Missing Someone
-
Chương 5: Chờ đợi, làm được không?
Trời trưa nắng nóng hơn thường ngày, nói không chừng nếu một con gà đang đẻ trứng thì con của nó có thể thành món trứng chiên vô điều kiện.
Ước mơ lớn nhất của mọi ngày hè: Một cơn mưa rào.
Cô nằm trong nhà, không cử động. Chắc lại chơi trò động-tượng.
"Ding dong!"
Mất vài giây để cô có thể nhận ra đó là chuông cửa nhà mình. Cuối cùng cô lại lết xác ra cửa.
“Xin chào, có phải cô là Bảo Liên không ạ?”
Cô ngơ một giây, rồi nhẹ gật đầu.
“Cô có bưu kiện ạ! Mời cô kí vào đây để nhận.”
Cô lại ngơ thêm vài giây, rồi cũng cầm lấy bút. Trời nóng quá mà!
"Roẹt... roẹt"
Nhận lấy bưu kiện, cô cúi người chào người giao hàng rồi mang bưu kiện vào trong.
Gói bưu kiện nhỏ bằng gang tay, một tay cũng có thể cầm hết.
Cô mở ra, bên trong chỉ vài ba thứ lặt vặt như một tờ giấy, một gói hạt gì đấy bé li ti, và một sợi dây chuyền bạch kim được xỏ vào một chiếc chìa khoá, xem ra thì sợi dây chuyền là thứ có giá trị nhất.
Cô loay hoay một lúc, rồi nhìn vào tờ giấy trong gói bưu kiện.
"À... tôi là Anh Kiệt, nhà tôi có chuyện cần giải quyết nên tôi sẽ không ở đó trong một thời gian, nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi trông vườn Tử Đinh Hương hộ. Phần còn lại là chuyện tôi đã hứa"
“À... ra đây là chìa khoá nhà anh sao?” Cô vừa tự hỏi bản thân vừa nhìn sợi dây chuyền. Sau đó lại cầm gói hạt gì đấy lên “Lời hứa? Vậy đây là hạt giống Tử Đinh Hương sao?”
Bất giác cô cười khi nghĩ về anh, xem ra độ say mê anh của cô nhiều hơn cô tưởng.
Cô cầm sợi dây chuyền luồn qua sau cổ, rồi ngắm nghía mặt dây, xem ra chiếc chìa khóa này rất đặc biệt, trông nó không giống một chiếc chìa khóa nào cô từng thấy cả.
Tay cô cầm mặt dây chuyền lật qua lật lại, miệng tủm tỉm cười.
Cô chạy ra sau nhà, lục đục tìm ra được một cái ly giấy, xong cô đắp đất, gieo hạt rồi tưới nước. Một mình ngồi tưởng tượng ra sau này nó sẽ trở thành một cây Tử Đinh Hương "đại thụ". Khi đó cô sẽ đem cho anh xem.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Em làm gì thế?” Bảo Ngân vừa vào đến nhà, cô gấp áo lên kệ, nhìn Bảo Liên đang cắm cúi vào một thứ gì đó, buột miệng hỏi.
“Trồng cây ạ.”
“Cây?
“Ừm.”
Bảo Ngân nhìn Bảo Liên, thôi không hỏi nữa, mà lăn lên sofa nằm.
“Liên!”
“Vâng?”
“Chị đói~~~~!” Giọng cô kéo dài nũng nịu.
Bảo Liên cười rồi gật đầu, mấy chốc cô vào bếp, bưng ra một mâm cơm nóng hổi.
Ráng chiều hiện lên qua khung cửa sổ, cả hai cùng quay lại nhìn.
Bảo Ngân nhìn áng mây nhuộm màu huyết lệ ấy, trong lòng không khỏi đau xót.
Ngày trước, cô đã nhìn Bảo Liên quay đi, trời chiều cũng đẹp một cách buồn bã như này.
Cô thôi không nhìn nữa, lại cặm mặt vào đống thức ăn.
Bảo Liên nhìn ra xa xăm áng mây, có một đàn cò.
Bờ môi cô nhếch lên thư thái, có chút gì đó ấm áp trong lòng.
Cùng nhìn một bầu trời, nhưng lại có những cảm nhận khác nhau.
Cô quay sang nhìn Bảo Ngân, cười vui vẻ rồi lại tiếp tục bữa ăn.
Chiều ngày hôm đó, thực sự rất đẹp!
“Em đeo gì vậy?”
Cô nhìn xuống cổ mình, rồi mỉm cười trả lời.
“Dây chuyền, được tặng đấy ạ!”
Bảo Ngân mỉm cười.
“Chà, ai mà lọt vào được mắt em vậy.”
Bảo Liên không đáp, chỉ nhét vào miệng một "nắm" đồ ăn rồi mỉm cười.
Đã hoàng hôn, thì cũng phải có chớm tối.
Giữa những ngày hè oi ả thế này, còn gì tuyệt hơn là một buổi tối gió lộng. Không cần phải chờ lâu, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời đỏ ối buổi hoàng hôn sắp tắt, những cơn gió đã lộng hành khắp phố phường, tràn vào những căn nhà mở cửa. Khi mà mặt trời thiếp đi ở nơi đâu xa lắm, vậy mà một mảng trời phía tây vẫn còn vương vất những sợi tơ đỏ của ánh chiều tà. Những ánh đèn điện sáng rực dần thay thế cho mặt trời. Đó chính là chớm tối.
Cô chống cằm lên nhìn khung cảnh từ cửa sổ tầng hai.
“Làm gì thế?” Bảo Ngân đang cầm bộ đồ ngủ, chuẩn bị vào nhà vệ sinh thay đồ tắm rửa, thấy Bảo Liên ngồi như vậy, cô lại hỏi không lí do.
“Ngắm cảnh thôi ạ.” Cô đáp bâng quơ.
“Ây dà... Thế này thì chắc là yêu rồi đấy, được tặng cả dây chuyền cơ mà.”
Cả hai cười rồi Bảo Ngân tiếp tục công việc, trả lại cho căn phòng sự im lặng vốn có.
Vốn do nhà cô ở ngoại ô nên con đường rất vắng vẻ, vì thế đêm đen lại càng thêm lãng mạn, tĩnh mịch.
Màn đêm u tối đắp chiếc chăn dạ đen cho mặt hồ phẳng lặng. Những chị liễu nghiêng mình bên hồ nước trong xanh, chải chuốt mái tóc dài của mình như một cô thiếu nữ.
Khung cảnh thanh bình đứng bên vẻ sôi động của đô thị mới đẹp đẽ làm sao!
Cô đổi tư thế chống cằm, nghiêng đầu sang phía khác ngắm phần quang cảnh còn lại.
Cô nhắm mắt, một làn gió lướt qua vui đùa với những lọn tóc của cô, khiến bờ môi cô nhếch lên thư thái.
Gió khẽ len qua những vòm cây, cất cao tiếng hát vi vu vi vu như lời ru nồng nàn tha thiết của người mẹ đưa đàn chim bé nhỏ vào giấc mơ hồng.
Cô ngước lên cao nhìn trời sao, nói đêm đến đêm thì nhất định phải ngắm sao rồi.
Trong ánh điện lung linh dát vàng dát bạc cho con đường, hiếm ai nhận ra dòng trăng đang hòa vào ánh sáng rực rỡ ấy. Trăng chỉ dành cho các bà, các ông, cho đám trẻ thơ đang múa hát đón chị Hằng mà không sao quen được với sự tất bật của người thành thị.
Không ồn ào, mà tĩnh mịch đến lãng mạn.
Khung cảnh mang mùi hương thoải mái trong hương gió, làm người ta quên đi những mệt mỏi của cái nóng buổi trưa.
Hoặc khiến cho một tâm trạng vui vẻ như cô có thế mỉm cười thoải mái.
Đúng rồi nhỉ, cô đã yêu rồi.
Ước mơ lớn nhất của mọi ngày hè: Một cơn mưa rào.
Cô nằm trong nhà, không cử động. Chắc lại chơi trò động-tượng.
"Ding dong!"
Mất vài giây để cô có thể nhận ra đó là chuông cửa nhà mình. Cuối cùng cô lại lết xác ra cửa.
“Xin chào, có phải cô là Bảo Liên không ạ?”
Cô ngơ một giây, rồi nhẹ gật đầu.
“Cô có bưu kiện ạ! Mời cô kí vào đây để nhận.”
Cô lại ngơ thêm vài giây, rồi cũng cầm lấy bút. Trời nóng quá mà!
"Roẹt... roẹt"
Nhận lấy bưu kiện, cô cúi người chào người giao hàng rồi mang bưu kiện vào trong.
Gói bưu kiện nhỏ bằng gang tay, một tay cũng có thể cầm hết.
Cô mở ra, bên trong chỉ vài ba thứ lặt vặt như một tờ giấy, một gói hạt gì đấy bé li ti, và một sợi dây chuyền bạch kim được xỏ vào một chiếc chìa khoá, xem ra thì sợi dây chuyền là thứ có giá trị nhất.
Cô loay hoay một lúc, rồi nhìn vào tờ giấy trong gói bưu kiện.
"À... tôi là Anh Kiệt, nhà tôi có chuyện cần giải quyết nên tôi sẽ không ở đó trong một thời gian, nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi trông vườn Tử Đinh Hương hộ. Phần còn lại là chuyện tôi đã hứa"
“À... ra đây là chìa khoá nhà anh sao?” Cô vừa tự hỏi bản thân vừa nhìn sợi dây chuyền. Sau đó lại cầm gói hạt gì đấy lên “Lời hứa? Vậy đây là hạt giống Tử Đinh Hương sao?”
Bất giác cô cười khi nghĩ về anh, xem ra độ say mê anh của cô nhiều hơn cô tưởng.
Cô cầm sợi dây chuyền luồn qua sau cổ, rồi ngắm nghía mặt dây, xem ra chiếc chìa khóa này rất đặc biệt, trông nó không giống một chiếc chìa khóa nào cô từng thấy cả.
Tay cô cầm mặt dây chuyền lật qua lật lại, miệng tủm tỉm cười.
Cô chạy ra sau nhà, lục đục tìm ra được một cái ly giấy, xong cô đắp đất, gieo hạt rồi tưới nước. Một mình ngồi tưởng tượng ra sau này nó sẽ trở thành một cây Tử Đinh Hương "đại thụ". Khi đó cô sẽ đem cho anh xem.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Em làm gì thế?” Bảo Ngân vừa vào đến nhà, cô gấp áo lên kệ, nhìn Bảo Liên đang cắm cúi vào một thứ gì đó, buột miệng hỏi.
“Trồng cây ạ.”
“Cây?
“Ừm.”
Bảo Ngân nhìn Bảo Liên, thôi không hỏi nữa, mà lăn lên sofa nằm.
“Liên!”
“Vâng?”
“Chị đói~~~~!” Giọng cô kéo dài nũng nịu.
Bảo Liên cười rồi gật đầu, mấy chốc cô vào bếp, bưng ra một mâm cơm nóng hổi.
Ráng chiều hiện lên qua khung cửa sổ, cả hai cùng quay lại nhìn.
Bảo Ngân nhìn áng mây nhuộm màu huyết lệ ấy, trong lòng không khỏi đau xót.
Ngày trước, cô đã nhìn Bảo Liên quay đi, trời chiều cũng đẹp một cách buồn bã như này.
Cô thôi không nhìn nữa, lại cặm mặt vào đống thức ăn.
Bảo Liên nhìn ra xa xăm áng mây, có một đàn cò.
Bờ môi cô nhếch lên thư thái, có chút gì đó ấm áp trong lòng.
Cùng nhìn một bầu trời, nhưng lại có những cảm nhận khác nhau.
Cô quay sang nhìn Bảo Ngân, cười vui vẻ rồi lại tiếp tục bữa ăn.
Chiều ngày hôm đó, thực sự rất đẹp!
“Em đeo gì vậy?”
Cô nhìn xuống cổ mình, rồi mỉm cười trả lời.
“Dây chuyền, được tặng đấy ạ!”
Bảo Ngân mỉm cười.
“Chà, ai mà lọt vào được mắt em vậy.”
Bảo Liên không đáp, chỉ nhét vào miệng một "nắm" đồ ăn rồi mỉm cười.
Đã hoàng hôn, thì cũng phải có chớm tối.
Giữa những ngày hè oi ả thế này, còn gì tuyệt hơn là một buổi tối gió lộng. Không cần phải chờ lâu, chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời đỏ ối buổi hoàng hôn sắp tắt, những cơn gió đã lộng hành khắp phố phường, tràn vào những căn nhà mở cửa. Khi mà mặt trời thiếp đi ở nơi đâu xa lắm, vậy mà một mảng trời phía tây vẫn còn vương vất những sợi tơ đỏ của ánh chiều tà. Những ánh đèn điện sáng rực dần thay thế cho mặt trời. Đó chính là chớm tối.
Cô chống cằm lên nhìn khung cảnh từ cửa sổ tầng hai.
“Làm gì thế?” Bảo Ngân đang cầm bộ đồ ngủ, chuẩn bị vào nhà vệ sinh thay đồ tắm rửa, thấy Bảo Liên ngồi như vậy, cô lại hỏi không lí do.
“Ngắm cảnh thôi ạ.” Cô đáp bâng quơ.
“Ây dà... Thế này thì chắc là yêu rồi đấy, được tặng cả dây chuyền cơ mà.”
Cả hai cười rồi Bảo Ngân tiếp tục công việc, trả lại cho căn phòng sự im lặng vốn có.
Vốn do nhà cô ở ngoại ô nên con đường rất vắng vẻ, vì thế đêm đen lại càng thêm lãng mạn, tĩnh mịch.
Màn đêm u tối đắp chiếc chăn dạ đen cho mặt hồ phẳng lặng. Những chị liễu nghiêng mình bên hồ nước trong xanh, chải chuốt mái tóc dài của mình như một cô thiếu nữ.
Khung cảnh thanh bình đứng bên vẻ sôi động của đô thị mới đẹp đẽ làm sao!
Cô đổi tư thế chống cằm, nghiêng đầu sang phía khác ngắm phần quang cảnh còn lại.
Cô nhắm mắt, một làn gió lướt qua vui đùa với những lọn tóc của cô, khiến bờ môi cô nhếch lên thư thái.
Gió khẽ len qua những vòm cây, cất cao tiếng hát vi vu vi vu như lời ru nồng nàn tha thiết của người mẹ đưa đàn chim bé nhỏ vào giấc mơ hồng.
Cô ngước lên cao nhìn trời sao, nói đêm đến đêm thì nhất định phải ngắm sao rồi.
Trong ánh điện lung linh dát vàng dát bạc cho con đường, hiếm ai nhận ra dòng trăng đang hòa vào ánh sáng rực rỡ ấy. Trăng chỉ dành cho các bà, các ông, cho đám trẻ thơ đang múa hát đón chị Hằng mà không sao quen được với sự tất bật của người thành thị.
Không ồn ào, mà tĩnh mịch đến lãng mạn.
Khung cảnh mang mùi hương thoải mái trong hương gió, làm người ta quên đi những mệt mỏi của cái nóng buổi trưa.
Hoặc khiến cho một tâm trạng vui vẻ như cô có thế mỉm cười thoải mái.
Đúng rồi nhỉ, cô đã yêu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook