Mình Yêu Nhau Đi FULL
-
41: Sa Mạc Sớm Mai Ánh Lên Màu Mật Ong Rực Rỡ
DỊCH: MIN
Giáo sư Lý cảm thấy khá bất ngờ: Trời, nguyên nhân gì vậy? Gia đình em đồng ý rồi sao?”
Hoắc Kiêu không nói tường tận: “Bên gia đình em vẫn đang trao đổi, nhờ thầy lưu ý giúp em trước ạ.
”
Hơn một năm trước khi Hoắc Kiêu về nước, Lý Thận Lãng đãng thăm dò ý tứ của Lâm San, nhưng cuối cùng Hoắc Kiêu vẫn lựa chọn J đại của Thân thành.
Hội thảo học thuật mùa hè ông cũng gặp mặt cậu sinh viên của mình một lần, Hoắc Kiêu không hề tới bộ ngoại giao tạo dựng một sự nghiệp như mẹ anh hằng mong, Lý Thận Lạng cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng đứa trẻ như thế này tới nơi đâu cũng đều là nhân tài, không cần ông bận tâm.
Ông đồng ý, nhưng cũng không dám đảm bảo: “Hằng năm số người muốn tới cũng khá nhiều, thầy rất thưởng thức em, cũng chào đón em tới, nhưng chuyện này không phải một mình thầy có thể quyết định được.
”
“Em biết rồi, cảm ơn thầy ạ.
”
Buổi tối hôm sau, Hoắc Kiêu lập tức đặt vé máy bay tới Kim Lăng, anh không nói cho Vương Nhược Hàm, tự mình tới khách sạn nghỉ ngơi một buổi tối.
Ngày thứ hai, Vương Nhược Hàm làm ca ngày, Hoắc Kiêu dùng xong bữa sáng ở khách sạn sau đó đi mua chút quà tới thăm Phương Xuân Hoa.
Hộ lý vẫn ở trong phòng bệnh, thấy anh tới, Phương Xuân Hoa rất ngạc nhiên.
“Cháu đến từ khi nào vậy? Vương Nhược Hàm nói là dạo này công việc của cháu rất bận.
”
Hoắc Kiêu đặt đồ trên tay lên tủ đầu giường, cong môi mỉm cười nói với Phương Xuân Hoa: “Chúc dì sớm ngày khỏe lại ạ.
”
Phương Xuân Hoa bảo anh mau ngồi xuống: “Nhược Hàm vẫn đang làm việc, có lẽ sắp qua đây rồi.
”
Tiểu Trần đang cắt lê, tò mò đánh giá người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt này, hỏi Phương Xuân Hoa: “Chị ơi, đây là ai vậy?”
Phương Xuân Hoa cười khà khà nói: “Bạn trai của con gái chị.
”
Tiểu Trần ôi chao một tiếng: “Đẹp trai nhỉ.
”
Hoắc Kiêu nhìn bà ấy lễ phép mỉm cười.
Lúc hơn bốn giờ, Vương Nhược Hàm đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn thấy Hoắc Kiêu đang ngồi bên cạnh giường, cô vội chạy tới, nhưng ngại có những người khác ở đây nên chỉ ngoắc lấy tay anh.
Hoắc Kiêu nhỏ nhẹ hỏi cô: “Đói chưa em?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Cũng tạm, giờ anh đói chưa?”
Phương Xuân Hoa thấy hai người như ở trốn không người, thở dài lắc đầu nói: “Hai đứa mau đi ăn cơm đi, Tiểu Hoắc ở đây với mẹ cả buổi chiều rồi.
”
Vương Nhược Hàm nắm lấy tay Hoắc Kiêu: “Vậy hai bọn con đi nhé?”
“Đi lẹ coi.
”
Hai hôm trước vừa cãi nhau một trận, lúc này gặp lại ít nhiều vẫn có chút ngượng ngập.
Vương Nhược Hàm khoác lên cánh tay Hoắc Kiêu, bàn tay bị anh tóm lại nhét vào trong túi áo khoác, nhưng không lắm chuyện như ngày thường, hai người đi thẳng tới bãi đậu xe cũng chẳng nói thêm câu gì.
Trước khi lên xe, Hoắc Kiêu giơ tay về phía cô: “Anh lái cho.
”
“Vâng.
” Vương Nhược Hàm đưa chìa khoa cho anh, còn bản thân thì vòng ra ghế phụ lái.
Hoắc Kiêu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ: “Em hơi thèm ăn ramen kiểu Nhật.
”
Hoắc Kiêu đánh vô lăng lái ra đường: “Anh biết có một nhà, để anh đưa em đi.
”
Đi được một quãng đường, Vương Nhược Hàm nhìn anh, lạ lùng hỏi: “Không cần mở chỉ đường sao anh?”
Hoắc Kiêu cười cười, nhắc nhở cô: “Anh cũng từng sinh sống ở đây những bốn năm đấy.
”
“À.
” Vương Nhược Hàm cúi đầu, kéo cục bông trên áo khoác của mình, “Quên mất anh học đại học ở đây.
”
Hoắc Kiêu dẫn cô tới một tiệm mì ramen ở ngay gần N đại, đang vào giờ cơm, trên phố đa số đều là sinh viên.
Đậu xe xong Hoắc Kiêu nói: “Cũng lâu rồi anh không tới đây, thế mà vẫn còn kinh doanh này.
”
Cửa xe mở ra, một luồng gió lạnh ập vào, Vương Nhược Hàm xoa má: “Mau vào đi anh, lạnh quá!”
Hoắc Kiêu ôm chặt cô vào lòng: “Áo khoác bánh mì giống hệt con gấu đâu?”
Vương Nhược Hàm ôm lấy eo anh: “Đi gặp bạn trai phải ăn diện cho đẹp một chút.
”
Hoắc Kiêu hưởng thụ mỉm cười.
Diện tích của tiệm không lớn, phong cách trang trí điển hình kiểu Nhật, trong không khí ngập tràn mùi thơm của mì ramen.
Trước quầy bar vừa vặn trống hai chỗ, Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm ngồi xuống, gọi hai suất đặc trưng nhất của tiệm.
Trong phòng rất ấm áp, Vương Nhược Hàm cởi nút áo khoác ra.
Mùa hè cô có thói quen buộc tóc búi tỏi, nhưng mùa đông sợ gáy bị lạnh, nên cô thường xuyên xõa tóc.
Cô túm tóc thành một nắm, muốn buộc thành tóc đuôi ngựa nhưng phát hiện trên cổ tay không có dây.
Đang định buông tay, thì Hoắc Kiêu lấy dây buộc từ cổ tay anh ra đưa tới trước mặt cô.
Giữa sợi dây buộc màu lam có ngôi sao màu vàng, lúc vừa xác định quan hệ Vương Nhược Hàm đã mua nó cho anh.
Cô nhìn Hoắc Kiêu một cái, nhận lấy dây buộc, nhanh chóng buộc mớ tóc của mình lên: “Anh vẫn luôn đeo nó sao?”
Hoắc Kiêu nói: “Lúc đi gặp em thì đeo.
”
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, nước lèo xương lợn, đi kèm với miếng thịt nướng to bản và trứng lòng đào.
Vương Nhược Hàm uống một hớp canh trước, thỏa mãn ợ một cái, mùa đông thì nên bát mì ramen nóng hổi.
Cô hỏi Hoắc Kiêu: “Trước kia anh thường xuyên tới đây ăn à?”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không thường xuyên lắm, chỉ tới có vài lần thôi.
”
Vương Nhược Hàm nhìn bàn sinh viên đại học bên cạnh, tò mò hỏi: “Vậy trường đại học của bọn anh thú vị không?”
Hoắc Kiêu phì cười: “Trường học thì có gì vui chứ?”
Vương Nhược Hàm cảm thấy anh đang ngầm khoe khoang: “N đại đó nha, em tới Kim Lăng lâu như vậy rồi mà còn chưa vào tham quan đâu, em chỉ muốn biết bên trong trường đại học top 1 như thế nào thôi.
”
Hoắc Kiêu gắp miếng thịt nướng vào bát Vương Nhược Hàm: “Sau này có cơ hội sẽ dẫn em tới xem thử.
”
Hai người bàn bạc nhau sắp xếp của ngày mai.
Vương Nhược Hàm nói ngày mai cô cũng làm ca sáng, có thể cùng nhau ăn bữa tối.
Hoắc Kiêu nhăn mày: “Tối mai anh có hẹn rồi.
”
Vương Nhược Hàm giật mình: “Với ai ạ?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Một thầy giáo.
”
“Được thôi.
”
Ăn xong Vương Nhược Hàm còn phải quay về bệnh viện, cô đưa Hoắc Kiêu về khách sạn trước.
Có lẽ trong lòng đều có vướng bận, lúc chia tay hai người không sến sẩm như trước nữa.
Vương Nhược Hàm đưa mắt nhìn theo Hoắc Kiêu đi vào trong đại sảnh mới khởi động xe rời đi.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, để gió lạnh thổi tung mái tóc, nặng nề thở dài một tiếng.
*
Dần dà Phương Xuân Hoa đã có thể xuống giường đi lại được rồi, Vương Nhược Hàm định ngày mốt sẽ làm thủ tục ra viện cho bà.
Bận rộn giúp mẹ cô ăn xong bữa tối, Vương Nhược Hàm về nhà một chuyến, đem quần áo chất đống hai ngày nay giặt sạch rồi phơi.
Cô vừa ngồi trên ghế sô pha thở hồng hộc, đã nhận được điện thoại của Hoắc Kiêu gọi tới.
“A lô.
”
“A lô, có thể đến đón anh không?” Giọng điệu nói chuyện của Hoắc Kiêu không vững vàng cho lắm.
Vương Nhược Hàm hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
May mà người vẫn còn tỉnh táo, Hoắc Kiêu báo địa chỉ cho cô, Vương Nhược Hàm vội mặc áo khoác cầm khóa xe ra khỏi nhà.
Đến nơi cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng ở cửa từ phía xa, một người là Hoắc Kiêu, một người khác có vẻ hơi đứng tuổi, cô không quen biết.
Vương Nhược Hàm vội dừng xe rồi chạy qua, gương mặt Hoắc Kiêu đỏ bừng, vừa tới gần đã ngửi thấy hơi men trên người anh.
Cô đỡ nửa bên cánh tay anh, cau mày nói: “Uống rượu rồi hả?”
Hoắc Kiêu chớp mắt: “Còn đỡ, không nhiều lắm.
”
Anh bắt lấy tay Vương Nhược Hàm, sức lực rất mạnh, mặt hướng về Lý Thận Lãng giới thiệu: “Thầy ơi, đây là bạn gái em ạ.
”
Nhìn người đàn ông kia vẫn có vẻ thong dong nhãn nhã, thần thái tự nhiên, Vương Nhược Hàm mỉm cười với ông, ngoan ngoãn gọi: “Em chào thầy ạ.
”
Lý Thận Lãng gật đầu: “Chào em, mau đưa em ấy về đi, tửu lượng của thằng bé này không được đâu.
”
Hoắc Kiêu quàng tay lên vai Vương Nhược Hàm, ép sức nặng của cả người lên, Vương Nhược Hàm cắn răng đỡ anh, hỏi Lý Thận Lãng: “Thầy ơi, nhà thầy ở đâu ạ, em đưa thầy về trước.
”
Lý Thận Lãng chỉ về một hướng: “Thầy ở ngay chỗ này, đi bộ về là được, hai đứa mau về đi.
”
“Vâng ạ.
” Vương Nhược Hàm giơ một tay ra vẫy vẫy, “Vậy bọn em về trước đây ạ.
”
Chẳng rõ Hoắc Kiêu là say thật hay say giả, Lý Thận Lãng vừa đi, anh đã ôm Vương Nhược Hàm vào trong lòng, đặt cằm trên vai cô, thân mật dụi lên chiếc mũ lông trên áo khoác của cô.
“Sao thế ạ?” Vương Nhược Hàm xoa lưng anh.
“Về nhà trước đã.
” Hoắc Kiêu nói.
Vương Nhược Hàm đưa Hoắc Kiêu về nhà mình, để anh ngồi xuống ghế sô pha, cô đi nấu một cốc nước mật ong.
Hoắc Kiêu không chịu rời khỏi cô, dính chặt lấy đi đến chỗ nào thì theo tới chỗ ấy.
Phòng bếp chật hẹp, cô vội tìm lọ mật ong trong tủ, Hoắc Kiêu cứ vậy mà ôm lấy cô từ sau lưng, hệt như một món đồ trang trí cỡ lớn vậy.
Vương Nhược Hàm thấy buồn cười, cô buông lọ mật ong xuống hỏi anh: “Rốt cuộc là làm sao thế?”
Hoắc Kiêu áp sát thêm một bước nhỏ, eo của Vương Nhược Hàm tì vào bệ đá.
Giọng nói của Hoắc Kiêu trầm thấp, trên người anh luôn có một mùi thơm rất nhạt, hòa quyện với men rượu cả người, không đến mức khiến người ta khó chịu: “Anh cảm thấy yêu xa vẫn không đáng tin cho lắm, em nói xem?”
Nụ cười trên mặt Vương Nhược Hàm đông cứng, trái tim đập lỡ một nhịp: “Anh có ý gì chứ?”
“Trạng thái hiện giờ của chúng ta có lẽ phải cần có chút điều chỉnh.
”
Vương Nhược Hàm khựng lại, lúc cất tiếng còn mang theo giọng nức nở không rõ ràng: “Điều chỉnh thế nào?”
Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, vang lên tiếng lục bục.
Hoắc Kiêu đang định mở miệng, Vương Nhược Hàm đã đẩy anh ra, nhấc ấm nước lên rót vào cốc, múc một thìa mật ong bỏ vào khuấy tan.
Vương Nhược Hàm bưng cốc màu hồng của mình đưa cho Hoắc Kiêu: “Uống đi.
”
Hoắc Kiêu không đón lấy, nét mặt nghiêm túc gọi tên cô: “Vương Nhược Hàm.
”
Vương Nhược Hàm trốn tránh ánh mắt của anh: “Ngại nóng à, thế đợi nguội bớt rồi uống.
”
Cô đang định đi ra, thì bị Hoắc Kiêu kéo tay lại.
Lồng ngực Vương Nhược Hàm phập phồng hai cái, cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa, cô đẩy mạnh Hoắc Kiêu ra, cao giọng nói: “Là khi ấy anh nói khoảng cách không phải là vấn đề, Hoắc Kiêu, em đã tin anh rồi.
”
Cô ngẩng đầu lên, Hoắc Kiêu mới phát hiện khóe mắt cô đỏ ửng ngập nước vội ôm lấy cô: “Sao lại khóc hả?”
Vương Nhược Hàm dụi mắt.
“Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, nhưng em cũng cảm giác được, hai chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì vấn đề càng ngày càng lớn thôi.
”
Vương Nhược Hàm run rẩy hỏi anh: “Cho nên?”
“Cho nên anh quyết định hết học kì này, chuyển công tác tới N đại.
”
Cảm xúc vừa được lên men đến tận đỉnh, nhưng không hề giống với câu nói trong tưởng tượng của cô, Vương Nhược Hàm ngây người, chưa kịp phản ứng lại: “Gì cơ?”
“Nhanh nhất là đầu năm sau, anh sẽ chuyển tới Kim Lăng, vấn đề bên trường học có lẽ không lớn lắm, nhà ở anh cũng đang xem rồi.
”
Vương Nhược Hàm cào mặt, trên má còn vương giọt nước mắt: “Anh nói thật hả?”
Hoắc Kiêu thở dài: “Tuy hôm nay anh uống rượu, nhưng hiện giờ anh vẫn rất tỉnh táo đấy.
”
Vương Nhược Hàm không tin: “Một với một bằng mấy.
”
Hoắc Kiêu cảm thấy cạn lời: “Ba.
”
Vương Nhược Hàm thụi lên bụng anh: “Rốt cuộc là say hay chưa?”
Hoắc Kiêu túm lấy bàn tay của cô đặt lên ngực mình: “Chưa say, hiện giờ anh rất nghiêm túc.
”
Vương Nhược Hàm yêu cầu anh: “Vậy anh nói lại một lần nữa.
”
“Năm sau anh….
”
“Đợi đã.
” Vương Nhược Hàm bịt kín miệng anh, vội chạy tới phòng khách, lúc quay lại trên tay cô đã cầm điện thoại, “Em phải ghi âm lại, miễn cho ngày mai anh tỉnh dậy không nhận nữa.
”
“Hay là em quay video luôn đi?”
“Ý kiến hay.
” Vương Nhược Hàm mở camera ra, quay ngang điện thoại nhắm chuẩn vào Hoắc Kiêu, “Được rồi, 1, 2, 3, action.
”
Hoắc Kiêu chỉ đành bất lực phối hợp với cô, anh khoanh tay, nhìn thẳng vào ống kính nói: “Anh, Hoắc Kiêu, năm sau sẽ tới nhậm chức tại N đại, hơn nữa sẽ chuyển tới sinh sống ở Kim Lăng, cùng với bạn gái Vương Nhược Hàm cắt đứt quãng thời gian yêu xa chết tiệt này.
”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook