Mộ Hàn Trọng
Chương 56: Lập Uy (1)

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Khiếu Hoàn hầu hạ Vu Diệp rời giường rửa mặt. 

Tóc đen mềm mại dài tới ngang hông được buộc cao lên, trường bào ngày xưa được thay thế bằng y phục tú kim màu trắng ôm sát người, bên hông đeo một thanh trường kiếm, là Ẩm Hồng kiếm rất hiếm khi xuất hiện của Mộ Hàn Trọng. Xoay người giúp Vu Diệp đeo lên xứng sức cuối cùng, Nam Khiếu Hoàn đứng dậy thối lui đến một bên: “Đã xong, chủ thượng.” 

Thị nữ lẳng lặng lui xuống, cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, một đôi hài da tinh xảo liền hạ xuống. 

Bầu trời sau trận mưa to đêm qua xanh biếc như nước biển, ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua cành lá tươi tốt, không khí mới mẻ còn mang theo chút ẩm thấp, Vu Diệp nhắm mắt hút khí, mở mắt bật hơi. 

Một đêm đã qua đi, đủ loại ý niệm loạn thất bát tao trong đầu cũng đã được thu thập ổn thỏa, Vu Diệp lại khôi phục bộ dáng ngày xưa, đôi con ngươi đen thẩm nhìn về phía tiền phương, mở miệng hỏi người đi theo cách nửa bước phía sau. 

“Mọi thứ đã thu xếp xong chưa?” 

“Hồi chủ thượng.” Nam Khiếu Hoàn cúi đầu đáp, “Đã phái người đưa tới trong quân doanh.” 

Vu Diệp ừ một tiếng đáp lại, nghĩ tới quân doanh Thiểm Kỵ ở cách thành Huyền Chu hai canh giờ cưỡi ngựa kia, không khỏi cười cười. 

Hơn nửa tháng qua, trên dưới Quyền phủ đã quen thuộc đối với hai người. Tiến tới đại môn Quyền phủ, quản gia liền đem hai người nghênh tiến thư phòng. 

Trong thư phòng, Quyền Bình Sinh vuốt chòm râu hoa râm, hai mắt nhìn chằm chằm Vu Diệp tràn ngập từ ái: “Giặc cỏ ở Bạch Châu, tuy nói không đáng sợ, nhưng nếu đã có thể khiến sương quân ở địa phương thúc thủ vô sách, Hàn Trọng ngươi cũng không thể khinh thường bọn họ a!” 

“Xin ghi nhớ lão sư dạy bảo.” Đối với sự lo lắng của lão nhân, Vu Diệp chắp tay trả lời, “Lần này có sư phụ đi theo, mặc dù không dám nói thập phần cam đoan, nhưng Hàn Trọng vẫn là tám phần tin tưởng.” 

Kiêu ngạo vừa phải, không khiến người chán ghét, ngược lại còn làm cho người ta nhịn không được muốn tán thưởng. Nửa tháng ở chung, Quyền Bình Sinh thật sự là càng ngày càng thích Thập Nhất hoàng tử từng ngang ngược không nói lý lẽ này. Cũng khó trách hoàng đế lại đem trọng trách không chấp nhận bất cứ sai lầm nào giao cho hắn… Ở trong lòng cảm thán, Quyền Bình Sinh hướng Vu Diệp gật gật đầu: 

“Ung Thân Vương… Thật sự là nhân tài hiếm thấy.” 

Có Mộ Vân Tiêu đi theo hiệp trợ, thật không có gì phải lo lắng… 

Hai người lại nhàn thoại một lúc, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Vu Diệp đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Quyền Bình Sinh tỏ vẻ lơ đãng nhắc tới tên Quyền Tự Hiệu. 

Vu Diệp lập tức hiểu ý, cười nói vài câu nhắc tới tình huống nhìn thấy Quyền Tự Hiệu lúc trước, còn nói chính mình sẽ theo dõi hắn, Quyền Bình Sinh mới thở ra một hơi thật dài. 

Nghĩ tới tôn tử độc nhất đang ở sa trường, nội tâm Quyền Bình Sinh dâng lên vài tia mong nhớ. 

Tuy rằng biết rõ quân nhân chỉ có ăn ngủ ở chiến trường mới xứng với danh xưng quân nhân chân chính… Thế nhưng… Đem tánh mạng phó thác cho người trẻ tuổi trước mắt này… Mặc dù qua nửa tháng lão đã hiểu biết nhiều hơn về Vu Diệp, nhưng trong tim của lão vẫn không khỏi có chút bất an. 

Nhìn hai người kỵ mã dần biến mất ở phương xa, Quyền Bình Sinh đứng ở ngoài cửa lớn, thở dài một hơi… 

Sau giờ Ngọ ánh mặt trời nóng rát, thời điểm kỵ mã tới quân doanh Thiểm Kỵ ngoài kinh thành, ngay cả lông mao ngựa cũng đều ướt đẫm mồ hôi. Vu Diệp lau đi mồ hôi nơi chóp mũi, điều khiển ngựa đi theo sĩ binh dẫn đường tiến vào quân doanh. Sĩ binh đầu lĩnh thỉnh thoảng trộm quay đầu lại nhìn thanh niên phía sau, tự cho là động tác của mình cực kỳ cẩn thận, lại không nghĩ rằng sớm đã bị người phía sau phát giác. 

Đem hai người dẫn đến trước sân phía Nam Bắc, chính là phủ thống lĩnh, hành lễ xong vốn nên lui ra, nhưng sĩ binh này vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Ngài, ngài thật sự là Tướng quân của chúng ta…?” 

Vu Diệp đem dây cương đưa cho hạ nhân, vừa nghe lời này, vui vẻ: “Chẳng lẽ là giả?” 

“Nhưng… Thế nhưng…” Sĩ binh trẻ tuổi bị nụ cười của Vu Diệp làm cho thần tình đỏ ửng, đại não thoáng mơ hồ, suy nghĩ vẫn quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay liền không kiềm chế được trực tiếp nói ra: “Ngài nhìn qua… Không giống bộ dáng người có thể đánh giặc a…” 

Thanh niên trước mắt này xinh đẹp tựa như rối sứ, thoạt nhìn vô cùng yếu nhược, giống như gió thổi qua liền sẽ bị thổi bay, nhìn thế nào cũng không hòa hợp được với khung cảnh xung quanh đây… 

Y ở bên kia do do dự dự nói chuyện, đôi con ngươi trong mắt Vu Diệp khẽ xoay động, đã hiểu được ý tứ của y, lập tức hỏi: “Ngươi tên gì?” 

“… Tiểu, tiểu nhân tên Hà… Hà Thạch.” Sĩ binh trẻ tuổi cuống quít trả lời, lời nói ra cũng bắt đầu nói lắp bắp. 

“Hà Thạch.” 

“Vâng!” 

“Buổi chiều… Chúng ta tái kiến.” 

Vu Diệp liếc y một cái, không chút nào keo kiệt nở một nụ cười sáng lạn với y, sau đó xoay người mang theo Nam Khiếu Hoàn đi vào trong sân. Chỉ để lại sĩ binh trẻ tuổi thần tình đỏ bừng… 

Mười mấy hạ nhân sau khi nhận được tin tức, sáng sớm lại quét tước trong ngoài sạch sẽ thêm một lần, đem hành lý buổi sáng đưa tới dựa theo phân phó cẩn thận cất kỹ. Nhìn thấy Vu Diệp tiến vào, năm nam tử đứng đầu đều hành lễ, đây là những hạ nhân trong cung được Ti Hoàng Vân Dật chỉ thị đi theo Vu Diệp lần này, đãi ngộ như vậy, trong quá khứ cũng chỉ có Mộ Vân Tiêu khi còn trẻ là từng có được. 

Dặn dò bọn họ nếu không có đại sự đừng tới quấy rầy, Vu Diệp liền đi vào thư phòng. 

Thư phòng ở phía Bắc, phòng ngủ ở phía Đông, xuyên qua phòng ngủ, đi vào liền nhìn thấy ba cái giá gỗ cao lớn. Nơi đó nhồi đầy đủ loại sách về hành quân tác chiến. Vu Diệp tùy tay rút một quyển, ngồi vào ghế dựa, lật xem vài tờ, khóe miệng không khỏi hiện lên tươi cười. 

Nội dung của quyển sách trên tay này từ ngữ không quá cao thâm, hình thức lại còn rất đơn giản dễ hiểu, đối với một kẻ chỉ mới học qua một chút lý thuyết bày binh bố trận, lại còn không ăn ngủ ở chiến trường như Mộ Hàn Trọng mà nói, thật sự rất thích hợp. 

“Những quyển sách này là do ai chuẩn bị?” Được một chút vui vẻ, Vu Diệp hỏi. 

“Bẩm chủ thượng, là thuộc hạ.” Nam Khiếu Hoàn đang giúp Vu Diệp rót trà cúi đầu đáp. 

“Nga?” Nhận được câu trả lời có chút ngoài dự liệu, Vu Diệp lại nhìn lướt qua tên những quyển sách trên giá gỗ. Theo hắn biết, Quán Thiên Các chỉ giáo huấn ám vệ cách giết người, không biết từ khi nào cũng đã bắt đầu chỉ dạy về quân sự? 

Có lẽ là phát giác nghi hoặc trong mắt Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn đưa qua chén trà, tận lực sắp xếp từ ngữ, giải thích: “Thuộc hạ mấy ngày trước có tới chỗ Tiêu công tử, sách ở đây hơn phân nửa là do Tiêu công tử lựa chọn ra từ trong thư phòng của chính mình. Nói là những quyển sách này chủ thượng hiện tại xem sẽ thích hợp.” 

“Ngô? Ngươi tới chỗ sư phụ? Để làm gì?” Vu Diệp lại lật qua một tờ, nhìn xem vài chú thích nho nhỏ trên trang sách, nét chữ quen thuộc vừa vặn chứng minh những gì Nam Khiếu Hoàn nói đều là thật. Vu Diệp ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử bên cạnh, thùy thùy đôi mắt. 

… Không phải chuyện gì Nam Khiếu Hoàn cũng sẽ báo cáo với hắn, càng không nói đến những chuyện âm thầm an bài này, thế nhưng… Chẳng biết tại sao, hắn vẫn là để ý. 

Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một lúc, mới thấp giọng cung kính trả lời: “Chủ thượng nếu đã muốn lĩnh binh xuất chiến… Mấy thứ này… Có thể xem một chút cũng là tốt một chút. Vốn định chính mình chuẩn bị, nhưng thuộc hạ vô năng, chỉ có thể tới hỏi Tiêu công tử.” 

“Ngươi thật có tâm.” 

Một tia sung sướng nhàn nhạt lướt qua trong lòng, Vu Diệp nghe xong, khẽ cười. 

“…” Nam Khiếu Hoàn không nói nữa, gương mặt kiên nghị bình tĩnh không gợn sóng, yên lặng xem như tiếp nhận câu nói khích lệ này của Vu Diệp. 

Sau đó, hai người Vu Diệp lại ở trong viện dạo quanh các nơi một vòng. Phủ không lớn, xây dựng theo kiểu tứ hợp viện [4 tòa viện đối mặt nhau] bình thường, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù không hoa lệ như Thiên Dạ Cung và Hoàn Dạ Vương phủ, nhưng ở trong quân doanh, có thể có được như thế, cũng đã làm Vu Diệp vừa lòng gật gật đầu. 

Nam Khiếu Hoàn dựa theo lệ thường hiển nhiên là ở tại nhĩ phòng sát vách phòng ngủ của Vu Diệp, Vu Diệp cũng thuận đường tiến vào quan sát một vòng. 

Phòng trong bố trí cực kỳ đơn giản, so với phòng ở của Nam Khiếu Hoàn trong Vương phủ cũng không nhiều bất đồng, Vu Diệp tán thưởng ở trong lòng, cũng không nói gì, liền mang người đi ra. 

Đi dạo xong, hai người mới vừa đi tới nhà ăn, liền có hạ nhân báo lại, nói là các tướng lĩnh trong quân doanh tới cửa bái phỏng, hiện đang ở tiền thính chờ đợi. 

Bởi vì việc tuyển quân vừa mới chấm dứt, chức vụ còn chưa phân phối lại, tướng sĩ được tuyển ra từ Thượng Tứ Quân liền dựa theo cấp bậc vốn có mà tự huấn luyện hai ngày nay. Lần này tới bái phỏng, chính là các tướng lĩnh ban đầu trong từng doanh. 

Theo thứ tự tiến lên hành lễ xong, Vu Diệp mỉm cười đảo mắt nhìn qua mười mấy người đang đứng trước mắt: “Đúng lúc cũng đã đến giờ cơm, các vị liền ở chỗ này của ta dùng cơm đi.” 

Không có chối từ, cũng không có người trả lời. Đề nghị của Vu Diệp, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Quay đầu nhìn lẫn nhau vài lần, có chút không biết đáp lời thế nào, đúng lúc này, trong một đám tướng lĩnh, Quyền Tự Hiệu mặc một thân chiến bào màu đỏ tiến lên một bước, chắp tay hành lễ cười nói: “Tướng quân đã mời, hạ thần không dám không theo.” 

Hai người đã không tính là xa lạ, Quyền Tự Hiệu dùng khẩu khí nửa thật nửa giả như vậy, làm cho Vu Diệp dở khóc dở cười. Vì thế liền đưa một tay chụp lên vai hắn: “Bản tướng quân chỉ là muốn mời các ngươi ăn cơm, không cần bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt như sắp đi chịu chết như thế.” 

Lời này vừa ra, chỉ huy sứ, Ngu hầu cùng với các tướng lĩnh xung quanh đều đồng loạt nở nụ cười, chút xa lạ trước đó bỗng chốc giảm đi không ít. 

Bàn ăn không quá tinh xảo, chỉ là mấy món ăn bình thường, cộng thêm mấy vò rượu nếp trợ hứng, liền nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa Vu Diệp và những tướng lĩnh này. 

Ngay cả tiểu tử Đinh Vân mặt lạnh được tuyển ra từ Thiên Vũ quân kia, sau vài chén rượu, sắc mặt có chút tái nhợt cũng hồng nhuận vài phần, không còn lạnh băng như lúc đầu nữa. 

Các tướng lĩnh này, tuy rằng đều xuất thân từ lực lượng tinh nhuệ trong Thượng Tứ Quân của Dận Quốc, nhưng ngày thường rất ít giao lưu cùng nhau, lần này bởi vì nhận nhiệm vụ đi tiêu diệt địch mới hợp lại thành Thiểm Kỵ, sau mấy ngày ở chung, bất quá cũng chỉ mới biết được tên nhau. Lúc này bởi vì Vu Diệp mở lời mời, cùng tụ lại một chỗ, chỉ với một bữa cơm, hai ba chén rượu, liền có thể đem mọi người gắn kết hơn bằng tình quân nhân. 

“Tướng quân, như thế nào không thấy Tiêu quân sư?” Giữa bữa ăn, một gã Ngu hầu ngửa đầu kính Vu Diệp một chén rượu xong liền thuận tiện hỏi. 

Câu hỏi của hắn vừa nói ra, không khí bữa ăn đang vô cùng náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại một chút, các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau. Rõ ràng trước đó đã có người nói riêng cho bọn họ biết vấn đề này, như thế nào hiện tại lại còn muốn hỏi? 

“Quân sư mấy ngày nữa sẽ tới, như thế nào, sợ một mình ta sẽ không huấn luyện tốt cho các ngươi sao?” Vu Diệp thiêu mi, giả vờ làm mặt tức giận, nói đùa. 

Mọi người thấy bộ dáng hắn là đang nói đùa, lúc này mới yên lòng, lập tức tiếp tục cuộc nói chuyện ban nãy bị cắt ngang. 

“Không phải thế không phải thế. Chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi ha ha ha ha…” Ngu hầu kia xoa cái ót, thật thà chất phác mà nở nụ cười. 

Vu Diệp cầm chén rượu, cười không nói, đem phản ứng của mọi người toàn bộ thu vào đáy mắt. 

Buổi trưa theo lệ thường mọi người đều được nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó huấn luyện buổi chiều lại bắt đầu. 

Vu Diệp kỵ mã hướng thao trường chậm rãi mà đi, Quyền Tự Hiệu cùng hắn sóng vai, thấp giọng nói đến tình huống trong quân doanh mấy ngày gần đây. 

Kỵ binh tuyển chọn ra từ Thượng Tứ Quân lần này, phần lớn xuất thân từ con quan, bọn họ từ nhỏ học tập trong quân đội, tuổi còn trẻ đã có võ nghệ bất phàm, hiển nhiên theo lẽ thường, sẽ có một số người rất tự cao. Nếu Mộ Vân Tiêu là chủ soái, có lẽ còn có thể khiến bọn họ có vài phần sợ hãi, nhưng đổi là Mộ Hàn Trọng vừa mới qua tuổi hai mươi, một kẻ chưa từng ra chiến trường, tuy mặt ngoài mọi người đều duy trì đúng cấp bậc lễ nghi với hắn, nhưng ở chỗ lén lút, đủ loại nghị luận đều tràn ngập quân doanh, trong đó phần lớn đều là tỏ vẻ khinh thường vị chủ soái lần này. 

Trong lòng nghĩ tới những lời lẽ nghị luận kia, càng đến gần thao trường, mặt mày Quyền Tự Hiệu nhăn càng sâu. Ánh mắt nhìn thân ảnh người nọ tiến lên đài cao của thao trường đều là sầu lo cùng xúc động hận không thể bồi hắn cùng tiến lên… 

Mặt ủ mày chau quay trở về trong đội ngũ Thiên Vũ quân dưới thao trường, La Thanh Lăng đứng ngay ngắn trong hàng ngũ, thấy hắn trở về, nói mấy câu vui vẻ chào đón hắn, sau đó còn vô cùng thân thiết đưa tay véo gò má hắn, mị nhãn quan sát, liền dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Còn đang lo lắng cho người trong lòng? … Yên tâm đi, hắn không dễ bị bắt nạt, ngươi đừng quá lao tâm khổ trí như thế!” 

Quyền Tự Hiệu quay đầu nhìn La Thanh Lăng, nghe xong lời an ủi cũng không có nhiều tác dụng, chỉ có thể đầy bụng u sầu hít một hơi, cũng không quan tâm bàn tay đang quấy nhiễu trên mặt mình kia, vô lực quay đầu nhìn về phía trên đài. 

Khán đài cao, Vu Diệp ấn kiếm mà đứng, ánh mắt ôn hòa lẳng lặng đảo qua ba nghìn sĩ binh đang đứng thành hàng chỉnh tề dưới thao trường. 

Mặc kệ những tiếng nghị luận nho nhỏ truyền vào bên tai, Vu Diệp khẽ cười, quay đầu lại nhìn nhìn Nam Khiếu Hoàn đang đứng ở một bên cũng đang nhìn chăm chú về phía hắn. 

Vẫn là biểu tình bất hiển sơn bất lộ thủy [không hiện núi không lộ nước, nói chung là không chút biểu tình], tất cả tình tự đều bị thu liễm trên gương mặt kia, thế nhưng Vu Diệp vẫn có thể nhìn ra được trong cặp mắt quen thuộc kia đang hàm chứa nhiều điểm lo lắng. 

Quay đầu lại, chuôi kiếm nắm trong tay lạnh lẽo thoải mái, cảm thụ được giọt mồ hôi đang chậm rãi trượt trên lưng, Vu Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng lên mặt trời chói chan trên đỉnh đầu kia. 

Sau đó nhắm mắt cười khẽ. 



Lại mở mắt, ý cười ôn hòa một khắc trước đã biến mất vô tung vô ảnh, trên gương mặt tuấn mỹ, là một mảnh nghiêm túc hiếm thấy, nháy mắt, uy nghiêm không cho phép kháng cự giống như thủy triều, mạnh mẽ lan tràn ra ngoài. 

Khí thế như vậy căn bản không thể xem nhẹ, sĩ binh dưới thao trường kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người trên đài cao kia chậm rãi mở miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: 

“Yên lặng!” 

Hai chữ dùng nội lực nói ra giống như tiếng chuông lớn vang vọng, ngữ điệu không chút phập phồng, phút chốc khiến cho người ta á khẩu không thể nói được lời gì, thao trường to như vậy, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở. 

“Suốt thời gian một nén hương, cũng đủ để ta nghe rõ những điều các ngươi đang nghĩ về ta.” 

Sĩ binh đột nhiên bị làm cho kinh ngạc, vừa mới hồi phục lại tinh thần, liền nghe được một câu như vậy. Vì thế thao trường mới vừa an tĩnh, nhất thời lại bắt đầu có âm thanh nghị luận khe khẽ vang lên. 

“Yên lặng! Đừng để ta nói lần thứ hai!” 

Vu Diệp nhíu mày, thanh âm lớn không ít: “Nghị luận chủ tướng, gieo rắc lời đồn, ấn theo quân pháp, cần xử phạt ba mươi quân côn.” 

Hắn dừng một chút, trên gương mặt tuấn mỹ một mảnh lạnh như băng. 

Dưới thao trường lập tức không còn âm thanh. 

“Thế nhưng… Ta sẽ không lấy chuyện này xử phạt các ngươi. Bởi vì ta biết, thân phận của ta, bề ngoài của ta, kinh nghiệm của ta mới là nguồn gốc tạo nên hết thảy những chuyện này. Nếu đổi lại là ta, chắc chắn ta cũng sẽ có phản ứng giống như các ngươi.” 

Các sĩ binh bởi vì câu nói xử phạt theo quân pháp vừa rồi của Vu Diệp làm cho oán thầm, lúc này nghe được như thế, trong lòng mới yên tâm, đồng thời cũng thở phào một hơi. Ba mươi quân côn, không tính là ít, đủ khiến cho một sĩ binh cường tráng nằm úp sấp ở trên giường hơn nửa tháng. 

“Thế nhưng, chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét một người có đủ tư cách thống lĩnh các ngươi đi giết địch hay không, đối với ta mà nói, là cực không công bằng, đối với các ngươi mà nói, cũng là một đại sai lầm!” 

“Không ai là không muốn được đánh giá một cách công bằng, và ta cũng không ngoại lệ…” 

Gió thổi phất qua mặt, thổi bay cái nóng của mặt trời, cũng làm tung bay mái tóc đen được buộc cao cao, Vu Diệp ngừng hồi lâu, mới tiếp tục nói. 

“Tin tưởng ta, trong thời gian một tháng, chắc chắn sẽ đủ cho các ngươi thấu hiểu về ta.” 

Đột nhiên, Vu Diệp cong môi cười, chuyển đề tài: “Hiện tại, chúng ta hãy cùng nhau chơi một trò chơi nho nhỏ đi.” 

Trò chơi? Ba nghìn sĩ binh hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định. 

“Các ngươi không nghe lầm, chính là trò chơi!” Vu Diệp khoanh tay đi lên phía trước hai bước, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mấy ngàn ánh mắt nhẹ nhàng nhảy xuống đài cao, vững vàng tiếp đất. 

Hàng sĩ binh đứng thứ nhất không khỏi lui về sau hai bước, Vu Diệp duy trì tươi cười, lại tiếp tục tiến lên hai bước, đứng lại, nói: “Ở đây ai tự tin bản thân có thân thủ không tồi, liền có thể tiến lên vui đùa một chút.” 

“Hàn Trọng tuy rằng bất tài, nhưng đối với võ nghệ, cũng rất có một phen tâm đắc. Có thể là từng người một, cũng có thể ba hoặc năm người cùng tiến lên, thậm chí mấy trăm người các ngươi đồng loạt tiến lên, ta cũng không ý kiến. ” 

“Đương nhiên trò chơi sẽ không chỉ là chơi không, ai thắng được ta, bổng ngân tăng gấp đôi, lập tức thăng hai cấp!” 

Những kẻ đầu óc lanh lẹ ngay từ khi nghe Vu Diệp nói câu đầu tiên đã mơ hồ đoán được ý đồ của hắn, sau khi nghe đến phần thưởng, những kẻ tự cho rằng võ nghệ của bản thân không tồi, trong mắt liền tràn ngập hưng phấn, một đám xoa xoa tay. 

“Về phần người thua…” Vu Diệp nhìn thẳng Đinh Vân đang đứng ngay ngắn ở hàng đầu tiên, “Đương nhiên cũng phải đánh đổi một chút, không tất yếu phải dùng đến quân pháp, nhưng sẽ phạt bổng lộc một tháng sung vào quân phí được chứ?!” 



La Thanh Lăng nhìn xuyên qua hàng loạt trường kích san sát nhìn ra phía trước, lẳng lặng nhìn một hồi, đột nhiên nhếch miệng cười, quay đầu nói với người bên cạnh: “Ngươi không đi thử xem sao?” 

Trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, cảm giác dính nị làm cho người ta tâm phiền ý loạn, Quyền Tự Hiệu mím môi không nói lời nào, thật lâu sau mới lắc đầu. 

Mấy lời của Vu Diệp giống như ném đá xuống đáy hồ, kích thích hàng ngàn sĩ binh bắt đầu nghị luận. Bên kia Đinh Vân mang theo một tiểu đội di chuyển thành một cái vòng lớn, chừa ra một khối đất trống, sĩ binh trên thao trường đều tiến lên đứng xung quanh, đánh giá thanh niên áo trắng đang đứng giữa vòng. 

“Các ngươi ai muốn làm người đầu tiên?” Vu Diệp đi quanh một vòng, vừa đi vừa tùy ý chỉ mấy người nói, “Ngươi? Hay là ngươi? Muốn lên liền cứ lên, ta cam đoan giữ lời, các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng.” 

Vài sĩ binh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý tứ nóng lòng muốn thử trong mắt lẫn nhau, thế nhưng xem Vu Diệp bình tĩnh như thế, lại thêm không ít người vẫn là cố kỵ thân phận của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không một ai tiến lên. 

“Làm sao vậy?” Vu Diệp đảo mắt nhìn xung quanh, “Chẳng lẽ nhiều người như vậy, lại không ai dám tiến lên cùng một kẻ chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp này tỷ thí sao? Hay là nói…” 

Hắn dương dương tự đắc, trên mặt hiện lên vài phần khinh thường: “Tinh nhuệ của Dận Quốc, chính là một đám người chỉ giỏi nói miệng, thực chất đều nhu nhược nhát gan?” 

Phương pháp kích tướng quả nhiên hữu dụng, Vu Diệp vừa mới nói xong, một tiếng rống to như hổ liền vang lên, một hán tử tráng kiện nhảy vào giữa vòng: “Để ta tới xem Vương gia ngài có bao nhiêu cân lượng!” 

Khẩu khí cùng thái độ của hắn cực kỳ bất kính, nhìn thấy Vu Diệp cũng không hành lễ, ánh mắt tùy ý đánh giá Vu Diệp từ trên xuống dưới, một bộ hoàn toàn không đem đối phương để vào mắt. 

Sĩ binh ở xung quanh ‘Oanh’ một tiếng lập tức nổ tung đủ loại âm thanh cổ vũ phấn khích, còn có mấy người to tiếng hô lớn huynh đệ cố lên linh tinh này nọ. 

… Bất mãn cùng khinh thường mà bọn họ dành cho Vu Diệp, cũng bởi vì vậy có thể càng thấy rõ. 

Vu Diệp cười cười, cũng không tức giận với thái độ của hắn, cầm kiếm trong tay, cũng không rút ra khỏi vỏ, ‘Xoát’ một tiếng trường kiếm xoay động, lập tức vẽ ra một vòng tròn trên mặt đất. 

“Truyền thuyết từng có người dùng vòng tròn này để giới hạn phạm vi hoạt động, hôm nay, ta cũng muốn noi theo một chút.” Đón nhận ánh mắt hoang mang của hán tử cao lớn kia, Vu Diệp giải thích, “Ngươi cứ việc ra chiêu, ta tuyệt đối sẽ không ra khỏi vòng tròn này, nếu ra khỏi, liền tính là ta thua.” 

“… Đây chính là Vương gia ngài nói! Đến lúc đó cũng đừng đổi ý!” Đại hán rút ra thanh đao bên hông, trên mặt không che dấu nổi vài tia mừng thầm. 

“Đương nhiên.” Vu Diệp cười cười, đạm nói. 

“A a a a ——!” Ngửa mặt lên trời hô lớn, đại hán nắm đao từ đối diện lao thẳng về phía Vu Diệp, khổ người hán tử không nhỏ, động tác chạy kéo lên vô số bụi đất, kết hợp cùng uy thế dũng mãnh của hắn kia, không ít người đang đứng xem cuộc chiến liền âm thầm thay Vu Diệp cầu nguyện. 

Thế nhưng đối lập với động tác cường đại của hán tử, Vu Diệp vẫn nhàn nhã đứng ở nơi đó, giống như hoàn toàn không đếm xỉa đến. 

Mười trượng! 

Bảy trượng! 

Năm trượng! 

Ba trượng! 

Một trượng cuối cùng, hán tử mạnh xông lên, theo một tiếng hét lớn, đại đao hung mãnh hướng Vu Diệp chém xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương