Quý Việt Trạch không hổ là người làm hoàng đế mấy năm, nghe vậy, ý cười chỉ cứng đờ một giây, liền khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt kia, không tiếp lời Tô Oản Nhan, ngược lại quan tâm đến thân thể Quý Tiêu Hàn, "Tiêu vương vì nước chinh chiến nhiều năm, lập được chiến công hiển hách, lần này hắn bị thương không chỉ có trẫm cảm giác vô cùng đau lòng, trên dưới cả nước cũng đều hơi tiếc hận, nếu không phải thái y bên này thật sự không có cách trị liệu, trẫm cũng sẽ không bó tay hết cách, chọn ngươi để gả cho Tiêu vương đã hôn mê nhiều ngày, Tiêu vương phi ngươi phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm nhiều hơn!"
Tô Oản Nhan mỉm cười, "Vâng, thần thiếp tạ hoàng thượng dụng tâm lương khổ.

"
Đây là nói nàng không xứng với Tiêu vương!
A!

Cẩu hoàng đế nói rất dễ nghe, cái gì mà đau lòng, cái gì mà tiếc hận, cái gì mà bó tay không có cách, nói cho cùng không phải vì kiêng kỵ binh quyền trong tay Quý Tiêu Hàn sao? Cho dù lần này không hạ độc được, chỉ sợ tội danh "trữ binh tạo phản" kia, đã sớm nghĩ kỹ.

Tô Oản Nhan cũng không đi tiếp mấy lời tra hỏi của cẩu hoàng đế, chỉ lẳng lặng nhìn hắn diễn.

Dù sao ở trong mắt cẩu hoàng đế cùng Tô Hoành An, nàng chỉ là một quân cờ dùng để đối phó Tiêu vương, không cần biểu đạt cái nhìn của mình.

Cẩu hoàng đế thở dài một tiếng, "Vị hoàng đệ này của trẫm, tính cách bướng bỉnh, lại là một người dễ nổi giận, nhận định việc gì rồi, nhất định phải cảm thấy mỹ mãn mới bỏ qua, khi còn bé hắn muốn làm đại tướng quân trấn quốc, tiên vương bị hắn quấy rầy tới sợ, liền dỗ hắn chơi, ban cho hắn một đạo thánh chỉ, sau đó mọi người đều cho rằng đạo thánh chỉ kia là thánh chỉ truyền vị tiên vương để lại cho hắn, ngươi nói xem, có buồn cười hay không?"
Tô Oản Nhan yên lặng bóp một khối bánh ngọt, ném vào trong miệng, qua loa gật đầu, "Đúng vậy, thật sự là buồn cười!"
Nếu ngươi thật sự cảm thấy buồn cười, vậy ngươi có bản lĩnh thì đừng có tiếp tục thao túng tâm lý ta nữa đi!
"Nhưng nếu trẫm đã biết hiện nay dân chúng đang có nghi ngờ với việc này, tất nhiên cũng muốn cho người trong thiên hạ một lời giải thích rõ ràng, cho nên, Tiêu Vương phi!" Quý Việt Trạch nhíu mày, đại khái cảm thấy Tô Oản Nhan rất không biết điều, hắn đã nói đến nước này, nàng sao còn không biết nói tiếp?
Tô Oản Nhan vội đem bánh ngọt trong miệng nuốt xuống, "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp lần đầu tiên tiến cung, lần đầu tiên ăn được bánh ngọt ngon như vậy, nhất thời vênh váo, ngài cũng biết, ta ở Tô phủ đã trải qua những ngày tháng thế nào, nếu không phải Hoàng thượng đại ân tứ hôn ta với Tiêu vương gia, chỉ sợ bây giờ tan còn đang ở Tô phủ ăn cám nuốt rau đây!"
Quý Việt Trạch: "! ! "

Đường đường là đích nữ Tô phủ, cháu ngoại của phú thương Tấn Châu, ở Tô phủ ăn cám nuốt rau?
Muốn lừa tiền hắn, cũng không thể lừa tiền như vậy!
Tô Oản Nhan nhìn thấy cũng đã đến giờ, còn phải nhanh chóng chạy tới hậu cung lục đục với đám nữ nhân kia, sảng khoái tỏ thái độ, "Xin Hoàng thượng yên tâm, cha ta là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng ngài, ta thân là nữ nhi của hắn, cũng nên vì Hoàng thượng bài ưu giải nạn, ý của ngài ta hiểu rõ, nhất định lập tức hành động.

"
Hành động cái quỷ!
Với bộ dạng nghi thần nghi quỷ như ngươi, cho dù Quý Tiêu Hàn không lấy được thánh chỉ truyền vị, ngươi lại hại hắn thành như vậy, sớm muộn gì cũng phải triệt hạ ngươi.


Hoàng đế vẫn luôn nói chuyện làm việc đều giữ ba phần giấu bảy phần, gặp được Tô Oản Nhan trực tiếp như vậy, ánh mắt lại thay đổi, nhưng vẫn dùng giọng nói ôn nhu để Tô Oản Nhan rời đi.

Đã tới chỗ của hoàng đế rồi, vậy cũng phải đi bái kiến hoàng hậu một chút, lúc Tô Oản Nhan đi ra từ ngự thư phòng, liền thấy Tiểu Ngũ đối diện với một tiểu cung nữ đang đứng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương