Mở Hỷ Quan Bách Quỷ Tán Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
-
7: Nể Tình Quen Biết Từ Nhỏ Ta Giúp Ngươi Một Lần
Thanh Vũ mặc y phục ngủ bước ra, liếc nhìn thấy chuỗi Phật châu và con dao đặt trên bàn, một nụ cười thú vị thoáng hiện trong ánh mắt nàng khi nhìn nam nhân đang nằm quay lưng lại phía mình.
Giọng nói của cây bút phán quan vang lên trong đầu:
“Hắn thật táo bạo! Tự mình tháo chuỗi phật châu trừ tà ra, còn quay lưng giả vờ ngủ để dụ ngươi cắn câu nữa!”
“Thanh Vũ, quỷ xấu xa, mau hút cạn hắn đi!”
Thanh Vũ phớt lờ cây bút lắm mồm, tiến đến bên giường.
“Vương gia ngủ rồi sao?”
Tiêu Trầm Nghiễn không hề nhúc nhích.
Thanh Vũ mỉm cười, tháo giày rồi trèo lên giường.
Ngón tay nàng khẽ vung, những ngọn nến long phụng trong phòng liền tắt lịm.
Khi căn phòng chìm vào bóng tối, Tiêu Trầm Nghiễn khẽ mở mắt.
Nữ nhân này rõ ràng là lên giường trước rồi mới tắt nến, nhưng làm thế nào nàng làm được điều đó?
Trước đó, khi hắn nắm tay nàng, đã ngầm kiểm tra mạch đập, mạch đập của nàng hoàn toàn bình thường như một con người, không hề có dấu hiệu của nội lực, cũng không phải là người biết võ công.
Vậy thì rốt cuộc, nàng thật sự là một con quỷ mượn xác hoàn hồni?
Đang suy nghĩ, một bàn tay mềm mại bỗng bò lên eo hắn:
“Vương gia thật sự ngủ rồi sao?”
Thân thể mềm mại của nữ tử áp sát hơn, gần đến mức Tiêu Trầm Nghiễn có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong của nàng dù cách lớp y phục mỏng.
Trong ánh mắt của hắn thoáng hiện lên sự lạnh lẽo, nhưng cơ thể vẫn thả lỏng, giống như một con thú đang chờ đợi con mồi bước vào bẫy.
Hắn đã cho nàng cơ hội đến gần, giờ chỉ còn chờ xem nàng định làm gì.
“Ta hơi lạnh, vương gia là nam nhân, dương khí dồi dào, cho ta sưởi ấm chút được không?” Nàng nói, cơ thể lại càng ép sát vào hắn.
Một cơn gió lạnh nhẹ lướt qua sau tai Tiêu Trầm Nghiễn.
Tiêu Trầm Nghiễn cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đầy tà ác, giọng nói của nàng bỗng trở nên u ám: “Không thèm để ý ta, vậy ta sẽ ăn ngài luôn~”
Đột nhiên, một cơn buồn ngủ lạ thường ập tới.
Tiêu Trầm Nghiễn nhận ra có điều gì không ổn, lập tức nắm chặt tay nàng đang làm loạn ở eo mình.
Nhưng hắn không kịp làm gì thêm, cơn buồn ngủ quá mạnh khiến hắn lập tức ngất đi.
“Thấy chưa, cứ giả vờ đi, cứ thử ta đi, ta sẽ để ngài như ý.” Thanh Vũ rút tay ra, đẩy hắn lật ngửa lại rồi bắt đầu véo khuôn mặt điển trai của hắn.
Giọng của cây bút phán quan vang lên trong đầu: “Rõ ràng rồi, giữa ngươi và hắn không chỉ có ân, mà còn có oán.”
Thanh Vũ cười khẩy, đúng là có ân.
Còn oán? Cũng không ít.
Kiếp trước, hắn thường xuyên ỷ vào việc lớn hơn nàng vài tuổi, chân dài hơn nàng, mà gọi nàng là "Tiểu Hồng Đậu"!
Còn hay nhân lúc nàng không chú ý, véo má nàng, nói rằng má nàng như bánh bao, véo rất đã tay.
Hừ, bây giờ thì ai véo ai đây?
Sau khi véo khuôn mặt điển trai đó đến đỏ lên, Thanh Vũ cảm thấy rất thoải mái.
Nàng bắt đầu làm việc chính, cởi y phục trong của Tiêu Trầm Nghiễn ra, liền thấy eo và bụng hắn quấn đầy băng gạc, có vết máu rỉ ra.
Trên ngực, vai, xương quai xanh...!khắp những chỗ nhìn thấy được đều đầy vết sẹo, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khiến người ta không khỏi giật mình.
Đôi mắt Thanh Vũ khẽ rung động, chỉ cần nhìn những vết thương này, nàng đã hiểu hắn mười năm qua sống không hề dễ dàng.
Ngón tay nàng vô thức chạm lên những vết sẹo.
Cây bút phán quan nói: “Chậc chậc, mạng hắn thật cứng, nếu người thường mà giống hắn thì ta làm sao mà kiếm đủ chỉ tiêu cho âm phủ được.”
Thanh Vũ lườm một cái, rồi dùng cây bút phán quan chấm vào máu của Tiêu Trầm Nghiễn: "Bớt nói nhảm đi, thử máu hắn xem, rốt cuộc trên người hắn có chuyện gì."
Cây bút phán quan ban đầu còn hậm hực, sau đó lại phát ra tiếng nhai nuốt, còn muốn thử thêm lần nữa.
Cuối cùng, dưới cái nhìn dữ tợn của Thanh Vũ, nó ngừng lại, tìm lại bản năng sinh tồn của mình.
“Trên người hắn có sát khí chí mạng ít nhất đã mười năm, nếu không, hắn không đến nỗi bị âm phong xâm nhập vào xương cốt thế này.
Có thể thấy bên cạnh hắn có người của giới huyền môn, giúp hắn khống chế sát khí, nhưng hiệu quả không đáng kể.”
“Việc khống chế sát khí này chủ yếu vẫn dựa vào ý chí của hắn và sát khí do chiến đấu nơi chiến trường bao nhiêu năm tích tụ lại.”
“Dù sao thì...!quỷ cũng sợ người ác mà.”
“Nhưng mà, bị âm hàn xâm nhập nhiều năm như vậy, giữa mùa hè cũng như mùa đông, hắn vậy mà vẫn không phát điên, Thanh Vũ, cái người quen cũ này của ngươi đúng là ý chí rất mạnh mẽ.”
Thanh Vũ khẽ nhếch môi cười, có chút tự hào: "Đương nhiên rồi~"
Cây bút phán quan nghĩ thầm: Tại sao ngươi lại tự hào về việc khen hắn chứ?
Thanh Vũ gõ mạnh cây bút phán quan: "Bớt nói nhảm, bảo ngươi thử máu hắn để xem sát khí chí mạng này là do ai gây ra."
“Rắc rối quá, dùng ấn tín của ngươi là biết ngay mà.”
Thanh Vũ trợn mắt, nếu dùng ấn tín, âm phủ sẽ biết nàng lén lên nhân gian sao?
Cây bút phán quan hiểu rõ tình thế, nói: “Kẻ đã gieo sát khí chí mạng này rất có tay nghề, dấu vết đã bị xóa sạch, không thể lần theo, nhưng ta đã ghi nhớ được khí tức.
Nếu gặp lại, chắc chắn sẽ nhận ra.”
“Thật vô dụng!” Thanh Vũ đá cây bút phán quan ra xa, sau đó cúi sát vào khuôn mặt điển trai của Tiêu Trầm Nghiễn, lẩm bẩm:
“Nể tình quen biết từ nhỏ, ta giúp ngươi một lần.
Nếu không thì ai thèm quan tâm sống chết của ngươi…”
Dù bị Thanh Vũ dùng sức mạnh quỷ làm cho mê man, ý chí của Tiêu Trầm Nghiễn quả thực rất mạnh mẽ.
Hắn luôn cố gắng tỉnh lại.
Như thể chìm trong một giấc mơ, qua màn sương mù, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của một nữ tử, thậm chí còn cảm nhận được bàn tay của nàng đang làm loạn trên cơ thể hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook