng y nhớ trước kia An Lạc là một hài tử hoạt bát bướng bỉnh, rốt cuộc có ai đến nói cho y biết hiện tại thanh niên này là ai?!
"Được rồi, ta đi, cho ngươi làm là được." Vô Ninh xoa xoa ấn đường ẩn ẩn đau hắn quả nhiên không nên tốt bụng mang đứa nhỏ An Lạc này về nhà, nhưng đây là tôn tử của An Khắc, thật sự bỏ đói rồi Vô Ninh vẫn là luyến tiếc, đây cũng là nguyên nhân An Lạc vẫn luôn có thể khi dễ y.
Hai người một bên ăn thịt, một bên uống rượu, đây là rượu nồng độ cao mà An Lạc mang từ C quốc đến,Vô Ninh vẫnn luôn uống rượu ngẫu nhiên sẽ kẹp đũa nếm cá một chút, An Lạc thì không giống, quả nhiên món ăn tinh linh nấu ra vị thịt cũng là bất đồng, hắn dùng một ít nước trái cây ướp vào miếng bò bít tết, nấu chín bảy phần thịt phi thường béo ngậy, rất hợp khẩu vị của hắn, món sườn cừu cũng thật không tồi, thịt gà càng là tươi ngon nhiều nước.
Vô Ninh nhìn An Lạc ăn như gió cuốn mây bay,cảm thấy có chút nghi hoặc chẳng lẽ mấy ngày trước không cho hắn ăn no sao? Hôm nay,chỉ là nghĩ muốn cho tên tiểu tử này ăn đến ngán, y là không nghĩ đến An Lạc vậy mà vẫn luôn ăn ngon miệng căn bản là không hề có cảm giác muốn bỏ hay là chán ghét....
Đây cũng phải nhớ An Lạc cùng Mao Mao giống nhau đều là sinh vật thuần ăn thịt càng nhiều thịt thì sẽ càng yêu thích.
"Vô Ninh uống,là một nam nhân thì uống hết một ngụm,sao lại giống như một nữ nhân chỉ uống một ngụm nhỏ?" An Lạc nói,hôm nay hắn chính là muốn chuốt cho y say, tuy rằng tửu lượng của tinh linh tộc rất tốt nhưng uống đến nồng độ nhất định cũng sẽ say tiền đề chính là tâm phòng bị của tinh linh đó đã nhấc xuống nếu như đối với tinh linh đang phòng bị mà nói muốn say cũng chưa chắc được.
Một ly lại một ly,hai người cũng đã không biết uống đến bao nhiêu, An Lạc đã sớm có ý nghĩ chọc ghẹo Vô Ninh mà người kia cũng không có phòng bị hắn rất nhanh khóe mắt của Vô Ninh đã ẩn đỏ,chậm rãi men say.
"An Lạc,tiểu tử nhà ngươi muốn ở nhà ta bao lâu? Nhìn xem,ngươi đem nhà ta thành bộ dạng gì rồi? Ta chán ghét máy chơi game kia,vẫn luôn kêu ồn ào muốn chết." Vô Ninh hoàn toàn say không còn nhận biết,y vẫn luôn oán hận việc mà An Lạc đã làm trong hai ngày nay khiến y không vui.
An Lạc nhìn bộ dáng của Vô Ninh vốn dĩ còn nghĩ muốn chụp hình để chê cười Vô Ninh nhưng hiện tại hắn cảm thấy Vô Ninh chính là càng nhìn càng đáng yêu không ngờ được một người đã lớn tuổi như vậy còn có một bộ mặt đáng yêu như thế,An Lạc thấy Vô Ninh bĩu môi,không tự giác đem ngón tay áp lên đôi môi đỏ hồng của Vô Ninh.
Xúc cảm phi thường mềm mại mười phần co dãn,đại khái chính bản thân hắn cũng có chút say. Hắn trước kia cũng chưa hề nghĩ đến,Vô Ninh sẽ ngậm lấy ngón tay của hắn mà chậm rãi hút lên đây thật sự là quá kích thích,từng đợt điện lưu thông qua ngón tay trền đến tứ chi của An Lạc cuối cùng tụ lại nơi giữ háng.
An Lạc không tin được bản thân vậy mà lại đối với Vô Ninh có cảm giác,hắn trước kia cũng không phải chưa tìm người chơi nhưng mà thân thể đối với những kia lại không có cảm giác cho nên đến bây giờ hắn cũng chỉ dùng ngũ chỉ cô nương đi giải quyết dục vọng,hắn không giống với anh trai lúc còn nhỏ đã đối với thái hoàng gia gia có tình yêu thận chí là từ nhỏ đã làm thái hoàng gia gia mất đi hứng thú với tình nhân,anh hắn chính là một tên đại phúc hắc,An Lạc cảm thấy người mà bị anh hắn để ý đến sẽ thật là thảm cho nên hắn nguyện ý ở bên anh hai làm hại người khác cũng không muốn bị anh mình ngày đêm nhớ thương.
An Lạc đối với phản ứng của cơ thể phi thường thành thật,nếu thân thể hắn có cảm giác với Vô Ninh như vậy hắn tất nhiên phải "ăn" cho thật tốt mới được,trừ bỏ dùng ngũ chỉ cô nương giải quyết hắn vẫn là xử nam hiện tại nếu như không làm vậy bản thân thật có lỗi với "tiểu đệ" của hắn.
Bế Vô Ninh hiện tại đã không phân biệt rõ phương hướng vào phòng ngủ của y,An Lạc quyết định về sau đây cũng là phòng ngủ của hắn.
Cởi quần áo trên người Vô Ninh,An Lạc dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ngực của y,Vô Ninh giống như phát hiện không thoải mái,y lẩm bẩm một tiếng chuyển thân mình tiếp tục ngủ tiếp.
An Lạc nhìn một người bằng tuổi với ông nội hắn thế nhưng lại đáng yêu như vậy,ngón trỏ đại động.
Nhà của Vô Ninh không có nhuận hoạt tề,hắn cũng không nghĩ sẽ làm tổn thương đến Vô Ninh,ở cửa sổ hái một trái lớn lên có màu trắng ngà,loại này hương vị vô cùng tươi mát,cảm giác rất giống với kẹo cao su,cho nên An Lạc sau khi ăn xong sẽ nhai một lần cho khoang miệng thanh thanh mà trái này chỗ tốt nhất chính là có nhiều nước.
An Lạc đem Vô Ninh quay lại,hôn đi lên vừa rồi hắn đem trái cây cắn một nửa vào khoang miệng,Vô Ninh đại khái không khỏe hút đến hương vị trái cây tươi mát sau liền vươn đầu lưỡi tìm kiếm nguồn nước,dần dần cùng đầu lưỡi của An Lạc dây dưa với nhau.
Đối với việc Vô Ninh phối hợp An Lạc phi thường hài lòng,ngón tay chạm trước ngực y lôi kéo vuốt ve lên nơi đỏ diễm một cách chậm rãi,nhìn người bởi vì có chút đau đớn mà nhíu mày An Lạc càng nhìn càng thấy Vô Ninh thật đáng yêu vì sao trước kia bản thân lại không phát giác?
Nhìn Vô Ninh cả người điều biến hồng An Lạc không khách khí chuẩn bị ăn bữa chính.
Vô Ninh cảm thấy cả người có gì đó không đúng rốt cuộc từ cảm giác bóng đè mà mở mắt ngẩng đầu nháy mắt liền trong thấy An Lạc đang chuẩn bị "làm".
An Lạc không dừng lại lúc Vô Ninh phát hiện,hắn ngăn chặn một cú muốn đá vào chân dài của mình đem cặp chân trắng nõn thon dài tách ra càng lớn,cái miệng nhỏ đã bị khai thác giống như là đang mời gọi hắn,An Lạc Vũ không ngừng cọ xát vào......
"Ngươi có phải hay không nên về nhà của mình a?!" Vô Ninh đối với An Lạc ở nhà y ăn vạ nói.
Đối với vật nhỏ này y một chút biện pháp điều không có,không nghĩ bản thân mềm lòng một lần đã tạo nên cục diện hiện tại. Một lần kia không biết bản thân dụ hoặc An Lạc hay vẫn là An Lạc dùng lực,chính là một lần mềm lòng hiện tại đã đuổi không đi, mắng, An Lạc coi như không nghe thấy,Vô Ninh thật khóc không ra nước mắt y thật là không nên mang con sói nhỏ này về nhà.
Có lẽ lần đầu tiên kia y nên mang hắn đến pháp hành tư,chỉ cần bị trừng phạt nặng An Lạc có thể sẽ ngoan nhưng lại nghĩ đến nơi pháp hành tư kia ăn khổ hình,Vô Ninh có chút không đành lòng cuối cùng liền tạo thành hình thức ở chung như hiện tại,ban ngày tiểu gia hỏa vẫn luôn nghe lời vừa đến ban đêm sẽ tiến vào phòng y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook