Bạch Dĩnh vẫn ngồi dưới đất, trả lời: “Không ổn chút nào, có một người rất đáng ghét!”

Cô đang nói tới Hoắc Thiệu Khiêm sao? Tiểu Tang dừng lại vài giây, trong đầu liền hiện ra cảnh tối ngày hôm qua, cô liền mở miệng một cách không tự chủ: “Cái tên khốn nạn đó sao.....”

Bạch Dĩnh thở dài một tiếng, xoa xoa hai đầu ngối rồi đứng lên: “Nhưng ba chị lại thích anh ta, muốn tối nay chị đi ăn cơm cùng anh ta, phiền chết đi được!”

“Hoắc tiên sinh...người đó nhìn có vẻ rất chăng hoa....”

“Em rất thân với Thiệu Khiêm à?” Bạch Dĩnh nheo mày, nhìn Tiểu Tang hỏi.

“Không. Không thân....sao em có thể quen biết với thiếu gia của gia đình giàu có chứ.” Tiểu Tang quay đầu đi, tiếp tục thu dọn quần áo, đang nghĩ xem có nên nói chuyện hôm ở cửa nhà vệ sinh nghe được cho Bạch Dĩnh không, suy nghĩ hồi lâu rồi cô mới mở miệng: “Tiểu thư, nếu em nói chuyện ở buổi yến tiệc ngày hôm đó đều là chủ ý của Hoắc thiếu gia chị tin không?

Một lúc lâu không có được câu trả lời, Tiểu Tang quay đầu lại đầy vẻ nghi ngờ, phía sau lưng sớm đã không thấy bóng dáng Bạch Dĩnh đâu rồi.

Tuy Bạch Dĩnh đang có chút tính cách tiểu thư, nhưng vẫn đưa Tiểu Tang tới của một nhà hàng ăn kiểu Ý ở thành phố này.

Nhân viên phục vụ vừa đưa hai người tới bàn ăn đã định sẵn, nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện, Tiểu Tang trong lòng tự nhiên lại thở phào một tiếng.

Hóa ra không phải là Hoắc Thiệu Khiêm.

Người đàn ông phía đối diện là con trai độc nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Triệu Thị - Triệu Hàng Chi. Nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta đứng lên khẽ cười, nụ cười nhoẻn miệng, khuôn mặt với làn da trắng, là một chàng trai khá đẹp trai.

“Mời hai vị tiểu thư ngồi.” Triệu Hàng Chi kéo ghế ra cho Bạch Dĩnh, Tiểu Tang vội vàng xua tay, trường hợp xem mặt thế này, bản thân ngồi ở đây e rằng không phù hợp lắm: “Tôi....tôi ngồi bàn bên cạnh là được rồi.”

Triệu Hàng Chi cũng không ngăn cô lại, đột nhiên như hiểu ra: “Nghe nói nhà hàng này hôm nay đã được mọi người đặt trước hết rồi, hóa ra bàn bên cạnh là vị tiểu thư đây đã đặt trước.”

Tiểu Tang lúng túng dừng bước lại, nhìn Bạch Dĩnh nói: “Tiểu thư, em ở phía ngoài đợi chị.”

Bạch Dĩnh vừa ngồi xuống vừa nói: “Bên ngoài lạnh lắm, ngồi xuống đi.”

“Cái này....” Tiểu Tang có chút do dự, Triệu Hàng Chi cũng đã kéo ghế ra cho cô, cười rạng rỡ, cũng không dễ để từ chối, Tiểu Tang chỉ có thể ngồi xuống.

Khi mà Tiểu Tang đang chiến đấu với con cua trong đĩa, Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh có chút bực dọc, nói chuyện cũng có chút không tập trung.

Triệu Hàng Chi cảm thấy vô vị, anh ta nâng ly rượu lên, mở miệng: “Bạch tiểu thư, hai bác bên nhà và cha tôi đều cảm thấy gia thế cũng như hoàn cảnh gia đình của hai nhà ta là phù hợp nhất để kết hôn, bây giờ chỉ đợi ý kiến của Bạch tiểu thư.....”

Bạch Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Cha tôi đã đồng ý rồi thì còn hỏi tôi làm cái gì?”

Sắc mặt Triệu Hàng Chi hơi có chút lúng túng, nhưng vẫn cố giữ nụ cười lịch thiệp trên môi: “Đương nhiên là phải hỏi ý kiến của tiểu thư rồi.”

“Vậy thì có phải là cũng nên hỏi ý kiến của chàng trai này không?” một giọng nam quen thuộc vang lên, thần sắc ba người đột nhiên thay đổi.

Bạch Dĩnh vui mừng đứng lên, Tiểu Tang đặt chiếc chân cua trên tay xuống, nheo mày lại, kinh ngạc nhìn Triệu Hàng Chi ngồi bên phía đối diện.

Hoắc Thiệu Khiêm không biết từ khi nào đã ngồi ở bàn bên cạnh, vừa lắc lắc ly rượu trên tay vừa nhìn chằm chằm Bạch Dĩnh rất nghiêm túc, dường như anh ta đang thực sự chờ đợi một câu trả lời.

“Thiệu Khiêm, sao anh lại ở đây?” trên mặt Bạch Dĩnh là một nét vui mừng không thể kìn nén lại được.

“Đương nhiên là em đã thu hút anh tới đây rồi.”

Những lời mật ngọt của soái ca lúc nào cũng có tác dụng nhất, cho dù là một lời nói thô tục như vậy cũng làm cho khuôn mặt Bạch Dĩnh đỏ ửng lên.

Triệu Hàng Chi đứng lên, nụ cười nhạt đi vài phần, đưa tay ra: “Nghe danh Hoắc thiếu gia đã lâu, tại hạ là Triệu Hàng Chi.”

Hoắc Thiệu Khiêm đặt ly rượu xuống, từ từ đứng lên, đưa tay ra nhưng lại đặt lên eo Bạch Dĩnh, quay đầu sang nói với Bạch Dĩnh: “Em giấu anh đi xem mặt, có phải là không cần anh nữa không?”

Bạch Dĩnh vội vàng lắc đầu: “Là ba em ép em tới.”

Triệu Hàng Chi lúng túng thu tay về, sắc mặt có chút phẫn nộ: “Hoắc thiếu gia đang coi thường tại hạ sao?

Hoắc Thiệu Khiêm ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Hàng Chi, tỏ ra hết sức tự nhiên, người đàn ông này lúc nào cũng trong cái bộ dạng sừng sững như núi thái sơn thế này, anh ta nhướn mày nói: “Nếu tôi nói là đúng thì sao? Anh sẽ cắn tôi à?”

“Phụt!” Tiểu Tang không nhịn được mà bật cười, rồi cô phát hiện là cả ba người đang nhìn mình, cô ngại ngùng giơ chiếc chân cua trên tay mình lên, nói vẻ ngượng ngùng: “Tôi đang cười chiếc chân cua này....”

Lúc này Hoắc Thiệu Khiêm mới hướng ánh mắt về phía cô, dường như bây giờ mới phát hiện ra cô cũng ở đây, anh ta nhìn cô cười một cái tỏ ý chào hỏi.

Thế nhưng, Tiểu Tang không hề cảm thấy bản thân còn thể diện hơn Triệu Hàng Chi chút nào, ngược lại có chút chua xót, Triệu Hàng Chi gia thế cũng không phải loại tầm thường, còn bản thân thì chỉ là một bảo mẫu không hơn không kém.

Không biết Hoắc Thiệu Khiêm đã nói gì vào tai Bạch Dĩnh mà Bạch Dĩnh cười cười rồi gật đầu, quay sang nói với Tiểu Tang: “Tiểu Tang, em ăn xong thì về nhà trước đi, chị và Thiệu Khiêm còn có việc đi trước đây!”

Trước khi đi, Hoắc Thiệu Khiêm còn quay đầu lại nhìn Tiểu Tang với ánh nhìn sâu sắc, Tiểu Tang tức giận trừng mắt lên nhìn lại anh ta, cái bộ dạng đó của cô lại làm cho Hoắc Thiệu Khiêm bật cười.

Hai người bọn họ đi rồi, Tiểu Tang mới thấy nhẹ nhõm ngồi xuống, lại nhìn thấy Triệu Hàng Chi phía đối diện nhìn cô với khuôn mặt chán nản, cô lúng túng chỉ tay vào chiếc càng cua: “Tôi còn có thể tiếp tục an không?”

Tuy sắc mặt Triệu Hàng Chi không tốt nhưng cũng không phải người vô lý, anh gật đầu, ra hiệu cho người phục vụ phía sau và gọi một chai Whisky.

Tiểu Tang từ trước tới nay chưa bao giờ được uống whisky, hỏi: “Tôi có thể uống một chút không?”

Triệu Hàng Chi rót cho cô một phần ba ly, Tiểu Tang nếm một ngụm, một giây sau thì nhổ hết ra ngoài, cô nhăn mặt nói: “Khó uống quá!”

Triệu Hàng Chi cũng không chê cô quê mùa, chỉ khẽ cười, sau đó uống hết ly rượu trên tay.

Không biết do ngụm rượu đó hay vì lý do gì khác, cô đột nhiên như biến thành con người khác, đưa ly rượu lên miệng uống hết trong một ngụm, rồi ho lên vì khó chịu.

Triệu Hàng Chi bắt đầu cười lớn ha ha: “Cô rất thú vị.”

Hậu quả của việc uống rượu vào là cơ thể thấy hưng phán, cũng to gan hơn, cô với tay qua bàn, đặt lên cổ Triệu Hàng Chi, cô nghe thấy tiếng nói của mình bắt đầu vang lên: “Triệu Hàng Chi, tôi ủng hộ anh, cái tên Hoắc Thiệu Khiêm kia chẳng phải người tốt đẹp gì.”

Triệu Hàng Chi nhướn mày lên, lại rót cho Tiểu Tang một ly nữa: “Sao cô biết anh ta không phải là người tốt.”

Tối hôm đó Tiểu Tang đã uống khá nhiều whisky, cũng đã nói rất nhiều, và sau cùng đã rời khỏi nhà hàng đó thế nào cô cũng không nhớ nữa.

..............

“Em là áng may đẹp nhất trong lòng anh, sao mới có thể giữ em lại! giữ em lại....”

Tiểu Tang đứng ở cửa xe phía ghế cạnh ghế lái của Triệu Hàng Chi, cô hát ầm một câu nhưng không còn rõ tiếng, miệng thì cười toe toét.

Triệu Hàng Chi vừa lái xe, vừa hận không thể tháo chiếc tất ra mà nhét vào mồm Tiểu Tang, đúng là không nên cho cô uống nhiều như thế, cũng có chút hối hận vì đã đem cơn giận trút lên người cô gái này, anh lái xe chậm lại, lên tiếng mắng: “Mẹ kiếp, đây là báo ứng mà!”

“Giữ em lại!” Tiểu Tang vẫn tiếp tục cất tiếng hát, tai Triệu Hàng Chi như sắp nổ tung ra, cuối cùng cũng tới cổng nhà Bạch Dĩnh, bảo an nhận ra Tiểu Tang, lập tức mở cửa, lại nhìn thấy chiếc xe của Triệu Hàng Chi, và Tiểu Tang trong bộ dạng say khướt, mắt nhìn theo Tiểu Tang rời đi mà có chút kính phục.

Tới cửa, Triệu Hàng Chi đỡ Tiểu Tang xuống xe, Tiểu Tang đứng không vững mà ngã về phía sau, Triệu Hàng Chi cũng nhất thời nghiêng người đỡ lấy cô, hai người như vậy liền ngã xuống.

Tiểu Tang cảm thấy môi mình lạnh đi, đầu óc đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, cô vật lộn muốn xê dịch người đi nhưng Triệu Hàng Chi lại không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Tang.

“Ộc....”

Bụng cô sôi lên ùng ục, cảm giác như những thứ ăn vừa nãy sắp được đẩy ra, Tiểu Tang đẩy Triệu Hàng Chi ra, chạy tới bên bãi cỏ bắt đầu nôn.

Triệu Hàng Chi đưa giấy ăn cho cô, mở miệng: “....Cái đó...với tôi mà buồn nôn thế à?”

“Không, không phải thế....” Tiểu Tang nhận lấy giấy ăn lau miệng, lúng túng không biết phải nói thế nào, lại từ phía sau nghe thấy tiếng nói lạnh lùng.

“Hai vị đúng là có vẻ hào hứng nhỉ.”

Giọng nói mỉa mai đó ngoài của Hoắc Thiệu Khiêm thì còn có thể là của ai khác, Bạch Dĩnh đứng bên cạnh bịt miệng khẽ cười: “Thiệu Khiêm, đều tại anh, phá nhiễu bọn họ.”

Hoắc Thiệu Khiêm cười vẻ xin lỗi nhưng trong ánh mắt thì không hề có ý đó, anh ta quàng tay vào vai Bạch Dĩnh đi vào trong.

Tiểu Tang nôn ra rồi nên cũng đã tỉnh rượu rất nhiều, vội vàng đẩy Triệu Hàng Chi vào xe anh ta xua tay bảo đi, lại đứng ở ngoài cửa rất lâu, nghĩ rằng người ở bên trong chắc là ngủ rồi cô mới từ từ đi ra cửa sau, chuẩn bị đi vào đi ngủ.

Vừa mở cửa sau ra, đột nhiên cô liền bị một lực mạnh kéo, Tiểu Tang muốn hét lên nhưng liền bị bịt chặt miệng lại.

Dưới ánh trăng sáng chiếu vào, cô lờ mờ nhìn thấy đôi lông mày rậm của người đó nheo lại, thì thầm vào bên tai cô vẻ vô cùng không vui: “Em để cho hắn ta hôn em?”

Ánh mắt người đàn ông này mang theo sát khí, bình thương Tiểu Tang cũng to gan lớn mật lắm nhưng bây giờ thì hoàn toàn biến mất, cô chỉ có thể lí nhí nói: “Đó không phải là cố ý.”

“Thế cũng không được!”

Hoắc Thiệu Khiêm cúi người xuống, cơ thể cao lớn của anh ta làm cho Tiểu Tang đột nhiên cảm thấy như nghẹt thở, cô lắp ba lắp bắp nói: “Thật....Thật....”

Anh ta cách cô quá gần, gần tới nỗi cô chỉ muốn chạy trốn đi, sộc lên mũi cô toàn là mùi cơ thể anh ta, mắt nhìn anh ta đang dần dần ghé sát vào mặt mình, cô vội vàng lên tiếng: “Tôi vừa mới nôn xong....”

Lúc này cuối cùng cũng như chọc tức vào anh ta, anh ta nheo mắt lại: “Em thích anh ta?”

Tiểu Tang cũng phẫn nộ rồi, bản thân thích ai thì liên quan chó gì tới anh ta, đặc biệt là cái hạng ngụy quân tử hai mặt này. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh ta: “Không tới lượt anh quản!”

Hoắc Thiệu Khiêm không nói gì thêm, kéo cô lại gần, điên loạn hôn lên môi cô.

Hành động của anh ta rất lỗ mãng, Tiểu Tang không phản kháng, từ trước tới giờ cô không phải là người yếu đuối nhưng lúc này không kìm được mà bật khóc.

Anh ta dừng lại, nhìn cô: “Em ghét anh thế này cơ à?”

Tiểu Tang thút thít nói: “Anh tha cho tôi có được không?”

“Không được!” anh ta nói giọng khàn khàn.

“Tôi có quen biết gì anh đâu, anh tha cho tôi đi có được không....” Tiểu Tang nhanh chóng lau khô nước mắt: “Tôi sẽ không nói những việc này cho tiểu thư biết, anh cũng đừng tìm tôi nữa có được không?”

“Không được.”

Tiểu Tang lại sắp khóc rồi, không biết tiếp theo nên nói gì.

Hoắc Thiệu Khiêm thở dài một tiếng, bỏ cô ra, nói vẻ bực dọc: “Cút, đi đánh răng đi.”

Tiểu Tang giống như nhận được sự đại xá, cô chạy đi như bay.

Nhìn theo hướng Tiểu Tang rời đi, đưa tay ra, rồi lại từ từ thu tay về, đột nhiên anh thấp giọng nói: “Tiểu Tang, em thực sự không nhớ anh rồi....”

................

Sau buổi tối ngày hôm đó, Hoắc Thiệu Khiêm dường như không xuất hiện nữa, Tiểu Tang an tâm được một tháng, Bạch Dĩnh thì mâu thuẫn với gia đình vì chuyện hôn sự, cha cô ép cô kết hôn với Triệu Hàng Chi, nhưng Bạch Dĩnh lại một lòng hướng về Hoắc Thiệu Khiêm. Tuy là danh tiếng của Hoắc gia hơn Triệu gia rất nhiều, thế nhưng hai nhà Bạch Triệu đã hẹn hôn khi cả hai còn ở trong bụng rồi, cha Bạch Dĩnh cảm thấy trên thương trường Hoắc Thiệu Khiêm quá nham hiểm và tàn nhẫn, ông vẫn thích sự thật thà chất phác của Triệu Hàng Chi hơn.

Để thuyết phục Bạch Dĩnh, cha Bạch Dĩnh đã tìm vệ sĩ bắt Bạch Dĩnh về căn biệt thự chính của Bạch gia, gần như giam lỏng cô.

Tiểu Tang với tư cách là người gần gũi nhất bên Bạch Dĩnh, nhưng lại không về cùng mà được cho phép ở lại trong căn biệt thự của Bạch Dĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương