Mơ Màng Một Chút Thơ Ca
-
C12: Xii
Em như vầng trăng đêm cuối,
Mang dịu dàng đến thế giới riêng tôi.
Nụ cười em như dòng suối
Trôi đi tất thảy đớn đau tôi trải.
Em như nắng sớm bình minh,
Tinh khiết biết bao, trong sáng dường nào.
Tôi là bóng tối lặng thinh
Thật cô đơn, cũng chán ghét thực tại.
Em như bông tuyết trắng ngần
Tôi là vũng bùn lầy đầy nhớt nhát.
Đừng đến bên tôi thật gần
Bởi vì bùn lầy vấy bẩn bông tuyết.
Em chạy ngược dòng định kiến
Đỡ lấy tôi chằng chịt vết thương này.
Những lời chê trách ai oán
Ôi không! Người đời nhơ nhớp em rồi!
Trơ mắt nhìn em, tôi hận
Sao họ khinh em ô uế vì tôi?
Hoàng hôn chớm nở rực đỏ
Lòng ngực tôi quặn thắt đến khó thở!
Trả em ánh sáng trong trẻo
Tôi quay về lại bóng đêm hư vô.
Một tên thối nát như tôi
Không dám mơ mộng, tình yêu thuần khiết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook