Mở Mắt Trọng Sinh Chủ Tịch Hóa Vú Em
-
4: Anh Ta Muốn Đem Con Đi Bán
Lúc này Tô Tiểu Tình cũng không còn tâm tư quan tâm anh, cô ôm lấy thằng bé trong lòng Chu Phong rồi nói: “Tôi dỗ Đại Bảo, anh xem Nhị Bảo đi.
”
Chu Phong nhanh chóng đến ôm Nhị Bảo.
Quả nhiên con gái tri kỷ hơn, ít ra cũng biết nể mặt cha, lúc ôm cũng không lớn tiếng khóc.
Sau khi ôm Nhị Bảo, đứa nhỏ mở to đôi mắt đen láy giống mẹ nhìn anh, tiếng khóc dần nhỏ lại.
Lông mi vừa dài vừa đen một cách tự nhiên vểnh lên.
Nước mắt chảy xuống gương mặt trắng sứ, Chu Phong thấy vậy thì yêu thương không thôi.
Anh ôm cô bé dỗ: “Khả Hinh ngoan, ba ba ôm, không khóc, không khóc.
"
Vất vả lắm mới dỗ được hai đứa nhỏ ngừng khóc, lần nữa Chu Phong cảm nhận được sự vất vả của Tô Tiểu Tình khi một mình chăm sóc hai đứa bé.
Nếu như vừa dỗ xong một đứa, đứa kia lại khóc lên, cứ thế lặp đi lặp lại sẽ làm tinh thần sụp đổ.
Trước kia anh chưa từng nghe tới bệnh trầm cảm sau sinh, bây giờ thì biết rồi, khi đặt mình vào hoàn cảnh của cô suy nghĩ, anh mới nhận ra lúc này áp lực của cô lớn cỡ nào.
Nhất là khi có một người chồng không bao giờ ở nhà, không biết suy nghĩ như anh, càng dễ tuyệt vọng hơn.
Sau khi dỗ con gái rồi, Chu Phong dịu dàng nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, hôm nay Tiểu Yến được về sớm, bây giờ con bé đã học mười hai, có rất nhiều bài tập về nhà, năm nay chúng ta phải chăm sóc tốt cho em nó, nhanh chóng để con bé vượt qua kỳ thi đại học nặng nề, để được ưu tú như chị dâu năm.
”
Trong nhà, Chu Phong đứng thứ năm, Chu Tiểu Yến là đứa nhỏ nhất, kêu anh là anh năm, gọi Tô Tiểu Tình là chị dâu năm.
Anh không hề nhắc lại chuyện Tô Tiểu Tình muốn tự sát lúc nãy để phòng ngừa cảm xúc của cô xấu trở lại, cho nên mới cố ý nói sang chuyện khác làm phân tán sự chú ý của cô.
Tô Tiểu Tình nghe Chu Phong nói vậy thì gật đầu.
Chu Phong ôm Nhị Bảo đi phía trước, Tô Tiểu Tình ôm Đại Bảo đi sau lưng anh.
Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Chu Phong, trong mắt hiện lên sự mê mang.
Sau đó lại nghĩ tới câu nói sau cùng kia ‘ưu tú như chị dâu năm’ lại làm cho cô có chút rung động.
Bởi vì từ khi kết hôn đến nay, Chu Phong chưa từng, chưa từng khen ngợi cô, thậm chí còn không muốn để người khác biết cô học trong một trường đại học lớn, còn anh chỉ học cao đẳng.
Trong nhà, anh thường xuyên gièm pha Tô Tiểu Tình, nói cô cái này làm không tốt, cái kia làm không xong, hoặc nói những câu đả kích như sau khi cô sinh xong thì mập như heo.
Nghĩ tới đây, hốc mắt cô đã hơi đỏ.
Lại nhớ tới lúc nãy khi cô chuẩn bị ôm con nhảy xuống, nhìn thấy gương mặt bối rối của Chu Phong cùng với những lời nói yêu thương anh chưa từng nói trước kia, cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng anh vài lần.
Cô nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì, cô lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Sau một năm tổn thương, cô cũng sẽ không vì mấy câu ngắn ngủi đó hay mấy hành động biểu lộ mà lập tức rung động.
Chu Phong có rất nhiều lời muốn nói với Tô Tiểu Tình, nên trên đường đi anh vừa ôm con vừa nói chuyện với cô.
"Tiểu Tình, trước kia mấy người bà con nói em là mỹ nhân đẹp nhất ở vùng này, câu nói này quả nhiên không sai, mà anh còn phát hiện em không chỉ là mỹ nhân xinh đẹp nhất vùng mà là đẹp nhất thế giới.
”
Suýt chút nữa Tô Tiểu Tình đã ngã sấp xuống vì câu nói này của anh.
"Anh có thể đừng nói mấy câu buồn nôn này được không?” Cô nhíu mày nói, hôm nay Chu Phong quá kì quái.
Khác thường chắc chắn là có chuyện.
Anh ta lại muốn làm cái gì?
Số tiền mua sữa cho con cuối cùng trong nhà đều đã bị anh ta lấy đi hết sáng nay, ngoại trừ hai đứa bé, cô cũng chẳng còn gì nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ khủng khiếp, chẳng lẽ ——
Anh ta muốn đem con đi bán? ? ?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên dừng bước, gọi Chu Phong lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn về phía Chu Phong: “Chu Phong, trong lòng anh lại đang toán tính cái gì! ?
"Tôi cho anh biết, anh đừng mơ tưởng đem Huyên Huyên và Khả Hinh đi bán!”
Thôn bên cạnh có một cặp vợ chồng ngoài làm việc thì không có con cái, tháng trước lúc trở về nhìn thấy hai đứa con của cô thì khen đáng yêu, họ rất thích, sau đó còn hỏi Chu Phong có muốn đưa một đứa đi hay không!? Nuôi hai đứa áp lực nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, cả người cô như một con nhím xù lông.
Nếu như không phải do một mình cô không ôm được cả hai đứa nhỏ thì cô đã lập tức cướp lấy con gái trên tay Chu Phong.
Chu Phong sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Em nói cái gì vậy? Sao anh có thể đem bán Huyên Huyên và Khả Hinh được? Hai đứa nó là máu mủ của anh, anh thương còn không hết, sao có thể làm chuyện cầm thú đem con đi bán được!”
------
Dịch: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook