Cha Minh Vương và cha Hoắc đều có việc bận rộn, Bánh bao sữa ngoan ngoãn đi theo ba người anh đi đến bệnh viện Khang Hoa thăm chị Đổng.

Đổng Tung Tung bị thương rất nghiêm trọng, tạm thời vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, đã được chuyển đến phòng ICU để chăm sóc đặc biệt để duy trì sự sống.

Bánh bao sữa gọi với theo chú út, cùng chú út đi đến phòng ICU thăm chị Đổng.

Bé cầm tay chị Đổng, nhanh chóng xem thần hồn của chị.

Thấy thần hồn của chị Đổng đang bất ổn, Bánh bao sữa dùng sức đem thần hồn muốn ly thể ấn trở về cơ thể.

Bé sử dụng thuật pháp bảo vệ, chữa trị thần hồn, nên trong hai ngày tới, chị Đổng chắc sẽ khỏe mạnh bình thường trở lại.

Bánh bao sữa an tâm rồi, cười híp mắt nhìn về phía chú út Hoắc trầm Vân.

"Chú út, chị Đổng hai ngày sau có thể tỉnh lại rồi, chú muốn cùng chúng cháu về nghỉ ngơi một chút không?"

Đổng Tung Tung vừa tới đế đô không tới hai ngày đã xảy ra chuyện như thế này, trong lòng Hoắc trầm Vân cảm thấy rất áy náy.

"Không được, các cháu đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi cô ấy tỉnh dậy thì chú út sẽ trở về."

Hoắc tư Cẩn suy nghĩ một chút, liền thay đổi chủ ý.

"Chú út, bệnh viện bên này cũng có phòng nghỉ, chúng cháu mang Tể Tể đi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ đó, chú cần gì thì gọi chúng cháu nhé!"

Hoắc trầm Vân hơi sững lại, đoán chắc là cháu trai lo lắng cho hắn, sợ hắn quá mệt mỏi đây mà.

Hắn đang muốn ngăn cản thì Hoắc tư Thần đã tranh nói trước.

"Cứ như vậy đi! Chú út, chúng ta là người một nhà, lúc đi ra ngoài là đi cùng nhau, vậy hai ngày nữa lại cùng nhau trở về!"

Hoắc Tư Tước và Bánh bao sữa cũng đồng thanh nói: "Đúng vậy!"

Hốc mắt Hoắc trầm Vân hơi nóng lên, vội quay đầu sang một hướng khác, để cho cảm xúc được ổn định hơn.

"Vậy các cháu đi tới phòng nghỉ trước đi."

Trong phòng nghỉ, Bánh bao sữa được anh cả đặt ở trên giường, anh hai và anh ba đều tựa người ở bên cạnh giường, anh cả thì kéo ghế sô pha ngăn ở cửa.

Bánh bao sữa nhìn thấy vội vàng giải thích.

"Anh cả, anh hai, anh ba, Tể Tể đã nói với cha rồi, ban đêm sẽ không đi ra ngoài chơi. Nếu như Tể Tể muốn đi ra ngoài thì các anh không ngăn được đâu."

Hoắc tư Thần trực tiếp trả lời: "Cứ cẩn thận đề phòng vẫn hơn."

Hoắc Tư Tước sờ lên đầu em gái: "Chúng ta là anh, bảo vệ chăm sóc cho Tể Tể là chuyện nên làm, Tể Tể không đi ra, nhưng chẳng may có người xấu muốn đi vào thì sao, cho nên vẫn là cần thiết làm như thế."

Ánh mắt Hoắc tư Cẩn vẫn luôn nhìn thăm dò trên người Bánh bao sữa, vì hắn bế Bánh bao sữa, mà lại luôn cảm thấy Bánh bao sữa trên người có mùi thịt nướng.

Nhưng Hoắc tư Cẩn không hỏi, tính toán chờ trời sáng thì tắm rửa sạch cho Tể Tể cũng được.

Bệnh thích sạch sẽ gì chứ......

Đối với Bánh bao sữa, thì căn bản không phải là vấn đề!

Ngược lại, Hoắc tư Cẩn lại nhớ tới chuyện lúc trưa ở nhà hôm nay: "Tể Tể ban đêm ra ngoài là truy tìm con quỷ gặp ban ngày à?"

Bánh bao sữa chớp đôi mắt to, gật đầu.

"Đúng thế!"

Hoắc tư Thần không kịp chờ đợi liền hỏi ngay: "Em đuổi kịp không?"

Bánh bao sữa cười rất tươi, vẻ mặt vẫn rất là kiêu ngạo.

"Đã làm mất dấu rồi, ha ha!"

Nói đến đây, Bánh bao sữa liền thấy anh ba đột nhiên lại gần người bé, sau đó hít hà hít hà.

"Tể Tể, ở trên người em giấu thịt nướng à?"

Bánh bao sữa vừa mới chuẩn bị lắc đầu, nhưng nghĩ đến chuyện nội tạng của mình đúng là bị Nhược Thủy thiêu đốt, cũng có thể xem như thịt nướng, thế là lại gật đầu một cách rất đáng yêu.

"Đúng vậy ạ."

Bánh bao sữa nghĩ đến mọi người trong nhà đi tìm bé, lúc này chắc là cũng đói bụng, nên hỏi ba người anh.



"Anh cả, anh hai, anh ba, các anh muốn ăn thịt nướng sao?"

Hoắc tư Cẩn và Hoắc Tư Tước muốn để Bánh bao sữa nghỉ ngơi, cho nên cùng lắc đầu không muốn.

"Anh không ăn."

"Anh không ăn."

Hoắc tư Thần lại tràn đầy phấn khích: "Tể Tể, anh ba muốn ăn, anh ba đói bụng."

Bánh bao sữa gật đầu: "Được, vậy anh ba à, chúng ta đi ăn thịt nướng đi."

Hoắc tư Thần lắc đầu: "Trên người em không phải có giấu thịt nướng sao? Còn ra ngoài ăn làm gì, anh ba không có bệnh sạch sẽ, không chê Tể Tể bẩn, nhanh đưa cho anh ba ăn cùng nào."

Bánh bao sữa có chút mơ hồ, giải thích: "Anh ba, đó là thịt Tể Tể, anh ba không thể ăn được đâu."

Hoắc tư Thần không hiểu ý trong lời nói của Bánh bao sữa, chỉ cho là bé muốn để dành cho bản thân ăn.

Cậu ngửi mùi thịt nướng thơm nồng đậm trong không khí, nuốt nước miếng...

"Được rồi, vậy anh ba không ăn, Tể Tể mau ăn hết đi, nếu không anh ba thèm không chịu được mất."

Bánh bao sữa lại lắc đầu: "Anh ba, Tể Tể không đói bụng, Tể Tể không ăn."

Bánh bao sữa muốn nói cho rõ ràng, liền nghe thấy tiếng anh ba nuốt nước miếng.

Bánh bao sữa: "......"

Một miếng thịt nướng, bên trong cũng có rất nhiều thịt, chắc là rất nhanh mọc trở lại nhỉ?

Mặc kệ mặc kệ đi!

Hình như anh ba đang rất đói, cho anh ba ăn!

Thế là Bánh bao sữa mở ra quần áo của mình, lộ ra bụng nhỏ.

Bị rách thì vẫn có thể tìm Cố Thích Phong khâu lại!

Nhưng không thể để anh ba bị đói!

Cho nên động tác của Bánh bao sữa rất trơn tru, Hoắc tư Thần không hiểu gì, Hoắc Tư Tước cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hoắc tư Cẩn như vang lên còi báo động.

Bánh bao sữa kéo mở đầu sợi chỉ mà Cố Thích Phong khâu, hai tay bấu vào bụng, thoáng dùng sức hướng hai bên giật ra.

"Bục" Một tiếng, bụng nhỏ giống như trái dưa hấu bị bổ ra một đường dài.

Hoắc tư Cẩn cảm thấy không ổn chạy vội tới: "......"

Hoắc Tư Tước trợn mắt há mồm: "......"

Hoắc tư Thần đang tràn đầy phấn khởi chờ thịt nướng: "......"

Bánh bao sữa không chú ý tới dị dạng của ba người anh, dù sao đối với Bánh bao sữa mà nói, ba anh đều biết bé là con gái của cha Minh Vương, cũng đã gặp rất nhiều ma quỷ, khẳng định không còn biết sợ là gì nữa.

Chỉ là mở ra bụng nhỏ mà thôi, hơn nữa còn không chảy máu.

Bánh bao sữa nhìn các bộ phận ở trong bụng bị Nhược Thủy đốt cháy, lựa chọn một chút xem nên lấy ở chỗ nào, vì muốn để anh ba có thể ăn thịt nướng ngon như người ta bán ở bên ngoài, bé luyện hóa một phần nhỏ Nhược Thủy dẫn tới bên trên xương sườn.

Sau đó ba người anh đều thấy một loạt xương sườn trên người của Bánh bao sữa bắt đầu bốc khói, thậm chí còn phát ra âm thanh xì xèo khi cháy của mỡ.

"Anh ba, ăn thịt xương sườn nướng nhé! Tể Tể......"

Ba anh em Hoắc gia: "......"

Bọn hắn đã được chứng kiến nhiều cảnh tượng hoành tráng!

Nhưng (chửi thề)… chưa bao giờ được chứng kiến đồ nướng như thế!

Hơn nữa còn nhìn thấy các loại bộ phận bên trong đều đang bị nướng......

Lại còn có tiếng thịt nướng đang cháy, khắp nơi trong phòng nghỉ đều là mùi thịt nướng. //Trời ạ !!!

Bánh bao sữa mở to mắt đen nhánh, vừa muốn đưa tay mở rộng vết khâu lên cao hơn ở trên ngực, chỗ có nhiều xương sườn, lại thấy ba người anh trai điên cuồng nôn mửa.

"Ọe!"

"Ọe!"



"Ọe!"

......

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa nghĩ là các anh cảm thấy bẩn, đó không phải nội tạng, nhưng cũng chưa rửa sạch!

Bé giải thích: "Anh ba yên tâm, không bẩn đâu, Tể Tể dùng linh lực thanh trừ tạp chất rồi, so với bất kỳ miếng xương sườn nào cũng đều sạch sẽ, tươi mới hơn!"

Anh cả, anh hai, anh ba: "......"

"Ọe!"

"Ọe!"

......

Ba người anh đồng thời chạy vào phòng vệ sinh liên tục nôn ói.

Hoắc tư Cẩn chạy chậm hơn, không muốn tranh đoạt với anh em trai, chạy được một nửa đường lại quay người chạy ra bên ngoài.

Mở lấy bụng nhỏ bụng xương sườn ầm ầm bốc lên dầu thịt thịt Bánh bao sữa: "...... Tể Tể …nói … là sự thật mà ~~~"

Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần đang ở trong phòng vệ sinh: "Ọe...... Ọe...... Tể Tể, cầu xin em đừng nói nữa...... Ọe......"

"Mau đưa thịt nướng nhét trở về, đóng lại bụng của em đi! Ọe......"

Bánh bao sữa: "...... A...... được ạ!"

Bánh bao sữa có chút thất vọng, dù sao thịt của tiểu công chúa Địa Phủ cũng không phải ai muốn ăn đều có thể ăn!

Thất vọng!

Bánh bao sữa nhìn xem đốt cháy khét nhỏ sườn sắp xếp, chậm rãi đem bụng mình khép lại, kéo dây khâu nối lại, cũng may lỗ hổng không lớn, không có ảnh hưởng gì nhiều, lúc này mới buông áo xuống.

Trong phòng vệ sinh anh hai và anh ba còn đang nôn, anh cả thì không ở đây. Bánh bao sữa có phần không yên lòng, nghĩ nghĩ liền bước chân ngắn ra ngoài tìm anh cả.

Khoảng cách phòng nghỉ không xa, cuối hành lang bệnh viện mỗi tầng đều có phòng vệ sinh chung. Bánh bao sữa từ xa đã nghe được trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa của anh cả.

Bánh bao sữa tăng tốc, rất nhanh tới trong phòng vệ sinh.

"Anh cả!"

Hoắc tư Cẩn ở trong ngăn vệ sinh nhỏ thứ hai đang nôn ói, như muốn lôi hết cả tim gan ra ngoài.

Đây là còn sớm biết Bánh bao sữa là tiểu công chúa Địa Phủ, nếu không đoán chừng ba anh em bọn họ sẽ bị dọa đến Địa Phủ trình diện ngay và luôn.

Nghe được giọng Bánh bao sữa, Hoắc tư Cẩn vội dặn dò bé.

"Tể Tể về phòng nghỉ đi, anh cả sẽ ổn nhanh thôi, nhanh đi vào đi, ngoan...... Ọe......"

Bánh bao sữa: "...... Vâng ạ ~"

Đương nhiên là không yên lòng.

Cho nên Bánh bao sữa ngoài miệng thì đồng ý, nhưng sau đó thì lại kiễng kiễng đôi bàn chân, lặng lẽ đi vào phòng ngăn vệ sinh ở ngay bên cạnh chờ.

Bánh bao sữa nghĩ mọi thứ sẽ rất nhanh ổn thôi.

Bé đứng chờ anh cả, tiện thể lấy đầu mình xuống, muốn tranh thủ lắp lần lượt những cọng tóc trở lại trên đầu.

Như vậy liền có thể rất nhanh có thể mở được cánh cửa Địa Phủ, đưa cha Minh Vương về, cha Minh Vương có thể khôi phục nhanh hơn.

Nhưng vấn đề là, Bánh bao sữa phát hiện không thể lấy đầu xuống, hiện tại lực lượng bị hao tổn, muốn lấy xuống rồi thì còn phải khâu lại, bé thì lại không thể khâu được.

Chỉ có tròng mắt là có thể tự do hoạt động, Bé trực tiếp lấy hai cái con ngươi ra, sau đó đặt ở trên đỉnh đầu, lại đưa bàn tay nhỏ giơ lên một cách khó khăn, chăm chỉ nhét từng sợi tóc vào lỗ chân lông.

Bét hơi bực bội.

Lỗ chân lông thì quá nhỏ, những sợi tóc cũng còn nhiều lắm, lượng công việc quá lớn!

Tay chân bé lại không thuần thục.

Lúc dang vụng về nhét vào cây tóc thứ năm, cánh cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một người đàn ông vạm vỡ đang vội cởi thắt lưng, hùng hổ xông vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương