Mộ Hàn Trọng
Chương 71: Ác chiến

Giờ Tý đã qua, cuồng phong gào thét, chân trời u ám nặng nề, một mảnh áp lực. 

Nhóm lính thủ vệ đứng chỉnh tề trong sân viện đều đang giương cung lắp tên, thông qua cánh cửa rộng mở nhìn vào bên trong phòng, hai bóng người đang hỗn chiến, lúc bay lên lúc hạ xuống nhanh như tia chớp. 

Lại là một kiếm thất bại, Nam Khiếu Hoàn bỗng nhiên lui về phía sau, cấp tốc tránh đi thế công mãnh liệt đang ập tới. Y quay đầu, hướng hai người phía sau gào thét: “Đi mau!” 

Khóe mắt hai ám vệ đều đã muốn nứt ra, nếu chỉ là đám lính thủ vệ bên ngoài, bọn họ căn bản không cần để vào mắt, thế nhưng… 

“Đi mau!” 

Nam Khiếu Hoàn lần này ngay cả thời gian quay mắt nhìn bọn họ cũng không có. Mi mắt Tín Thế Tĩnh khẽ nhướng lên, thế công dưới tay lại mãnh liệt thêm vài phần, trường đao trong tay thình lình bắn ra từng mảnh thiết nhỏ sắc bén, hướng hai người phía sau vọt tới. 

Hai người ám vệ biết rõ nếu còn tiếp tục lưỡng lự chỉ càng thêm liên lụy Nam Khiếu Hoàn, một người trong số họ hô lên một tiếng, hai người lập tức xoay người nhảy lên, chỉ nghe răng rắc vài tiếng, đã phá cửa sổ lao ra ngoài, hướng nhóm lính thủ vệ vây quanh ngoài viện bay nhanh đi. 

Thân pháp hai người giống như quỷ mị, tên đầu lĩnh nhóm thủ vệ còn chưa kịp hạ lệnh, hai người đã biến mất trong bóng đêm. 

Ánh mắt Tín Thế Tĩnh trầm xuống, thân mình nhảy lên, định truy đuổi theo bắt người lại. 

Nam Khiếu Hoàn nhìn thấy, lập tức phát động thế công. 

Tín Thế Tĩnh bị ép quay trở về phòng. 

Lúc này đây, kiếm trong tay Nam Khiếu Hoàn huy động nhanh như gió, từng chiêu từng thức biến hóa vô lường, trong không gian nhỏ hẹp nổi lên một trận cuồng phong. 

Tín Thế Tĩnh trước kia cũng từng lưu lạc giang hồ, kinh nghiệm thập phần phong phú, lúc này từng chiêu thức của Nam Khiếu Hoàn đều lọt vào trong mắt hắn, trường đao trên tay vẫn không ngừng động tác, nhưng đầu óc đã nhanh xoay chuyển, đỡ qua mấy chiêu, lập tức sáng tỏ: “Đây là… Tuyệt kiếm của Ngô gia…!” 

Nam Khiếu Hoàn giống như không nghe thấy lời hắn, tập trung thi triển kiếm pháp, chiêu thức liên tiếp công kích Tín Thế Tĩnh. 

Không phải không thể trốn, mà là không muốn trốn! Bởi vì nhiệm vụ của y, vẫn chưa hoàn thành! 

Nội tâm nghĩ đến đây, ngọc đồng tử trong lồng ngực chạm vào da thịt, cảm giác lạnh lẽo ôn nhuận, giống như muốn thẩm thấu qua làn da lọt vào sâu trong xương tủy. 

Nam Khiếu Hoàn tập trung tinh thần, chậm rãi nhắm lại hai mắt. 

Từng chiêu từng thức trong quyển kiếm phổ kia sinh động hiển hiện trong đầu, y thả lỏng toàn thân, theo bản năng thi triển chiêu thức. 

Trong khoảng thời gian ngắn, Tín Thế Tĩnh nhưng lại rơi xuống thế hạ phong. 

Hắn lúc này áp sát, gặp Nam Khiếu Hoàn nhắm hai mắt, không khỏi nở nụ cười. Lập tức thét dài một tiếng, thu đao lui ra một khoảng, mũi chân đạp vách tường, vận khí lao về phía Nam Khiếu Hoàn cách đó không xa, thế công như mãnh hổ. 

Hai lỗ tai Nam Khiếu Hoàn khẽ động, nghe thấy từng trận gió mạnh áp tới, lập tức lách người tránh qua một bên. 

Tín Thế Tĩnh lại giống như đã sớm đoán được hành động của y, tốc độ không giảm, thân hình đột nhiên biến đổi, vứt đao thay bằng chưởng, một chưởng đánh thẳng vị trí Nam Khiếu Hoàn. 

Hai mắt Nam Khiếu Hoàn lập tức mở to, gặp Tín Thế Tĩnh đánh tới, không kịp phản ứng liền mạnh ngã người về phía sau, chân dài duỗi ra, móc lấy một cái ghế gần đó, hung hăng đá thẳng về phía Tín Thế Tĩnh. 

“Ca” một tiếng, vụn gỗ văng khắp nơi, nhưng chưởng phong vẫn không chút suy giảm, thẳng tắp đánh tới trước người y. 

Trong lúc cấp tốc, Nam Khiếu Hoàn chỉ có thể lui về phía sau, xoay người đưa tay cường ngạnh tiếp đón một chưởng này. 

Lấy chưởng đối chưởng, chính là lấy cứng phá cứng, tiếp sau đó, tất cả đều phải dựa vào nội lực. 

Bóng người bỗng nhiên phân ra hai phía, Nam Khiếu Hoàn và Tín Thế Tĩnh đều lảo đảo lui về phía sau vài bước. 

Nam Khiếu Hoàn mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng Tín Thế Tĩnh đang mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén. 

“Bùm” một tiếng, Nam Khiếu Hoàn quỳ một chân xuống đất, khóe miệng phun ra máu tươi. 

Khí huyết trong lồng ngực bốc lên, áp chế không được, tất cả đều mãnh liệt dâng lên yết hầu. Máu ở miệng vết thương nơi thắt lưng vốn lẫn lộn mơ hồ, lúc này đây bởi vì bị chấn động mạnh từ trong ra ngoài, miệng vết thương lại thêm nứt ra, ngay cả bàn tay chống đỡ trên mặt đất cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ. 

“Không biết Đốt Tâm Chưởng của tại hạ có tư vị như thế nào?” 

Tín Thế Tĩnh tay nắm huyền thiết trường đao, từng bước chậm rãi đi tới, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt Nam Khiếu Hoàn, cười tủm tỉm hỏi. 

Nam Khiếu Hoàn nỗ lực muốn đứng dậy, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, gân xanh nổi lên, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh vô ba như cũ, không hề có một tia tức giận hay sợ hãy sau khi bị đánh bại, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tín Thế Tĩnh trước mắt. 

Tín Thế Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi. 

Dần dần, đôi con ngươi trong mắt y bắt đầu tan rả. 

Y cắn răng cố chấn tỉnh, bàn tay chống trên mặt đất âm thầm dùng sức, vừa mới liu xiu đứng dậy, máu tươi liền ào ạt từ trong thân thể y trào ra, nháy mắt đã đem hắc y thấm ướt. Ngực giống như đang bị một ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt, cảnh vật thu vào trong mắt đều giống như đang xoay tròn. Y đứng thẳng lên, nhưng chỉ có thể nghiêng ngã lảo đảo đi được vài bước, liền ngã sấp xuống đất. 

Tín Thế Tĩnh vươn tay thăm dò hơi thở của Nam Khiếu Hoàn, sau một lát, buồn bả thở dài. 

“—— Ngươi kỳ thực là một hạt giống tốt để luyện võ, đáng tiếc lại không đi theo chính đạo… Thật sự là đáng tiếc …” 

Cảm khái xong, hắn đứng dậy sửa sang lại y bào, xoay người định bước ra ngoài cửa. 

“Tín đại nhân! Cẩn thận!” 

Ngoài cửa, sắc mặt lính thủ vệ bỗng nhiên trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hét lớn, mũi tên lập tức bắn ra. 

Thế nhưng đã chậm một bước! 

Phía sau Tín Thế Tĩnh, hắc y nhân vốn tê liệt ngã nằm trên mặt đất đã biến mất, thay vào đó chính là, lưỡi kiếm cực nhanh, tàn ảnh cực sáng! 

Chỉ nghe Tín Thế Tĩnh hét lớn một tiếng, nghiêng thân mình né tránh, phẫn nộ quay đầu lại: “Ngươi cư nhiên…!” 

Lời còn chưa nói xong, bóng đen trước mặt bỗng nhiên tiêu thất. Tín Thế Tĩnh kinh hãi nhìn khoảng không trước mặt mình. Hắn từ nhỏ đã tu luyện bộ pháp [tốc độ đôi chân] đến mức thượng thừa, tự cho rằng tốc độ của bản thân đã đạt tới cực hạn, nhưng không ngờ thanh niên đã trọng thương kia, lại có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn… 

Đột nhiên, sau gáy chợt lạnh, Tín Thế Tĩnh hoảng hốt. 

Ngay sau đó, máu tươi tựa như thác nước phun mạnh ra từ phần cổ đã bị chém đứt đầu, bắn tung tóe lên thân mình hắc y nhân không biết đã hiện thân từ khi nào. 

Trong gian phòng đổ nát, một mảnh hỗn độn, những thủ vệ chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này yên tĩnh tựa như chết. 

Nam Khiếu Hoàn ‘Xoát’ một tiếng kéo xuống vạt áo trên thi thể Tín Thế Tĩnh, đem cái đầu nằm dưới đất bao bọc lại, đeo lên vai. 

Nhóm lính thủ vệ tất cả đều sắc mặt trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám tiến lên. 

Nam Khiếu Hoàn khẽ liếc bọn họ một cái, đột nhiên phóng người lên, trường kiếm trong tay đánh văng mấy tên thủ vệ ở gần đó, trước mắt bao người, mang theo đầu Tín Thế Tĩnh, ôm kiếm rời đi. 

Bên ngoài như trước là lực lượng thủ vệ bao vây đông nghẹt. 

Các tướng sĩ chờ hồi lâu rốt cục nhìn thấy một bóng đen bay ra, lập tức phất tay hạ lệnh: “Bắn tên!” 

Nhất thời, mũi tên tựa như châu chấu, chi chít bắn về phía bóng người giữa không trung. 

Lưng Nam Khiếu Hoàn bị bắn trúng mấy mũi tên, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bước chân ngừng lại, nháy mắt liền từ trên nóc nhà rơi xuống. 

Lính thủ vệ liền như nước ào tới bao vây. 

Nam Khiếu Hoàn cố gắng mở to hai mắt, nhưng thứ mắt y có thể thấy được, đều là màu đỏ. Môi đám thủ vệ vây quanh không ngừng mấp mấy, tựa hồ đang hướng y hô nói gì đó, nhưng y hoàn toàn nghe không được, chỉ có xúc cảm từ ngọc đồng tử trong lồng ngực và vải bọc đựng đầu Tín Thế Tĩnh trong tay, chứng minh cho y biết tất cả đều không phải là ảo cảnh. 

Toàn thân đã đau đớn đến tê liệt, máu tươi vẫn không ngừng theo vô số miệng vết thương lớn nhỏ trào ra. Y lung lay đứng giữa vòng vây, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống, gương mặt bị máu nhiễm đỏ, dưới ánh sáng của đuốc lửa, phá lệ dữ tợn. 

“Tín đại nhân hắn…!” Ánh mắt một tên thủ vệ dừng ở túi vải trong tay y, hai mắt trợn to, hoảng sợ kêu lên. 

Nháy mắt, sợ hãi liền bị phẫn nộ bao trùm, nhóm lính thủ vệ gầm rú, đều giơ lên binh khí hướng y lao tới. 



Sau một lúc lâu qua đi, trong vòng vây vốn chặt ních người, đã sắp lớp tầng tầng thi thể. 

Những tên lính thủ vệ còn lại liền không ai dám tiếp tục bước lên. 

Hắc y nhân kia nhìn qua rõ ràng đã suy yếu đến mức gió thổi qua cũng có thể té ngã, thế nhưng chỉ với một thanh trường kiếm trong tay, nháy mắt đã đoạt đi không biết bao nhiêu mạng người. 

Đám lính xung quanh chỉ cảm thấy một trận âm hàn từ lòng bàn chân mạnh chui vào trong thân thể, tay nắm binh khí cũng không khống chế được mà phát run. 

“Tránh ra!” 

Tiếng hô to như sấm rền bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy một nam tử khôi ngô xuất hiện, đang giục ngựa từ cách đó không xa chạy tới, chính là thành chủ của Vô Hạp thành – Phong Kỳ. 

Hắn ngồi trên lưng ngựa, giơ cao mã đao [mã tấu], theo con đường được tách ra, hướng Nam Khiếu Hoàn vọt tới. 

Sát khí phô thiên cái địa mang theo cuồng phong đánh úp lại, Nam Khiếu Hoàn chậm rãi chuyển hướng nhìn sang phương hướng của Phong Kỳ, trong phút chốc, đôi con ngươi tựa hồ đã trống rỗng liền lóe ra ánh sáng cường liệt. 

—— Nhất định phải an toàn trở về… Độc trong người ta còn chờ ngươi đến giải… 

Trong thoáng chốc, thanh âm của người nọ khẽ vang lên ở bên tai y. 

Tiếng kim loại giao nhau chói tai vang lên, máu tươi văng ra khắp nơi. 

Mã đao trong tay Phong Kỳ cắm xuống mặt đất ở xa xa, chiến mã hí vang một tiếng, dùng tốc độ dũng mãnh như lúc đến chạy như điên về phía trước. Phong Kỳ rơi thẳng xuống đất, cả người nằm vắt ngang trên đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, rốt cuộc không nói được gì nữa. 

Nơi Nam Khiếu Hoàn đứng ban đầu, có hai vệt máu thật dài, kéo dài đến hơn một trượng, nơi đó, y lung lay sắp đổ mà đứng, cánh tay phải cầm kiếm, hư nhuyễn vô lực buông lỏng tại bên người, rõ ràng đã gãy xương. 

Lá khô bị cuồng phong cuồn cuộn thổi bay lên, kiếm trong tay, từ từ rơi xuống đất. 

“Phốc ——!” 

Nam Khiếu Hoàn rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, lại phun ra một bụm máu đen, hai đầu gối suy sụp quỳ xuống đất. 

Trong lúc đầu óc mơ hồ, chỉ nghe thấy có một thanh âm quen thuộc, từ rất xa vang lên, tựa hồ là đang gọi tên y. 



“Hàn Trọng? Hàn Trọng?!” 

Quyền Tự Hiệu tiến đến gần trước mặt hắn, kêu liên tục mấy tiếng. 

Vu Diệp mạnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chén trà trước mặt đã bị rót tràn, mà ấm trà trong tay mình, vẫn còn đang nghiêng rót. 

Theo bản năng đem ấm trà buông xuống, động tác lại không cẩn thận dụng ngã chén trà. Vì thế mặt bàn liền ướt một mảng. 

Quyền Tự Hiệu bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy cái khăn bên cạnh bắt đầu chà lau. Thả diều xong, hắn nán lại nơi này dùng cơm chiều cùng Vu Diệp, cơm nước xong, vẫn như cũ không chịu rời đi, tiếp tục cùng Vu Diệp đi tới thư phòng đọc sách. Kết quả mới đọc được một lúc, lại đã đến giờ cơm tối. 

Vu Diệp biết Quyền Tự Hiệu là người đam mê ăn vặt, đành phải dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món, kết quả ấm trà vừa mới ngâm xong, lại bị hắn lãng phí làm đổ gần hết. 

Đột nhiên một tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai, Vu Diệp bất giác giật mình. 

Dưới ánh nến, ngoài phòng, mưa to liền ồ ạt trút xuống. 

“Làm sao vậy?” Quyền Tự Hiệu lau xong mặt bàn, rót hai chén trà mới, giương mắt hỏi. 

Vu Diệp ngây ngẩn thật lâu, mới thùy mắt khẽ cười lắc đầu: “Không có gì.” 

Lồng ngực không hiểu sao bất giác vô cùng nặng nề, mơ hồ, còn mang theo vài tia dự cảm bất hảo. 

—— hy vọng người nọ, hết thảy bình an… @

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương