Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng
-
Chương 2-1
Gia tộc họ Tô là một danh gia vọng tộc ở khu vực Hoa Đông, gia tộc này có địa vị vô cùng quan trọng trong nhiều lĩnh vực khác nhau.
Nhưng có một thứ khác nổi tiếng không kém sự giàu có của gia tộc họ Tô, chính là cháu trai duy nhất của gia tộc họ Tô, Tô Tử Mặc, lại là một kẻ ngốc.
Một gia tộc nổi tiếng như gia tộc họ Tô tất nhiên không cho phép làm một kẻ ngốc sinh ra, Tô Tử Mặc cũng không phải là vừa sinh ra đã ngốc. Ngược lại, trước khi xảy ra chuyện, Tô Tử Mặc là người cháu trai cưng của ông chủ nhà họ Tô, không chỉ có nhan sắc xuất sắc, thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa có tính cách ôn hòa, yêu thương người nhà, được mọi người hết lòng khen ngợi.
Nhưng ý trời trêu người, vào thời điểm học cấp ba, Tô Tử Mặc xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng mạng sống giữ được nhưng không biết gì sao khi tỉnh dậy lại trở thành kẻ ngốc - sẽ không khóc, cũng không cười, không nói, ngay cơ năng lực để thỏa mãn nhu cầu cơ bản cũng không có, chỉ có thể ngờ người chăm sóc.
Cháu trai duy nhất của gia tộc họ Tô cứ như vậy trở thành ngốc nghếch.
Nhưng không có ai biết rằng, có một linh hồn đang không ngừng giãy giụa dưới thân xác của kẻ ngốc nhà họ Tô.
Bởi vì ý thức của Tô Tử Mặc vẫn luôn tỉnh táo a!
Ngay khi Tô Tử Mặc tỉnh lại sau cơn hôn mê tai nạn xe cộ, thấy vẻ mặt lo lắng của ông nội, anh ấy muốn mở miệng báo tin sức khỏe của mình ổn định cho ông nội, nhưng anh ấy lại phát hiện bản thân mình không thể nói chuyện được! Anh ấy muốn mỉm cười với ông nội, nhưng lại không thể khống chế được biểu cảm của mình, anh ấy muốn giơ cánh tay, nhưng thậm chí anh còn không thể cử động được đốt ngón tay út của mình. Hai mắt của anh rõ ràng đã mở ra, nhưng Tô Tử Mặc không thể kiểm soát được cơ thể mình, dù chỉ là một cái chớp mắt!
Tô Tử Mặc giống như một linh hồn thì giam cầm trong một thể xác xa lạ không liên quan vậy, tối đa anh ta chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài thông qua đôi mắt, còn các việc khác đều làm không được. Dù cố gắng giãy giụa, hay là dùng hết sức của mình la hét, thì người khác cũng chỉ có thể nhìn thấy một kẻ ngốc không phản ứng gì.
Cuộc sống như vậy, Tô Tử Mặc đã trải qua bốn năm trong sự dày vò. Anh ta biết trạng thái này của mình thật không đúng, thậm chí anh ta còn nghi ngờ ai đã tạo ra cuộc tai nạn giao thông, nhưng cũng chỉ bất lực không làm gì được.
Theo thời gian trôi đi, Tô Tử Mặc thậm chí cảm thấy tinh thần của mình ngày càng mệt mỏi, giống như nếu anh ta tiếp tục giãy giụa thì đến cuối cùng ý thức của anh ta sẽ biến mất.
Vậy nên Tô Tử Mặc đã học được cách ngủ quên trong cơ thể mình, thỉnh thoảng thức dậy và tiếp tục đấu tranh để giành lấy quyền kiểm soát thân thể của mình. Đồng thời, Tô Tử Mặc cũng dùng giấc ngủ sâu để vượt qua khoảng thời gian bất thường này đối với anh.
Nhưng lần này Tô Tử Mặc tỉnh dậy sau giấc ngủ sau, anh chưa kịp nhìn rõ mình đang ở đâu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng máy tính Windows cũ khởi động, ngay sau đó là có một giọng nói non nớt nhưng mang cảm giác âm thanh của máy móc vang lên.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
Tô Tử Mặc mở mắt, hơn nữa anh ấy làm được bằng chính sức lực của mình!
Anh kinh ngạc nhận ra bản thân thực hiện một hành động, một động tác mà người khác dễ dàng thực hiện được nhưng đối với anh điều này là bất khả thi. Ngay sau đó, Tô Tử Mặc nhận ra thân thể của mình đang run rẩy, anh thậm chí run rẩy giơ lên cánh tay phải của mình!
Anh có thể kiểm soát được cơ thể của mình! Sau bốn năm, cuối cùng anh đã đoạt lại được cơ thể của mình!
“A……Khụ - khụ khụ!” Tô Tử Mặc muốn mở miệng nói chuyện xem sao, cơ thể sau bốn năm chưa từng nói chuyện của anh dường như cũng không thói quen nói chuyện, ngay sau khi mở miệng, anh nhận thấy giọng nói của mình khô khốc, khiến anh không thể nhịn được muốn ho khan.
Nhưng điều này nói lên cái gì?
Thân thể của anh yếu ớt mà run rẩy, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn, tất cả những điều này đều cho thấy anh Tô Tử Mặc đã lấy lại được quyền kiểm soát thân thể của mình!
“Nơi này……Là đâu? Vừa nãy……là ai đang nói chuyện?”
Tô Tử Mặc quen với kiểm soát thân thể một lúc sau, anh mới nhìn bốn phía xung quanh.
“Cửa hàng?”
Tô Tử Mặc đứng dậy khỏi sàn nhà màu xám lạnh lẽo, ngạc nhiên phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên sàn nhà của một cửa hàng kỳ lạ.
Anh có thị lực hơi kém, cận không nhiều độ lắm, nhưng có chút bị loạn thị. Chỉ là Tô Tử Mặc đã hồi lâu không đeo kính kể từ lúc anh bị tai nạn xe cộ, xem một số đồ vật ở xa có chút bị nhòe.
Diện tích cửa hàng rất nhỏ, bên cạnh có hai kệ để hàng treo trống rỗng, còn có một cái quầy có treo biển “Đề xuất hôm nay” trống trơn, ngoài anh ra thì không có ai khác ở đây.
Điều này thật sự kỳ lạ, bởi vì dù Tô Tử Mặc “choáng váng”, nhưng người nhà anh chăm sóc anh rất tốt, mỗi khi tỉnh lại nh không nằm ở nhà thì chính là nằm ở biệt thự ngoại thành tĩnh dưỡng.
Hơn nữa, vừa rồi hình như anh nghe thấy âm thanh có chút kỳ lạ.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
“A.” Tô Tử Mặc lại lần nữa nghe được âm thanh kỳ lạ này, anh đỡ quầy hàng bên cạnh để đứng dậy, tuy nhiên bởi vì hai chân của anh nhũn ra bây giờ mới hơi thích ứng được do vậy anh chỉ có thể dựa vào quầy hàng đứng thẳng.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
Tô Tử Mặc theo nguồn thanh âm phát ra nhìn lại, hóa ra âm thanh được phát ra từ một chiếc qua được đặt bên cạnh chiếc máy tính cũ sau quầy. Kiểu dáng của máy tính này rất lớn, cồng kềnh, cho dù ở bốn năm trước thì chiếc máy tính này cũng đã bị đào thải rồi.
Lần cuối cùng Tô Tử Mặc “tỉnh dậy’, người giúp việc của gia tộc họ Tô dừng một chiếc máy tính bảng để gọi đồ ăn trong nhà bếp.
Tô Tử Mặc vừa thích ứng thân thể, vừa đỡ quầy hàng đi vào bên trong, chỉ khi ngồi vào chiếc ghế dựa thoải mái, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy thân thể của mình đang nhanh chóng hồi phục, chỉ cần một lúc sau anh không cần phải chật vật như vậy nữa.
Máy tính trên quầy đã được bật lên, màn hình là màu xanh lam, hơn nữa chỉ có một biểu tượng phần mềm được đặt ở chính giữa màn hình.
Biểu tượng của phần mềm là một “cửa hàng” màu trắng, và tên phần mềm cũng rất đơn giản “cửa hàng”, không trang trí cầu kỳ gì cả.
“Xin mời chủ nhân vui lòng kiểm tra thông tin của cửa hàng ‘An Vu Nhất Ngưng’, hệ thống định vị thông minh thiếu năng lượng hoạt động và sẽ ngừng hoạt động sau 10 phút. Xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt, nâng cấp cửa hàng.”
Tô Tử Mặc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh thấy con chuột trên màn hình tự di chuyển, click vào phần mềm duy nhất, và sau đó một giao diện đơn giản chỉ có các ký tự trắng trên nền đen hiện ra trước mặt Tô Tử Mặc.
Bởi vì cận thị, Tô Tử Mặc dụi mắt, cầm cặp kính mắt ở bên cạnh con chuột đeo lên. Đó là một mắt kính có gắn dây chuyền bạc, tuy nhiên mắt kính vẫn luôn trượt xuống do kích cỡ mắt kính không vừa. Mặc dù kích thước của mắt kính không phù hợp với Tổ Tử Mặc nhưng lại giúp cho anh ta có thể thấy rõ những dòng chữ trắng trên màn hình màu xanh lam.
[Cửa hàng: An Vu Nhất Ngung]
“A Ngư Ngư Ngư……” Cổ họng của Tô Tử Mặc khô khốc, do vậy phát âm có chút kỳ lạ, tuy nhiên trong vô thức anh ta rất thích tên cửa hàng này, kể cả đọc sai tên nhưng tên đọc sai cũng rất thuận miệng.
An Vu Nhất Ngung, là sống ở trong một góc yên lặng? Hay vẫn là không có chí tiến thủ? So sánh hai cái ý nghĩa này, Tô Tử Mặc vẫn là thích nghĩa thứ nhất hơn.
Kỳ lạ thay, ngay sau khi Tô Tử Mặc đọc sau tên, dòng chữ đầu tiên của phần mềm biến thành là -
[cửa hàng: An Vu Nhất Ngung (A Ngư Ngư Ngư)]
Tô Tử Mặc vừa mới nhận lại quyền kiểm soát thân thể nhưng lại cảm giác chính mình được một cái phần mềm an ủi. Tuy nhiên, đối với Tô Tử Mặc, người bị mất đi quyền kiểm soát thân thể hơn bốn năm, đều có thể tiếp thu dù xảy ra việc kỳ lạ đến đâu.
Cho nên Tô Tử Mặc tiếp tục đọc văn bản của phần mềm đơn giản.
[Chủ tiệm: Tô Tử Mặc]
[Thời gian sống còn lại: 365 ngày]
365 ngày? Tô Tử Mặc tháo xuống mắt kính, dụi dụi mắt, chắc chắn bản thân không nhìn lầm, phần mềm thần bí này không chỉ biết tên của anh, mà còn nói anh chỉ còn sống một năm nữa.
Nói cũng hơi kỳ lạ, mặc dù Tô Tử Mặc đã bốn năm không thể kiểm soát được thân thể của mình, sống một cuộc sống mà người thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc coi thường mạng sống của mình, và chưa bao giờ từ bỏ cố gắng phấn đấu.
Đặc biệt là bây giờ anh ấy đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình, Tô Tử Mặc hơn ai hết muốn sống một cuộc sống tốt đẹp!
365 ngày…….như thế nào đều không đủ a!
"Lợi nhuận trong cửa hàng có thể được đổi lấy tuổi thọ theo tỷ lệ, xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt và nâng cấp cửa hàng, hệ thống định vị thông minh thiếu năng lượng hoạt động và sẽ đóng cửa sau chín phút."
Giọng nói non nớt mang theo âm thanh máy móc lại vang lên.
Cũng nói cho Tô Tử Mặc, 365 ngày không phải là giới hạn của cuộc đời anh.
Nhưng là…….nhập hàng hóa?
Nhưng có một thứ khác nổi tiếng không kém sự giàu có của gia tộc họ Tô, chính là cháu trai duy nhất của gia tộc họ Tô, Tô Tử Mặc, lại là một kẻ ngốc.
Một gia tộc nổi tiếng như gia tộc họ Tô tất nhiên không cho phép làm một kẻ ngốc sinh ra, Tô Tử Mặc cũng không phải là vừa sinh ra đã ngốc. Ngược lại, trước khi xảy ra chuyện, Tô Tử Mặc là người cháu trai cưng của ông chủ nhà họ Tô, không chỉ có nhan sắc xuất sắc, thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa có tính cách ôn hòa, yêu thương người nhà, được mọi người hết lòng khen ngợi.
Nhưng ý trời trêu người, vào thời điểm học cấp ba, Tô Tử Mặc xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng mạng sống giữ được nhưng không biết gì sao khi tỉnh dậy lại trở thành kẻ ngốc - sẽ không khóc, cũng không cười, không nói, ngay cơ năng lực để thỏa mãn nhu cầu cơ bản cũng không có, chỉ có thể ngờ người chăm sóc.
Cháu trai duy nhất của gia tộc họ Tô cứ như vậy trở thành ngốc nghếch.
Nhưng không có ai biết rằng, có một linh hồn đang không ngừng giãy giụa dưới thân xác của kẻ ngốc nhà họ Tô.
Bởi vì ý thức của Tô Tử Mặc vẫn luôn tỉnh táo a!
Ngay khi Tô Tử Mặc tỉnh lại sau cơn hôn mê tai nạn xe cộ, thấy vẻ mặt lo lắng của ông nội, anh ấy muốn mở miệng báo tin sức khỏe của mình ổn định cho ông nội, nhưng anh ấy lại phát hiện bản thân mình không thể nói chuyện được! Anh ấy muốn mỉm cười với ông nội, nhưng lại không thể khống chế được biểu cảm của mình, anh ấy muốn giơ cánh tay, nhưng thậm chí anh còn không thể cử động được đốt ngón tay út của mình. Hai mắt của anh rõ ràng đã mở ra, nhưng Tô Tử Mặc không thể kiểm soát được cơ thể mình, dù chỉ là một cái chớp mắt!
Tô Tử Mặc giống như một linh hồn thì giam cầm trong một thể xác xa lạ không liên quan vậy, tối đa anh ta chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài thông qua đôi mắt, còn các việc khác đều làm không được. Dù cố gắng giãy giụa, hay là dùng hết sức của mình la hét, thì người khác cũng chỉ có thể nhìn thấy một kẻ ngốc không phản ứng gì.
Cuộc sống như vậy, Tô Tử Mặc đã trải qua bốn năm trong sự dày vò. Anh ta biết trạng thái này của mình thật không đúng, thậm chí anh ta còn nghi ngờ ai đã tạo ra cuộc tai nạn giao thông, nhưng cũng chỉ bất lực không làm gì được.
Theo thời gian trôi đi, Tô Tử Mặc thậm chí cảm thấy tinh thần của mình ngày càng mệt mỏi, giống như nếu anh ta tiếp tục giãy giụa thì đến cuối cùng ý thức của anh ta sẽ biến mất.
Vậy nên Tô Tử Mặc đã học được cách ngủ quên trong cơ thể mình, thỉnh thoảng thức dậy và tiếp tục đấu tranh để giành lấy quyền kiểm soát thân thể của mình. Đồng thời, Tô Tử Mặc cũng dùng giấc ngủ sâu để vượt qua khoảng thời gian bất thường này đối với anh.
Nhưng lần này Tô Tử Mặc tỉnh dậy sau giấc ngủ sau, anh chưa kịp nhìn rõ mình đang ở đâu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng máy tính Windows cũ khởi động, ngay sau đó là có một giọng nói non nớt nhưng mang cảm giác âm thanh của máy móc vang lên.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
Tô Tử Mặc mở mắt, hơn nữa anh ấy làm được bằng chính sức lực của mình!
Anh kinh ngạc nhận ra bản thân thực hiện một hành động, một động tác mà người khác dễ dàng thực hiện được nhưng đối với anh điều này là bất khả thi. Ngay sau đó, Tô Tử Mặc nhận ra thân thể của mình đang run rẩy, anh thậm chí run rẩy giơ lên cánh tay phải của mình!
Anh có thể kiểm soát được cơ thể của mình! Sau bốn năm, cuối cùng anh đã đoạt lại được cơ thể của mình!
“A……Khụ - khụ khụ!” Tô Tử Mặc muốn mở miệng nói chuyện xem sao, cơ thể sau bốn năm chưa từng nói chuyện của anh dường như cũng không thói quen nói chuyện, ngay sau khi mở miệng, anh nhận thấy giọng nói của mình khô khốc, khiến anh không thể nhịn được muốn ho khan.
Nhưng điều này nói lên cái gì?
Thân thể của anh yếu ớt mà run rẩy, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn, tất cả những điều này đều cho thấy anh Tô Tử Mặc đã lấy lại được quyền kiểm soát thân thể của mình!
“Nơi này……Là đâu? Vừa nãy……là ai đang nói chuyện?”
Tô Tử Mặc quen với kiểm soát thân thể một lúc sau, anh mới nhìn bốn phía xung quanh.
“Cửa hàng?”
Tô Tử Mặc đứng dậy khỏi sàn nhà màu xám lạnh lẽo, ngạc nhiên phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên sàn nhà của một cửa hàng kỳ lạ.
Anh có thị lực hơi kém, cận không nhiều độ lắm, nhưng có chút bị loạn thị. Chỉ là Tô Tử Mặc đã hồi lâu không đeo kính kể từ lúc anh bị tai nạn xe cộ, xem một số đồ vật ở xa có chút bị nhòe.
Diện tích cửa hàng rất nhỏ, bên cạnh có hai kệ để hàng treo trống rỗng, còn có một cái quầy có treo biển “Đề xuất hôm nay” trống trơn, ngoài anh ra thì không có ai khác ở đây.
Điều này thật sự kỳ lạ, bởi vì dù Tô Tử Mặc “choáng váng”, nhưng người nhà anh chăm sóc anh rất tốt, mỗi khi tỉnh lại nh không nằm ở nhà thì chính là nằm ở biệt thự ngoại thành tĩnh dưỡng.
Hơn nữa, vừa rồi hình như anh nghe thấy âm thanh có chút kỳ lạ.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
“A.” Tô Tử Mặc lại lần nữa nghe được âm thanh kỳ lạ này, anh đỡ quầy hàng bên cạnh để đứng dậy, tuy nhiên bởi vì hai chân của anh nhũn ra bây giờ mới hơi thích ứng được do vậy anh chỉ có thể dựa vào quầy hàng đứng thẳng.
“Chủ nhân, chào mừng trở lại ‘An Vu Nhất Ngung’.”
Tô Tử Mặc theo nguồn thanh âm phát ra nhìn lại, hóa ra âm thanh được phát ra từ một chiếc qua được đặt bên cạnh chiếc máy tính cũ sau quầy. Kiểu dáng của máy tính này rất lớn, cồng kềnh, cho dù ở bốn năm trước thì chiếc máy tính này cũng đã bị đào thải rồi.
Lần cuối cùng Tô Tử Mặc “tỉnh dậy’, người giúp việc của gia tộc họ Tô dừng một chiếc máy tính bảng để gọi đồ ăn trong nhà bếp.
Tô Tử Mặc vừa thích ứng thân thể, vừa đỡ quầy hàng đi vào bên trong, chỉ khi ngồi vào chiếc ghế dựa thoải mái, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy thân thể của mình đang nhanh chóng hồi phục, chỉ cần một lúc sau anh không cần phải chật vật như vậy nữa.
Máy tính trên quầy đã được bật lên, màn hình là màu xanh lam, hơn nữa chỉ có một biểu tượng phần mềm được đặt ở chính giữa màn hình.
Biểu tượng của phần mềm là một “cửa hàng” màu trắng, và tên phần mềm cũng rất đơn giản “cửa hàng”, không trang trí cầu kỳ gì cả.
“Xin mời chủ nhân vui lòng kiểm tra thông tin của cửa hàng ‘An Vu Nhất Ngưng’, hệ thống định vị thông minh thiếu năng lượng hoạt động và sẽ ngừng hoạt động sau 10 phút. Xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt, nâng cấp cửa hàng.”
Tô Tử Mặc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh thấy con chuột trên màn hình tự di chuyển, click vào phần mềm duy nhất, và sau đó một giao diện đơn giản chỉ có các ký tự trắng trên nền đen hiện ra trước mặt Tô Tử Mặc.
Bởi vì cận thị, Tô Tử Mặc dụi mắt, cầm cặp kính mắt ở bên cạnh con chuột đeo lên. Đó là một mắt kính có gắn dây chuyền bạc, tuy nhiên mắt kính vẫn luôn trượt xuống do kích cỡ mắt kính không vừa. Mặc dù kích thước của mắt kính không phù hợp với Tổ Tử Mặc nhưng lại giúp cho anh ta có thể thấy rõ những dòng chữ trắng trên màn hình màu xanh lam.
[Cửa hàng: An Vu Nhất Ngung]
“A Ngư Ngư Ngư……” Cổ họng của Tô Tử Mặc khô khốc, do vậy phát âm có chút kỳ lạ, tuy nhiên trong vô thức anh ta rất thích tên cửa hàng này, kể cả đọc sai tên nhưng tên đọc sai cũng rất thuận miệng.
An Vu Nhất Ngung, là sống ở trong một góc yên lặng? Hay vẫn là không có chí tiến thủ? So sánh hai cái ý nghĩa này, Tô Tử Mặc vẫn là thích nghĩa thứ nhất hơn.
Kỳ lạ thay, ngay sau khi Tô Tử Mặc đọc sau tên, dòng chữ đầu tiên của phần mềm biến thành là -
[cửa hàng: An Vu Nhất Ngung (A Ngư Ngư Ngư)]
Tô Tử Mặc vừa mới nhận lại quyền kiểm soát thân thể nhưng lại cảm giác chính mình được một cái phần mềm an ủi. Tuy nhiên, đối với Tô Tử Mặc, người bị mất đi quyền kiểm soát thân thể hơn bốn năm, đều có thể tiếp thu dù xảy ra việc kỳ lạ đến đâu.
Cho nên Tô Tử Mặc tiếp tục đọc văn bản của phần mềm đơn giản.
[Chủ tiệm: Tô Tử Mặc]
[Thời gian sống còn lại: 365 ngày]
365 ngày? Tô Tử Mặc tháo xuống mắt kính, dụi dụi mắt, chắc chắn bản thân không nhìn lầm, phần mềm thần bí này không chỉ biết tên của anh, mà còn nói anh chỉ còn sống một năm nữa.
Nói cũng hơi kỳ lạ, mặc dù Tô Tử Mặc đã bốn năm không thể kiểm soát được thân thể của mình, sống một cuộc sống mà người thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc coi thường mạng sống của mình, và chưa bao giờ từ bỏ cố gắng phấn đấu.
Đặc biệt là bây giờ anh ấy đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình, Tô Tử Mặc hơn ai hết muốn sống một cuộc sống tốt đẹp!
365 ngày…….như thế nào đều không đủ a!
"Lợi nhuận trong cửa hàng có thể được đổi lấy tuổi thọ theo tỷ lệ, xin chủ nhân nhanh chóng bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt và nâng cấp cửa hàng, hệ thống định vị thông minh thiếu năng lượng hoạt động và sẽ đóng cửa sau chín phút."
Giọng nói non nớt mang theo âm thanh máy móc lại vang lên.
Cũng nói cho Tô Tử Mặc, 365 ngày không phải là giới hạn của cuộc đời anh.
Nhưng là…….nhập hàng hóa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook