Đợi đến khi bóng dáng Tô Oản Nhan biến mất ở chính sảnh, Hòa bá vội vàng chạy tới hỏi Tiêu Nhất, Tiêu Nhất liền một năm một mười kể lại chuyện vương phi bọn họ muốn đi thăm hoàng cung trả thù.

Hòa bá nghe xong, sững sờ tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Không phải nói tiểu vương phi yếu đuối nhát gan sao?
Tô Oản Nhan dẫn theo Tiểu Ngũ trở lại phòng ngủ, Quý Tiêu Hàn vẫn như vậy, im lặng nằm ở trên giường, chỉ là hỉ phục màu đỏ trên người ngược lại đã được thay r, nghĩ đến hẳn được hạ nhân hầu hạ hỗ trợ thay đồ, nàng đi tới trước giường, phất tay để cho Tiểu Ngũ lui xuống.


"Tối hôm qua ta trộm lấy máu của ngươi cầm đi xét nghiệm, kết quả cũng đã có, chỉ là có rất nhiều số liệu trên đó đều quá chuyên nghiệp, ta không chỉ sợ trực tiếp lấy ra sẽ khiến người của ngươi đọc không hiểu, lại còn dễ dàng bại lộ bí mật của ta, cho nên ngươi chờ ta tra xong tư liệu, lại lấy ra cho người của ngươi.

"
"Đúng rồi, hôm nay ta vào cung tạ ơn, nhưng tên cẩu hoàng đế kia đúng thật là câu, cư nhiên quanh co lòng vòng để cho ta giúp hắn tìm phần di chiếu trong tay ngươi, ha hả! Hắn cho rằng tùy tiện hù dọa ta như vậy ta sẽ sợ hắn sao? Ngươi yên tâm đi, ta vẫn thích đứng về phía ngươi hơn, chỉ là, ta có chút lo lắng, ngươi nói xem đến lúc hắn có thể liền lấy danh nghĩa này, phán định ngươi tội danh trữ binh tạo phản hay không?"
Tô Oản Nhan ngồi ở bên giường một mình lẩm bẩm hơn nửa ngày, nói xong, liền nói đến chuyện buổi tối nàng muốn thăm dò hoàng cung, "Ta nói với ngươi a, hôm nay thế nhưng đã tìm hiểu rõ địa hình trong hoàng cung, thân là người của Tiêu vương phủ, cũng không thể để ho người ta khi dễ xong rồi coi như không có chuyện gì đi? Hiện tại ngươi không thể động đậy, ta lại không muốn để cho những người khác trong phủ giúp ta trút giận, cho nên ta quyết định tự mình xuất mã, để cho Tiểu Ngũ cùng ta nội ứng ngoại hợp, vào cung quấy phá nghiêng trời lệch đất.

"
Thời điểm bọn họ trở về, cuộc đối thoại của bọn họ trong xe ngựa, Tiêu Nhất còn chưa kịp báo cáo cho Quý Tiêu Hàn, giờ phút này Quý Tiêu Hàn nghe được kế hoạch to gan lớn mật này của Tô Oản Nhan, thiếu chút nữa từ trên giường bật dựng lên, tiểu nha đầu này, sao đời này lá gan lại lớn như vậy?
Thăm dò hoàng cung? Còn muốn quấy nó nghiêng trời lệch đất?
Nàng ấy có biết mình đang nói gì không?
Trong hoàng cung, ngoại trừ rất nhiều cao thủ đại nội ẩn trong bóng tối ra, hoàng cung to như vậy, nàng còn phải chạy vào trong hậu cung tìm người, chờ nàng đi ra, trời đã sáng chưa?

Nhưng nghĩ đến lần trước nàng từng xông vào hoàng cung một lần, tâm Quý Tiêu Hàn đột nhiên nhảy nhanh hai cái.

Cũng đúng, tiểu nha đầu này có kinh nghiệm xông vào hoàng cung lần trước, theo lý thuyết lần này không cần tìm người phối hợp cùng nàng? Nhưng nàng lại chủ động tìm Tiểu Ngũ!
Quý Tiêu Hàn suy tư một chút liền hiểu dụng ý của nàng, đây là đang quy phục người của hắn!
Nàng thẳng thắn vô tư với người của hắn, đến lúc đó thời điểm theo bọn họ cùng nhau lưu đày, người của hắn tất nhiên cũng phải chăm sóc nàng nhiều hơn, tính toán nhỏ nhặt này, thật sự hữu dụng!
Thôi, dù sao thời gian bọn họ ở lại Hoàng thành cũng không còn nhiều, nếu nàng lại muốn xông vào hoàng cung một lần, liền chiều theo ý nàng đi!
Hòa bá dựa theo yêu cầu của Tô Oản Nhan, bữa tối an bài tám món mặn một món canh, gà vịt cá tôm heo dê, mọi thứ đều an bài lên, canh cũng là canh bồ câu sữa tươi ngon, Tô Oản Nhan ăn một cách hớn hở.

Tiểu Ngũ bởi vì buổi tối còn phải cùng nàng ra ngoài làm chuyện lớn, cũng được chia hai đĩa đồ ăn ngon.


Ám vệ bởi vì thân phận đặc thù, đồ ăn bình thường không lạnh, cũng là cứng, từ khi Tiểu Ngũ tiến vào Ám vệ doanh tới nay, đây là lần đầu tiên nàng ăn được đồ ăn ngon như vậy!
Nàng vừa ăn vừa cảm động lau nước mắt, Vương phi đối với nàng thật tốt, về sau nàng nhất định thề sống chết bảo vệ Vương phi, ai dám thương tổn Vương phi, trừ phi bước qua thi thể của nàng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương