Minh Xuyên Có Tri Hạ
29: Nơi Anh Là Niềm Tin 3


3.
Lệ Trạch Xuyên một tay quàng qua cổ cô, tay còn lại kéo cổ áo Ôn Hạ, đem cô ra khỏi nhà.

Giờ ăn trưa gọi taxi cũng không dễ dàng, hai người đợi một hồi lâu mới có một chiếc taxi chạy tới, thấy một nam một nữ sắc mặt không tốt, tài xế không khỏi đánh giá vài lần.

Ôn Hạ ngồi ghế sau xe chậm rì rì nói: "Chúng tôi là vợ chồng, không phải bọn cướp, chỉ tranh cãi chút chuyện.

Bác tài đừng sợ."
Tài xế cười cười hỏi: "Hai vị muốn đi đâu?"
Lệ Trạch Xuyên cất lời: "Bệnh viện Quốc Nhân."
Bệnh viện Quốc Nhân tên đầy đủ là Bệnh viện Tâm thần Quốc Nhân, bệnh viện này rất nổi tiếng ở khu vực địa phương.

Đang giờ thời gian làm việc, không có nhiều người nhà đến thăm người bệnh, không ít bệnh nhân tập trung trong phòng sinh hoạt, đọc sách, xem TV, chơi cờ, đánh bài poker, nói cười vui vẻ, không có biểu hiện gì của người bệnh.

Lệ Trạch Xuyên lập tức đi thẳng đến một góc, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh đậm, bên cạnh là một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân, trên tay ôm hai cuộn len, hết sức tập trung vào chiếc áo len của bà.

Y tá nói với Lệ Trạch Xuyên: "Bà ấy gần đây tình trạng tương đối ổn định, nhưng cũng không thể xem nhẹ thiếu cảnh giác, lúc trò chuyện phải chú ý đến ánh mắt cùng vẻ mặt của bà.

Nếu có gì không ổn, cứ bấm chuông gọi chúng tôi tôi ngay lập tức."
Lệ Trạch Xuyên gật đầu, liếc mắt một cái nhìn về phía Ôn Hạ, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, nhẹ giọng gọi: "Mẹ."
Mẹ Lệ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gọi, gương mặt lộ rõ ngũ quan thanh tú, đuôi mắt xinh đẹp cong cong.

Bà thực sự còn rất trẻ, khi cười sẽ lộ ra tia sáng trong ánh mắt.

Ôn Hạ đứng phía sau Lệ Trạch Xuyên, nhìn thấy rõ dáng vẻ của mẹ Lệ, cuối cùng cô cũng biết vẻ đẹp của Lệ Trạch Xuyên đến từ đâu.

"Tiểu Xuyên." Mẹ Lệ để cây móc đan len xuống, nắm tay Lệ Trạch Xuyên, sợ anh lạnh nên chà xát tay cho anh, cười nói: "Con đến gặp mẹ sao? Thật tốt, hôm qua mẹ còn nằm mơ thấy con, mơ thấy khi con còn nhỏ đuổi theo phía sau mẹ đòi mẹ kẹo, đặc biệt dễ thương."
Lệ Trạch Xuyên hít mũi, đưa tay vén mớ tóc loà xoà ra sau tai mẹ Lệ, nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ mẹ sợ con sâu răng, không cho con ăn kẹo.

Con bèn đi đoạt lấy kẹo của đứa nhỏ nhà hàng xóm, đứa nhỏ kia đánh không lại được nên đến nhà mình mách tội.


Ba khi ấy không cho con ăn cơm tối, mẹ đã lén nấu sủi cao cho con khi ba đang ngủ."
"Đúng vậy, con lúc đó rất gầy!" Mẹ Lệ cười sờ sờ mặt Lệ Trạch Xuyên, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bó thạch cao của anh: "Bị thương sao? Sao lại xảy ra chuyện?"
"Con chơi bóng, bị ngã." Lệ Trạch Xuyên nhìn mặt mẹ Lệ, thử thăm dò nói: "Vết thương không nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo lắng."
"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi." Mẹ Lệ sắc mặt thay đổi, nụ cười biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt hung ác trừng Lệ Trạch Xuyên, hai mắt mở to vô cùng: "Tao bảo mày không chơi bóng, tại sao mày không nghe lời tao! Ba mày đã không cần tao rồi, ngay cả mày cũng không nghe lời tao, tao sinh ra mày thì có ích lợi gì! Thằng khốn, mày cuối cùng cũng chỉ là tên khốn như ba mày thôi!"
Mẹ Lệ nói ra những lời chói tai, tát một cái lên mặt Lệ Trạch Xuyên.

Lệ Trạch Xuyên bị đánh nghiêng cả mặt đi, suýt nữa té ngã, anh phải duỗi tay chống đỡ trên mặt đất.

Mẹ Lệ nắm lấy móc đan len ý định muốn đâm vào đầu Lệ Trạch Xuyên.

Ôn Hạ tái mặt, chạy tới đứng trước mặt Lệ Trạch Xuyên.

Các y tá cùng hộ sĩ chạy đến, đem mẹ Lệ giữ chặt đưa trở lại khu phòng bệnh.

Mẹ Lệ vẫn gào thét chói tai, hỗn loạn mà kêu: "Sao mày không nghe lời tao nói? Vì sao không nghe lời tao? Đồ khốn! Thằng nghịch tử! Tao hối hận vì đã sinh ra mày! Đều tại mày mà tao mới biến thành bộ dạng ngày hôm nay! Là mày hại tao! Là mày hại cả đời tao!"
Ôn Hạ đỡ Lệ Trạch Xuyên dậy, hỏi: "Tay của anh không sao chứ?"
Năm dấu ngón tay rõ ràng in trên mặt Lệ Trạch Xuyên, anh lắc đầu, quay người bước ra ngoài.

Trong hoa viên tại bệnh viện có một cái đình nhỏ, trống không, không có người.

Lệ Trạch Xuyên ngồi trên ghế đá trong đình lấy ra một điếu thuốc, trên người không có bật lửa, chỉ có một bao diêm.

Cánh tay anh còn đang đắp thạch cao, một tay quẹt diêm cũng không tiện, anh đã thử nhiều lần cũng không thành công.

Ôn Hạ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, quẹt một que, giúp anh châm thuốc.

Lệ Trạch Xuyên hít sâu hai hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Một lúc sau, anh mới mở miệng: "Đều thấy tất cả rồi, đó là mẹ tôi, tâm thần phân liệt hoang tưởng, nhạy cảm, đa nghi, dễ cáu gắt, có chứng hoang tưởng nghiêm trọng.


Sau khi ba tôi mất tích, bà bị cưỡng chế đưa đến đây, khi đó tôi đang học trung học vẫn chưa tốt nghiệp."
Ôn Hạ thử thăm dò đặt lòng bàn tay lên đầu gối Lệ Trạch Xuyên, thanh âm ôn hoà nói: "Nhưng những cái này cũng không phải lỗi của anh."
Lệ Trạch Xuyên liếc cô một cái cười có chút châm chọc: "Những chuyện vừa rồi tôi với mẹ nói lúc nãy, chuyện ăn kẹo, ăn sủi cảo, bắt nạt đứa trẻ nhà hàng xóm,...!căn bản đều chưa từng xảy ra.

Mẹ tôi mang thai tôi khi mới 19 tuổi, chưa kết hôn, tôi được sinh ra trong khách sạn.

Người nhà cảm thấy quá mất mặt, cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, bà lúc đó không có nguồn thu nhập, để nuôi con, bà chỉ có thể đi theo bạn trai.

Đáng tiếc ông ta lại là một tên cặn bã, không làm việc đoàng hoàng, không cùng bà đi lãnh giấy kết hôn, còn động tay động chân đánh với bà.

"Tính cách bà vừa yếu đuối vừa hoang tưởng, bị bạn trai đánh mắng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể trút giận lên tôi.

Một chén cơm ăn bao nhiêu miếng cũng đều phải quy củ, một chút cũng không thể sai.

Sau khi tan học, trong vòng hai mươi phút phải có mặt ngay ở nhà, một phút cũng không được trì hoãn.

Tôi không thể kết bạn với bất kỳ người bạn nào còn thường xuyên bị đánh đập hàng ngày.

Vào mùa đông, lúc tiết trời lạnh giá nhất, cửa nhà bị khoá tôi bị nhốt ở bên ngoài không cho vào nhà, lý do chỉ vì 10 giờ tôi vẫn chưa lên giường đi ngủ."
Vội vàng rít một hơi thuốc, Lệ Trạch Xuyên bị sặc, ho một hồi lâu mới hoà hoãn lại.

Ôn Hạ chậm rãi nghiêng người, dựa vào trên vai anh, nói nhỏ: "Anh lo lắng anh sẽ biến thành bộ dáng giống mẹ anh sao?"
Lệ Trạch Xuyên đột nhiên duỗi tay phải đưa Ôn Hạ tới trước mặt, trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ màu đen.

Anh nói: "Nhấc đồng hồ ra, nhìn xem vị trí mặt đồng hồ có gì."
Ôn Hạ nghe lời gỡ đồng hồ xuống, nơi vị trí mặt đồng hồ che giấu một vết sẹo hình tròn.

"Có một lần tôi đau dạ dày bụng không thoải mái không thể ăn hết toàn bộ thức ăn, bà cầm đũa đâm vào mu bàn tay tôi." Ánh mắt Lệ Trạch Xuyên dừng lại ở vị trí vết sẹo một lúc lâu, anh nói tiếp: "Lúc đó chảy rất nhiều máu, rất đau.


Tôi không chịu nhận sai, cũng không chịu khóc.

Bà liên tục đánh tôi, ban đầu là bằng dép sau đó là thắt lưng, bà oán giận tôi không hiểu chuyện, không thể giúp bà giữ bố lại."
Chuyện xưa coi như kết thúc tại đây, Lệ Trạch Xuyên không nói thêm nữa, trầm mặc hút cả điếu thuốc.

Ôn Hạ đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt anh, ngăn cản ánh sáng mặt trời.

Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu trước bóng đen, đuôi lông mày bị đứt cùng viền mắt sắc bén trở nên vô cùng rõ ràng.

"Anh có thể ôm em một lúc." Ôn Hạ mở rộng vòng tay với anh: "Người ta nói tình yêu là sự di chuyển, xuất phát, tiếp nhận, sau đó là ôm.

Sau cái ôm, mọi khổ đau rồi sẽ tan biến.

Lệ Trạch Xuyên, anh cứ dựa vào em, từ từ quên đi, quên hết tất cả những điều tồi tệ đó đi".

"Quên?" Lệ Trạch Xuyên quay đầu đi, cười khẽ một tiếng: "Làm sao quên được? Tôi vẫn luôn cho rằng mẹ tôi bị ba tôi làm cho phát điên, sau này tôi mới biết được ông ngoại tôi, cậu tôi đều mắc bệnh này.

Là bệnh di truyền, có hiểu không.

Là gen di truyền trong nhà tôi! Một bên bạo lực, một bên hoang tưởng, đây là món quà mà hai đấng sinh thành đã ban tặng cho tôi! Tôi là người như vậy, có gì đáng giá thích?"
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Lệ Trạch Xuyên đột nhiên cao lên, ở gần đó có người đi tản bộ, nghe thấy tiếng quay qua nhìn.

Những ánh mắt đó như ánh đèn đâm vào lưng Lệ Trạch Xuyên, khiến anh cảm thấy đặc biệt khó chịu, anh đẩy Ôn Hạ ra muốn đi ra ngoài.

Cong chân đi được hai bước chân đột nhiên đau nhức, Ôn Hạ một chân đá vào anh, một cước đạp anh quỳ xuống.

Tay trái của Lệ Trạch Xuyên đắp thạch cao, Ôn Hạ nắm lấy cánh tay phải của anh, vặn khuỷu tay, góc độ từ trên cao nhìn xuống, dùng sức siết chặt, khí thế mạnh mẽ khiến anh không thể động đậy.

Lệ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, khớp tay phải cảm thấy đau đớn, anh rống lên: "Cô điên rồi sao? Thả ta ra!"
"Em không điên! Anh mới là người điên!" Ôn Hạ nhịn không được muốn tát vào mặt anh, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu IQ của anh không đủ dùng thì về nhà đọc thêm sách đi, bớt suy nghĩ lung tung lại.

Bệnh di truyền người trong nhà quả thực rất đáng sợ, nhưng nếu ba hoặc mẹ bị tâm thần phân liệt thì tỷ lệ mắc bệnh của con cái họ chỉ có xác suất 16%! Anh đang muốn phủ định xác suất 16% đó sao? Về nhà xem ti vi nhiều lên? Vanga từng tiên đoán nói rằng 2012 là ngày tận thế, thời điểm đó sao anh không tự huỷ hoại bản thân mình luôn!"
Lệ Trạch Xuyên muốn phản bác, nhưng mở miệng không biết phản bác thế nào, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Ôn Hạ thả lỏng sức lực trong tay, ngồi xổm xuống ôm anh.


Cô nửa gối lên bả vai Lệ Trạch Xuyên, mặt áp sát vào tai anh, thì thầm: "Em chưa từng thấy bóng dáng hung bạo nào trên người anh, ngược lại, em chỉ nhìn thấy lòng tốt.

Lúc em bị theo dõi anh theo sau bảo vệ em, lúc em bị người ta bắt nạt anh đứng lên giải vậy cho em, lúc có ánh sáng chói mắt chiếu tới anh che mắt cho em, nói với em thế giới này rất nguy hiểm.

Mặc quần lót thì là người hùng của nước ngoài.

Người hùng của em da vàng, mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt.

Anh ấy đã cứu em hai lần, em muốn yêu anh ấy cả đời."
Lệ Trạch Xuyên thân hình lảo đảo suýt té ngã.

Ôn Hạ ôm anh, rúc vào vòng tay anh, bên tai dừng lại nơi nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh, chậm rãi nói: "Em không thích anh tủi thân, em thích nhìn anh đứng trong đám người, đôi mắt kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, trái tim lại rất ấm áp, không sợ trời không sợ đất.

Em từng có rất nhiều mộng tưởng, có thể nhìn thấy nhưng không thể với tới được.

Anh là người duy nhất mang ánh sáng tới, em thích anh nhiều như vậy, thích đến phát điên."
Trong mắt cô, anh vĩnh viễn là người hùng, luôn chiếm giữ ngai vàng.

Vương quốc đấy sẽ có cô và anh sóng vai chống đỡ.

Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt lại, trái tim cuộn trào sức nóng giống như dung nham, máu sôi trào khắp cơ thể.

Anh đột nhiên mở miệng: "Ôn Hạ, ngẩng đầu lên."
Ôn Hạ ngẩn ngơ ngẩng đầu, đôi môi mỏng đáp xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi cậy mở hàm răng, thâm nhập mạnh mẽ vào sâu bên trong.

Người ta nói rằng, trẻ em bị bỏng yêu nhất là lửa, con người tồn tại, nên thử một lần chiến đấu quên mình.

Anh nghĩ, đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, anh sẽ chỉ trầm mê vào lúc này thôi.

Ôn Hạ, Ôn Hạ, Lệ Trạch Xuyên niệm đi niệm lại tên cô, thấp giọng nói: "Em là người cho anh biết thế nào là sợ hãi, làm anh khát vọng được tồn tại, thật lâu thật lâu."
Editor: Vitamino.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương