Mình Yêu Nhau Đi
-
Chương 18: 18: Côn Trùng Dã Thú Và Bươm Bướm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
DỊCH: MIN
Hôm nay Vương Nhược Hàm không lái xe, tới quán bar là ngồi xe của Dung Hoan, kết quả đến lúc ra về bà cô này đã say bét nhè, may mà cô chỉ uống đồ ngọt.
Cô đỡ Dung Hoan, chỉ sợ cô ta không đứng vững ngã sấp xuống: “Ấy, ấy, chỗ này.”
Bất lực nhất là cô còn không đến mét sáu, Dung Hoan thì cao gần mét bảy còn đeo giày cao gót, cô đứng bên cạnh y hệt một cô hầu gái.
“Nhà cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về.”
Dung Hoan nghiêng đầu nhìn cô, hàng mày nhăn chặt như nghe không hiểu.
Vương Nhược Hàm nâng giọng lặp lại một lần nữa: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Dung Hoan mấp máy môi, âm thanh phát ra mơ hồ hệt như đang nhả bong bóng, Vương Nhược Hàm nghe nửa ngày cũng không hiểu nổi, thậm chí còn không nghe ra được có phải là tiếng Trung hay không, đau khổ hơn là thi nghe môn tiếng Anh.
Giằng co nửa ngày, cô chọn cách từ bỏ, vừa lôi vừa kéo nhét người vào trong xe, lái thẳng tới nhà Tần Dã.
Lúc này đã gần hai giờ sáng, cửa vừa mở ra, Vương Nhược Hàm đẩy người vào, vội vàng bỏ lại một câu: “Em lái xe đi trước, mai bảo chị ta tới bệnh viện lấy nhé.”
Không đợi Tần Dã nói gì, cô đóng sầm cửa lại đi mất, người tốt cả đời bình an, cô chỉ có thể giúp tới đây thôi.
Một đêm này, Vương Nhược Hàm bị vắt kiệt sức lực, vừa ngả người xuống gối là ngủ mất, chuyện phiền lòng gì đó cũng chẳng còn sức nghĩ ngợi nữa rồi, cô đánh một giấc sâu.
Bảy giờ sáng, tiếng chuông báo thức đoạt mạng vang lên, Vương Nhược Hàm nhắm mắt, dựa vào cảm giác mà mò điện thoại bên gối bấm tắt chuông báo.
“Vương Nhược Hàm, xem xem mấy giờ rồi?” Cửa phòng bị đẩy ra, Phương Xuân Hoa xách cây lau nhà, vừa lạch cạch vừa gọi, “Hôm nay con không đi làm hả? Mau dậy đi.”
Vương Nhược Hàm xoay người, trong lòng thầm đếm ngược 10 giây.
Vừa đếm đến “sáu” , chăn đắp trên người bị kéo ra, Phương Xuân Hoa tét một cái lên mông cô, hung hăng nói: “Đừng lười nữa, dậy mau!”
Vương Nhược Hàm bị đau hét lên một tiếng, hậm hực xoay người xuống giường.
Cô làm vệ sinh cá nhân xong, vừa ngáp vừa đi đến bàn ăn, Phương Xuân Hoa đưa bát đũa đến, hôm nay trong nhà nấu cháo, ăn kèm với quẩy và trứng trà.
Phương Xuân Hoa bóc vỏ trứng, hỏi Vương Nhược Hàm: “Hay là nay tan làm đi siêu thị một chuyến nhé? Mẹ thấy trong tủ lạnh chẳng còn mấy hoa quả nữa rồi.”
Vương Nhược Hàm nhét đồ ăn đầy mồm không mở miệng nổi, xua tay.
“Không muốn đi à?”
“Hôm nay con vẫn làm ca đêm, hơn nữa không biết lúc nào mới về, mẹ muốn đi thì tự đi đi.”
Phương Xuân Hoa nhăn mày: “Sao con lại làm ca đêm nữa?”
Vương Nhược Hàm dùng một chữ “bận” cho có lệ.
Cô ăn hết cháo trong bát, đang định đứng dậy, lại ngồi về ghế: “Mẹ.”
“Hử?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không sao ạ.”
Phương Xuân Hoa giục cô: “Không có gì thì mau đi làm đi, về sớm được thì về sớm, nghe thấy không?”
“Con biết rồi.”
“Còn hai quả trứng có muốn mang đi làm luôn không, nào đói thì ăn.”
“Không cần đâu.” Vương Nhược Hàm cầm túi đeo giày, “Mẹ ăn đi, con đi đây.”
Cả một buổi sáng cô không đợi được Dung Hoan tới lấy chìa khóa, mà lại đợi được Tần Dã.
Anh ta mặc áo blue trắng, trông có vẻ như vừa đi làm: “Chìa khóa xe đưa cho anh đi, anh lái xe qua cho cô ấy.”
Vương Nhược Hàm lấy đồ trong ngăn tủ đưa cho Tần Dã, trên đỉnh đầu vang lên tiếng leng keng của đồ trang trí, còn có tấm sticker của hai người.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Thế nào rồi ạ?”
Tần Dã nhận lấy chìa khóa: “Chẳng thế nào.”
“Em còn tưởng hai người sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”
Tần Dã nhếch môi cười: “Tửu lượng của cô ấy hơi kém, chẳng bao lâu đã ngủ say, buổi sáng anh dậy thì người đã chạy mất, lời còn chẳng kịp nói.”
Vương Nhược Hàm cũng cười theo: “Cảm thấy mất mặt chăng.”
Tần Dã phụ họa: “Da mặt mỏng.”
Anh ta chuyển chủ đề: “Sao tối qua hai người lại ở cùng nhau?”
Vương Nhược Hàm sờ mũi, trả lời: “À, chị ta có chút việc tìm em.”
“Có việc tìm em?” trọng âm của Tần Dã nhấn vào chữ “em” , hiển nhiên đang chất vấn mối quan hệ của hai người.
“Vâng.” Vương Nhược Hàm gật đầu, ánh mắt lửng lơ, “Có việc” .
Tần Dã thấy cô như vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cảm thán nói: “Nếu như cô ấy bớt lo được một nửa em là được.”
Vương Nhược Hàm cong môi lên, ngập ngừng nói: “Không thể nói như vậy được.”
Tần Dã: “Hử?”
Cô hít sâu một hơi, thẳng lưng ngẩng đầu lên nhìn Tần Dã: “Những người càng thân mật thì sẽ càng nhìn thấy nhiều hơn, anh cảm thấy em hiểu chuyện bớt lo, nhưng khi anh mới quen biết Dung Hoan, chẳng phải cũng rất tốt, là một cô gái rất thông minh sao? Toàn bộ diện mạo của con người chắc chắn sẽ có tì vết, anh chỉ là chưa phát hiện ra khuyết điểm của em mà thôi.”
Vương Nhược Hàm mím môi cười: “Chị ta cũng rất đáng yêu, thật đó, anh bảo tính tình chị ta không tốt, nhưng chị ta thẳng thắn, có gì nói nấy.
Nếu như chị ta mà là kiểu ngoan ngoãn nghe lời, ban đầu anh cũng sẽ không thích chị ta đúng không, dù sao người dịu dàng thì nhiều lắm, anh cũng có nhìn một cái đâu, cứ khăng khăng là chị ta mới được.”
Tần Dã rũ mắt xuống, chìa khóa chọc vào lòng bàn tay hơi đau, vô số đồ treo trên đó anh ta đều biết, có những thứ là anh ta tặng, có thứ là hai người cùng mua.
“Anh Dã, em không biết vì nguyên nhân gì mà hai người cãi nhau, cũng không quan tâm hai người liệu có còn khả năng hay không, nhưng em cảm thấy, cho dù thế nào, đều phải chọn người mình thích, đừng phản bội nội tâm của mình.
Nếu chỉ đơn giản là vì phù hợp, hoặc là vì ứng phó mẹ anh mà tiếp xúc với những người khác, anh là đang làm lỡ Dung Hoan cũng đang làm lỡ người khác.” Vương Nhược Hàm cẩn thận ngước mắt lên, “Lời em nói khả năng hơi nặng, nhưng anh có thể hiểu được đúng không?”
Tần Dã gật đầu: “Hiểu.”
Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, cầm lấy chiếc quạt mini, nói xong lời này mặt cô đã đỏ ửng lên.
“Vậy anh đi làm đây, cảm ơn em.”
“Vâng, được, bái bai.”
Thấy Tần Dã đi khuất tầm mắt, Vương Nhược Hàm ngồi về vị trí, hai tay chống cằm ngẩn người.
Lâm Huệ đi tới, vỗ vai cô nói: “Điện thoại kêu kìa chị.”
“À.” Vương Nhược Hàm tỉnh táo, cầm điện thoại lên, là điện thoại của Chu Dĩ, cô bấm nhận máy.
“A lô, sao thế?”
Chu Dĩ nói: “A lô, Hàm à, đồng nghiệp của tớ đột nhiên đau nửa đầu, cậu xem thuốc nào có tác dụng? Đau không chịu nổi ý.”
Vương Nhược Hàm cảm thấy hốt hoảng không tên: “Đau nửa đầu, đồng nghiệp nào thế?”
“Chính là cô Vương trong văn phòng tớ, cô ấy đang trong kì s1nh lý nữa, cô ấy nói trước kia chưa từng đau đầu, tớ thấy cô ấy khó chịu lắm.”
Vương Nhược Hàm thầm thở phào một hơi: “Trước tiên uống Ibuprofen giảm đau đã, bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm vất vả quá độ, nếu không được nữa thì đưa cô ấy tới bệnh viện khám thử xem.”
“Được, vậy tớ đi mua thuốc cho cô ấy đã.”
Chu Dĩ không cúp máy ngay, vừa đi vừa hỏi: “Cậu thế nào rồi hả? Công việc vẫn ổn chứ?”
Vương Nhược Hàm nghịch chiếc lá xanh trên chậu cây, lười nhác trả lời: “Vẫn như thế thôi.”
Cô ngồi thẳng người lên, hứng thú nói: “Ấy, tớ nói cậu nghe này, Chu Dĩ, tớ đúng là nữ bồ tát ở nhân gian đấy.”
Chu Dĩ cười rộ lên: “Cậu á? phổ độ chúng sinh rồi à?”
“Không phải.
Tối qua bỗng nhiên Dung Hoan tới tìm tớ, muốn hỏi tình hình gần đây của Tần Dã, chị ta uống say quắc cần câu, tớ đưa thẳng tới chỗ của Tần Dã, vừa rồi tớ còn khuyên Tần Dã đấy, bảo anh ấy suy nghĩ rõ ràng.
Tớ đúng là bồ tát mà, giá trị trợ công đầy ắp.”
“Thật à, mấy hôm trước bọn tớ còn lo lắng cậu sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào cơ.”
Vương Nhược Hàm chậc một tiếng: “Tớ là loại người đó à?”
Chu Dĩ nói: “Chẳng phải tớ đang sợ lỡ như hay sao, năm năm thanh xuân đã đủ lắm rồi.”
Vương Nhược Hàm nằm bò ra bàn: “Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên Tần Dã.”
Chu Dĩ hỏi: “Chưa từng nghĩ qua thật à? Chẳng phải trước kia cậu thích anh ta lắm hay sao?”
“Phải đó.” Vương Nhược Hàm nghịch cuốn sổ nhỏ bên tay, “Nhưng cho dù tớ vẫn còn thích anh ấy, hiện giờ bọn họ đang giằng co, tớ cũng chẳng có mặt mũi nào mà chen vào, nếu Tần Dã chọn tớ, cũng không nhất định vì thích.
Nếu như so sánh tớ với Dung Hoan, anh ấy chỉ cảm thấy tớ không biết cáu gắt, rất dễ nắm thóp, lại thêm quan hệ quen biết lâu năm, biết từ rễ đến ngọn, mẹ anh ấy cũng thích tớ, dường như những mâu thuẫn giữa anh ấy và Dung Hoan sẽ không thể xuất hiện ở nơi tớ được.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Nếu phân tích như vậy, xem ra tớ cũng không hoàn toàn thua cuộc, cậu xem, tớ bớt chuyện cỡ nào này.”
Trong ống nghe, Chu Dĩ không hề vì sự thoải mái của cô mà bị chọc cười, ngược lại thở dài nặng nề hơn: “Cục cưng, chúng ta đừng lấy bản thân so sánh với người khác được không, cậu có ưu điểm độc nhất của cậu, người khác cũng có của người khác.”
Khóe môi Vương Nhược Hàm hạ xuống, thành thật với bạn thân: “Thực ra tớ cũng rất buồn, thì ra mọi người đều nghĩ như thế này, ‘Vương Nhược Hàm quen biết với bác sĩ Tần lâu như vậy còn không yêu nhau, chắc chắn Tần Dã không coi trọng cô ta đâu, chỉ coi cô ta là em gái thôi’.
Chu Dĩ, cậu nói xem tớ có tồi tệ đến mức đó không, tuy quả thực học lực của tớ không cao, cũng chẳng có năng lực gì, nhưng tại sao mọi người lại coi tớ không xứng với Tần Dã như một lẽ đương nhiên vậy?”
Chu Dĩ nghiêm túc nói với cô: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng có người nào nghĩ như vậy đâu, mọi người chỉ cảm thấy cậu với Tần Dã không hợp cho lắm.”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, mấy giây sau mới mở miệng: “Vậy tớ thích hợp với người như thế nào đây?”
Chu Dĩ nghĩ ngợi: “Tớ cũng nói không ra, nhưng theo kinh nghiệm của tớ mà nói, tớ cảm thấy quan trọng nhất là, người này phải khiến cậu cảm thấy cậu đứng trước mặt anh ta trong dáng vẻ nào cũng đều ổn.
Cậu có thể hoàn toàn buông thả bản thân trước mặt Tần Dã không?”
Vương Nhược Hàm: “Không được, trước mặt anh ấy tớ còn không dám nói tục.”
“Nhìn đi, cho nên cậu cảm thấy nếu anh ta chọn cậu, cũng sẽ không thích con người thật của cậu.” Chu Dĩ nói, “Tớ phải lái xe rồi, cúp trước nhé.”
“Được, cậu cẩn thận đó.”
Cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy tiếng chuông khẩn cấp.
Cô vội vã đứng dậy, chạy thẳng vào phòng truyền dịch.
Vương Nhược Hàm trông thấy y tá thực tập chân tay luống cuống đửng ngây ở đó, cô vội vàng đi tới, th ở dốc hỏi: “Tình huống gì vậy?”
Y tá thực tập kia không trả lời được, vẻ mặt hệt như sắp khóc.
Vương Nhược Hàm cau mày, cúi người kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, trên cánh tay có vết ban đỏ, vẻ mặt lúc nhắm mắt rất khó chịu, bố mẹ gọi tên cậu bé cũng không có phản ứng, dường như ý thức đã mơ hồ đi rồi.
Bác sĩ cũng kịp thời chạy tới, sau khi kiểm tra tình trạng thì chẩn đoán dị ứng với thành phần của thuốc, phản ứng của y tá thực tập kia cũng coi như nhanh nhẹn, nhanh chóng đóng nấc truyền nước.
Sau khi đổi nước đường nho cho bệnh nhân, Vương Nhược Hàm nắm lấy bình dịch vừa đổi xuống, đối chiếu với thuốc được kê trên đơn một lượt, hai mắt cô tối sầm cảm thấy đầu hơi đau.
Y tá thực tập này được phân tới tay cô, đến mới được một tháng, trông cô bé này khá tỉ mỉ, dạo này Vương Nhược Hàm cũng không để ý tới, những công việc bình thường cô đều không ở bên cạnh kiểm tra, ai mà biết được hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
Truyền nhầm thuốc tạo thành hậu quả khác biệt, nghiêm trọng một chút có lẽ sẽ mất mạng, may mà bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, sức khỏe đã dần ổn định trở lại.
Bác sĩ trình bày tình huống cho người nhà, bọn họ cũng thành khẩn xin lỗi.
“Lý Hân Tuyết, theo chị ra đây.” ra khỏi phòng truyền dịch, Vương Nhược Hàm gọi người đi.
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên hốc mắt đỏ bừng ngập nước.
Vương Nhược Hàm lục tung túi lên, vớ được một tờ khăn giấy nhăn nhúm: “Còn chưa mắng em mà đã bắt đầu khóc rồi à?”
Lý Hân Tuyết nấc lên nói: “Em xin lỗi.”
Vương Nhược Hàm lau nước mắt cho cô ấy: “Chị cũng xin lỗi, chị cũng có trách nhiệm, y tá trưởng bên kia chị sẽ nói, tuy người nhà không truy cứu trách nhiệm, nhưng mà bản kiểm điểm vẫn phải viết.
Ngành nghề của chúng ta có tính chất đặc thù, y tá dẫn dắt lúc chị thực tập đã nói với chị, có lẽ em đi tới chỗ khác, người ra sẽ nói cho em, em mới đến phạm phải sai lầm là bình thường, thế nhưng bệnh viện không cho phép mắc sai lầm.”
Người vừa nghe thấy câu này, nước mắt lại chảy ào ra.
Vương Nhược Hàm cũng không có giấy nữa, chỉ có thể ngừng không nói thêm: “Được rồi được rồi, điểu chỉnh lại tâm trạng rồi làm việc đi, cẩn thận một chút.”
Về đến trạm y tá, Lâm Huệ nói với cô: “Y tá trưởng tìm chị.”
Vương Nhược Hàm mệt mỏi sụ vai xuống, khóc không ra nước mắt.
Lâm Huệ đồng tình nhìn cô, dùng khẩu hình nói “Cố lên” .
Vương Nhược Hàm dè dặt đẩy cửa ra, giọng nói cũng khẽ khàng: “Y tá trưởng, chị tìm em ạ.”
Tiết Hồng Băng không nói một lời nhìn chằm chằm cô, điều này càng khiến Vương Nhược Hàm sợ hãi hơn.
Cô xin tha nói: “Chị, em biết sai rồi, Tiểu Lý là thực tập sinh của em, phải chịu trách nhiệm em nhất định sẽ chịu.”
Tiết Hồng Băng giơ tay lên: “Chuyện này chút nữa nói sau.
Năm ngoái vì khen thưởng mọi người khổ cực chống dịch, nên phê cho mỗi người 5 ngày phép năm, em còn nhớ chứ?”
“Nhớ ạ.”
Tiết Hồng Băng nói: “Em nghỉ hết năm ngày này đi, cộng thêm cuối tuần nữa, chị cho em nghỉ 1 tuần.”
Nếu đổi lại thời gian khác, chắc chằn là một tin tốt, thế nhưng vào lúc này Vương Nhược Hàm chỉ lấy lạnh sống lưng: “Đừng ạ.”
Tiết Hồng Băng nhăn mày: “Không cần ngày nghỉ à?”
“Không phải.” Vương Nhược Hàm nhất thời không biết nói sao, “Thì, trong khoa còn đang thiếu người mà, chị cho em nghỉ làm gì, chị.”
“Khoa chúng ta lúc nào cũng thiếu người, yên tâm đi, thiếu đi em thì có làm sao?”
Vương Nhược Hàm vẫn lo lắng: “Thế nhưng...”
Tiết Hồng Băng gõ bàn: “Em nghỉ từ ngày 25 cho đến cuối tháng, tuần sau sẽ có hai y tá mới đến, đừng lo nhân thủ không đủ.
Kì nghỉ này hiếm có, như Lâm Huệ ấy trước Tết con bé sẽ nghỉ, em có muốn nghỉ nữa cũng không có cơ hội đâu, rốt cuộc là có muốn không?”
Vương Nhược Hàm vội sửa miệng: “Muốn, muốn, muốn.”
“Ra ngoài đi, còn nữa, dạo này phải chú ý đến sức khỏe đấy, nâng cao tinh thần đừng gây ra bất cứ sai lầm nào nữa.”
Vương Nhược Hàm xoay người, vừa định sải bước thì ngoảnh lại: “Chị, không phải định sa thải em nên mới….”
Tiết Hồng Băng hỏi vặn lại: “Sao lại phải xa thải em?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống: “Không sao ạ, cảm ơn y tá trưởng, chào chị ạ.”
“Ấy, gọi Lý Hân Tuyết vào đây cho chị.”
“Vâng ạ.”
Bỗng nhiên có kì nghỉ kéo dài một tuần, chỉ số cảm xúc của Vương Nhược Hàm dần được tăng lên.
Con người ở trên đời, mấy từ vui tai nhất chẳng có gì hơn được “hết giờ” , “tan học” , “tan làm” , “được nghỉ” .
Trên tàu điện ngầm về nhà, Vương Nhược Hàm đang tính toán xem bảy ngày này nên đi đâu, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã đủ cho cô vui cười ra tiếng.
Hay là, tới Thân thành nhỉ?
Min: Nam nữ chính sắp gặp lại nhau rồi ahihi
------oOo------
DỊCH: MIN
Hôm nay Vương Nhược Hàm không lái xe, tới quán bar là ngồi xe của Dung Hoan, kết quả đến lúc ra về bà cô này đã say bét nhè, may mà cô chỉ uống đồ ngọt.
Cô đỡ Dung Hoan, chỉ sợ cô ta không đứng vững ngã sấp xuống: “Ấy, ấy, chỗ này.”
Bất lực nhất là cô còn không đến mét sáu, Dung Hoan thì cao gần mét bảy còn đeo giày cao gót, cô đứng bên cạnh y hệt một cô hầu gái.
“Nhà cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về.”
Dung Hoan nghiêng đầu nhìn cô, hàng mày nhăn chặt như nghe không hiểu.
Vương Nhược Hàm nâng giọng lặp lại một lần nữa: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Dung Hoan mấp máy môi, âm thanh phát ra mơ hồ hệt như đang nhả bong bóng, Vương Nhược Hàm nghe nửa ngày cũng không hiểu nổi, thậm chí còn không nghe ra được có phải là tiếng Trung hay không, đau khổ hơn là thi nghe môn tiếng Anh.
Giằng co nửa ngày, cô chọn cách từ bỏ, vừa lôi vừa kéo nhét người vào trong xe, lái thẳng tới nhà Tần Dã.
Lúc này đã gần hai giờ sáng, cửa vừa mở ra, Vương Nhược Hàm đẩy người vào, vội vàng bỏ lại một câu: “Em lái xe đi trước, mai bảo chị ta tới bệnh viện lấy nhé.”
Không đợi Tần Dã nói gì, cô đóng sầm cửa lại đi mất, người tốt cả đời bình an, cô chỉ có thể giúp tới đây thôi.
Một đêm này, Vương Nhược Hàm bị vắt kiệt sức lực, vừa ngả người xuống gối là ngủ mất, chuyện phiền lòng gì đó cũng chẳng còn sức nghĩ ngợi nữa rồi, cô đánh một giấc sâu.
Bảy giờ sáng, tiếng chuông báo thức đoạt mạng vang lên, Vương Nhược Hàm nhắm mắt, dựa vào cảm giác mà mò điện thoại bên gối bấm tắt chuông báo.
“Vương Nhược Hàm, xem xem mấy giờ rồi?” Cửa phòng bị đẩy ra, Phương Xuân Hoa xách cây lau nhà, vừa lạch cạch vừa gọi, “Hôm nay con không đi làm hả? Mau dậy đi.”
Vương Nhược Hàm xoay người, trong lòng thầm đếm ngược 10 giây.
Vừa đếm đến “sáu” , chăn đắp trên người bị kéo ra, Phương Xuân Hoa tét một cái lên mông cô, hung hăng nói: “Đừng lười nữa, dậy mau!”
Vương Nhược Hàm bị đau hét lên một tiếng, hậm hực xoay người xuống giường.
Cô làm vệ sinh cá nhân xong, vừa ngáp vừa đi đến bàn ăn, Phương Xuân Hoa đưa bát đũa đến, hôm nay trong nhà nấu cháo, ăn kèm với quẩy và trứng trà.
Phương Xuân Hoa bóc vỏ trứng, hỏi Vương Nhược Hàm: “Hay là nay tan làm đi siêu thị một chuyến nhé? Mẹ thấy trong tủ lạnh chẳng còn mấy hoa quả nữa rồi.”
Vương Nhược Hàm nhét đồ ăn đầy mồm không mở miệng nổi, xua tay.
“Không muốn đi à?”
“Hôm nay con vẫn làm ca đêm, hơn nữa không biết lúc nào mới về, mẹ muốn đi thì tự đi đi.”
Phương Xuân Hoa nhăn mày: “Sao con lại làm ca đêm nữa?”
Vương Nhược Hàm dùng một chữ “bận” cho có lệ.
Cô ăn hết cháo trong bát, đang định đứng dậy, lại ngồi về ghế: “Mẹ.”
“Hử?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không sao ạ.”
Phương Xuân Hoa giục cô: “Không có gì thì mau đi làm đi, về sớm được thì về sớm, nghe thấy không?”
“Con biết rồi.”
“Còn hai quả trứng có muốn mang đi làm luôn không, nào đói thì ăn.”
“Không cần đâu.” Vương Nhược Hàm cầm túi đeo giày, “Mẹ ăn đi, con đi đây.”
Cả một buổi sáng cô không đợi được Dung Hoan tới lấy chìa khóa, mà lại đợi được Tần Dã.
Anh ta mặc áo blue trắng, trông có vẻ như vừa đi làm: “Chìa khóa xe đưa cho anh đi, anh lái xe qua cho cô ấy.”
Vương Nhược Hàm lấy đồ trong ngăn tủ đưa cho Tần Dã, trên đỉnh đầu vang lên tiếng leng keng của đồ trang trí, còn có tấm sticker của hai người.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Thế nào rồi ạ?”
Tần Dã nhận lấy chìa khóa: “Chẳng thế nào.”
“Em còn tưởng hai người sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”
Tần Dã nhếch môi cười: “Tửu lượng của cô ấy hơi kém, chẳng bao lâu đã ngủ say, buổi sáng anh dậy thì người đã chạy mất, lời còn chẳng kịp nói.”
Vương Nhược Hàm cũng cười theo: “Cảm thấy mất mặt chăng.”
Tần Dã phụ họa: “Da mặt mỏng.”
Anh ta chuyển chủ đề: “Sao tối qua hai người lại ở cùng nhau?”
Vương Nhược Hàm sờ mũi, trả lời: “À, chị ta có chút việc tìm em.”
“Có việc tìm em?” trọng âm của Tần Dã nhấn vào chữ “em” , hiển nhiên đang chất vấn mối quan hệ của hai người.
“Vâng.” Vương Nhược Hàm gật đầu, ánh mắt lửng lơ, “Có việc” .
Tần Dã thấy cô như vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cảm thán nói: “Nếu như cô ấy bớt lo được một nửa em là được.”
Vương Nhược Hàm cong môi lên, ngập ngừng nói: “Không thể nói như vậy được.”
Tần Dã: “Hử?”
Cô hít sâu một hơi, thẳng lưng ngẩng đầu lên nhìn Tần Dã: “Những người càng thân mật thì sẽ càng nhìn thấy nhiều hơn, anh cảm thấy em hiểu chuyện bớt lo, nhưng khi anh mới quen biết Dung Hoan, chẳng phải cũng rất tốt, là một cô gái rất thông minh sao? Toàn bộ diện mạo của con người chắc chắn sẽ có tì vết, anh chỉ là chưa phát hiện ra khuyết điểm của em mà thôi.”
Vương Nhược Hàm mím môi cười: “Chị ta cũng rất đáng yêu, thật đó, anh bảo tính tình chị ta không tốt, nhưng chị ta thẳng thắn, có gì nói nấy.
Nếu như chị ta mà là kiểu ngoan ngoãn nghe lời, ban đầu anh cũng sẽ không thích chị ta đúng không, dù sao người dịu dàng thì nhiều lắm, anh cũng có nhìn một cái đâu, cứ khăng khăng là chị ta mới được.”
Tần Dã rũ mắt xuống, chìa khóa chọc vào lòng bàn tay hơi đau, vô số đồ treo trên đó anh ta đều biết, có những thứ là anh ta tặng, có thứ là hai người cùng mua.
“Anh Dã, em không biết vì nguyên nhân gì mà hai người cãi nhau, cũng không quan tâm hai người liệu có còn khả năng hay không, nhưng em cảm thấy, cho dù thế nào, đều phải chọn người mình thích, đừng phản bội nội tâm của mình.
Nếu chỉ đơn giản là vì phù hợp, hoặc là vì ứng phó mẹ anh mà tiếp xúc với những người khác, anh là đang làm lỡ Dung Hoan cũng đang làm lỡ người khác.” Vương Nhược Hàm cẩn thận ngước mắt lên, “Lời em nói khả năng hơi nặng, nhưng anh có thể hiểu được đúng không?”
Tần Dã gật đầu: “Hiểu.”
Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, cầm lấy chiếc quạt mini, nói xong lời này mặt cô đã đỏ ửng lên.
“Vậy anh đi làm đây, cảm ơn em.”
“Vâng, được, bái bai.”
Thấy Tần Dã đi khuất tầm mắt, Vương Nhược Hàm ngồi về vị trí, hai tay chống cằm ngẩn người.
Lâm Huệ đi tới, vỗ vai cô nói: “Điện thoại kêu kìa chị.”
“À.” Vương Nhược Hàm tỉnh táo, cầm điện thoại lên, là điện thoại của Chu Dĩ, cô bấm nhận máy.
“A lô, sao thế?”
Chu Dĩ nói: “A lô, Hàm à, đồng nghiệp của tớ đột nhiên đau nửa đầu, cậu xem thuốc nào có tác dụng? Đau không chịu nổi ý.”
Vương Nhược Hàm cảm thấy hốt hoảng không tên: “Đau nửa đầu, đồng nghiệp nào thế?”
“Chính là cô Vương trong văn phòng tớ, cô ấy đang trong kì s1nh lý nữa, cô ấy nói trước kia chưa từng đau đầu, tớ thấy cô ấy khó chịu lắm.”
Vương Nhược Hàm thầm thở phào một hơi: “Trước tiên uống Ibuprofen giảm đau đã, bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm vất vả quá độ, nếu không được nữa thì đưa cô ấy tới bệnh viện khám thử xem.”
“Được, vậy tớ đi mua thuốc cho cô ấy đã.”
Chu Dĩ không cúp máy ngay, vừa đi vừa hỏi: “Cậu thế nào rồi hả? Công việc vẫn ổn chứ?”
Vương Nhược Hàm nghịch chiếc lá xanh trên chậu cây, lười nhác trả lời: “Vẫn như thế thôi.”
Cô ngồi thẳng người lên, hứng thú nói: “Ấy, tớ nói cậu nghe này, Chu Dĩ, tớ đúng là nữ bồ tát ở nhân gian đấy.”
Chu Dĩ cười rộ lên: “Cậu á? phổ độ chúng sinh rồi à?”
“Không phải.
Tối qua bỗng nhiên Dung Hoan tới tìm tớ, muốn hỏi tình hình gần đây của Tần Dã, chị ta uống say quắc cần câu, tớ đưa thẳng tới chỗ của Tần Dã, vừa rồi tớ còn khuyên Tần Dã đấy, bảo anh ấy suy nghĩ rõ ràng.
Tớ đúng là bồ tát mà, giá trị trợ công đầy ắp.”
“Thật à, mấy hôm trước bọn tớ còn lo lắng cậu sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào cơ.”
Vương Nhược Hàm chậc một tiếng: “Tớ là loại người đó à?”
Chu Dĩ nói: “Chẳng phải tớ đang sợ lỡ như hay sao, năm năm thanh xuân đã đủ lắm rồi.”
Vương Nhược Hàm nằm bò ra bàn: “Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên Tần Dã.”
Chu Dĩ hỏi: “Chưa từng nghĩ qua thật à? Chẳng phải trước kia cậu thích anh ta lắm hay sao?”
“Phải đó.” Vương Nhược Hàm nghịch cuốn sổ nhỏ bên tay, “Nhưng cho dù tớ vẫn còn thích anh ấy, hiện giờ bọn họ đang giằng co, tớ cũng chẳng có mặt mũi nào mà chen vào, nếu Tần Dã chọn tớ, cũng không nhất định vì thích.
Nếu như so sánh tớ với Dung Hoan, anh ấy chỉ cảm thấy tớ không biết cáu gắt, rất dễ nắm thóp, lại thêm quan hệ quen biết lâu năm, biết từ rễ đến ngọn, mẹ anh ấy cũng thích tớ, dường như những mâu thuẫn giữa anh ấy và Dung Hoan sẽ không thể xuất hiện ở nơi tớ được.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Nếu phân tích như vậy, xem ra tớ cũng không hoàn toàn thua cuộc, cậu xem, tớ bớt chuyện cỡ nào này.”
Trong ống nghe, Chu Dĩ không hề vì sự thoải mái của cô mà bị chọc cười, ngược lại thở dài nặng nề hơn: “Cục cưng, chúng ta đừng lấy bản thân so sánh với người khác được không, cậu có ưu điểm độc nhất của cậu, người khác cũng có của người khác.”
Khóe môi Vương Nhược Hàm hạ xuống, thành thật với bạn thân: “Thực ra tớ cũng rất buồn, thì ra mọi người đều nghĩ như thế này, ‘Vương Nhược Hàm quen biết với bác sĩ Tần lâu như vậy còn không yêu nhau, chắc chắn Tần Dã không coi trọng cô ta đâu, chỉ coi cô ta là em gái thôi’.
Chu Dĩ, cậu nói xem tớ có tồi tệ đến mức đó không, tuy quả thực học lực của tớ không cao, cũng chẳng có năng lực gì, nhưng tại sao mọi người lại coi tớ không xứng với Tần Dã như một lẽ đương nhiên vậy?”
Chu Dĩ nghiêm túc nói với cô: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng có người nào nghĩ như vậy đâu, mọi người chỉ cảm thấy cậu với Tần Dã không hợp cho lắm.”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, mấy giây sau mới mở miệng: “Vậy tớ thích hợp với người như thế nào đây?”
Chu Dĩ nghĩ ngợi: “Tớ cũng nói không ra, nhưng theo kinh nghiệm của tớ mà nói, tớ cảm thấy quan trọng nhất là, người này phải khiến cậu cảm thấy cậu đứng trước mặt anh ta trong dáng vẻ nào cũng đều ổn.
Cậu có thể hoàn toàn buông thả bản thân trước mặt Tần Dã không?”
Vương Nhược Hàm: “Không được, trước mặt anh ấy tớ còn không dám nói tục.”
“Nhìn đi, cho nên cậu cảm thấy nếu anh ta chọn cậu, cũng sẽ không thích con người thật của cậu.” Chu Dĩ nói, “Tớ phải lái xe rồi, cúp trước nhé.”
“Được, cậu cẩn thận đó.”
Cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy tiếng chuông khẩn cấp.
Cô vội vã đứng dậy, chạy thẳng vào phòng truyền dịch.
Vương Nhược Hàm trông thấy y tá thực tập chân tay luống cuống đửng ngây ở đó, cô vội vàng đi tới, th ở dốc hỏi: “Tình huống gì vậy?”
Y tá thực tập kia không trả lời được, vẻ mặt hệt như sắp khóc.
Vương Nhược Hàm cau mày, cúi người kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, trên cánh tay có vết ban đỏ, vẻ mặt lúc nhắm mắt rất khó chịu, bố mẹ gọi tên cậu bé cũng không có phản ứng, dường như ý thức đã mơ hồ đi rồi.
Bác sĩ cũng kịp thời chạy tới, sau khi kiểm tra tình trạng thì chẩn đoán dị ứng với thành phần của thuốc, phản ứng của y tá thực tập kia cũng coi như nhanh nhẹn, nhanh chóng đóng nấc truyền nước.
Sau khi đổi nước đường nho cho bệnh nhân, Vương Nhược Hàm nắm lấy bình dịch vừa đổi xuống, đối chiếu với thuốc được kê trên đơn một lượt, hai mắt cô tối sầm cảm thấy đầu hơi đau.
Y tá thực tập này được phân tới tay cô, đến mới được một tháng, trông cô bé này khá tỉ mỉ, dạo này Vương Nhược Hàm cũng không để ý tới, những công việc bình thường cô đều không ở bên cạnh kiểm tra, ai mà biết được hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
Truyền nhầm thuốc tạo thành hậu quả khác biệt, nghiêm trọng một chút có lẽ sẽ mất mạng, may mà bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, sức khỏe đã dần ổn định trở lại.
Bác sĩ trình bày tình huống cho người nhà, bọn họ cũng thành khẩn xin lỗi.
“Lý Hân Tuyết, theo chị ra đây.” ra khỏi phòng truyền dịch, Vương Nhược Hàm gọi người đi.
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, lúc ngẩng lên hốc mắt đỏ bừng ngập nước.
Vương Nhược Hàm lục tung túi lên, vớ được một tờ khăn giấy nhăn nhúm: “Còn chưa mắng em mà đã bắt đầu khóc rồi à?”
Lý Hân Tuyết nấc lên nói: “Em xin lỗi.”
Vương Nhược Hàm lau nước mắt cho cô ấy: “Chị cũng xin lỗi, chị cũng có trách nhiệm, y tá trưởng bên kia chị sẽ nói, tuy người nhà không truy cứu trách nhiệm, nhưng mà bản kiểm điểm vẫn phải viết.
Ngành nghề của chúng ta có tính chất đặc thù, y tá dẫn dắt lúc chị thực tập đã nói với chị, có lẽ em đi tới chỗ khác, người ra sẽ nói cho em, em mới đến phạm phải sai lầm là bình thường, thế nhưng bệnh viện không cho phép mắc sai lầm.”
Người vừa nghe thấy câu này, nước mắt lại chảy ào ra.
Vương Nhược Hàm cũng không có giấy nữa, chỉ có thể ngừng không nói thêm: “Được rồi được rồi, điểu chỉnh lại tâm trạng rồi làm việc đi, cẩn thận một chút.”
Về đến trạm y tá, Lâm Huệ nói với cô: “Y tá trưởng tìm chị.”
Vương Nhược Hàm mệt mỏi sụ vai xuống, khóc không ra nước mắt.
Lâm Huệ đồng tình nhìn cô, dùng khẩu hình nói “Cố lên” .
Vương Nhược Hàm dè dặt đẩy cửa ra, giọng nói cũng khẽ khàng: “Y tá trưởng, chị tìm em ạ.”
Tiết Hồng Băng không nói một lời nhìn chằm chằm cô, điều này càng khiến Vương Nhược Hàm sợ hãi hơn.
Cô xin tha nói: “Chị, em biết sai rồi, Tiểu Lý là thực tập sinh của em, phải chịu trách nhiệm em nhất định sẽ chịu.”
Tiết Hồng Băng giơ tay lên: “Chuyện này chút nữa nói sau.
Năm ngoái vì khen thưởng mọi người khổ cực chống dịch, nên phê cho mỗi người 5 ngày phép năm, em còn nhớ chứ?”
“Nhớ ạ.”
Tiết Hồng Băng nói: “Em nghỉ hết năm ngày này đi, cộng thêm cuối tuần nữa, chị cho em nghỉ 1 tuần.”
Nếu đổi lại thời gian khác, chắc chằn là một tin tốt, thế nhưng vào lúc này Vương Nhược Hàm chỉ lấy lạnh sống lưng: “Đừng ạ.”
Tiết Hồng Băng nhăn mày: “Không cần ngày nghỉ à?”
“Không phải.” Vương Nhược Hàm nhất thời không biết nói sao, “Thì, trong khoa còn đang thiếu người mà, chị cho em nghỉ làm gì, chị.”
“Khoa chúng ta lúc nào cũng thiếu người, yên tâm đi, thiếu đi em thì có làm sao?”
Vương Nhược Hàm vẫn lo lắng: “Thế nhưng...”
Tiết Hồng Băng gõ bàn: “Em nghỉ từ ngày 25 cho đến cuối tháng, tuần sau sẽ có hai y tá mới đến, đừng lo nhân thủ không đủ.
Kì nghỉ này hiếm có, như Lâm Huệ ấy trước Tết con bé sẽ nghỉ, em có muốn nghỉ nữa cũng không có cơ hội đâu, rốt cuộc là có muốn không?”
Vương Nhược Hàm vội sửa miệng: “Muốn, muốn, muốn.”
“Ra ngoài đi, còn nữa, dạo này phải chú ý đến sức khỏe đấy, nâng cao tinh thần đừng gây ra bất cứ sai lầm nào nữa.”
Vương Nhược Hàm xoay người, vừa định sải bước thì ngoảnh lại: “Chị, không phải định sa thải em nên mới….”
Tiết Hồng Băng hỏi vặn lại: “Sao lại phải xa thải em?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống: “Không sao ạ, cảm ơn y tá trưởng, chào chị ạ.”
“Ấy, gọi Lý Hân Tuyết vào đây cho chị.”
“Vâng ạ.”
Bỗng nhiên có kì nghỉ kéo dài một tuần, chỉ số cảm xúc của Vương Nhược Hàm dần được tăng lên.
Con người ở trên đời, mấy từ vui tai nhất chẳng có gì hơn được “hết giờ” , “tan học” , “tan làm” , “được nghỉ” .
Trên tàu điện ngầm về nhà, Vương Nhược Hàm đang tính toán xem bảy ngày này nên đi đâu, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã đủ cho cô vui cười ra tiếng.
Hay là, tới Thân thành nhỉ?
Min: Nam nữ chính sắp gặp lại nhau rồi ahihi
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook